← Quay lại trang sách

JE TE VEUX[113]

Khi mở mắt thức dậy, bên ngoài cửa sổ tối thui, lớp kính thủy tinh như rúm ró lại theo từng nhịp rung.

Cơn mưa lạnh đang lất phất ngoài kia, chỉ cần lại gần cửa sổ là khí lạnh đủ tuồn vào người.

Mieko bất giác run lên.

Cơn mưa đầu đông.

Bà cảm nhận được điều đó.

Cuối cùng cũng tới ngày thi cuối vòng Ba. Hôm nay có vẻ cũng là một ngày dài.

Sự mệt mỏi đã quá ngưỡng đỉnh điểm, tâm lý bỗng thư thái hơn hẳn khi vượt qua ngưỡng đó. Vậy nên, giai đoạn đầu vòng Hai mới là thời điểm khổ sở nhất.

Qua ngày hôm nay, công việc chấm điểm căn bản cũng kết thúc, nên bà có thể tự động viên mình. Cảm giác trông đợi vào sự giải phóng pha trộn cùng chút cảm giác cay đắng ngọt ngào vì muốn được nghe nhiều hơn nữa.

Đúng rồi, đúng là thế.

Mieko gật gù với chính mình.

Mỗi khi một cuộc thi gần kết thúc, ta đều cảm thấy như vậy.

Dù Ban giám khảo thuộc về các trường phái và quan điểm nghệ thuật khác biệt, họ vẫn là những chiến hữu cùng kề vai sát cánh cùng khoảng thời gian.

Bà thật sự cảm thấy mình đã cùng họ chiến đấu đúng theo nghĩa đen.

Nhiều giám khảo cao tuổi đến mức cỡ bà cũng chỉ thuộc tốp dưới, và họ đều rất cứng rắn. Nếu không cứng rắn, có lẽ họ đã không thể làm cái nghề bắt người khác lắng nghe âm nhạc của mình được rồi. Mà không chỉ vậy, các nghệ sĩ đã sống qua thời chiến, đều mang theo tinh thần mạnh mẽ trong người.

Trao đổi vài lời chào hỏi nho nhỏ, bà bước vào hội trường.

Như thường lệ, hình bóng Nathaniel lập tức lọt vào mắt bà.

Chẳng biết vì lẽ gì, bà nhận ra ánh mắt mình luôn tự nhiên tìm kiếm hình bóng của ông ấy.

Người đàn ông mà bà đã từng yêu, người đàn ông mà bà đã từng chung sống, người đàn ông đã từng cùng bà trải qua bao năm tháng cuộc đời. Một phần cảm xúc còn sót lại thi thoảng vẫn dấy lên trong lòng, nên mỗi lần nhìn thấy bóng dáng ông bà lại thấy lòng nhoi nhói.

Cảm giác như Nathaniel đã ngồi vào ghế từ sớm, đang trầm tư mặc tưởng điều gì đó.

Ông ta nghĩ tới chuyện gì vậy nhỉ. Về tương lai của đứa học trò, về người vợ và cô con gái dễ thương đang ở nơi xa. Hay lại nghĩ tới buổi hòa nhạc ông sắp sửa phải chỉ huy vào tuần tới.

Mà không, bà biết rồi.

Mieko ngồi vào ghế, khẽ lắc đầu.

Có lẽ không chỉ mỗi Nathaniel, hầu như các giám khảo đều ít nhiều nghĩ đến chuyện này.

Kazama Jin có lọt nổi vào Chung kết hay không.

Cũng không phải, nói chính xác ra là... có thể cho Kazama Jin lọt vào Chung kết hay không?

Hôm nay, Ban giám khảo chắc chắn sẽ tập trung vào điểm này.

Bà khó tìm ra được bất kỳ yếu tố nào khác để tranh cãi. Thứ tự người lọt vào Chung kết cũng sẽ được quyết định.

Các thành viên Ban giám kháo ngồi tại chỗ, lặng lẽ đợi mở màn.

Nhưng Mieko hiểu cả.

Ngay cả khi họ giả vờ bình thản, vẫn luôn có những kỳ vọng.

Họ đang thầm chờ mong coi ngôi sao mưu mẹo kia sẽ trình diễn theo kiểu gì.

Mieko cũng không thể phủ nhận sự phấn khích trong lòng.

Một phần nào đó trong bà như đứa trẻ kiên nhẫn đợi mở hộp quà, hồi hộp tự hỏi cậu trai đó sẽ cho mình thứ gì.

Suốt từ vòng Một, giám khảo đã phân thành hai phe ủng hộ và phản đối, Kazama Jin lọt vào tới tận đây chẳng khác gì đi trên một lớp băng mỏng hay luồn lách qua con đường hẹp trên vách đá.

Điều thú vị là thời gian càng lâu sự ủng hộ càng dần tăng lên.

Ngay cả những giám khảo từ chối gay gắt nhất cũng dần mong muốn được nghe lại màn trình diễn của cậu bé một lần nữa. Có thể nói những người thể hiện sự ghét bỏ kiểu “không cam lòng” hay mang suy nghĩ “thôi cứ thử nghe lại một lần xem sao” giờ lại thành những người hâm mộ lớn của Kazama Jin.

Thằng bé là quái vật phương nào?

Thằng bé là thứ gì vậy?

Bà đoán những người ủng hộ cũng không thể dám chắc. Nhiều người nghe cả hai phần trình diễn cũng vẫn đang băn khoăn không biết nên tiếp nhận thằng bé theo kiểu nào.

Mieko là một trong số họ.

Bà không khỏi cảm thấy mất mặt vì sự “thay đổi 180 độ” theo lời Smirnoff nhưng cũng chẳng thể phủ nhận rằng mình đã bị màn trình diễn của đứa trẻ này hấp dẫn. Dẫu vậy, sự thật là bà vẫn không khỏi băn khoăn nhận định của mình có chính xác hay đang mắc vào một cái bẫy nào đó.

Và các giám khảo cũng đã mơ hồ nhận ra.

Sự quỷ quyệt và kinh sợ từ cái bẫy của Hoffmann.

Kazama Jin có lọt được vào Chung kết hay không cũng đồng thời thể hiện vị thế của từng người bọn họ với tư cách một nghệ sĩ âm nhạc.

Mieko như đang nhìn thấy nụ cười của Hoffmann. Nụ cười bí ẩn đó rất hoàn hảo cho mấy từ tinh quái và tự mãn.

Giờ bà mới nhận ra họ đã rơi vào bẫy ngay tại buổi tuyển chọn ở Paris. Và từ đó đến nay, họ đã bị nối vào một sợi dây dẫn lửa.

Chúng ta bị cuốn hút bởi lớp giấy gói quà xinh xắn do Hoffmann cất công chuẩn bị mà không nhận ra sức công phá kinh hồn của quả bom bên trong cái hộp.

Thầy ấy đã chuẩn bị một sợi dây dẫn dài thật dài cho quả bom mình gài sẵn.

Rốt cuộc, Hoffmann đã gài sẵn cái bẫy này ngay từ khi còn sống, mà không, phải nói là từ rất lâu về trước kể từ khi bắt đầu chỉ dạy cho Kazama Jin. Không biết thầy đã đốt sợi dây dẫn lửa từ khi nào, nhưng nó không hề tắt mà vẫn âm ỉ cháy tiếp đều đặn và bền bỉ, tiến gần đến một vụ nổ tưng bừng.

Cả ban giám khảo ở đây đang đỡ hộp quà đó trong tay.

Một món quà trời ơi đất hỡi.

Ngọn lửa nơi đoạn dây dẫn nối với cái hộp đang bén dần về phía bọn họ.

Họ sẽ vứt thẳng nó đi không cần mở nắp hộp ra, sẽ giẫm lên ngọn lửa để dập tắt nó, hay cứ giữ lấy cái hộp và đợi một màn nổ hoành tráng.

Mieko không khỏi cảm thấy Hoffmann đang nhìn chăm chăm bọn họ bằng ánh mắt lạnh lùng.

Chắc chắn Nathaniel cảm nhận được ánh mắt đó rõ rệt hơn bất cứ ai khác.

Sao nào? “Cô/cậu” tính thế nào? Con người “nghệ sĩ” của “cô/cậu” tính thế nào?

