Chương 4 BĂNG QUA MARYLAND
Vậy đấy. Chú ở đây - Woody Nickel - lái xe chở cặp hươu cao cổ đồng hành cùng một bóng hồng mặt phủ tàn nhang có mái tóc đỏ. Bởi chó nào cũng sẽ có ngày ngáp phải ruổi nên có lẽ đơn giản là ngày của cậu trai chó-hoang này cũng đã tới. Chúa biết chú xứng đáng được một chút Ánh Sáng từ Đấng Trên Cao, dù chú có tin vào những thứ như vậy hay không. Giống phần lớn mọi người, chối bỏ không có nghĩa là không dựa dẫm vào nó nữa. Ngay lúc này đây, khi đã già như trái đất, chú đã sống đủ lâu để tin tưởng rồi lại thôi, rồi lại tin tưởng rồi lại không tin nữa với số lần nhiều hơn chú có thể đếm, cuộc đời vốn dĩ là một chuyến xe dằn xóc. Nhưng chú có thể nói thế này. Có thể là may mắn đấy. Nếu chú biết thế nào là linh cảm về số phận, thứ cảm giác khiến con thấy mình vĩ đại hơn thật sự, thúc đẩy con trở nên tốt hơn bây giờ, đó chính là cái lúc chú lái xe chở cặp hươu cùng một chiếc Packard xanh lục trong kiếng hậu. Chú không biết rõ mình nên làm gì, không dám hít thở mạnh vì sợ mình sẽ hù tất cả những thứ lớn lao này chạy măt. Cứ cách mấy giây chú lại kiểm tra kiếng hậu, mắt dán vô chiếc Packard đến khi chú chắc chắn chính Tóc Đỏ đang ngôi sau vô lăng.
“Gài nút áo vô.” Ông Già nhíu mày nhìn áo của chú.
Cái áo chú thó được quá nhỏ nên chú không tài nào gài hết hàng nút được, nhưng chú cũng cố gắng hết sức bằng cái tay tự do còn lại của chú. “Xin lỗi vì tôi đã ráng đấm ông lúc ở chỗ cách ly,” chú lầm bầm, mắt liếc nhìn ông.
“Lúc đó nếu mày còn hơn là ráng thì mày không ngồi ở đây bây giờ đâu,” ông nói, mắt nhìn nút áo dưới cùng của chú, cả hai đều biết không cách nào mà gài được. “Được rồi. Lái đi.”
Chú lái vào một khúc đường cong. Tụi chú nghiêng theo nó, cả hai đều liếc nhìn cặp hươu cao cổ qua kiếng hậu. Hai đứa nó đểu nghiêng đẹp theo. Tụi chú giữ tốc độ tối đa hơn năm mươi sáu cây số một giờ.
“Ổn đó. Bên kia kìa,” ông ra lệnh. Chú có thể cảm nhận ánh mắt Ông Già nhìn chú vẫn còn giữ cái sự thương hại, và cái sự thương hại đó còn đọng trên người chú lâu tới mức nó làm chú thấy chộn rộn.
“Người nhà mày bị gì hết vậy?” Cuối cùng ông cũng hỏi.
“Xuống lỗ hết rồi.”
“Còn nông trại nhà mày thì sao?”
“Cát ăn hết.” Chú lại liếc nhìn Tóc Đỏ, và cái hi vọng le lói của chú một lần nữa bùng cháy tới tận trời xanh. “Tôi có thể lái đường dài. Tôi có thể mà. Tôi muốn lái tới Cali.”
Ông nổi điên. “Mày y hệt cái lũ Okie.”
“Tôi không phải dân Okie.”
“Chắc ăn rồi. Tao nghe cái giọng mũi của mày mà.”
“Quê tôi ở Texas. Vùng Cán Xoong.”
“Cùng chỗ,” ông nói. Hồi ở nhà, đó là hai chữ thách thức. Nhưng nếu con đang ở giữa đường cùng gánh nặng sinh tồn trên vai, con từ Kansas hay Arkansas hay Texas cũng không quan trọng - con là một thằng Okie. “Đừng có mơ giấc mơ Cali nữa. Không giống mày nghĩ đâu.” Ông lại liếc chú một lần nữa. “Lần cuối mày có gì bỏ bụng là khi nào đó?”
“Tôi không đói,” chú nói dóc, nghĩ rằng ông vẫn đang tìm một cái cớ để tống chú đi. “Tôi không ăn nhiều đâu.”
Rồi ông nhìn kĩ những vết bầm trên cánh tay, vết xước trên mặt chú, và cái răng lung lay chú cứ lấy lưỡi lùa tới lui. “Mày dính trận bão hả?”
Chú gật đầu, tiếp tục lấy lưỡi lùa ráng.
“Nếu mày muốn nó rụng ra luôn thì cứ việc làm vậy”
Chú dừng lại.
“Cái vết thương lên mài trên mặt mày là do trận bão đó luôn hả?”
Chú gật đầu.
“Nhìn cũ hơn,” ông nói, “hơi giống vết đạn sượt.”
Chú không trả lời, nhận ra rằng ông là kiểu người sẽ moi bằng được sự thật từ mình trong tích tắc chỉ cần có một nửa cơ hội thôi, và chú vẫn chưa sẵn sàng nói cho ông biết sự thật.
“Tên mày là gì hả, con trai?”
Đầu óc chú vẫn còn lơ mơ vết đạn sượt nên chú nạt: “Đừng có kêu tôi là con trai.” Nhanh chóng nuốt cơn tức thoáng qua khiến chú phun ra mấy lời đó, chú nói thêm, “ạ.”
Ông Già giờ nhìn chú như thể chú là con heo treo thưởng ở buổi đấu giá. Nên chú ngồi thẳng dậy và trả lời một cách đàng hoàng. “Tên tôi là Woodrow Wilson Nickel. Kêu Woody thì tôi trả lời.”
Ông liếc ngang rồi bắt đầu cười nắc nẻ. “Tên mày là Woody Nickel hả?”
“Tôi không thấy có gì mắc cười hết,” chú lầm bẩm.
Nhưng có gì đó khiến ông nguôi lại. “Tên tao là Riley Jones,” ông nói. “Kêu ông Jones thì tao trả lời.” Nói xong, ông chống một cánh tay lên cửa xe đang mở và bắt đầu ra lệnh cho chú. “Được rồi. Nghe đây. Lái liên tục dưới ba tiếng, sau đó ta dừng lại để tụi nó nghỉ ngơi. Ta sẽ tìm mấy cái cây rồi mở nóc xe cho hai cục cưng duỗi cổ và ăn nhẹ, và ta sẽ không rời khỏi đó đến khi tụi nó bắt đầu nhai lại. Tới sáng, giữa trưa và đêm thì dừng lại để ăn uống, dù có bị phục kích khi qua mấy thị trấn đi chăng nữa. Ta sẽ theo dõi coi tụi nó trên xe thế nào. Tụi nó thích thì sẽ thò đầu ra cửa sổ bên hông trừ khi cửa sổ bị gài lại. Vậy nên mày nhớ coi chừng hai bên với phần nhô ra. Thử để cục cưng nào bị nện vô cái đầu bự chảng của nó đi rồi mày sẽ thấy mày nằm bên vệ đường lần nữa. Ta chỉ đi qua được hầm cao chưa tới bốn mét, nên đi chầm chậm thôi. Không được đi quá sáu mươi bốn cây số một giờ, kệ mẹ đường đông hay vắng. Nhìn chừng tốc độ, nhìn chừng luôn tụi nó. Rõ chưa?”
Chú gật đầu và ông trở nên yên lặng. Chú biết chú cũng nên như vậy, nhưng ngó qua kiếng hậu, chú bắt gặp cây súng hoa cải đang yên vị trên giá sau đầu tụi chú. “Ông tính bắn tụi vô lại kia hôm qua hả?” Chú buột miệng.
“Nếu tụi nó cần ăn kẹo đồng,” ông nói nhanh quá nên không thấy dễ chịu gì. “Nhưng tao không phải kiểu hay bắn người.”
Chú khựng lại. “Vậy… Ông sẵn sàng giết người vì bọn hươu cao cổ?”
Ông khịt mũi. “Bà Sếp sẽ giết tao luôn nếu tao không chở bọn hươu tới nơi an toàn.” Rồi ông thấy chú có vẻ nghiêm túc. “Tao sẽ giết người vì hai cục cưng hả? Mày cũng có thể hỏi tao có sẵn sàng chết vì tụi nó không. Cầu trả lời tỉnh táo là không, tao nghĩ vậy. Nhưng nếu mày thật sự muốn biết thì tao thấy coi mạng con vật thua mạng người là một suy nghĩ sai lầm. Mạng nào cũng là mạng.”
