Chương 12 BĂNG QUA VÙNG CÁN XOONG TEXAS
Ầu ơ! Nín đi con!
“Tới lúc ta rèn mi thành một thằng đàn ông đích thực rồi!”
“Woody Nickel, nói ta biết chuyện gì đang xảy ra ngoài kia và nói cho ta biết ngay nào!”
“Bé con ơi, con đang nói chuyện với ai vậy?”
Đôi mắt màu nâu vỏ táo nhìn chằm chằm.
Nước đang ầm ầm chảy xiết.
… Khi không gian chìm trong những tiếng gầm rú, rên rỉ, gào rông của tụi hươu cao cổ đang hoảng loạn, ngày càng lớn hơn và LỚN HƠN và…
Một tiếng sấm long trời làm chú giật mình thức dậy trên chiếc giường trong cần lều thổ dần, hai tay bịt kín tai, cơn mưa dữ dội xối xả đập vô cửa sổ. Tim chú đập thình thịch, chú liền đóng sầm cửa sổ lại, chửi dì Beulah, mấy trận bão, mấy cơn ác mộng Bão Cát đẩy tội lỗi - và bất cứ cái khỉ gì khác có thể gây ra giấc mơ lộn xộn của chú.
Cánh cửa mở tung và Ông Già xông vô. Làm nước nhiễu xuống khắp sàn, ông tiếp tục giậm đùng đùng bên trong căn lều thổ dân trát vữa stucco tới khi ông đã mặc quần lót và quần tây khô ráo vô xong. Mưa tạnh nhanh như cái cách nó tới, và Ông Già lại bước ra để nhìn bầu trời.
“Nhìn thì có vẻ hết mưa rồi,” ông nói với vẻ gắt gỏng. “Phía tây trời quang rồi.”
Đang là bình minh nên chú xỏ đôi bốt vô, mặc quần rồi ra theo. Nhưng chú không nhìn lên trời, chú đang nhìn ba cái lều ở dưới.
Đêm trước, sau khi Tóc Đỏ nôn mửa, nàng đành ngồi bệt xuống đất trước khi chú kịp nói câu nào, lẩm bẩm “Tôi xin lỗi” rồi chạy đi mất. Chú chỉ biết nói với theo cái câu duy nhất chú có thể nghĩ ra để an ủi nàng. “Không sao đàu! Tụi hươu cao cổ sẽ xực hết mà.” Nghe cái điều ngu ngục đó phát ra từ miệng mình, chú cứng họng, rồi nàng biến mất vô bóng tối.
Nhưng giờ chú đang nghe thấy âm thanh nôn mửa đó nữa. Chiếc Packard xanh lục bên kia, đậu phía dưới cách tụi chú ba căn lều.
Ông Già nhìn theo hướng mắt của chú. “Đống ói của con nhỏ đó hả?”
Chú gật đầu.
Ông bước thẳng tới đó rồi dộng đùng đùng lên cánh cửa lều gần chiếc Packard màu lục nhất, giọng oang oang. “Gái à, đừng tới gần tụi này nếu cô bị hen phổi gì đó nhe. Tụi này không có thời gian để bị bệnh đâu.”
Cánh cửa mở tung và đứng chặn ngay đó là một người đàn ông đầu trọc với hai thằng con trai đầu bờm xờm đứng sau lưng ông ngó ra.
Ông Già nhíu mày nhìn họ. “Mấy người là ai? Đứa con gái đâu rồi?”
Một người đàn bà tóc màu lông chuột xuất hiện phía sau lưng hai đứa con trai.
“Ông kêu vợ tôi là cái gì hả!” Người đàn ông đầu trọc nạt lại.
Cái đầu Tóc Đỏ ló ra từ bên kia chiếc Packard. Vén lọn tóc ra khỏi khuôn mặt, nàng lấy tay lau miệng… Và chú nhìn chằm chằm vô đôi môi đó, đầu óc trở lại trên nóc xe lúc đang đang dở một nụ hôn có hươu cao cổ chứng giám.
Rồi cái đầu của Tóc Đỏ lại biến mất.
Một tiếng nôn mửa nữa rồi cánh cửa lều đóng sầm lại, Ông Già và chú đi về hướng bên kia chiếc Packard nơi Tóc Đỏ lại một lần nữa lau miệng, nhìn nàng thật tội nghiệp. Nàng quấn quanh người đúng cái áo choàng của nam mà nàng mặc hồi ở chỗ Bố Già. Liếc nhìn bên trong một chút là biết rõ nàng đã ngủ ở đâu. Còn nữa, là một thằng trai quê khố rách áo ôm lâu lâu mới thay cái quần đùi bằng vải bố huống hồ là đồ mặc bên ngoài, tới tận lúc này chú mới để ý là nàng vẫn mặc y nguyên bộ đồ như vậy cả chuyến đi này - cùng cái quần, cùng cái áo sơ mi trắng, tất cả đều y thinh, thậm chí tới cả đôi giày hai màu mòn vẹt - giờ tất cả đều nhăn nheo và dơ dáy dưới ánh mặt trời. Chú đã bắt đầu hiểu một vài điều mà trước đó chú đã quá mông muội để hiểu.
