← Quay lại trang sách

Chương 7 BĂNG QUA DÃY BLUE RIDGE

Không bao lâu sau, tụi chú có vẻ như đang lên dốc.

Chú có thể cảm nhận được độ dốc vì phải ghì cần số nhiều hơn. Dù Ông Già có nói rằng quãng đường ở Memphis sẽ bằng phẳng thôi, chú cũng thừa biết là giữa chỗ tụi chú và miền đất phẳng của Tennessee là mấy dãy núi. Chú thậm chí chưa từng thấy núi bao giờ, huống hồ là lái xe lên núi - huống hồ nữa là lái một chiếc đầu kéo chở hai con hươu cao cổ nặng hai tấn trèo qua núi.

Chú tự nhủ, nhưng ít ra thì trên núi không có rẫy bắp.

Hồi giữa buổi sáng, ngay sau khi dừng bên đường để bọn chúng có chút thời gian nhâm nhi đọt cây, duỗi cổ, kiểm tra băng và nẹp, cũng như cho Cô Gái thẳng chân đá một tí, tụi chủ băng qua một cây cầu đá nhìn giống như George Washington đã đi qua rồi. Và tụi chú tiếp tục lái xe lên. Không còn nghi ngờ gì nữa.

Tới một thị trấn có tên Thornton Gap, xa lộ hai làn bỗng thu hẹp lại và tụi chú đi vòng qua ngọn đồi đầu tiên, thêm một ngọn đồi nữa rồi một ngọn đồi nữa. Chú giảm số. Rồi tăng. Rồi lại giảm. Chú bắt đầu cảm thấy có sức nóng cứ kéo lên rồi kéo xuống ở cổ chú. Cặp hươu lắc tới lắc lui cùng chiếc xe, trọng lượng khổng lồ của chúng cứ thế mà dịch chuyên. Ngay cả Ông Già cũng phải bám thật chặt vào cửa xe.

Rồi những tấm biển bắt đầu xuất hiện.

Tấm biển đầu tiên đề: LỐI VÀO DÃY BLUE RIDGE VÀ VƯỜN QUỐC GIA SHENANDOAH.

Tấm biển thứ hai đề: ĐƯỜNG SKYLINE CẢNH SẮC HỪNG VĨ - LỐI RẼ ĐẦU TIÊN BÊN TRÁI.

Nếu là dịp khác, chú có lẽ đã nghĩ cái tên đường Skyline hẳn là một kiểu địa điểm bán hot-dog-kèm-cái-khỉ-gì-đó xứng đáng ghé thử. Nhưng bây giờ không phải là dịp khác.

Rồi tôi tấm biển thứ ba: XA LỘ LEE - TIẾP TỤC ĐI THẲNG.

Chú hứng chí.

“Chỉ cần đi theo tấm biển đó thôi,” Ông Già nói. “Tao từng thăm dò rồi. Chỉ cần nhẹ nhàng đi lên rồi lái qua, rồi xuống trở lại cái xa lộ đàng hoàng.”

Chú càng hứng chí hơn. Đến khi tụi chú tới chỗ có cái biển lớn nhất trong tất cả.

Ở giữa đường, tại giao lộ giữa Skyline và xa lộ Lee là một rào chắn treo mũi tên ĐI VÒNG bự như cái ở thành phố Dallas, chỉ về hướng đường Skyline.

“Cái khỉ gì…” Ông Già lầm bầm.

Khoảng bốn lăm mét về phía đường vòng là một đường hầm dài cỡ sân bóng đá xuyên qua vách núi. Một tấm bảng thông báo cho biết tên đường hầm, như thể họ rất lấy làm tự hào về nó: PHÍA TRƯỚC LÀ ĐƯỜNG HẦM NÚI ĐÁ MARY, NHỚ BẬT ĐÈN.

Chú dừng lại. Ông Già nhảy xuống xe và rảo bước qua tấm bảng tới thẳng khúc cua phía trước. Thứ trước mắt ông khiến ông chửi thề và quăng cái nón phớt xuống đất. Lụm cái nón lên, ông chỉnh cho nó xệ xuống che chần mày và bắt đầu đi đi lại lại suốt chiều dài của chiếc xe, cặp hươu cũng hưởng ứng lúc lắc đầu theo, đến khi ông dừng lại để nhìn trừng trừng về phía tụi chú vừa đi qua. Ông đang nghĩ đến việc quay đầu. Nếu vậy thì cái kiếp lái xe của chú cũng kể như xong.

Ông trở vào trong xe. “Rào chắn chỉ tới khúc mày còn nhìn thấy được thôi,” ông lầm bầm. “Nó bị cái gì đó làm văng mất, đá lở hoặc là bị xe tông.” Ông cứ vặn vẹo cùng với cái nón phớt, rồi quay sang nhìn thẳng vào mặt chú. “Mày lái đường núi lần nào chưa hả nhóc? Đừng có xạo với tao.”

Chú không muốn nói dối trắng trợn nên chú chỉ nói dối một chút thôi. “Không thường lắm.”

Ông nhìn chằm chằm xuống đường vòng Skyline, cả người chùng xuống. Ông cởi nón ra và đập nó lên ghế, theo cái kiểu mà chú biết có nghĩa là ông đã mệt mỏi với chuyện phải suy nghĩ rồi. “Có lẽ mình nên chở tụi nhỏ trở lại DC và chờ, mặc dù như vậy có nghĩa là phải lùa tụi nó ra khỏi xe. Như vậy thì mất nhiều ngày hơn… và có thể là tệ hơn.” Ông quay sang, nhìn thẳng vào mặt chú, và nói, “Giờ cũng tới lúc mày nói cho tao biết mày suy nghĩ gì về chuyện này.”

Ông Già vẫn chưa quyết định. Ông cực kỳ muốn tiếp tục hành trình. Ông chỉ là không muốn bọn chú phóng xuống vực thôi. Tất cả những gì chú cần làm là nói chú có thể xoay sở được. Nhưng không, chú nhìn vào đường hầm, chú nghe thấy mình mở miệng hỏi:

“Ta phải đi qua cái đó hả?”

Ông ngừng lại, và chú biết xong phim rồi. “Hầm đủ cao mà,” ông nói. “Tao có thể chỉ mày. Cái công đoạn sau đó mới quan trọng.”

“Công đoạn… sau đó?”

“Mấy cái nhánh rẽ, đường dích dắc, đường trên cao bắt mày phải xài toàn bộ số mày có trên hộp số trước khi ta ổn định lại và tiến dần trở lại xa lộ Lee.”

“Bao xa?”

