← Quay lại trang sách

LA FOLLE JOURNEE[130]

Hai cánh cửa mở rộng sang hai phía trái phải.

Những con người háo hức chờ đợi tràn vào trong sảnh.

Thay vì là hội trường tầm trung quen thuộc suốt hai tuần nay, họ đi lên một cầu thang rộng rãi trải thảm đỏ.

Nét mặt và trang phục ai nấy dường như đều lộng lẫy hơn.

Ngày đầu tiên của Chung kết diễn ra khá muộn. Ngoài trời đã tối hẳn rồi.

Không giống như bầu không khí luôn phảng phất sự căng thẳng tới tận vòng Ba, không khí nơi đây thoải mái và rực rỡ hơn nhiều dù vẫn chưa chấm dứt cuộc thi.

“Ra vậy, đây chính là không khí của vòng Chung kết.”

Aya trầm trồ lướt nhìn dãy ghế khán giả rộng rãi.

Trên sân khấu, các vị trí dàn nhạc được khéo léo bố trí quanh cây đại dương cầm trung tâm.

Vài nhân viên đang rảo bước đi lại làm công tác chuẩn bị, thợ lên dây cũng đang bận rộn thực hiện những điều chỉnh cuối cùng.

Kanae đã trải qua nhiều cuộc thi với cả tư cách thí sinh lẫn khán giả, giờ đang gật gù với cô.

“Aya lần đầu tiên dự cuộc thi dành cho lứa trưởng thành mà. Vòng Chung kết luôn như thế này đó em.”

“Bầu không khí độc đáo ghê.”

Ở bên cạnh, Kazama Jin hớn hở thì thào.

“Đúng là hai đứa lần đầu tiên dự thi Cuộc thi quốc tế đã lọt thẳng vào Chung kết. Thấy sướng chưa?”

Vẻ mặt Kanae không khỏi ngỡ ngàng.

Aya chỉ “ừm hừm” trong khi cố tìm từ miêu tả bầu không khí này.

“Giống như ta đã chuẩn bị rất lâu, khổ cực leo núi và tới khi leo qua bức tường đá cuối cùng, ta bỗng chốc cảm thấy thành tựu rất lớn ‘Lên đỉnh núi rồi! Tôi đã làm được!’ Ta sung sướng chụp ảnh làm kỷ niệm, nhưng thật ra vẫn còn con đường khó khăn đằng sau. Phải giữ đôi chân vững vàng để xuống núi. Cảm xúc như vậy đó?”

“Cái gì đó?”

“Em biết, em biết. Leo một hơi lên núi, sợi dây căng thẳng cũng đứt phựt.”

Kazama Jin cũng gật gù trước lời miêu tả của Aya.

“Không được đâu, hai đứa. Phải lên dây cót tinh thần đi chứ.”

Kanae đập đánh bép vào lưng Aya và Jin.

Cô hiểu tâm lý của hai người này.

Có nhiều thí sinh cảm thấy hài lòng với việc đã chiến thắng ba lần trong một sự tra tấn thần kinh tàn khốc, đến đây rồi họ lại thu mình. Duy trì cảm hứng trong một đoạn đường dài thật sự khó khăn, thậm chí với cả những nghệ sĩ chuyên nghiệp.

“Ma-kun đâu?”

Kazama Jin xoay ngang xoay ngửa.

“Cậu ấy chắc không nghe màn trình diễn của người đầu tiên, có lẽ đi luyện đàn rồi chăng. Chắc tiếc lắm đấy.”

“Bản Rachmaninoff No.3 cũng dài mà.”

Kanae nhìn lướt qua tập chương trình.

Bản Rachmaninoff No.3 của thí sinh đầu tiên là một bản nhạc lớn dài gần 50 phút.

Aya cười khúc khích.

“Cười gì mà cười?”

“Không, em chợt nhớ Ma-kun từng nói rằng Rachmaninoff No.3 là bản nhạc khiến sự tự ý thức của nghệ sĩ piano rò rỉ ra.”

“Em ấy nói vậy thật sao?”

Kanae sửng sốt.

Aya đang thoải mái thái quá rồi?

“Mà này, Kazama Jin. Tại sao em lại chọn bản Bartók No.3 thế? Em đặt hy vọng vào nó hả? Em có bản hòa tấu nào khác muốn chơi không?”

Aya cất tiếng hỏi như vừa sực nhớ ra.

Kanae cũng muốn hỏi câu này. Với trình độ kỹ thuật cỡ đó, thằng bé có thể chơi bất cứ bản hòa tấu nào tùy thích. Lựa chọn của thí sinh cho vòng Chung kết là một chủ đề thú vị. Có thể là bản nhạc họ yêu thích đến độ nhất định phải chơi cho bằng được, hay một bản nhạc giúp họ tận dụng tối đa kỹ thuật của mình, hoặc đạt hiệu suất trình diễn hiệu quả hơn.

“Ban đầu, em muốn chơi Schuuman cơ.”

“Bản giọng La thứ?”

“Đúng. Em muốn tự sáng tác phần cadenza ở cuối chương Một.”

“Ồ, phải đoạn cadenza cực kỳ nổi tiếng đó không?”

“Vâng. Thế nhưng thầy nói là có cần đi chọc tức đến mức đó không.”

“Hoffmann ấy hả?”

“Vâng.”

Aya thộn mặt ra, lại cười dữ hơn.

Với thực lực của Kazama Jin, thằng bé có thể tùy hứng viết ra bao nhiêu bản nhạc theo ý muốn. Tuy nhiên, ngay khi bản nhạc có phần “cadenza” thì người ta vẫn sẽ chơi theo bản nhạc đã được viết ra trong quá khứ. Tự viết phần cadenza cho những danh khúc cổ điển gần như một điều cấm kị.

“Đúng rồi, Kazama Jin cũng cải biên ‘Fantasia Africa’ rồi.”

Kanae hiểu ý nghĩa từ “chọc tức” của cậu bé. Giới nghệ sĩ cổ điển thường cho rằng thêm những đoạn nhạc sáng tác riêng vào những tác phẩm cỡ đó tương đương với sự báng bổ.

“Ừm, nên em đành bỏ Schuuman và phân vân giữa Prokofiev No.3 và Bartók No.3.”

“Chà, suýt nữa trùng với Ma-kun rồi.”

“Vâng, may mà em bỏ bản đó.”

Thấy Kazama Jin vuốt ngực thở phào, Aya và Kanae đều bật cười.

Nhưng họ cũng nhận ra một người mang tài năng khủng khiếp cỡ Kazama Jin cũng ngán phải so kè trực tiếp cùng một khúc nhạc với Masaru. Sau tất cả, họ càng thấu hiểu được tài năng tuyệt vời nơi Masaru.

Ngoài những “thiên tài bẩm sinh lập dị” theo kiểu Kazama Jin, vẫn còn những dạng thiên tài “dung dị dễ hiểu” khác. Masaru thuộc dạng thiên tài như vậy. Sau những lần chuyện trò cùng cậu trong những ngày này, ai cũng thấy Masaru là một người khá cân bằng. Cậu ấy sở hữu tài năng xuất chúng, nhưng vẫn mang lại cảm giác rất đỗi “bình thường”. Có lẽ không chỉ trong mỗi giới âm nhạc, cậu ấy hoàn toàn có thể trở thành nhân vật lớn trên nhiều phương diện khác nhau.

“Hừm. Vậy sao em lại chọn Bartók?”

Aya tràn đầy hứng thú, nhìn đăm đăm vào gương mặt Kazama Jin.

“Chuyện này cũng đơn giản thôi ạ. Bản Prokofiev No.3 được nhiều thí sinh thích hơn nên em chọn Bartók cho đỡ bị trùng.”

“Ơ? Lý do chỉ có thế thôi hả?”

“Vâng.”

“Ma-kun từng nói là Kazama Jin có nét hợp Bartók lắm đấy.”

“Em có nét hợp Bartók ạ?”

“Ừ. Dù chị không nói chắc được là ở điểm nào.”

Cô hiểu điều Aya muốn nói.

Đó chính là nét tự nhiên nơi Kazama Jin, nhịp điệu biến tấu khó ngờ nơi cậu bé có nét gì đó dễ dung hòa với Bartók.

