Chương 2 Ở ATHENIA
Ầu ơ! Nín đi con! Bé con ơi, con ngủ ngoan
Đôi mắt màu nâu vỏ táo nhìn chằm chằm…
Súng trường nã đạn…
“Woody Nickel, nói tôi biết chuyện gì đã xảy ra ở đằng kia và nói cho tôi biết ngay lập tức!”
Buổi sáng hôm sau, những giọng nói giận dữ kéo chú ra khỏi cơn ác mộng đã đeo bám chú mỗi khi chợp mắt từ ngày rời quê.
“Ăn táo với hành ngọt chậm thôi Earl à!”
“Nhưng tôi thề là tôi không ăn hơn phần mình đâu ông Jones!”
“Vậy còn ai vô đây mà ăn nữa? Tụi hươu cao cổ hả?”
Chú ngồi dậy, hai mắt lồi ra đầy sửng sốt, đến khi nhớ ra mình đang ở đâu và vì sao. Ánh sáng chiếu rọi tù cánh cửa sập trên đầu chú. Chú đã ngủ cả đêm. Rên lên một tiếng, chú nằm vật trở lại trên đống rêu than bùn. Trừ khi chú chuồn ngay không thì chỗ ẩn nấp đáng thương của chú sẽ mắc kẹt trong thùng chở hươu cao cổ trên xe đầu kéo cả ngày trời.
Dù vậy, một cậu trai vùng Bão Cát bị mắc kẹt ở nhiều chỗ còn tồi tệ hơn. Chỗ này khô rang và lần đầu tiên trong suốt hai ngày qua chú không ướt nhẹp. Vì vậy, sau khi lắc chân để tụi rêu than bùn rớt khỏi ống quần, lần đầu tiên chú đảo mắt xung quanh để nhìn kỹ. Thứ này giống một toa chở hàng hơn là một cái thùng lớn, một cái thùng sang trọng cho tụi hươu cao cổ, với rãnh dài và rộng ở giữa để tụi nó nhìn thấy nhau. Dân nhảy tàu không bao giờ để toa hàng còn nhìn đẹp như vậy. Mấy tấm ván chuồng được độn một lớp bao bố dày cộp và sàn thì chất rêu cao ngồn ngộn đến nỗi chú không thể thôi nghĩ rằng mình sẽ nát hơn nhiều nếu ở bất cứ chỗ trú bão nào khác, hoặc nếu ở sau lưng thuyên của Cuz - quỷ thần, thậm chí là nếu ở cái tệ xá của nông trại dưới quê, nơi có gió giật không ngưng nghỉ qua mấy tấm ván tường tới mức ông thánh cũng phát điên.
Trèo lên tấm gỗ chữ nhật ngang mười phân rộng năm phân ôm ngang vách chuồng, chú hé một cánh cửa sập vừa đủ để nhìn khu hàng rào đang nhốt mấy con hươu cao cổ. Tụi nó lại đứng chạm cổ vào nhau. Earl khệ nệ vác mấy cái xô đựng đầy nước, và trong khi Chàng Trai Hoang Dã hiền như cục bột, Cô Gái Hoang Dã lại có vẻ đang quạu quọ gì đó khiến hai người họ khổ sở. Thật là vui, bởi vì khi gã bước vào khu hàng rào để sắp xếp mấy cái xô thì cô nàng dí gã. Gã lồm cồm bò dậy chuồn khỏi đó nhanh đến mức vấp té ngửa. Sau khi cằn nhằn Earl, Ông Già đi vào khu hàng rào và nhích quanh chân sau của cô nàng để kiểm tra miếng nẹp đã được quấn kỹ. Anh bác sĩ sở thú quấn nó cẩn thận lắm, có lẽ cẩn thận quá đáng, bởi cái cổ dài của nó bắt đầu chao đảo, bên trái, bên phải, bên trái, bên phải, và khi Ông Già chạm vào miếng nẹp, nó giơ cái chân đau lên và đá sang bên hông…
BốP!
… Một cú trời giáng vào đùi Ông Già, khiến cả ông và cái mũ phớt bay giật ngược.
Chú rùng mình. Mấy con hươu cao cổ đá chứ sao. Đứa bị đá đã có thể là chú vào đêm trước. Bị la đá có thể khiến người ta mất mạng hoặc què quặt, huống hồ một con hươu cao cổ nặng hai tấn, nên chú chắc nịch Ông Già đã đi đời hoặc đang ước gì mình đã đi đời rồi. Trong khi con la chỉ có mỗi một bộ phận để đá thì hươu cao cổ có vẻ sở hữu lắm phương tiện để thể hiện sự bất mãn của mình mà không đến nỗi gây chết người. Bởi thay vì bỏ mạng hay tệ hơn, Ông Già túm cái nón của mình rồi lồm côm bò khỏi khu hàng rào. Nếu một con la đá cha, thì cha sẽ cầm cán rìu mà cho nó đá. Nhưng Ông Già không như vậy. Ông còn không nỡ nói nặng một tiếng nào.