Câu hỏi đó như từng nhát dao đâm vào lòng mỗi giám khảo.

Bà chắc rằng Hoffmann sẽ không trách bọn họ vì buông bỏ cái hộp. Và thầy cũng chỉ khẽ nhún vai và nói “không được rồi” nếu bọn họ hấp tấp giẫm lên sợi dây dẫn để dập tắt lửa vào những giây phút cuối cùng.

Nếu bọn họ vứt bỏ chiếc hộp và trùm chăn lo sợ một vụ nổ bùng lên, người ấy sẽ nhanh chóng bước đến nhặt cái hộp lên và lặng lẽ rời đi.

Đúng như lời ông nói, Kazama Jin sẽ trở thành “món quà” hay “tai ương” đều tùy thuộc vào bọn họ.

Mieko ngậm ngụm nước khoáng trong miệng. Ngạc nhiên thấy cổ họng mình khô khốc.

Ôi trời, mình thật sự đang lo lắng. Chẳng phù hợp địa vị gì cả.

Bà bèn uống thêm ngụm nữa.

Chỉ đoan chắc được một điều.

Mieko lau miệng, dựa người vào lưng ghế.

Nếu hôm nay Kazama Jin trượt, thì mãi về sau này... trong một tương lai không xa... cái danh những giám khảo đánh trượt Kazama Jin sẽ mãi mãi đeo bám bọn họ.

Hội trường lại chật kín ngay từ lúc mở cửa.

Các khán giả mắt sáng trưng đang cố tranh nhau ghế ngồi phía trước.

Aya, Kanae và Masaru đồng loạt thở phào khi giành được mấy ghế ở khu vực đằng sau.

Hàng ghế khán giả đầy hào hứng và nhiệt thành đến mức khó thở.

“Oa, kín chỗ rồi kìa.”

“Chưa gì đã phấn khích thế này.”

Aya và Masaru thì thầm với nhau, nhưng vẫn có một bức tường trong suốt ngăn cách giữa người đã hoàn thành màn trình diễn và người đang đợi tới lượt.

“Thích thế, Ma-kun. Cậu có thể thong thả nghe nốt các màn trình diễn của vòng Ba rồi.”

Trước vẻ thư thái của Masaru, Aya không khỏi ghen tị.

“Xin lỗi nhé. Do A-chan thi cuối mà.”

Masaru cười trừ.

“Nhưng màn trình diễn của mình khép lại một cuộc thi cũng là trải nghiệm khó có mà? Coi như người được lưu lại với cuộc thi lâu nhất.”

“Cũng phải. Có cả cách suy nghĩ đó nữa.”

Aya cũng cười trừ.

Người được nếm trải hương vị của cuộc thi lâu nhất. Người được tận hưởng nó tới kiệt cùng. Xét ngược lại, chẳng phải là người chịu khổ nhất đó sao.

“Kazama Jin đâu?”

Masaru ngó một vòng.

Aya giật mình.

“Không thấy đâu cả. Bình thường thằng bé vẫn luôn ngồi ở loanh quanh góc kia mà.”

Kanae cũng dáo dác nhìn quanh.

“Cậu bé bảo thích đứng ở lối đi hơn ngồi ghế thì phải.”

“Em ấy nói đứng như thế tập trung nghe được hơn.”

“Tối hôm qua cũng không thấy đâu. Chắc là đang luyện tập ở đâu đó rồi không chừng nhỉ?”

Aya vừa nghe Masaru và Kanae thì thào với nhau, vừa cảm thấy cõi lòng xốn xang kỳ lạ.

Ơ kìa, sao thế nhỉ. Mình đang ở trên trời à. Mình hoàn toàn không có ý thức gì về chuyện bản thân là thí sinh cuối cùng của cuộc thi này. Mà lại quan tâm chuyện gì thế nhỉ?

Aya cố gắng nắm bắt những cảm xúc bồn chồn trong lòng, nhưng ngỡ ngàng nhận thấy cõi lòng mình tĩnh lặng, cảm xúc không dao động tí ti.

Tận hưởng cuộc thi tới kiệt cùng.

Đúng là mình đã phát hiện ra “Cuộc thi”. Mình cũng tận hưởng rất nhiều màn trình diễn. Mình cũng hứng thú trước bối cảnh của nhiều thí sinh khác nhau. Nhưng đó là niềm vui mình được “tận hưởng” trong vai trò một khán giả.

Thú thật, sự “tận hưởng” đó khác với ý nghĩa trong lời nói của Masaru.

Người được lưu lại với cuộc thi lâu nhất.

Cậu ấy nói với tư cách là một thí sinh, một nghệ sĩ. Đang có ý chỉ sự “tận hưởng” khi tranh đấu.

Điểm này thì sao nhỉ? Mình lại khác. Mình không hề “tận hưởng” trong vị thế một thí sinh. Mình chỉ đơn thuần là một người khách thôi.

Cảm xúc trong lòng Aya càng lúc càng trĩu nặng.

Trọng lực như kéo trì thân thể, ghế ngồi như sắp sửa rơi xuống cửa sập sân khấu.

Mình ở đây vì điều gì?

Câu hỏi cô vẫn luôn né tránh bấy lâu lại bật lên trong lòng.

Những tiếng người xôn xao chung quanh bỗng chốc nhòa đi, Aya như ngồi một mình trong hội trường vắng ngắt.

Đúng là cô vẫn thấy sân khấu rất vui. Cô khoan khoái khi được biểu diễn trước mặt khán thính giả.

Cô được gặp mẹ. Được bay vào tận vũ trụ.

Cô chỉ đang chạy trốn. Cô ý thức rõ mình chỉ đang giả vờ không nhìn ra nỗi sợ hãi của chính mình.

Cô đang có một trải nghiệm vô cùng quan trọng.

Một lần nữa, cô hiểu được âm nhạc tuyệt vời đến bậc nào.

Nhưng điều này mang ý nghĩa gì đây?

Aya ngỡ ngàng nhận ra mình đã mất đi hứng thú trong vai trò thí sinh dự thi.

Âm nhạc thật tuyệt vời.

Đó là sự thật tuyệt đối.

Mình sẽ tiếp tục sống cùng âm nhạc. Mình sẽ mãi biểu diễn. Mình sẽ tiếp tục ở bên âm nhạc. Những điều này đều không sai. Nhưng mà những thứ đó lại không hề có sự kết nối bức thiết nào với cuộc thi trước mắt. Nó đã đứt đoạn ở điểm nào đó, và mình cũng không nghĩ nó sẽ liên kết với cuộc đời âm nhạc của mình sau này.

Aya bất giác rùng mình.

Trước mắt cô đang hiện lên hình ảnh chính mình thong thả rời hội trường khi cuộc thi này kết thúc, chỉ còn lại những cảm xúc như “A, hay ho quá” “mình sẽ lại đi nghe biểu diễn nữa”.

Điều này sao lại đáng sợ tới vậy nhỉ?

Aya hoảng loạn.

Cứ thế không phải tốt sao? Cô là dạng người như vậy. Chẳng phải cô vẫn thích coi cuộc thi mình tham dự chỉ như một buổi diễn dài sao.

Điều này có ổn không?

Cô cứ mãi tự hỏi tự trả lời chính mình.

Mình thấy thế là tốt rồi sao? Sau này mình tính thế nào?

Vậy cũng được mà, một bản thân khác đáp lại như vậy.

Giọng nói này lại lào xào đầy tuyệt vọng.

Thành quả đã ra rồi đó. Tóm lại, mình không khiến thầy Hamazaki phải xấu hổ. Khán giả cũng vui lòng, cánh báo chí cũng lấy đủ tin rồi. Giữ được mặt mũi cho mình, chẳng phải là đáp ứng được mong đợi rồi sao?

Nhưng thật sự chỉ có vậy thôi sao?

Cô không thể ngăn mình ngờ vực.

Sau này, mình định thế nào?

Aya không nhận ra thân thể mình đang đẫm mồ hôi.

Cô không hề thấy cảnh tiếng chuông đã réo lên, khán giả vội vã ổn định chỗ ngồi. Cứ mãi ở một mình trong hội trường và nghe lực hút đang nhấn chìm mình trên ghế ngồi.

