CHỦ ĐỀ “CUỘC CHIẾN PHI NGHĨA[127]”
Thật nhẹ. Bầu không khí thật nhẹ.
Trong dòng người đổ ra ngoài sảnh, Masami bất giác thở phào trước cảm giác được giải phóng.
Chiếc máy ảnh đang cầm trên tay cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.
Bóng lưng khán giả cũng nhạt dần. Ai nấy đều cảm thấy cơ thể và tinh thần mình nhẹ nhàng hơn như được giải tỏa khỏi áp lực.
Nét mặt người nào người nấy đều mang sự nhẹ nhõm.
Thay vì cảm giác lờ đờ mệt mỏi.
Quá trình kiểm tra đánh giá dài ngày đã kết thúc. Các màn trình diễn đều kết thúc bình yên vô sự.
Cảm giác “xong rồi” mà mọi người đang vô thức chia sẻ với nhau tỏa đi khắp nơi trong sảnh.
Một khoảng thời gian lắng đọng.
Masami nhìn lướt gương mặt các khán giả quanh mình.
Họ như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ. Cuộc đời của gần một trăm thí sinh... quãng thời gian sâu sắc, nghẹn đầy căng thẳng... chị nhận ra mình đã cùng họ chia sẻ hai tuần này, mang tình đoàn kết như những người đồng chí.
Ra vậy, đấy chính là tư vị sâu sắc riêng của cuộc thi.
Masami càng thấm nhuần hơn điều đó.
Thân thể chị rã rời lắm rồi. Chắc sắp tới sẽ không đi nghe biểu diễn piano một thời gian. Mặt khác, đâu đó trong thâm tâm chị bắt đầu có mong muốn được lắng nghe nhiều hơn, được tận hưởng quá trình tuyển chọn, và được trải nghiệm thêm những khoảnh thời gian lắng đọng như thế này.
Bao sự hỉ nộ ai lạc trong khoảnh khắc giám khảo công bố kết quả... niềm vui và nỗi buồn, phẫn nộ và ghen tị, mùi tanh tưởi của đàm tiếu thiên hạ và thương lượng mặc cả vây bủa lấy thí sinh... Đặt tất cả những điều đó bên cạnh nhau chính là điều thú vị của cuộc thi. Thật vậy, nó như một bộ phim nhốt đủ thứ ánh sáng và bóng tối của con người.
Trong dòng khán giả mệt mỏi rũ rượi, Masami gọi to khi tìm thấy một gương mặt quen thuộc.
“Takashima!”
Takashima Akashi ngẩn ra trong một tích tắc, quay phắt lại.
“A.”
Gương mặt cậu ấy cũng hiện lên vẻ ngơ ngẩn “rất thật tình”.
“Cậu vất vả rồi.”
“Cậu cũng vất vả rồi.”
Hai người bạn cúi chào nhau.
Hai người giờ cũng có chung sự đồng cảm như đồng chí cùng chiến tuyến.
“Giờ đến phần việc chính của tớ rồi. Có nhiều thứ cần biên tập lắm.”
“À, đầu tiên, tớ phải nhắc là vẫn còn Chung kết đó nhé.”
Cả hai sóng bước cạnh nhau, quan sát những khán giả đang rời khỏi sảnh từ vài cánh cửa mở rộng.
“Mọi người về hết rồi nhỉ.”
“Gần hết. Vẫn còn lâu mới tới lúc công bố kết quả mà. Chắc một số người sẽ quay lại đấy.”
“Takashima ở lại nghe kết quả chứ.”
“Ừ. Tớ đã kết thúc phần thi của mình lâu rồi, nhưng vẫn muốn nghe kết quả cuộc thi mình đã tham gia.”
“Cậu tính nghe tới tận Chung kết hả?”
“Tớ định vậy.”
“Ừ. Đáng để nghe mà. Nghe đến no bụng luôn.”
Masami vươn vai.
“Màn trình diễn nào cũng tuyệt vời, nhưng em gái cuối cùng thật sự xuất sắc.”
Masami thản nhiên bình luận.
“Lần đầu tiên tớ trải nghiệm cảm giác này... Chẳng hiểu sao khi nghe trình diễn, tớ lại nhớ tới gương mặt cha mẹ hồi mình còn nhỏ, rồi những chuyện gia đình cứ dội về trong óc...”
Đúng, trải nghiệm này thật sự rất kỳ lạ.
Trong khi nghe Eiden Aya trình diễn, những ký ức chị không hề có ý nhớ tới lần lượt ùa về.
Nhưng ký ức xa xăm đó sống lại khiến sống mũi cay cay như chỉ chực khóc òa.
“Thật sự tớ suýt khóc luôn ấy.”
Masami giật mình khi liếc sang Akashi bên cạnh.
Akashi đang nhìn chị với vẻ mặt ngạc nhiên... đã thế hốc mắt còn đỏ hoe.
Masami vội vàng dòm kĩ mặt anh.
“Ơ, cậu sao thế? Tớ vừa lỡ lời hả?”
“Không.”
Akashi cười cười xua tay, xoay mặt sang hướng khác.
“Không phải. Không phải.”
Nhưng trông kiểu gì cũng thấy anh đang khóc.
“Ơ, sao thế? Chuyện gì đã xảy ra?”
“Có gì đâu.”
Vẻ mặt Akashi vừa cười vừa khóc, ngại ngùng xoay đi chỗ khác.
Chuyện gì vậy nhỉ?
Masami bối rối.
Cậu ấy đang khóc. Nước mắt đó là sao? Chẳng lẽ là nước mắt tiếc nuối vì không thể lọt vào vòng Ba? Chắc cảm giác nuối tiếc lại dâng lên vào lúc này.
Chị cố không nhìn vào mặt anh, thầm suy nghĩ.
Mình đã nói ra câu gì không tế nhị à? Hay do mình đã khen ngợi màn trình diễn cuối cùng? Khen ngợi màn trình diễn của người khác?
Công việc lần này đã dạy chị rằng phải rất cẩn thận ngôn từ khi nói chuyện với các thí sinh. Vậy nên, Masami đã dần tạo thói quen ăn nói thận trọng hơn.
Vậy nên, chị không thể biết được những giọt nước mắt của Akashi lúc này là do anh đang quá xúc động.
Bản thân Akashi cũng không rõ mình rơi nước mắt vì lẽ gì.
Anh chỉ đang quá vui khi nghe Masami nêu cảm nhận về màn trình diễn của Eiden Aya. Masami là một người bình thường chẳng mấy khi nghe nhạc kinh điển, mà cũng xúc động mạnh như mình, điều này đã khuấy lên bao luồng xúc cảm trong anh.
