Chương 6 TỚI WASHINGTON, DC
Ký ức đeo bám sự vật. Tự dưng, thứ gì đó ở ngay dưới mũi, tai hoặc mắt con và con thì đang ở phía bên kia đất nước hoặc địa cầu hoặc thập kỉ hoàn toàn khác, được một bóng hồng với cặp mắt nai trao nụ hôn hoặc bị một thằng bạn say xỉn đấm một phát. Con không điều khiển được thứ đó đâu, hoàn toàn không. Bụi mù mịt mỗi khi họ dọn phòng chú và chú trở lại vùng Cán Xoong, nhìn chằm chằm xuống một trận bão cát. Một cái liếc nhìn những đóa mẫu đơn hồng và chú trở lại Pháp thời Thế chiến II, đứng nhìn một bãi tha ma của chiến trường vừa dứt.
Một tiếng còi hú của chiếc xe cảnh sát cũ kĩ và chú trở lại phút giây lái chiếc xe đầu kéo tiến về Washington, DC, chỉ vài giây sau là nôn mửa vì lo lắng.
Mới một tiếng trước, lúc tụi chú chăm sóc cặp hươu để chuẩn bị rời khỏi Trạm dừng chân Bên đường của Round, Ông Già vẫn giữ kín những suy nghĩ của mình về hành vi kì lạ của chú hồi tối, và chú mừng vì điều đó. Bởi ngay sau khi lên đường, tụi chú bắt đầu thấy biển báo về DC hết cái này rồi lại tới cái khác. Khi nhìn thấy một cái ghi WASHINGTON DC 5 KM, tụi chú nhận ra thành phố đang trước mắt - và ở giữa là thứ gì đó bự và nhọn. Đó là Đài tưởng niệm Washington. Dĩ nhiên, chú không biết và chú cũng không định hỏi Ông Già. Ông đang nhúc nhích cái nón phớt, nhưng trước khi chú tự hỏi vì sao thì chú đã biết rồi. Xa lộ đã nới thêm một làn nữa mỗi bên và xe hơi hoàn toàn bao kín lấy tụi chú. Đó là khi một chiếc xe cảnh sát, với đèn nhấp nháy hú còi, lướt ngang qua vai nhanh đến nỗi chú thắng gấp một phát và khiến Ông Già bay vô bảng điều khiển, còn cái nón của ông thì rớt xuống sàn. Ông vừa chửi thề vừa nhặt nó lên, đúng lúc lại bị quăng xuống sàn vì bọn hươu cao cổ rung lắc chiếc xe. Bấu chặt tay lái, chú nghĩ chú có thể sẽ ói mửa khi nhận ra thực tế tại sao mình lại làm vậy - chú đang lái xe chở hai động vật châu Phi khổng lồ giữa dòng xe cộ hối hả của phố lớn.
Cảm nhận đồ ăn thức uống trong bụng đang trỗi dậy, chú nuốt ực nó xuống, cố gắng tập trung hết sức vào việc giữ chiếc xe ổn định trong lúc mấy chiếc khác cứ lướt ngang vun vút và bọn hươu cao cổ cứ rung lắc.
Để cái mũ lên ghế ở giữa, Ông Già lặng thinh, và bằng một giọng gần giống như khi ông vỗ về bọn hươu, ông nói, “Giờ thì chậm lại. Chậm lại và nhẹ nhàng thôi. Đừng để ý gì xung quanh chú mày hết.”
Phía trước, chú có thể thấy một con sông và biển báo. Nhiều biển báo. Một cái đang chỉ đường ra SỞ THÚ QUỐC GIA theo CẦU FRANCIS SCOTT KEY. Xe cộ dần đông đúc hơn, nhưng chú tiếp tục lái như một bà cụ, chậm-chậm-chậm. Chậm tới mức một anh cảnh sát đi mô tô có đèn nhấp nháy cũng chạy ngang tụi chú. Ông Già, không chút ngạc nhiên, gật đầu với anh cảnh sát, rồi anh ta lại vòng về sau tụi chú.