Thí sinh đầu tiên của ngày thứ hai vòng Ba là một cậu trai người Hàn Quốc.

Chàng trai cao ráo mang khí chất rực rỡ và màn trình diễn lấy Rachmaninoff làm trung tâm, phong cách kỹ thuật cũng khá phù hợp với khung chương trình của mình.

“Hê, hào nhoáng ghê.”

“Không hề cảm nhận được điều này trong các màn trình diễn ở vòng Một và vòng Hai nhỉ.”

Masaru và Aya khẽ thì thầm với nhau.

Kanae cũng đồng tình.

Thí sinh cũng có nhiều loại, một số người khởi đầu bình bình nhưng tiến sâu vào vòng trong thì lại bắt đầu tỏa sáng như bước vào lãnh địa của mình. Sinh lực nơi bản thân cậu ta và lịch trình cuộc thi ăn khớp và tỷ lệ thuận với nhau. Chắc chắn khi vào tới vòng Ba, cậu ta cũng có thêm tự tin vào bản thân.

“Cậu trai này ngầu quá.”

Kanae rủ rỉ vào tai Aya.

“Ừ, có vẻ được nhiều người thích đấy.”

Chắc khá nhiều khán giả mang cùng suy nghĩ, màn trình diễn vừa kết thúc những tiếng reo hò dữ dội dậy vang.

Thí sinh tiếp theo cũng là người Hàn Quốc. Một cô gái.

Họ có thể thoải mái lắng nghe màn trình diễn của cô gái này.

Những thí sinh đủ sức lọt vào tới tận vòng Ba hầu như đều thuộc trình độ khiến người nghe phải có những khoảnh khắc ngỡ ngàng “đúng người rồi”.

Các thí sinh đều chỉ tầm trên dưới hai mươi, nhưng họ đã trình diễn rất thành thục với những khung chương trình bắt tai.

Còn trẻ thế này mà đã diễn cứng vậy sao. Aya trầm trồ.

“Cô bé này cũng ổn ghê nhỉ.”

“Ai cũng giỏi hết.”

Hai đứa lại thì thào với nhau.

Cô cảm nhận được một lần nữa trình độ đáng nể của cuộc thi này. Ai nấy đều một chín một mười khi đứng trên sân khấu.

Nhìn thế này, cô mới thấy Masaru hay Aya giỏi thế nào khi tài năng họ nổi bật hẳn lên.

Và cả cậu bé Kazama Jin kia nữa.

Kanae cảm nhận đâu đó khán giả đang chờ mong Kazama Jin.

Khán giả mong đợi vào Masaru ngày hôm qua, còn hôm nay là Kazama Jin.

Bầu không khí độc lạ và thứ âm nhạc độc lạ của cậu bé ấy.

Màn trình diễn cực kỳ tuyệt vời và đầy sự quyến rũ nhưng bỗng dưng khiến bản thân lo lắng trước sự mê mải khùng điên của chính mình. Một tài năng kỳ lạ không biết nên dùng cách nói nào để thể hiện. Khi lắng nghe, ta sẽ hoàn toàn bị cuốn hút vào thứ âm nhạc đó nhưng nghe xong rồi lại chẳng biết nên tái hiện sức hấp dẫn đó theo cách nào.

Kanae vẫn không biết nên tiếp nhận cậu bé này theo kiểu gì. Điều này rất hiếm khi xảy ra.

Cô khẽ đánh mắt tìm hình bóng của Kazama Jin trong hội trường.

Những bóng đen đứng chật mấy góc hội trường.

Hôm nay, người ta đã phải đứng xem từ sáng sớm.

Cậu bé ở đâu? Giờ đang nghĩ gì?

Trong khi Kanae đang lo lắng không biết Kazama Jin mất tích nơi nào, cậu bé đang ngồi ở góc cuối cùng của hội trường.

Thiếu niên thức dậy từ sớm và cứ bồn chồn tay chân suốt từ sáng nên mới bỏ ra ngoài đi lang thang trong mưa. Cậu len vào trong hội trường ngay sát giờ biểu diễn, đành ngồi thụp xuống tại chỗ giữa đám người đang đứng lố nhố. Nếu chỉ nhìn lướt qua chắc không ai nhận ra cậu.

Thiếu niên cuộn tròn thân thể dẻo dai, lắc lư đầu và thư thái lắng nghe màn trình diễn của nữ thí sinh Hàn Quốc.

Hừm. Nơi đó tuyệt vời ghê.

Cậu đang cùng cô đắm chìm vào thế giới âm nhạc của mình.

Nơi này có vẻ là một tòa lâu đài. Bên trong khối kiến trúc cũ kỹ. Một thế giới vững chắc mà yên tĩnh. Bầu không khí tĩnh lặng tích tụ qua nhiều năm tháng.

Cô gái mặc bộ váy theo phong cách cổ điển, đắm chìm trong thế giới của riêng mình. Cô hoàn toàn không nhận ra Jin đang ở ngay bên cạnh.

Jin ngơ ngác nhìn chung quanh.

Bức tường đá. Sàn nhà ván gỗ.

Ánh đèn dầu lay lắt.

Hê, nơi này có lịch sử khá lâu đời đây. Chắc thuộc về một thời đại xa xưa nào đó ở châu Âu.

Bỗng, Jin như nghe thấy ai đó kêu gọi mình, liền rời khỏi chỗ cô gái. Cuối cùng, ý thức của cậu dần dần được đưa đến một nơi xa xăm nào đó.

Ra ngoài. Ra ngoài.

Jin rời khỏi tòa lâu đài, bước ra một chốn rộng lớn.

Cỏ lạo xạo dưới gót giày. Một đồng cỏ đơn sơ.

Ở không xa, cậu thấy bóng thầy Hoffmann đang dạo bước giữa đồng cỏ. Thầy chắp tay ra sau lưng, bước đi thong thả, người hơi cúi.

Ra ngoài. Ra ngoài.

Làm thế nào để đưa chúng ra ngoài đây? Đưa âm nhạc tới một nơi rộng rãi.

Jin đuổi theo dáng lưng thầy mình.

Thầy ơi, đợi em với.

Gió thổi vi vu. Ánh nắng mơn man trên gò má.

Trong cảnh tranh tối tranh sáng, cậu cảm nhận được ánh sáng nhưng lại thấy rất đỗi mơ hồ.

Thầy dừng bước và đột ngột quay lại. Cậu chỉ kịp thấy được một chút góc mặt của thầy, nhưng thầy đã lại xoay người đi tiếp.

Những tiếng lách cách vang lên.

Jin ngưng đuổi theo thầy mình, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Togashi đang cắt một cành cây. Chú thoăn thoắt cắt những cành bồ liễu bằng cây kéo kia với tốc độ cực nhanh, rồi ôm đầy cánh tay.

Phải càng nhanh càng tốt. Đến mức chúng không nhận ra là mình đã chết.

Cậu nghe văng vẳng giọng của Togashi.

Vĩnh viễn là khoảnh khắc, khoảnh khắc là vĩnh viễn.

Jin mở tròn mắt.

Tràng pháo tay vang dội.

Màn trình diễn của cô gái kia đã kết thúc từ bao giờ, và cô đang cúi chào thật thấp trên sân khấu. Tiếng hò reo và những tràng pháo tay càng lúc càng lớn.

Cánh cửa dày cui sau lưng rít lên và mở ra, Jin hấp tấp đứng bật dậy.

Cậu bị cuốn theo dòng người, đẩy ra tới tận ngoài sảnh.

Ra ngoài. Ra ngoài.

Jin vẫn còn ngẩn ngơ, chậm chạp lê bước ra chỗ mấy cánh cửa thủy tinh cao tới tận trần nhà.

Hơi lạnh từ bên kia lớp cửa kính truyền vào chỗ cậu.

Cơn mưa lạnh lẽo ngoài kia. Bao người đang giơ ô đi lại.

Sắp vào đông tới nơi rồi.

Jin sẽ sàng sờ tay lên mặt kính. Cơn lạnh khủng khiếp ngoài dự đoán khiến cậu rụt tay lại theo phản xạ.

Dù đang ngắm nhìn khung cảnh đời thực, tâm hồn cậu vẫn đang lơ lửng trong đồng cỏ mình nhìn thấy khi nãy. Hai khung cảnh xếp chồng lên nhau, hòa trộn với nhau và thu lại trong tầm mắt cậu.