“Không phải thứ để mày lo lắng lúc này,” ông nói.

Chú nghe mà không thích chút nào.

“Không có đường để quay lại một khi đã bắt đầu và sẽ không có cơ hội thứ hai đầu,” ông tiếp lời. “Ta có thể trở lại DC - không việc gì phải xẩu hổ, còn tao thì vẫn sẽ mua vé tàu cho mày về Nữu Ước. Tao có cơ hội chờ tài xế mới có kinh nghiệm, nhưng ta đang đi đúng lịch trình và hai cục cưng cũng thích mày. Nên tao không yêu cầu. Trách nhiệm của tao mà.” Ông lều thều nói thêm, “Đương nhiên nếu cuối cùng ta nằm dưới đáy vực thì cũng là trách nhiệm của tao luôn. Nhưng nếu chuyện đó xảy ra thì cũng không còn cơ hội mà bận tâm nữa.”

Đó là cách ông trình bày về chuyện này. Hoặc là ông tin vào khả năng lái xe được đơm đặt hoặc ông không nói cho chú biết cái gì đó, mà trường hợp hai có khả năng cao hơn. Dù vậy, lúc đó, tất cả những gì còn trong đầu của một thằng oắt con thô lỗ từ lúc rời bến cảng tới giờ chỉ là Cali.

Chú ngồi thẳng lưng, và với sự ngạo mạn của một thằng nhỏ ích kỉ sau lưng không còn gì và trước mắt là tất cả, chú nói, “Tôi làm được.”

“Tao cầu Chúa cho mình không hối hận vì cái quyết định này,” ông lẩm bẩm, rồi kiên định. “Được. Đây là những gì mày cẩn làm. Mày sẽ lái xe thật chậm vào miệng hầm, không được xốc người hay va đầu hai hành khách của ta. Hầm này dài đó, và suy nghĩ đầu tiên của mày sẽ là đi sát vách núi. Nhưng mày không thể nhìn thấy bên hông của đường hầm, nên thay vì vậy mày cứ theo đường vạch màu vàng ở giữa mà đi, giữ bánh xe cán ngay vạch đó. Nếu mày không nghĩ là mày làm được thì ta nên đẩy đầu của tụi nó vô ngay bây giờ. Còn nếu mày nghĩ mày làm được thì cũng không có chỗ nào ổn để tụi nó thò cổ ra một hồi lâu, và điều này có thể là một vấn đề lớn nếu tụi nó cựa quậy. Hơn nữa, con đường sẽ đánh cong rồi cong rồi cong nữa trước khi mình đến đường bằng phẳng, và tụi nó sẽ cựa quậy mà không thấy gì. Nên mình phải quyết định ngay là sẽ chơi theo cách nào - với cặp thú hoang nặng hai tấn không thấy đường và bị xích bên trong chuồng hoặc mở tung cửa sổ để tụi nó có thể thấy chuyện gì sắp xảy ra và giúp ta thăng bằng chiếc xe.”

Chú ban đầu nhìn ông mà kinh ngạc đôi chút, rồi lại nhìn về phía cặp hươu đang ngọ nguậy liên tục, đến nỗi tụi chú ngồi trưóc còn cảm nhận được.

“Mở hay đóng?” Ông hối.

Chú thò tay vào túi để cọ cái chân thỏ may mắn của Cuz. Nó không có ở đó… Chú đã để nó trong túi sau của cái quần cũ cùng với tiền Ông Già cho. Chú mém tí đã nói Ông Già biết rồi, nhưng ngậm miệng lại thật chặt. Chú thà nhảy từ cái vách núi đó hơn là để ông biết vận mệnh của tụi chú chỉ phụ thuộc vào cái chân thỏ. Chú nói, “Mở.”

“Được rồi,” ông nói. “Mày sẵn sàng chưa?”

Vậy nên, không cần sự phò trợ từ bàn chân thỏ may mắn của Cuz, chú đánh lái ra đường Skyline. Ở miệng hầm, chú hít một hơi thật sâu, sợ rằng đây là lần cuối mình được hít một hơi thật sâu trong một khoảng thời gian dài. Chú bật đèn pha trước và tiến vào cái lỗ đen, đèn báo ở cuối đường hầm là thứ duy nhất tụi chú có thể nhìn thấy. Nhích thật chậm và ổn định, tụi chú bước vào bóng tối, ôm lấy vạch kẻ chính giữa, tụi hươu vẫn ổn, bóng tối khiến chúng yên lặng dễ dàng. Một chiếc xe hơi tiến vào từ bên kia hầm, đèn pha nhấp nháy. Chú có thể cảm nhận được cặp hươu đang nảy lên. Đèn pha trở nên lớn hơn… tới khi chiếc xe hơi chạy qua nghe rít gió, và chú thề là chú nghe tiếng cả hai cùng thở phào.

Cuối cùng, tụi chú cũng ra khỏi đầu bên kia đường hầm, nhưng lại không có dư lấy một giây nào để tận hưởng. Như Ông Già đã cảnh báo, con đường bẻ cong ngay lập tức. Tệ hơn là tụi chú đang ở làn ngoài, chỉ có mấy khúc gỗ xếp chồng lên làm hàng rào chắn giữa tụi chú và thung lũng sâu phía dưới. Tay siết vô lăng, chú chỉ muốn phun ra hết rằng chú là một kẻ nói dối trắng trợn không chút ngượng miệng, còn ông là một ông già ngu đần mới tin chú. Nhưng trễ quá rồi. Tụi chú đã phóng lao rồi. Trong tích tắc, chú học được đường dích dắc là gì - tụi chú lượn tới lượn lui liên tục, di chuyển quanh ngọn núi nhô cao đó. Chú bó cua ôm theo vạch kẻ ở giữa, cố gắng phớt lờ những vết gạch chéo tô điểm cho làn khẩn cấp, biết rằng mỗi dấu chéo là xác của một người không vượt qua nổi, và chú dám cá là không ai trong số họ phải lôi theo một cặp hươu dễ hoảng hốt cả. Qua mỗi khúc cua là chú lại thấy cả xe rung lắc. Tại vì nếu con nặng bấy nhiêu đó thì con còn làm gì khi cua được nữa? Con nghiêng theo. Nhất là khi con là một con hươu cao cổ. Tụi nó càng nghiêng thì chú càng vất vả sang hết số này tới số kia, và chú lại càng tưởng tượng nhiều hơn cái cảnh cả xe bay vèo xuống vách núi ngay mấy chỗ cua đó, những lời cuối cùng chú nghe được là Ông Già la hét hối hận. Chú chậm lại. Biển báo giới hạn tốc độ để hai mươi bốn cây số một giờ, tốc độ mà chính phủ đề xuất là tốt nhất để ôm cua. Tụi chú còn chưa tới mười sáu cây, thử số này rồi số kia, cảm nhận xem số nào là phù hợp nhất cho cả bọn - rồi tìm thấy nó - chú làm được rồi. Số này hạp rồi - tụi chú băng qua đường dích dắc kế tiếp êm xuôi rồi lần kế tịếp lại êm xuôi hơn nữa. Chú đang tưởng tượng ra lời khen của Ông Già sẽ chất đống vào cái giây phút tụi chú chạy xuống xa lộ thì chợt nghe thấy tiếng động cơ ầm ầm từ phía sau.