Chú biết, trong tích tắc, rằng ông sẽ kêu chú quẹo vào sở thú DC. Tuy vậy, khi chú ngó qua chỗ ông, ông bắt đầu nói thật nhanh. “Nghe đây. Không thể nào lôi bọn hươu cao cổ ra khỏi xe được, vì một khi đã ra rồi thì không thể đảm bảo rằng ta có thể lôi tụi nó trở lại xe, và như vậy cũng đồng nghĩa với cái chết của tụi nó, không kiểu này thì kiểu khác. Mày không thể bắt một con hươu cao cổ làm thế này thế kia được. Mày phải hỏi. Tụi nó có thể ưa mày, nhưng điều này không có nghĩa lí gì cả nếu sau đó tụi nó thôi không ưa nữa. Tụi nó không phải thú cưng của mày hay giống con ngựa hồi ở Cán Xoong đâu. Mày tôn trọng tụi nó như những sinh vật hoang dã. Hiểu không?”
Chú gật đầu mạnh tới mức răng đánh vào nhau. Chú sẽ đi tới California.
“Được rồi,” ông nói. “Mày có thể chở bọn tao tới Memphis.”
Chú chắc chắn rằng hai tai chú không nghe rõ. “Cali,” chú sửa lại.
“Memphis,” Ông Già nói lại lần nữa. “Đoạn đường tới Memphis bằng phẳng thôi, mày đang lái đàng hoàng và ta sẽ kịp thời gian. Giờ thời gian là thứ quan trọng nhất, xương của hai bé yêu mỏng manh thấy mẹ. Trời vẫn còn đủ sáng để lái tiếp, ta nên tận dụng cơ hội này. Có một cái sở thú khác ở Memphis mà tao có thể có chút thời gian gọi điện sắp xếp một tài xế mới chờ sẵn để tụi tao không phải phí mất một ngày hay hơn như lúc ở đây,” ông nói lúc lối ra cây cầu xuất hiện.
“Tôi có thể lái đường dài,” chú nhanh nhảu nói.
“Chịu thì đi không thì thôi, nhóc.” Ông Già hất cằm về phía cây cầu. “Nói liền.”
Chú chấp nhận.
Có vậy, Ông Già mới hướng mắt trở lại con đường. “Được rồi. Chậm thôi. Nhẹ nhàng thôi. Giống như nãy giờ mày làm vậy.”
Anh cảnh sát đi mô tô thứ hai xuất hiện, chớp đèn và hú còi. Ông Già ra hiệu đi-tiếp cho anh và xe cộ trước mặt lại càng chậm khi tụi chú di chuyển xuyên thành phố. Ở ranh giới địa phận thành phố, con đường thu hẹp lại còn hai làn, các anh cảnh sát đi mô tô cũng tách ra, và cặp hươu ló đầu ra dõi theo bóng họ trong khi chú tự ép mình phải bình tĩnh. Khi tụi chú tới vùng nông thôn và mọi thứ yên tĩnh hơn hẳn, chú nghiên cứu kĩ kiếng hậu, thầm cẩu mong sẽ thấy Tóc Đỏ nhưng đồng thời cũng tự hỏi vừa nãy chuyện gì đã xảy ra. “Tại sao cảnh sát không đưa mình tới sở thú DC?”
“Tại vì tao đâu có gọi.”
Chú ngẫm nghĩ một lúc. “Sao mấy người đó biết về chúng ta?”
“Bà Sếp.”
Và chú ngẫm nghĩ về việc đó một lúc. “Bà Sếp là bà Benchley phải không?”
Đúng rồi.
“Một người phụ nữ làm sếp của cả sở thú San Diego?”
“Đúng rồi,” ông nói, nhấc cánh tay đặt lên bệ cửa sổ. “Nhìn như bà ngoại, ăn mặc như bà giáo, chửi thề như thủy thủ, nhưng vẫn được lòng bọn khinh người vô tích sự và sự lắm bằng cấp cao sang ở sở thú.”
“… Sao bà ấy được làm công việc này vậy?”
“Theo tao biết được thì một quý ông đã mở sở thú này từ một gánh xiếc thú sau Thề chiến I, ông gọi cho dịch vụ dân sự để xin một kế toán vì họ không còn tiền thuê người quản thú nữa huống chi là nhân viên. Bà xuất hiện và bắt đầu làm mọi thứ từ soát vé, chăm sóc động vật bị bệnh đến khi bà điều hành cả sở thú.