Bóng lưng thầy Hoffmann mãi xa dần, tan biến vào trong màn sương.

Em nên làm thế nào? Em nên làm cách nào?

Jin cố hỏi với theo bóng lưng xa xăm của thầy mình.

Cậu từng cùng thầy chơi piano ở ngoài trời nhưng cũng không đúng. Thực sự không cảm thấy sự giải phóng của âm nhạc. Cậu chỉ ý thức được sự vui sướng, và chắc chắn việc đó không mang cùng ý nghĩa với câu nói “mang âm nhạc ra ngoài” của thầy.

Thầy từng nhận thấy điều đó bao giờ chưa?

Cậu đã hỏi câu đó.

Thầy liền bật cười và trả lời.

Có chứ. Tuy không nhiều đến thế... chỉ vài lần thôi. Vài lần ít ỏi đếm được trên đầu ngón tay.

Thầy đáp lại, những ngón tay khum lại như đang cố bắt lấy thứ gì đó.

Jin chậm rãi bước đi. Cậu muốn hít thở không khí ngoài trời.

Cánh cửa tự động mở ra, khí lạnh tuồn vào.

Không khí bên ngoài thật lạnh, thật ẩm ướt.

Mang hương mùa đông.

Jin chậm rãi bước ra ngoài.

Do hội trường nằm trong một khu thương mại tổng hợp, cậu có thể đi bộ tới tận nhà ga mà không lo mưa xối lên người. Khu vực không có mái che phía trước hội trường được xây theo khối tròn, bục đá đã ướt đầm nước mưa.

Jin ngước lên bầu trời.

Không có gió, mưa lặng lẽ rơi.

Ở một nơi xa xăm, sấm đang gầm lên ùng ục.

Sấm mùa đông. Một thứ gì đó đang sủi bọt lên trong lòng cậu.

Không thấy chớp.

Bầu trời mang màu xám không đậm không nhạt, quệt nguyên một mảng màu nặng nề.

Không gợi cảm giác xa gần, cũng chẳng cảm thấy điểm nhấn nào.

Trong cái khung cảnh xám xịt đó, mưa rơi xuống và vẽ nên những vạch đen.

Cậu đang ở dưới mái che nhưng mưa vẫn tạt được vào người nên gò má đã hơi ẩm ướt.

Ra ngoài.

Không khí lành lạnh của bên ngoài đang bao bọc lấy thân thể, Jin vẫn thấy mình đang bị mắc kẹt ở đâu đó. Đó chính là cảm giác bồn chồn không thể ngồi im từ khi thức dậy sáng nay.

Mình nên đi đâu. Mình nên đưa chúng đến nơi nào.

Cậu bé chỉnh lại cái mũ, bước đi.

Theo con đường hầm dài hướng tới nhà ga.

Jin lặng lẽ nhập vào dòng người đã thu ô đi lại dưới ánh sáng của những ngọn đèn huỳnh quang.

Mình muốn thoát ra. Muốn ra một nơi rộng lớn. Mình muốn ra ngoài.

Đường hầm ẩm ướt thật khó thở.

Không phải nơi này.

Jin rảo bước.

Cậu gần như chạy ra khỏi đường hầm đó.

Ra ngoài một quảng trường gần như trống vắng phía trước nhà ga.

Jin thở hồng hộc, đứng như trời trồng.

Tuy bị nhà ga to lớn trấn giữ, bầu trời chỗ này cũng rộng rãi hơn nhiều.

Một bầu trời mơ màng xám xịt. Chẳng hề thấy ánh sáng.

Jin trống rỗng ngước nhìn bầu trời.

Mưa đang lặng lẽ vỗ lên mũ cậu. Chỉ có những tiếng rào rào của mưa tràn ngập thế giới này. Dù là giữa tiếng còi ô tô, hay tiếng người hô gọi nhau, thanh âm của mưa vẫn vô cùng tĩnh tại.

Hôm nay, ong mật không bay nhỉ.

Cậu không nghe thấy tiếng vỗ cánh thân thương đó.

Thầy đang ở nơi đâu, Jin thầm nghĩ.

Quản lý sân khấu Takubo giật mình khi thấy cậu thiếu niên đứng trơ như phỗng bên cánh gà chẳng khác gì một hồn ma.

Số báo danh trước Kazama Jin đang biểu diễn trên sân khấu.

“Sao thế, cậu Kazama?”

Takubo cố giữ giọng mình thật điềm tĩnh, nhưng cậu thiếu niên không hề phản ứng.

Bình thường, họ sẽ chuẩn bị cho thí sinh tiếp theo một phòng nghỉ để luyện tập, đợi thí sinh trước đó hoàn thành bài thi mới đi gọi.

Nhiều người vẫn cố luyện tập cho tới sát giờ thi, nhưng Kazama Jin lại hầu như chẳng tập mấy. Cậu bé còn bảo muốn cố gắng lắng nghe màn trình diễn của các thí sinh khác trên hội trường, nên họ cũng đã quen với việc cậu bé xuất hiện vào sát giờ lên sân khấu.

Chẳng biết ai đã tinh mắt nhận ra mà cho cậu vào, tình trạng của Kazama Jin rõ ràng rất kỳ lạ.

Takubo hỏi chuyện cậu bé, nhưng ánh mắt đó vẫn không hề lấy lại sự tập trung.

Mái tóc cậu bé vẫn bù xù như mọi bận, nhưng đầu tóc và áo đều đang ướt nhẹp nước mưa.

“Nhờ ai đó lấy cho tôi cái khăn đi.”

Khi một nhân viên dè dặt bước lại gần, Takubo nhẹ giọng nói vậy.

Ai đó lập tức đưa cho ông cái khăn bông, ông liền nói “dùng cái này lau người đi” và định dúi nó vào tay cậu nhưng cậu bé vẫn ngây ra như phỗng.

Không còn cách nào khác, Takubo đành phải kéo cánh tay thiếu niên tới một góc chỗ cánh gà và lau đầu cho cậu.

Cảm giác khi sờ lên mái tóc bù xù mềm mềm đó chợt gợi ông nhớ tới thuở con trai mình còn bé.

A, đã bao lâu rồi ông không được lau đầu cho một đứa trẻ như thế này.

Tại sao cái cảm giác thương nhớ ngọt ngào nghèn nghẹn đó lại tắc đầy lồng ngực như thế?

“Kazama, cháu có sao không? Cháu thấy mệt hả?”

Lúc ông ghé tai cậu hỏi nhỏ, thiếu niên thình lình bừng tỉnh và mở tròn mắt ngó quanh.

Takubo giơ ngón trỏ lên môi, khẽ “suỵt” một tiếng.

“Cháu đang ở bên trong cánh gà đó.”

“Đến lượt cháu rồi ạ?”

Kazama Jin sững sờ.

“Không, chưa tới đâu. Thí sinh trước cháu vừa mới bắt đầu màn trình diễn, chưa được một nửa đâu.”

“Vậy ạ?”

Cậu bé im bặt một thoáng rồi thở phì ra não nề.

Cuối cùng, cậu cũng quay về với thế giới hiện thực, đôi mắt cũng lấy lại thần sắc.

“Cháu ngồi tạm ở đó đi.”

Takubo trỏ vào một cái ghế đẩu nhỏ, cậu bé liền ngoan ngoãn làm theo. Cái khăn vẫn quấn nguyên trên đầu. Cậu lại chìm vào suy tư.

Thiếu niên đã trở về với thực tại, nhưng lần này là với ánh mắt ông chưa từng thấy nơi cậu.

Cậu bé đang tập trung vào thứ gì đó tới mức đáng sợ.

May mắn là sức khỏe cậu không sao, cũng không rơi vào trạng thái hoảng loạn.

Takubo tạm nuốt trôi cục lo lắng. Lát nữa đành phải xác nhận lại tình hình với các nhân viên khác về việc đưa cậu bé vào trong cánh gà ở thời điểm này thôi.

Khoảng ba mươi phút sau đó, Jin cứ bất động tập trung suy nghĩ điều gì đó. Cậu bé hoàn toàn không để tâm đến tình hình chung quanh, cũng có vẻ không nghe màn trình diễn của thí sinh trước mình ở trên sân khấu.