Liếc nhìn cặp hươu cao cổ châu Phi to lớn trong kiếng hậu đang hít thở không khí nước Mỹ, chú hỏi cầu hỏi mà chú cứ trăn trở mãi từ lần đầu thấy tụi nó. “Hai đứa làm sao tới được đây vậy?”
Gương mặt Ông Già thoáng tối sầm. “Tụi nó đang yên đang lành, làm đứa nhỏ nhất hoặc chậm nhất trong đàn, hay hằng ngày làm mồi cho mấy con sư tử. Cho tới một ngày bọn sư tử hai chân ngồi xe cầm súng trường và dây thừng đến gây náo động, làm cả đàn chạy tán loạn để tụi nó có thể bắt mấy con bị tụt lại phía sau. Hoặc ghê tởm hơn. Một số thằng đánh bẫy không thèm nghĩ gì nhiều, bắn chết mẹ để nẫng mấy đứa con mồ côi. Con nào chết thì để lại cho linh cẩu hoặc làm thịt rừng đem bán ở ngôi làng gần nhất.”
“Thịt rừng?”
“Thịt từ trong rừng - nơi hoang dã đó.”
“Dân ở đó ăn cả thịt hươu cao cổ hả?”
“Ở châu Phi mà. Vậy là thành tiệc tự chọn mẹ nó rồi,” ông nói. “Ta đều là sư tử mà, trừ vài cá thể hiếm hoi như hai cục cưng này đây, Chúa mến tụi nó.”
Chú cựa mình và Ông Già thấy, chăm chăm nhìn chú như thể ông biết chú đang nghĩ gì mà chú thì biết ông đã sai bét rồi. “Mày không thấy vậy hả nhóc? Mày chưa bao giờ bắt một con thỏ bự để ăn tối hả?”
“Đương nhiên có rồi,” chú nói, hất cằm. “Tôi có thể hạ một con hươu đực cách chỗ tôi đứng gần nửa cây sô rồi moi ruột nó ngay tại chỗ luôn.” Chú nói thêm, nhái theo lời cha của chú, “Chỉ là động vật thôi mà.”
“Nếu mày thật sự nghĩ vậy thì mày đã không ngồi đây rồi.” Ông Già đáp trả. “Ừ thì, mày sẽ sung sướng khi biết Bà Sếp không giao du với tụi đánh bẫy thú hoang. Chỉ giao dịch chủ yếu với bạn bè làm sở thú khắp nơi trên thế giới thôi. Nhưng hai cục cưng này được giải cứu sau khi một thằng đánh bẫy bỏ đói tụi nó. Không thể thả tự do cho tụi nó, vì là động vật theo bầy nhưng lại không có bầy. Nên bà nhận một cuộc gọi và tụi nó giờ ở đây, vì ai cũng muốn thấy hươu cao cổ. Một số người cần như vậy. Bản thân mày cũng đã trải qua biết bao nhiêu thứ mới tới được đầy, có vẻ mày cũng là một trong số mấy người cần thấy bọn chúng.”
Mình chỉ cần được tới California thôi , chú đang nghĩ thầm.
“À, mày nói mày chỉ cần tới California thôi,” ông tiếp lời trước khi chú kịp nghĩ cho xong, “nhưng mày cũng cần phải nhìn thấy hươu cao cổ mà. Mày chỉ không hiểu tại sao thôi, phải không? Để tao nói mày biết - động vật biết bí mật của sự sống.”
Cái bí mật sự sống duy nhất chú quan tâm là cách sinh tổn. Ngoài ra, chú cũng chắc chắn là ông ta đang xỏ lá chú thôi và chờ để lăn ra cười hả hê. Thay vì vậy, liếc nhìn bọn hươu từ kiếng hậu bằng một sự dịu dàng nồng ấm mà chú đã thấy từ ở khu cách ly, ông tiếp tục nói. “Bản thân động vật đã toàn vẹn, sống bằng tiếng nói mà ta không nghe thấy, hiểu biết vượt xa tầm hiểu biết hạn hẹp của con người. Và mấy con hươu cao cổ, chúng dường như biết thứ gì đó. Voi, hổ, khỉ, ngựa vằn… cảm giác khi ở gần mấy con vật còn lại hoàn toàn khác khi ở gần hươu cao cổ. Hai con hươu này cũng vậy, mặc dù tụi nó trải qua biết bao nhiêu là chuyện rồi.” Mắt vẫn còn dán vào cặp hươu, ông đã nở một nụ cười thật sự. “Dù vậy, đừng lo lắng gì về hai cục cưng này cả. Tụi nó đang tới sở thú San Diego, với khí hậu ấm áp như bánh mì nướng, ngập trong sắc xanh như một khu vườn và được gió biển vỗ về suốt cả năm. Ở đây tụi nó sẽ không phải lo lắng về bữa ăn kế tiếp hay sư tử nữa, và ở đây tụi nó sẽ được cả thành phố yêu mến chỉ bởi vì tụi nó đã cho phép ta biết về tụi nó. ừ thì, tụi nó nên như vậy. Thế giới ngập tràn bất hạnh này đang cần một phép màu của thiên nhiên hơn bao giờ hết để biết được bí mật của sự sống.” Ông nhìn qua chỗ chú. “Sau lưng mày có hai cục cưng rồi. Mày nên hỏi tụi nó về mầy cái bí mật đó trong lúc mày còn cơ hội đi.”
Một làn gió thổi qua cửa sổ, và ông cởi nón xuống để quạt không khí giữa tụi chú. “Lạy thánh thần, nhóc, mày nhất định phải tắm rửa đi. Mày như cái chuồng heo di động vậy!” Tụi chú phóng tầm mắt thấy thị trấn gần nhất cách tụi chú chừng hơn ba cây số. “Bên kia. Mình sẽ dừng lại để bỏ bụng chút gì và nhờ phước của cây nước nào đó. Rồi mình sẽ tìm một chỗ nghỉ chân cho bọn hươu trên đường đi.”
Háo hức vì nghĩ Tóc Đỏ có thể tận mắt nhìn thấy chú thực hiện pha hành động lái xe chở hươu, chú quay lại nhìn. Nhưng chiếc Packard không còn sau lưng tụi chú nữa, và chú thấy lạ.
Rồi bản thân Ông Già làm một việc cũng lạ. Khi một chiếc xe tải sơn vàng và đỏ phía trước tụi chú tấp vào gần đoạn giao với đường ray, ông trở nên căng thẳng, và lúc tụi chú bị dằn xóc khi băng ngang, ông nhìn chằm chằm xuống đường ray.
Dù vậy, lúc đó, chú cũng đang nhìn chằm chằm. Một chiếc xe tuần tra đang đậu gần biển báo giới hạn của thành phố phía trước… Đó cũng chính là mẫu xe của cảnh sát trưởng ở vùng Cán Xoong của chú. Người chú cứng đờ, mãi tới khi chú thấy ông ta chỉ là một cảnh sát của thị trấn, nhảy khỏi xe để vẫy tụi chú tấp vào.
Ông cảnh sát vừa cao vừa tròn, cười hô hố rồi tiến đến chỗ tụi chú để được gặp bọn hươu cao cổ. Rồi ông dẫn đường cho tụi chú tới một quán ăn, ở đó thực khách đổ xô ra xem và các cô phục vụ thì xuất hiện, tay khệ nệ bưng hai đĩa ngổn ngộn thịt dăm bông và trứng. Họ đặt thức ăn lên trên mui xe tải và chú ngấu nghiến hết cả hai đĩa trước khi kịp nhận ra là mình đang ăn cả phần của Ông Già. Biên tập viên tờ báo địa phương đang tạo dáng chụp hình với cặp hươu cao cổ. Rồi Chàng Trai dùng cái lưỡi dài như rắn của mình liếm láp ông cảnh sát to tròn trong khi Cô Gái hất cái nón của ông, và cả đám đông hân hoan huýt sáo hưởng ứng.
Lúc Ông Già đợi phần ăn sáng khác, ông nói, với một bên lông mày nhướng lên, “Mày đủ ăn không vậy?”
Chú gật đầu, bẽn lẽn. Để ông vừa lòng, chú đi vòng ra cây nước phía sau quán và xối nước một chút. Tuy vậy, chú vẫn còn là một thằng nhóc xứ Bão Cát không bao giờ tin tưởng vào cái bụng căng của mình, nên chú trở lại bằng cách vòng qua chợ ngay kế bên và bỏ túi một củ khoai tây. Khi chú yên vị trên ghế tài xế, Ông Già leo lên chỗ kế bên, bỏ xuống một gói đồ khô và một bao bố đầy hành tây cả táo ở ghế giữa, rồi nhắc lại lần nữa, “Mày đủ ăn không vậy?”