Gã tài xế hối hả chạy đến giúp một tay, nhưng Ông Già xua tay, như thể ông bị hươu cao cổ đá mỗi ngày vậy. “Tôi cần gởi một bức điện tín,” ông lầm bẩm, hất cái mũ phớt trở lại trên đầu. Sau đó, ông cố gắng không cà nhắc mà đi về phía cửa chuồng trại.
Nghe tiếng cửa chuồng cót két, chú biết thời cơ đã tới. Nhưng rồi chú cảm nhận được chiếc xe hàng xô lệch và lén nhìn một chút. Earl lại đứng trên bậc thềm xe, rướn người vào cabin xe tải. Gã trở lại, tay cầm một chiếc bình chiết rượu bằng kim loại. Gã tọng một hớp rõ lớn, rồi nhét nó trở lại nơi cất giấu ban đầu. Khi nghe tiếng gã quăng mình xuống chiếc ghế bố khuất tầm mắt, chú he hé mở cánh cửa sập và bò ngược về sau, quờ quạng tìm mặt đất…
… đúng lúc tiếng cót két của mấy cánh cửa chuồng trời đánh thánh đâm ấy vang vọng khắp không gian.
Và chú gặp Ông Già.
“CÁI QUẨN…!”
Đôi bốt vừa chạm nền đất thì chú cảm nhận được ông chụp lầy cánh tay chú, và chú đã làm một việc mà chú vẫn luôn làm khi bị bắt tại trận. Chú tung nắm đấm. Ông Già thừa biết và hất tay chú đi. Nên chú làm điều duy nhất còn sót lại mà chú có thể làm - chú tông thẳng vào ông, khiến cả hai té lăn ra đất.
Lồm cồm bò dậy, chú chạy tới cửa chuồng trong tiếng gào thét hết sức bình sinh của ông: “Earl!”
Tới cái lỗ chuột của mình, chú chui xuống rồi chạy thục mạng đến khi không thể thấy khu cách ly nữa. Rồi chú dựa vào một thân cây đã gãy để thở và suy nghĩ. Đã tắt ngóm hi vọng chạy theo tụi hươu cao cổ đến California rồi. Ông Già thấy chú rồi. Chú không còn biết mình cần phải làm gì nữa, nên chú bắt đầu cuốc bộ, cái kiểu cuốc bộ vô định, giống mấy thằng cha lang thang với cặp mắt vô hồn thời Đại Khủng hoảng, bước một chân trước chân kia, cứ thế mà lặp lại, đến khi chú lạc vào một cửa tiệm miền nông thôn và cố gắng ăn cắp một ổ bánh mì.
“Tao thấy mày rồi nhé, thằng đầu đường xó chợ này!” Ông bán tạp hóa tri hô, túm lấy áo của chú và giật nó rách toạc khỏi lưng chú ngay cửa, khiến ổ bánh mì văng thẳng vào vũng nước. Chú đi tiếp. Nhưng cũng không quên cúi xuống mà lượm ổ bánh mì dính đầy sình.
“Đủ rồi đấy!” Ông bán tạp hóa hét lên. “Tao sẽ gọi cảnh sát trưởng đến để quét sạch cái dòng giống bọn mày nữa đấy!”
Nghe từ cảnh sát trưởng đấm bồm bộp vào tai mình, chú nhét ổ bánh mì ướt nhẹp vào miệng đến phồng cả hai má rồi chạy mãi đến khi cảm thấy đã an toàn rồi. Thấy mình đê hèn như một con chuột, bộ ngực xương xẩu giơ ra đón gió trừ những mảng còn sót lại của chiếc áo lót lủng lỗ, chú thơ thẩn tới một khu trại cho dân bụi đời gần đường phụ đúng lúc một đoàn tàu chở hàng đang chạy ngang - và chú hiểu vì sao ông bán tạp hóa dùng chữ “dòng giống bọn mày”. Nuốt trọn phần bánh mì bẩn thỉu còn lại, chú quan sát một tên bụi đời chạy theo một toa hàng vốn đã chật kín bọn nhảy tàu, bước thật cao để khỏi bị kéo lê xuống và cái tương lai chó hoang đập thẳng vào mặt chú. Chú đang lừa ai với cái ý nghĩ rằng mình có thể chống lại được?