Lần nào đứa trẻ này cũng làm ông ngạc nhiên.

Takubo chốc chốc lại đánh mắt sang xem xét tình trạng cậu thiếu niên, rồi lại lia về phía sân khấu.

Khúc nhạc cuối cùng đã kết thúc.

Takubo mở cửa, lắng nghe những tràng pháo tay và tiếng reo hò dậy vang, và đón chào cậu thanh niên người Nga đang hớn hở quay lại.

Ồ, niềm vui trên gương mặt cậu trong khoảnh khắc đó không thứ gì đánh đổi được.

Những tiếng tung hô vẫn không ngớt.

Khi người ta thúc giục cậu quay trở lại sân khấu, cậu thanh niên nở nụ cười ngại ngùng rồi lại bước ra ngoài.

Chắc cần thêm lần nữa.

Takubo bất chợt nhìn sang Kazama Jin, và giật thột.

Cậu bé vẫn nhìn chăm chăm vào một điểm dưới sàn nhà, không động một mảy may.

Những tiếng hò reo hay những tràng vỗ tay đều không lọt vào đôi tai ấy.

Takubo chúc mừng thí sinh vừa quay lại từ sân khấu, nhưng cũng không thể buông lơi sự chú ý khỏi cậu thiếu niên đang ngồi lầm lũi trong cánh gà mờ tối.

Thằng bé đang bận tâm suy nghĩ chuyện gì thế nhỉ? Giờ nó đang nhìn thấy điều gì?

Chàng thanh niên người Nga đang bừng bừng phấn khởi trước màn trình diễn, nghe những lời chúc tụng của các nhân viên rồi rời đi. Chắc hẳn hoàn toàn không để ý thấy thí sinh tiếp theo đang ngồi lì ngay đấy.

Trong khi cõi lòng ông đang nhộn nhạo, khán giả đang lục tục đứng lên khỏi ghế và rào rào rút ra ngoài sảnh.

Thợ lên dây Asano cũng tới nơi.

“Xin chào.”

Asano vừa cất tiếng chào, Takubo đã đánh mắt ra hiệu về phía Kazama Jin đang ngồi thừ một chỗ.

“Ơ kìa, cháu đến rồi đấy hả?”

Asano vừa ướm lời, lập tức nhận ra tình trạng lạ thường nơi đứa trẻ.

“Có chuyện gì vậy?”

Asano dè dặt hỏi Takubo.

“Tôi chả rõ nữa. Hình như thằng bé đang nghiền ngẫm chuyện gì đó.”

“Nhưng nếu không lên dây đàn... màn diễn khi nãy máu lửa lắm đó.”

Cậu bé sẽ dùng tiếp cây đàn piano thí sinh vừa nãy sử dụng.

“Cậu Kazama, cậu Kazama.”

Asano lại gần thiếu niên, vừa lay vừa gọi.

“A, chú Asano.”

Ai ngờ cậu bé lập tức ngẩng đầu lên. Nét mặt đó rất bình tĩnh, nên Takubo cũng thầm nhủ “Tốt rồi, nó ổn cả.”

“Nào, hôm nay ta tính sao đây? Chú sẽ làm bất cứ điều gì theo mong muốn của cháu.”

Asano cười cười nói vậy, Jin thành thật suy nghĩ trong khoảnh khắc rồi mở miệng.

“... Cháu muốn âm thanh vọng tới tận trời.”

“Sao?”

Asano lẫn Takubo đều đồng thanh hỏi lại.

Jin vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, chỉ tay lên trời.

“Hãy để cho thầy Hoffmann được nghe thấy ạ.”

Giọng nói đó cực kỳ nghiêm nghị.

Asano bỗng nhiên thấy áp lực dồn lên thân, giật mình thẳng lưng lên trong cơn choáng váng nhẹ.

Gã nuốt nước bọt đánh ực.

“... Cụ thể là thế nào?”

“Mềm mại.”

Jin lập tức đáp.

“Xin chú chỉnh ngược lại hẳn với âm thanh tươi trong.”

Eiden Aya bước vào trong phòng đợi, nhanh chóng thay sang đồ biểu diễn.

Bộ váy này mang sắc đỏ gần với tông tươi. Cô đã mặc tới bộ trang phục thứ ba rồi.

Cô chợt nhớ tới những bộ váy đỏ của Jennifer Chang. Bộ nào bộ nấy đều hết sức lộng lẫy. Không biết cô ấy mua những bộ trang phục như vậy ở đâu nhỉ. Mà nhà người ta giàu thế, có khi là hàng đặt may.

Cô bỗng thấy bộ váy màu bạc cất trong tủ đồ tại khách sạn hiển hiện trước mắt.

Bộ váy sẽ dùng cho đêm Chung kết. Chẳng biết cô có cơ hội mặc lên người bộ váy đó không.

Cô thay đồ trong nháy mắt, trang điểm sơ qua.

Tay áo xếp nếp nên có thể cử động vai và cánh tay rất dễ dàng. Cô vẫn đang đi giày bệt, lát nữa, trong cánh gà sân khấu sẽ đổi sang đôi giày để mang với váy dạ hội.

Được rồi, OK.

Aya xoay hai cánh tay, nhìn vào gương rồi gật mạnh đầu một cái.

Aya hầu như chẳng luyện đàn thêm.

Cô chỉ muốn nhanh chóng quay lại Hội trường để nghe màn trình diễn của Kazama Jin.

Bộ váy này quá nổi bật ở ngoài Hội trường, nên cô khoác tạm một cái áo len cardigan màu đen bên ngoài. Cô sẽ quay lại kịp trước lúc màn trình diễn bắt đầu nhưng phần thi của cậu bé luôn dày đặc người đứng xem, cô chỉ lo không chen lấn nổi.

Trái tim cô đập thình thịch, chẳng hiểu sao lại hồi hộp trước màn trình diễn của Kazama Jin hơn cả màn trình diễn của chính mình. Cô đã nắm rõ màn trình diễn của bản thân, và biết nó sẽ kết thúc chóng vánh thôi.

Mình đang đặt cược vào cậu bé đó.

Cô bất chợt nghĩ vậy.

Vì cái gì cơ?

Cô tự hỏi chính mình. Mình đang đặt cược vào cái gì vậy? Mình đang đơn phương giao phó điều gì cho một thiên tài như vậy? Điều này có liên quan gì tới cậu bé đó? Đối với cậu ấy, điều này chẳng phải là phiền phức hay sao? Mà có được giao phó hay kỳ vọng điều gì, cậu cũng đâu biết được.

Nhưng mình đang giao phó cho cậu bé ấy một mảnh hy vọng. Lòng cô vẫn đang thầm cầu nguyện.

Aya chắp hai bàn tay lại với nhau và ghì thật chặt.

Lòng mình lạ thật.

Giờ nghĩ lại, cô đã luôn như vậy từ vòng Một.

Cảm giác tuyệt vọng lúc ấy vẫn đang nương náu ở một góc thân thể cô. Cô vẫn nghĩ: không được rồi, kết thúc ở đây rồi. Thậm chí còn cho rằng mình không thể theo đuổi âm nhạc được.

Nhưng mỗi lần nghe màn trình diễn của Kazama Jin, cô bất giác lại muốn chơi đàn, lại muốn đứng ở nơi đấy. Nhờ cậu bé, cô mới đứng được trên sân khấu và trình diễn.

Vòng Hai cũng vậy.

Nhờ cậu bé chơi bản “Mùa xuân và Atula” đó, cô mới chơi được “Mùa xuân và Atula” của riêng mình. Màn trình diễn của cậu đã khơi lên ngọn lửa trong cõi lòng luôn tối tăm xầm xì của cô.

Hay nói cách khác ở lại đây tới tận lúc này theo cái cách bị cậu bé đó kéo đi. Được cậu bé đó dẫn đi, và chơi piano.

Nhưng sau này thì sao?

Nỗi bất an đó vẫn âm ỉ trong lòng cô những ngày qua. Sau khi cuộc thi kết thúc, cuộc đời về sau, tương lai của cô, đời sống âm nhạc của cô sẽ ra sao. Nỗi bất an đang len lỏi sau lưng cô, dần biến thành nỗi sợ hãi.