Trước khi chú kịp phản ứng gì, một chiếc xe hơi xuất hiện trên kiếng hậu… một chiếc Packard xanh lục.

Nó không thể chạy hai mươi bốn cây được.

Nhưng lại nhanh hơn mười sáu cây.

Rồi…

ĐÙNGGG.

Chiếc Packard đâm vô sau lưng xe đầu kéo, đẩy tụi chú chúi về trước và húc cặp hươu trong xe nghiêng sai bên - bên thung lũng. Bên phía kiếng hậu của Ông Già, chú có thể thấy hai cái đầu của tụi nó thò ra ngay phía trên con dốc đứng. Cả chiếc xe đầu kéo gầm rú đang nghiêng xa nhất có thể mà không làm xe đổ nhào.

“DỪNG LẠI - DỪNG LẠI!” Ông hét lên.

Chú đạp thắng. Cú thắng gấp làm tụi hươu hơi đứng thẳng lại, nhưng chưa đủ. Tụi nó đang hốt hoảng. Chiếc xe bắt đầu bập bênh, treo lơ lửng trên con dốc thẳng đứng, giữa tụi nó và thinh không không còn gì khác ngoài một đoạn rào chắn được xây cho xe con.

Sau lưng tụi chú, Tóc Đỏ mở toang cửa chiếc Packard và nhảy xuống.

“Cô muốn cả đám CHẾT CHÙM hả? Ở trong xe đi!” Ông Già hò hét nàng và đẩy chú xuống xe. “Leo lên bên hông xe rồi kêu tụi hươu hướng về phía mày để tao nổ máy cho xe nhúc nhích!” Ông ra lệnh, nhảy ra sau vồ lăng.

“Nhưng mà không phải ông…?”

“Lẹ lên! Mày biết Cô Gái không hài lòng gì với tao mà! Chỉ cần nghiêng về phía vách núi rồi dùng cách của mày nói chuyện với tụi nó! Có một điểm điều hướng sau khúc cua - ta gần tới rồi, nhưng mày phải bắt tụi nó đứng đàng hoàng nêu không thì không thể đi xa tới vậy đâu!”

Đây là lần đầu tiên chú thấy Ông Già phát hoảng, nên chú làm nhanh chóng lắm. Trèo lên chiếc xe đầu kéo đang bập bênh, chú nghiêng người về phía vách núi nhiều nhất có thể và bắt đầu kêu tụi hươu cao cổ mà trong tay không có lấy một củ hành nào. vẫy vẫy cánh tay không bận bám lên thành xe, chú dùng hết tất cả vốn liếng gọi thú của mình, nghe khá hơn tiếng rừ rừ kêu gà và tiếng tặc tặc kêu ngựa một chút, trong lúc Ông Già ghì chần ga. Nhưng chiếc xe vẫn cứ bập bênh và tụi hươu cao cổ vẫn cứ kinh hoảng - đôi mắt to tràn ngập sự sợ hãi, thân người khồng lổ thúc giục tụi nó vùng lên mà chạy. Chú thử nói tiếng hươu cao cổ như Ông Già, nhưng giọng chú lạc đĩ. Cả chiếc xe tròng trành dữ hơn. Lúc Ông Già ghì ga thêm, chú vuột tay và phải lụp chụp bám trở lại, nỗi kinh sợ trong đôi mắt màu nâu vỏ táo của hai con hươu cao cổ giờ thành của chú. Rồi chú không còn nói tiếng hươu cao cổ nữa, chú van nài, kêu gào, nài nỉ - đi mà, đi mà, tin tao đi mà, thôi mà, làm ơn đi mà - LẠI CHỖ TAO NÈ - đi mà.

“TỚI ĐI!”

Rồi tụi nó tới thật.

Tải trọng của tụi nó dịch chuyển, giật chiếc xe đầu kéo thăng bằng trở lại, xa khỏi cái chết do té vực cho cả đám.

Nếu có thể buông tay, chú đã ôm chầm cả hai cái đầu khổng lồ đó rồi. Nhưng chú chỉ có thể giữ chắc trong lúc Ông Già nhích cả đám tiến về phía trước, ra khỏi đoạn dích dắc và đến chỗ khúc cua.

Ở chỗ đường trên cao nhìn xuống cảnh quan, chỉ vừa vặn mỗi chiếc xe đầu kéo, Ông Già đạp thắng dùng lại, lảo đảo trèo khỏi ghế tài xề để thở. Chú loạng choạng nhảy xuống đất, nhưng hối hả chạy về phía con đường, bàng quang chú bị kích động vượt quá khả năng kiểm soát của nó rồi. Giây phút chú đã xong xuôi và đang vật lộn với mấy cái nút quần jean mới cứng thì chiếc Packard trờ tới.

Chú nhìn Tóc Đỏ chằm chằm, và nàng cũng nhìn lại chằm chằm chú đến khi mất dạng.

“Đi thôi!” Ông Già đã trở lại ghế phụ. “Tao phải kiểm tra cái nẹp, nhưng không phải ở đây.”

Vội vàng ngồi trước vô lăng, chú lái chiếc xe trở lại con đường. Chưa hết đâu. Tụi chú không chỉ phải lái lên dốc, mà trời còn bắt đầu mưa lâm râm.

Ông Già nói thật nhanh. “Có một bãi đất trống giữa hai đỉnh núi, có trạm dừng chân và một chỗ để xe rộng. Hết hai hay ba đoạn dích dắc nữa là tới…”

Gạt cần số mượt và chậm nhất có thể trên con đường trơn trượt, chú vượt qua đường dích dắc thứ nhất, rồi thứ hai, và nhìn thấy bãi đất trống.