Nhưng chú vẫn không thể trút bỏ niềm khao khát sữa và mật mà bọn hươu cao cổ vùng Cali khơi dậy trong chú, và chú cảm thấy niềm hi vọng le lói giờ trở thành chuyện làm-hay-là-chết đầy thúc giục. Đó là thứ mà tia hi vọng le lói nhất gây ra cho con. Khiến con lên kế hoạch rồi mơ mấy giấc mơ mặc cho sự dại dột của một kẻ ngốc bám theo hai con hươu cao cổ. Con sẽ níu kéo nó, nuôi dưỡng nó, giữ nó được an toàn và ấm áp, vì đó là sự khác biệt duy nhất giữa con và mấy thằng cha với đôi mắt vô hồn bước đi vô định, chết trước cả giờ chết.
Điều chú không ngờ tới là chiếc Packard màu lục.
Tóc Đỏ và thằng cha kí giả chưng diện dừng lại ngay chỗ lần cuối chú thấy họ. Chú lại trốn chỉ cách chỗ họ chừng vài thước, khom người phía sau cây sồi. Bọn họ đang đứng gần chiếc Packard, và chú không thích thú gì cách hắn nói chuyện với cô nàng.
“Lionel Abraham Lowe - tạp chí Life !” Cô nàng vừa nói vừa cho phim vào máy ảnh.
“Lạy Chúa lòng lành, cô câm mồm chút được không? Giờ thì đi nào. Tôi lái xe để cô đến được đầy lần nữa là làm phước cho cô rồi. Nhưng không có lần sau đâu.”
“Anh biết tôi không biết lái xe mà,” nàng trả lời, tay nhấc chiếc máy ảnh, “và tôi phải làm vậy nhiều lần nữa. Tạp chí Life mà!”
“Augie, tôi phải đi rồi!”
Thấy cô nàng không dừng lại, thằng cha kí giả làm một điều mà chú không cách nào tha thứ được - hắn túm lấy tay nàng. Trước khi nhận thức rằng mình đang làm gì, chú đã chạy đến và đấm cho hắn một phát.
Hắn hú hét và té ngửa trúng chiếc Parkard, ôm lấy mũi. “Mày! Mày sẽ đi tù, thằng cứt này!” Hắn lắp bắp. “Augusta, chụp hình nó rồi bảo ông bảo vệ gọi cảnh sát ngay!”
Tóc Đỏ, dù vậy, vẫn nhìn chú trân trối còn chú thì cũng chết trân nhìn chằm chằm lại, nắm đấm còn giữ nguyên. Chú bị cô nàng hớp hồn đến nỗi chú đấm rồi mà quên bỏ chạy.
“Mẹ kiếp, áo tao kể như bỏ!” Thằng cha kí giả rên rỉ, rút ra một chiếc khăn tay để chặn bớt máu. “Augie, tôi kêu cô chụp thằng chó đẻ này mà!”
Nhưng thay vì chụp hình, cô nàng nhép miệng Chạy đi!
Và cuối cùng chú cũng nhớ là phải chạy.
Trong lúc chờ cặp hươu cao cổ lên đường, chú dành cả buổi chiều để nẫng đồ ăn từ bất cứ người nào cũng được trừ ông tạp hóa, và về đêm chú co ro trên bậc thềm sân ga không một bóng người, cố chống chọi cơn buồn ngủ vì sợ ác mộng. Kể từ ngày rời quê, những giờ phút thao thức trong bóng đêm, đơn độc cùng với suy nghĩ của mình, cũng không khá khẩm gì hơn giấc ngủ đầy ám ảnh. Tâm trí chú cứ lang thang trở lại những nấm mồ của gia đình, tiếng má chú và em gái nhỏ xíu của chú thở hổn hển trong lúc bệnh lao do bụi từ từ bóp chết họ. Không thể thức dậy khỏi ảo giác ấy.
Dù vậy, nằm ở sân ga dưới những vì sao vào đêm đầu tiên ấy, chú đã không nhìn thấy những nấm mồ hay nghe tiếng huyên thuyên của thần chết. Chú chỉ thấy những cảnh tượng và nghe những âm thanh kỳ lạ của Tóc Đỏ và cặp hươu cao cổ. Ngay cả lúc đó, chú biết chú có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại Tóc Đỏ nữa vì chú đã đấm thằng cha kí giả rồi. Dẫu thế, tự nhủ chú chỉ đang bảo vệ kế hoạch đi Cali của mình, chú ước gì mình có thể đến thăm bọn hươu cao cổ. Lúc chú nằm đó và suy nghĩ, thao láo nhưng bớt cô đơn, chú cứ cảm thấy chúng như đang khịt khịt trên tóc và gặm túi quần chú, không biết rằng cặp hươu từ lâu đã dùng phép màu hươu cao cổ giúp chú nhiều hơn cả kế hoạch của một thằng mồ côi dành cho tụi nó.
