L’ISLE JOYEUSE[122]
Mình đã đứng ở đây bao nhiêu lần rồi nhỉ?
...Và mình sẽ còn đứng ở đây bao nhiêu lần nữa?
Ngay từ đầu, mình có hiểu rõ ý nghĩa của việc bản thân đứng ở đây hay chưa?
“Eiden Aya, hay cháu ngồi xuống một lúc nhé?”
Thấy Aya cứ đứng rịt ở bên cánh gà như thế, quản lý sân khấu dịu dàng đề nghị.
Aya từ chối bằng cách mỉm cười.
Ông quản lý lập tức hiểu ý, gật đầu và nhẹ nhàng rút vào trong bóng tối.
Aya xoay người về phía sân khấu, duỗi thẳng lưng.
Cơn sóng cuồng nhiệt còn sót lại từ màn trình diễn của Kazama Jin lớn tới mức người ta không ngừng gọi cậu bé quay lại sân khấu, màn trình diễn của thí sinh cuối cùng đã chậm mười phút so với dự định.
Khán giả dần thả lỏng như thể cuộc thi đã kết thúc.
Aya nhận ra điều đó nhưng không mấy để tâm.
Cô muốn đứng ở nơi đây.
Cô muốn cảm nhận được ý nghĩa của niềm vui, sự sợ hãi lây lan khắp toàn thân trước khi bước ra nơi sáng sủa đó.
Lần đầu tiên cô nghĩ tới điều đó.
Từ trước tới nay, cô chẳng hề có chút cảm xúc gì khi đứng ở chỗ này. Chỉ đơn giản là đợi tới lượt mình. Khi thời điểm đến, cô bước ra ngoài và chơi đàn.
Cô chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi, cũng không thấy hào hứng.
Cô chỉ nghĩ về nơi này như một điểm đợi.
Cô từng nghe được một số câu chuyện và xem vài bộ phim tài liệu. Ngay cả những nhân vật tầm cỡ được xưng tụng là nhạc trưởng đại tài cũng cảm thấy căng thẳng nơi cánh gà sân khấu, run rẩy vì sợ hãi và làm phiền những người chung quanh khi rên rỉ “Tôi không muốn ra”, “Tôi không muốn chơi” tới tận sát giờ biểu diễn.
Cô từng lướt qua cảnh đó nhiều lần ở trên trường đại học hay các cuộc thi.
Cảnh người ta ngước mặt lên trời, nét mặt tái xanh, thân thể vặn vẹo, cố gắng đè nén nỗi sợ hãi khi đợi chờ tới lượt mình.
Aya chưa từng nếm qua cảm giác “căng như dây đàn” nên chỉ nhìn chúng như “chuyện ai khác”. Cô hiểu được cảm giác căng thẳng đó, nhưng lại không hiểu được nỗi “kinh hoàng” ẩn bên trong.
Tại sao lại phải sợ nhỉ? Mọi người mong mỏi đến đây cơ mà? Chẳng phải họ có mặt ở đây vì điều đó? Vậy thì tại sao lại phải sợ nhỉ?
Trong một lần như vậy, cô đã từng buột miệng nói thế.
Đó là một câu hỏi thuần phác đối với Aya, nhưng cô lại không quên được vẻ mặt bàng hoàng của đứa bạn khi nghe thấy lời đó. Trong khoảnh khắc ấy, cô đã khắc ghi vào trong lòng rằng mình không bao giờ được nói ra điều đó. Con người khác nhau. Không, là cô khác người.
Nhưng, Aya đang lần đầu nếm trải cảm giác sợ hãi ở tại đây vào lúc này.
Phải, cảm xúc này chỉ có thể gọi là “sợ hãi”.
Aya lẩm bẩm từ đó.
Sợ hãi.
Cô bất chợt nhớ lại một chuyện xưa.
Hồi mới tập chơi piano. Lúc đó, cô đang ngồi bên khung cửa sổ và lắng nghe tiếng mưa rơi.
Tiếng mưa vỗ trên mặt mái tôn tạo ra một thứ nhịp điệu bí ẩn, và lần đầu tiên cô nhận ra rằng “những chú ngựa mưa đang chạy”. Khoảnh khắc đó, cô như nghe rõ tiếng ngựa tung vó giữa bầu trời.
Aya hít hà mùi vị của cơn mưa trước mặt mình, cảm thấy bản thân đã chui tọt vào bên trong thân thể nhỏ bé của mình ngày ấy.
Trong cơn mưa nặng hạt lặng lẽ, cô từng thấy đàn ngựa tung vó chạy.
Đúng rồi, mình cảm thấy y hệt khi đó.
Giây phút ấy, cô nhận ra rằng thế giới được tạo nên từ những quy luật bí ẩn mà cô không tài nào biết được. Cô cảm thấy sợ hãi nơi cao xa bên ngoài cửa sổ.
Khoảnh khắc cô nhận ra thế giới tràn đầy những điều đẹp đẽ vô ngần mà mình chẳng thể biết tới... mà không, có thể là chẳng ai biết tới, và đồng thời cảm thấy sợ hãi vì sự bé nhỏ của bản thân.
Đúng, mình biết thứ cảm xúc này.
Từ lần đầu tiên lắng nghe thấy thứ âm nhạc tràn ngập trong tự nhiên.
Chợt như nghe thấy tiếng vó của đàn ngựa mưa trên mái tôn vọng tới từ đâu đó, Aya bất giác mở tròn mắt nhìn xung quanh.
Lạ lùng thật.
Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận và nắm bắt mọi thứ rõ ràng đến vậy. “Thức tỉnh” là từ ám chỉ trạng thái này sao?
Những lời trò chuyện của khán giả trong hội trường và ý thức của nhân viên làm việc nơi cánh gà đang tuôn chảy vào lòng cô rất nhiều giai điệu.
Aya nhắm mắt lại.
A, đúng thật rồi. Thế giới này tràn ngập âm nhạc. Tiếng cửa đóng mở, tiếng gió đập vào cửa sổ hội trường, tiếng người đi lại, tiếng nói chuyện. Từng câu từng chữ thốt ra đều như khúc tưởng của cảm xúc, làm đầy thế giới.
Loại cảm giác này khác hoàn toàn với sự tuyệt vọng trong vòng Một.
Tuy cảm thấy mọi thứ đã qua lâu lắm rồi, nhưng từ nơi này nhìn lại, cô mới thấy được sự non nớt chưa trải đời của mình. Cô đã quá dễ dãi với thương tổn và tự bao biện cho chính mình. Khi nhận ra dáng vẻ đáng xấu hổ của mình hiện ra trước mắt, Aya cười buồn và thoáng đỏ mặt.
Cuộc thi này đã nhiều lần cho cô biết mình là đứa khờ khạo tới mức nào, nhưng bây giờ “đau” nhất. Quá xấu hổ.
Cô đã từng cảm nhận được sự nhỏ bé của mình là vậy. Một kẻ mới sống được khoảng 20 năm trên đời, cô đang đánh giá quá cao sự tồn tại của mình rồi? Cô cứ nghĩ rằng mình đang trở nên to lớn hơn? Hóa ra chỉ là chút lòng tự tôn nhỏ mọn của một kẻ chơi nhạc và phóng đại suy nghĩ rằng mình đã hiểu được âm nhạc.
Đúng là đồ ngốc. Hồi còn nhỏ, mình thông minh hơn nhiều, và hiểu rõ về thế giới hơn nhiều.
Mình hoàn toàn không trưởng thành thêm tí nào cả. Chỉ nhìn những gì mình muốn thấy và chỉ nghe những gì mình muốn nghe. Tấm gương cũng chỉ phản chiếu những điều mình muốn.
Mình còn chẳng chịu nghe âm nhạc cho tử tế.
Cảm xúc cay đắng dâng trào.