“Tại sao chị lại chọn Prokofiev No.2? Mà không phải là No.3?”

Lần này tới lượt Kazama Jin vô tư đặt câu hỏi.

Aya sững sờ.

Kanae cũng thế.

Chắc vẻ mặt mình bây giờ cũng giống hệt Aya.

Kanae thầm nghĩ.

Prokofiev No.2.

Kanae vẫn nhớ đó chính là bản nhạc cuối cùng lẽ ra Aya chơi trước mặt công chúng trước khi tham gia cuộc thi này.

Cho đến thời điểm đó, con bé đã liên tục trình diễn một danh sách khủng.

Tchaikovsky No.1, Grieg No.1, Beethoven rồi Mozart và “Rhapsody on a Theme off Paganini” của Rachmaninoff.

Vậy mà, ngày hôm ấy, con bé lại thình lình quay lưng với sân khấu.

Con bé đã tự mình bước xuống sân khấu, bước vào trong bóng tối không nhìn thấu mặt người.

Đêm đó, đáng lẽ con bé sẽ biểu diễn bản Prokofiev No.2.

Trong ánh nhìn lãng đãng của Aya, Kanae cũng bị kéo tuột lại ngược dòng thời gian.

Cô lại thầm cảm khái: cuối cùng cũng tới được bước này.

Cuối cùng, Aya cũng quay lại nơi đây.

Cô và Aya nhìn vào mắt nhau, bất giác cùng cười và gật đầu với nhau.

Kazama Jin ngẩn mặt, nhìn hai bà chị.

“Có thể nói là... bài tập.”

Aya lẩm bẩm.

“Dạ?”

Kazama Jin hỏi lại.

“Bản nhạc đó là bài tập của chị. Từ rất lâu rồi.”

“Hừm.”

“Ngày mai, cuối cùng chị cũng nộp bài được rồi... Năm tháng thấy thật dài mà lại như thật ngắn.”

Ánh mắt Aya dõi về xa xăm.

Đúng rồi.

Kanae cũng thầm đồng ý.

Mình cũng đợi quá lâu rồi. Từ cái này ngồi trên hàng ghế khán giả chờ cô bé không thể chơi đàn quay lại với sân khấu.

Câu nói của Aya cứ lặp đi lặp lại trong lòng cô.

Thật dài. Mà lại như thật ngắn.

Tiếng chuông khai màn reo lên.

Khán giả vội vã ổn định chỗ ngồi.

Hai ngày của vòng Chung kết sắp sửa bắt đầu.

“Được rồi, ta xác nhận xem sao. Để coi bản Rachmaninoff No.3 có khiến cho ý thức người nghệ sĩ rò rỉ như lời Ma-kun nói hay không.”

Aya thẳng lưng lên, chỉnh lại thế ngồi.

“Rò rỉ nghĩa là gì hả chị?”

Kazama Jin hỏi với vẻ mặt ngờ vực, Aya giật mình quay sang thằng bé.

“Ơ, em không biết hả? Ma-kun sống ở New York còn biết cụm từ này cơ mà.”

“Em có đi học mấy đâu.”

“Cũng không đọc truyện tranh Nhật hả?”

“Dạ.”

“Chị sẽ giải thích cho em sau khi kết thúc màn biểu diễn. Trong lúc trình diễn, em thử ngẫm nghĩ về nó xem sao.”

“Em hiểu rồi.”

Lần này tới lượt Kanae cười khúc khích.

Hàng ghế tối dần và sự thinh lặng dần ngự trị.

Từ hai bên cánh gà, nhạc công đang rảo bước ra sân khấu.

Những tiếng vỗ tay mềm mỏng vang lên.

Đây là tràng vỗ tay khích lệ cho dàn nhạc phải phụ trách nguyên hai đêm Chung kết.

Một số người ôm nhạc cụ vừa đi vừa cười nói nho nhỏ, một số khác đang điều chỉnh vị trí nhạc cụ về phía mình.

Tiếp theo là so âm.

Họ cùng chỉnh âm theo nốt la của chỉ huy dàn nhạc. Thanh âm từ các nhạc cụ khác ghé lại gần nhau, hòa vào nhau rộn ràng khắp hội trường.

Trong khoảnh khắc này, cảm giác cao hứng và nỗi sợ hãi lạ thường lại xâm chiếm lồng ngực.

A, Chung kết đây rồi.

Từ ghế khán giả, Takashima Akashi ngắm nhìn nơi đó bằng ánh mắt đầy tôn thờ.

Nhưng ánh mắt đó không chứa chan sự ngưỡng vọng xa vời mà có cả niềm cảm thông và thân thiết.

Mình cũng có thể tới được nơi đó. Mình đang ở nơi đó. Sau này, mình cũng sẽ tới được.

Vẻ mặt anh đang chảy tràn sự tự tin lặng lẽ đó.

Dàn nhạc đang chỉnh âm đằng kia bỗng ngừng bặt trong một khắc.

Một khắc tĩnh lặng.

Thế rồi, cánh cửa sân khấu mở ra, thí sinh cùng nhạc trưởng bước ra.

Những tràng pháo tay bộc lộ sự hưng phấn.

Thí sinh đầu tiên của Chung kết là Kim Su Jung người Hàn Quốc, đang bước ra với nụ cười khẽ.

Anh chàng này chuyên mặc đồ biểu diễn màu đen trong suốt cuộc thi.

Hôm nay, cậu ta cũng đen sì từ đầu đến chân. Vest đen, áo sơ mi đen, quần âu đen.

Những tiếng hò reo vang dội.

Cùng với hành trình xuyên suốt cuộc thi, cậu ta dần nâng cao năng lực và tự tin hơn vào bản thân mình, nên đủ thong thả nhìn xuống hàng ghế khán giả. Chiều cao hơn người cũng khiến cho cậu ấy thêm phần to lớn đáng ngưỡng mộ hơn.

Hiểu rồi. Tôi hiểu rồi. Cảm giác của một người dần hiểu được bản thân đang làm gì và đang ở đâu.

Akashi thầm thì.

Cuộc thi là sự bận rộn kinh hồn. Mất quá nhiều công sức cho giai đoạn chuẩn bị và đủ thứ thủ tục để tới được nơi này. Đến khi tới được cửa vào lại ngỡ như không thực. Con người buông trôi theo lịch trình dày nghẹt đến từng phút và bần thần nhận ra mình đã đứng trên sân khấu mất rồi.

Bởi bất ngờ là ý thức được bản thân đang dự thi chỉ đến sau đó.

Akashi cũng chỉ thật sự cảm nhận được nó vào cuối vòng Hai đấy thôi.

Đó là thời điểm anh ý thức A, đúng rồi, mình đang tham dự Cuộc thi Yoshigae đây mà, mình đang trình diễn ở sân khấu trong mơ đó.

Vậy mà, niềm vui và cảm xúc khi mình thực sự lao vào cuộc thi còn chưa thấm tới nơi, anh lại không được chọn vào vòng Ba.

Akashi cười buồn.

Có lẽ thí sinh đang đứng trên sân khấu giờ phút này đã ý thức ngay từ đầu việc mình tham dự cuộc thi này không biết chừng.

Cậu cúi chào thật thấp trước cây đàn piano.

Điều thú vị là ta sẽ nắm bắt được tầm vóc của người nghệ sĩ khi họ gánh cả dàn nhạc trên vai. Không phải vấn đề thể chất. Mà là sức mạnh của từng cá nhân được bộc lộ rõ qua đó.

Mọi thứ sẽ hiển hiện rõ vì bọn họ luôn đứng trên sân khấu một mình, luôn có thể tự mình tập trung. Ta “nhìn thấy” không chỉ mỗi khối lượng, kích cỡ mà nguyên khối sức mạnh gói trong mình người nghệ sĩ.

Thí sinh ngồi xuống ghế.

Rồi lặng một chút như muốn xác nhận chắc chắn mình đang ở nơi này.

Và, cậu ngước lên nhìn nhạc trưởng.

Ánh mắt họ gặp nhau trong khoảnh khắc.

Bản nhạc lặng lẽ bắt đầu.

Một giai điệu mang chủ đề đơn giản, phảng phất nỗi buồn vương.