Buổi chiều hôm sau, chú thó một chiếc áo từ dây phơi đồ để bảo vệ mình khỏi bọn muỗi đêm trước khi trở lại sân ga. Khi đã đến nơi, thời gian trôi chậm lại. Chú đập đuổi ruồi và trở mình theo từng cơn gió vì một con bò sinh trương thối rữa. Chú nhìn ông bảo vệ nhớp nhép nhai rồi khạc nhổ. Chú nhìn xe tải đến rồi đi. Vậy thôi.
Đến khi Tóc Đỏ xuất hiện. Một mình - và đang lái xe. Lái tệ lắm.
Sau khi tông chiếc Packard hào nhoáng ấy vào đường ray, nàng đạp thắng xe nghe kín kít, gần giống như sang nhầm số. Cô nàng cứ nhìn chằm chằm vô cổng bằng ánh mắt xa xăm, chẳng buồn bấm máy, và chú uống từng hình ảnh nóng bỏng của nàng trong bộ dạng ấy, ruột gan chú cuồn cuộn như muốn hòa cùng từng lọn tóc đỏ nàng vén khỏi gương mặt.
Khi nàng cuối cùng cũng bước xuống xe để chụp hình gần cánh cổng, chú thập thò ngó vào cửa sổ đang mở của chiếc Packard. Chú sẽ nói chú đang lục lọi tìm thức ăn nếu bị bắt gặp, nhưng đó không phải là lý do. Chú muốn nhiều hơn. Nhìn nàng nhiều hơn. Chỉ cẩn một mùi hương nước hoa nhè nhẹ của nàng trong không gian, chú sẽ vui mừng biết bao, nhưng trên ghế kia chỉ có một cuốn sổ mới tinh.
Khi cô nàng lái xe đi mất mà không biết cuốn sổ đã mất tích, chú ngồi thụp xuống, tay cầm sổ, cạnh cái cây và mở nó ra. Kẹp trong tờ bìa là một bài báo mới ra lò, được viết bởi Lionel Abraham Lowe, “Anh Kí giả Vĩ Đại”:
NGÀY 22 THÁNG 9 NĂM 1938
ĐÔI HƯƠU CAO CỔ NHIỆM MÀU CƯỠI BÃO VƯỢT BIỂNNỮU ƯỚC - 22/9 (Số đặc biệt). Sau khi xuyên qua cơn Siêu Bão đã tàn sát Bờ Đông hôm qua, tàu SS Robin Goodfellow vất vả tiễn vào cảng Nữu Ước sáng nay cùng với hai con hươu cao cổ chờ chết…
Trang kế tiếp đầy những chữ viết tay nguệch ngoạc của cô nàng:
Kỳ tích sống sót sau trận bão ngoài khơi… Nước lũ ở Manhattan bốc cháy… cảnh sát đạp xe… NY và NJ.
Xe tải bình thường… giường chế tác đặc biệt.
Con bò sình trương thôi rữa… giống Guernsey.
Bác sĩ thú y ở sở thú Bronx… tại sao?
Cậu trai cao, hốc hác, tả tơi, đẹp trai với cú đấm móc… ai vậy?
Hai con hươu cao cổ đầu tiên của California. Nữ giám đốc sở thú đầu tiên.
Chuyến xuyên Mỹ đầu tiên. Xa lộ Lincoln hoặc Lee… bằng cách nào?
12 ngày để biết.
Tóc Đỏ đã nhắc tới chú. Tuyệt hơn là cô nàng nói chú đẹp trai - chưa có ai từng nói thế với chú cả. Hi vọng là còn nhiều nữa, chú lật sang trang, nhưng không còn gì cho tới tận trang cuối cùng, trang đó có một danh sách của nàng:
NHỮNG VIỆC MÌNH SẾ LÀM TRƯỚC KHI CHẾT
- Gặp:
• Margaret Bourke-White
• Amelia Earhart
• Eleanor Roosevelt
• Belle Benchley
- Chạm vào một con hươu cao cổ
- Du lịch thế giới, bắt đầu với châu Phi
- Nói tiếng Pháp
- Học lái xe
- Có một đứa con gái
- Thay hình mình chụp trên tạp chí Life
Nhìn thì giống thứ mà người ta bây giờ gọi là bucket list , tức những điều cần làm trước khi lìa đời. Dù vậy, chú sớm nhận ra rằng nó còn hơn thế nữa.
Ngày hôm sau nàng trở lại, và nhân lúc nàng không chú ý, chú trả cuốn sổ qua cửa sổ chiếc Packard. Nụ cười của nàng khi tìm thấy nó đúng là bội phần rực rỡ.