Tuy vậy, lúc tụi chú quẹo sang đoạn đường kế tiếp, dọc theo hai bên làn khẩn cấp hẹp là một hàng dài những công nhân xúc đất. Nhìn thấy vậy, Ông Già đập lên mặt bảng điều khiển lớn tới mức làm chú nhảy dựng. Ông đang mỉm cười. “Thánh thần thiên địa ơi - là CCC! WPA cơ bản là đã xây nên cái sở thú!”

Mấy người ủi đất thuộc đội ngũ Quân đoàn Bảo tồn Dần sự, ông nói, thành viên của chương trình thời Đại Khủng hoảng do FDR đứng đầu, giống kiểu Cơ quan Tiến bộ Lao động đã giao việc xây dựng cho những người thất nghiệp khắp cả nước. Những người làm đường, không lớn hơn chú là bao, đang đặt xuống nào là đá và gỗ, ủi phẳng mép đường vô trạm dừng chân, nơi một nhóm khác đang phát quang và lấp đất cát, mấy cái xẻng của họ lấp lánh dưới vài ba giọt nắng chiếu xuyên qua mây đáp xuống bãi đất trống. Xe cộ bên đầu kia đều bị chặn lại để họ làm việc, nhưng người ra hiệu không phát tín hiệu gì cho cam, bởi anh đang bận há hốc miệng nhìn cặp hươu cao cổ. Không bao lâu sau, cả đám người đều như vậy. Khi họ thấy xe hàng của tụi chú, những cái xẻng ngưng lại theo một làn sóng, từng cái một, mấy thằng nhóc húc cùi chỏ vào đứa kế bên, những cái miệng há hốc truyền xuống theo hàng thẳng.

Nhích xe vòng qua họ, chú lái vào bãi đậu xe. Những tòa nhà và ghế dã ngoại bằng gỗ mới cáu, tới nỗi con có thể ngửi thấy mùi gỗ mới được đốn phảng phất trong gió. Những cái mũi bự của cặp hươu cao cổ đang làm việc ngoài giờ, và tụi nó hếch mõm lên tận trời cao.

Lúc chú dừng lại dưới một tán cây bự gần trạm dừng chân thì cơn mưa lằm râm đã trở nên nặng hạt hơn và mây cũng đen hơn. Đoàn quân cầm xẻng đang đi về phía tụi chú. Tụi chú tất tả làm cho xong nhiệm vụ trong một lần duy nhất, chú kiểm tra chiếc xe còn Ông Già ngó cái nẹp của Cô Gái. Với chú, mọi thứ có vẻ tươi đẹp hơn thực tế sau chuyến xe bão táp đó, nhưng Ông Già không cười được chút xíu nào.

Lúc đó, chiếc xe đầu kéo đã bị bao vây hoàn toàn, toàn bộ đội làm đường tụ lại gần đó. Gương mặt họ bị cháy nắng và trơ xương, vài người mặc kaki, vài người mặc jean, vài người để ngực trần, vài người đội nón, tất cả đều vác xẻng, cuốc chim và búa đầu tròn. Ông Già ra hiệu cho chú mở nóc xe cho cặp hươu cao cổ nhâm nhi lá cây cổ thụ để mấy người ccc làm khán giả. Chú trèo lên, nhưng trước khi chú có thể mở nóc xe thì cảnh tượng trước mắt làm chú khựng lại hoàn toàn. Từ trên cao, chú có thể nhìn qua sườn núi nơi mặt trời đang chiếu rọi xuống thung lũng Shenandoah. Chỗ đó tươi mát và xanh thẫm hơn bất cứ thứ gì chú từng nhìn thấy trong suốt cuộc đời ở miền Cán Xoong. Khung cảnh giống như tưởng tượng về thiên đường của nông dân hồi Thập niên Ba mươi Dơ bẩn. Trông thật giống California.

“Nóc kìa, nhóc,” Ông Già la lên.

Rời mắt khỏi đó, chú mở nóc xe và ngồi yên tại chỗ để tụi hươu cao cổ trấn tĩnh lại. Nhưng không cần nữa. Mặc cho nỗi sợ to lớn của tụi chú hoặc cũng có thể bởi vì nó, tụi hươu trố mắt nhìn lại những kẻ đang trổ mắt, hai cái cổ nhẹ nhàng gật gù lên xuống.

Trong lúc đội làm đường reo hò, chú thấy ánh chớp của một cái máy chụp hình. Tóc Đỏ đứng ở đó. Nàng đang hắt đèn nhanh nhất có thể để rọi sáng những vùng mờ tối do mưa phùn và thay những bóng đèn khác từ cái giỏ đựng máy chụp hình đeo trên vai.

Tách. Tách. Tách.

Quân đoàn xúc đất trẻ tuổi nhìn thấy một bóng hồng tóc đỏ trong tầm với, bắt đầu đổ xô lại gần - chú thấy gần quá. Chú nhảy xuống, vừa đi xuyên đám đông vừa lấy tay gạt mãi để tới đứng trước mặt nàng, hai tay đang rộng. Chú chờ đợi tụi con trai phản đối. Nhưng không, là Tóc Đỏ.

“Anh nghĩ anh đang làm gì vậy!” Nàng rít lên.

“Cô nói cô cần tôi giúp mà,” chú nói.

Gương mặt nàng cũng giận dữ như lọn tóc của nàng. “Đó không phải giao kèo - tôi không cần anh giải cứu!”

“Được thôi!” Chú nói, chân bước lùi lại, cho phép quân đoàn xúc đất ùa trở lại, vây lấy nàng nhanh tới mức chú thậm chí không thể thấy nàng.

Chú đang định tiến vô trở lại, mặc kệ nàng nói gì, thì tiếng còi báo hiệu reo lên và một anh cảnh sát bang đi mô tô treo túi ngang yên chạy tới. Đội cái nón nỉ rộng vành và đôi bốt cao tới bắp đùi, anh chàng đậu ngay sát đám đông đang bu lại và nhảy xuống xe. Cả đội tránh đường để anh chàng bước tới chỗ Ông Già, không thèm ngoái nhìn cặp hươu một giây. Khi anh đi ngang Tóc Đỏ, nàng cũng lùi bước, lạ thật. Chỉ cái nón nỉ thôi là đủ lên hình rồi.

Ông Già đang nói chuyện với anh cảnh sát cũng vẫy chú lại chỗ chiếc xe. Chú quay lại nhìn Tóc Đỏ. Khi không còn thấy nàng trong đám đông, chú linh cảm là mình phải nhìn ra đường, và chú đã làm vậy vừa kịp lúc để thoáng thấy chiếc Packard xanh lục chạy đi mất.