Âm nhạc tuyệt vời biết bao. Mình cứ đinh ninh rằng sẽ kết nối với âm nhạc cả một đời, nhưng lại chỉ toàn làm những điều ngược lại. Mình để âm nhạc chiều chuộng, mình liếm láp và đắm nhìn trong thứ âm nhạc như làn nước ấm. Mình cứ thấy chỉ cần ở nơi đó là thoải mái lắm rồi, để âm nhạc và chính mình thuần hóa lẫn nhau. Mình vẫn biết điều này không đúng, nhưng lại chỉ biết tận hưởng âm nhạc thôi.
Cô càng nghĩ mồ hôi càng túa ra.
Thái độ của mình khi chị Kanae và mọi người đặt lòng tin và khuyến khích mình tham gia vào cuộc thi. Thái độ của mình khi chọn trang phục biểu diễn. Thật nhục nhã, vô ơn và vô liêm sỉ làm sao.
Aya khẽ thở dài.
Cô dần thấy ghét sự ngu ngốc của chính mình.
Cô cũng chỉ biết nói rằng chị Kanae và mọi người thật ngốc khi không bỏ rơi đứa con gái ngu xuẩn tự luyến như mình, kiên nhẫn đồng hành và tin tưởng mình đến vậy.
Đã thế, cô chỉ nhận thức được điều này khi vòng Ba sắp sửa kết thúc.
Aya cười khổ với chính mình.
Nếu ai đó nhìn thấy vẻ mặt của Aya nãy giờ, chắc sẽ bỏ chạy vì nghĩ rằng cô gái này đáng sợ hay nguy hiểm lắm. Cô ta hết cười chuyển sang cau có rồi đỏ mặt. Chính cô cũng thấy đứa con gái này dị quá đi mất.
Tuy nhiên, cô cũng thấy may mắn vì sự giác ngộ của bản thân.
Cô cảm thấy thật may vì mình đã cảm nhận được nỗi sợ hãi đối với bóng tối trên sân khấu vào lúc này.
Giờ mình vẫn còn kịp chứ?
Aya đang đặt câu hỏi với ai đó.
Những hình ảnh thoáng lướt qua đầu cô là Kazama Jin, chị Kanae, rồi tới mẹ.
Mình vẫn còn kịp chứ?
Gương mặt của ai đó mơ hồ hiện lên ở đối diện cô.
Chị này, chị đã làm được gì đâu mà nói là kịp hay không.
Cô như nghe thấy giọng buồn buồn của Kazama Jin từ đâu vọng lại.
Đúng rồi, đáng lẽ phải lên sân khấu đã rồi mới hỏi chứ nhỉ.
Phải, Aya thầm nghĩ.
Mình hỏi rằng âm nhạc của bản thân có tuyệt vời hơn trước khi biểu diễn thì ai trả lời được chứ.
Aya khẽ lúc lắc cổ và xoay vai.
Giờ Kazama Jin đang ở đâu thế nhỉ? Khán giả mà nhìn thấy cậu bé chắc sẽ ồn ào lắm, nên có khi nó đã trốn biệt vào góc nào mất rồi.
Hoặc cũng có thể bình thường thằng bé không nổi bật lắm, nên lại đội xùm xụp cái mũ mọi bận và thong thả đi loanh quanh đâu đó rồi.
Ma-kun thì sao nhỉ?
Lồng ngực cô bỗng thấy nghẹn ứ.
Aya thấy xấu hổ. Cô phát hiện rằng thái độ của mình quá sức thất lễ đối với một người đang nghiêm túc nỗ lực đeo đuổi âm nhạc như Masaru.
Có lẽ cô đang chạy trốn. Có lẽ cô đang nản lòng. Cậu ấy là ánh sáng quá chói chang khi cố gắng sống trong giới khắc nghiệt này bằng cách đường hoàng đối mặt với âm nhạc.
Ma-kun đã giữ lời hứa với mình và thầy.
Nhớ chơi dương cầm nhé, cậu hứa đấy.
Cô nhớ lại hình ảnh cậu thiếu niên gầy gò yếu ớt gật đầu dứt khoát với mình.
Tớ đã giữ lời hứa với thầy và A-chan.
Cô nhớ lại hình ảnh cậu thanh niên cười tươi hãnh diện khoe với cô.
Mình đúng là con ngốc. Trần đời còn ai ngốc hơn mình cơ chứ. Mình chẳng biết gì. Mình chẳng hiểu gì cả.
Aya lại khẽ thở dài.
Đáng sợ quá. Phải bước ra sân khấu vào lúc này vô cùng đáng sợ. Sự đáng sợ khi phải chờ đợi và phân vân liệu mình có thể chơi nhạc được không, mình có tự nghe nhạc được không, hay mình phải để ai đó nghe thứ nhạc của mình.
Toàn thân cô đang run lên từng chập.
Ơ. Cái này là run như cầy sấy hả?
Cô nhìn xuống người mình, lắng nghe thứ cảm xúc mới mẻ.
Nhưng... mình vừa gặm nhấm cảm giác đáng sợ, vừa thấy lòng cuộn trào niềm háo hức.
Aya đã chấp nhận nó.
Cô đang háo hức muốn biết mình có thể làm gì và sản sinh ra thứ gì ở ngoài kia. Cô đang háo hức với ánh đèn sân khấu. Cô đang tò mò về những gì sắp sửa xảy đến hơn bất kỳ ai.
Aya chắp tay lại như cầu nguyện.
Âm nhạc của mình cuối cùng cũng được phép bắt đầu rồi.
Cuối cùng cũng có thể bắt đầu rồi.
Tiếng chuông báo biểu diễn to đến bất ngờ, Aya giật mình bừng tỉnh. Cô thấy những tiếng ồn ào nơi cánh gà sân khấu và hàng ghế khán giả. Dòng người lũ lượt đổ vào Hội trường để nghe màn trình diễn cuối cùng của vòng Ba. Những người đang đứng sẵn đợi cô lên sân khấu. Mình là người cuối cùng. Cảm giác lạ thật.
Màn trình diễn của mình khép lại một cuộc thi cũng là trải nghiệm khó có mà?
Giọng Masaru vẳng lại.
Những cảm xúc chưa từng có đã đánh động trái tim cô.
Ừ, đúng. Là một trải nghiệm khó có thật, Ma-kun nhỉ?
Có vẻ hàng ghế khán giả đã đầy người. Bao nhiêu mệt mỏi, một chút mong đợi, và nghĩa vụ phải lắng nghe đến cùng đang quy tụ lại và truyền tới chỗ cô.
Khán giả đều đợi Kazama Jin. Mình chỉ là một quà tặng đính kèm. Nhưng ở một mặt nào đó, cô lại thấy thoải mái.
Aya lặng lẽ hít thở sâu.
Cảm giác “thức tỉnh” này vẫn lưu mãi trong người.
Dường như thế giới đang liên tục mở rộng ra.
Những người ở cánh gà sau lưng cô đang yên lặng. Sự căng thẳng dập dồn. Hàng ghế khán giả ồn ào dần yên tĩnh.
“Nào, cô Eiden Aya. Đến giờ rồi.”
Giọng nói đó thật điềm tĩnh.
Một giọng nói cô từng nghe qua. Cô bỗng nhớ lại những ngày xa xưa lắm, ông đã từng dùng giọng nói này tiễn cô đi.
Aya khẽ nhoẻn cười.
Cô giơ hai tay lên mở cánh cửa ra.
Ánh sáng chói lóa tầm mắt.
Aya không nhận ra mình đang cười rất tươi.
Nào, âm nhạc hãy gióng lên.
Trong khoảnh khắc thí sinh cuối cùng của vòng Ba - Eiden Aya - bước ra sân khấu, một điều lấp lánh diệu kỳ không ngờ dường như ập tới.
Tuy không thể giải thích được rõ ràng, ai nấy đều nín thở và cảm thấy xúc động lạ thường ngay tích tắc nhìn thấy gương mặt cô.