“Chắc trên đường tôi đã ăn cái gì đó bị hư rồi,” nàng lẩm bẩm, lau bớt vết nôn trên lọn tóc. Ông Già nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vô bàn tay trái của nàng. Nàng đang đeo một chiếc nhẫn vàng nho nhỏ mà trước đó chú cũng không để ý.
“Cô nên hi vọng vậy đi,” Ông Già nói. “Không thì chắc cô đang chửa rồi.”
Tóc Đỏ nhìn ông muốn lác mắt. “Không đời nào, tôi đảm bảo.”
“Sao không?” Ông Già hỏi, hất cằm về phía chiếc nhẫn cưới của nàng. “Cô có chồng mà, không phải sao?”
Chộp lấy một cái khăn từ bên trong xe để lau mặt, nàng nạt lại, “Tôi không thấy chuyện này có liên quan gì tới ông, ông Jo…”
Ông cắt ngang lời nàng. “Hay cô là Đức Mẹ Đổng Trinh?”
Nàng hạ cái khăn xuống để há hốc miệng nhìn ông. “Ông nói cái gì?”
“Hoặc cô cũng có thể là một con điếm,” ông tiếp tục nói.
Nàng sắp tát ông tới nơi, còn chú, bừng bừng nổi giận, chú tự nhiên cũng muốn đấm ông một cái.
“Cô biết ý tôi muốn nói gì mà,” ông lại tiếp, “có thể cô có tình nhân đi theo?”
Ông đang cố gắng chọc điên nàng nhưng chú lại không biết, đầu óc chú vẫn còn mụ mị nhớ về nụ hôn của tụi chú. Chú cứ trụ lên gót giày mà lúc lắc tới lui, hết nắm chặt nắm đấm rồi lại buông ra. “Thôi, chờ…”
Nhưng Ông Già cũng ngắt lời chú luôn. “Câm miệng lại, nhóc.”
“Ông nghĩ tôi là loại con gái gì?” Tóc Đỏ nói.
“Thì cô cứ nói đi,” Ông Già đáp lại. “Ai cũng biết một người phụ nữ đàng hoàng tử tế thì đâu có đi một mình. Nên tôi cũng đoán cô chẳng phải loại đàng hoàng tử tế gì.”
Nàng há hốc miệng. “Ông dám!”
Tức giận bừng bừng, chú còn không ráng kìm lại mong muốn đấm ông một cái. “Thôi - chờ một chút -“
“Tao kêu mày câm miệng lại, nhóc!” Ông Già kê sát vô mặt Tóc Đỏ. “Ừ, chỉ có con điếm mới rong ruổi một mình như vầy.”
Nghe vậy, chú quên hết mọi sự nhường nhịn của Ông Già và sự lừa lọc dối trá của mình, liền đấm ông một cái.
Dĩ nhiên Ông Già biết chú sẽ làm vậy. Tóc Đỏ không phải là người duy nhất ông đang khiêu khích. Chụp lấy nắm đấm của chú giữa không trung, ông gầm lên với Tóc Đỏ, “Nhìn đây nè - cô coi cô làm thằng nhóc này điên đảo chưa kìa. Cô nên tự biết xấu hổ vì chuyện này nếu cô không còn chuyện gì khác để xấu hổ!”
Ông buông tay chú ra và chú loạng choạng ngã về sau, cái đít non dại đầy kinh ngạc của chú đáp xuống dưới chân nàng.
Mặt Tóc Đỏ trắng bệch tới mức chú chắc mẩm nàng sẽ ói lên người chú. “Tôi nói rồi,” nàng nuốt ực một cái rồi nói, hai tay quấn chặt cái áo măng tô vô người như thể nó là phẩm giá bị đánh mất của nàng vậy.
“Tùy cô thôi,” Ông Già nói, “nhưng chuyện của cô ở đây coi như xong.”
Nàng ngập ngừng, “ông nói là tôi không thể theo ông nữa hả?”
“Tôi nói là tôi để ý cô rồi. Tôi không biết cô đang chơi trò gì, cô gái à, lẽo đẽo theo sau tụi này tới tận đây rồi còn nói dối suốt nữa. Nhưng tôi muốn cô kể từ nay tránh thật xa chiếc xe đầu kéo và tụi hươu cao cổ đi.”
Tóc Đỏ cứng người. “Ý ông là sao?”
“Ý tôi là cô không phải kí giả ảnh của tờ Life gì sất.”
Chú trố mắt nhìn ông, rồi lại nhìn Tóc Đỏ.
“Đương nhiên là tôi phải rồi!” Nàng đáp.
Chú bắt đầu đứng lên.
“Mày không được nhúc nhích,” Ông Già ra lệnh, quay trở lại nhìn Tóc Đỏ. “Tôi thật sự không thể nhân nhượng một đứa nói dối. Tôi hỏi thẳng cô luôn. Cô làm cho tạp chí Life đúng hay không? Cô nên có cách mà chứng minh đi.”
Chú nhớ cách Tóc Đỏ nuốt nước bọt. Như thể nàng đang nuốt thứ gì đó ghê tởm còn hơn đồ ăn bị nôn ra nữa. Chú sắp biết nó là gì rồi.
Nàng bắt đầu nói thật nhanh, “ờ đúng, tôi vẫn chưa… Nhưng tôi sắp, tôi hứa với ông! Tôi không thể để ông không cho tôi đi theo được, vì tôi phải chụp được mấy tấm hình trước - mà tôi đã chụp xong hết rồi! Hình đẹp tuyệt vời! Ông không biết đâu!”