Sau đợt đó, chờ đợi nàng xuất hiện khiến chú đứng ngồi không yên ở sân ga không kém gì chờ đợi cặp hươu cao cổ. Hình bóng nàng mỗi ngày biến những đêm sân ga vật lộn với ác mộng và những kí ức đen tối vùng Cán Xoong thành những giờ phút hồi tưởng về nàng. Chú sẽ bắt đầu với tóc nàng, ghi nhớ từng lọn tóc như đốm lửa. Chú nghiên cứu từng hồi ức về nụ cười nàng, chỏm tóc chữ V trên trán, từng vết tàn nhang trên mũi nàng, đường cong trên gương mặt và cơ thể nàng, thưởng thức từng chi tiết nhỏ nhất từ chiếc áo sơ mi trắng ngà đến chiếc quần được may đo và đôi giày hai màu, cả chiếc máy ảnh nàng cắp chặt như nhân tình, đến khi chú ngừng lại và chìm đắm đôi chút trong kí ức về ánh nhìn của đôi mắt màu nâu lục. Rồi khi màn đêm dần chìm sầu, chú bắt đầu tưởng tượng cách chú hôn nàng. Dù mê đắm nhưng chú không ngu ngốc tới mức nghĩ mình có thể hôn Tóc Đỏ ngoài đời thật. Chú chỉ biết rằng mình sẽ không bao giờ đến gần nàng được nữa. Nhưng chú không chút bận lòng mà giết thời gian bằng cách lặp đi lặp lại cảnh ấy - cách chú đặt bàn tay phía sau những lọn tóc xoăn rực lửa ấy. Cách chú đan ngón tay vào giữa những sợi tóc dày. Cách chú đến gần, chậm rãi, ngọt ngào và dịu dàng hay sấn sổ mà đến hôn một cái, không chút sợ sệt và đầy dục vọng, như một người đàn ông trưởng thành thật sự. Chú không mắc cỡ gì khi thừa nhận chú giờ đã là ông già rị mọ ghi ghi chép chép vậy mà nhớ lại còn thấy rần rần. Và khi chú thấy mình đang co ro buồn ngủ trên sân ga, chú sẽ bắt đầu làm vậy lần nữa.
Nhưng không ai có thể chạy trốn giấc ngủ mãi được. Sau vài đêm, mặc cho bao công sức chống chọi, chú cũng thiếp đi - và cơn ác mộng quen thuộc lại gõ cửa.
Ầu ơ! Nín đi con! Bé con ơi, con ngủ ngoan.
“Tới lúc ta rèn mi thành một thằng đàn ông đích thực rồi!”
“Woody Nickel, nói ta biết chuyện gỉ đang xảy ra ngoài kia và nói cho ta biết ngay nào!”
Đôi mắt màu nấu vỏ táo… khẩu súng trường nổ…
và dòng nước hùng hổ gầm gừ…
… “Bé con ơi, con đang nói chuyện với ai vậy?”
Giật mình đứng phắt dậy, chú bắt đầu đi tới đi lui. Chú vẫn còn có thể nghe thấy những đoạn ác mộng vốn quá đỗi quen thuộc với mình - tiếng má chú hát, cha chú hú hét và khẩu súng trường của chú nổ một phát, ngạc nhiên như mọi khi vì không thấy cảnh sát trưởng hạt kéo chú khỏi chuyến tàu Muleshoe. Tuy vậy, lần này, trong cơn ác mộng không gì sai khác ấy, có một thứ lạ.
Và nó khiến chú rúng động thật sự.
Có một cầu chuyện mà má chú vẫn thích kể, là hồi chập chững tập đi chú đã hay chui tọt khỏi chiếc cũi chắn thanh gỗ và chỉ có thể tìm thấy chú trong chuồng trại cùng với con ngựa cái, liến thoắng cái gì đó không rõ. “Bé con, con đang nói chuyện với ai thế?” Má chú sẽ hỏi vậy. Khi chú chỉ tay vào con ngựa cái, má sẽ xốc chú lên rồi hát bài hát ru đó. Những lần khác má bắt gặp chú liến thoắng ngoài kia gần đám cỏ thảo nguyên cao vút, và khi má hỏi, “Bé con, con đang nói chuyện với ai thế?” Chú sẽ chỉ vào rìa đám cỏ nơi có một con thỏ hoặc thằn lằn hoặc chuột đồng hớt hải bỏ chạy. Nhưng khi những lần chợp mắt buổi trưa bắt đầu liên quan đến những thứ chú không tài nào hiểu nổi, kiểu như chuyện mục sư đến hoặc một cơn bão chực ập tới hoặc gà trống kêu quang quác, cơ quai hàm của cha lại giật giật còn má thì ngợi ca Jesus, gọi nó là món quà nhãn quan thứ hai cũng giống như dì của má, dì Beulah, có thể nói chuyện với chim. Nên cha quyết tâm khiến chú dứt luôn.