Vài phút sau, tụi chú đã trở lại đường Skyline, anh cảnh sát chạy theo sau bật đèn rọi chiếc xe, không nghi ngờ gì nữa, là Ông Già đã yêu cầu. Sau một vài cú đánh dích dắc, tụi chú bỏ lại trên núi cơn mưa lất phất, chú thì hít thở nhẹ nhàng hơn mặc dù vẫn còn bủn rủn hết cỡ.

Tụi chú chạy xuống thung lũng, phóng ra khỏi dãy núi gần một thị trấn tên Luray, ở đó anh cảnh sát vui vẻ vẫy chào rồi trở lại đường Skyline và biến mất.

Tụi chú dùng lại ở cửa hàng ven đường mà tụi chú thấy đầu tiên, cái kiểu nhà ván ép nhỏ xíu có duy nhất một chỗ để đổ xăng, vừa lúc một người đàn ông miền núi ghẻ lở đội nón rộng vành dính đầy lá cây đang cột con la chở hàng của ông ở phía trước. Lúc chú lái xe đánh vòng xung quanh họ, cánh cửa lưới của cửa hàng bật mở. Người đàn ông bước ra diện bộ rầu ông già Noel, bận một cái quần yếm mới nhất, xanh nhất, bụi bặm nhất chú từng thấy, lẽo đẽo theo sau là một thằng nhỏ đầu tóc rối bù, cũng mặc cái quần yếm cứng ngắc.

“Chắc tôi chết! Thời nay thì sao mà anh biết được có cái gì sắp đi ngang!” Người đàn ông nói, hai tay vỗ lên đầu gối. “Hai con hươu cao cổ sống nhăn răng! Ở tiệm của tôi!” Ông chạy trở vào trong, rồi trở ra với một chiếc máy chụp hình, kiểu được bán trong mấy cái hộp bìa cạc tông và chụp vội một bức. “Tấm này sẽ được treo lên tường, phía trước, ngay trung tâm.” Quàng tay qua cổ Ông Già, ông hộ tống Ông Già vô trong trong khi thằng nhóc phóng ra đổ xăng.

Chú ngồi xuống trên bậc thểm xe và ráng lấy lại bình tĩnh. Chú có thể thấy Ông Già đang để thứ này thứ kia lên kệ, rồi với tay lấy bóp tiền nhưng ông chủ khoát tay thôi khỏi. Nên Ông Già bắt tay ông râu xồm, hí hoáy gì đó trên tấm bưu thiếp, rồi đưa cho ông chủ. Sau đó, hai tay ôm hai bao bố đầy củ hành, ông bước ra cùng một phần nước ngọt một bên tay và một lon bia tay bên kia.

“Chai sarsaparilla của mày nè,” ông nói với chú. “Mày đang lái, chứ hông phải tao. Tạ ơn Chúa.” Thảy hai bao hành xuống, ông ngồi phịch xuống bậc thềm kế bên chú, bật ngược cái nón phớt, và bắt đầu nốc bia.

Dù vậy, chú khoan hãy uống, lo lắng là Ông Già sẽ để ý thấy chú run rẩy. Nên chú bắt đầu phiếm chuyện. “Ông gởi bưu thiếp hả?”

Ông gật đầu.

“Cho ai?”

“Bà Sếp.”

“Ông không kể chuyện xấu với bà chứ?”

“Không, tới chừng nào không nói không được.” Nốc hết chai bia, ông túm lấy một bao hành tây, trèo lên mấy bậc thang xe và chia đôi số hành tây cho mỗi con, giống như đang mua chuộc và cảm tạ, rồi rủ rỉ tiếng hươu cao cổ với tụi nó một lát. Lúc tụi hươu cao cổ hí hửng nhai chóp chép, ông trèo xuống và nhìn thật lâu chỗ nẹp gỗ của Cô Gái thông qua cánh cửa sập, rồi nhẹ nhàng trở lại ngồi kế chú.

“Chân nó ổn không?” Chú hỏi.

Ông không trả lời. ĩhay vào đó, ông nói, “Mày cũng cừ lắm rồi nhóc, không muốn mày buồn, nhưng mà đây là lỗi của tao. Lẽ ra tao không nên kêu mày làm vậy. Tao đâu có ngờ cái đường vòng mắc dịch như vầy… nhưng nếu mình phải vòng lại…” Ông ngưng lại, tự cắt lời mình. “Chắc chắn là bây giờ tao sẽ nghĩ tới chuyện kiếm một người có kinh nghiệm ở Memphis cho chặng đường còn lại.”

Dù có hốt hoảng hay không thì câu nói này cũng suýt khiến chú phản đối. Đâu phải tại chú mà cả cái xe chút nữa lao xuống vực - là Tóc Đỏ với chiếc Packard của nàng mà. Chú vẫn làm rất tốt trước khi bị đâm vô. Tuy vậy, một khi con đã nhích tới sát vách núi như vậy thì thứ duy nhất con còn nhớ được là nỗi sợ, dù con là Ông Già đi chăng nữa.

Ông có thể đổi ý nữa mà , chú tự nhủ trong lúc quan sát người đàn ông miền núi chậm chạp bước ra từ cửa hàng. Chú nghĩ, hít một hơi thật sâu, dù sao thì còn gì có thể tồi tệ hơn việc rớt xuống từ vách núi?

Cứ như đáp lại ý nghĩ ngu ngốc của thằng trai này, người đàn ông ghẻ lở tru lên.

“Trả cái nón lại cho tao!”

Ông ta đang nạt nộ Cô Gái. Cái cổ dài của nó thò hẳn ra khỏi cửa sổ, đang lúc la lúc lắc nhìn không tự nhiên chút nào, và từ cổ họng nó phát ra âm thanh kinh khiếp tới mức bây giờ nhớ lại chú vẫn còn sởn gai ốc - nó đang bị mắc cổ.

Cái nón bị kẹt lại.

Ông Già nhanh chóng đi giày chạy ra trong lúc ông chủ cửa hàng vụt chạy mất. “Trả cái con mắt của ông đó, Phineas, nó tưởng cái nón len nổi gần của ông là ngọn cây!”

Chú cũng lồm cồm đứng dậy rồi, nhưng chỉ biết nhìn trân trối theo cái cổ đang lảo đảo bên đó, còn không tin nổi những gì mình đang thấy. Nó đang chiến đấu để thở được, cái cổ quật điên loạn, không tài nào kéo mình trở lại vào trong cửa sổ để cái cổ thẳng lên.