Takashima Akashi cũng là một trong số đó.
Nét mặt đó là gì vậy.
Cô bé đang cười kìa.
Hơn nữa, anh chưa từng nhìn thấy nụ cười đó trước đây... Không phải là nụ cười xã giao, nụ cười trên sân khấu mà là một nụ cười thanh thuần mang niềm vui chân chính.
Tựa như bầu trời vừa dứt cơn mưa.
Chẳng hiểu sao Akashi lại nghĩ vậy. Cơn mưa dầm dề mãi không dứt, đôi lúc sầm sập nặng nề. Người ta phải co cụm lại nín thở chịu đựng đợi tới khi thứ thời tiết khó chịu này kết thúc, và khi bầu trời quang đãng trở lại sau cơn mưa, họ chắc cũng mang nét mặt như vậy.
Cũng như hai vòng loại trước, khán giả luôn mang thứ cảm xúc này khi Aya bước ra sân khấu.
Sau khi trải qua bao hưng phấn, nhiệt tình đê mê và mệt mỏi đến muốn lắc đầu vì quá no nê với màn trình diễn của Kazama Jin, khán giả chợt ngộ ra nỗi nhớ và hoài niệm nào đó khi à lên “Phải rồi, còn đứa trẻ đó. Chúng ta vẫn còn đứa trẻ đó.”
Và khán giả lại bừng tỉnh.
Họ đã nghe hằng hà sa số màn trình diễn của nhiều thí sinh trong nhiều ngày liền, giờ đã tới người cuối cùng.
Dù là người chơi hay người nghe, cuộc thi cũng là một cuộc hành trình dài.
Họ cứ đi mãi đi mãi không bỏ sót một bước nào, và dậy lên cảm xúc bí ẩn với khung cảnh kết thúc của cuộc hành trình đằng đẵng.
Aya ngồi thịch xuống ghế, và nhìn chăm chăm vào một điểm bên trên cây đàn piano.
Cô bé ấy thấy gì vậy nhỉ?
Giờ cô bé đang nhìn thứ gì?
Thứ cảm xúc nóng bỏng cay đắng chợt ứa nghẹn bên trong Akashi.
Mình cũng muốn tới đó. Muốn nhìn thấy thứ cô bé đang nhìn.
Không, có thể chỉ là một khoảnh khắc, mình đã nhìn thấy nó...
Mình muốn tiếp tục. Mình muốn tiếp tục chơi đàn.
Akashi đang gào lên với Aya trên sân khấu.
Mình muốn trở thành một nghệ sĩ. Muốn làm một nghệ sĩ.
Anh đã thu được cảm xúc đó trên sân khấu của vòng Hai. Anh cảm nhận được cơ thể mình tràn ngập âm nhạc và chúng vẫn đang vận động không ngừng nghỉ. Cảm giác cả thân thể mình đang ngồn ngộn phù sa và tràn đầy mãn nguyện. Thứ cảm giác toàn năng, chảy cuồn cuộn đến tưởng chừng có thể tuôn ra nguồn âm nhạc vô hạn.
Một khi đã được nếm trải, con người sẽ không thể thoát ra. Anh thèm muốn được một lần nữa, một lần nữa nếm trải cảm xúc đó.
Mình muốn được ở nơi đó. Muốn được ở cùng chỗ với Eiden Aya và thứ âm nhạc mình vẫn ngưỡng mộ nơi cô bé đó.
Anh chưa từng mong mỏi một thứ gì mạnh mẽ tới vậy.
Da thịt toàn thân tê rần như nhiễm lạnh.
Cuộc thi của mình đã kết thúc.
Rõ ràng anh đã nghĩ như vậy.
Mình đã có một trải nghiệm hay. Có cảm giác thành tựu. Thật thoải mái. Anh đã nghĩ vậy cơ mà. Anh đã thấy đủ hài lòng để trở về với cuộc sống thường nhật.
Nhưng hoàn toàn không phải vậy.
Akashi đau đáu nhận ra mình đã tô hồng cảm xúc thế nào.
Anh lỡ nghĩ vậy đơn giản vì đã mệt lử sau khi kết thúc khoảng thời gian dài khổ cực và tiêu tốn công sức chuẩn bị thôi.
Đây mới là khởi đầu.
Akashi ngầm xác định được lòng mình trong nỗi kinh sợ.
Cuối cùng, mình cũng đã vào vạch xuất phát. Từ nay về sau, mình sẽ mãi ước ao cháy bỏng được với tới vị trí đó, với tới âm nhạc.
Xác nhận điều đó với anh chính là cuộc thi này.
Và người đang ngồi ở nơi đó, Eiden Aya.
Akashi đã đè nén cảm xúc muốn khóc trong lòng, nhưng ngay lúc những âm thanh đầu tiên từ bản ballade No.1 của Chopin nhẹ nhàng vang lên, những cảm xúc đó bị đẩy vọt lên đến cực hạn và sụp đổ.
Ballade.
Trong cuốn từ điển âm nhạc mà Aya hứng chí lật ra ghi lại như sau... Những khúc tình ca với tiết tấu nhẹ nhàng.
Người đời hầu như đều nghĩ như vậy về dòng nhạc đó.
Luôn có một hoặc hai bản nhạc loại này trong bất cứ album nhạc nào. Tại một buổi hòa nhạc, nghệ sĩ sẽ chơi solo loại nhạc này, cho các thành viên trong ban nhạc được thảnh thơi đôi chút. Một khi bạn là nghệ sĩ, bạn đều phải dắt lưng vài bản nhạc tiêu biểu loại này. Nó dành cho những cặp tình nhân kề vai nhau, rủ rỉ những lời ngọt ngào và cùng lắng nghe.
Loại nhạc này vẫn luôn giữ hình ảnh như vậy.
Tuy nhiên, khái niệm “ballade” ngày xưa mang ý nghĩa hơi khác một chút... nó gần giống một dạng nhạc dân ca (khái niệm này cũng hơi khác với ý nghĩa của từ dân ca ở Nhật Bản). Nói chung là các bản nhạc địa phương mang nghĩa khá gần với “dân ca”, chúng kể lại những sự kiện đời thực bằng thứ tình cảm mộc mạc.
Bốn bản ballade của Chopin như nằm ngay ranh giới giữa “ballade” ngày xưa và “ballade” hiện đại.
Phải chăng ngày trước, bài hát là thứ dùng để lưu trữ ký ức. Chúng được gọi bằng cái tên “thơ tự sự” truyền đời thay cho những bản ghi chép để lưu lại dài lâu trong lịch sử. Nhưng những bài ca dần có sự thay đổi về chất... không còn là “những gì xảy ra vào thời điểm đó” mà thành “cảm thấy những gì vào thời điểm đó”. Những thứ cảm xúc, dòng tâm trạng người xưa cảm nhận thấy giữa dòng đời phù du.
Bản ballade của Chopin chứa đựng cảm xúc về tuổi thơ của mình, nỗi cô đơn cùng cực đã in sâu vào hệ gen khi cất lên tiếng hát đồng dao.
Và đó cũng là nỗi cô đơn mình đang cảm thấy lúc này đây... nỗi cô đơn hết thảy đều mang trong mình khi được sinh ra với tư cách một con người. Thứ cảm xúc không ai có thể trốn lánh.
Các khúc nhạc của Chopin thường rất du dương và bắt tai, như thể nó đã luôn nằm ở đấy từ ban đầu. Nhưng khi đọc những gì George Sand [123] viết, ta mới biết được ông đã day dứt khổ sở thế nào khi viết từng bản nhạc. Suy nghĩ kia đâm nhói vào lòng cô khi nghĩ ông là một thiên tài ở mức độ nào. Nhiều tác phẩm tưởng như được hoàn thiện dễ dàng lại là cuộc đấu tranh gian khổ không ai hay biết từ khi nhen nhóm những khổ nhạc đầu tiên cho tới khi hoàn thành bản nhạc. Đúng vậy, nếu người nghe có thể nhìn thấu nỗi vất vả trong bản nhạc, sẽ không ai bị nó thu hút cả.
