SALUT D’AMOUR[133]
“Rốt cuộc, thầy ấy nhắm đến điều gì vậy nhỉ?”
Nathaniel làu bàu.
“Ái chà. Tôi cũng chẳng rõ.”
Mieko nhún vai.
“Tới giờ này rồi thì thế nào chẳng được?”
“Sao có thể.”
Nathaniel ném cho bà một ánh nhìn chỉ trích.
“Với tình hình này, chí ít ta cũng biết được Kazama Jin không phải là tai ương mà là món quà. Thế chẳng phải tốt sao?”
Vẻ mặt Nathaniel chẳng khác người vừa bị đánh cho một cú.
“Món quà? Món quà á? Thằng bé đó.”
“Ơ kìa, tôi nghĩ vậy đấy. Nhìn vào kết quả, nó chẳng phải món quà là gì? Ngay cả với cậu học trò cưng của anh.”
Nathaniel suy tư.
“Hừm. Có vẻ vậy thật.”
“Thấy chưa? Nhờ thằng bé mà cuộc thi lần này kịch tính hơn biết bao nhiêu. Mấy màn trình diễn kinh thiên động địa của thằng bé càng tôn lên cái khí khái chân chính từ những màn trình diễn của Masaru còn gì?”
“Có lẽ vậy.”
“Hơn nữa, cậu bé không cần bất cứ xúc tác nào, dễ dàng tạo ra ảnh hưởng lên các thí sinh khác. Cô bé đó chẳng hạn.”
“Ý em là Aya?”
“Đúng.”
“Màn trình diễn của con bé cực kỳ xuất sắc.”
Nathaniel nghiêm mặt.
“Cả bản Prokofiev No.2 chơi Chung kết. Con bé đạt giải Nhất cũng không lạ.”
“Đúng rồi. Tôi không ngờ bản Prokofiev No.2 có thể khiến người ta xúc động đến rơi nước mắt như thế. Tôi cũng rất vui mừng trước sự phục hồi của cô bé đó.”
“Con bé chắc sẽ quay lại biểu diễn nhỉ?”
“Hình như con bé có nói là sẽ nhận lời biểu diễn nếu có đề nghị. Mà hình như cũng đã có đề nghị rồi.”
Vẻ mặt thanh thuần của thiếu nữ như hiển hiện trước mắt.
“Duyên phận là một thứ kỳ diệu. Không ngờ con bé lại là bạn thuở nhỏ của Masaru.”
“Masaru mê con bé như điếu đổ còn gì? Anh nhớ phải dặn dò nó đấy. Đừng yêu nghệ sĩ piano giống mình. Cứ nhìn gương chúng ta mà xem.”
Nathaniel cười khùng khục.
“Ái chà chà. Giờ em quan tâm đến mức lo lắng cả đối tượng yêu đương của thằng bé rồi cơ à.”
Ông thở dài, thoáng vẻ vui mừng đâu đó.
Họ đang ngồi trong quán bar của khách sạn.
Sắp đến giờ đóng cửa. Các khách hàng khác đều đã rút cả.
Quán bar trống không. Bên trong quầy, người bartender đang lau dọn ly cốc.
Lễ trao giải đã kết thúc, các hoạt động tiếp đãi truyền thông cũng đã chấm dứt. Các thí sinh lẫn toàn thể nhân viên đều được ngủ say đêm nay rồi.
Hai người cùng nhau thưởng rượu, bầu không khí mang sự an nhàn và giải tỏa.
Mieko khẽ vươn vai.
“Lúc nào cũng vậy, khi làm thì cứ dặn mình sẽ không nhận công việc vất vả này nữa, nhưng ngay khoảnh khắc kết thúc thì lại thấy công việc này cũng không tệ. Lạ thật đấy.”
“Nhất là khi có mấy thí sinh thú vị nhỉ.”
Nathaniel nhấp thêm một ngụm whiskey.
“Nói cách khác...”
Ông đặt cái cốc lên trên quầy.
“Chúng ta đang được dõi theo những giấc mơ không có hồi kết. Chắc chắn còn nhiều thứ âm nhạc tài tình ở đâu đó mà chúng ta còn chưa từng nghe qua. Và rồi sẽ còn xuất hiện những con người trẻ tuổi mang trong mình thứ âm nhạc đó.”
“Đúng đấy. Chắc thầy Hoffmann cũng nghĩ vậy.”
Món quà.
Tôi tặng Kazama Jin cho các bạn.
Bọn con đã nhận được rồi, thầy ơi.
Mieko nhẹ nâng cốc lên về phía Nathaniel.
“Em làm gì thế?”
Nathaniel tròn mắt.
“Kính một ly.”
“Tới ai?”
“Tới thầy Hoffmann.”
“Ra thế.”
Ông cũng giơ cốc lên như Mieko.
“Masaru tính thế nào?”
Sau một khoảng lặng, Mieko đặt câu hỏi.
“Anh lại định đưa nó dự thi hả? Cỡ nó thì tham gia cuộc thi nào cũng sẽ đạt kết quả tốt thôi.”
“Chưa biết nữa.”
Nathaniel nghiêng đầu ngẫm ngợi.
“Trước khi anh kịp nói lời chúc mừng, nó đã bảo là ‘em muốn học hỏi thêm nữa’. Nhất là học thêm về sáng tác.”
“Sáng tác?”