Rồi nàng nhớ ra chú.
Chú ngồi trên nền đất, ngước nhìn Tóc Đỏ đang cúi nhìn mình, ghi nhớ gương mặt nàng rồi đẩy nó ra thật xa.
“Đứng dậy đi,” Ông Già nói. “Đi thôi.”
Chú định thần đứng dậy, nhìn đâu cũng được trừ Tóc Đỏ.
Ông Già và chú cần chăm sóc tụi hươu cao cổ và tiếp tục đi. Tụi chú đã làm vậy mà không nói tiếng nào.
Khi tụi chú rời khỏi Nhà nghỉ Lều Thổ dân thì đã không thấy tăm hơi Tóc Đỏ đầu, nhưng chú lại thấy mừng. Xét cho cùng, chú đã đi được xa tới đầy cũng nhờ lừa lọc dôi trá, chú cũng không thể ngừng nghĩ về nàng. Nhưng không, khi bắt đầu vô số, chú nhìn qua chỗ Ông Già và nói, “Có khi cổ làm được hết những gì cổ nói thiệt.”
Nghe vậy, Ông Già rút một mẩu giấy được gấp lại từ trong túi áo trước và đưa cho chú. “Đọc đi, rồi tao không muốn nghe một chữ nào về con nhỏ đó nữa, nghe chưa?” Đó là tấm điện tín mà Bà Sếp, bà Benchley, đã gởi hôm qua cùng những dòng chữ:
… TẠP CHÍ LIFE SẮP TỚI. CỬ PHÓNG VIÊN ẢNH ĐẾN BẰNG ĐƯỜNG HÀNG KHÔNG…
Chú đọc dòng chũ đó. Rồi đọc lại. Chờ bản thân nắm rõ ý nghĩa của từng chữ, chú tức giận hết thảy thề gian trừ tụi hươu cao cổ - lại tức giận Tóc Đỏ vì tất cả mọi thứ - tức giận Ông Già chỉ vì đã chờ tới tận bây giờ mới cho chú đọc tờ điện tín, và tức giận bản thân vì đã hành xử như một thằng nhà quê ngu độn.
Đi hết hơn tám chục cây số trong sự im lặng tuyệt đối thì chú mới có thể nhìn Ông Già. Thậm chí ở thời điểm đó, lý do duy nhất khiến chú làm vậy là tấm biển trên đầu:
RANH GIỚI BANG TEXAS - 1,6 KM
Tới lúc đã vượt qua ranh giới bang rồi chú vẫn còn chóng mặt lắm, chắc chú đã nín thở suốt cả hơn một cây số đó. Biển hiệu chào đón khi tụi chú tiến vô bang quê nhà bự như tất cả những lối thoát, như con đã dự đoán được.
CHÀO MỪNG TỚI BANG NGÔI SAO CÔ ĐỘC
Hít một hơi thật sâu, chú bắt đầu nhắm tới New Mexico trước khi mặt trời lặn. Chú cứ nghĩ là nếu tụi chú có thể băng qua vùng Cán Xoong mà không bị xui xẻo gì thì chú sẽ ổn thôi - mọi việc sẽ ổn thôi - tới tận California, và những suy nghĩ đó làm chú bồn chồn nhiều tới mức Ông Già còn để ý.
“Mày ngọ nguậy vậy làm tao muốn say xe,” ông nói. “Tại con nhỏ đó hay tại vì phải trở lại Texas?”
Giữ mình ngồi yên, chú liếc nhìn về phía ông. “Xin lỗi tôi lại đầm ông lần nữa.”
“Mày vô tình báo hiệu trước cú đấm,” ông chỉ nói vậy, mắt nhìn ra sau xe. “Mày phải luyện tập thêm rồi.”
Nhưng khi tụi chú tiến sâu vô vùng Cán Xoong Texas, chú lại bắt đầu đứng ngồi không yên. Phải tới lúc qua khỏi con đường bị bỏ phế đang làm chú phản ứng như vậy thì chú mới thôi, nhưng ngay khi chạy qua, chú lại thở phào nhẹ nhõm lớn tiếng tới mức làm Ông Già chú ý.
Nhìn chú một cách dò xét, ông hỏi, “Nhà mày có gần đây không?”
Chú cứng người. Nó đây rồi. Ông sẽ dồn chú vào thế phải nói dối, mà cả hai tụi chú đểu biết ông nghĩ gì về bọn nói dối. Hơn nữa, chú vẫn còn chua chát cái vụ Tóc Đỏ trơ trẽn gạt gẫm chú. Chú chẳng mảy may muốn bản thân mình lại trơ trẽn lừa dối Ong Già - nhất là sau khi chú lại ráng đấm ông lần nữa. Mình chỉ muốn băng qua Texas mà vẫn còn lái xe chỗ cặp hươu cao cổ và chiếm được cảm tình của Ông Già thôi, chú cứ lởn vởn suy nghĩ đó. Mình chỉ cần nhiêu đó thôi.