Âm nhạc thật sự tuyệt vời.
Thật may mắn vì anh đã nhắm tới việc dự thi. Thật may mắn vì anh đã kiên trì suốt một năm nay. Thật may mắn vì anh đã tham gia vào cuộc thi này.
Cảm xúc dâng lên, nước mắt trào ra.
May thay Masami có vẻ đã tìm thấy một thí sinh quen nào đó và bỏ về phía người ấy, Akashi có thể an tâm lau nước mắt ở một góc sảnh.
Chắc không ai để ý đâu nhỉ, vào tuổi này rồi. Anh thấy mình khóc thế này vừa ngố tàu vừa đáng yêu.
Thế rồi, anh thấy cô bé đó ngay trước mặt... Anh trợn tròn mắt lên, lập tức lao lại chỗ cô.
Quần jeans và áo len. Có lẽ cô bé đã rửa mặt, gương mặt không chút phấn son nom rất thanh sạch. Cô bé đó mang nét mặt thư thái, không chút màu mè đến tưởng như chẳng thể tạo ra một màn trình diễn xuất sắc tới mức đó.
Anh cũng chẳng hiểu tại sao mình lại cả gan đến thế. Nhưng, Akashi nghĩ đâu làm đấy, chạy một mạch tới chỗ cô bé.
“Cảm ơn em.”
Eiden Aya thộn mặt ra, ngước nhìn Akashi vừa đột ngột lao tới chỗ mình.
Hóa ra em ấy nhỏ nhắn thế này thôi sao.
Akashi ngỡ ngàng.
Thiếu nữ trước mặt anh chỉ là một cô gái hai mươi tuổi bình thường, chỉ có đôi mắt ẩn chứa ánh sáng.
“Cảm ơn em, Eiden.”
Akashi lặp lại lần nữa.
Aya vẫn cứ thộn mặt ra.
“Cảm ơn màn trình diễn tuyệt vời của em... Cảm ơn em đã quay trở về.” Akashi nói bằng cả tấm lòng.
Nét mặt Aya như đã vỡ lẽ.
Đột nhiên, đôi mắt cô rưng rưng xúc động.
Như thể vừa nhớ ra điều gì. Như thể đã nhận ra điều gì.
Đôi mắt mở tròn đó chẳng mấy chốc đã tuôn trào nước mắt.
Akashi cũng cảm thấy nước mắt mình đang ậng lên.
Chẳng hiểu vì lẽ gì. Aya lẫn Akashi chỉ biết rằng hai người bọn họ đang bật khóc vì một dòng cảm xúc, vì cùng một lý do.
“A.”
Gương mặt Aya đã giàn giụa nước mắt.
Đột nhiên, Aya ôm chầm lấy Akashi và khóc nức nở.
Tiếng khóc oang oang đến thắt tim người. Những ngón tay bấu chặt lấy Akashi dùng lực rất mạnh, đau thấu người.
Akashi cũng khóc theo.
Tình cảnh này sao mà lạ, nhưng rõ ràng hai bọn họ đang ôm lấy nhau khóc tu tu. Nhưng cũng là những giọt nước mắt thư giãn lạ kỳ và đong đầy cảm xúc.
Họ biết những người chung quanh đã nhận ra sự lạ lùng và đang nhìn chằm chằm về phía mình, nhưng họ chẳng thể ngừng khóc.
“A-chan, cậu sao thế?”
Một giọng nói ngạc nhiên vọng lại từ xa.
Đó là cậu trai cao ráo Masaru Carlos. Một cô gái tóc dài đang đứng bên cậu ta, và cùng bước về phía bọn họ.
“A, ừ.”
“Ơ, chuyện là...”
Akashi và Aya đều lau nước mắt, xịt mũi, cố tìm cách nói gì đó nhưng đều không thốt nổi thành lời.
Nhóm Masaru sững sờ nhìn hai người khóc lóc đến lem luốc cả mặt mũi, nhưng cũng không tìm ra nguyên nhân gì làm cả Akashi lẫn Aya phải khóc. Càng chẳng hiểu sao họ lại khóc lóc ầm ĩ như hai đứa trẻ, liền ngẩn mặt nhìn nhau.
Akashi và Aya cũng dần dần cảm thấy tình cảnh này quá kỳ quái, mặt đỏ tưng bừng, cất lời phân bua.
“Em xin lỗi, là em...”
“Xin lỗi, anh đột ngột...”
Hai người đồng thanh bật ra câu nói rồi đồng loạt ngậm miệng. Điều này kỳ lạ tới mức cả hai lại gập bụng cười ha ha.
Sau khi cười đến chán chê, họ đã có thể thu lại cả những giọt nước mắt và tiếng cười.
“Đã thất lễ rồi. Anh cũng tham dự cuộc thi lần này, là người hâm mộ em từ xưa.”
Akashi tự giới thiệu mình nhưng Aya đã lắc đầu và ngắt lời anh.
“Anh Takashima Akashi phải không ạ? Em thích tiếng đàn piano của anh.”
Aya nói vậy bằng đôi mắt to sáng long lanh.
Akashi chỉ biết “ê” lên.
“Em nhớ tên anh sao?”
“Vâng. Em cũng muốn đi nghe buổi biểu diễn tiếp theo của anh.”
Trực giác mách bảo Akashi rằng đó không phải là một lời xã giao.
Thật sao? Eiden Aya thích màn trình diễn của mình.
Toàn thân anh bỗng run rẩy như phải cảm.
“Vậy chào anh nhé.”
“Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau ở đâu đó.”
Aya tươi cười rời khỏi chỗ Akashi.
Akashi không hề cục cựa, nhìn bóng lưng Aya đi về phía Masaru và cô gái kia, còn nghe cậu hỏi “Sao thế, A-chan? Cậu quen anh ấy hả?”
Đây hẳn là khởi đầu.
Akashi thầm gào lên trong tim.
Luồng nhiệt bừng lên trong thân thể.
Cuộc thi này là khởi đầu. Giờ đây, cuối cùng mình có thể khởi đầu âm nhạc của chính mình, cuộc đời nghệ sĩ của chính mình rồi.
Đây không phải là một linh cảm. Mà là chắc chắn.
Cùng sự hưng phấn đến run rẩy, anh thầm lặp đi lặp lại câu đó trong lòng.
“... Ơ kìa?”
Masaru rảo chân bước vào trước khu sảnh lắp kính, kêu lên như nhận thấy sự lạ.
“Sao thế?”
Aya mải miết đuổi theo, cất tiếng hỏi.
“A, khó thở quá.”
Aya chống tay lên gối, thở hồng hộc.