“Rồi bà bắt đầu làm các chương trình phát thanh và phim phóng sự, rồi trở nên nổi tiếng nhờ kể chuyện về sở thú. Nhưng tao có thể cho mày biết một sự thật, là có những chuyện bà ấy không kể trên sóng đâu.”
“Như chuyện gì?”
“Thì có lần bà ấy ẵm một con khỉ đầu chó trốn thoát trở lại chuồng.”
“Cố tình?”
“Bà không ngu đâu, nhóc. Vì sao à, tao đã thấy một con khỉ đầu chó hơn bốn chục kí ném một người đàn ông trưởng thành qua bên kia sân chứa. Không đâu, nó đã vô tới khu vực phía sau sân nuôi khỉ và đang hết sức vui vẻ, đập vào thành chuồng của mấy con khỉ eng éc và nhảy cẫng lên vòng quanh. Lúc tao tới nơi thì năm ông gác chuông đang la hét và huơ dùi cui để nó sợ mà chạy về chuồng. Mấy ổng càng tới gần thì nó càng sợ hãi và nổi điên - mày chưa hiểu cái chữ điên cho tới khi mày thấy con khỉ đầu chó nổi điên. Tao dám chắc là nó sắp nẫng tụi tao rồi. Rồi ngay giờ phút gay cấn đó, Bà Sếp xuất hiện từ phía bên kia. Bà nghe thấy tiếng tụi tao từ văn phòng, nghĩ là tụi tao đang đuổi chuột, và đang định tới để nói là tụi tao đang làm phiền khách tham quan. Tụi tao la hét kêu bà chạy đi, nhưng trước khi bà có thể làm gì thì con khỉ đầu chó đã chạy ngay về hướng của bà.” Ông Già lắc đầu. “Tao nói, tao đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra. Bà Sếp biết rõ mình đang gặp nguy hiểm đến tính mạng. Con khỉ đó nghiến một phát là bà có thể gãy cổ ngay. Nhưng bà làm gì nào? Bà ấy không chạy. Bà cũng không trốn. Bà ráng nặn một nụ cười - và đang rộng hai tay. Rồi con khỉ đầu chó đó làm gì? Nó nhảy vô lòng bà, kêu gào như một đứa con nít!”
“Rồi bà ấy làm gì?”
“Còn làm gì được nữa? Bà ẵm con khỉ to xác đó trở lại chuồng - cùng với sáu thằng đàn ông trơ mắt nhìn, ngẩn ngơ. Tụi tao chuẩn bị nghe chửi một trận ra trò, nhưng bà tức quá không thèm nói câu nào hết.” Ông tiếp tục kể chú nghe về Bà Sếp, như những lần bà đón một con rắn đuôi chuông sống chuồng. Và đem xe điện tới đón một bé chuột túi bị bệnh nằm trong một cái giỏ về nhà. Và gởi bọ chét qua đường bưu điện cho người bên gánh xiếc bọ chét tuốt miền Đông tới khi bưu điện nghe ngóng được thông tin.
Sau đó, ông kể chú nghe hết chuyện điện khùng này tới chuyện điên khùng khác về cuộc sống ở sở thú, làm chú thấy hết sức hào hứng, tới tận lúc tụi chú đến ranh giới bang Virginia. “Tới rồi đó, nhóc” ông nói, chỉ tay về phía một tấm bảng coi có vẻ chính thức đàng hoàng thông báo tên đường: XA LỘ LEE. Tụi chú đã tới “đường ô tô xuyên lục địa” băng qua nước Mỹ của Ông Già, cái tuyến đường miền Nam ông vẫn hay nhắc tới, và càng tiến xa trên con đường bằng phẳng thì cảm giác định mệnh của chú càng trở lại rõ ràng hơn và chú cũng chắc chắn hơn là mình sẽ tới California. Nếu lúc đó có một tấm bản đồ thì chú đã có thể thấy xa lộ ngon lành này có hai làn nối liền tới San Diego xuyên thẳng qua sa mạc, phần xi măng bằng phẳng nhìn như thế giới tương lai đối với bất cứ ai từng cố gắng lái xe qua khỏi cái máy tách hạt bông gần nhất.