Rachmaninoff No.3 là một bản nhạc đè nén khối lượng tương đối lớn trong vô số bản hòa tấu piano. Tự thân bản nhạc đã dài, số lượng nốt lại khá lớn.

Một khi tầm vóc của nó quá lớn với tư cách một bản nhạc, người nghệ sĩ lại càng cần phải đủ tầm vóc và thực lực để kiểm soát được nó.

Thí sinh này đã chọn bản nhạc phù hợp với mình.

Akashi quan sát cậu thanh niên trong bộ trang phục đen tuyền.

Sự hòa hợp với bản nhạc cũng là một điểm thú vị.

Nhiều người rất đam mê hay chơi giỏi một bản nhạc nào đó nhưng người nghe lại không ưng. Nhiều lúc khác, người nghe lại đánh giá rất cao những bản nhạc mình hoàn toàn không thích, hoặc biểu diễn không xuất sắc lắm.

Akashi vẫn cho rằng sở trường của mình là những bản nhạc mang tính cổ điển như Mozart nhưng bất ngờ thay anh lại được khen tặng nhờ vào lý giải của mình về một tác phẩm hiện đại. Có lẽ một phần bản năng mà chính anh cũng không nhận thức được đã tương tác với bản nhạc đó.

Mạnh mẽ thật. Có thể trụ vững đến nhường đó.

Dáng lưng thật thẳng.

Cậu bé này hình như cũng theo học Nhạc viện ở Mỹ.

Du học. Akashi cũng ngưỡng mộ chuyện này lắm nhưng anh thừa biết đâu đó rằng với thực lực của mình thì du học cũng không thể theo nổi.

Khỏi cần nghĩ đến chuyện này nữa, anh thầm nhủ. Không cần đến được châu Âu - “xứ sở của âm nhạc phương Tây” bởi mỗi quốc gia đều có những tài năng tự sinh ra và học lên trên quê hương mình.

Trước khi tham gia cuộc thi này, Akashi đã ôm ấp lý tưởng về “âm nhạc của đời sống” và nó vẫn được sinh ra tự nhiên trong môi trường sống hằng ngày.

Thời đại này đang cho anh cơ hội không cần rời khỏi Nhật Bản, tiếp tục đi làm song song với tham gia hoạt động biểu diễn.

Dự cảm mơ hồ đó đã dần tạc thành hình trong lòng Akashi khi cuộc thi tiến vào màn cuối.

Thí sinh cùng dàn nhạc đồng lòng vượt qua một trường đoạn khó.

Rachmaninoff giống như một ngôi đền sừng sững.

So với cấu trúc hoàn hảo của bản No.1 và No.2, Rachmaninoff No.3 có nhiều đoạn mang cảm giác dài dòng và lặp lại.

Chắc đã nhận đủ sự cuồng nhiệt trong No.2, nên rất nhiều người đã đòi hỏi “một thứ tương đồng”.

Chắc đã có những lời đặt hàng “viết một tác phẩm toàn bộ là điệp khúc” như vậy.

Anh nhớ tới điểm tương tự ở các bản nhạc cũ của Nhật. Khi một bản nhạc bỗng chốc thành nổi tiếng, người ta sẽ sáng tác thêm những bản nhạc tương tự hoặc là trích phần giống điệp khúc trong bản nhạc nổi tiếng đó để lặp lại ở bản nhạc tiếp theo.

Thời ấy chắc không thiếu những chuyện tương tự. Có khả năng Rachmaninoff muốn tạo ra một phiên bản hoàn chỉnh cho “một bản hòa tấu điệp trùng, cuồn cuộn nhiệt huyết, trở thành bản nhạc đinh của mọi khung chương trình”. Đằng nào, ông ấy cũng là một nghệ sĩ piano cực kỳ nổi tiếng, thèm muốn một bản nhạc bách phát bách trúng cũng chẳng lạ.

Vậy nên, người nghe No.3 sẽ cảm thấy những hoa văn lặp lại. “Phần mang tính điệp khúc” lại mang ấn tượng như những bản in nối. Như thể cứ chơi hoài chơi mãi qua những dãy núi trùng điệp. Không phải cảm giác dâng dần lên cao trào như bản No.1 hay No.2. Điều này dễ mang tới cảm giác dài dòng nhàm chán.

Vậy nên, ta cần một cái đầu cực kỳ tỉnh táo để chơi Rachmaninoff No.3. Một khi bị cuốn theo cái phong tình của nó, người nghệ sĩ sẽ quên mất cả bản thân mình và màn trình diễn sẽ thành ngược ngạo đến đáng xấu hổ.

Thí sinh này đã thành thục vượt qua được chuyện đó.

Dấu ấn bí ẩn mà lạnh lùng nơi cậu thanh niên đã lèo lái rất ngọt ngào sự sôi nổi của Rachmaninoff, giữ được độ “trầm” của bản nhạc hào hoa.

Anh ngỡ ngàng ngước nhìn người nghệ sĩ lặp đi lặp lại bao kỹ thuật tài tình không chút gượng ép trên sân khấu.

Chợt nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy nhạc phổ Rachmaninoff, anh đã ngẩn ngơ không biết nên chơi theo kiểu gì.

Những nốt nhạc chen chúc nhau tưởng chừng như muốn bật tung ra khỏi tổng phổ. Từng nốt nhạc đen như bản hòa âm đầy tràn hai tay.

Hồi đó anh đã bí mật tập thử bản No.2 đậm chất dòng nhạc lãng mạn mà mình vẫn luôn hâm mộ, nhưng chợt có cảm giác mình không thể tập nổi nữa. Bản nhạc đó không phải quá sức mình, nhưng thực lực bấy giờ không cho phép anh làm vậy. Anh đã cố gắng hết sức để hoàn thiện từng phần từng phần một, nhưng lại không đủ thể lực lẫn trí lực để chơi trọn bản nhạc trong một lần.

Cậu trai ở trên sân khấu lúc này chắc đã phải dành hàng nghìn mà có khi là hàng vạn tiếng đồng hồ vào việc học hành luyện tập. Lòng anh không khỏi cảm khái, càng không tránh được sự đồng cảm.

Mà không chỉ mỗi cậu thí sinh đó.

Những thành viên dàn nhạc sau lưng cậu ấy, lẫn chỉ huy dàn nhạc đều đã phải luyện tập những bản nhạc này bao nhiêu lần không đếm xuể từ tấm bé để có ngày lên được tầm cao.

Họ giỏi thật.

Akashi chân thành nghĩ vậy.

Dấu tích của bao tháng năm ròng rã và sự chăm chỉ nhiệt huyết là thành quả hiển hiện trước mắt anh hôm nay.

Bằng đấy con người đã tin tưởng vào nghề nghiệp mình đã lựa chọn để sản sinh ra thứ âm nhạc này.

Anh chợt thấy sợ hãi.

Nghệ sĩ là nghề nghiệp như thế nào... họ dùng nó làm kế sinh nhai như thế nào.

Kế sinh nhai, nói nghe dễ dàng quá. Đó chính là cái nghiệp nuôi sống ta. Không phải chỉ để lấp đầy dạ dày và chẳng lưu lại dấu vết gì khác. Một khi ta dùng cả cuộc đời mình đeo đuổi, ta sẽ dùng chữ “nghiệp” để nói về nó.

Bằng ấy con người như vậy đang ở nơi này. Mà không chỉ mỗi mình bọn họ, bên ngoài hội trường này, trong thành phố này và trên khắp thế giới này đều tồn tại những người như vậy...

Akashi thấy lòng mình thật lạ.

Mình đã chọn đi một con đường chông gai đến mức nào.

Sống lưng anh lạnh toát, hơi thở khó nhọc hơn.

Nhưng mình đã lỡ chọn con đường đó mất rồi. Hơn nữa, con đường càng khó đi lại càng ngập tràn niềm vui không gì sánh nổi.

Trên sân khấu đó, màn trình diễn đang mỗi lúc một dữ dội, mỗi lúc một thêm kịch tính.

Bản nhạc đã được chơi rền rĩ mấy chục năm qua trên khắp thế giới, giờ đang được trình diễn ngay trước mắt...

Akashi cảm nhận mạnh mẽ “bản thân đang nằm trong dòng chảy cuộn trào của lịch sử âm nhạc” và cực kỳ xúc động về điều này.