Chú lại gật đầu.
“Tốt,” ông nói, “vì nếu mày còn ăn cắp cái gì nữa thì tao sẽ đạp mày xuống giữa đường. Tao không nhân nhượng phường ăn cắp và dối trá được. Đừng bắt tao phải lặp lại.”
“Dạ sếp,” chú trả lời, nắm chặt củ khoai tây trong túi, trong lòng chắc mẩm là ông sắp bắt chú giao nộp nó. Thay vì thế ông đẩy gói đồ khô về phía chú. “Mở ra đi.”
Chú xé lớp giấy nâu bọc hàng. Bên trong là bộ đổ công nhân, cả một bộ. Mới tinh.
“Mặc lên đi,” ông nói.
Chú nhìn nó chằm chằm, không chắc mình sẽ làm gì, như thể chú không biết cách bận đổ vậy. Vấn đề là chú không biết - đồ mới thì không biết thật. Chú mười bảy tuổi và chưa từng có gì mới cả, thậm chí là đồ lót, cả đời chú toàn là quần áo cũ hết. Chú bắt đầu cởi cái áo ăn cắp ra.
“Jesus Joseph Mary ơi - cái thằng nhà quê này!” Ông Già cằn nhằn. “Mặc lại vào đi. Lần này, mày phải ra cây nước.”
Vậy nên, sau khi tìm thấy một cái cây phù hợp để trốn sau đó mà thay đổ, chú cởi đống giẻ rách ra, lẫy nước từ cây nước mà tắm táp ra trò ra trống, và bắt đầu mặc đô mới vào. Chúng chỉ là bộ đồ công nhân, nhưng chú thấy như bộ cánh sang trọng của một triệu phú vậy. Tới bây giờ, chú cũng không biết liệu chú có còn cái cảm giác như hồi được cho bộ đồ mới đó lần nào nữa hay không. Chú cởi bỏ cái áo lót lủng lỗ và tròng cái áo mới lên người, trầm trồ trước ý nghĩ rằng làn da mình là thứ đầu tiên nó chạm phải. Kế đến, chú tròng cái áo vải bông sọc chéo lên, vuốt phẳng mặt vải mỗi lần gài một cái nút áo. Rỗi chú xỏ chân vào cái quần jean, xắn ống quần dài một cách đáng ngạc nhiên lên và thắt dây nịt chặt nhất có thể. Ông còn mua cho chú một đôi vớ. V1 vậy, cuối cùng, chú cởi đôi bốt ra và vuốt nhẹ cái thứ xinh đẹp đó, cho chú cái cảm giác giàu có tới mức tội lỗi nhất hết thảy.
Túm tất cả đồ đạc lại, chú trở về chỗ chiếc xe đầu kéo. Ông Già nhìn chú từ dưới lên trên, khịt mũi vào khoảng không giữa hai tụi chú. “Đỡ hơn đó.”
Không được luyện tập nói cảm ơn nên chú không biết nói gì. “Tôi sẽ trả tiền lại cho ông,” chú lầm bầm. Đó là thứ gần với câu cảm ơn nhất mà chú có thể thốt ra, và nhìn Ông Già nhún vai thì có lẽ đó cũng là thứ gần với câu cảm ơn nhất mà ông nhận.
Chú mở máy chiếc xe. Tiếng reo hò vang lên từ chỗ đám đông.
“Đừng làm điều gì ngu ngốc đấy!” Ông cảnh sát béo tròn nói với theo lúc tụi chú đang chạy đi.
Ông Già cười hi ha ngay lập tức. “Quá trễ rồi,” ông đáp lại, liếc ngang chú một cái.
Nhưng chú không quan tâm. Chú đang lái chiếc xe đầu kéo to bự, mắc tiền chở cặp hươu cao cổ. Mặc bộ quần áo mới. Chú, Woodrow Wilson Nickel. Chú ngồi thẳng lưng, ngó về phía con đường trống trơn, lòng thầm ước ao Tóc Đỏ có thể thấy chú bây giờ.
“Nhớ là mày chỉ chở tụi tao tới DC thôi,” Ông Già nói, nhưng niềm vui sướng của chú trở nên điếc lác đối với sự thật như thế. Thật ra, món quà của Ông Già bắt đầu châm chọt khiến một phần nào đó trong chú muốn thú thật chuyện gì đã xảy ra vào ngày cuối cùng ở vùng Bão Cát châm ngòi cho cơn ác mộng của chú. Đó là ảnh hưởng của một tí tẹo lòng tử tê lên một thằng mồ côi mười bảy tuổi đang lần đầu cảm thấy mình may mắn. Nhưng chú biết một tràng thú tội sẽ không bổ béo gì đối với cái cơ hội được giữ lại để lái xe tới California. Nên chú ngậm miệng.
Trong vòng vài cây số kế tiếp, tụi chú bon bon tiến tới trong lúc Ông Già tìm một chốn nghỉ chần tử tế cho cặp hươu. Khi phát hiện một cái cây cao sum sê bên kia con đường, ông ra hiệu cho tụi chú tấp vào. Khi chú đạp thắng, ông đội cái nón phớt lên và nhảy xuống xe, nên chú đi theo. “Mày nghĩ mày có thể trèo xuống mà không gãy cổ chết được không?” Ông hỏi.
“Dạ sếp,” chú trả lời.
“Nghe đây,” ông tiếp lời. “Đây là thú hoang dã, không phải vật nuôi. Thú hoang thì có thú săn mồi và thú làm mồi. Thú săn mồi có móng vuốt, thú làm mồi có móng guốc. Hươu cao cổ là thú làm mồi nên có thể lấy móng guốc mà tung một cước ác liệt tới mức có thể làm nứt sọ hoặc đập gãy xương sống của một con sư tử. Mày chọc tức tụi nó thì cái móng trước của tụi nó có thể kết liễu mày còn móng sau thì cho mày tàn phế. Nên đừng có chọc tụi nó. Chỉ cần tụi nó hoảng hốt thôi là đã động chân rồi, mà tao phải xử lý cái nẹp đó nữa. Rõ chưa?”
“Dạ sếp.”
“OK, bật nóc xe lên để hai cục cưng nhâm nhi đi.”
Đến lúc Ông Già nhảy khỏi buồng lái thì chú đã trèo lên và gỡ chốt nóc xe. Cái mũi của Cô Gái nhanh chóng ló ra, nhưng chú không thấy Chàng Trai. Chú ghé mắt vô nhìn. Nó đang nằm dài trên sàn, cả thân người to bự của nó cuộn tròn, chân gập phía dưới, và kinh khủng nhất là cổ nó lật ngửa ra sau lưng. Chú nhảy xuống đất và hớt hải, “Chàng Trai nằm dài rồi…”
Ông Già bật cái cửa sập chỗ Chàng Trai. Cơ thể nó nằm sát cửa tới mức có thể chạm vào được. Ông Già vươn mấy ngón tay trên bàn tay tật nguyên xa nhất có thể, đặt lên cái cổ lật ngửa của thằng nhỏ rồi bắt đầu vuốt ve. Nó thôi không cuộn tròn nữa để búng cái lưỡi thể hiện mình đang tận hưởng cảm giác được Ông Già vỗ về, và ngay lập tức bật dậy đứng kế Cô Gái.
“Đây là tín hiệu tốt,” Ông Già quay lại phía chú mà nói. “Tụi nó thích cách mày lái xe đó. Mà vậy thì cũng có nghĩa là tao thích cách mày lái xe.”
Chú vẫn còn lắp bắp. “Hươu cao cổ nằm xuống hả?”
Ông nhún vai. “Hồi còn ở nông trại Okie, mày chưa thấy con ngựa nằm xuống lần nào hả?”
Chắc chắn là chú thấy rồi. Nhưng chúng đâu phải hươu cao cổ. Rồi chú nghĩ về cái nhún vai của Ông Già. “Ông thấy hươu cao cổ nằm xuống bao giờ chưa?”
“Tao không khẳng định là rồi được,” ông trả lời, tay mở chốt cửa sập chỗ Cô Gái. “Thật ra mà nói, một số thằng tay to mặt lớn ở mấy sở thú có hươu cao cổ sẽ nói với mày là chưa. Trừ khi nằm chờ chết.”
Chết? “Rồi sao ông biết như vậy là ổn?”
“Tao cảm nhận được,” ông nói. “Nhưng nêu cả hai đều muốn vậy thì tụi nó không bao giờ làm cùng một lúc, tao đoán vậy. Ít nhất là tới khi nào chân của con cái hết bị thương.”