Tóm lại là vậy thôi, chỉ là câu chuyện má hay kể… đến khi chú bị bão cát hất văng tới đớ lưỡi luôn rồi lại bị cơn bão dần tới mức bất tỉnh và giờ thì đi tới đi lui trên sân ga không một bóng người. Bởi chú không chỉ nghe tiếng má hỏi Bé con ơi, mà còn nghe tiếng nước ầm ầm đổ về - và nếu có thứ gì ở vùng Cán Xoong mà tụi chú thiếu thì chỉ có thể là nước, ầm ầm đổ về hoặc gì đó. Vì vậy, trong lúc đi đi lại lại, mắt lồi ra vì những suy nghĩ bất chợt về dì Beulah và nhãn quan thứ hai của bà, chú thề sẽ không trở lại ngủ nữa. Thậm chí những ý nghĩ về tụi hươu cao cổ hay được hôn Tóc Đỏ cũng không thể khiến chú yên lòng.
Sau đó, thao láo và trằn trọc, chú đếm ngược số ngày và đêm còn lại để đợi cặp hươu khởi hành. Chú hầu như không rời sân ga vì sợ lỡ mất tụi nó.
Cuối cùng, xe tải của anh bác sĩ sở thú cũng xuầt hiện và biến mất sau cửa rào.
Đã tới giờ.
Phóng nhanh qua lỗ chuột của mình, chú luồn xuống dưới và ba chân bốn cẳng chạy tôi khu chuồng trại cao. Hai cửa lớn đang mở toang và xe tải của vị bác sĩ sở thú đang ở đó. Lẩn lút gần xe tải, chú lẽ ra phải lo lắng bị phát hiện, nhưng chắc phải lái cả chiếc xe tải chở gia súc vào trại thì họ mới chịu để ý, đặc biệt là Ông Già. Ông đang có mối bận tâm lớn hơn. ông đang cố gắng lùa lũ hươu cao cổ lên xe nhưng tụi nó dứt khoát không chịu.
Xe đầu kéo dừng lại gần khu hàng rào và mặt hông của toa hàng hình chữ T mở toang, kể cả trên nóc. Chú chưa từng thấy thiết bị làm việc này bao giờ. Mấy cái bản lề đung đưa ở dưới và những cái chốt dọc phía trên, và rồi cả mặt bên nằm rạp xuống đất. Nó khiến hai cái chuồng được đệm kỹ trông thật lớn, rộng và thậm chí như mời mọc. Hai tấm trượt ngắn đã được đặt giữa khu hàng rào và xe đầu kéo để dẫn dụ bọn hươu cao cổ vào khoang du lịch mới của chúng. Nhưng bọn này biết cái chuồng nó như thế nào, dù là tốt hay không và chắc chắn chúng biết xe tải như thế nào. Chúng đểu bước hai bước lên tấm trượt, nhìn thấy nơi chúng sắp đến và lạnh lùng dừng bước.
Chú không thể nói chính xác cặp hươu đã ở trên tấm trượt bao lâu, nhưng nhìn vẻ mệt mỏi của Ông Già thì biết là đã lâu lắm rồi. Ông ngọ nguậy dưới cái mũ phớt, mặc áo may ô mà ngồi chổm hỗm, nhìn trừng trừng cặp hươu cao cổ. Anh bác sĩ sở thú cũng đang đứng gần tấm trượt, nhìn chằm chằm vào cái nẹp trên chân cô nàng hươu. Earl đang đứng kế vài gã bận bộ đồ làm việc bằng kaki, tất cả đều thở hồng hộc. Ông Già đứng dậy. Trông ông hoàn toàn kiệt sức, ông bước khệnh khạng tới gần rồi chộp lấy mớ dây thừng, rồi ông, bác sĩ sở thú và mấy gã bận đồ kaki gắng trói tụi nó lại như trói bê để kéo tụi nó vô chỗ. Mặc kệ, hai con thú lớn xác một mực không nhúc nhích và Ông Già lại ngồi bệt xuống đất, nhìn rõ ràng là đã cạn ý tưởng.
Rồi hai lỗ mũi Cô Gái Hoang Dã bắt dẫu rung lên, cổ nó rướn cao đến gần toa hàng xe đầu kéo nơi chú đã đánh giấc. Nó bước một bước. Rồi thêm bước nữa. Chĩa cái mũi bự chảng của nó vào góc toa hàng, nó ngầng lên nhai rào rạo. Nó đã tìm thấy một trong mấy củ hành tây chú làm rớt trên tấm đệm.
Ông Già cũng không ngốc gì, đứng phắt dậy. Ông túm lấy cái bao bố trên khoang lái, rồi bắt đầu rải hành tây trên toa hàng, và trong tích tắc, cô nàng sải bước vào ngay ụ rêu than bùn để lùng sục nông phẩm kia. Ông Già rải phần còn lại vào toa kia, và rồi cậu chàng cũng cất bước.