Nỗi cô đơn chìm xuống đáy của dòng chảy thời gian, và thường ta sẽ giả bộ không nhận ra nó, nhưng nó vẫn đeo dính đằng sau cuộc sống hàng ngày chỉ là ta không có thời gian để cảm nhận. Ngay cả giữa đỉnh cao hạnh phúc hay cuộc sống viên mãn khiến ai ai cũng phải ghen tị, thì mọi sinh vật vẫn luôn gánh nỗi cô đơn trên lưng mình.
Con người không được suy nghĩ sâu hơn về nó, vì ta sẽ bị đánh bại, bại lộ phần yếu đuối trong lòng mình một khi ý thức được điều đó. “Nỗi buồn” nguyên thủy nhất đã luôn bị tránh né theo cách đấy.
Đó là lý do tại sao chúng ta không thể ngừng hát... Nỗi cô đơn này, khoảnh khắc này, niềm hạnh phúc hay bất hạnh của đời người chỉ như một chớp mắt trong dọc dài lịch sử.
Cô tin rằng cổ nhân của vài trăm năm, mà không, cả vài nghìn năm trước đều có chung suy nghĩ.
Cô cũng tin con người của vài trăm năm, hay vài nghìn năm sau chắc cũng sẽ mang suy nghĩ như vậy.
Thật sự một đời người không làm được bao nhiêu điều, và khoảng thời gian được trao cho mỗi con người đều rất ngắn.
Trong quãng đời ngắn ngủi nhỏ bé này, mình đã gặp được cây đàn piano và dành một khoảng thời gian đáng kể của cuộc đời mình cho nó và được mọi người đón nhận lắng nghe.
Bản thân điều này đã đủ kỳ diệu rồi. Từng giây từng giây, từng hạt từng hạt âm thanh này chạm đến những người đang ở nơi đây trong thời điểm, trong thời đại này, đó đã là kỳ tích rồi. Cô dặn lòng như vậy, nỗi sợ hãi trống hoác lại khiến cô run rẩy toàn thân.
Giờ mình đang sợ hãi. Đang sợ lắm. Đang run rẩy.
Nhưng điều đó vui sướng không chịu nổi.
Cô yêu thương chúng đến không ngơi nghỉ. Cũng chẳng thể ngăn nỗi đau âm ỉ trong lòng.
Một mặt nếm trải những xúc cảm phức tạp kia, một mặt Aya lại thấy bình tĩnh hơn bao giờ hết. Cảm giác muốn vươn mình tới từng ngóc ngách của hàng ghế khán giả, mà không, bay vượt qua được bức tường của hội trường biểu diễn để toàn thế giới nhìn thấy mình đã luôn dằn trong lòng cô khi ở trong cánh gà sân khấu. Giờ này, cô đang thấy mình tỉnh táo và sáng suốt nhất.
Rồi mình sẽ ra sao?
Câu hỏi đó nảy ra trong đầu.
Liệu đây có phải là may mắn bất ngờ chỉ diễn ra một lần? Hay cô sẽ luôn phải nếm trải cảm giác này mỗi lần bước lên sân khấu về sau?
Cô chẳng rõ nữa.
Cảm giác thấu suốt mọi thứ này là sự thật.
Đó là một thế giới chưa từng biết đến, với Aya.
Nỗi sợ hãi và run rẩy trong lòng Aya đã ngấm vào lòng khán giả từ khi nào.
Không phải do khúc nhạc, mà là buồn đau và tình yêu người ta cảm nhận thấy từ Aya nằm ngoài bản nhạc.
Masaru chỉ biết há hốc miệng nhìn cô bạn chằm chằm.
Lại thế... Cậu ấy lại tiến hóa rồi. Nét mặt cậu ấy hôm nay hoàn toàn khác hẳn hôm trước.
Masaru thấy hơi tiếc vì nút kích hoạt lại là màn trình diễn của Kazama Jin.
Thiếu niên thiên tài, cậu bé ấy đã lôi ra được điều rất tuyệt vời.
Cậu chân thật tiếp thu từng thanh âm của Aya.
A-chan như một nữ thần. Đang mọc cánh rồi kìa.
Masaru ngơ ngẩn.
Như thể cô bạn đang dần bay lên cao ngay trước mắt cậu.
Khi nghe phần trình diễn của cô bạn ở vòng Một, cậu những tưởng mình đã với tới cùng chỗ đứng với cô rồi. Ai dè lại bị vượt xa. Sau này, cậu còn phải cố gắng bao nhiêu để đuổi kịp cô đây.
Khi gặp lại nhau, cậu đã lo nếu mình không nắm lấy tay cô, cô lại sẽ bỏ âm nhạc đi đâu mất. Còn chưa kịp an tâm vì có thể đứng chung với cô ở một nơi không xa lìa âm nhạc, giờ lại lo sợ cô sẽ dấn thân vào một lãnh địa ngoài tầm với.
Dù sao A-chan vẫn quá giỏi.
Sau đó là cảm giác tự hào ập tới theo.
Kanae đang lắng nghe bên cạnh chắc cũng cảm thấy tự hào. Chị ấy đã luôn tin vào tài năng của Aya ngay từ thuở nhỏ. Chị ấy tin vào đôi tai mình. Giờ đây, không biết chị ấy còn tự hào đến mức nào nữa.
Bản ballade lặng lẽ kết thúc như con sóng rút khỏi bờ.
Tĩnh lặng.
Khán giả đã quen với việc không vỗ tay từ phần trình diễn của Kazama Jin vì cậu bé thường lập tức chuyển sang bản nhạc tiếp theo.
Nhưng trường hợp của Aya lại do cô ấy đang đắm chìm trong thế giới của mình, không hề đứng lên... và khán giả cũng chưa thể tỉnh dậy khỏi thế giới đó... cũng không cảm thấy cần vỗ tay.
Khán giả yên lặng chờ đợi bản nhạc tiếp theo.
Aya chỉnh lại thế ngồi.
Một bước đảo, bản nhạc hào hoa bắt đầu. Novelletten [124] của Schumann mang tới sự khoái hoạt trong cấu trúc bản nhạc và kỹ thuật biểu diễn.
Bản nhạc hay đây. Lần tới, mình cũng chơi thử xem sao.
Masaru sững sờ khi nhận ra nước mắt đã dâng lên, chính cậu cũng ngỡ ngàng.
Tại sao? Rõ ràng đây không phải là một bản nhạc khiến người khác phải khóc.
Tuy nhiên, sự thôi thúc đó không nguôi ngoai mà càng lúc càng mạnh lên. Nhịp đập trái tim của cậu cũng thêm dồn dập.
Masaru đang xúc động như thể đã cùng Aya vượt qua một cuộc hành trình dài.
Khoảng thời gian dài, rất dài. Như thể đọc tới cuốn thứ ba của một tuyển tập truyện.
A-chan, bọn mình chưa sống được bao năm cuộc đời, nhưng cũng đã phải đi một chặng đường dài để gặp lại nhau. Giống như những hành tinh của hệ Mặt trời đến kỳ chạm mặt khi đi theo những quỹ đạo khác nhau.
Masaru lại thở dài không thành tiếng.
A-chan đã thực sự trở lại rồi. Tại điểm chúng mình từng gặp gỡ, sau khi đi một quỹ đạo lớn. Thật may mắn chúng ta đã được gặp lại nhau ở thời điểm này, tại chốn này.
Cậu không khỏi cảm thán.
Chẳng hiểu sao hình ảnh Aya và chính mình ngày nhỏ cứ hiện lên trước mắt.