Sao vậy?
“Sư tử. Cũng phải có ai đó trông chừng chứ.” chuẩn bị kiểm tra cái nẹp của Cô Gái thông qua cửa sập, ông nghiêng qua một bên, chắc chắn đang nghĩ là mình sẽ phải múa may một chút. Bản thân nó cũng đang giậm rầm rầm một chút rồi, vì biết ông đang ở đây. “Tránh về sau đi,” ông ra lệnh.
“Tôi có thể giúp mà,” chú nói.
“Mày không làm nổi đâu,” ông quay về phía chú để nói, để hai vai mình rộng mở và Cô Gái Hoang Dã đạp một phát.
RẦM.
Ông rên rỉ và loạng choạng té về phía sau.
Thấy vậy nên trước khi ông kịp kêu chú làm gì, chú đã chộp lấy cái bao bố để trên buồng lái, trèo lên bên hông xe và huơ huơ một củ hành ngọt về phía Cô Gái, nó đớp một cái ngọt sớt rồi đợi được cho thêm. Không lâu sau, cũng giống như đêm đầu tiên trong khu cách ly, cả hai con hươu cao cổ đều hít hít cả người chú để tìm mấy củ hành, Ông Già quan sát suốt chừng một phút, rồi cẩn thận kiểm tra miếng nẹp cho xong trong lúc Cô Gái mải ăn củ hành mà thôi không đá nữa còn Chàng Trai thì được lời mấy củ hành luôn vì Cô Gái được thì nó cũng được, vậy mới công bằng.
Trong lúc tụi hươu cao cổ tiếp tục dùng mũi húc nhẹ mình, chú có thể cảm nhận được Ông Già lại lần nữa quan sát chú. Ông rút gói thuốc Lucky Strike từ túi áo sơ mi, vỗ nhẹ cho ra một điếu, châm lửa và cúi người xuống để ngồi xổm dựa lưng vào thân cây, rồi ra hiệu cho chú xuống đó. Chú nhảy xuống. Ông chìa gói thuốc ra. Thuốc lá hồi đó cũng như kẹo cao su - bà má sùng đạo của chú còn dí mũi vô bột thuốc lá mà hít nữa, đó là cái cảnh tượng tởm lợm nhất mà con có lẽ từng thấy. Dù vậy, chú hồi nhỏ vốn đã ho quá đủ rồi, nên chú cũng không ngu tới mức đi hút, tới tận khi có chiến tranh. Thấy chú lắc đầu, ông nhét gói thuốc trở lại túi áo, hai tay gác lên hai đầu gối. Điếu thuốc đang đung đưa giữa hai ngón tay nát bấy của ông. Đây là lần đầu tiên chú nhìn kĩ chúng - một ngón tay bay hết phần nửa, và những ngón còn lại nhìn như thể chúng bị con gì hay thứ gì đó hết sức thô bạo nhai nghiến rồi phun ra để lành lại, nhưng sai cách hết.
“Nếu tao để mày tiếp tao chăm hai cục cưng,” ông nói, “dù mày có làm gì cũng đừng để tao thấy mày bên trong chuồng. Thú lớn không biết thú nhỏ đâu. Tụi nó có thể thương mày như mẹ của tụi nó nhưng vẫn sẵn sàng nghiền nát một cánh tay hay chân của mày mà không một lời báo trước. Cũng đừng thấy tụi nó còn nhỏ mà bị lừa. Sau tất cả những gì chúng phải nếm trải, cộng với những gì mình đang đời hỏi tụi nó, mày cũng hiểu mà, là mày trong tình cảnh như vậy thì mày cũng bất kham không thua gì đằu. Hiểu chưa?”
Chú gật đầu.
Rít một hơi xong, ông hất đầu lọc xuống đường, xách một xô nước, và bắt đầu rót nước từ bình chứa trên xe trong lúc hai con hươu cúi xuống chỗ ông. Ông rủ rỉ tiếng hươu cao cổ với tụi nó, và chú thấy như mình đang nghe lỏm được chuyện gì riêng tư lắm.
“Ông có cảm tình với động vật, phải không?” Chú thấy mình đang lẩm bẩm.
Ông chìa cái xô đầy nước ra và giữ tới khi chú nhận lấy. “Chắc vậy.”
“Cha tôi nói nó là điểm yếu.”
“Vậy à,” Ông Già vừa nói vừa hứng đầy xô nước còn lại. “Mày thấy tao yếu đuối lắm hả?”
“… Không phải, nhưng cha nói Chúa để động vật có mặt trên trái đất này là để mình sử dụng, đó là quy luật tự nhiên, nên chống lại điều này đối với một người đàn ông trưởng thành mà nói thì thật là ấu trĩ vì mình
Cuối cùng cũng phải ăn thịt hoặc giết chết bọn chúng để sinh tồn thôi.”
“Mà Chúa thì biết mình phải sinh tồn,” Ông Già nói lí nhí.
“Ông đồng ý với cha tôi hả?” Sự mỉa mai không phải là thứ chú quen nghe hồi còn ở nông trại.
“Hả?” Ông nói, chỉ dành nửa sự chú tâm mà nghe.
“Ông đồng ý với cha tôi hả?”
“Ờ, thì,” ông nói, tay đưa chú cái xô thứ hai. “Tao có nói ta đều là sư tử mà. Sư tử không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm sư tử. Con người thì có. Nhân tiện, bản thân mày có cảm tình với động vật đó, dù mày với cha mày có thích hay không.” Ông hất cằm về phía tụi hươu cao cổ. “Mấy cục cưng biết điều đó. Tụi nó biết rõ Earl, thằng chó đẻ, nên tụi nó chỉnh liền rồi, không phải sao?”
Cặp hươu giậm chân một chút để tụi chú biết mà tiếp tục với mấy cái xô nước. Nên chú tiếp tục, Ông Già thì ngồi xuống bậc thềm xe chỗ buồng lái, châm thêm một điếu Lucky và bắt đầu ngó chú nữa. Chú có thể cảm thấy lông phía sau cổ dựng đứng lên lúc ông tiếp tục chăm chú, giống như ông là con sư tử núi đang đánh giá chú trên đồng bằng vùng Cán Xoong. Ông càng nhìn lâu, chú lại càng hối hận đã khiến ông nói mãi.
Cuối cùng, ông nói, “Mày biết lò mổ là gì không? Nghế đầu tiên của tao là ở đó, hồi nhỏ hơn tao có việc ở đó rồi, chưa tới mười hai tuổi. Người ta mua mấy con ngựa già trên đường tới nhà máy keo dán để bắn chết, lột da tụi nó, bán da, còn thịt thì đem cho mấy con khác ăn. Công việc của người quản thú là giữ cho bọn động vật còn sống và khỏe mạnh, và thịt ngựa già là cách. Người ta sẽ đem mấy con dao bự tới rồi lấy mấy thứ bọn động vật ăn thịt cần - là mấy con hổ với sư tử.”
“Ở sở thú San Diego hả?”
“Mày để cho tao nói hết không? Không, không phải ở sở thú. Công việc của tao là làm con dê Judas, dẫn cả bầy ngựa tới chỗ giết mổ trong yên bình. Nhưng tao không bao giờ quen được, mấy con ngựa tới chỗ tao vẫn là mấy con thú lớn cao quý. Thấy bản thân vẫn còn là một thằng nhóc và không có cái quyền để nghỉ, tao trở nên triết lý hơn về chuyện này. Tao bắt đầu suy nghĩ đây cũng là một kiểu nhiệm vụ cao quý cuối cùng của một giống loài cao quý. Tao sẽ cho mày biết một bí mật. Ban đầu, tao bắt đầu cảm ơn từng con ngựa - hệt như Mắt Diều Hâu.”
Chú nhìn ông mà thấy buồn cười.
Ông bật lại ngay lập tức. “Mắt Diều Hâu - Người Chém Nai, Người Mohican Cuối Cùng… Thánh thần ơi! Là sách đó. Ông Fenimore Cooper viết. Mày không đọc mấy cuốn sách đó hồi đi học hả? Trời, tao không đi học nhiều tới mức học hết bảng chữ cái mà còn đọc hết nữa.” Mắt sáng lên, ông dùng tay đang kẹp điếu Lucky ra hiệu thứ gì lớn lắm và nói, “Không có chốn nào mà người ta có thể hưởng thụ của hôi được một cách bình yên cả.”
Chú chắc chắn ông đang trích từ một cuốn sách, nhưng câu trích dẫn duy nhất chú từng nghe là từ Sách Lễ Giáo, và chú chưa từng thấy ai ra điệu bộ đó với một điếu thuốc hết.