Masaru hay Kanae đều không thể khỏa lấp được. Cô cũng không thể giải thích rõ nó là thứ gì.

Nhưng Kazama Jin sẽ có cách nào đó giúp cô. Cậu bé đó có thể khỏa lấp được. Cô chẳng biết mình lấy linh cảm, lấy niềm tin đó ở đâu ra nữa.

Cậu bé đó có lẽ sẽ lôi kéo được mình trở về. Cậu bé đó có lẽ sẽ tạo ra được lý do để mình bước vào thế giới âm nhạc chân chính.

Đáy lòng cô đã luôn cầu nguyện vào điều kia.

Cô từng nghe đồn về chuyện một nghệ sĩ kỳ cựu đã tìm thấy cơ hội vực dậy chính mình trước sự xuất hiện của một tài năng mới. Ngược lại, một số nhân vật tầm cỡ lại dẫn đường chỉ lối cho các tài năng mới và nhân cơ hội giải nghệ.

Cô không có ý so sánh mình với các nghệ sĩ kỳ cựu hay nhân vật tầm cỡ, nhưng cô nghĩ giờ mình có thể thấu hiểu cảm xúc của họ.

Đáy lòng cô vẫn luôn trông chờ vào một cơ hội. Cô có cảm giác... mình đã luôn tìm kiếm khoảnh khắc này.

Vậy nên, xin em đấy.

Aya thầm trò chuyện với Kazama Jin.

Làm ơn, hãy kéo chị quay lại đi. Hãy cho chị một lý do để quay lại với thế giới vô cùng tuyệt vời đó.

Vừa nhay đi nhay lại suy nghĩ đó, cô vừa cảm thấy một bản thân khác đang cười đau khổ vì điều ước trơ trẽn làm sao.

Cô quan sát nụ cười méo mó trên gương mặt cô gái trong gương.

Gì thế này, mình bỏ làm nghệ sĩ biểu diễn vì mẹ mình, giờ lại muốn dựa vào một cậu trai nhỏ tuổi hơn để mở đường quay lại?

Vậy nếu cậu bé không mang tới một màn trình diễn đúng như mong đợi, mọi sự sẽ ra sao? Khi mình thất vọng, khi kỳ vọng trượt khỏi tầm tay, mình sẽ bỏ cuộc sao?

Người thiếu nữ trong gương nở nụ cười mỉa mai.

Rốt cuộc, đều là lỗi của người khác. Phải nhờ tới kẻ khác cứu vớt lòng tin. Cuối cùng thì cô cũng chẳng phải là nghệ sĩ âm nhạc chân chính. Cứ nhìn Masaru là biết. Hoặc như chị Kanae hay các thí sinh khác.

Bọn họ đều đã quyết tâm sẽ dành cả đời làm một nghệ sĩ âm nhạc. Không hề băn khoăn. Vậy nên, họ đã là nghệ sĩ rồi. Nhưng, mày không phải nghệ sĩ. Từ trước tới giờ, có thể xem mày là một nghệ sĩ không? Mày đang giao phó số phận của mình cho người khác, nhưng đã chuẩn bị tinh thần cống hiến cuộc đời mình cho âm nhạc trong tương lai chưa?

Cơn đau râm ran nơi lưng bỗng quặn lại.

Vậy nên mới phải đặt cược.

Cô gào lên với người con gái trong gương.

Masaru rất tuyệt vời, rất đáng kính trọng. Tôi cũng phải cúi đầu trước sự chân thành rất thật thà của Kanae đối với âm nhạc. Hai người ấy có thứ mà tôi không có. Tôi cũng thấy ghen tị, cũng tự trách mình và thấy mình lép vế so với họ.

Tôi thừa nhận, mình chỉ biết lưỡng lự. Tôi chỉ là một đứa xấu nết toàn đổ lỗi cho người khác. Tôi thừa biết mình sẽ còn tiếp tục lạc lối trong tương lai, cũng thấy mình chỉ phô bày ra những điều xấu xí.

Nhưng... âm nhạc lại vô cùng đẹp đẽ. Đàn piano thật sự rất tuyệt vời.

Kẻ như tôi cũng muốn được chơi... muốn được chơi piano tuyệt vời đến thế.

Aya nhìn chằm chằm vào gương mặt tái nhợt trong gương.

Cô phát hiện nhịp đập trái tim mình đang dồn lên dữ dội, mồ hôi lạnh rịn ra nơi thái dương.

Tiếng chuông vọng lại từ xa xăm.

Cô giật mình, ngước nhìn đồng hồ trên tường.

Sắp tới lượt diễn của Kazama Jin mất rồi.

Aya hít thở một nhịp thật sâu, lườm cô gái trong gương một lần nữa, kéo cao vạt váy và nhanh chân rời khỏi phòng nghỉ.

“... Cậu Kazama Jin, đến giờ rồi.”

Takubo nhẹ nhàng nói.

“Vâng.”

Kazama Jin đáp lại, đứng thẳng dậy.

Thợ lên dây Asano đang rất bồn chồn, quan sát tình hình của cậu bé.

Gã đã cố hết sức với tư cách một thợ lên dây để đáp ứng yêu cầu của thiếu niên, nhưng liệu cậu có hài lòng không đây?

Asano đã sớm trở thành người hâm mộ của cậu, giờ đang trông theo cậu bước ra ngoài luồng ánh sáng ngược nơi ô cửa và thầm khấn nguyện.

Trong tràng pháo tay hoan hỉ kia, Asano tựa như nhìn thấy một ảo ảnh.

Bên kia cánh cửa là một cánh đồng hoang trải tới kiệt cùng.

Bầu trời cao. Những đụn mây trắng trôi lững lờ xa xa. Một dải đồng hoang vu không một bóng người.

Kazama Jin đang thẳng lưng, một mình đi về phía cánh đồng...

Cậu chỉ có một mình, nhắm tới phía chân trời xa xa.

Đi trên một con đường không có lối đi, một con đường chưa từng ai bước qua.

Cháu tính đi đâu thế?

Asano hỏi cậu thiếu niên đã đi khuất về phía bên kia cánh cửa.

Kazama Jin xuất hiện trên sân khấu, trông hơi khác so với hai lần thi trước.

Không phải dáng vẻ lao thẳng tới chỗ cây đàn piano như thể chẳng đợi thêm được một khắc nào nữa mà phải lập tức chơi đàn ngay. Cậu bước từng bước chắc nịch tiến tới chỗ cây đàn bằng vẻ mặt như đang quyết tâm làm điều gì đó.

Ô kìa, hiếm khi thấy cậu nhỏ hồi hộp?

Ban đầu Mieko thoáng cảm thấy vậy, nhưng bà phủ nhận suy nghĩ đó “Không, không phải rồi.”

Lúc này đây, cậu bé đó đang nhìn tới một nơi rất xa.

Em đã không còn là cậu bé chỉ biết đắm chìm trong thế giới của riêng mình cho tới tận bây giờ nữa. Giống như một đứa trẻ đặt món đồ chơi mà mình từng mê mải xuống, lần đầu ngẩng mặt lên và chạm đến thế giới bên ngoài.

Thiếu niên chỉ có một mình.

Người biểu diễn trên sân khấu luôn cô độc, nhưng bà lại cảm thấy cậu bé này còn cô độc hơn thế.

Tại sao?

Mieko tự hỏi mình.

Sao thằng bé lại nhìn thấy thứ xa xăm đến vậy? Tưởng như chỉ có mình nó trong thế giới không người, bao bọc bởi vùng không gian trống rỗng.

Thiếu niên bước đến phía trước cây đàn, cúi đầu chào cái rụp một phát.

Tiếng vỗ tay ngừng bặt, khán giả cũng nuốt nước bọt.

Cậu ngồi xuống ghế.

Thường cậu sẽ chơi đàn ngay tắp lự, nhưng hôm nay cậu lại mông lung ngước nhìn lên trong một thoáng.

Có vẻ khán giả cũng nhận ra cậu khác mọi khi.

Thiếu niên lẩm bẩm điều gì đó trong miệng.

Là lời cầu nguyện? Hay chỉ đơn thuần lẩm bẩm với chính mình?

