ÂM NHẠC
Mặt biển lúc bình minh phẳng lặng làm sao.
Từng đợt sóng khẽ khàng truyền tới nơi đáy không khí lạnh lẽo tĩnh mịch mà trơn mượt.
Thiếu niên đứng ngay bờ sóng, dỏng tai lắng nghe.
Chưa chắc cậu đã có cơ hội quay trở lại nơi này lần nữa.
Cậu hà hơi sưởi ấm những ngón tay lạnh cóng.
Tiết trời thế này tức là sắp vào đông.
Hôm nay mấy người đoạt giải sẽ tổ chức biểu diễn, rồi ngày mai lên Tokyo. Nếu còn dự định tổ chức thêm buổi biểu diễn ở Tokyo nữa, chắc cậu không thể về Paris ngay được.
Trời lặng gió. Mặt biển êm đềm đến mức đáng sợ.
Nhưng mà chắc chắn vẫn có.
Thiếu niên nhắm mắt lại.
Cậu nghểnh tai lắng nghe tiếng âm nhạc đang tràn ngập thế gian.
Thầy ơi thầy?
Thiếu niên thầm bắt chuyện.
Những tia nắng rọi xuống. Những đám mây lững lờ trôi.
Khối ba cạnh màu cam đang đung đưa nơi đường chân trời.
Gì thế nhỉ. Thứ gì đó đang thân mật phủ khắp thế gian.
Thiếu niên mở mắt, chậm rãi nhìn quanh.
Cảm giác của sinh mệnh, dự cảm về sinh mệnh. Con người chẳng phải vẫn gọi thứ đó là âm nhạc đấy sao. Có khi đó mới là dáng vẻ chân chính của âm nhạc không chừng.
Thiếu niên ngẩn ngơ nghĩ vậy.
Thứ gì đó lóng lánh dưới chân cậu.
Cậu nhặt lên chiếc vỏ ốc đang phản chiếu ánh sáng mặt trời.
Một cái vỏ ốc nho nhỏ với cấu trúc hoàn hảo như một viên đá quý.
Cậu nhón lấy nó bằng ngón trỏ và ngón cái, giơ về phía bầu trời.
“Dãy Fibonacci kìa.”
Cậu khẽ lẩm bẩm rồi cười khúc khích.
Tiếng cười đó hóa thành điệu cười ha hả.
Hạnh phúc. Là hạnh phúc. Thế giới này thật nhiều âm nhạc làm sao. Cậu đã mang được âm nhạc ra khỏi khán phòng, cùng chúng tỏa đi khắp thế giới.
Cậu còn có đồng bạn. Còn tìm được đồng bạn.
Cậu dang rộng hai cánh tay, hít thở đầy lồng ngực.
Cậu như nghe thấy tiếng ong mật vỗ cánh từ đâu vọng lại.
Chúng là ong mật ở đâu vậy nhỉ. Paris? Alsace? Hay Lyon?
À, đúng rồi.
Cậu chợt linh cảm thấy.
Tiếng đập cánh cậu vẫn luôn nghe đó chính là lời chúc phúc gửi tới thế giới. Là âm thanh thu gom lại sự lấp lánh của sinh mệnh. Có lẽ âm thanh đó chính là sự sống phi phàm.
Cậu phải quay về nơi đó. Nơi có thể nghe thấy âm thanh đó. Nơi vẫn luôn trao cho cậu sức mạnh. Nơi sở hữu thứ âm thanh đó.
Thiếu niên lại vươn người thật lớn một lần nữa, quay ngoắt mình khỏi mặt biển gợn sóng.
Cậu bé vụt chạy, rời xa khỏi biển mênh mông ngút mắt.
Âm nhạc. Một từ đơn giản mà như thần thánh. Một mùa bội thu những nàng thơ.
Thiếu niên là âm nhạc.
Thiếu niên cảm thấy từng nhịp vận động của chính mình đều là âm nhạc.
Âm nhạc đang lao vụt đi.
Giữa thế gian ngập tràn lời chúc phúc, âm nhạc của một con người, âm nhạc của một cá thể xé toạc cái tĩnh lặng của ban mai và nhanh chóng rời đi, xa khuất.
KẾT QUẢ CUỘC THI PIANO QUỐC TẾ YOSHIGAEHẠNG NHẤT
Masaru Carlos Levy Anatole
HẠNG NHÌ
Eiden Aya
HẠNG BA
Kazama Jin
HẠNG TƯ
Cho Hansang
HẠNG NĂM
Kim Su Jung
HẠNG SÁU
Frédérick Dormir
GIẢI THƯỞNG KHÁN GIẢ BÌNH CHỌN
Masaru Carlos Levy Anatole
GIẢI KHUYẾN KHÍCH
Jennifer Chang
Takashima Akashi
GIẢI THƯỞNG HISHINUMA
(Giải thưởng riêng của nhạc sĩ người Nhật)
Takashima Akashi