Ông nghiêng người về phía chú. “Mắt Diều Hâu sống ở biên giới thời thực dân - một huyền thoại với cây súng trường. Ông có thể hạ một con hươu đực cách ông một trăm bước. Hồi đó,” ông kể tiếp, vẫy điếu Lucky ngang trên đầu, “đàn chim bô câu viễn khách đông tới mức phủ kín bầu trời, che cả mặt trời. Tất cả những người khác đều xách súng ống loe săn tụi nó để giải khuây và lấy làm lông gắn nón vớ vẩn gì đó, làm nổ tung - đến khi tụi này biến mất mãi mãi. Ông già gân vĩ đại này thì không như vậy. Mắt Diều Hâu không bao giờ giết một sinh vật nào mà không có lý do chính đáng, và mỗi lần phải bắn một con hươu để lấy thịt, ông đều ngừng lại một chút để cảm ơn nó vì đã dùng sự sống của nó để đổi lấy sự sống cho mình.” Ông Già ngả người trở lại. “Hồi còn nhỏ và ở lò mổ câu chuyện này làm tao xúc động. Nên tao bắt đầu làm như Mắt Diều Hâu. Tao vẫn còn làm vậy. Nhiều người khác thì đọc kinh cầu nguyện. Tao hả, tao nói lời cảm ơn với thứ tao bỏ vô bụng. Đời nó đổi lấy đời tao.” Ông ngừng lại, lơ đãng xoa xoa cái bàn tay nhìn mà tội. “Sớm thôi, tao cũng sẽ đền đáp lại dù chỉ là cho mấy con giòi. Khi xong xuôi hết thì mình chỉ là một mớ thịt. Quy luật tự nhiên là vậy đó. Tao còn quan tâm thịt của tao đi đâu về đâu khi tao không còn xài nữa làm chi?” Ông vừa nói vừa đứng lên. “Nhưng tao không phiền nếu được cảm ơn đâu.”
Ông rít một hơi cuối, lấy gót giày đạp lên đầu lọc, rồi trèo vào buồng lái. Ông Già để lại cho chú hết đống việc vặt, hoặc là đang lạc lối trong mớ suy nghĩ về Mắt Diều Hâu hoặc là đã tin tưởng chú rồi. Chú nhận ra đây là trường hợp thứ nhất, nhưng chú tính chứng minh cho ông thấy ông đúng rồi nếu là trường hợp thứ hai. Vậy nên chú để hai cái xô nước trở lại vị trí cũ gần mấy cái bình chứa, rồi đóng cửa sập lại, và khi chú leo vô buông lái để khởi hành lần nữa, ông vẫn ngồi đó nhìn trân trân ra ngoài đường. Lúc chú vô số, ông kết lại câu trả lời cho câu hỏi chú đã hỏi mà quên béng đi.
“Mạng sống là mạng sống dù đó là mạng của ai hay con gì, nhóc à - một thứ để mình tôn trọng,” ông nói. “Nếu mày không hiểu được thì uổng da uổng thịt trên người mày.” Rồi ông hất tay về phía con đường. “Giờ thì nắng đang như thiêu như đốt đây.”
Lúc chú lái chiếc xe đầu kéo trở ra đường, chú hơi bối rối vì được nghe ông nói nhiều hơn mong đợi của mình. Ông Già khác biệt như sự khác biệt giữa cha và Cuz và bất cứ người đàn ông trưởng thành nào mà chú biết, dù con không thể nhìn ông mà phán được đâu. Thoạt nhìn, ông là một người trông gai góc xù xì như bất kì người đàn ông lao động ngoài trời nào, nhưng bên trong thì ông mang đến hết bất ngờ này tới bất ngờ khác. Chú nào biết sắp có vài điều ngạc nhiên to lớn đang đón chờ. Thật ra, chú bị cuốn theo mấy lời của Ông Già tới mức đi cả cây số rồi mới nhớ kiểm tra kiếng xe xem Tóc Đỏ còn ở đó không.
Con đường vẫn trống trơn.
Suốt một lúc lâu, tụi chú di chuyển trong sự yên lặng hằng được mong mỏi. Tuy vậy, khi tụi chú chú ý đến một đoạn cắt với đường tàu phía trước, chú thấy Ông Già lại trở nên căng thẳng. Lúc đến gần, tín hiệu bật reo và thanh chắn được hạ xuống. Một đoàn tàu đang chạy tới. Nó không phải là tàu chở khách hay thậm chí là tàu chở hàng như cái chú từng nhảy. Nó là đoàn tàu của gánh xiếc - được sơn những màu vàng và đỏ sáng rỡ - y chang mấy màu trên chiếc xe hàng hồi sáng. Đoàn tàu của gánh xiếc không thể nào dài tới mười hai toa, nhưng hai con mắt chú thấy nó dài ơi là dài. Chỗ giao nhau nằm trên một đồng cỏ chăn thả bằng phẳng chỉ rải rác vài cái cây lởm chởm chặn giữa, và chú có thể thấy mầy cái biển trên toa tàu. Tụi chú sắp tới rất gần, đến nỗi có thể nhìn thẳng vào cả người lẫn thú trên tàu.
Nhưng Ông Già không nhìn gì cả. “Dừng lại. ở đây.” Ông ra lệnh.
Nên chú thắng xe lại bên đường gần chỗ mấy cái cây lởm chởm. Chỉ vài giây sau, chú phải vẫy tay ra hiệu cho hai chiếc xe hai bên tụi chú, một chiếc mui kín Oldsmobile biển số New Jersey và một chiếc Chevy thổ tả. Họ vừa trân trối nhìn vừa lướt qua tụi chú và nhanh chóng nhìn thẳng vào những hành khách của gánh xiếc lúc đoàn tàu trờ tới khúc giao, bí bo xinh xịch.
Tấm biển treo trên toa xe lửa sang trọng đề Sự KIỆN BÙNG NỔ CỦA RẠP XIẾC DI ĐỘNG BOWLÉS &WATERS. Rồi tới một chiếc xe nhạc chạy tới. Rồi kia là một con sư tử trong cái chuồng với đường viền uốn lượn cầu kì. Kế tiếp là mấy con voi và ngựa, rất nhiều ngựa. Nhưng không có con hươu cao cổ nào. Hồi đó, không có ai ở cái xứ xa châu Phi thế này có thể thấy hươu cao cổ. Mấy sở thú xịn ở Bờ Đông luôn ráng sở hữu tụi nó, nhưng lạnh quá, tụi nó ngỏm sớm. Gánh xiếc cứ muốn có tụi nó, nhưng di chuyển nhiều quá, tụi nó ngỏm còn sớm hơn. Vậy nên, dù chú biết tụi nó đặc biệt, chú cũng không biết đặc biệt cỡ nào - tới mức được bao bọc hết mức - nhưng chú sắp được biết rồi.
Cặp hươu đang ngóng cổ về phía đoàn tàu ầm ĩ và Ông Già thì đang căng thẳng tột độ. Tông cửa xe chạy ra, ông nói, “Giúp tao đẩy đầu hai con hươu cao cổ vô đi! Tao khống muốn phiền phức đâu.”
Chú không thích mấy chữ đó, đặc biệt là khi việc kéo đầu tụi nó đã trễ quá rồi. Đoàn tàu đã đi qua.
Và trong giây phút đó, chiếc Packard cũng đi qua.
Một đốm xanh lục mờ mịt sượt ngang qua tụi chú trong lúc chú đang leo lên bên hông chiếc xe. Thắng gấp lại đằng sau mấy chiếc xe khác ở khúc giao, Tóc Đỏ phóng ra trong bộ tóc xoăn lộng lẫy, tay cầm máy chụp hình. Nàng chụp đoàn tàu và mấy chiếc xe hơi, rồi quay sang để chụp tụi chú. Khi thấy chú, nàng ngạc nhiên tới mức hạ máy chụp hình xuống để nhìn thẳng vào chú lúc đó cũng đang nhìn lại nàng. Và chắc chắn là chú đang nhìn nàng.
“Nhanh lên đi thằng nhóc!” Ông Già hét lớn về phía chú.
Từ chiếc Chevy cũ sì, một người đàn ông hộc tốc chạy về phía tụi chú. “Hai con này mà không phải hươu cao cổ thì chặt đầu tôi bỏ đi - hai người đi chung với gánh xiếc à?”
Chú bận kéo Cô Gái vô để có thể đóng cửa sổ lại nên không buồn trả lời. Sau một vài lần cố gắng đẩy cái đầu to đùng đó vô mà nó cứ bất hợp tác, chú giơ tay đầu hàng, nhìn về phía Ông Già để ông có thể tiếp tục mắng chửi chú. Nhưng đoàn tàu đã qua rồi và ông nheo mắt nhìn theo nó chăm chú tới mức sắp sửa bể một cái mạch máu trên trán.