Nhưng cũng giống biết bao lần trước đó, con đường này lại buộc tụi chú phải quên hết mọi thứ khác. Xe cộ ở vùng Cán Xoong Texas cực kỳ đông đúc, trước đây chuyện này chưa từng xảy ra. Càng kì lạ hơn là toàn bộ xe ngừng hẳn lại ngay trước một tấm biển báo ghi LẠCH CHẢY NGANG. Hai chiếc xe tuần của cảnh sát đang đậu bên kia đống bê tông, mà chú chắc chắn là ông cảnh sát trưởng hạt bằng cách nào đó đang chạy tới tóm chú. Nhưng họ chỉ là cảnh sát tuần tra xa lộ thôi. Họ đang đứng giữa đường và chặn xe lại, ngay chỗ đồng không mông quạnh này.
Ông Già chúi người về trước mà đọc thật kĩ biển báo. “Tao thấy cái này lúc trên đường đi ra. Xa lộ chỉ mới được hoàn thành ở phía Tây vào năm ngoái thôi, trừ vài cây cầu bắc qua mấy cái lạch cạn queo như cái này. Đầu được cản đường cản lối ta. Đống bê tông đó cứ đi vô đi ra rồi đi theo hướng của nó.”
Lúc tụi chú chạy tới gần, một trong mấy ông cảnh sát cưỡi ngựa chỉnh cái nón cao bôi rồi tiến về phía cửa sổ xe chỗ chú trong lúc tụi hươu cao cổ thò đầu ra để dòm ngó.
“Mén đét quỷ thần à… Mấy người đang rinh hai con hươu cao cổ này đi đâu? Trước mặt không có gì ngoài sa mạc hết đó,” ông ta nói.
“San Diego,” Ông Già nói với qua chú. “Tụi này không có rảnh để mà kẹt lại ở đây. Ông cho qua được không?”
Ông cảnh sát tuần tra xa lộ, trở về cung cách ta-đây-là-cảnh-sát, vịn tay lên dây nịt treo súng. “Xin lỗi ông nhe, không được đâu. Ông phải ra khỏi xa lộ. Đường này sẽ bị phong tỏa tới khi tụi này biết nước lạch đang bị cái gì.”
Tụi chú đều nhìn trừng trừng cái mương cạn queo. “Nước gì?” Ông Già hỏi.
“Có đám mây tích vũ chặn ngay chỗ phía Bắc cách đây chừng trăm sáu cây số, mưa như quỷ sứ vậy. Đã xả mương khúc đó hơn hai mươi tiếng rồi. Người ta kêu nó là trận bão thế kỷ rồi đó,” ông cảnh sát trả lời.
“Ông nói phía Bắc cách đây chừng trăm sáu cây số hả?” Ông Già lặp lại.
“Đúng rồi, tôi mới nói vậy. Lớp đất mặt qua bao năm chịu bão cát đã bay mất nên tụi này không biết xả mương như vậy thì chịu được tới bao lâu. Có tới ba chỗ xả như vậy suốt hơn mười sáu cây số phía trước nên tụi này phải phong tỏa xa lộ thôi.”
“Nhưng nếu là phía Bắc cách đây chừng trăm sáu cây số thì nó đâu có tới liền đâu phải không?” Ông Già còn ráng cãi.
“Tụi này chưa biết được tới khi mọi chuyện sáng tỏ.”
Ông Già nhìn quanh thấy cảnh đất khô nứt nẻ còn trời thì trong xanh nên ráng kì kèo. “Tụi này phải tiếp tục chở hai con hươu cao cổ. Tụi này đang đi nhanh để giữ mạng cho hai đứa nó.”
Ông cảnh sát tuần tra gác tay lên thành cửa sổ chỗ chú. “Ông à, tôi thấy là ông đang không hiểu mức độ nghiêm trọng của tình huống này. Có ai trong số hai người thấy lũ quét chưa? Trong tích tắc là tự nhiên nó ào xuống một cái, cuốn bay sạch sẽ cây cối, súc vật, nhà cửa. Mấy ông có thể bị chìm dưới nửa mét nước luôn, bị nó cuốn văng đi.”
Ông Già đánh giá ông cảnh sát. “Vậy đó.”
Ông cảnh sát cũng đốp lại Ông Già ngay lập tức. “Vậy đó.”
“Ông thấy lần nào chưa?” Ông Già hỏi tiếp.
Ông cảnh sát bình tĩnh nhìn lại. “Cho tới lần đầu tối kẹt giữa bão cát thì tôi chưa thấy một trận bão cát nào. Cái xứ này tự nó có nhịp sống riêng. Chỗ này có cây nở bông một lần duy nhất trong cả thế kỉ và sâu bọ tự ngưng tim khi muốn nghỉ tránh nóng, ông không tin thì tự đem mạng mình ra cược thôi,” ông ta nói, ngước nhìn cặp hươu cao cổ. “Hai cái mạng này mà đem ra cược thì giá trị à.” Ông quay qua chú. “Con trai, tao biết chắc mày còn đủ tỉnh táo để không lừa tao, mày còn cái kiện hàng đáng giá phải lo nữa. Chở hai con vật đặc biệt này ngược lại hướng xa lộ một chút để qua đêm thôi. Quay về Muleshoe nếu cần. Cẩn thận đó, tụi này có kinh nghiệm rồi.”
Rỗi ông lùi lại vài bước, đặt cả hai tay lên dây nịt treo súng, rồi chờ tụi chú ngoan ngoãn nghe lời.
