← Quay lại trang sách

Chương 5 SAY GIẤC

Bên trong chòi của trạm dừng chân, vẫn còn cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ cơ thể của Tóc Đỏ áp vào xương sườn đang đau nhức, chú thấy bản thân trở lại ga xe lửa, tưởng tượng ra nụ hôn của tụi chú để ngừng hết mọi nụ hôn đang diễn ra một cách an toàn trong trí tưởng tượng của mình. Việc này không giữ chú tỉnh táo nổi, chú nhanh chóng rơi vào giấc ngủ, giấc ngủ đàng hoàng đầu tiên kể từ đêm cách ly ngủ trong xe đầu kéo. Chú đang đi xuyên nước Pháp với Cô Gái Hoang Dã, cầm dây trói dẫn nó đi như cách chú đã từng với con ngựa cái, và rồi…

Ầu ơ / Nín đi con / Bé con ơi, con ngủ ngoan.

Lúc thức dậy / Con sẽ thấy / Tất cả những con ngựa đẹp trên đời.

“Bé con ơi, con đang nói chuyện với ai vậy?”

Đôi mắt màu nâu vỏ táo nhìn chằm chằm.

“Tới lúc ta rèn mi thành một thằng đàn ông đích thực rồi!”

“Woody Nickel, nói ta biết chuyện gì đang xảy ra ngoài kia và nói cho ta biết ngay nào!”

Chú biết chú đang ở trong cơn ác mộng Cán Xoong quen thuộc… đến khi chú nghe tiếng còi xe lửa từ xa và chú đang đứng dưới ánh mặt trời chói chang cạnh một rẫy bắp… thì lúc đó, một con hươu cao cổ xông ra từ những thân cây khô khốc, chạy tán loạn và đụng trúng khắp nơi, theo tiếng dây thừng quất vào thinh không…

Chú té từ trên giường xuống và lồm cồm bò tới cửa lều.

Trời vẫn còn tối.

Ông Già đang ngồi trên bậc lên xuống xe phải bật dậy khi thấy chú từ đâu lù lù xuất hiện, trên mình còn đang mặc đổ lót, đi chần trần và hai mắt thao láo. Cố gắng không nghĩ về dì Beulah, chú trượt thẳng vào chiếc xe rồi tỉnh hẳn. Chú nói với Ông Già chú sẽ ở lại. Ông cáu kỉnh. “Đừng có mặc mỗi cái quần lót mà vậy chứ.”

Vậy nên sau khi chú đã ăn mặc chỉnh tề và trở lại, Ông Già đến lểu ngủ vài tiếng đồng hồ trước khi trời sáng, để chú lại với bọn hươu cao cổ và nỗi sợ rẫy bắp để đón bình minh. Chú ngồi trên bậc thềm xe và trợn mắt nhìn chằm chằm vào bóng tối đen đặc của miền quê, là bóng đêm tối nhất chú từng thấy. Khi ánh sáng đầu tiên soi chiếu, chú nhích về phía cánh đổng ngoài bãi cắm trại, chờ đợi một rẫy bắp và một đường tàu xe lửa. Nhưng không có gì ngoài mấy cây thông. Chú chưa từng mừng rỡ khi thấy mấy cái cây đến vậy.

Đến tận giây phút đó, chú mới nhớ tới Tóc Đỏ. Chú ngoái lại nhìn chòi của nàng. Chiếc Packard đã biến mất.

NGÀY 8 THÁNG 10 NĂM 1938

CẶP HƯƠU CAO CỔ NGỒI XE TẢI LÊN ĐƯỜNG!

Hoan hô! Cặp hươu cao cổ đầu tiên của Nam California đang trên đường từ Bờ Đông đến đây. “Tôi đã hứa với bọn trẻ ở San Diego là chúng sẽ có hươu cao cổ và giờ không gì có thể ngăn việc này xảy ra đâu!” Bà Belle Benchley, Quý Bà Sở Thú yêu dấu phát biểu…