Chộp lấy cái ống nước chỗ đổ xăng, Ông Già vặn hết công suất, lanh lẹ trèo lên kế Cô Gái và cố gắng nhắm ống nước thẳng xuống cổ họng nó. “Giữ yên cái ống nước!” Ông hét vọng xuống. Chú túm lấy phần cuối, còn Ông Già thì đút cái ống sâu qua lưỡi Cô Gái - nước từ ống tuôn chảy như thác đổ xuống bầu diều của nó và bắn ngược trở lại như mạch nước ngầm phun trào, tuôn cả nón lẫn những thứ khác.

Cô Gái hắt xì một cái thiệt lớn và trở lại công cuộc nhai lại.

Người đàn ông miền núi lượm cái nón vừa được nôn ra và trở lại chỗ con la của mình.

Ông Già trèo xuống và ông chủ cửa hàng cũng tắt vòi nước.

Còn chú - tay vẫn còn siết chặt cái vòi nước đó, ngồi xuống bậc thềm, người ướt sũng và hổn hển.

“Hừ,” ông chủ cửa hàng lầm bầm, nghiên cứu cái đống lộn xộn. “Ông không nghĩ là nó sẽ chui tọt xuống dưới chứ không phải phun ngược lên hả? Có không?”

Ngồi phịch xuống kế bên chú, Ông Già thở một hơi thật dài, rồi đứng lên ngay lập tức. Chú cũng vậy, tưởng là tụi chú sẽ tiếp tục đi. Nhưng thay vì vậy, ông rảo bước tới chỗ cửa hàng. “Mày cho mấy cục cưng chuẩn bị sẵn sàng đi,” ông lầm bầm. “Còn tao thì làm thêm một chai bia nữa.”

❖ ❖ ❖

Đi thêm chừng vài cây số nữa, tụi chú lại trở về xa lộ Lee. Một tiếng sau đó, tụi chú đi ngang qua những vùng với cảnh vật mà chú ước gì mình đang có tâm trạng để thưởng thức - rừng thẳm ở một bên và thung lũng xanh mướt hùng vĩ ở một bên. Dù vậy, chú vẫn chưa khỏi hoảng hốt, nên khi Ông Già kêu chú lái vô một khu cắm trại núp trong tán rừng trên xa lộ để nghỉ chân, chú cảm thấy vui mừng lắm. Nhìn cái vẻ heo hút cô đơn của chỗ này thì chú đoán chỉ có mỗi mình tụi chú, và sau vài ánh mắt lúng liếng vui vẻ từ phía ông quản lý khu cắm trại, tụi chú cũng bắt đầu chăm sóc cặp hươu. Nhưng lần này cảm giác lại khác. Ông Già nhìn trân trối miếng nẹp gỗ ở chân Cô Gái, thậm chí lầu hơn hồi ở cửa hàng, và chú có thể hiểu vì sao. vết thương đang rỉ máu thấm qua miếng nẹp quấn gạc. Quãng đường dằn xóc đủ để khiến vết thương tiếp tục chảy máu.

Vốn đã kiệt sức, Ông Già thểu thào, “Lấy mấy củ hành tây ra.” Ông kéo cái túi màu đen của anh bác sĩ sở thú ra từ buồng lái. Chú đứng trên cái thang bên hông xe và đút mấy củ hành tây cho Cô Gái ăn qua cửa sổ. Ban đầu, nó không chịu ăn. Một hồi sau nó cũng chịu, nhưng chỉ ăn một củ duy nhất. Dù vậy, chú vẫn ráng đút cho nó trong lúc Ông Già nhẹ nhàng gỡ băng gạc ra khỏi nẹp gỗ, thấm chất bột từ chai thủy tinh lên vết thương đang rỉ máu, và quấn nẹp trở lại. Khi nó để ông làm vậy mà không tạo một tiếng động nào, chú biết ông đã không nói gì với chú trước khi tụi chú tiến vào đường hầm đó rồi. Cái chân của Cồ Gái tệ hơn nhiều so với những gì ông đã nói với chú.

Nhét cái túi đen trở lại buồng lái, Ông Già hất cái nón phớt lên và nhìn xa xám về phía mặt trời đang dần lặn. “Lo mấy cái còn lại đi he, nhóc?” Ông lẩm bẩm, và lê bước về nhà gỗ mà không nói thêm lời nào.

Vậy nên chú leo lên cái thang bên hông đủ để mở nóc xe. Cảnh tượng cặp hươu đang đứng an toàn trong khu vực vận chuyên lẽ ra có thể khiến chú nguôi ngoai hơn. Nhưng khi chúng nhích lại gần chú như chúng đã làm hồi còn trên núi, cảm giác đó lại ùa về… Mình đang trên đường dích dắc… Tóc Đỏ đụng xe mình, đẩy cặp hươu về phía dốc đứng… Mình đang cheo leo bên sườn núi, năn nỉ-van nài-cầu nguyện rằng hai tấm thân cao chót vót của tụi nó nghe thấy tiếng mình… tin tưởng mình…

Bước tới chỗ mình…

Tránh xa khỏi một cú rơi tự do…

Chú đang nắm chặt một bên chiếc xe đầu kéo đã đậu lại một cách an toàn, nhưng chần đi bốt vẫn còn run lẩy bẩy, cái cách một người suýt bị té khỏi vách núi ớn tới tận óc khi nhận ra sự thật ngàn cân treo sợi tóc. Chú tự ép mình thở đến khi có thể buông lỏng hai tay còn bám trên xe. Nhưng thay vì leo xuống, chú lại bò lên nóc. Chú cần không khí, chú cần bầu trời, và chú cần ai đó bầu bạn, dù chú không thể thừa nhận. Chú nằm lên tấm ván chéo như cái đêm ngồi với Tóc Đỏ. Dù vậy, lần này, cặp hươu không còn húc chú để nẫng củ hành nữa. Chúng di chuyển sát chỗ chú nhất có thể, hệt như lúc chúng bên nhau vào đêm đầu tiên trong khu cách ly. Giống như tụi nó đang bảo vệ chú vậy. Bị bao vây bởi hai động vật khổng lồ, đáng lẽ chú phải run rẩy và cảm thấy mình bé nhỏ, nhưng sự hiện diện đồ sộ của tụi nó còn làm cho chú thấy mình to lớn, bình tĩnh và an toàn theo một cách khó mà diễn tả bằng lời và thậm chí còn khó cưỡng lại hơn. Chú cũng biết điều.

Nhưng chú lại tràn ngập những cảm xúc dành cho tụi nó mà không tài nào ngừng được.

Tụi nó chỉ là động vật thôi mà, chú còn nghe tiếng cha mình cằn nhằn, còn mày cũng đâu còn bận tã nữa.