Dù chỉ là giọt nước cuộn theo đó trong một tích tắc, anh cũng muốn được ở trong dòng chảy đó.

Những tiếng hò reo.

Anh bừng tỉnh, nhận ra bản nhạc kéo dài gần 50 phút đã kết thúc.

Thí sinh lần đầu tiên nở nụ cười rạng rỡ đến thế, hứng khởi đứng dậy.

Các thành viên dàn nhạc cũng cúi đầu, thể hiện sự tôn trọng dành cho người nghệ sĩ.

Akashi mang vẻ mặt nặng nề, chậm chạp hơn người khác vỗ bù một tràng pháo tay thật lớn.

Giờ giải lao của Chung kết chỉ có 15 phút ngắn ngủi.

Tiếng chuông réo vang như thúc giục quan khách nhanh chóng rời đi hoặc sớm vào trong hội trường.

Chàng thanh niên người Pháp là thí sinh tiếp theo lên sân khấu. Vóc người cậu khá nhỏ, mái tóc vàng loăn xoăn. Chắc cũng do ấn tượng từ cậu thí sinh cao ngồng mặc đồ đen thui ban đầu, chàng trai này xuất hiện trên sân khấu mang theo chất tươi sáng cổ điển.

Bầu không khí nhẹ tênh, hoàn toàn khác thí sinh trước đó.

Bản hòa tấu của cậu là bản Chopin No.1.

Trong số những bản nhạc nặng đô đem dự thi cho vòng Chung kết, đây chắc là bản nhạc nổi tiếng nhất.

Dàn nhạc đã dần quen mặt bắt đầu chơi bản nhạc đầy nghiêm túc, thí sinh cũng chăm chú lắng nghe.

Cuối cùng, thanh âm của dàn nhạc lặng dần cho một đoạn độc tấu của piano. Lặp đi lặp lại cùng chủ đề.

Ngay giây phút bản nhạc đó bắt đầu, Aya đã thầm “hê” lên trong dạ.

Thú vị ghê.

Ta có thể miêu tả bằng từ “cá tính” nhưng bất ngờ là không hề thấy bất cứ điểm mơ hồ nào, sự tồn tại vô cùng chắc chắn.

Để phân tích từ “cá tính” theo cách dễ hiểu chính là thứ nằm ở rất nhiều nơi, ai cũng dễ dàng nhắc tới hay chỉ ra được. Ví dụ như một cách hành xử khác biệt, như một sự chuyển tiếp khác thường của những nốt nhạc, ta có thể đơn giản nhìn nhận bằng mắt thường.

Thí sinh người Pháp này không hề nổi bật, cũng không phải bị đánh giá thấp từ đầu. Cậu ấy thu lượm được khá nhiều thành tích trong các cuộc thi quốc tế, nhưng không mang ấn tượng là người sở hữu cá tính “dễ nhận thấy”.

Tuy nhiên, trong giây phút cậu ấy bắt đầu hòa tấu bản nhạc của Chopin, ai nấy đều cảm nhận rõ thực lực của cậu, cũng như nét “cá tính” bất phàm trong đó.

Khi lắng nghe những màn trình diễn này, cô thực sự thán phục Ban giám khảo.

Bọn họ đã phải lắng nghe các màn trình diễn của vài trăm, mà có khi của vài nghìn người trẻ tuổi. Khán giả bình thường không tài nào nhận ra... mà có khi cả người trình diễn cũng không nhận ra, chỉ có họ là thấu suốt được nét “cá tính” đó.

Bản Chopin No.1 của thí sinh này hết sức độc đáo.

Thi thoảng, ta hay bắt gặp kiểu thay đổi nhịp điệu triệt để như “cách lý giải mang cá tính riêng” hay cố ép cái “cá tính” của mình vào giữa những “khoảng trống”. Trong trường hợp của cậu bạn này, cậu ấy thật sự biết cách đan cài vào khoảng trống, có nhịp điệu và có “chất giọng” riêng.

Cậu ấy đã mang rõ rành ý thức duy mỹ trong mình, và phủ đậm hơi thở đó trong bản Chopin No.1.

Nếu ta chơi Chopin No.1 theo đúng nguyên hình của nó, bản nhạc có nguy cơ trở nên lờ đờ nhàm chán.

Đặc biệt, bản nhạc này quá ít điểm “ghép” để chỉ huy dàn nhạc nhấn mạnh vào, cũng không có điểm nào quá khó để khớp thời gian. Phía sau dàn nhạc còn có nhạc công nâng đỡ nên nghe bình thường sẽ không nhìn ra điểm sai lầm.

Vậy nên, người nghệ sĩ phải biết đặt thêm bẫy vào đó, không thì chẳng thể sinh ra được động lực hay cảm giác hồi hộp. Cái “bẫy” lộ liễu quá sẽ tạo ấn tượng “hấp tấp” vì giai điệu của nó quá chính thống.

Cậu bạn này xử lý gọn gàng điểm kia một cách “cá tính”.

Cậu ấy không cần phải gồng lên, cũng chẳng cần kéo giãn không gian ra, mà chỉ cần phối hợp hiệu quả với dàn nhạc một cách nhẹ tênh. Biểu hiện đầy hiệu quả đó mang theo sự tươi vui rạng rỡ cực kỳ hào sảng.

Hay thật. Có cả cách chơi thế này nữa.

Aya hớn hở đắm chìm trong sự phối kết hợp giữa người nghệ sĩ và dàn nhạc.

Chopin No.1 quả là tuyệt vời.

Cô thật lòng nghĩ vậy.

Cô bất chợt nhớ tới anh thí sinh Takashima Akashi bắt chuyện với mình hôm trước.

Cũng thật kỳ lạ. Sự cảm thông đó. Dường như giữa hai người cùng mang theo một niềm tin và sự khích lệ.

Đấy là lần đầu tiên cô đột ngột bật khóc nức nở cùng với người mới vừa gặp mặt.

Hình như anh ấy cũng tính tham dự Chung kết với Chopin No.1 thì phải. Giá như được nghe phiên bản Chopin No.1 của anh ấy. Chắc chắn Chopin của anh ấy sẽ cảm động đến bóp nghẹt tim người cho xem.

Cô như thấy cảnh đó hiển hiện trước mắt.

Ơ kìa, sao có vẻ... là lạ nhỉ.

Aya thấy lòng thật lạ lùng làm sao.

Vì hình ảnh màn trình diễn của Takashima Akashi hiện lên trước mắt cô không phải là cảnh đáng phải xuất hiện trong cuộc thi này mà là dự cảm về hình ảnh nhất định sẽ diễn ra trong tương lai.

Mình hình như đã từng nghe màn trình diễn của người đó thì phải.

Aya lơ đãng nhìn thí sinh trên sân khấu.

Chẳng hiểu sao cô lại cứ cảm thấy như đang nghe anh ấy chơi Chopin No.1.

Hình ảnh Takashima Akashi chơi piano như lồng lên dáng vẻ của cậu thanh niên tóc vàng.

Đây cũng chính là thú vui thực sự khi nghe nhạc cổ điển. Nếu người đó chơi bản nhạc này, nếu là người đó làm cái này. Cô tưởng tượng đến những điều ấy, thấy lòng hồi hộp và sung sướng. Đó chính là niềm vui khi được tận mắt chứng kiến từng nghệ sĩ rút từ trong nhạc cụ của mình ra từng bản nhạc đã được trình diễn trong một khoảng thời gian rất dài.

Nếu Ma-kun chơi Chopin No.1, thì ta sẽ có một phiên bản năng nổ, kịch tính và lãng mạn chưa từng thấy. Các chị em gái chắc sẽ đổ rạp hết trước Ma-kun.

Còn nếu là Kazama Jin, cậu bé sẽ mang lại một Chopin “thú vị” với những cú lừa và sự kỳ diệu đâu đây.

Còn mình...

Aya chớm nghĩ tới điều đó, bỗng giật mình.

Mình muốn chơi thế nào. Mình muốn thấy bản nhạc vang vọng thế nào trong lòng mình đây.

Dường như đã lâu lắm rồi, cô mới suy nghĩ tới những chuyện này.