Chú thấy ruột gan mình nôn nao dữ dội. Tụi chú chỉ cần đi tiếp dăm ba phút nữa là ra khỏi Texas. Chú muốn lừa ông ta, đúng, như thể chiếc xe đầu kéo này có thể làm vậy. Bởi chỉ mỗi mình chú biết rằng trở lại “một chút” chính là con đường bỏ hoang dẫn tới nông trại của cha chú.
Ông cảnh sát tuần tra vẫn không nhúc nhích, nên hít một hơi cẳng muốn bung lồng ngực, chú đánh vòng xe quanh cây xương rồng và mấy bụi cỏ lăn bên mép đường, lòng thầm hi vọng là lốp xe sẽ lún xuống đất, rồi trở về cái nơi mà chú nghĩ mình đã vĩnh viễn bỏ lại phía sau.
Ông Già lên tiếng cái gì đó.
“Hả?” Chú hỏi.
“Mày thấy chuyện như vậy lần nào chưa?”
Chú lắc đầu.
“Tao thấy thằng cha cảnh sát đó đứng phơi nắng lầu quá rồi,” Ông Già cằn nhằn. “Giờ lẽ ra ta đã qua khỏi chỗ đó rồi. Hơn nữa, tụi nó là hươu cao cổ. Có nước lũ tí tẹo nào mà nhấn chìm tụi nó được. Trên xe cũng vậy mà trên vỉa hè cũng vậy. Lái xe trên vỉa hè thì mình có thể lội qua mà.” Ông dừng lại để xả tức. “Ờ, mình không trở lại xa cỡ đó để tới Muleshoe đâu. Chắc là tao có nhớ vài chỗ đậu xe cách đây hơn cây số.”
Chú ngồi thẳng lưng, đồng ý.
Vậy nên tụi chú ghé lại chỗ trú qua đêm đầu tiên mà tụi chú thấy, một cái nhà nghỉ kiêm bãi cắm trại xuống cấp dành cho du khách, ọp ẹp tới mức lần đầu chạy ngang qua, tụi chú đã đi luôn mà không thèm ngoái nhìn. Chỗ này đã chật kín những người cũng bị chặn lại. Ông Già bước từ trên xe xuống, vừa đi vừa móc bóp tiền. Bước ra để duỗi chân cẳng, chú có thể thấy ông bên trong văn phòng, đưa cho thằng cha đầu tóc bù xù hết tờ bạc này tới tờ bạc khác từ xấp tiền của mình, tới khi cuối cùng ông cũng trở lại xe.
“Được rồi,” ông nói, “mình qua đêm ở đây, trốn hết mức có thể sau hàng cây mesquite nhìn mắc tội ở phía sau. Nhìn không chút mảy may nào là hai cục cưng có thể nhâm nhi được. Chỉ đành cho chúng ăn cỏ khô đêm nay. Nhưng tao thà chờ hai tiếng nữa tới khi trời tối rồi mới trở lại đây. Thấy thằng cha hôi hám trong kia lấy tiền không chớp mắt là biết sắp có cả đống người đổ xô tới. Tao sẽ không để hai cục cưng trở thành buổi diễn phụ đâu. Hơn nữa, mình nên để tụi nó thông thoáng nhiều nhất có thể. Mình đi kiếm trạm xăng kiêm tiệm bán đổ ăn mà tao nhớ ngược lên xa xa một chút đi. Mình có thể thủng thẳng đổ xăng rồi mua đồ ăn tối, sẽ rẻ hơn cái chỗ đục nước béo cò này.”
Nghe vậy chú còn bồn chồn dữ hơn nữa, không cách nào che giấu được. Bởi chú biết chính xác chỗ mà ông muốn ghé. Đó là trạm xăng kiêm cửa hàng thực phẩm duy nhất trong phạm vi vài cây số xung quanh nông trại của cha, và chú sắp dừng lại đó cùng với một cặp hươu cao cổ.
“Có chuyện gì vậy?” Ông Già hỏi, nhìn thấy chú đang không tài nào ngồi yên. “Có con bọ cạp bò lên ống quần mày hả?”
Tụi chú mất hết hai phút đi kiếm bọ cạp. Chú còn nhảy cẫng cẫng ra khỏi đó rồi tuột quần xuống. Khi không tìm thấy được gì thì Ông Già nói, “Được rồi, đi thoi.”
Chú toát mồ hôi hột, kéo quần lên rồi ngồi lại phía sau vô lăng.
Cái vấn đề với định mệnh rồi số phận rồi mấy chuyện run rủi mang dáng hình Chúa Trời là nó đâm sầm vô niềm tin rằng con đang làm chủ cuộc đời mình. Khi mọi chuyện trơn tru thì cũng dễ dàng đầu hàng số phận hơn. Nhưng khi không trơn tru thì… ờ chú đã vật lộn với mớ cảm xúc đó từ hồi ở Tennessee và giờ cũng không mặn mà vật lộn nữa. Hơn nữa, không thằng nhóc mười tám tuổi nào lại đi tin rằng mình sống mà không có lựa chọn gì. Nên chú tự nhủ rằng dù sắp trời long đất lở đi chăng nữa thì chú vẫn còn được lựa chọn - vẫn chưa biết rằng còn được lựa chọn lại tệ hơn không còn lựa chọn nào.