Aya đã kéo tay cậu, Aya đưa cậu tới chỗ thầy Watanuki, gương mặt giàn giụa nước mắt của Aya.
Vẻ ngạc nhiên của cha mẹ khi cậu lần đầu xin học piano.
Anh sinh viên đeo vẻ mặt thản nhiên lúc mới gặp, lại đổi sắc mặt ngay khi nghe tiếng đàn của Masaru.
Lần đầu tiên cậu bước chân tới nhạc viện.
Lần đầu tiên dự thi ở Juilliard.
Lúc được giới thiệu với Nathaniel Silverberg.
Thật tình, có phải mình sắp chết đâu cơ chứ. Tại sao lại nhớ về đủ thứ chuyện xưa như lồng đèn kéo quân [125] vậy nhỉ.
Masaru cố kìm những giọt nước mắt đang thôi thúc chảy ra.
Tuy nhiên, cậu bất ngờ phát hiện ra không chỉ mỗi mình cậu mà tất cả khán giả chung quanh cũng không cầm được nước mắt. Vài người còn khẽ khàng chấm khóe mắt.
Ôi trời, không phải chỉ mỗi mình mình.
Cậu thầm kinh ngạc.
Cậu cứ nghĩ là bản thân xúc động do có quen biết cá nhân với A-chan. Hóa ra mọi người đều đang khóc vì Novelletten.
Khỏi phải nói, Kanae bên cạnh cậu thậm chí còn chẳng lau nước mắt. Chị ấy cứ lặng lẽ ngồi nhìn đăm đăm Aya trên sân khấu.
A, chắc là những cảm xúc đã chất đầy từ khi nghe bản ballade đầu tiên của Aya, giờ đã trào ra.
Âm nhạc của Aya thấm nhuần vào lòng người tới mức đáng ghét.
Bản nhạc tươi sáng đến thế mà những cảm xúc vẫn xếp chồng lên nhau không chút gián đoạn. Lần lần xô tới. Đầy ngập. Khán giả ngỡ ngàng phát hiện ra những xúc cảm trong lòng mình trong khi trân trân nhìn nó ập tới. Không phải cảm xúc từ Aya, mà thông qua Aya mọi người tỏ được lòng mình.
Chuyện này.
Masaru nhìn Aya trên sân khấu.
Vẫn là cô gái với nụ cười rạng rỡ tới nhường ấy.
Chuyện này là gì vậy... Tại sao mọi người lại khóc?
Cậu ấy vẫn đang vui tươi, vẫn đang nhẹ nhàng dạo những phím đàn cơ mà.
Bây giờ, cậu nhớ lại gương mặt của cô khi hai đứa gặp lại nhau trong cuộc thi.
Gương mặt nghi ngại trước thang máy. Gương mặt với đôi mắt mở to và khuôn miệng há hốc khi kêu lên “Ma-kun?”
Gương mặt mang chút bất an, gương mặt không chắc chắn, gương mặt với ánh nhìn gườm gườm, và gương mặt tươi cười tha thứ.
Cậu nhớ cả gương mặt của Nathaniel Silverberg khi giới thiệu cô với thầy mình.
Vào thời điểm đó, cậu biết thừa thầy mình đang nén xuống mấy lời càu nhàu. Gương mặt ông đã viết rành rành: giờ không phải lúc dính vào chuyện yêu đương với địch thủ, càng không có thời gian quẩn chân ba cái chuyện đàn bà. Nhưng Masaru biết tỏng người phụ nữ bên cạnh thầy mình là ai. Trước mặt người vợ cũ mình vẫn còn lưu luyến, ông không dám mở miệng giáo huấn cậu.
Masaru quan sát kỹ lưỡng và thấu hiểu thầy giáo mình hơn Silverberg có thể tưởng tượng.
Thầy ơi, có lẽ em thua cậu ấy mất rồi. Mà không, trình độ của cậu ấy đã vượt qua mức có thể phân thắng bại. Chưa kể còn cả Kazama Jin.
Tự lúc nào, Masaru đã thầm trò chuyện với thầy mình.
Thầy đã nói với em rằng phải chiến thắng và giành được giải Nhất... Em cũng nhắm tới mục tiêu đó. Nhưng với những địch thủ tầm cỡ thế này, em chẳng thể làm gì hơn.
Chắc thầy cũng nghĩ vậy phải không?
Trong khi thầm thủ thỉ, Masaru cũng nhận ra cậu đang dùng cách đó để kìm nước mắt.
A, chết thật.
Masaru không nhịn nổi nữa, se sẽ lau mắt mình.
Noveletten kết thúc nhẹ tênh, nhưng Aya không hề đứng dậy. Cô vẫn nhắm mắt, nụ cười giữ trên môi và ngồi yên không động.
Đương nhiên, khán giả cũng tuân theo.
Tĩnh lặng. Thế giới của cô ấy không bị phá vỡ.
Thật tình, Noveletten có thể khiến người ta khóc đến mức đó sao.
Masaru làu bàu trong dạ.
Bản nhạc tiếp theo kiểu gì cũng khiến họ phải khóc, cũng là bản nhạc điểm nhấn của khung trình diễn lần này: Bản Sonata piano No.3 hạng nặng của Brahms.
Masaru chỉ biết cười khổ sở khi nhìn Aya giơ tay lên chuẩn bị chơi hợp âm đầu tiên của Brahms, đột ngột cảm thấy mình nóng vội đến ngốc nghếch thế nào.
Cậu thừa hiểu nguyên do. Một khi đã bật khóc trước cả lúc bắt đầu bản nhạc như thế, cậu hoàn toàn không biết mình sẽ phải đè nén kiểu gì trong ba mươi phút tới.
Các bản nhạc piano của Brahms hầu như đều tập trung vào giai đoạn đầu và giai đoạn cuối cùng trong cuộc đời soạn nhạc của ông.
Đặc biệt, các bản nhạc độc tấu hầu như đều được ông viết từ rất sớm trong sự nghiệp.
Bản Sonata piano No.3 giọng Fa thứ là bản Sonata piano cuối cùng của ông và được viết khi ông hai mươi tuổi.
Xét ra tuổi hai mươi là quá trẻ, nhưng nó chứa đầy những đặc trưng mà người đời sau vẫn nhắc tới khi nói về Brahms. Độ sâu của âm thanh, độ lớn trong quy mô bản nhạc và sức bao trùm của tính lãng mạn.
Các nhà soạn nhạc không bao giờ tránh khỏi việc sáng tác các bản Sonata dành cho piano. Nhưng đây là một bản nhạc hùng tráng đủ để vừa là khởi đầu vừa là kết thúc cho cả một sự nghiệp.
Người trình diễn Eiden Aya cũng đang ở lứa tuổi hai mươi giống Brahms khi sáng tác bản nhạc này.
Tuy nhiên, thanh niên hai mươi tuổi ở thời Brahms với thanh niên hai mươi tuổi thời hiện tại hoàn toàn khác nhau về mặt kinh nghiệm và điều kiện sống. Tuổi hai mươi bây giờ chẳng khác gì một đứa trẻ con trong những ngày tháng cũ.
Vậy nên, thần đồng hay thiên tài xuất sắc tới cỡ nào đều không thể chơi Brahms nếu chưa đủ sự chín chắn trưởng thành với tư cách một con người.
Chỉ riêng Brahms.
Nathaniel Silverberg thừa nhận đã đến lúc phải rút lại quan điểm này.
Ông đã dự cảm được điều đó khi Eiden Aya bắt đầu chơi bản ballade No.1 của Chopin.
Khi nhận ra mình đang lắng nghe cô bé với tư cách một khán giả chứ không phải giám khảo, ông đã hiểu rằng mình sẽ phải thu hồi quan điểm khi nghe Brahms của cô bé.
Một thiếu nữ thiên tài quay về với sân khấu.
Đương nhiên, ông nắm được bối cảnh của cô.