Mình sẽ chơi kiểu này. Mình muốn chơi kiểu này. Mình sẽ cảm nhận khúc nhạc theo cách này...

Cô đã quên hẳn cảm giác này và bỗng thấy ngỡ ngàng trước thứ xúc cảm đầy thương nhớ đó.

Nhờ được nhìn thấy, lắng nghe và tiếp xúc trực tiếp với Kazama Jin trong cuộc thi này, cô mới có suy nghĩ “mình cũng muốn chơi đàn” như thế. Cô muốn tạo ra âm nhạc. Muốn chơi như cậu bé vẫn đang chơi. Cô muốn được kéo trở lại sân khấu.

Cô đã cảm nhận được điều đó.

Tuy nhiên, thật sự đã lâu lắm rồi cô mới có thể tự nhiên nghĩ đến chuyện “Mình muốn chơi như thế nào”.

Cô muốn tạo ra âm nhạc. Cô muốn xây dựng nó bên trong mình.

Hình thức mô phỏng cô từng xây dựng một cách rất tự nhiên trong những ngày thơ bé. Cảm xúc trong cô lạ lùng như thể bất chợt muốn mở ra một ngăn kéo đã lâu ngày quên không đụng tới.

Hóa ra lại dễ dàng đến thế.

Aya thở phào.

Mình làm được điều đó. Mình muốn làm điều đó. Mình cũng có thể làm như vậy...

A, mình cứ làm như thế này là xong. Cứ tạo ra âm nhạc hiển nhiên như việc hít thở đi.

Aya thấy toàn thân mình như nhẹ bẫng, nhấm nháp cảm giác tin tưởng lạ thường.

Âm nhạc có mối dây liên kết mang tính nghĩa vụ với lịch sử, đồng thời nó cũng cuốn vào cảm giác tươi trẻ của sự đổi mới. Cô có thể tự mình tìm kiếm điều đó. Không phải chơi bời dây dưa mà cứ suy nghĩ cân nhắc kỹ càng. Và thực hiện bằng chính những đầu ngón tay của mình là được.

Cô bừng tỉnh khi nhìn thấy một ảo giác trước mắt.

Aya cảm thấy một luồng gió thổi thốc về phía mình từ trên sân khấu.

Có thể tiếp tục. Từ giờ, mình vẫn có thể tiếp tục với âm nhạc.

Cô đoan chắc điều đó.

Một điều cô chưa từng dám chắc trước đây. Không phải thứ cảm xúc nặng nề “phải làm” của khi trước, cũng không phải thứ hy vọng “được thế thì tốt” mà cô đang nắm chắc nó như một điều hiển nhiên.

Cảm giác này thật đáng an tâm.

Cảm xúc này thật yên ổn làm sao.

Aya khẽ nhấm từng chút thứ cảm xúc lạ kỳ đó.

Trên sân khấu, màn trình diễn không còn là Chương Hai nhẹ nhàng đong đầy xúc cảm nữa, màn trình diễn phảng phất bầu không khí nhẹ nhàng thưởng thức đã thăng hoa và chuyển sang Chương Ba rồi.

Giai điệu hay ho quá.

Dàn nhạc cũng lên tinh thần như phản ứng lời kêu gọi.

Chương Ba đòi hỏi tốc độ và kỹ thuật cực kỳ điêu luyện, đẩy dồn sự hào hoa lên tới cao trào. Những giai điệu sôi nổi, đầy cảm xúc hội hè. Ngay trong phân đoạn này, thí sinh cũng phô bày ra được ý thức duy mỹ của mình. Một chút làm đỏm, hơi tí mẹo vặt và những ngón tay nhẹ nhàng xoay vòng trên những phím đàn.

Thích ghê.

Aya thầm cảm thấy một niềm hạnh phúc dấy lên từ trái tim mình.

Thích quá. Piano thật thích. Chopin No.1 thật thích.

Âm nhạc thật quá tuyệt vời.

Thí sinh chấm dứt bản nhạc bằng phần kết thúc tươi sáng và sống động, đứng dậy giữa vạn tiếng vỗ tay tung hô. Cùng lúc đó, Aya tươi cười rạng rỡ đầy hạnh phúc khi những tiếng vỗ tay phủ khắp thân mình.

Nào, đi thôi.

Masaru hít vào thở ra từng nhịp ngắn, rồi lại hít vào một hơi thật sâu.

Không phải kiểu “hít vào thở ra” khi người bình thường hít thở mà là kiểu thở ra hít vào.

Khi em bé chào đời, chúng sẽ lớn tiếng khóc òa. Ta xuất hiện với tiếng thở ra.

Và những giây phút cuối cùng của cuộc dời, con người đã “hít vào”.

Hồi còn là tuyển thủ nhảy cao, Masaru đã thử nghiệm qua nhiều phương pháp hít thở. Cách hít thở có thể mang lại sức mạnh cho mình. Cách hít thở có thể trấn tĩnh thần kinh. Cách hít thở mang lại sự tập trung cao nhất.

Hình ảnh hơi thở phà ra hệt như bò lần ra từ trong bóng tối sâu thẳm, từ đáy thân thể hướng tới đáy đất sâu. Và hình ảnh vô số hạt năng lượng, vô số hạt ánh sáng lấp lánh tản mác trên khắp thế giới bị hút vào bên trong.

Đúng, mình đang thu gom lại từng mảnh âm nhạc phân tán khắp thế gian, ngưng đọng thành từng mảnh pha lê trong lòng mình. Âm nhạc đang tràn trề trong người mình, thông qua lăng kính của chính mình, nó biến thành âm nhạc của mình và lại được tung ra ngoài thế giới. Mình không phải kẻ sản sinh ra âm nhạc. Sự tồn tại của mình chỉ là vật thể trung gian, gửi trả lại âm nhạc về với thế giới sẵn có của nó mà thôi...

Cậu dõi theo những thành viên dàn nhạc đang thong thả bước ra sân khấu.

Đây là màn trình diễn cuối cùng của ngày đầu vòng Chung kết, những gương mặt thư giãn vừa trút bớt gánh nặng sau khi kết thúc hai màn trình diễn, cười cười nói nói với nhau khi bước ra bên ngoài.

Một phiên làm việc.

Một phiên làm việc yêu cầu hòa tấu với dàn nhạc có số người lớn nhất trước giờ. Một phiên làm việc quyết định tất cả các nốt nhạc. Nhưng bất chấp những điều đã được định sẵn, khả năng lý giải của chúng ta luôn là vô hạn.

Dàn nhạc đang khớp âm.

Tiếng nhạc cụ bộ dây và bộ hơi đồng loạt vang lên. Như một đoạn mào đầu trước khi tiến vào phần chính thức.

Ồ, lần lượt lên cả rồi.

Masaru nhắm mắt, dùng cả thân thể cảm nhận chốn mang đầy ánh sáng ở phía bên kia cánh cửa.

Giây phút này, trái tim cậu đang nhảy nhót khi tưởng tượng đến thứ âm nhạc tuyệt đỉnh mình sắp sửa được trải nghiệm.

Âm thanh đã dừng lại.

Thế giới đang chìm vào một sự trầm mặc kỳ diệu.

Hàng ghế khán giả, sân khấu lẫn cánh gà. Một sự trầm mặc đậm đặc khó nhào nặn thành hình thành dạng.

Quản lý sân khấu Takubo cúi đầu, nhạc trưởng Onodera ở bên cạnh ông cũng cúi đầu với Masaru gần như cùng lúc.

Nụ cười điềm đạm. Nụ cười khích lệ.

Masaru cũng mỉm cười đáp lại.

“Đến giờ rồi.”

Đây là lần gọi thứ tư của Takubo mà cậu được nghe trong cuộc thi.

Thế rồi, cậu bước ra nơi đang tràn trề hứa hẹn về thứ âm nhạc đỉnh cao, bước vào giữa màn ánh sáng.

Những tràng pháo tay lấp đầy hội trường.

Masaru cảm nhận được tình yêu của khán giả và dàn nhạc dành cho mình.

Trong lúc luyện tập, cậu có cảm giác mình đã “nắm bắt” được dàn nhạc này, nhưng giờ cậu càng khẳng định mình “được yêu quý”.

Cậu đang hạnh phúc vô cùng.