Nên tụi chú đi tiếp. Vài cây số nữa là tụi chú băng qua con đường trải nhựa chú quá đỗi quen thuộc, và chú đã nhất quyết không nhìn dù chỉ một giây. Nhưng khi chú vừa nhìn thấy trạm xăng phía trước, chắc là chú đã hết hồn hết vía. “Sao mình không đi xuống xa hơn một chút,” chú lại chống chế. “Tôi nhìn chỗ này thấy không ưa chút nào.”
“Tao thấy bình thường,” ông nói. “Dừng xe lại đi.”
Chú ngừng xe lại chỗ trụ xăng.
“Tôi ở ngoài này,” chú nói hơi nhanh.
Ông liếc chú rồi tiến vào bên trong lúc nhân viên đổ xăng chạy ra, cũng là ông già ngớ ngần rụng hết răng mặc quần yếm, người đã bám trụ ở đó kể từ lúc khai thiên lập địa.
Chú thụp đầu xuống.
“Ông chở hai con hươu cao cổ trên xe!” Ông già vùa bắt đầu bơm xăng vừa rú lên. “ông lái xe cho sở thú hả? Tôi mê sở thú xịn lắm, nhưng mà lần cuối tôi nghe tin có sở thú ở vùng Cán Xoong là hồi những năm 1920, tít mãi Amarillo lận. Giờ thì cũng lâu rồi không nghe!” ông đổ xăng xong xuôi rồi chùi rửa kiếng xe, nghiêng ngửa xung quanh, sẵn sàng ba hoa tiếp về hươu cao cổ và rạp xiếc. Rồi ông ta nheo mắt. Nhìn chú.
“Ê…”
Chú càng thụp đầu thấp xuống.
“Ê ê ê - mày hông phải thằng con ông Ned Nickel hả? Ở tuốt bên Arcadia phải không?”
Cửa ghế phụ mở ra kêu một tiếng két và Ông Già nhảy trở vô, tay cầm một bịch đồ mới mua. Ông chưa kịp ngồi xuống chú đã đạp ga phóng khỏi đó rồi. Khi tụi chú chạy ngang con đường trải nhựa vắng tanh mà chú đã giỏi làm ra vẻ không để ý trước đó, chú không tài nào làm vậy được nữa. Lần này, chú liếc thật nhanh nhìn tấm biển cũ sì:
ARCADIA ->
“Còn cách bao nhiêu nữa?” Ông Già hỏi.
“Hả?” Chú lầm bầm hỏi lại.
“Cha mày không phải dân lĩnh canh - ổng là dân đi kinh tế mới, dân tự cung tự cấp phải không? Mày có nhà ở trên đường đó.” Khi chú không trả lời, ông nghiêng đầu sang một bên. “Dừng xe một chút.”
Chú đánh xe vào lề đường rồi dừng lại, có thể nhận ra là Ông Già đang chờ chú giải thích, nhìn chú chằm chằm, mặt lộ vẻ khó hiểu nhất mà chú từng thấy. Tới giây phút đó, ông chỉ biết rằng ba má chú đã chết và bão cát đã nuốt trọn nông trại nhà chú. Giờ ông vừa phát hiện ra rằng tụi chú đã đi ngang qua gần chỗ đó tới hai lần mà chú vẫn không hé răng nửa lời. Nhưng những lựa chọn dành cho chú đểu tệ hại cả. Chú có thể thề thốt là ông nghe lộn rồi và ráng làm cho câu chuyện khớp với nhau. Có Chúa mới biết chú có nói dối nổi hay không. Nhưng nhìn lại cả ngày hôm nay, chú biết chú không trụ lâu được. Ông sẽ sớm bắt chú thề trước mộ má chú hoặc làm gì đó tương tự. Mà ai có thể bắt lỗi ông được chứ? Chú đã bắn một thằng ăn trộm cho ông và cặp hươu cao cổ, nhưng chú cũng bị phát hiện đã đút túi xấp tiền của con mèo mập trọc phú, và ngay buổi sáng hôm đó chú đã ráng đấm ông một lần nữa. Nếu Ông Già đã bao dung cho chú biết bao dù vì lí do gì đi chăng nữa thì chú cũng đã giỡn mặt mà tiếp tục làm tới. Ông đã tha thứ cho chú hai lần rồi. Nhưng cũng như mẹ chú từng nói, chỉ có Chúa mới tiếp tục tha thứ mãi. Chú tự nhủ có thể đi lẹ cho kịp vì sự an nguy của tụi hươu cao cổ là một lí do đủ chính đáng để giữ chú lại bên cạnh, dù ông có phát hiện ra cái gì về chú đi chăng nữa. Hoặc có thể, cũng như hầu hết những thứ tương tự, cách ông phản ứng lại có thể là sự pha trộn rất cá nhân đến mức con cần phải biết toàn bộ chuyện đời Ông Già mới có thể đưa ra suy đoán. Nên chú cứ ngồi thừ ra như khúc gỗ. Hoặc tệ hơn, như bị chôn chân tại chỗ.
“Nhìn tao nè,” ông ra lệnh, hết chịu nổi cái kiểu thẫn thờ của chú. “Đúng không?”
Chú không biết mình còn cách nào khác nữa. Chú đầu hàng, gật đầu.
“Bao xa?”
“Chừng hơn ba cây số,” chú lầm bầm, mắt cụp xuống con đường cũ kĩ ra nông trại. “Không nằm trên đường.” Mặt đất bằng phẳng tới mức từ chỗ tụi chú, con có thể thấy máy gặt bông ở cuối con đường trải nhựa.