Thật tình, với chênh lệch về chiều cao và độ dài chân thế này, thật khó đuổi kịp cậu.
“Hình như vẫn chưa thông báo kết quả.”
“Ơ?”
Kanae cũng đang thở phì phò, liếc đồng hồ đeo tay theo phản xạ. Aya cũng dòm thử.
8 giờ 42 phút.
Theo lịch dự kiến, Ban giám bảo sẽ công bố kết quả vòng Ba vào lúc 8 giờ hơn. Nhưng do khán giả quá nhiệt tình gọi thí sinh trở lại sân khấu, nên màn diễn cuối kết thúc muộn và lịch công bố kết quả cũng bị đẩy xuống 8 rưỡi.
Nghe đồn Cuộc thi piano quốc tế Yoshigae hiếm khi xảy ra chậm trễ. Đúng theo những nhận định từ trước, vòng Một và vòng Hai đều theo đúng lịch trình dự kiến.
Aya và Kanae nhìn nhau.
Sau khi kết thúc vòng Ba, bọn họ rủ nhau đi uống trà ở một quán gần ga đợi tới lúc công bố kết quả, nhưng thả lỏng quá mức quên béng mất chuyện đã tới giờ công bố kết quả. Vì vậy, ba người phải vội vội vàng vàng chạy về.
Trong sảnh, các thí sinh và những bên liên quan đều tỏ ra ngờ vực.
Nhiều gương mặt đã sớm trở thành quen thuộc. Nhưng dù vậy, rời xa khỏi sân khấu và được giải thoát khỏi áp lực khi kết thúc vòng Ba, gương mặt ai nấy đều mang vẻ nhẹ nhõm, mệt mỏi và cảm giác được giải phóng.
Sau một cuộc thi dài mệt mỏi, hầu hết mọi người đều quay trở về với vẻ mặt thường thấy nơi những cô cậu sinh viên. Không giống như lúc ở trên sân khấu, các thí sinh hầu như vẫn còn vương nét non tơ.
Tuy nhiên, quá trình chấm điểm kéo dài tới mức này dần gây nên sự bức xúc và căng thẳng trong sảnh.
Bầu không khí xôn xao, bất ổn.
Cánh báo giới đã tập trung đủ, ánh sáng và micro cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho Ban giám khảo, nhưng không hề có dấu hiệu của Ban giám khảo nòng cốt.
“Lạ ghê.”
“Thật.”
Trong đám người mệt mỏi vì chờ đợi, những tiếng chuyện trò ngày càng ồn ào hơn như thể sợi dây căng thẳng đã bứt tung.
Một phút, rồi lại một phút nữa trôi qua, bằng cách nào đó nỗi lo lắng không rõ hình thù đang trỗi dậy và lây lan.
“Họ đang chần chừ chuyện gì nhỉ?”
“Có yếu tố gì để chần chừ sao?”
Những tiếng xì xào khắp nơi.
Đột nhiên, một nữ nhân viên chạy lật đật từ tầng trên xuống, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Gương mặt cô ấy tái xanh, dường như đang hết sức tập trung vào chuyện gì đó. Cô hình như không hề nhận thấy ánh mắt mọi người đang đổ dồn về phía mình, nhanh chóng nói gì đó với một nhân viên ở sảnh. Nét mặt nhân viên kia cũng u ám hẳn.
Cuối cùng, các nhân viên có mặt cũng tản đi đâu mất.
“Chuyện gì vậy nhỉ?”
Nhóm Aya cũng chăm chú quan sát tình hình, vài người đứng gần mấy nhân viên có vẻ đã nghe lỏm được điều gì đó nên những tiếng xôn xao dần vọng tới.
“... Tước tư cách dự thi.”
“Tước tư cách dự thi rồi.”
“Hình như ai đó bị tước tư cách dự thi rồi.”
“Ừ.”
“Sao thế?”
“Kéo dài vì vậy hả?”
Những tiếng xì xào lo lắng ngày một lớn hơn. Sự xôn xao lan khắp chốn.
“Tước tư cách dự thi?”
Masaru nhìn Aya và Kanae.
Ai nấy đều hiểu họ có chung suy nghĩ.
Vì chỉ mỗi màn trình diễn của Kazama Jin có chút vấn đề.
Cậu bé chơi đi chơi lại bản nhạc của Erik Satie chệch khỏi khung trình diễn chính thức. Lại không đàn hết cả bài mà chỉ trích một phần.
Họ cũng thấy lo lắng trong khi cậu bé chơi đàn, nhưng thí sinh thực sự bị tước tư cách dự thi vì điều đó sao?
“Không đời nào.”
Nét mặt Aya căng lên.
“Thật sự bị tước tư cách sao?”
Masaru im lặng, nhưng ánh mắt không tỏ ra phủ nhận hay khẳng định.
Aya chẳng dám mở miệng nói ra tên Kazama Jin, chỉ sợ lỡ nói ra điều đó sẽ thành sự thật.
Đùa nhau à, sao có thể bị tước tư cách dự thi được.
Kanae cũng tỏ ra bực bội.
“Em ấy ở đang ở đâu thế nhỉ?”
Kanae cũng không hề nói ra miệng tên cậu bé, đảo mắt nhìn quanh sảnh.
Không thấy bóng dáng thiếu niên đâu. Giờ này, thằng bé ở đâu được nhỉ? Chắc chắn không mảy may suy nghĩ đến chuyện mình có khả năng bị tước tư cách dự thi tới nơi rồi.
Trái tim Aya cồn cào không yên.
Không thể nào. Không thể nào có chuyện đó. Màn trình diễn tuyệt vời đến thế, cậu bé đã đưa mình quay trở lại sân khấu như thế. Vậy mà.
Cô tưởng như đất đang sụp xuống dưới chân.
Nhìn gương mặt tái dần của cô bạn, Masaru hít vào một hơi sâu, giơ tay lên “OK, OK”.
“Chúng ta vẫn chưa biết gì cả. Không chỉ mình em ấy có khả năng bị tước mất tư cách dự thi. Chắc phải có lý do gì đó. Hoặc là ai khác không chừng.”
“Nhưng còn có thể vì lý do gì khác?”
Giọng nói Kanae đầy nghi hoặc.
“Mọi phần thi đều khớp giờ, cũng không ai bị ngắt giữa chừng. Em còn nghĩ được lý do nào để tước tư cách dự thi không?”
Cô hỏi dồn như vậy, Masaru cũng chẳng biết đáp thế nào.
Không ai cãi lại được một câu.
Họ chỉ nghĩ được mỗi trường hợp của Kazama Jin là dễ bị tước tư cách dự thi thôi.
Tước tư cách dự thi.