Nhưng tụi nó đi về phía mình lúc trên núi! Chú không thể ngừng suy nghĩ. Tụi nó đã nhúc nhích - và tụi chú cũng không phải bỏ mạng!

Đêm đó là đêm rằm, trăng tròn soi sáng trời đêm tới mức con có thể nhìn thấy mọi vật rõ như ban ngày. Lúc cặp hươu rướn tới mấy nhánh cây xung quanh, chú quan sát, lắng nghe tiếng tụi nó nhóp nhép chầm chậm và bắt đầu nhai lại. Chú trở lại tấm ván chéo giữa hai chuồng hươu, mọi thứ như ru ngủ chú, hai con hươu cao cổ gần bên, bình tĩnh, khu rừng lặng thinh, mặt trăng trên đầu thật lớn và vàng óng xuyên qua cây rừng. Chú ngắm nhìn mặt trăng một hồi lâu trong yên bình tới mức, thật là xấu hổ, chú ngủ quên lúc nào không hay.

Rồi chú thấy mình giật bắn người bật dậy trong đêm tối vì tiếng gỗ kêu tách tách - tụi hươu đang đạp mạnh tới nỗi cái chuồng gỗ cũng nứt. Có gì đó quá gần, khiến tụi nó muốn tự bảo vệ mình.

Định thần lại, chú ngả người về một bên. Phía dưới là một con gấu. Nó đang ngửi ngửi xung quanh bánh xe, và rồi nó nhổm dậy để đứng bằng hai chân sau và tống hai chân trước mạnh bạo của nó vô bên trong thùng xe Pullman.

Cặp hươu bị một phen kinh hãi. Cô Gái đá mạnh tới mức chú chắc là nó đã làm lủng một lỗ trên mặt gỗ, nhưng con gấu vẫn không mảy may nhúc nhích. Chú liếc nhìn trong bóng tối xem có thứ gì để huơ hoặc đập được không, ít ra cũng trang bị để nhảy xuống mà dọa con gấu bỏ chạy. Bởi đây là lần đầu chú nhìn thấy một con gấu, chú không tài nào làm được. Lúc chuẩn bị tinh thần để hò hét inh ỏi hòng dọa con quỷ lông lá sợ bỏ chạy trước khi tụi hươu cao cổ gây họa thật sự thì chú nhìn thấy một ánh đèn nháy - và mọi thứ trở nên trắng sáng chói lòa.

Trong một khoảnh khắc, chú không tài nào thấy được gì, nhưng con gấu cũng không khác hơn. Nghe tiếng động thì nó đã va vào mấy cái thùng rác ở khu cắm trại, bỏ chạy, còn chú thì bấu chặt vào chiếc xe để không lộn cổ rớt xuống. Lúc chú chớp mắt để lẫy lại thị lực thì Tóc Đỏ rảo bước dưới ánh trăng, nhấc bóng đèn ra khỏi máy chụp hình nghe một tiếng cách rồi nảy nhẹ nó trong lòng bàn tay tôi khi nó nguội bớt. Con chắc sẽ nghĩ là nàng vừa mới dự tiệc trà.

Vẫn còn chớp chớp mắt, chú trèo xuống để kiểm tra thiệt hại trên thùng xe. Chắc ăn rồi, nó bị lủng một lỗ. Ông Già sẽ thích đây. Để tránh mặt Tóc Đỏ, chú leo trở lại lên tấm ván chéo.

“Cô nàng đá con gấu xuyên qua tầm gỗ!” Tóc Đỏ thì thẩm với theo nhưng hơi lớn tiếng. “Tụi nó ổn hết phải không?”

Lúc tụi hươu cao cổ di chuyển tới gần chú lần nữa, chú không trả lời.

“Tôi xin lỗi vì đã va chạm xe anh lúc trên núi,” Tóc Đỏ lại thì thầm với lên.

Chỉ chờ có vậy, chú dồn hết cơn phẫn nộ lẫn sợ hãi cả ngày dài lên đầu nàng. “Cô suýt nữa là cho chúng tôi lật nhào,” chú rít lên. “Tôi đang lái xe bình thường!”

“Ừ thì, đừng có nạt nộ tôi chứ!” Nàng thì thào với lên.

“Tôi không có nạt nộ!” Chú thì thào vọng xuống.

“Anh có đó!” Nàng thì thào đáp trả.

Cả hai đều nhìn về phía nhà gỗ của Ông Già cùng một lúc.

Nàng thở dài. “Tôi nghĩ là tôi xứng đáng bị nạt nộ, anh đúng rồi,” nàng hạ giọng. “Tôi thật sự rất, rất xin lỗi, Woody à. Thật sự xin lỗi. Anh và hai con hươu cao cổ… cả ba đều rất cừ. Tối lên nhé?”

Không chờ câu trả lời, nàng đặt máy chụp hình xuống và leo lên tấm ván chéo, đối mặt với chú, hệt như đêm trước, nhưng lần này chú nhích về sau. Cặp hươu túm tụm lại sát tới mức lông của tụi nó cọ vào bốn cái chân đang lơ lửng của tụi chú. Chú có thể cảm nhận được hơi ấm từ da của tụi nó trên vải quần jeans, biết rằng Tóc Đỏ cũng cảm nhận được hệt vậy, và chú thấy cơn giận của mình biến đâu mất. “Tôi ngủ quên,” chú thú nhận. “Tôi thường không ngủ quên.”

Nàng nhíu mày. “Hả? Anh phải ngủ chứ.”

Chắc chắn là chú sẽ không kể cho nàng nghe về cơn ác mộng của chú. Nên chú nhún vai.

“Tôi thích ngủ,” nàng nói. “Thứ duy nhất hay ho hơn là tỉnh táo. Thật sự tỉnh táo.”

Tụi chú ngồi trong im lặng một lúc tới khi Chàng Trai lùi bước một chút, nhìn thấy một nhánh cây nó vừa bỏ qua. Chú thấy Tóc Đỏ di chuyển, và chú tưởng nàng sắp leo xuống.

Nhưng không, nàng huơ chân lên và đáp xuống ngay bên trong chuồng của Chàng Trai, va chạm với mặt sàn nghe một tiếng thụp, mà cũng có khi chỉ là trong đầu chú thôi, và chú điếng người. Nàng đáp xuống, ngập tới gối trong đống rêu than bùn của Chàng Trai, gần bộ móng của nó, chỉ cách vài phân là tới cái chân bó nẹp của Cô Gái phía bên kia khe hở. Lời nói của Ông Già giờ đây phóng ra như pháo nổ trong đầu chú… Thú lớn không biết thú nhỏ đâu… Tụi nó có thể thương mày như mẹ của tụi nó nhưng vẫn sẵn sàng nghiền nát một cánh tay hay chân của mày…

“Nhìn lớp đệm này xem, trên vách cũng có nữa,” Tóc Đỏ thì thào vọng lên. “Chỗ này còn thoải mái hơn căn nhà gỗ của tôi nữa.”