Thêm nhiều chiếc xe khác quay đầu và vượt mặt, bấm còi, huýt gió và tạo ra những ầm thanh đinh tai điếc óc khi thấy tụi chú. Bị tiếng ồn quấy rầy, tụi hươu cao cổ đã thôi không nhai lại nữa.
“Bà nội cha nó,” Ông Già lầm bầm, nhoài người ra khỏi cửa sổ để nhìn lại mấy người đó. “Mình phải ra khỏi xa lộ, nhưng mà mẹ nó không trở lại cái chỗ mắc dịch chật ních đó đâu. Không có lấy một cái cây đàng hoàng tử tế nào trên con đường này cho hai cục cưng hả?”
“Khó lòng mà không có,” chú trả lời lấp lửng.
Ông Già nhíu mày. “Khó lòng mà không có, tức là có hả?”
Chú gật đầu chầm chậm. “Nếu nó còn ở đó.” Chú nhìn lên bầu tròi xanh. “Ông cảnh sát tuần tra nói có thể trời sẽ bắt đầu mưa…”
Ông Già ngừng một lúc đủ lầu để chú phải quay qua nhìn ông. “Nếu mày chịu không nổi thì mở miệng nói.” Đó là cách ông nói - cứ như bất cứ thằng mười tám tuổi nào cũng thừa nhận mình không đủ gan để trở lại thăm quê nhà. Chú lại ngập ngừng, lần này thì lâu quá.
“Mày có gì giấu tao không?” ông nói, chú chưa từng thấy hai chân mày rậm rạp của ông hạ xuống thấp tới vậy.
Giờ thì chú tiêu rồi. Ông nghĩ chú đang giấu giếm gì đó. Vì đúng là vậy thật.
Một chiếc xe thắng lại phía sau xe tụi chú. Đó là chiếc Packard màu lục. Ngay thời điểm đó không gì có thể khiến chú ngạc nhiên được, thề có Chúa. Nhưng chú nhớ đã thầm cầu mong rằng, chỉ một lần thôi, Augusta Tóc Đỏ rẽ nhầm hướng, Ông Già thấy nàng trong kiếng hậu và nổi đóa, mà ít nhất thì như vậy cũng làm ông tạm thời quên chú.
“Sao quả tạ đó cứ ám mình hoài!” Ông cằn nhằn. “Tao chán ngấy phải lo lắng cho nó rồi. Nếu nó muốn đi theo tới tuốt San Diego thì tao cũng nên để cho nó được toại nguyện. Nó muốn bị sáng mắt ra theo cách thô lỗ mà.”
Chú liếc nhìn nàng trong kiếng hậu, lúc này đang ngồi trong chiếc Packard đã dừng lại, chắc chắn đang cố gắng hiểu hết mọi chuyện - vì sao tụi chú bị chặn lại và cách mà nàng sẽ lí lẽ để trở lại mà lấy lòng tụi chú - mà không mảy may biết chuyện gì sắp đợi nàng ở San Diego.
Hai chiếc xe nữa vụt qua, một trong hai chiếc bấm còi thật lớn và thật lâu. Quay nhìn một cái về phía tụi hươu cao cổ, cái cổ tụi nó bắt đầu đung đưa, Ông Già ra hiệu về phía con đường nông trại. “Nghe nè, nhóc, ta phải chở hai cục cưng rời khỏi xa lộ một chút. Ta sẽ làm như vậy.”
Chú không nhúc nhích. Thay vì làm theo, chú quay về phía Ông Già và nói cái câu duy nhất mà chú có thể nói. “Tôi không chịu nổi.”
Một chiếc xe tải chạy ngang ầm ĩ làm tụi hươu cao cổ giật mình, rung lắc toàn bộ thùng xe. Ông Già phản xạ quay lại để kiểm tra, và khi quay đầu trở lại, có gì đó trên gương mặt ông đã thay đổi. Ông nhìn như một người khác, và giờ đang nhìn chú như thể chú là một con người hoàn toàn khác. Chú đã biết được giới hạn chịu đựng của ông rồi - cặp hươu cao cổ.
“Đi thôi,” ông ra lệnh.
“Nhưng mà ông mới nói…”
“Ta đi ngược lên con đường đó hoặc là tao đạp mày xuống ngay đầy rồi tự thân đi kiếm cái cây đó. Mày có thể quá giang cô bạn gái sao quả tạ của mày. Tao và cặp hươu cao cổ ngồi đầy hoài cũng chịu hết nổi rồi.”
Ruột gan chú lộn từng phèo hết lên. Chú de xe rồi chạy xuống con đường cũ kĩ mà chú nghĩ mình không bao giờ phải đi nữa. Chú liếc nhìn kiếng hậu. Chiếc Packard cũng lên ga, và chú nhớ mình đã suy nghĩ về cách mà Tóc Đỏ theo chú vào trong cơn ác mộng.
Khi tụi chú cứ tiếp tục né cỏ lăn thì chú để ý thấy nhựa đường trên con đường bỏ hoang đang ngày càng vỡ vụn ra và đã chỉ cho Ông Già thấy, hi vọng chú còn có thể làm ông thay đổi ý định.