Gia đình ngồi trên chiếc Oldsmobile sau đó cũng nhập hội. “Tôi biết ông là ai!” Người mẹ reo lên, nhanh nhẹn lướt tới chỗ tụi chú cùng với mấy đứa nhỏ. “Tôi đọc tin về các anh trên báo. Mẫy đứa, nhìn nè! Họ đang tới Calitbrnia! Đó là hai con hươu cao cổ vượt bão! Tụi nó sắp sống với Belle Benchley ở sở thú San Diego! Nhà mình thấy bà trên thời sự, phải không mấy nhóc?” Người mẹ cứ huyên thuyên. Ông Già không để tâm nghe. Sự tập trung của ông đã dồn hết vào cái toa nhân viên ở cuối đoàn tàu gánh xiếc cùng với cái bảng treo phía sau: TỐI NAY Ở DC! Bởi lúc nó biến mất ngay khúc cua, một người đàn ông bự con, bụng bia, để ria mép rảo bước về phía cửa sau toa nhân viên vừa kịp lúc để nhìn tụi chú. Trân trối.
Ông Già chửi thề khe khẽ.
Lúc thanh chắn được bật lên, xe nào đang xếp hàng cũng không muốn rời vì tụi chú vẫn còn ở đó, nên tụi chú phải vòng xe quanh họ. Cặp hươu ló đầu trở lại về phía đám đông, tụi chú băng qua đường ray và cũng biến mất sau khúc cua đó. Chú nhìn Tóc Đỏ qua kiếng hậu tới khi nàng mất tăm, tự hỏi không biết Ông Già có để ý nàng không. Nhưng đầu óc ông có vẻ vẫn còn kẹt trên đoàn tàu gánh xiếc đó.
Ngay khi con đường tách khỏi đường ray, Ông Già thông báo, “Mình sẽ nghỉ qua đêm bây giờ rồi tới DC vào ngày mai.” Bởi tụi chú vẫn còn một tiếng trước khi mặt trời lặn nên làm vậy có vẻ kì cục hết sức. Dù vậy, chú không định nói ra, bởi ông vẫn còn định bỏ chú lại ở DC và chú cần thêm thời gian tính toán xem làm cách nào để ông đổi ý.
Đi thêm chừng một cây rưỡi nữa, tụi chú ghé vào một chỗ nho nhỏ có tên Trạm dừng chân Bên đường của Round. Không có gì nhiều, bốn cái lều lụp xụp và vài cái ghế mây xếp thành vòng tròn xung quanh đống lửa trên sân. Một quý bà tóc bạc búi củ tỏi và hai cô con gái đã lớn cùng ra với Ông Già để coi hươu cao cổ, cả ba đều quệt tay lên tạp dề. Chỗ này là hộ kinh doanh, con sẽ biết, vì căn nhà phủ ván gỗ bên đường được dùng làm văn phòng và quán ăn nhỏ luôn, nếu con gọi một cái bàn với sáu cái ghế là quán ăn. Người mẹ chỉ tay về phía chòi ở góc gần lùm sồi miền Nam nhất, cái chòi mà bà nghĩ là phù hợp nhất để tụi chú đậu xe. Mọi thứ xong xuôi nhanh chóng. Lúc tụi chú đã lo xong cho hai con hươu, hoàn tất với cú đá Ông Già, hành tây để hối lộ và lá cây để nhâm nhi, ba người phụ nữ đem tới chỗ tụi chú bánh nhân thịt, khoai tây và bánh bông lan dừa. Chú ngạc nhiên về cung cách của Ông Già. Chú cho rằng ông là kiểu người được chó sói nuôi lớn, hay hà hiếp người khác và tự hào về điều đó. Nhưng con nên nghe lời ngon tiếng ngọt mà ông dành cho ba người phụ nữ kia. “Kìa, bà Round, bà không cần mà” và “Hết sức cảm ơn, thưa bà.” Một người quyến rũ thật sự.
Lúc họ rời đi, ông bắt gặp chú nhìn ông một cách kì cục và vẫy tay về phía cái lều. “Ca đầu tiên này mày có thể nằm ngủ trên giường.”
“Chưa được,” chú nói, không muốn thừa nhận là chú không ngủ.
“Được rồi, chút nữa tao sẽ thay ca cho mày.” Rồi chú đứng đó, đút hai tay vào túi quần mới, cố gắng suy nghĩ mình nên làm gì. Ông chỉ về phía đống lửa trại. “Qua đó ngồi lên cái ghế mây kìa. Mày có thể nhìn thấy tụi hươu từ chỗ đó.”
Nên chú đi qua chỗ đó và ngồi xuống.
Lúc này trời đã tối rồi. Chỉ có một chiếc xe khác ở trạm dừng chân đêm đó. Chú không thể thấy rỗ đó là xe nào, ánh sáng duy nhất ở đó là từ đống lửa trên khoảng sân be bé. Chú nheo mắt nhìn chiếc xe hơi và ngồi thẳng lưng nhìn những gì chú sắp sửa thấy.
Đó là chiếc Packard. Càng nheo mắt thì đốm xanh càng xanh.
Chú sắp xếp cái ghế sao cho chú có thể thấy cả chiếc xe đầu kéo và chiếc Packard, rồi chờ đợi. Chú phủi phẳng bộ đồ mới của mình, cố ý ngồi sao cho thân hình tong teo của chú nhìn giống một người đàn ông lái xe đầu kéo đang thư giãn, và ngắm từng vì sao đang lên. Tới Đại Hùng Tinh trên đầu chú thì chú thấy cánh cửa lều bật mở và cô nàng bước ra.
“Cao Kều, là anh!” Tóc Đỏ đến gần và kêu lên. “Tôi ngồi với anh được không?” Nàng nói, và ngồi xuống. Ánh lửa khiến tóc nàng đỏ rực tới mức chú tưởng nó sắp bùng lên thành ngọn lửa. Nhìn gần, chú thấy da nàng đầy tàn nhang, cái kiểu tàn nhang Ái Nhĩ Lan dữ dội đầy khắp mà phụ nữ hay giấu dưới lớp trang điểm dày cộp như bánh tráng, phải lấy cái bay để đắp lên. Không phải nàng. Cộng thêm, chú có thể thấy nàng thật sự không lớn hơn chú là bao dù nàng có ăn mặc bảnh chọe hay xe có xịn tới đâu đi nữa. Nàng không cách nào hơn mười chín hay hai mươi được, không cách nào một người con gái có thể trông già trước tuổi đối với nàng - và ngay thời khắc đó, với chú.
“Tôi không ngờ chính anh là người đang lái chiếc xe chở cặp hươu cao cổ!” Nàng nói. “Người đàn ông kia đi mất rồi à?”
Chú gật đầu.
“Tôi không lái xe giỏi đâu. Chỉ mới lái đây thôi. Gái thành thị, anh biết mà. Anh chắc phải là nhất hạng rồi,” nàng nói.
Chú mỉm cười, ngồi thẳng lưng. Nếu chú không trả lời liến thì nàng sẽ nghĩ chú bị ngu. Chú đằng hắng và tìm thấy giọng nói của mình. “Cô theo dõi chúng tôi hả?” Chú nói có phần hơi lớn tiếng.
“Anh không phiền mà, phải không?”
Chú lắc đầu.
Nàng liếc nhìn chiếc xe đầu kéo. Tụi chú có thể thấy hai cái đầu hươu thò ra từ nóc xe đang nhóp nhép đọt cây, và nàng cười toe toét. “Hươu cao cổ! Anh có tin nổi không?”
Chú lại nhún vai, giờ thì hơi ngạo nghễ rồi, như thể chuyện này đâu là gì. “Chúng chỉ là động vật thôi mà.”
“Chỉ là động vật!” Nàng nhìn chú như thể chú có tới hai đầu. “Chúng chỉ là động vật cũng như Empire State chỉ là một tòa nhà.” Rồi mắt nàng thơ thẩn tới chỗ vết bớt bự cỡ trái cà chua được đem treo thưởng ở hội chợ bang trên cổ chú. Khi thấy chú để ý, nàng giơ cổ tay mình lên - bản thân nàng cũng có một vết bớt hình con chim, “Vết bớt là điềm lành đấy, anh biết không?”
“Không biết.” Hồi ở nhà chú chỉ toàn nghe nói đó là dấu vết của quỷ dữ, và chú chắc chắn là sẽ không khơi mào chuyện này rồi.