Mấy chữ ngắn ngủi đang từ từ ngấm vào bọn họ.
Nguy thật. Cất công tới tận Yoshigae để tham dự cuộc thi, vậy mà hai tuần này hóa bong bóng xà phòng mất rồi. Không thể lưu tên trong lịch sử cuộc thi. Mọi thứ lại như không. Bao nhiêu khổ công, bao nhiêu cảm xúc, bao nhiêu chi phí để đi tới tận đây. Mọi thứ đều vô ích.
Quãng thời gian trải qua cùng Kazama Jin. Những câu trò chuyện cùng nhau.
Gương mặt hồn nhiên của thằng bé quay mòng mòng trong đầu óc Aya.
Sao lại thế này?
Aya rơi vào tình trạng hoảng loạn chưa từng thấy. Có lẽ nếu bản thân rơi vào hoàn cảnh đó, cô chưa chắc đã hoảng loạn đến mức đó.
Nhưng hình như không chỉ mỗi mình nhóm Aya nghĩ rằng Kazama Jin đã bị tước tư cách dự thi.
Cuối cùng, đám đông ồn ào chung quanh cũng có người nói ra cái tên ấy.
“Kazama Jin bị tước tư cách dự thi?”
“Ơ, hoàng tử ong mật sao?”
“Bị tước tư cách dự thi rồi?”
“Trình diễn không đúng quy chế nên bị tước tư cách dự thi thôi.”
Sự vô ý thức của đám đông đáng sợ vô cùng.
Chẳng rõ từ lúc nào, người ta đã dần tin đó là thật, rồi bắt đầu xì xào bàn tán với nhau như chuyện hiển nhiên.
Bị tước tư cách dự thi. Kazama Jin bị tước tư cách dự thi.
Những người mới bước vào trong sảnh lại nghe truyền miệng. Những tiếng kêu ngạc nhiên vang lên “Ơ? Thật thế hả?” khiến khu sảnh nháo nhào cả lên.
Ban giám khảo vẫn chưa chịu xuất hiện.
Cánh báo chí bắt đầu rục rịch hành động. Họ tìm cách chặn các nhân viên và đặt câu hỏi nhưng nhân viên dường như cũng không nắm được tình hình cụ thể.
Sắp chín giờ tới nơi rồi.
Thật sự vẫn chưa rõ sự thể thế nào, nhưng chắc chắn đang có điều bất thường.
Bao con người ngơ ngác tập trung trong sảnh. Bầu không khí vốn đã mệt mỏi và bồn chồn càng thêm nặng nề hơn.
“Muộn quá nhỉ.”
“Thí sinh bị tước tư cách dự thi thì không thể mất thời gian đến vậy được.”
Masaru và Kanae làu bàu.
Aya vẫn không hết hoảng loạn. Khung cảnh chung quanh dường như mất hết màu sắc. Màu xám. Một thế giới chỉ toàn màu xám.
Một bóng người lững thững bước vào trong sảnh. Chỉ có bóng người đó có màu sắc, chỉ có bóng người đó tỏa ra ánh sáng. Ánh mắt Aya bị hút chặt về phía đó.
Gương mặt hồn nhiên vô tư như mang tới luồng khí trong lành cho bầu không khí mỏi mệt nơi đây.
“A.”
Aya nhìn về phía đó và bất giác kêu lên, Masaru và Kanae cũng nhận ra.
“Kazama Jin.”
Những ánh mắt chung quanh cũng lập tức hút về phía đó.
Kazama Jin nhận ra mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, đứng sững và co rúm lại.
Aya chợt nhớ tới lần đầu tiên thấy cậu bé này xuất hiện trên sân khấu.
Cái lần cậu dừng lại trước tràng pháo tay vang dội.
Thiếu niên bối rối nhìn quanh.
“Dạ?”
Bầu không khí quái lạ quá đi. Mặt mũi ai nấy đều tái mét, nhìn cậu với vẻ lạ thường. Aya cũng thông cảm với thiếu niên. Cậu bé đâu biết chuyện gì đang diễn ra, cũng chẳng thể hiểu tại sao mọi người lại nhìn mình bằng ánh mắt đó.
“Kazama Jin, lại đây nào.”
Kanae giơ tay ra hiệu, khẽ giọng gọi cậu bé.
Thiếu niên cũng nhận ra Aya và mấy người bạn đang đứng quây quần một chỗ, gương mặt lộ vẻ nhẹ nhõm và bẽn lẽn bước lại chỗ bọn họ.
Tuy nhiên, ánh mắt chung quanh vẫn đuổi theo từng bước nên cậu cứ rúm người lại với vẻ hoài nghi.
“Có chuyện gì thế? Em bị loại rồi ạ?”
Cậu bé rụt rè hỏi Aya.
Aya lặng lẽ lắc đầu.
“Vẫn chưa có kết quả.”
“Ủa, đã muộn lắm rồi mà?”
Thiếu niên ngó sang cái đồng hồ treo trong sảnh.
“Này, nãy giờ em đi đâu thế?”
Cậu bé bối rối trả lời.
“Em đi xem thầy em làm việc thôi ạ?”
“Thầy em? Thầy dạy piano hả?”
“Không? Thầy chỗ cửa hàng hoa cho em ở nhờ ấy.”
“Cửa hàng hoa? Cũng là thầy em sao?”
Kanae lộ vẻ hoang mang.
“Vâng.”
Kazama Jin gật đầu cái rụp.
“Hôm nay thầy ấy cắm một lẵng hoa rất lớn ở một nơi rất lớn cho em xem. Chỗ đó nằm ở xa trung tâm thành phố, khá tốn thời gian di chuyển. Thành thử em cứ nghĩ đã thông báo kết quả xong xuôi từ lâu rồi cơ.”
Aya và Kanae sững sờ nhìn nhau.
Cũng phải, mọi phần trình diễn đều đã kết thúc, đi đâu làm gì là quyền tự do của mỗi người.
“Thế có chuyện gì vậy ạ? Sao mọi người cứ nhìn em vậy?”
Kazama Jin rón rén đánh mắt nhìn quanh.
Mọi người đã quay trở lại với cuộc chuyện trò của riêng họ, không nhìn Kazama Jin nữa.
“Hình như có vấn đề đã xảy ra.”
Kanae cố giải thích bằng giọng bình thản.
“Vấn đề?”
“Có vẻ ai đó bị tước tư cách dự thi rồi.”
Kanae đánh mắt sang Masaru. Còn Masaru lại mang vẻ mặt rất băn khoăn.
“Tước tư cách? Dự thi?”
Thiếu niên thộn mặt ra, nhìn lên Masaru như cầu một lời giải thích.
Masaru vội vàng phân bua.