Và thế là mọi người đổ xô vào để đẩy hai bên toa hàng lên và cài then thật chặt để nhốt tụi nó lại. Khi cặp hươu cao cổ thò hai cái đầu bự chảng ra khỏi cửa sổ, liếm mép tận hưởng dư vị cuối cùng của mấy củ hành tây thì Ông Già cũng cởi nón và thở phào nhẹ nhõm. Rồi ông và anh bác sĩ sở thú rảo bước tới xe tải của bác sĩ, ngay chỗ chú trốn. Chú lồm cồm bò ra phía sau một cái thùng phuy.
“Ông phải bôi sulfa lên vết thương suốt chặng đường đấy,” vị bác sĩ thú y nói. “Bao nhiêu lần thì tùy chuyến đi vất vả bao nhiêu và buộc phải kéo dài bao lầu. Nếu ông có thể ngăn nhiễm trùng thì cô hươu cái này có cơ may sống sót.” Anh túm lấy một chiếc túi đen nữa từ trong xe tải và đặt trên mui xe rồi mở ra để lộ bên trong - gạc, nẹp và những hũ thuốc - rồi giao cho Ông Già. “Mang cái này cho chúng nhé. Phần còn dư là cho các ông đấy.” Anh bác sĩ sở thú bắt tay Ông Già, leo trở lại xe tải, và với một câu “Chúc may mắn” cuối cùng, lái xe đi mất.
Ông Già để cặp hươu cao cổ làm quen với khoang chở hàng của tụi nó hết cả ngày, nên chú cũng yên vị sau cái thùng phuy và đợi suốt đêm.
Trước khi trời sáng, Ông Già mở tung cổng chuồng trại. Earl đã ngồi sẵn trên ghế tài xế xe đầu kéo, máy nổ rề rề và hai cái đầu của cặp hươu thò ra. Với một cái ngoái nhìn cuối cùng, Ông Già leo lên buồng lái và rồi chiếc xe đầu kéo lăn bánh rời khỏi cửa.
Hối hả chạy về phía cái lỗ chuột dưới hàng rào của mình, chú vừa kịp chạy theo họ tới cổng trước. Đèn xe nhấp nháy trong bóng tối trước bình minh, hai anh chàng cảnh sát bang New Jersey chạy mô tô chờ rồi hộ tống chiếc xe đầu kéo chở hươu cao cổ ra đường.
Chú lôi chiếc mô tô ăn cắp từ dưới cây sồi bật gốc, rổ ga để nó lục khục, cạch cạch, nổ máy sống lại và, sau khi chà thật mạnh vào cái chân thỏ của Cuz, chú chạy theo. Cali ơi, tao tới đây, chú nghĩ. Không có gì cản đường chú nữa, ngoài cả chiều rộng nước Mỹ, từ bờ bên này tới bờ lấp lánh bên kia.
Nhưng chú không hề biết chú không phải là người duy nhất có dự tính gì đó với cặp hươu cao cổ, và tệ hơn, những dự tính kia là để cho tụi nó không tới được California.
NGÀY 6 THÁNG 10 NĂM 1938
CẶP HƯƠU CAO CỔ CƯỠI BÃO ĐÃ LÊN ĐƯỜNG Dự kiến hôm nay băng qua New Jersey để đến CaliforniaATHENIA, NEW JERSEY - 6/10 (Số đặc biệt). Cặp hươu cao cổ nhiệm màu sống sót qua cơn bão ngoài khơi vừa rồi sẽ là những con hươu cao cổ đầu tiên xuyên châu lục bằng xe tải. Chúng rời khỏi khu cách ly động vật liên bang ở Athenia hôm nay để đến sở thú San Diego, California, cách đó gần 5.250 cây số.
Sáng nay, cặp hươu sẽ băng New Jersey nên cảnh sát bang sẽ tham gia hộ tống và cảnh báo dân chúng hãy chú ý quan sát cẩn trọng nếu thấy thùng xe “Pullman chở hươu cao cổ”.
NGÀY 7 THÁNG 10 NĂM 1938
CẶP HƯƠU CAO CỔ SAN DIEGO TRONG TRẬN ĐUA XUYÊN QUỐC GIANỮU ƯỚC - 7/10. Chiếc xe kéo mang cặp hươu cao cổ xuyên lục địa vừa khởi hành hôm nay, mở ra một kỷ nguyên mới trong lịch sử ngành vận tải, chăn nuôi và rắc rối. Bà Belle Benchley thuộc sở thú San Diego, nữ giám đốc sở thú đầu tiên trên thế giới, đã giao trọng trách cho người dày dạn kinh nghiệm nhất, ông Riley Jones, rủi ro cao do chiều cao kiện hàng và tình trạng xương chân mong manh của một trong hai con hươu. Nếu ông Jones có thể chuyển hai vật báu cao kểu này qua đường tàu điện ngầm, cẩu cạn, cầu vòm kín và những nhánh cây thấp, đây sẽ là lần đầu tiên trong lịch sử có người vận chuyển thành công hai con hươu cao cổ, hay thậm chí là chỉ một, từ bờ này sang bờ kia.