“À, tôi thì thấy anh có vẻ may mắn đấy,” nàng nói. “Rất may mắn.” Trong lúc ngắm nhìn bọn hươu, tụi chú chìm vào sự im lặng gượng gạo mãi đến khi nàng cất lời mà không nhìn về phía chú, “Vì sao anh đấm Lionel?”
Chú ngồi thẳng hơn nữa. “Thằng cha đó túm lấy tay cô mà.”
“Tôi có thể tự lo cho mình, anh biết đó,” nàng nói. Nhưng gương mặt nàng dịu dàng hẳn khiến chú nghĩ - hi vọng - là nàng thích như vậy.
Ngay sau đó, cặp hươu bắt đầu chuyển sang màn nhai lại và hai cái mõm của chúng biến mầt tăm. “Ôi… ôi không.” Mặt Tóc Đỏ bí xị. “Có cách nào để tôi có thể gặp tụi nhỏ không? Đã trễ quá rồi sao?”
Giờ chú đã có quyền quyết định rồi. Ông Già vẫn luôn cho người ta tới coi cặp hươu suốt ngày mà, không phải sao? Bên cạnh đó, chú cũng đọc xấp giấy của nàng rồi. Nàng muốn chạm vào một con hươu cao cổ - và chú có quyền làm điều đó xảy ra.
Chú do dự, nhưng gương mặt của nàng rạng rỡ như một bông hồng và chú hoàn toàn bị đánh gục.
Nghe tiếng ngáy của Ông Già nên chú dẫn nàng băng qua dưới những cái bóng mà ánh lửa trại vẽ nên để tới chỗ đậu xe. Chú bắt đầu trèo lên nóc xe đang mở bung. Ngay khi chú vừa đặt một chân đi bốt xuống bậc thềm, cặp hươu liền thò hai cái đầu bự chảng của tụi nó ra khỏi cửa sổ, và chú nghe tiếng Tóc Đỏ thở mạnh, cái kiểu thở mà con luôn muốn nghe. Chú nhảy xuống để giúp nàng bước lên, nhưng nàng không cần sự trợ giúp nào. Nàng thò một chiếc giày hai màu lên bậc thềm, chiếc kia lên vành bánh xe, và vươn tới chỗ cặp hươu. Lúc làm quen với tụi nó, hai chân nàng đang ra kiểu này kiểu kia, và chú không thể ngừng nhìn chòng chọc quần nàng. Cũng như nàng bị chú bắt quả tang đang nhìn vào vết bớt của chú, nàng bắt quả tang chú đang nhìn cái quần của nàng. “Cao Kều?”
Chú thấy hai má ửng đỏ. “Tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào mặc quần cả.”
Nàng cười. “À, tôi không phải là người cuối cùng đâu - chắc như đinh đóng cột nhé,” nàng nói. Rồi nhanh như sóc, nàng trèo lên nóc xe đang mở, cưỡi lên tấm ván chéo chắn giữa hai khoang xe của cặp hươu rồi nhăn nhở nhìn xuống chỗ chú, như thể đang nói, Anh còn chờ gì nữa?
Đầu chú gần như bị vặn bung ra khi quay lại nhìn cái chòi của Ông Già. Tiếng ngáy rền vang vẫn còn đều đều, vậy nên, gồng thẳng người, chú trèo lên. Lúc chú thả người xuống tấm ván đối mặt với nàng, cặp hươu đã thụt đầu trở lại từ cửa sổ và bu xung quanh tụi chú, hai cái mõm chúng húc vào đầu gối tụi chú. Cô Gái đẩy chú thật mạnh để kiếm củ hành, chú phải túm lấy cái đầu bự chảng của nó để đứng vững. Trong lúc đó, Tóc Đỏ đã chạm vào một bên sừng của Chàng Trai và được nó rửa tội bằng nước dãi hươu cao cổ, mà nếu bị vậy thì hầu hết các bà các cô sẽ té ngửa ra đất mà la hét. Nhưng Tóc Đỏ thì không.
Lại cười, nàng lau mặt vào cái áo lụa bằng một tay, tay còn lại thì vỗ về quai hàm to bự của Chàng Trai, và khi những cái vỗ về của nàng chuyển thành vuốt ve dịu dàng, cả người nàng dường như thư giãn hẳn. “Tôi đang chạm vào một con hươu cao cổ…” Nàng thở dài đầy mơ màng tới mức chú tưởng nàng sẽ trôi đi mất luôn. “Chúng làm lòng tôi ngập tràn cảm giác diệu kì chỉ cần nhìn thấy chúng thôi. Tôi thấy châu Phi gần ngay trước mắt mình… Tôi thấy tất cả những kì quan trên thế giới, đang chờ ngoài kia để được nhìn thấy,” nàng vừa nói vừa nhìn chú với ánh mắt ngập tràn niềm vui không chút giấu giếm tới nỗi chú tưởng nàng sắp hôn chú rồi. Mặc dù đêm nào ở sân ga chú cũng tưởng tượng mình sẽ hôn Augusta Tóc Đỏ như thề nào, viễn cảnh này làm chú sợ hãi tột độ. Nếu Cô Gái không lựa đúng khoảnh khắc chính xác để húc chú qua một bên thì chú đã biết kết cục rồi. Thay vào đó, Tóc Đỏ hướng tất cả cảm xúc đó cho Chàng Trai Hoang Dã, những cái vuốt ve dịu dàng giờ trở thành sự âu yếm tuyệt vời. “Thật khó tin chúng có thật, phải không?”
Cố gắng không tan chảy ngay tại đó khi chứng kiến nàng âu yếm Chàng Trai, chú lục tìm thứ gì đó, bất cứ thứ gì, để nói và nghe thấy một trong những lời cảnh báo của Ông Già tuôn ra từ miệng chú. “Cẩn thận đó. Thú lớn không biết thú nhỏ…”
Nàng tiếp tục âu yếm và Chàng Trai thì cứ liếm láp trên không trung. “Chắc chắn là chúng khống quá nguy hiểm đâu, phải không?” Nàng hỏi.
Ngay lúc đó, cái đầu bự chảng của Cô Gái lại thụi chú nữa. “Bọn này có thể làm vỡ sọ một con sư tử chỉ bằng một cú đá bằng móng guốc,” chú nói, vừa lầm bầm vừa gắng giữ thăng bằng.
Tóc Đỏ dừng lại. “Anh thấy chúng đá rồi à?”
“Thấy con này rồi,” chú nói, hất cằm về phía Cô Gái, giờ đang dí mõm nó gần vô trong túi chú. “Nó đá Ông Già rồi, nhưng có vẻ nó không muốn đá ổng xuống mồ - dù sao thì cũng chưa.”
“Vậy ra nó nóng tính. Tốt.” Tóc Đỏ vươn tay để vỗ về nó. Nàng lại nhìn về phía Chàng Trai. “Nhưng đây là một quý ông mà, phải không?” Nó trả lời bằng cách dí mõm vào háng của Tóc Đỏ, khiến nàng ưỡn ẹo và chú thì muốn nện nó vì hư hỏng. Lúc nó nhìn lên, cùng với tất cả vẻ ngây thơ của hươu cao cổ, nàng lại cười. “Một quý ông ranh mãnh - còn ghê gớm hơn nữa.” Rồi nàng lập tức trở về cái vẻ mộng mơ của mình, vuốt nhẹ những ngón tay ngang một vết đốm hình thoi trên xương hàm của Chàng Trai Hoang Dã như thể nàng còn không tin được là nó ở đó. Rồi giọng nàng trở nên mỏng nhẹ, mơ màng. “Anh có biết mình không phải là người đầu tiên chở một con hươu cao cổ xuyên quốc gia không? Khoảng một trăm năm trước người đứng đầu Ai Cập cũng gửi một con cho vua nước Pháp. Họ chở nó trên một chiếc tàu và dẫn bộ nó hết hơn tám trăm cây số tới Ba Lê. Anh có tưởng tượng nổi không?” Nàng tiếp lời, dịu dàng hơn, mơ mộng hơn. “Cả nước họ phát rồ vì chuyện này - đàn bà thì làm tóc bới cao kiểu hươu cao cổ, đàn ông thì đội nón cao hình hươu cao cổ. Người ta nói một trăm nghìn người đã đứng dọc đường và dõi theo trong kinh ngạc khi lính hoàng gia hộ tống con hươu cao cổ tới dinh thự của đức vua.” Nàng di chuyển bàn tay xuống cổ của Chàng Trai Hoang Dã, làm nó rùng mình vì sung sướng. “Và một trăm năm trước sự kiện đó, một vị vua Ai Cập đã gởi một con tới Florence. Chuyện này thật ra đã được vẽ lại trên những bức bích họa cũng như tranh vẽ lưu hành khắp các quảng trường và vườn tược của thị trấn! Thậm chí còn có một chòm sao mang tên nó.” Nàng ngước nhìn những vì sao. “Người ta nói anh có thể thấy nó trên bầu trời phía Bắc Mexico. Có lẽ mình sẽ thấy được nó trên sa mạc.” Rồi nàng lại thở dài, lần này nhỏ nhẹ tới mức chú gần như bỏ lỡ, và chú thật sự, thật sự không muốn mình bỏ lỡ.