“Anh cũng từng bị một lần. Do lỡ trình diễn một bản nhạc không được phép nên bị đánh trượt ấy. Nếu mình vi phạm một vài quy định như biểu diễn lố giờ chẳng hạn, thì sẽ bị tước mất tư cách dự thi.”
“Hừm.”
Kazama Jin nhìn Aya với vẻ mặt nửa như đã hiểu nửa lại như không. Hình như cậu bé đang muốn tìm một lời giải thích xác đáng hơn. Aya bất giác né ánh mắt thiếu niên, miệng lúng búng như định nói gì đó. Lúc đó, cậu bé bật à lên như đã ngộ ra chuyện gì.
Đôi mắt đó mở lớn, sắc mặt cũng tái đi nhanh chóng.
“Chẳng lẽ...”
Lần này tới lượt Aya và mọi người hốt hoảng trước vẻ bất an đang hiển hiện quá đỗi rõ ràng.
Lần đầu tiên thấy vẻ mặt này của cậu, mấy anh chị sốc cũng phải.
Kazama Jin lắp bắp.
“Là em?”
Cậu bé sợ hãi nhìn một lượt ba người họ.
“Em bị tước tư cách sao? Nên mọi người mới nhìn em như thế?”
“Vẫn chưa biết được.”
Aya và Masaru đồng thanh gào lên.
“Bọn chị chỉ biết có người bị tước tư cách dự thi thôi, vẫn chưa biết chính xác là ai mà.”
“Nhưng mọi người đều nhìn em. Mọi người đều nghĩ là em phải không?”
Thiếu niên quá hoảng hốt, bối rối nhìn tứ tung, rồi lại nhìn đăm đăm vào mặt Aya cứ như thể câu trả lời đang viết ở trên đó.
“Thật sự vẫn chưa biết mà. Chưa ai tuyên bố bất cứ điều gì cả.”
“Em bị loại rồi sao?”
Thiếu niên ngẩn ngơ lẩm bẩm. Ánh mắt đó đã sớm chẳng còn nhìn thấy ai nữa.
“A, vậy là không được mua piano rồi.”
“Sao?”
Aya thấy có vấn đề trong lời nói của cậu bé.
Thằng bé vừa nói gì? Không được mua piano rồi?
Đúng lúc đó, tiếng ồn ào lại dậy lên, hình như mọi cái đầu đều ngẩng lên.
Bầu không khí trong sảnh đang rục rịch chuyển mình.
“A, tới rồi.”
Ánh mắt bao con người tập trung trong sảnh đang dán vào đoạn cầu thang dẫn lên tầng hai.
Cuối cùng người cũng tới rồi.
Ban giám khảo đã xuất hiện.
Tiếng xôn xao nổi lên, đèn bật sáng. Xung quanh sáng rực lên, nhiệt độ trong phòng cũng đột ngột tăng vọt.
Toàn bộ Ban giám khảo mang gương mặt có nét mệt mỏi nhưng vẫn nở nụ cười điềm tĩnh, thong thả bước xuống cầu thang.
Kanae nhìn mặt những người đó, nhận ra bọn họ rất bình thản.
Dường như không xảy ra bất kỳ sự vụ gì đáng sợ. Có thể nói là những gương mặt mãn nguyện cũng không ngoa.
Những giám khảo khó tính. Cô nhanh chóng nhìn lướt qua vẻ mặt của từng người.
Một khi Kazama Jin bị tước mất tư cách dự thi, khoảng thời gian kéo dài chắc chắn là dành để thảo luận và tranh cãi. Sự việc kéo dài tới mức này, chắc chắn vì có khá nhiều người phản đối việc đánh trượt thằng bé. Họ đã ra được kết quả làm hài lòng tất cả mọi người? Là gì đây? Liệu thằng bé có bị loại? Hay không?
Trái tim cô đang đập thình thình trong lồng ngực.
Nhân viên giao micro cho Trưởng ban giám khảo Olga dẫn đầu đoàn.
Khi nghe thấy tiếng “khực” lúc ấn vào nút của micro, cả khu sảnh yên lặng hẳn.
“... Xin chào các bạn, đã để mọi người đợi lâu.”
Olga vẫn giữ giọng điềm nhiên và thái độ bình tĩnh dù Ban giám khảo đã họp lâu quá mức. Sự uy phong không chừa chỗ cho vẻ mệt mỏi.
Tưởng chừng bà chẳng buồn bận tâm đến cả sự chậm trễ trong việc công bố kết quả.
“Tôi xin phép công bố kết quả vòng Ba.”
Từ đây, Olga bắt đầu màn diễn thuyết một cách hết sức thản nhiên.
Bà nói tới trình độ thí sinh cao nhất trong mấy năm gần đây, tất thảy giám khảo đều cảm thấy rất hài lòng. Công việc tuy vất vả nhưng mang lại cảm giác vô cùng mãn nguyện. Thế rồi, bà lại nhấn mạnh chuyện thí sinh bị trượt trong cuộc thi không có nghĩa là phủ nhận tính âm nhạc và phẩm chất của họ, mong họ không nản chí mà tiếp tục nỗ lực. Nói chung là những lời đã được lặp đi lặp lại nhiều lần.
Đương nhiên báo giới và những người có liên quan không để lọt tai những lời đó.
Họ chỉ quan tâm đến lý do của sự chậm trễ và kết quả mà thôi.
Olga biết thừa điều này. Bà nhìn thấu sự bực bội và bất nhẫn của quan khách, thậm chí còn có ý trêu chọc.
Olga đeo lên chiếc kính vẫn lủng lẳng nơi cổ.
“Nào, giờ tôi xin thông báo lý do họp giám khảo mất nhiều thời gian như vậy.”
Olga lặng một lúc.
“Thực ra, một tình huống bất ngờ đã phát sinh, nên tôi rất tiếc phải thông báo là một thí sinh đã không còn tư cách dự thi.”
Những tiếng xôn xao dậy lên.
Lời xì xào như ý nói, “Ô, vậy là thật hả?”
Aya nhận thấy Kazama Jin ở bên cạnh mình đang cứng người lại.
Cô khẽ khàng đặt tay lên vai thiếu niên, em liền nở nụ cười yếu ớt và buồn rầu nhìn Aya.
Aya nhìn vào mắt cậu và gật đầu tỏ ý “Em đừng để tâm.”
“Chúng tôi mất chút thời gian để xác nhận tình hình, và tiến hành chấm điểm lại nên mới chậm trễ đến thế này. Xin lỗi quý vị.”
Olga khẽ gật đầu, rồi giở tờ giấy trong tay ra.
Xác nhận tình hình. Điều này có nghĩa là gì.