“Chúng còn nhỏ. Chúng chưa đạt chiều cao trưởng thành, nên mình cần khoảng trống cao gần bốn mét,” Jones nói, với kinh nghiệm thăm dò đường từ trước, “và nếu cẩn tôi có thể xì bớt lốp xe.”
Khi được mời bình luận về chuyến phiêu lưu, Edward Bean, giám đốc sở thú Brookfield ở Chicago nói: “Jones là người thạo việc. Nếu có tài xế giỏi, ông ấy sẽ vượt qua…”
… “Bố ơi?”
Ai đó lại đứng trước cửa phòng chú nữa rồi, sòm quá làm chú phải tạm ngừng ghi chép. Trước khi chú kịp làm gì thì một hộ lý khác lại bước vào. Chú bắt đầu gầm gừ hắn, nhưng đây lại là một cô nàng. Mái tóc cô màu lửa. Nhìn quen.
Rồi chú nhớ ra. Cô nàng là cô gái tóc đỏ to con chú thích - Rose? Rosie? Ừ, Rosie.
“Bố à, bố không đi ăn sáng, cha tuyên úy sắp tới đây để làm lễ ở nhà nguyện rồi. Sao bố không để con dắt xuống tham gia?”
Hôm nay là sáng Chủ Nhật, chú không bao giờ đi. Nhưng không vì thế mà họ thôi không hỏi. Họ cứ nghĩ vậy là tốt bụng, coi Chủ Nhật nào cũng như thể là cơ hội cuối cùng để những kẻ tội dổ già nua sám hối. Hôm nay có thể là cơ hội cuối cùng của chú. Nhưng những dòng ghi chép này chính là lời sám hối của chú. Chú nhìn kĩ gương mặt cô nàng vài giây và rồi trở lại với xấp giấy ghi chú. “Tôi bận rồi.”
“Bố à, bố có nhận ra con không?” Nàng tiếp lời.
“Đương nhiên là có,” chú quay đầu nói với qua vai.
“Ồ bố à, đã lâu lắm rồi! Bổ từng bắt con chơi một ván domino và nghe bố kể một câu chuyện trước khi bố chịu uống thuốc, bố nhớ không?” Cô nàng nói. “Con đã nghe về mấy con hươu cao cổ. Con rất lấy làm tiếc.” Nhưng rồi chú nghe tiếng cô nàng đến gần và đóng cửa sổ.
Vì xoay người quá nhanh, xe lăn của chú dụng trúng đầu giường và chú suýt thì té khỏi xe. “MỞ RA - MỞ RA!”
Cô nàng đẩy cửa sổ mở trở lại. Cô Gái hãy còn ở đó. Trái tim chú lại bắt đầu dập thình thịchhhhh và chú xoa xoa lồng ngực.
Rosie để ý. “Con nên gọi y tá tới ngay bây giờ để cho bố uống thuốc.”
“Thôi! Không có y tá gì hết. Không thuốc men gì hết. Tôi cần tỉnh táo để mà viết hết lại cho cổ!”
Rosie chống tay lên cặp hông vững chãi để nhìn chú từ trên xuống dưới, hệt như cách Ông Già từng làm. Vén một lọn tóc ngả bạc ra sau tai, cô nàng nói: “Được thôi, nhưng con sẽ ở dây tới khi bố bình tĩnh lại.”
“Hợp với cô đấy,” chú nói, bình chân như vại, rồi trở lại với xấp giấy ghi chú, hi vọng rằng như vậy có thể đuổi được cô nàng. Nhưng không.
“Bố à, ‘cổ’ là ai vậy? Bố ‘viết hết lại’ cho ai?”
Chú không trả lời.
“Là Augusta Tóc Đỏ à?”
Chú suýt rớt cổ ra vì ngoáy lại nhìn. “Sao cô biết chuyện của Tóc Đỏ?”
“Tất cả những câu chuyện bố kể con nghe khi mình chơi domino đều có cô ấy. Augusta Tóc Đỏ, Ông Già và bọn hươu cao cổ. Đó là những gì bố đang viết lại phải không - chuyến đi của bố? Nhưng bố luôn nói là không quan trọng mà.”
“Tôi sai rồi,” chú lẩm bẩm. Một cách bình tĩnh. Và bắt đầu viết trở lại.
Cô nàng đặt cả thân người bệ vệ lên mép giường trong vài phút. Rồi khi nghe tiếng cô nhổm dậy, chú dõi theo cô đóng cửa lại sau lưng, và nhớ lại tất cả.
Một ván domino và một câu chuyện…