Chàng Trai lại bắt đầu nhai lại và Cô Gái đã thôi không truy lùng củ hành nữa để mà nhai lại cùng, nhỏ dãi khắp bộ đồ mới của chú. Tay lau vệt nước dãi, chú nói với Tóc Đỏ, “Cô biết nhiều về hươu cao cổ thiệt đó.”
Khi chú nhìn lại, Tóc Đỏ đang chăm chú nhìn cặp hươu cao cổ hệt như Ông Già. “Tôi chỉ bắt gặp tụi nó trong sách vở, tới mức tôi thấy tụi nó có lẽ là rớt từ cái lỗ trên trời xuống mặt đất - bị một cơn bão cuốn tới trái đất để rồi đáp xuống trước mặt tôi. Khi tôi nhìn thấy chúng, tôi biết chính xác mình phải làm gì.” Rồi cứ thế, nàng vươn tay để chạm vào cặp hươu cao cổ lần cuối, rồi nhảy xuống đất trước khi chú kịp có cơ hội đỡ nàng.
Khi chú nhảy xuống trước mặt nàng thì nàng có vẻ đang thở không ra hơi, tay nàng ấn lên ngực chỗ tim đập, nhưng nàng vẫn cười rạng rỡ với chú. “Thật là - tuyệt vời,” nàng trầm trồ. “Ôi, Cao Kều, tôi…” Đột nhiên nàng ôm ghì lầy chú mạnh tới mức cái xương sườn bị gãy đang châm chọt cái xương sống đầy nhẫn nhịn của chú. Rồi nàng lùi lại thật nhanh, như thể cái ôm đó cũng khiên nàng ngạc nhiên. “Xin lỗi… nhưng anh không hiểu điều này có ý nghĩa với tôi như thế nào đâu. Cảm ơn anh nhiều lắm,” nàng nói, cố gắng trấn tĩnh.
Chú không gấp gáp gì để trấn tĩnh đầu, bản thân vẫn còn cảm nhận được sự ấm nóng đau đau của cơ thể nàng áp vào người chú và vô cùng hạnh phúc vì Ông Già đã bắt chú phải xối nước tắm rửa.
Hít một hơi thật sâu lúc tụi chú trở lại chỗ lửa trại, nàng thở dài lần cuối cùng. Trở lại việc nghiêm túc, nàng vén những lọn tóc khỏi gương mặt mình, lôi một quyển sổ từ túi áo ra, và nói, “Ông Jones có biết tồi đang đi theo hai người không?”
“Tôi không nghĩ vậy.”
“Đừng kể gì với ông ấy. Tôi muốn có cơ hội để gây ấn tượng trước với ông ấy. Chắc anh có thể giới thiệu tôi với ông ấy mà, được không?”
“Chắc chắn rồi, nhưng sao cô biết tên ông ấy?”
“Ông ấy trên mặt báo mà. Tờ nào cũng có tin tức về tụi hươu cao cổ.” Tóc Đỏ lôi một xấp mẩu tin từ cuốn sổ và đưa cho chú. Trong ánh lửa lập lòe, chú thấy xấp giấy ấy giống hệt cái chú thấy trong quyển sổ hồi ở khu cách ly: CẶP HƯƠU CAO CỔ KỲ DIỆU CƯỠI BÃO VƯỢT BIỂN, được viết bởi Lionel Abraham Lowe, “Anh Kí giả Vĩ Đại” - và kia là tên của Ông Già, Riley Jones.
“Anh giữ đi.” Nàng nhe răng cười. “Cái này là từ mấy tờ báo, nên nó sẽ trở thành một phần của lịch sử. Anh cũng sẽ là một phần của lịch sử.”
Chú nhét nó vô túi áo mới thì Tóc Đỏ cũng xốc lại tinh thần, nàng đang nhảy nhảy trên đôi giày cao gót đủ để khiến đám tàn nhang của nàng nảy lên. Nhưng trong đôi mắt mười bảy của chú, nàng lộng lẫy như minh tinh. Thấy hai má mình lại ửng đỏ, chú quay đi chỗ khác, chắc chắn là ngay cả bóng tối cũng không thể giấu nổi sự thẹn thùng đỏ mặt quá lộ liễu lần này. Chuyển trọng tâm từ chân này sang chân kia, chú thầm rủa bản thân cho tỉnh.
“Cao Kều, kể tôi nghe chuyện của anh đi,” chú nghe nàng nói.
Giả vờ như đang chăm chú nhìn đống lửa, chú lẩm bẩm, “Tôi không có chuyện gì cả.”
Chú quay lại nhìn nàng. “Còn của cô là gì?”
Nàng xị mặt. Mấy cú nhảy vui vẻ của nàng cũng biến mất khi nàng rặn một nụ cười không hé răng mà chú không thể hiểu được. “Không ai thích chuyện buồn đâu,” nàng nói. “Anh mới là người có chuyện hay để kể, tôi dám chắc. Mặt anh cứ như cắt ra từ một tấm hình vùng Bão Cát vậy - anh có phải dần Okie không? Kể tôi nghe làm thế nào anh lại đến đây và câu chuyện này sẽ lên tạp chí Life .”
Ngay cả trai quê cũng từng thấy mấy tờ tạp chí Life , thứ gần nhất với việc sở hữu một cái ti vi mà con có thể chạm tới, trong đó nhồi nhét biết bao hình ảnh của thế giới, đặc biệt là phụ nữ đẹp, trên mỗi trang màu bóng loáng. “Cô làm cho tạp chí Life !”
“Tôi đang làm một phóng sự ảnh,” nàng nói, dùng tay để đóng khung ảnh. “Khi cả nước còn loạng choạng giữa một cuộc khủng hoảng và nguy cơ bùng nổ chiến tranh ở châu Âu, một cặp hươu cao cổ, những kẻ sống sót sau một cơn bão ngoài khơi, mang đến niềm hân hoan vô cùng cần thiết khi được chở trên chuyến xe xuyên quốc gia đến sở thú San Diego, nơi nữ giám đốc sở thú bà Belle Benchley đang chờ đón.” Rồi nàng bấm khung hình như khi chụp một tấm hình. “Nhưng chính tấm hình mới làm nên chuyện. Anh không có hình thì nó cũng như Chúa sống lại và sẽ không được đăng trên Life . Tôi dự định sẽ làm một phóng sự ảnh về bà Belle Benchley nữa, khi chúng tôi tới đó. Tôi sẽ là Margaret Bourke-White kế tiếp.”
“Ai?”
“Nữ kí giả ảnh đầu tiên của Life ” nàng nói. “Nếu anh đã đọc tạp chí thì anh cũng thấy ảnh của bà ấy chụp rồi. Bà ấy chắc chắn là nhiếp ảnh gia giỏi nhất trên trái đất này.”
Chú thấy sự ngu dốt về thế giới bên ngoài của chú cũng giống một đống cứt ngựa quấn quanh cổ chú trước một biển nước hoa hồng. Thoáng thấy chiếc Packard trong bóng tối, chú tiếp tục khiến sự ngu dốt ấy trở nên tệ hơn. Hồi đó, phụ nữ không tự lái xe trên xa lộ. Chắc chắn không phải là quý cô rồi. Không đời nào. Và chú thấy miệng mình phun ra câu, “Cô không thấy sợ khi lái xe một mình trên đường sao?”
Nàng ngừng lại, nhìn chú chằm chằm. “Cái gì khiến anh nói vậy?”
“Thì, cô là con gái,” chú trả lời liền.
Có cái gì đó rực lên trong mắt nàng khi nàng quẳng cho chú một cái nhìn phẫn nộ tới mức nó như đang sống để mà nói, A, Cao Kều ơi, anh cũng vậy sao?
Chú lẽ ra nên xin lỗi. Nhưng thay vì vậy, tan chảy vì ánh nhìn từ đôi mắt màu nâu lục đầy giận dữ của nàng, chú thấy hai má mình bắt đầu ửng đỏ trở lại. Cố gắng hết sức để che giấu, chú lầm bầm, “Tôi chỉ muốn nói là ở đây một mình không an toàn đâu.”
Chú là một thằng bỏ đi và nàng biết. Ch