Kanae nghĩ tới câu đó. Bị tước tư cách dự thi cũng cần xác nhận tình hình sao.
Họ thấy cả Olga đang hít vào một hơi.
“Tôi xin phép công bố kết quả vòng Ba.”
Khu sảnh lại lặng thinh.
Olga giơ tờ giấy lên trước mắt.
Người nào người nấy đều đang chú mục vào tay bà, sự tĩnh lặng đến nghẹn thở bao trùm.
Aya và Kazama Jin ghé sát vào nhau, nín thở quan sát bà từ xa.
Chắc do ảo giác nên họ mới thấy quãng thời gian Olga đọc từng cái tên dài đến lạ lùng.
Một sự tĩnh lặng bất thường bao trùm hội trường, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào tay Olga. Dù Olga đang tỏ ra điềm nhiên như mọi khi, nhưng giờ sự điềm nhiên đó càng như trêu ngươi.
Giọng bà vang lên.
“Số 19, Kim Su Jung.”
Những tiếng hò reo vang lên.
Có vẻ cậu thanh niên nọ đã nghe ra kết quả, gương mặt đỏ lựng vung tay hân hoan.
“Số 30, Masaru Carlos Levy Anatole.”
Những tiếng hò reo càng lớn hơn nữa.
Mọi người đều đồng loạt nhìn sang Masaru, nhưng Masaru chỉ nở một nụ cười lấy lệ, vẻ mặt méo xẹo. Cậu vẫn còn đang lo cho Kazama Jin nên không thể thoải mái ăn mừng được.
“Số 41, Frederick Dormir.”
Lại là những tiếng hò reo.
Chẳng mấy chốc đã qua nửa danh sách.
Còn lại ba người.
Aya nép lại gần Kazama Jin. Cậu bé cũng nép vào người Aya.
“Số 47, Cho Han Sang.”
Tiếng reo hò và tiếng kêu la.
Họ đang gồng mình lên.
A, sắp rồi.
Aya bỗng thấy mọi thứ nhòa đi trong thoáng chốc. Cô cảm thấy mình chưa từng áp lực đến thế bao giờ.
Cô sợ phải nghe cái tên tiếp theo đến mức không chịu đựng nổi.
Bờ môi Olga mấp máy.
“Số 81, Kazama Jin.”
Oa, những tiếng chẳng rõ là kêu rên hay hò reo rung chuyển cả khu sảnh.
Kazama Jin.
Aya dường như thấy bầu không gian chung quanh mình đang nở rộng ra.
Cảm giác giải phóng kỳ lạ. Rực sáng. Nhẹ nhàng.
Aya và Jin chậm chạp ngó nhau. Gương mặt đứa nào cũng ngỡ ngàng đến khó tin. Rồi lại rụt rè ngó sang Masaru và Kanae. Hai người kia đang nhìn họ với cùng vẻ mặt.
Những tiếng người lao xao nhạt nhòa dần, mọi âm thanh như tan biến.
Kazama Jin đã lọt vào vòng trong. Không bị tước tư cách dự thi.
Họ lại nghe thấy giọng bình thản của Olga.
“Và số 88, Eiden Aya. Kết thúc.”
Bà hạ tờ giấy trên tay xuống, nhìn quanh.
Aya lắng nghe ơ hờ như chuyện người dưng.
Tiếng reo hò tiếp tục dâng cao, và sự phấn khích không hề thuyên giảm.
Olga lạnh lùng đứng ở ngay trung tâm cơn bão.
Cuối cùng, âm thanh và thời gian đã quay về.
“Hay quá! Cả ba đứa mình đều lọt vào vòng trong!”
Masaru giơ hai tay lên, reo lên nho nhỏ.
Khi nghe những điều đó, cuối cùng Aya cũng cảm thấy một niềm vui ấm áp lan tỏa trong lòng mình.
Gương mặt Kazama Jin xọp đi vì mệt mỏi.
“May quá.”
“Thật sự quá may luôn.”
Hai chị em ôm lấy nhau.
Sự an tâm cũng đang thắng thế trên gương mặt Kanae và Masaru.
“Thật tình, làm chúng mình lo lắng không đâu.”
“Hồi hộp quá đi.”
Cuối cùng, họ cũng có thể nhẹ nhõm nói ra tâm trạng mình.
A, thật tốt quá. Họ thật sự đánh giá đúng màn trình diễn của Kazama Jin.
Aya chẳng biết nên cảm tạ ai, vì điều gì nhưng trong đầu cứ ngân vang những lời cảm tạ sâu sắc.
Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn vì đã để Kazama Jin ở lại.
Khi sự phấn khích và cú sốc ban đầu lắng xuống, người ta bắt đầu xì xào bàn tán về chuyện ai là người bị tước tư cách.
Khu sảnh nháo nhào cả lên.
Olga vẫn giữ nguyên giọng điềm nhiên, nhưng bà cũng không thể cưỡng lại sức ép từ phía báo chí và những con người ở đó nên đành phải giải thích.
“Thực ra vẫn còn một thí sinh khác có tổng điểm đủ để lọt vào Chung kết. Nhưng thí sinh này gặp rắc rối về sức khỏe sau vòng Ba và phải vội vàng về nước. Phía văn phòng không nhận được thông báo chính xác nên chúng tôi đã mất nhiều thời gian để xác nhận xem người đó thực sự đã về nước hay chưa, và có thật không thể tiếp tục trình diễn nữa hay không. Sau khi xác nhận xong, chúng tôi được biết là người này đã lập tức về nước, đang phải phẫu thuật khẩn cấp vì chứng viêm ruột thừa, nên không thể tiếp tục thi vòng Chung kết.”
Giời ạ, ra là thế. Những giọng nói vang lên đây đó.
Do cả nghĩ rồi. Vài ánh nhìn đang len lén liếc sang Kazama Jin.
Aya và Jin chỉ biết nhe răng cười trừ.
Cũng đành chịu. Nhóm Aya cũng nghĩ là Kazama Jin đã bị đánh trượt cơ mà.
Olga đợi chung quanh nguôi dần mới tiếp tục.
“Xin chúc mừng các thí sinh lọt vào Chung kết. Các bạn sở hữu tính âm nhạc vô cùng tuyệt vời. Chúng tôi cực kỳ mãn nguyện với cuộc thi lần này. Mong các thí sinh sẽ trình diễn trong vòng Chung kết hãy giữ lấy tự tin, và tiếp tục chơi đàn bằng cả trái tim và khối óc của mình. Tôi cũng rất lấy làm tiếc vì có những thí sinh không lọt vào Chung kết. Tôi đã lặp đi lặp lại những câu này nhiều lần nhưng các bạn bị loại không đồng nghĩa với chuyện chúng tôi phủ nhận tính âm nhạc của các bạn. Lát nữa, chúng ta sẽ có một bữa tiệc thân mật với Ban giám khảo. Mọi người hãy cùng trò chuyện với các giám khảo nhé. Chắc hẳn cũng đóng góp được gì đó cho con đường hoạt động âm nhạc của các bạn sau này. Vậy thôi, hẹn gặp lại nhau tại vòng Chung kết.”