“Ừ. Ngày trước, bọn anh cũng từng đề cập tới chuyện này. Đương nhiên nó còn phải học hỏi thêm nhiều điều nữa về âm nhạc cổ điển, nhưng thằng bé cũng mơ ước có ngày được công bố và biểu diễn bản nhạc do chính mình sáng tác.”
“Hê, nó còn có tham vọng đó sao?”
“Hiển nhiên quá ấy chứ, nó từng bảo là mong được trở thành một nghệ sĩ có khả năng biểu diễn bản nhạc mới do chính mình sáng tác.”
“Hừm. Điều đó cũng có cái thú vị đấy.”
Bà bất chợt nhìn thấy hình ảnh Kazama Jin trình diễn nơi đầu phố.
Những người qua kẻ lại dừng chân, ánh mắt sáng rỡ chăm chú lắng nghe màn trình diễn của cậu trai nhỏ...
Sao mình lại có tưởng tượng này nhỉ?
“Còn có cả hướng đi đó nữa mà... Kazama Jin chẳng hạn, chắc cũng có thể giới thiệu ra những thứ thuộc về riêng mình. Thằng nhỏ đã cải biên xuất sắc bản ‘Fantasie Africa’ còn gì.”
“Phiên bản đó xuất sắc thật. Điểm độc đắc ở màn trình diễn của đứa nhỏ đó chính là thôi thúc chúng ta cũng muốn chơi đàn theo nó.”
Nathaniel nhìn xuống đôi bàn tay mình.
“Lâu lắm anh mới thèm chơi đàn đến vậy.”
Mieko cũng bất giác nhìn tay mình.
“Ừ. Tôi hiểu. Tôi cũng muốn chơi. Thậm chí còn muốn chơi ngay lập tức. Dạo gần đây, anh chỉ toàn làm nhạc trưởng hay nhà sản xuất thôi mà.”
“Thật sự không thể phỏng đoán được điều gì về đứa trẻ đó. Không biết độ hai năm nữa nó sẽ trở thành thế nào đây nhỉ?”
“Từ nay về sau, ai sẽ nuôi dạy nó đây?”
“Thầy Hoffmann chắc đã gửi gắm thằng bé cho vài người ở Conservatoire [134] rồi.”
“Thằng bé đã lọt vào ba thứ hạng đầu, chắc sẽ mua được đàn piano như mong mỏi nhỉ.”
Nathaniel cười nhẹ.
“Tình cảnh đó ngay từ đầu đã không bình thường rồi.”
“Trong hoàn cảnh của thằng bé, không bình thường là điều bình thường. Ngay từ buổi diễn tuyển ở Paris đã vậy rồi.”
“Thế này thì bọn em cũng có thể tự hào rồi đó. Là bọn em phát hiện ra thằng bé đó mà.”
“Đúng rồi. Thấy vui thích ghê.”
Mieko cao giọng cười như đã quên đi nỗi bực dọc khi nghe thằng nhỏ trình diễn buổi ban đầu.
“Hơi lố rồi đó.”
Bartender mang hóa đơn tới.
Dấu hiệu cho thấy quán sắp sửa đóng cửa.
Nathaniel vừa ký hóa đơn vừa lẩm bẩm.
“Vậy em có thể cân nhắc chuyện kia không?”
“Sao?”
Mieko vừa đứng dậy vừa hỏi lại.
“Thì chuyện anh từng hỏi em khi mới bước vào cuộc thi ấy?”
Ông nói vậy, nhìn thẳng lên Mieko.
Mieko thấy lòng mình nao nao.
“Ơ kìa, anh vẫn còn nhớ hả? Vậy là anh nói thật lòng sao?”
“Em quá đáng quá. Anh thật lòng mà.”
“Ngạc nhiên ghê.”
Mieko nhún vai.
Hai người bọn họ chậm rãi rời khỏi quán.
“Tôi có bạn trai rồi.”
“Nhưng hai người đã đăng ký đâu? Cậu ta chưa phải là chồng em mà.”
“Ừ thì thế.”
Trái tim bà bỗng nhiên xáo động.
Có lẽ cũng tốt thôi. Có lẽ mình với người đàn ông này vẫn luôn có sự đồng điệu đâu đó trong sâu thẳm linh hồn.
“Đằng nào anh cũng phải xử lý xong vụ lùm xùm ly hôn đã chứ.”
“Ồ, tức là anh có hy vọng hả?”
Khi cảm nhận được niềm vui đơn thuần nơi Nathaniel, Mieko cười nhàn nhạt.
“Vậy hẹn gặp sau.”
“Anh có buổi biểu diễn ở Tokyo vào tháng tới, nên ta sẽ gặp nhau sớm thôi.”
Người đàn ông này thật tỉnh.
Mieko thầm tặc lưỡi trong dạ.
Cứ như thế, ông lập tức len lỏi vào nhịp điệu của bà.
Chẳng hiểu sao lại thấy nhung nhớ điều đó, lại thấy muốn khóc thế này.
Bà vội vã dập tắt đi những xúc cảm tổn thương kia.
“Nhớ nhắn tin trước.”
“Biết rồi. Sẽ chuẩn bị sẵn ghế cho em.”
Ngay trước thang máy, Nathaniel khẽ nháy mắt với bà.
Hai người lặng thinh ngắm những chữ số trên thang.
Và rồi, mỗi người lại quay trở về với đời sống âm nhạc của riêng họ.
Khi nhìn những tia sáng chuyển di, Mieko đã nghĩ tới điều ấy.
Trở về với cuộc sống ngày thường của mỗi người, trở về với âm nhạc của mỗi người.