Masaru cảm nhận những tiếng hân hoan kia. Đầy hưng phấn, đầy nồng nhiệt.

Prokofiev No.3.

Một khởi đầu thư thả đậm tính nhạc phối khí. Cảm tưởng như một thứ gì đó sắp bắt đầu, một điều cực kỳ tuyệt vời sắp bắt đầu. Giữa bao mong đợi ngập tràn, những nốt nhạc dần thăng hoa, thêm vào sự hỗ trợ của những nhạc cụ bộ dây.

Thế rồi, tiếng trống tampani cũng nhập hội, nhấn thêm những nhịp điệu nhẹ nhàng cho nhạc cụ bộ dây, người nghe chìm dần vào những nhịp điệu hứng khởi.

Tiếng piano vang lên.

Những phút thế này, Masaru luôn bất giác mỉm cười.

Sao lại có một mở đầu vừa bảnh tỏn vừa khấp khởi hồi hộp đến thế chứ. Cậu luôn nghĩ vậy.

Cậu từng nói chuyện với Aya về điều này. Lúc này đây, không gian vũ trụ trong đầu óc Masaru đang trải rộng ra.

Cậu không ngờ mình lại đang bay vào thế giới của “Star Wars”.

Như dòng phụ đề tóm lược đã biến mất hút cuối dòng sông Ngân.

Những phi thuyền của các hạm đội lần lượt phóng vụt ra ngoài vũ trụ.

Chính vì cảm giác vút bay dọc ngang trời đất, nên tổng thể bản nhạc mới mang nét bay bổng độc đáo đến như thế.

Prokofiev No.3 nổi tiếng là một bản nhạc có số lượng nốt nhạc cực nhiều nếu đem so với các bản hòa tấu khác.

Đảm nhiệm bằng đấy nốt nhạc đã đủ vất vả, nhưng Masaru lại không hề ghét công việc cặm cụi điền từng mảnh ghép cho bức tranh ghép hình khổng lồ trong bản hòa tấu của Prokofiev. Ngược lại, những giai âm phức tạp đang chạy tinh tích như máy khâu lại mang tới cảm giác khoan khoái như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc.

Prokofiev vừa rắn chắc vừa cực kỳ tân thời. Dòng nhạc jazz tự do cũng không thể cho ra được những giai điệu như thế này.

Người ấy đã ngắm nhìn cảnh vật như thế nào để sáng tạo ra những giai điệu vĩ đại tới nhường kia nhỉ? Cậu luôn quẩn quanh với thắc mắc đó. Mà không, những nhân vật tầm cỡ như ngôi sao sáng lấp lánh đã gầy dựng nên cả dòng nhạc cổ điển lớp lớp xuất hiện trong thời đại đó, và vô số những danh tác không cách nào vượt qua được, cậu không khỏi cảm thấy điều này thật lạ lùng cũng thật kỳ diệu làm sao.

Đối với bất cứ loài sinh vật nào, tiến hóa luôn diễn ra kèm với sự bùng nổ. Bỗng một ngày, sự bùng nổ cực đại của quá trình tiến hóa xảy đến và đủ thứ chủng loài “riêng biệt” cùng lúc xuất hiện. Tất cả đều bùng phát cùng lúc chứ không phải dần dần chậm rãi.

Điều tương tự cũng đột ngột xảy ra trong thế giới âm nhạc trong cùng một thời đại.

Âm nhạc là thứ gì vậy nhỉ? Sự tiến hóa của âm nhạc sẽ như thế nào đây?

Nó sẽ mang lại điều gì cho loài người. Có phải từ thời thượng cổ xa xưa, con người đã luôn chia sẻ âm nhạc và kết nối với nhau vì điều đó.

Cậu không hiểu.

Cậu đang chơi nhạc, đang tắm mình trong những thanh âm, nhưng vẫn chẳng hiểu được lý do.

Chỉ có niềm vui, khoái cảm không giới hạn và cả nỗi sợ hãi vẫn đang tồn tại ở nơi này.

Cuộc thi, hay Chung kết hay giải thưởng cũng sớm chỉ còn là những điều nhỏ nhặt bay tan vào trong vũ trụ.

Tại sao nhỉ? Tại sao mình lại chơi đàn?

Tại sao âm nhạc lại tiến hóa đến bậc này?

Masaru cảm nhận được bản thân mình cũng đang tiếp tục tiến hóa.

Cậu thấy lạ lùng làm sao khi mình vẫn có khả năng nghĩ tới những điều kia ngay giữa màn trình diễn. Cậu đang ở trên sân khấu đồng diễn cùng với nguyên một dàn nhạc, nhưng một phần trong cậu đang ngẫm nghĩ về sự tiến hóa của loài người hay âm nhạc.

Bình thường cậu hay nghĩ gì vậy thế?

Những người bạn không trong giới âm nhạc vẫn hay hỏi cậu câu đó.

Giữa màn biểu diễn, cậu hay nghĩ gì trong khi chơi đàn?

Đó là một câu hỏi rất khó có lời giải.

Đôi lúc cậu nghĩ về đủ thứ chuyện, lại có lúc chẳng nghĩ tới bất kỳ điều gì. Một số lúc khác, bao dòng cảm xúc không thể chuyển hóa thành lời quấn lấy cậu, lại có lúc cậu như đang ở gần một mặt hồ tĩnh lặng nào đó từ đầu tới cuối buổi diễn.

Xem này, hôm nay mình còn nghĩ cả tới sự tiến hóa của loài người và âm nhạc.

Đương nhiên, bản thân cậu cũng đang tỉnh táo nhận định dàn nhạc giữ phong độ tốt quá, mình xếp thứ ba trong ngày diễn đầu tiên quả là vừa xinh.

Câu trả lời bỗng rơi bụp xuống lồng ngực.

Âm nhạc. Có lẽ nó đã cùng tiến hóa và cùng được sinh ra và mất đi theo sinh vật, tồn tại cùng với linh hồn, khác với những loài sinh vật khác - Con người.

Cậu cũng biết từ “linh hồn” mình đang nhắc tới mang ý nghĩa khác hoàn toàn với khái niệm tôn giáo như đạo Thiên Chúa vẫn hằng tin tưởng.

Cậu cũng không có ý tranh luận rằng con người là loài đứng đầu vạn vật. Sinh mệnh của mọi loài sinh vật trên con thuyền trái đất đều không có gì sai khác.

Tuy nhiên, nếu chúng ta phải bổ sung một thứ nho nhỏ vào sự tồn tại của con người để thoát khỏi sức ép của lực hấp dẫn trên mặt đất?

Vậy thì, “âm nhạc” chẳng phải là thứ thích hợp nhất sao? Âm nhạc vô hình, biến mất ở ngay tích tắc chúng xuất hiện. Những thứ cảm xúc như sự nhiệt huyết mạnh mẽ, mong muốn cống hiến cho cuộc đời và sự rung động mạnh mẽ chính là cách con người tách bản thân khỏi những loài sinh vật khác.

Ừm, hình như mình đã chọc vào đúng trọng điểm nào đó rồi.

Masaru thầm đinh ninh vào câu trả lời vừa lọt thỏm vào lòng mình.

Nói cách khác, cậu đang làm việc chăm chỉ để tận dụng được quyền chọn lựa của con người.

Đưa tới một sự đóng góp rất bé nhỏ, rất khiêm tốn.

Nhưng chuyện này cũng có sao.

Sự cống hiến nhỏ nhoi đối với loài người, là khoái lạc tuyệt vời, là món quà tuyệt vời đối với mình.

Masaru vẫn giữ vững nụ cười từ đầu chí cuối, những nốt nhạc ken chặt hào hoa dẫn đường tới Chương Ba. Cậu đang cùng dàn nhạc chạy lao về phía trước.

Chiếc váy màu bạc phản chiếu ánh đèn bên trong tủ đồ.

Aya nhìn chằm chặp vào chiếc váy đó.

Ánh sáng long lanh của màu bạc. Chiếc váy chị bạn cho mượn.

“Sao thế? Em ổn chứ? Cái váy sao à?”

Kanae lo lắng hỏi thăm.

Aya bừng tỉnh. Cô ngỡ ngàng nhận ra mình đã ngắm cái váy suốt nãy giờ.