Bầu không khí rã đám bắt đầu lởn vởn, Ban giám khảo cũng lục tục rút lui.
Không khí chung quanh nhất loạt trùng xuống, ai nấy đều rục rịch di chuyển.
“A.”
Nhóm Aya nhất loạt vươn vai.
Masaru cười ha ha, vuốt ngực.
“Lần đầu tiên tớ thấy hồi hộp vậy đó.”
“Đúng vậy?”
“Thật sự, thật sự tốt quá!”
Aya và Kanae ôm lấy nhau, cùng chia sẻ niềm vui.
Cuối cùng, Kazama Jin cũng lấy lại vẻ mặt vô tư lự mọi khi.
“Thật tình tổn thọ quá đi. Chị phải đi báo cho bố tin tốt mới được.”
Kanae bỏ ra một góc yên tĩnh trong sảnh.
Chiếc di động của Masaru cũng réo vang.
Masaru nhấc máy, đưa mắt ra hiệu cho Aya.
Đó là điện thoại từ phía văn phòng xác nhận lịch trình. Ngày mai và ngày kia, họ sẽ luyện tập với dàn nhạc cho vòng Chung kết.
Một lúc sau, Kazama Jin và Aya cũng lần lượt nhận được cuộc gọi.
Chung kết à.
Thật sự lọt vào thật rồi.
Sau khi ngắt máy, những suy nghĩ này thực sự thấm vào đầu óc.
Mình đã đi tới tận đây.
Aya thầm nhủ.
Trước khi bắt đầu cuộc thi, cô còn không dám nghĩ tới chuyện này.
Đó là chưa kể cô cảm thấy mình như một con người khác hẳn bản thân trước khi diễn ra cuộc thi. Không ngờ mình lại có lúc thế này.
Aya lại một lần nữa cảm tạ người nào đó ở trong tim mình.
Khu sảnh treo đầy ảnh của thí sinh.
Nhân viên đã nhanh chóng đính thêm dải hoa ruy băng mới lên ảnh của những thí sinh lọt vào Chung kết.
Chỉ có sáu người đạt được ba bông hoa.
Takashima Akashi thở dài cảm thán khi nhìn những đóa hoa kia.
Tuy bức ảnh của anh chỉ có một bông hoa duy nhất, nhưng anh không thấy hối hận.
Kazama Jin cũng lọt vào Chung kết. Sáu người bọn họ đều đầy sức thuyết phục.
Akashi thở dài thườn thượt.
Dù sau, đây cũng là một cuộc thi hay ho và có ý nghĩa đối với anh.
Ban đầu, anh chỉ muốn tham gia cuộc thi để vượt qua chính mình. Chỉ coi đó là một dấu mốc kỷ niệm. Chỉ định sắp xếp lại tâm tình của mình đối với âm nhạc.
Nhưng nó đã tiếp ngược lại dũng khí cho anh. Anh gặp gỡ được nhiều màn trình diễn, bản thân được đứng lên sân khấu, và càng kiên tâm đeo đuổi cuộc đời nghệ sĩ trong tương lai.
Từng chút một. Mình không hề làm sai. Mình sẽ tiếp tục sống cuộc đời bình thường như từ trước tới giờ trong khi tiếp tục hoạt động nghệ thuật. Từng chút tạo ra âm nhạc của riêng mình.
Anh đã nghĩ tới những điều như thế.
Nào, về thôi.
Trong tích tắc Akashi quay gót tính rời khỏi đó, chiếc điện thoại của anh reo lên.
Ai vậy nhỉ?
Hóa ra là số điện thoại “văn phòng cuộc thi”. Số điện thoại đã giúp đỡ anh rất nhiều trong mấy ngày gần đây và trong suốt một năm nay. Anh đã định xóa nó đi rồi.
“Vâng?”
Anh nhận cuộc gọi với thoảng chút nghi ngờ. Giọng phụ nữ bên kia đầu dây liền hỏi: “Đây có phải là số điện thoại của anh Takashima Akashi không?”
“Vâng, tôi là Takashima.”
“Tôi gọi từ văn phòng Cuộc thi piano quốc tế Yoshigae. Hiện anh đang ở đâu?”
Câu hỏi lạ vậy, Akashi thầm nghĩ.
“Yoshigae. Tôi đang tính quay về Tokyo.”
“Vậy sao? Liệu anh có thể quay lại đây vào ngày cuối cùng của cuộc thi, tức Chủ nhật ngày 24 không?”
Một giọng đầy tính công việc.
“Ngày cuối cùng?”
Akashi càng thêm bối rối. Đó là ngày thứ hai của Chung kết. Đương nhiên, anh cũng tính ghé lại đây nghe trình diễn.
“Vâng, tôi cũng dự định tới nghe đêm Chung kết.”
“Vậy sao? Thế thì tốt quá. Anh có thể tham gia lễ trao giải chứ?”
“Lễ trao giải?”
Akashi ngây người.
Người phụ nữ đều giọng nói tiếp.
“Vâng. Khi nãy, Ban giám thảo đã tiến hành thẩm định các giải thưởng phụ song song với việc chọn người vào vòng Chung kết. Anh Takashima Akashi đã giành được Giải khuyến khích và Giải thưởng Hishinuma.”
“Ớ?”
Anh ngơ ngác hỏi lại.
“Gì cơ? Giải khuyến khích và?”
“Giải thưởng Hishinuma.”
Người phụ nữ kiên nhẫn lặp lại.
Akashi sững sờ.
“Giải thưởng Hishinuma, có nghĩa là?”
“Vâng. Giải thưởng dành cho màn trình diễn ‘Mùa xuân và Atula’ ưng ý nhất do thầy Hishinuma Tadaaki lựa chọn.”
“Tôi ấy hả?”
Akashi hỏi lại mà gần như thét lên.
“Vâng. Chúc mừng anh.”
Giọng nói máy móc kia lần đầu lộ nét cười.
“Cảm ơn cô nhiều.”
Akashi cúi đầu thật thấp.
Trái tim anh đang đập thình thịch.
Là mình. Mình đã giành được giải thưởng Hishinuma. Không phải Kazama Jin hay Eiden Aya. Họ đã công nhận phần trình diễn “Mùa xuân và Atula” của mình.