Nếu lúc đó Mieko ngồi bên cạnh Kazama Jin trên sân khấu, có thể bà sẽ nghe thấy rằng thằng bé đang thì thầm trò chuyện với Hoffmann.

Thiếu niên nhoẻn miệng cười.

Mieko bật giác ngớ ra.

Một nụ cười hồn nhiên như đóa hoa trắng muốt. Có lẽ cậu còn không nhận ra mình đang cười.

Một nụ cười vô thức. Một nụ cười vô ngã vô ưu. Bà chưa từng thấy qua. Và, thiếu niên bắt đầu chơi.

Úi chà, Masaru thầm reo lên.

Đây là lần đầu tiên cậu nghe bản nhạc của Erik Satie biểu diễn trên sân khấu, và có lẽ sau này không còn có cơ hội khác nữa.

Khúc “Je te veux” thật phong cách làm sao. Một điệu waltz nhẹ nhàng mà nổi bật.

Giai điệu đơn sơ đã nhanh chóng biến hội trường biểu diễn thành một góc phố Paris.

Ta như nghe thấy tiếng lách cách của ly tách va vào nhau trong quán cà phê, hay vài giọng ồn ào cãi lộn.

Âm nhạc của cậu bé này rất phong cách. Tuổi còn nhỏ vậy mà đã nắm bắt và lý giải về Satie như người trưởng thành.

Bản nhạc nhỏ đó là khúc đầu tiên cũng là màn dạo đầu cho phần độc tấu kéo dài một giờ của cậu bé.

Cuối cùng, chậm dần...

Đột ngột chuyển sang khúc nhạc tiếp theo.

Bản nhạc “Spring song” nổi tiếng trong tuyển tập “Song without words” của Mendelssohn.

Oa, Masaru lại rú ầm lên trong dạ.

Chà, đổi cảnh thật sống động.

Khung cảnh đột ngột hóa thành một vườn hoa ngát hương.

Những bông hoa mùa xuân nở rực rỡ trước mắt cậu, còn thấy cả những tiếng chim ca hót.

Thật đẹp.

Ảo giác đó là sao... một màn trình diễn ngập tràn màu sắc.

Tiếp là Brahms. “Capriccio giọng Si thứ”.

Nhịp đàn biến hóa linh hoạt. Lại là một bản nhạc nho nhỏ nằm trong cái khung nho nhỏ.

Một màn biểu diễn đượm buồn, nhưng vẫn nén chút hài hước và tinh ranh.

Khung cảnh đó mang màu xanh thì phải.

Masaru nhắm mắt lại.

Một khung cảnh mang tông xanh. Gần một mái đình ven mặt hồ tĩnh lặng nào đó, bao trai gái mặc trang phục thị dân đang nhảy múa giữa quảng trường. Cậu còn thấy hình ảnh một cô gái nhảy múa trên bục hiện lên trước mắt.

Đây đã sớm không còn là buổi trình diễn nữa rồi.

Masaru trầm trồ không ngớt.

Hệt như cậu bé đang chơi ngẫu hứng những giai điệu vừa chớm nghĩ ra. Những giai điệu của cậu lại kết nối tới bản nhạc tiếp theo, xoay chuyển dần giống như người ta đang hát nhạc sống.

Đúng, hát nhạc sống.

Không hẳn là hòa nhạc, càng không giống độc diễn mà Kazama Jin đang hát nhạc sống.

Brahms kết thúc đột ngột như tắt phụt đi.

Kazama Jin để trống một khoảnh khắc, lại thả tay xuống phím đàn.

Những tiếng “Ê” không thành lời vang lên từ hàng ghế khán giả, bao gồm cả Masaru.

Erik Satie.

Những đợt sóng hoang mang lan rộng.

Kazama Jin chơi lại “Je te veux”.

Nhìn cậu bé tươi cười khi chơi như thế, không hề nhầm lẫn. Cậu hiểu rất rõ mình đang lặp lại những gì từng chơi lúc trước.

Em ấy dám làm vậy sao?

Masaru kinh hoàng nhận ra điều đó, chợt thấy bất an “Liệu có ổn không nhỉ?”

Khung trình diễn có tên bài “Je te veux” nhưng không hề ghi là sẽ chơi bản nhạc đó hai lần. Biểu diễn khác với khung trình diễn đăng ký trước có tính là trái quy định không?

Quy định của các cuộc thi rất khắt khe.

Lỡ bị tước tư cách dự thi.

Masaru giật thột.

Không đùa được đâu. Đánh mất một tài nàng như thế này.

Mồ hôi cậu rịn ra.

Cậu không hề thấy chút ghen tị nào trên ghế khán giả.

Trên sân khấu, Kazama Jin vẫn nở nụ cười ngây thơ và nhẹ nhàng đàn tiếp Satie.

Cậu biết chắc mình phạm quy? Hay nghĩ rằng nằm trong quy định của cuộc thi. Hay...

Thế rồi, bản nhạc của Satie lần thứ hai giảm dần tốc độ, chậm rãi chuyển sang bản nhạc tiếp theo.

Debussy...

Khúc nhạc đầu tiên trong tập “Estampes” - “Pagodes”.

Cụm từ này đúng theo cái tên “Pagodes” của nó, mang lại hình ảnh của các “tòa tháp” phương Đông.

Cảnh sắc dần dà thay đổi.

Một bức tranh cổ treo trong cái khung lớn đã trải bao năm tháng.

Đó là một ngôi làng tranh tối tranh sáng giữa nhập nhoạng chiều hôm. Bầu không khí ẩm ướt của vùng cận nhiệt đới châu Á. Khung cảnh đó như thoáng cả mùi cỏ ngai ngái và luồng không khí nóng. Một tòa tháp cũ.

Hệt như hòn đảo được chụp toàn cảnh.

Càng giống một bộ phim 3D.

Khung cảnh lao vọt ra từ sân khấu như đang đè nặng xuống hàng ghế khán giả.

Kanae vừa lắng nghe màn trình diễn của Kazama Jin vừa thầm nghĩ “Có qua được quy định không đây?” ở góc nào đó trong đầu.

Dù sao cũng là cuộc thi. Ban giám khảo sẽ nhận định thế nào về khúc nhạc của Satie được chơi tới hai lần đây?

Hơn nữa, bản nhạc Satie lần hai lại không được chơi hết toàn bộ. Giữa chừng mờ dần và tiến vào bản nhạc tiếp theo. Như vậy là liên khúc.

Tuy nhiên, những thanh âm đưa cái tình vào khung cảnh nhấp nhô trập trùng của Debussy thật hấp dẫn và đẩy cô đi thật xa.

Cô muốn quăng sạch đi mọi mớ quy tắc quy định phiền hà.

Mỗi lần nghe lại, cô càng thấu tỏ sự tuyệt vời trong âm nhạc của Debussy và sững sờ trước sự mới mẻ của giai điệu. Dù đã nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần, cô vẫn giật nảy, trái tim ong ong lên, đầy trào cảm giác mới lạ. Claude Debussy, ông thật là thiên tài. Lần nào cũng là suy nghĩ này.

“Tòa tháp” - cảnh quan buồn tẻ trong bức tranh phương Tây bất chợt tăng tốc.

Xúc cảm, có thể gọi như vậy chăng. Dòng nước vẫn thường chảy ở một nơi sâu kín âm u trong tận đáy lòng bị một sức mạnh vô hình lay động dữ dội và cuộn trào lên.

Sự tăng tốc đột ngột của Debussy “đem” người nghe đến một chiều không gian hoàn toàn khác biệt.

Sự tươi sáng và khoái lạc nổi bật rõ ràng hơn nhờ vào tốc độ âm thanh ngày càng tăng đến đáng ngạc nhiên của Kazama Jin.

Kanae thấy gai ốc nổi lên khắp thân thể.

Cậu bé tăng tốc từ Pianissimo đến Fortissimo mà không nửa vời chút nào. Hơn nữa, cách chuyển không hề lên gân đe dọa, mà tự nhiên phình lên trong nháy mắt.

Giống như một chiếc xe đua tăng tốc đột ngột mà không hề gây ra chút tiếng động nào.

Hay một bộ phim truyền hình đang tiến triển lặng lẽ bỗng nóng hừng hực.