Nhưng cô bé trước mặt ông lại không phải như vậy... Có lẽ ngay cả trong giai đoạn không tham gia hoạt động biểu diễn, cô vẫn tiếp tục tiến hóa dưới tầng sâu của ý thức. Thế nhưng, kể từ khi xuất hiện trong cuộc thi này, sự tiến hóa của cô bé này đã đạt tới mức siêu phàm... Ông như tận mắt chứng kiến cô bé tiến hóa qua từng bản nhạc, qua từng ngày, bồi đắp thêm lòng tin vào âm nhạc của mình.
Từng âm, từng âm sinh ra từ ngón tay cô bé đều sâu sắc và ý nghĩa. Cô bé phả hơi thở của mình vào từng ngóc ngách của bản nhạc, nhưng cô vẫn giữ được sự tồn tại vô danh của mình và âm nhạc vẫn mang tính phổ quát.
Âm nhạc thật sự là thứ kỳ lạ... Ông một lần nữa cảm nhận được điều đó.
Hoạt động trình diễn tạo ra bởi một cá nhân nhỏ nhoi ở đó, và những nốt nhạc sinh ra từ đầu ngón tay sẽ biến mất ngay trong khoảnh khắc ấy. Nhưng những điều đó lại gần như đồng nghĩa với sự vĩnh cửu.
Điều phi thường xảy ra khi các loài động vật được ban sự sống hữu hạn lại tạo ra sự vĩnh cửu.
Thông qua một thứ mơ mộng phù du và giới hạn như âm nhạc, chúng ta không khỏi ngăn mình nghĩ tới chuyện chạm đến sự vĩnh cửu.
Chỉ có những nghệ sĩ biểu diễn thực thụ mới khiến ông nghĩ được như vậy, và ông không hề nhầm lẫn khi cho rằng người trước mặt mình là một nghệ sĩ biểu diễn thực thụ.
Eiden Aya lặng lẽ nhắm mắt chờ đợi.
Khán giả cũng vậy. Không hề có tiếng vỗ tay giữa mỗi bản nhạc.
Và cô bé lại bắt đầu chơi.
Một phần nhập đề với những giai điệu đầy sôi động.
Bản nhạc bắt đầu đầy sôi nổi, nếu quá dựa dẫm vào nó sẽ thành khoa trương.
Nhưng lo lắng của ông là thừa thãi.
Ngay từ những nốt đầu tiên, tất thảy đều tin chắc rằng sự chân thật đang giàn trải ở nơi đó. Hàng ghế khán giả phảng phất sự nhẹ nhõm và mong chờ, an tâm giao phó cuộc đời mình cho người nghệ sĩ kia.
A, chúng ta có thể giao phó mình cho người nghệ sĩ này.
Chúng ta có thể gửi gắm suy nghĩ và tiếng nói của mình.
Cô ấy có sự mạnh mẽ đủ sức trấn an tất thảy.
Và cô ấy sẽ thay mặt chúng ta bày tỏ - cô ấy bắt đầu nói về quỹ đạo cuộc sống của đời người từ trước tới giờ bằng một giọng bình thản mà nghiêm cẩn.
Những điều chúng ta đã luôn mong mỏi một ai đó sẽ hỏi tới. Những điều chúng ta không thể tâm sự cùng ai. Những điều chúng ta đang đè nén trong cuộc sống hằng ngày. Những điều chúng ta mơ hồ cảm thấy nhưng không thể thu xếp thành lời...
Giọng điệu cô ấy nhỏ nhẹ nhưng chính xác. Cô ấy không hề cao giọng, và tiếp tục trò chuyện với sự chân thành trong khi xóa bỏ sự tồn tại của mình như một nàng vu nữ trong đền thờ.
Câu chuyện lặng lẽ bước vào phần hai.
Vô số cuộc đời được kể lại cực kỳ mộc mạc.
Ánh mắt khán giả đang đóng đinh vào người con gái trên sân khấu, nghe màn trình diễn của cô và soi vào chính mình. Cuộc đời của mình trước giờ, quỹ đạo cuộc sống trước giờ đều được soi chiếu thẳng từ sân khấu ấy.
Một vài người còn chứng kiến được cuộc sống của chính Eiden Aya.
Nathaniel đang theo dõi cuộc đời của cô bé. Tựa như đang xem những thước phim điện ảnh... Một bộ phim tài liệu quay cận cảnh đang xoay theo màn trình diễn của cô bé.
Khởi đầu từ sớm với cuộc đời của một đứa trẻ thần đồng. Sự kinh ngạc, nồng nhiệt và kỳ vọng từ những người xung quanh. Những tháng ngày chóng mặt và cuộc sống quen dần với những chuyến đi.
Cái chết và sự mất mát trong gia đình. Tắm mình dưới những lời phỉ báng và tổn thương. Mọi thứ trên đời bỗng hóa thành kẻ thù.
Một khoảng lặng dài.
Sự nhẹ nhõm và hoang mang khi giã từ chiến tuyến, bước vào cuộc sống “bình thường”.
Cô đã đạt được sự bình yên? Hay vừa vỡ mộng?
Cô đã sớm mệt mỏi với cuộc đời rồi? Hay chỉ đang nhún nhường trước kẻ khác?
Cô đã sớm nhìn thấy Thiên đường và Địa ngục, không còn tin tưởng vào con người và thấy cuộc đời mình trống rỗng rồi sao?
Hoặc có thể cô đã nếm trải tất cả.
Nhưng cô đã quay lại một lần nữa. Một thứ gì đang dần ngấm vào bên trong cô một lần nữa.
Ban đầu, nó chỉ là một dòng nước rí rách vô tâm.
Tuy nhiên, dòng chảy miên man đó bỗng hóa thành một con lạch nhỏ, rồi mở rộng thành dòng nước xiết. Nó băng qua đôi bờ, chảy ầm ầm vang dội xuống núi xuống đồi, chẳng mấy chốc đã nhắm tới cửa sông và hóa thành dòng đại hà.
Chương Ba.
Tiết tấu bản nhạc thay đổi mạnh mẽ. Khung xương kịch tính. Thể hiện bước phát triển của đời người.
Cô bé tham gia một cuộc thi sau rất nhiều ngày tháng tĩnh lặng.
Khởi đầu thật đáng sợ. Những ánh mắt và những cặp kính tò mò đang chú mục vào cô. Cô không thể trình diễn tầm thường được. Cô chỉ được phép chơi một màn thật áp đảo người xem.
Trên tất cả là nỗi sợ hãi về chính mình. Mình thực sự có thể chơi được chứ? Mình đã sẵn sàng quay lại với sân khấu chưa?
Sân khấu là một thánh địa vô cùng đáng sợ đối với bất kỳ ai, dù họ có kỳ cựu tới mức nào. Một khi rời bỏ sân khấu, thì sẽ cần quyết tâm và mạnh mẽ hơn nhiều so với lần đầu bước lên để quay lại với nó.
Chắc cô bé vẫn còn bán tín bán nghi.
Khi nhìn thấy cô đi cùng Masaru, ông đã nhìn thấu sự do dự bên trong cô bé. Dường như cô vẫn chưa thật tin rằng mình đã trở lại sân khấu. Thậm chí cô vẫn còn chưa chắc chắn mình có thực sự là một nghệ sĩ hay không.
Nhưng cô bé đã gặp lại Masaru. Cô bé đã ở bên một nghệ sĩ trưởng thành xuất sắc, cũng là người nghệ sĩ do chính mình phát hiện ra ngày xưa.
Nathaniel bỗng thấy lòng ngổn ngang. Đến tận lúc này, ông vẫn tin Masaru sẽ chiến thắng, và một đối thủ xuất sắc như cô bé càng truyền cảm hứng cho Masaru. Nhưng đồng thời, ông không thể phủ nhận rằng Masaru là một trong những yếu tố thúc đẩy sự tiến hóa của cô bé trong suốt chiều dài cuộc thi.