Hơn nữa còn đạt cả giải khuyến khích. Anh không lọt vào vòng đua giải thưởng nhưng lại nhận được giải thưởng dành cho thí sinh tạo được ấn tượng và có triển vọng.
Không thể ngờ được.
Niềm hân hoan nhún nhảy trong lòng.
Như lời khẳng định chắc nịch anh có thể sống với tư cách một nghệ sĩ.
Người phụ nữ còn giải thích cụ thể thêm một số vấn đề khác nữa nhưng chẳng câu nào lọt vào tai Akashi.
“... Thế Kazama Jin đâu?”
Mieko hỏi Masaru.
Masaru nhún vai.
“Sau khi nghe xong kết quả, em ấy về chỗ ở trọ luôn rồi. Thấy bảo phải phụ thầy chút việc ạ.”
“Thầy? Cậu bé đó giờ đang theo học ai sao?”
Mieko lập tức hỏi tới. Đương nhiên, Nathaniel bên cạnh bà cũng phản ứng rất dữ dội với từ “thầy” kia.
“Không, không phải piano ạ.”
Masaru bối rối lắc đầu.
“Không phải piano? Vậy là xướng âm hay sáng tác nhạc hả?”
Ở bên cạnh, Aya gượng cười.
“Hình như là về hoa ạ.”
“Hoa?”
Mieko và Nathaniel đồng loạt kêu lên.
“Vâng. Hình như một người bạn của bố em ấy là chủ cửa hàng hoa khá lớn, cũng là nghệ sĩ bên hoa đạo. Em ấy đang theo học ikebana ạ.”
“Hả?”
Mieko và Nathaniel nhìn nhau, kêu lên ngỡ ngàng.
Họ đang ở trong phòng tiệc của khách sạn ngay cạnh hội trường cuộc thi.
Các giám khảo và thí sinh đang thưởng thức tiệc thân mật trong bầu không khí an hòa. Chỉ còn mỗi vòng Chung kết, Ban giám khảo và thí sinh đều thả lỏng hơn nhiều.
Thi thoảng vẫn thấy vài thí sinh đang chăm chú lắng nghe các giám khảo trò chuyện.
Cuộc thi đã kết thúc đối với phần lớn thí sinh, nhưng họ vẫn luôn thèm khát những lời khuyên. Đối với những con người đã quyết tâm sẽ cống hiến cuộc đời mình cho âm nhạc, cuộc thi này chỉ là một giao điểm kết nối với tương lai. Vài người trong số bọn họ đã bắt đầu chuẩn bị cho bước tiếp theo rồi.
“Ái chà chà, thí sinh này lúc nào cũng đi ngược lại với dự đoán nhỉ.”
Nathaniel lắc đầu.
“Các giám khảo đều có hứng thú muốn trò chuyện trực tiếp với cậu ta, ai ngờ lại bỏ về mất.”
“Ơ, vậy ạ?”
Masaru hỏi lại.
“Bọn con cứ tưởng cậu bé bị tước mất tư cách dự thi rồi cơ.”
“Gì cơ, chẳng có giám khảo nào đề cập tới chuyện đánh trượt Kazama Jin cả. Cậu chàng đó ghê gớm lắm đấy. Sau vài màn trình diễn, những giám khảo từng phủ nhận nó hồi đầu cũng dần quay sang hâm mộ cả đấy.”
“Ồ, thế thì tốt quá.”
“Tốt gì mà tốt, đối thủ của con tiếp tục vào vòng trong rồi đó.”
Nathaniel dòm chăm chú gương mặt Masaru, nhưng cậu chỉ cười xòa.
“Có gì đâu. Không có Kazama Jin, thắng cũng đâu còn gì thi vị.”
“Con nói rồi đấy nhé.”
“Ghê gớm chưa.”
Mieko và Nathaniel nhìn nhau và bật cười trước vẻ tự tin của Masaru.
“... Thật mà.”
Aya lẩm bẩm.
“Cháu cũng thấy may vì Kazama Jin đã qua vòng.”
Mieko thầm “ồ” lên trong lòng.
Nét mặt Aya hoàn toàn đổi khác. Sự bình tĩnh đến mức thản nhiên. Những băn khoăn do dự bà nhìn ra trong lần gặp trước đã biến mất tăm.
Hô hô, phục hồi hoàn toàn rồi à.
Mieko nhìn cô bé, bỗng thấy chói mắt.
Được chứng kiến giờ khắc này của một nghệ sĩ trẻ là niềm vui không gì sánh nổi đối với người làm giám khảo.
“Nhưng mấy đứa đừng có lơ là. Chung kết là một cuộc đấu cực kỳ khó nhằn. Mọi người đều phấn đấu và tiến bộ từng phút từng giây, thí sinh nào chiến thắng cũng không phải điều lạ. Ta vẫn chưa thể nắm chắc được mà phải tùy thuộc vào phần trình diễn Chung kết nữa.”
Mieko cất lời giáo huấn. Lần này tới lượt Masaru và Aya nhìn nhau cười.
Nụ cười ngập tràn sự bao dung tới phát sáng. Những đứa trẻ này đã sớm nhập cuộc vào màn trình diễn của mình rồi. Vẻ mặt cho thấy hai đứa không còn để ý tới chuyện thắng thua nữa.
Nhưng thật sự ván cờ vẫn chưa ngã ngũ.
Sáu người sẽ thi đấu giành giải thưởng.
Người ta thường nghĩ rằng Chung kết chỉ như vòng thi nhằm xác định thứ hạng vì phần lớn các công tác đánh giá đã hoàn thành xong hết. Nhưng biểu diễn cùng với dàn nhạc có thể mang tới tác động mạnh mẽ theo một nét nghĩa riêng biệt. Ấn tượng cho tới thời điểm đó có thể thay đổi hoàn toàn. Các màn trình diễn lúc trước có tốt đến đâu cũng có thể mang tới tác dụng ngược khi chơi hòa tấu.
“Đáng mong đợi đấy.”
Mieko ý nhị nhìn Nathaniel.
Học trò của anh thắng nổi chứ?
Nathaniel lý giải hoàn hảo ý nghĩa trong ánh nhìn của Mieko.
“Đáng mong đợi thật.”
Ông cũng lặp lại câu đó.
Hai người đang tươi cười nhưng biết thừa ánh mắt đối phương không hề có tia cười.
Ngày mai và ngày kia sẽ dành để luyện tập cho vòng Chung kết, coi như tạm giải lao.
Vẫn chưa thể biết được số mệnh an bài thế nào cho tới lễ trao giải bốn ngày sau.