Nhưng chú cũng thấy cái gì đó rồi - xa lộ Lee không đi về miền Nam. Nó đã thuộc miền Nam rồi. Chú từng nghe “tuyến đường miền Nam” và tưởng tượng ra thứ có vẻ miền Nam đối với đầu óc vùng Cán Xoong của chú, là Louisiana cùng Bờ Vịnh Texas và một chút bờ rìa biên giới Mexico. Dù vậy, chỉ còn một ngày nữa, con đường sẽ quẹo thẳng một mạch tới phía Tây - trở lại vùng Cán Xoong Texas quê nhà - và chú không thể đánh liều vì những lí do mà chú không bao giờ muốn Ông Già biết được.
Chú nào biết bị bỏ lại ở Memphis có lẽ là sự cứu rỗi. Khi bon bon trên xa lộ cùng cặp hươu vượt bão,
níu kéo giấc mộng California và cảm thấy Chúa Trời và Thánh Thần lại trở về phù trợ mình, chú đâu biết được mình sắp đánh cược cái gì phía sau vô lăng này. Còn hơn hai cái cổ hươu quý giá nhiều. Là cái cổ của chính chú đây.
Không bao lâu sau, tụi chú có vẻ như đang đi lên…
… “Tới giờ ăn trưa rồi, bố yêu ơi!”
Cái giọng oang oang kéo chú ra khỏi câu chuyện và trở về căn phòng của mình chính là của Đầu Bóng.
“Tôi còn chưa xong thì anh đã quấy rầy tôi rồi!” Chú hét lên khi hắn ta tông cửa chạy vào một lần nữa.
“Nhưng tới giờ ăn trưa rồi, bố yêu ơi, là thời gian tuyệt vời nhất trong ngày, mà bố cũng không đụng tới bữa sáng. Thật là hư quá.”
“Thôi nói chuyện với tôi như thể nói chuyện với một đứa trẻ đi, thằng nhãi! CÚT đi. Không thấy tôi đang bận sao?”
Hắn lại túm lấy tay đẩy trên xe lăn của chú. “Thôi mừ.”
Chú kéo thắng.
Hắn lại bật trở lên.
Chú kéo xuống trở lại. Khi đặt cây viết chì xuống, trái tim chú bỗng… đông cứng.
“Nè…” Chú nghe tiếng Đầu Bóng vang dội từ xa. “Nè, nè - trời đất! ông sắp chết hả? Tôi đi gọi y tá ngay đây!”
Hắn vọt ra khỏi cửa ngay lúc tim chú đập trở lại. Thình thích.
“Phù.” Chú xoa ngực, hít thở sâu và nhìn xung quanh. Ọua cửa sổ, Cô Gái đang ngce nguẩy đôi môi căng mọng với chú. “Tao có thể đã cần sự giúp dỡ của mày đấy.” Chú cầm bút chì lên dù không thoải mái lắm, buộc mình phải tập trung.
Và chú nghe thấy tiếng xáo trộn của các quân cờ domino.
Chú quay lại thật chậm. Rosie đang ngồi trên giường. Tuy nhiên, nàng trẻ hơn, tóc sáng hơn, dài hơn… không có chút sác xám nào.
Chú chớp mắt.
Nàng vẫn đó.
Một trò chơi và một câu chuyện… Nàng đang nói… “Anh uống thuốc đi. Tại sao anh không kể cho tôi nghe vê Ông Già, Riley dones? Tôi yêu người đàn ông có bí mật đen tối. Hoặc có thể anh qua đêm trong xe vơi người mà anh-biết-là-ai! Không chờ đã. Những ngọn núi - thật thú vị. Phải, đó luôn là một trong những phần yêu thích của tôi.”
Rồi nàng không còn đó nữa.
“Mày cũng nhìn thấy nàng à?” Tôi hỏi Cô Gái.
Cô Gái gật cái mõm lớn của nó.
Chú hít một hơi thật sâu. “Ồ tốt. Tao bắt đầu thấy lo lắng khi tao có thể nhìn thấy một số thứ rồi đấy,” chú nói, và quay trở lại trang giấy viết, hướng về những ngọn núi.