Cứ như thế, cậu chuyển sang “bức tranh khắc” thứ hai “La soirée dans Grenade”.

Khán giả lại bị kéo tuột đến một thế giới đậm chất Hồi giáo.

Âm hưởng của từ Grenade gợi cho ta tới nhiều hình ảnh khác nhau. Andalusia, vùng đất miền nam Tây Ban Nha. Cũng là vùng đất giao thoa giữa hai đạo Thiên Chúa và đạo Hồi. Bầu trời xanh ngăn ngắt dần bị hoàng hôn nuốt chửng. Những cột trụ trắng phau nơi hành lang xếp bằng chằn chặn nhuộm trong ánh mặt trời sắp lặn, gợi ta nhớ đến hai chữ “vô hạn”.

Nhịp điệu Habanera. Những người phụ nữ tóc đen. Họ khiêu vũ với cái quạt trên tay.

Một lần nữa, xúc cảm nằm nơi đáy thân thể lại bật trào lên tới tận óc. Một buổi chiều muộn phiền không kiểm soát được cảm xúc.

Một chiều chạng vạng nọ, phước lành và lời nguyền giao thoa nhau và ùa tới đời người.

Bị nhuộm mất rồi.

Kanae đột nhiên nghĩ vậy.

Khán giả đều bị nhuộm bởi màu sắc rực rỡ của ánh mặt trời lặn tỏa xuống từ trên sân khấu.

Không thể nhúc nhích khỏi ghế ngồi.

Dường như một bức tường năng lượng kinh khủng đang phóng ra từ sân khấu, họ đang bị khâu chặt trên ghế không thể cục cựa theo đúng nghĩa đen.

Cổ họng cô trống rỗng, không thể thở nổi.

Vậy nhưng, khung cảnh vẫn tiếp tục thay đổi.

Bức tranh khắc thứ ba “Jardins sous la pluie [114] ”.

Đột nhiên, nhiệt độ tụt hẳn xuống.

Ánh sáng màu đỏ thẫm rọi xuống hàng ghế khán giả đã biến mất, họ lại được đưa trở về nước Pháp se lạnh.

Đó là một khu vườn giữa buổi chiều, mưa thuận gió hòa và cây cối xanh tươi.

Bầu trời chuyển xầm xì, ta vừa kịp cảm thấy cơn gió bắt đầu mang theo hơi nước thì những hạt mưa đã lộp bộp rơi xuống.

Cuối cùng, gió mạnh hơn, cây cối rung lắc rào rào, và mưa đổ xuống lá, xuống hoa và bắt chúng phải cúi đầu chịu đựng.

Đám trẻ con chạy ầm ầm chạy trốn cơn mưa. Lũ chó cũng lao theo.

A, mưa rơi rồi.

Khán giả sững sờ nhìn lên sân khấu, ngắm khu vườn đang bị cơn mưa oanh tạc.

Những vũng nước nhỏ xuất hiện.

Nước mưa rơi tí tách từ trên mái xuống.

Một dòng suối nhỏ hình thành trên vỉa hè lát đá ở góc phố, lại thêm một dòng sông xam xám nữa đang đổ xuống theo triền dốc.

Mới vừa nãy, họ còn ở trong ánh hoàng hôn ngột ngạt của Grenade, vậy mà giờ đã được bao trùm trong mùi hương đặc trưng của miền bắc nước Pháp với mùi của mưa và mùi của góc phố cùng đủ thứ hỗn tạp pha trộn vào nhau.

Kanae tưởng như thấy cả giọt nước mưa mát lạnh vương trên gò má.

Ngay sau khi chơi xong bản Debussy sôi động, Kazama Jin lập tức bước vào “Miroirs [115] ” của Ravel.

Khán giả đã quá quen với phong cách này của cậu bé.

Hơn nữa, họ cũng không hề cảm thấy kỳ lạ hay khó chịu.

Ra vậy, trong tâm trí đứa trẻ này, “Estampes” và “Miroirs” liên kết với nhau. Hay nói cách khác, khung cảnh của bản nhạc tạo sự liên tưởng tới nhau.

Nathaniel Silverberg không quan tâm quá mức đến việc lặp lại bản nhạc của Erik Satie lần thứ hai.

Có lẽ ai đó trong Ban giám khảo sẽ muốn chất vấn về vụ này, nhưng cứ đợi tới lúc ấy hãy tính.

Thay vào đó, ông tập trung toàn lực vào đào xới những hình ảnh trong màn trình diễn của Kazama Jin.

Sau hai lần lắng nghe thằng bé này trình diễn trên sân khấu, ông đã nhận ra cách tiếp cận các tác phẩm của đứa trẻ này hết sức độc đáo.

Một phần do khả năng sáng tác tăng tiến nổi bật trong những năm gần đây, hầu hết các nghệ sĩ đều tìm cách nắm bắt được ý đồ của nhà soạn nhạc, kéo bản thân tới gần bản nhạc. Họ thường có xu hướng tìm hiểu xem các nhà soạn nhạc mang suy nghĩ gì, bối cảnh thời đại thế nào và nguồn cảm hứng của nhà soạn nhạc ra sao để tiếp cận gần hơn với hình ảnh trong lòng nhà soạn nhạc.

Đứa trẻ này lại đi ngược lại. Phải nói là cậu bé đang kéo bản nhạc về phía mình... hay là một sự phản cảm vừa chuyên nghiệp lại vừa phiền toái nhưng... cũng không hẳn, không phải vậy. Thằng bé biến khúc nhạc trở thành một phần trong thế giới của mình. Thông qua bản nhạc đó, nó tái hiện thế giới của chính mình. Dù thằng bé chơi bất cứ bản nhạc nào, chúng đều sẽ biến thành một phần của thứ gì lớn lao hơn.

Tấm gương phản chiếu lên năm phong cảnh.

“Noctuelles - Oiseaux tristes - Une barque sur l’océan - Alborada del gracioso - La vallée des cloches” [116]

Kazama Jin đang vẽ lại phong cảnh Ravel từng vẽ. Bức tranh phong cảnh này thật lớn. Không chỉ là những hình tượng đang nổi lên trong đầu, mà nguyên một khung cảnh vẹn tròn đang hiện lên trên sân khấu. Thằng bé đưa phong cảnh vào trong cây đàn piano, lại dẫn khán giả vào thăm thú phong cảnh đó.

Rất khó chơi ra phong vị hào hoa của Ravel trên piano. Nếu quá chú tâm đến kỹ thuật chơi, tầm nhìn sẽ bị thu hẹp lại và không thể nhìn thấy được toàn cảnh. Tuy nhiên, cậu bé này lại nhẹ nhàng vượt qua được cái bẫy đó.

Mỗi lần nghe, ông lại thêm ngạc nhiên thán phục với kỹ thuật chơi của đứa trẻ này. Kỹ năng lên tầm siêu việt nhưng lại mang hơi thở tự nhiên đánh bóng cho nó. Không phải là kiểu khổ công tập luyện mà thành, giống như tự nhiên có sẵn trong người vậy. Kỹ thuật chơi của thằng bé không biểu hiện theo kiểu biết chơi như máy, mà là một năng lực rất gần với bản năng.

Đứa bé kỳ lạ thật.

Nathaniel đang ngẩn người chăm chú nghe.

Thằng bé đã đưa toàn bộ khán giả vào trong khung cảnh của mình - họ bước ra một nơi rộng rãi đến bất ngờ.

Nathaniel đột nhiên nhìn thấy một cánh đồng hoang rộng lớn trước mắt mình.

Thầy Hoffmann?

Chẳng hiểu sao ông lại nghĩ thầy Hoffmann đang ở đằng kia.

Mục đích của thầy là... thầy chỉ dạy đứa bé này là...

Là đây sao?

Ông như thấy được gương mặt tươi cười của Hoffmann.

Khúc nhạc thứ năm “La vallée des cloches” gợi lên những trầm tư mặc tưởng sâu xa của “Miroirs” cũng lặng lẽ kết thúc. “Je te veux” của Erik Satie lại vang lên lần thứ ba.

Rõ ràng là Kazama Jin trình diễn bản nhạc với ý thức cố tình mắc lỗi. Như một cuộc dạo chơi kết nối các bản nhạc, giai điệu nhẹ nhàng khoan khoái cho khán gi?