Cô bé này đã tạo ra sự cách biệt quá lớn với chính bản thân trong quá khứ. Ông cũng thừa hiểu được cú sốc khi một kẻ mình từng cầm tay chỉ dạy bỗng chốc xuất hiện và trở thành một nghệ sĩ vượt xa mình. Ông cũng muốn tìm hiểu xem có thật sự tồn tại một người không phải cật lực chiến đấu với điều này hay không.
Chưa kể, còn sự tồn tại của thiếu niên kỳ lạ Kazama Jin nữa.
Với tư cách một nghệ sĩ biểu diễn, Eiden Aya mang lại cảm giác tương đồng với cậu bé kia hơn Masaru. Có lẽ cô bé lần đầu gặp người quá giống mình, lại là thiên tài ngang ngửa thậm chí nhỉnh hơn mình.
Một thiên tài sẽ chỉ chịu ảnh hưởng bởi những kẻ anh ta cho là ngang hàng. Đó là những điều chỉ các thiên tài mới hiểu được.
Nathaniel và các giám khảo khác đã chịu ảnh hưởng từ cậu bé đó, thì đương nhiên Eiden Aya cũng sẽ chịu ảnh hưởng. Ông biết cú sốc đó còn kinh khủng hơn thứ các giám khảo nhận lãnh nhiều.
Và cuối cùng cô bé cũng nghiêm túc.
Không, chỉ là một lần nữa tìm lại được nơi mình cần phải đến.
Trong chương thứ tư, cô bé đang ngẫm lại.
Đó là sự suy ngẫm sâu sắc, nắm bắt lại tổng thể về chính mình.
Cô bé đã nhìn thấy những gì bản thân không thấy trước đây. Cô bé đã nghe thấy những gì mình chưa nghe thấy được đây. Cô bé nhận thức sâu sắc sự nhỏ nhoi, ngu ngốc và ấu trĩ của chính mình.
Và giờ cô thực sự cảm nhận được mình đang sống như một người nghệ sĩ...
Mọi người đều đang nghẹn thở, chăm chú lắng nghe màn trình diễn của Aya. Mọi người đều chăm chú dõi theo cuộc đời của cô ấy, cuộc đời của chính mình và vô số cuộc đời khác, chạm vào thứ vĩnh cửu chỉ có thể sờ được trong giây phút này.
Cuộc đời của bản thân Aya và từng cuộc đời đang chú mục vào cô ấy. Quỹ đạo của tất cả các linh hồn đó cuối cùng cũng tới được thời điểm hiện tại.
Chương năm, cuối cùng.
Giai điệu dần dồn đuổi về cái kết.
Cửa sông đã gần lắm rồi. Đằng kia, họ như thấy biển rộng đang chờ đón. Mỗi người đều thấy cơn gió biển mơn man trên má mình mang mùi vị khác hẳn lúc trước.
Sắp tới rồi. Chúng ta sắp ra tới một không gian rộng mở rồi.
Sắp sửa không thể quay lại được nữa. Chúng ta của ngày hôm qua cũng không còn nữa rồi.
Sẽ có những khó khăn chưa từng thấy đang chờ chúng ta. Nhưng niềm vui sướng vô ngần cũng đang chờ đợi chúng ta ở nơi đó.
Chúng ta đều biết được điều đó. Ai nấy đều đoan chắc điều đó. Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ mạnh mẽ hét “Vâng!” với chính cuộc đời mình.
Aya chơi nốt hợp âm cuối cùng.
Cùng với những nốt nhạc đó, cô như cúi hẳn thân người lên cây đàn piano, rồi bật dậy theo phản xạ và thong thả đứng dậy. Khán giả cũng đồng loạt đứng dậy như bị giật dây theo Aya, những tiếng hò reo như cơn bão rung chuyển hội trường.
Trên sân khấu, thiếu nữ thuỗn mặt ra vừa sững sờ vừa như kiệt sức trước những tràng tung hô.
Sự hoan nghênh nhiệt liệt mãi không chịu ngừng, nhưng vẫn còn một bản nhạc nữa trong khung chương trình.
Aya tươi cười cúi đầu cảm ơn vài lần, rồi lại ngồi xuống ghế.
Những tiếng vỗ tay cũng chịu ngơi, và khán giả cũng ngồi xuống.
Aya khẽ thở dài.
Bản nhạc nhẹ nhàng chốt lại theo đúng nghĩa đen cuộc thi trường kỳ này.
“L’isle joyeuse” của Debussy.
Bản nhạc này lại là chốt cuối. Duyên phận thật là thứ khó hiểu.
Kanae kiệt sức vì cảm xúc đã bị vần vò đến mệt nhoài, nhưng đầu óc đã hoàn toàn hòa nhập với sự mệt mỏi đầy thư thái này.
Aya đã tự lên khung trình diễn cho cuộc thi lần này. Tất nhiên cũng có sự góp ý của bố cô và giảng viên hướng dẫn, nhưng Aya đã gửi đi khung chương trình mình lựa chọn ngay từ ban đầu.
Cô đoán Aya cũng không ý thức điều này, nhưng đây là khung chương trình thể hiện sự tiến hóa của cô bé theo đúng diễn tiến của cuộc thi, ăn khớp như thể được sắp sẵn cho con đường quay lại của con bé.
Cô vẫn còn nhớ nét mặt do dự của Aya khi nhắc về việc tham gia cuộc thi này.
Có lẽ đâu đó trong lòng con bé đã dự đoán được sự trở về này. Con bé hẳn nhiên vẫn mang theo sự do dự và lo lắng, nhưng mặt khác, con bé cũng hy vọng mình sẽ trở lại được tuyến đầu trong giới âm nhạc. Chính vì biết điều đó, con bé mới do dự khi tham gia cuộc thi. Đồng thời, với tư cách là một nghệ sĩ, con bé đã bình tĩnh và duyên dáng tạo ra một khung trình diễn chiến lược cho chính mình.
Kanae không khỏi cảm thấy như vậy.
“L’isle joyeuse” khởi đầu với một đoạn trill [126] đầy sống động.
Người ta đồn rằng bản nhạc này được hình thành khi Debussy trong chuyến du lịch bỏ trốn với người vợ thứ hai - Emma. Nhưng trên thực tế, bản nhạc đã được hoàn thành một năm trước khi họ đặt chân tới hòn đảo.
Dù sao, đúng như tiêu đề, bản nhạc là niềm vui và sự thăng hoa tới chói lóa, lấp lánh tia hạnh phúc.
Và bản thân Aya khi chơi bản nhạc này cũng tràn trề niềm vui rực rỡ. Aya thực sự đang tỏa sáng.
Niềm vui khi chơi nhạc. Niềm vui khi được hòa làm một với khán giả. Niềm vui khi tận dụng hết tài năng của mình.
Niềm vui chưa từng có trong vị thế một nghệ sĩ đang chạy rần rật khắp châu thân.
Niềm hạnh phúc nơi Aya cũng đang sẻ chia cùng khán giả.
Kanae khám phá niềm vui mê mải tràn ngập trong lòng mình.
Đã trở về rồi.
Con bé đã hoàn toàn trở về với sân khấu.
Cô vừa chớm nghĩ vậy, bỗng phát hiện nước mắt đã trào ra.
Cô đã cảm thấy điều này trong cả vòng Một lẫn vòng Hai.
Nhưng những lúc đó là vì con bé đã quay lại với sân khấu theo nghĩa đen, khác xa với cảm giác con bé đã “trở về” với thế giới âm nhạc như thời điểm này.
Bây giờ, cô thực sự... thực sự chắc chắn được rồi.
Một viên chư hầu tài năng phục vụ dưới trướng vị vua âm nhạc đã trở về. Con bé đã sớm không còn ngần ngại việc phục vụ nhà vua nữa.
Kanae hãnh diện vô cùng.