“Cô đang làm cái gì vậy?” Chú rít lên.

“Tôi chỉ muốn xem bên trong như thế nào để đăng bài thôi - tôi biết nó không phiền đâu.”

Chàng Trai đang cựa quậy bộ móng của nó, tránh xa Tóc Đỏ, còn Cô Gái thì đung đưa cái cổ hệt như hồi trước khi nó đá Ông Già. Tóc Đỏ sắp ăn đòn rồi. Chú cố gắng ra hiệu cho nàng biết, nhưng chú không tài nào nói thành lời. Với tay qua khe hở, nàng đặt tay trái lên mạn sườn của Cô Gái cùng bên với vết bớt hình trái tim chú đã chạm vào lúc cách ly, và vươn về phía Chàng Trai bằng tay phải, nàng vỗ về cả hai cùng một lúc. Cái cổ của Cô Gái thôi không đung đưa nữa và lông của Chàng Trai rung lên vì vui mừng.

“Một ngày nào đó tôi sẽ đi châu Phi,” Tóc Đỏ nói, hai tay tiếp tục vỗ về. “Bài này sẽ giúp tôi tới đó, anh cứ chờ mà coi.” Nàng ngước nhìn tôi. “Tôi ra khỏi đầy bằng cách nào? Khoan, đợi đã.”

Nàng bật mở cánh cửa sập và nhảy xuống đất, mỉm cười với tôi như thể nàng vừa nựng chó con. Tôi trèo xuống, sập cửa lại, lòng thôi thúc muốn nhắc nàng đừng bao giờ làm như vậy lần nữa, nhưng hành động vừa rồi của nàng đi ngược lại với những lời cảnh báo như thế.

“Woody, anh kể cho ông Jones nghe tôi là ai lúc tôi tông xe của các anh chưa?”

Tôi nghe loáng thoáng lời nàng. “Cái gì? Đâu có.”

“Tốt. Mình hãy chờ dịp để giới thiệu tôi… Anh biết mà, xét chung tình hình. Tôi sẽ chờ lâu một chút.” Rồi với một nụ hôn lên má khiến chú đông cứng cả người, nàng cầm chiếc máy chụp hình và biến mất vào trong nhà gỗ của mình.

Lúc này không phải cận giờ Ông Già phóng thích cho chú, nhưng chưa tới một phút sau ông lững thững bước ra, đeo hai dây quần và đảo mắt dưới ánh trăng. “Hơi tỉnh giấc một lát rồi. Không ngủ lại được. Hai cục cưng ổn hả? Tao nghe om sòm gì đó.”

“Có một con gấu,” chú nói, đứng chắn để ông không thấy vết lủng trên xe. “Nó chạy mất rồi.”

“Một con gấu hả?” Ông lặp lại, tay chộp lấy gói Lucky Strike và yên vị trên bậc thềm xe. “Nó không trở lại đâu. Ngủ chút đi. Tao kêu mày dậy lúc mặt trời mọc.”

Bước tới chòi gỗ, chú tự dặn mình sẽ báo cho ông biết vết lủng trên thùng Pullman vào ngày mai nếu ông không tự thấy trước. Dù vậy ngay lúc đó, chú cũng đã “ăn cám” đủ cả ngày rồi.

Lúc nhắm mắt lại, hi vọng sẽ được chợp mắt chút mà không gặp ác mộng, chú thoáng thấy một con gấu vụt qua mí mắt và cảm nhận đôi môi của Tóc Đỏ chạm lên má mình. Và chú tự hỏi cái gì nguy hiểm hơn, con gấu, hai con hươu cao cổ, hay cô nàng tóc đỏ cầm máy chụp hình bận quần ống túm.

…“Ông Nickel?”

Rosie, Đầu Bóng và cô y tá đang đứng trước cửa phòng chú.

“Chúng tôi vào nhé?” Cô y tá hỏi.

“Kìa, nghe cô xin phép tử tế chưa kìa,” chú vừa nói vừa hạ cây viết chì xuống.

“Tôi nói với chị rồi là tim ông ấy dã ngừng đập,” Đầu Bóng cất lời.

“Daryl nói ông lên cơn co giật, kiểu vậy. Ông thấy sao rồi?”

“Khoẻ như trâu thôi,” chú nói, liếc nhìn sang Cô Gái Hoang Dã đang hồ hởi lêu lêu Đầu Bóng.

Đầu Bóng giơ hai tay đầu hàng rồi bỏ di. Cô y tá tới gần, nghe mạch của chú, nghe tim chú, rồi cũng bỏ đi.

Dù vậy, Rosie không nhúc nhích. “Bố à, có chuyện gì vậy? Con không nói ai đâu.”

Chú không trả lời mà chỉ chăm chăm quay sang tập ghi chép của mình. Chỉ thoáng chốc sau, cô nàng thử dài rồi cũng đi mất, trước khi đi còn siết chặt vai chú nữa.

Nhưng rồi chú nghe thấy tiếng quân cờ domino và chú quay lại thì thấy ngồi bên mép giường là một Rosie trẻ hơn, đang nhổm dậy. Một ván domino và một câu chuyện , cô nàng lại nói nữa rồi.

… “Tiếp theo là gì nào? Con biết! Mình sắp gặp Moses, phải không?”

Tim chú thắt lại.

“Ôi, bố yêu… Sao bố lại tự ép mình đến vậy?”

Cô chưa từng có một câu chuyện lẽ ra phải kể cho mật người trước khi quá trễ sao? Chú vừa suy nghĩ, vừa xoa xoa tim.

Bố đã kể con nghe rồi mà, cô nàng nói.

Không, không phải toàn bộ câu chuyện - mà cô cũng không phải cô ấy. “Tôi phải kể cho cổ nghe,” chú nói lơn tiếng. Nhưng chú chỉ đang nói với căn phòng trống, chú liếc nhìn Cô Gái yêu quý thật nhanh. Nó vẫn còn ở đó, đang điềm nhiên liếm láp không khí. Vậy nên chú liếm ngòi viết chì, rồi trở lại chuyển đi.

Baltimore American

NGÀY 9 THÁNG 10 NĂM 1938

CẦU THẤP!