“Không. Chẳng có gì đâu ạ.”

Cô vội vàng kéo sập cánh cửa tủ quần áo lại. Cô nhận thấy ánh đèn bên trong tủ đã tắt ngóm.

Aya cười ngượng.

“Em chỉ không ngờ lại tới ngày mình mặc chiếc váy này thôi. Cũng có chút xúc động.”

“À, ra là thế.”

Kanae tươi cười gật gù.

Sau khi nghe xong ngày diễn đầu tiên của Chung kết, họ dùng bữa cùng Masaru rồi quay về khách sạn.

“Hừm, em ghen tị với vẻ mặt thản nhiên như không của Masaru quá đi. Cậu ấy đã diễn xong hết rồi, đêm nay có thể thảnh thơi đánh một giấc. Ghen tị quá.”

“Ờ thì đằng nào Aya cũng diễn cuối mà.”

“Người chốt vòng luôn.”

Kanae chăm chú nhìn Aya vung nắm đấm lên.

Ánh mắt của cô đầy sự âu yếm.

Chẳng khác gì mẹ.

Aya bất chợt nghĩ tới điều đó.

Kanae đã luôn chăm lo cho cô trong suốt cuộc thi này.

Hệt như mẹ cô những ngày thơ bé.

“Chẳng hiểu sao vụ chọn váy như chuyện đã xảy ra từ rất lâu rồi ấy.”

Kanae bỏ đi về phía chỗ bàn thấp, cho một túi trà vào cái cốc sứ rồi rót nước nóng vào.

“Ừm. Lúc đó, ta chẳng nghĩ sẽ có ngày này.”

Aya ngồi thừ trên giường.

“Aya, lúc đó em vẫn hoang mang quá mà. Còn nói những điều rất thoái chí nữa.”

“Trời ơi, xấu hổ quá đi.”

Aya gãi đầu.

“Cuối cùng... chị có thể được nghe bản Prokofiev No.2 của Aya rồi.”

Nét mặt Kanae có vẻ khá nhẹ nhõm.

“Ừm.”

Aya cũng gật đầu.

Kể từ ngày đó... kể từ ngày cô bỏ chạy khỏi sân khấu, bao nhiêu ngày tháng dài đằng đẵng đã trôi qua.

“May quá. Thật sự may mắn quá. Aya đã chịu xuất hiện ở cuộc thi này. Aya đã lọt vào tận Chung kết rồi.”

Kanae lẩm bẩm như một tiếng thở dài.

Giọng nói đó như đâm thấu vào lồng ngực Aya.

Không biết chị ấy đã luôn để ý quan tâm đến Aya từ lúc nào rồi nhỉ. Đã lo lắng cho cô đến thế nào vậy nhỉ?

“Chị Kanae, cảm ơn chị nhé.”

Aya đột nhiên lao lại gần, Kanae giật nảy mình.

“Thật sự, thật sự cảm ơn chị suốt quãng thời gian dài vừa qua. Xin lỗi đã để chị phải lo lắng cho em. Em thật là một con ngốc, chẳng biết gì cả. Em cũng vô cùng có lỗi với thầy nữa.”

Gương mặt Kanae bày ra vẻ kinh ngạc, rồi bật cười khì.

“Này, em đừng có hiểu lầm nhé.”

“Sao ạ?”

“Câu ‘may quá’ khi nãy của chị là thể hiện sự an tâm vì đã không chọn lầm em đấy thôi.”

“Sao ạ?”

Aya dòm Kanae với vẻ ngờ vực.

“Không, phải là tự tin vào đôi tai của mình chứ. Thật sự chị đã không biết nên làm thế nào nếu Aya không lọt được vào Chung kết. Chẳng lẽ mình đã sai? Chẳng lẽ mình không có khả năng cảm nhận? Chị đã bối rối với những điều như thế.”

“Ra là vậy hả?”

“Ừ. Chuyện này là vì bản thân chị. Chị đang vui vì bản thân chị đó.”

Kanae đặt tay lên lồng ngực mình.

“Giờ chị mới nói được điều này. Thật ra, chị nghĩ là nếu Aya tiến được vào Chung kết, chị sẽ chuyển sang theo đuổi viola.”

“Sao...”

Aya kinh ngạc đến bật ngửa người ra sau.

“Vậy sao? Chị đã luôn nghĩ như vậy hả?”

“Ừ. Chị đã băn khoăn từ lâu lắm rồi. Một khi đôi tai chị nhận định chính xác Aya, chị sẽ chính thức đi theo con đường đó.”

“Giời ạ. Thế là em đang gánh trong mình một trách nhiệm vô cùng cao cả đấy hả?”

Aya trỏ tay vào mặt mình.

“Đúng rồi. Tâm trạng chị cũng phức tạp lắm đấy nhé. Đương nhiên, chị cũng cầu mong cho Aya được lọt vào Chung kết cũng vì chính Aya nữa. Nhưng một phần vì chuyện kia nên chị lo âu lắm luôn.”

“Thì thế, ai biết đâu. Thầy có biết gì về vụ này không ạ?”

Kanae lắc đầu.

“Không. Chị chưa nói gì với bố cả. Hỏi ý kiến cũng bằng thừa mà. Chị không thấy có gì phải dựa vào phán đoán của bố, chuyện này cũng là quyết định của riêng chị. Chị tính sau khi Cuộc thi này kết thúc, chị sẽ nói chuyện thẳng thắn với bố.”

“Hừm. Chị Kanae đi theo viola à?”

Aya ngẫm nghĩ.

“Ừ. Em nghĩ là em có thể hiểu được, ừm, có vẻ cũng hay mà chị nhỉ?”

“Em nói vậy thì chị thấy an lòng rồi.”

“May mà em không biết gì. Lỡ biết chắc còn căng thẳng hơn nữa.”

“A ha ha. Có lẽ nhỉ?”

Hai chị em cùng nhấp tách trà.

“Vậy Aya tính làm gì sau cuộc thi? Có định quay lại hoạt động biểu diễn như ngày xưa không?”

Kanae đặt câu hỏi.

“Em cũng chưa rõ.”

Aya nghiêng đầu suy nghĩ.

“Về vụ này, em muốn cũng chưa chắc được. Nhưng mà...”

Cô bé lặng người một chốc.

“Nếu có người muốn lắng nghe những màn trình diễn của em, thì em cũng muốn biểu diễn ạ.”

Gương mặt Kanae sáng bừng lên.

“Thật hả?”

“Vâng. Em vẫn muốn được đứng lên sân khấu, được tiếp tục chơi đàn.”

“Thật hả?”

“Vâng.”

Hai chị em lặng lẽ cười với nhau.

Quay về rồi.

Kanae một lần nữa đoan chắc được điều này. Lần này, Aya thật sự đã trở về với tiền tuyến của giới âm nhạc.

“Ta phải cảm ơn Kazama Jin.”

Aya ngước lên nhìn trần nhà.

“Vậy là Kazama Jin hả? Còn Ma-kun thì sao?”

“Vâng, cả Ma-kun nữa. Em phải cảm ơn mọi người.”

“Đã vào danh sách đạt giải thưởng rồi nên Kazama Jin sẽ được mua piano nhỉ.”

“Đúng đó. Không biết cậu bé sẽ mua piano ở đâu nhỉ? Em ấy có thể tự lên dây cho cây đàn của mình là tốt quá còn gì.”

“Có khi còn tự đóng đàn luôn ấy.”

“A, cái này cũng hay ho đó. Một cây đàn piano do Kazama Jin tự làm. Cậu bé khéo léo lắm mà.”

Aya cười hì hì.

“Em muốn đi nghe buổi độc tấu của Kazama Jin quá đi. Cũng muốn cùng cậu bé song tấu nữa.”

“Có vẻ hay đấy. Hay mình lên kế hoạch đi. Chắc chắn sẽ có khán giả đấy.’’

“Tổ chức ở Paris và Tokyo nhé.”

Kanae nhìn đồng hồ.

“Ối trời, ta có thể bàn sau cuộc thi. Mai vẫn còn phải biểu diễn mà. Đến giờ này rồi, nhanh nhanh ngủ thôi.”