Đúng rồi.
Bố, con đã chính xác rồi.
Con không hề sai khi nói rằng đứa trẻ đó sẽ trở thành nhân tài kiệt xuất.
Kanae muốn đứng bật dậy và gào lên.
Con đã đúng. Con đã thắng rồi.
Kanae cũng có niềm vui riêng của Kanae. Một niềm vui rạng ngời không thua kém gì niềm vui Aya đang bung tỏa ra.
Phiên bản “L’isle joyeuse” này quá đỉnh cao.
Mieko đang căng mắt nhìn lên sân khấu với bao ngỡ ngàng.
Eiden Aya trở lên to lớn hơn rất nhiều so với lúc trước, khiến Ban giám khảo không khỏi choáng ngợp.
Cuối cùng của cuối cùng, khi mọi người đã mệt mỏi vì nghe nhạc, cô bé lại có thể tạo ra một màn trình diễn nổi bật đến vậy.
Cứ với đà này, họ chẳng biết chức vô địch sẽ thuộc về tay ai nữa.
Mieko thật sự muốn coi vẻ mặt của Nathaniel Silverberg nhưng phải cố nhịn.
Bà chợt tưởng tượng đến cảnh một thí sinh chậm trễ trong vòng đua, nhưng bứt tốc lên tốp đầu và vượt xa ở lần bứt phá cuối cùng.
Đã lâu lắm rồi bà mới chứng kiến tận mắt một sự tiến hóa mạnh mẽ như vậy trong khoảng thời gian ngắn ngủi chừng ấy... mà không, có lẽ là lần đầu tiên.
Con bé này đúng là thiên tài. Là thứ đáng sợ mang danh thiên tài.
Bà từng nhìn thấy khá nhiều thiên tài, nhưng cảm thấy mình đang chứng kiến một kiểu thiên tài khác. Cảm giác ở một quy mô khác hẳn với Masaru hay Kazama Jin. Con bé này sở hữu một chiều sâu kỳ lạ.
Đến nửa sau, bản nhạc càng trở nên phấn khích và bùng nổ sự hân hoan.
Toàn bộ giám khảo đều sẽ hài lòng với kết thúc tuyệt vời này cho xem.
Họ cũng thấy hạnh phúc khi có cơ hội gặp gỡ những thí sinh đa dạng dường này.
Đột nhiên, bà lại tự hỏi “quả bom” mà Hoffmann cài sẵn thật ra là thứ gì.
Đúng, bà đã luôn nghĩ tới điều đó... Chúng ta đều đang băn khoăn mũi tên Hoffmann bắn ra nhắm tới mục tiêu nào.
Từ khi cậu bé đó xuất hiện trong buổi tuyển chọn ở Paris. Kể từ khi bà nghe màn trình diễn đầy kích động đó.
Với lá thư tiến cử của Hoffmann, cậu bé chẳng khác gì một bậc thầy lừa đảo, khuấy lên niềm phấn khích từ khán giả, làm dấy lên tranh cãi trong nội bộ Ban giám khảo và trở thành một chủ đề nóng bỏng.
Bà cảm thấy bản thân và giá trị quan về âm nhạc của mình đang bị đem ra thử thách. Bà lo lắng không biết đôi tai của mình có chuẩn xác không. Bà có sự khó chịu, có sự đánh giá, có những cảm xúc lung lay bất ổn đối với Kazama Jin.
Nhưng lỡ như...
Mục đích của Hoffmann có khi nào lại đúng như lời Smirnoff nói. Ông tung ra một thiếu niên thiên tài nằm ngoài tiêu chuẩn để thách thức nền giáo dục âm nhạc cổ lỗ sĩ hiện nay?
Thoạt nhìn, đây có vẻ là cách giải thích đúng đắn nhất. Nhưng gây nên rối loạn và nảy sinh sợ hãi trong lòng các giám khảo danh tiếng chẳng phải đi trái với nguyện vọng của Hoffmann?
Tôi gửi tặng Kazama Jin cho các bạn.
Đúng như lời tôi viết, cậu bé đó là một “món quà”.
Có lẽ là trời cao gửi tặng cho chúng ta không biết chừng.
Bà như nghe thấy Hoffmann đang đọc lên từng câu từng chữ trong lá thư tiến cử.
Kẻ phải chịu thử thách ở đây không phải cậu bé mà là tôi và mọi người đó.
Cậu bé thực sự là một “món quà” hay là một “tai ương”. Điều đó phụ thuộc vào các bạn, không, là chúng ta.
Mieko lắng nghe “L’isle joyeuse” mà như thấy văng vẳng lại giọng nói của Hoffmann.
Tôi gửi tặng Kazama Jin cho các bạn... cho các bạn...
Một tia sáng chợt lóe lên.
Mình đang thấy đáp án ngay trước mắt.
Cô bé thí sinh đó đang bộc lộ niềm vui bùng nổ. Những thí sinh đã tiến hóa và nở rộ trong cuộc thi này.
Phải rồi.
Kazama Jin không phải một ngòi kích nổ nền giáo dục âm nhạc. Cậu bé dùng tài năng của mình làm chất xúc tác để ngấm ngầm phát nổ những thiên tài khác. Đó không phải là một màn trình diễn xuất sắc về hình thức hay điêu luyện về kỹ thuật, mà là tài năng chân chính của mỗi cá nhân được khơi dậy từ màn trình diễn của Kazama Jin. Đó chính là quả bom bộc phá Hoffmann cài sẵn.
Nhờ đó bà mới được chứng kiến màn trình diễn của thiên tài ngay trước mắt.
Có đúng vậy không?
Mieko ngơ ngẩn.
Chúng ta đã nhận được quá nhiều “món quà”. Hoàn toàn không phải “tai ương”. Chúng ta đã nhận được món quà tuyệt vời từ Hoffmann, nhận lấy nó theo một dạng thức không ai dám cầu.
Mieko phát hiện ra nước mắt mình đã rơi.
Không chỉ vì màn trình diễn tuyệt vời của Aya, mà là sự xúc động kịch liệt khi biết được ý chí của Hoffmann đã thực sự được truyền lại.
Ra là vậy...
Tiếp theo dáng vẻ Aya khi đẩy sự hân hoan lên đỉnh điểm, là màn trình diễn của Kazama Jin, màn trình diễn của Masaru và cả màn trình diễn của chính Hoffmann cứ chất chồng lên nhau.
Mỗi một dáng vẻ đó đều là những “món quà” hạnh phúc bất tận.
Thật là vận may trời cho.
Được ngồi tại đây và cảm nhận điều đó là một trải nghiệm tuyệt vời.
Cùng với sự xúc động lạ kỳ, Mieko đóng đinh ánh mắt lên sân khấu.
“L’isle joyeuse” sắp sửa đạt tới cao trào.
Niềm vui khi chơi nhạc, niềm vui khi lắng nghe một tài năng, và niềm vui được lưu truyền lại.
Chúng ta đang ở trên “L’isle joyeuse”.
Mọi người đắm chìm trong niềm vui, và nhận lời chúc phúc của trời cao.
Ai nấy đều đã nhận được “món quà” từ âm nhạc.
Đoạn nhạc cuối cùng.
Giai điệu lao dốc lên thật cao, rồi hạ xuống trong một nhịp thở.
Khi bản Sonata của Brahms kết thúc, Aya vô thức đứng bật dậy nhưng lần này lại khác. Cô gái mang theo niềm tin vững chắc, nở nụ cười hân hoan và mạnh mẽ đứng dậy.
Một tràng pháo tay cực lớn khép màn lễ hội. Với tất cả mọi người dù là thí sinh, khán giả hay giám khảo.
Vòng Ba của cuộc thi đã kết thúc.
Trận chiến kéo dài hai tuần đã kết thúc.
Chỉ còn lại Chung kết. Sáu người ưu tú sẽ trình diễn giành giải thưởng.