“Đúng rồi, đúng rồi. Giờ không phải lúc thong dong. Cuộc thi vẫn chưa kết thúc mà.”

Aya ngáp nhỏ một cái rồi lao vào bồn rửa mặt.

Ngày Chung kết thứ hai cũng là ngày biểu diễn cuối cùng của vòng Chung kết. Các phần thi bắt đầu từ hai giờ chiều. Vé dành cho Chung kết đã sớm bán hết, nhưng ngày đó còn có lễ trao giải nữa nên người hâm mộ nhiệt tình tập trung đông đảo từ trước khi mở cửa. Thành thử họ phải mở cửa hội trường sớm ba mươi phút so với lịch ban đầu.

Thí sinh dự thi đầu tiên của hôm nay là Cho Han Sang của Hàn Quốc. Cậu ta sẽ chơi Rachmaninoff No.2.

Rachmaninoff No.2 là một bản hòa tấu được yêu thích cực kỳ. Đặc biệt, sự hào nhoáng của nó xứng tầm ông vua bà chúa trong làng hòa tấu. Cấu tứ và phần mở đầu đầy cao trào dễ dàng thu hút khán giả, phần trình diễn dồn dập lên tới cao trào, mở ra một kiệt tác hoàn toàn bắt trọn trái tim của người nghe.

Cho Han Sang khác với cậu trai Kim Su Jung mặc đồ đen chơi Rachmaninoff No.3 ngày hôm qua. Cậu mới chỉ mười tám với gương mặt còn phảng phất nét thiếu niên. Nhưng những màn trình diễn lại mang tính chín chắn và quý tộc khác thường. Cậu bé này gợi ra ấn tượng của nhân vật thuộc dòng chính phái, không dễ bị trào lưu cuốn trôi.

Masaru ung dung chọn ghế ngồi ở khu vực đằng sau.

Cậu chẳng thấy Kanae đâu cả. Chắc chị ấy đã đi theo Aya rồi.

Cũng lâu lâu mới ngồi nghe nhạc một mình.

Giờ cậu không cần phải để tâm tới thứ tự nữa, có thể thong thả lắng nghe màn trình diễn Chung kết của ba người còn lại. Trong đó có hai màn trình diễn của bạn cậu là Kazama Jin và Eiden Aya.

Bạn.

Masaru tự dưng cảm thấy quái lạ với suy nghĩ đó.

Cậu vừa mới quen hai người đó (Aya thì coi như gặp lại đi) trong cuộc thi này. Nếu không xuất hiện tại đây, cậu chắc chắn không thể gặp được họ. Mối quan hệ dễ dàng trở nên thân thiết tới như vậy trong một thời gian ngắn là thứ chỉ có ở các cuộc thi.

Tuy họ cũng có thể dùng cách nói “đối thủ” nhưng cậu không thấy điều đó hợp lý chút nào. Chữ “bạn bè” nghe vẫn có vẻ thuận tai hơn.

Chính vì là thí sinh tham dự cùng một cuộc thi, và ở trong cùng cảnh căng thẳng này, bọn họ mới có thể trở thành bạn bè... Mà không, đây mới chính là bạn bè chân chính.

Dù phải rời xa nhau, bọn họ vẫn có mối liên kết. Kể cả sau này, hai người kia có ở những nơi khác nhau trên thế giới, cậu sẽ luôn dõi theo bọn họ.

Cậu linh cảm được điều đó.

Giá như không phải rời xa A-chan, mãi ở gần nhau thì hay rồi. Tuy cậu thầm cầu nguyện trong lòng như vậy, nhưng vẫn cho rằng hai đứa sẽ sớm gặp lại nhau thôi.

Kết quả sẽ ra sao đây.

Masaru bất chợt quay về với suy nghĩ hiện thực đó.

Cậu tin mình sẽ lọt vào được tốp ba. Nhưng không dám chắc sẽ giành được giải Nhất.

Nhưng giải thưởng do khán giả bầu chọn chắc chắn sẽ thuộc về mình.

Masaru bình tĩnh cân nhắc.

Mỗi khán giả tham dự vòng Chung kết sẽ được cấp một phiếu và bầu chọn cho thí sinh họ ưa thích. Người đạt số phiếu cao nhất giành được giải thưởng khán giả bầu chọn.

Mình là người sở hữu số phiếu cao nhất trong ba thí sinh trình diễn hôm qua. Tuy vẫn còn phải chia phiếu với ngày hôm nay, nhưng đằng nào mình cũng đang có lợi thế.

Cùng với những tràng pháo tay, chỉ huy dàn nhạc và thí sinh tiến vào.

Đương nhiên, mình cũng muốn được chơi nó vào một lúc nào đó.

Masaru vừa vỗ tay vừa nhìn lên sân khấu.

Mình vẫn chưa chơi được, vẫn chưa muốn chơi.

Bản nhạc đó. Bản nhạc đầy sự viên mãn... đến một lúc nào đó mình sẽ chơi được. Chơi bản nhạc đó theo cách của riêng mình.

Rachmaninoff No.2 là một bản nhạc luôn thống lĩnh sự cuồng nhiệt kể từ lần biểu diễn đầu tiên.

Hiện giờ không còn là thời đại của những dòng nhạc lãng du nữa. Ngày nay, ta gọi chúng là “nhạc cổ điển” nhưng thời bấy giờ nó chỉ được coi như một “dòng nhạc pops tân thời”. Thời đó, đa phần mọi người chỉ nghe trình diễn tại chỗ. Những người đầu tiên nghe thấy bản nhạc này... và những người nghe ngợi khen về nó và tò mò muốn nghe thử tới mức mua vé đi xem. Khi được lắng nghe màn trình diễn sống động đó, họ đã cảm động và hưng phấn tới nhường nào nhỉ.

Trong lúc vẩn vơ suy nghĩ, cậu bỗng thầm ghen tị với sự may mắn và hạnh phúc của những người được xuất hiện trong buổi diễn đầu tiên. Trong buổi công diễn đầu tiên của khúc nhạc này, niềm hứng khởi và cảm động của họ lớn đến mức nào nhỉ?

Sự cuồng nhiệt đó chẳng lẽ đã mất rồi?

Masaru nghĩ tới những điều đó.

Bản hòa tấu piano đầu tiên... niềm sung sướng khi được trực tiếp tiếp xúc với bản nhạc hoàn toàn mới chắc không còn được nếm trải nữa rồi? Trong thời đại mà mọi thể loại nhạc đều được chơi ở khắp nơi, các bản nhạc mới lũ lượt ra đời và phổ biến khắp thế giới chỉ trong nháy mắt, tại sao ta lại chẳng thể tận hưởng lại niềm vui được nghe trọn vẹn Rachmaninoff lần đầu tiên thêm một lần nữa?

Masaru không hề ghét thứ gọi là “âm nhạc đương đại”. Dù chúng hầu như chẳng có nhạc điệu, khó đếm nhịp nên cả người chơi lẫn người nghe đều phải vô cùng kiên nhẫn. Chưa kể, chúng đảo ngược giá trị trong âm nhạc, khiến nhiều người coi nhẹ những bản nhạc có giai điệu rõ ràng. Nhưng nghe thử vẫn thấy nó có cái thú riêng.

Tuy nhiên, cậu thấy thật sai lầm khi xem thường thứ âm nhạc đã đi vào lối thắt nút cổ chai, hay những thứ âm nhạc có thể đánh động tâm can của bất kỳ ai nghe nó. Cậu còn cảm thấy điên rồ trước niềm kiêu hãnh vì thể loại nhạc đó không trở thành thứ phổ thông.

Chẳng thể sản sinh ra “cổ điển” được nữa sao?

Masaru vừa đắm mình trong Chương Một của Rachmaninoff No.2 vừa ngẫm nghĩ.

Đương nhiên, tổ tiên vĩ đại vô cùng. Sự tồn tại của họ và những tác phẩm họ tạo ra là những phép màu vô tận. Sẽ không bao giờ xuất hiện thêm một lần thứ hai. Dù bây giờ, chúng ta có trong tay đủ thứ nguồn cung cấp hay được giao cho một lượng thông tin khổng lồ, ai nấy đều biết rằng sẽ rất khó tạo ra được thứ phép màu tương tự.

Tuy nhiên, ta đâu thể nói là ?