Ông Già nghiên cứu kĩ con đường, rồi nhìn thật kĩ chú. “Cái cây đó nằm ngay trước mắt, phải không? Ta sẽ ổn cho tới lúc đó mà.” Rồi Ông Già bắt gặp một khe nước đã bắt đầu len lỏi dọc đường. “Khoan đã, đây là cái lạch mà hả?”
Chú liếc nhìn. Ở vùng Cán Xoong, đất phẳng còn hơn cái bánh xèo, người ta cứ thấy chỗ lồi thì kêu là đồi còn thấy chỗ trũng cạn nhất cũng kêu là mương. Đó là thứ mà ông đang nhìn chằm chằm - một cái mương mà cả đời chú đã nhìn suốt, trải dài ra con đường nhựa và trở lại. “Chỉ là cái mương thôi mà,” chú lầm bầm.
“Mày có bao giờ thấy nước trong đó chưa?”
Chú lắc đầu.
Nhưng ông muốn một câu trả lời thành tiếng. “Chưa hả?”
“Chưa từng.”
“Tấp vô đi,” ông ra lệnh.
Tụi chú dừng lại. Ông Già nhảy xuống, nheo mắt, đá chân xuống đất, rồi trở lên xe. “Trời đất mẹ ơi, tao đang lo cái gì không biết? Còn không bằng một cái mương. Đất ở đây chặt mà, phải là đất cứng. Hôm nay mà có lũ tràn về thì tao cũng phải há hốc miệng.”
Nên tụi chú tiếp tục, cặp hươu cao cổ hít hà khí trời như thể tụi nó ngửi thấy mùi mưa ở phía Bắc. Không lâu sau tụi chú tới cuối ngõ cụt trải nhựa. Bên phải là một cái máy gặt bông bị bỏ hoang. Bên trái, bên phía này của con mương, là một nhà thờ xập xệ, vây quanh là mấy cây thánh giá bằng gỗ tự làm, nghĩa địa đã chật kín trước khi tụi chú tới. Phía trước, che phủ khu vực lẽ ra không cần che phủ, là một cái cây rậm rạp, một cây sồi bur cứng cáp, vật sống duy nhất trong bán kính vài cây số toàn là cỏ lăn và đất chết, hút chất dinh dưỡng từ xác người nằm trong hòm gỗ thông được chôn dưới đám rễ của nó.
Ông Già dường như đang mỉm cười nhìn cái cây xanh giữa mảng nền nâu quá đỗi rộng lớn. Nhưng chú cứ nhìn thẳng. Cuối ngõ cụt trải nhựa là biển báo ARCADIA tả tơi vì sương gió. Hơn chục con đường đầt từ đó tỏa ra bốn phương tám hướng để tới mấy khu chuồng trại và lều rải rác tới hút tầm mắt. Những mảnh gỗ được khắc chữ bằng tay vẫn còn được đính lủng lẳng bằng đinh trên khắp mặt tấm biển đó, không trống một phân, chĩa ra bốn phương tám hướng, thậm chí chỉ thẳng xuống đất, nhìn một cái là đã biết được toàn bộ câu chuyện đáng thương của chốn này. Và, đằng kia, ở dưới cùng chính là tấm biển của nhà chú - NICKEL - vẫn còn chỉ thẳng về phía đường đất qua khỏi nghĩa địa, như thể chẳng có gì thay đổi cả, như thể con vẫn có thể thấy má chú vẫy tay mời gọi con cùng ăn tối với nhà chú vậy.
Cặp hươu cao cổ làm chiếc xe tròng trành. Quay lại nhìn, chú thấy Ông Già nhìn chằm chằm về phía chú đã nhìn chằm chằm - tấm biển của cha. Ông bắt đầu nói gì đó, nhưng chiếc xe lại tròng trành nữa. Tụi chú thò đầu ra để coi có chuyện gì. Từ chỗ tụi chú đang đậu, bên mép đường nhựa, tụi hươu cao cổ đang duỗi cổ để với tới ngọn cây. Cũng như hồi trên núi, tụi nó làm cả xe nghiêng một bên.
“Nhích gần lại đi,” Ông Già nói rồi bước ra khỏi xe. “Nền đất cứng sẽ đỡ chiếc xe.”
Chú lái xe để trồi nửa thân xe ra khỏi mặt đường nhựa, bên trái xe đang nằm trên nền đất cứng ngay dưới tán cây. Lúc chú trèo lên để mở nóc xe, tụi hươu cao cổ bắt đầu hí hửng khịt khịt thành tiếng khi thấy bữa ăn nhẹ toàn lá cây đầu tiên trong ngày. Cảm thấy choáng váng, chú phải quay nhìn chỗ khác, hai mắt ngừng trúng ngay mấy nấm mồ không tên của cả nhà, làm chú càng choáng váng hơn. Chú nhắm mắt lại trong tích tắc, rồi mở ra để thấy Tóc Đỏ đang bấm máy từ trong chiếc Packard mà nàng đậu cách tụi chú một khoảng, và chú lại phải quay nhìn chỗ khác.
Vì chú biết chuyện gì sắp xảy ra.
Chú từ từ leo xuống đất rồi chờ đợi.
Ông Già đang nhìn phía bên trái con đường đất - hướng tấm biển NICKEL đang chỉ. Chưa tới một trăm mét nữa, dọc theo con mương này là nông trại đất chết của cha. Con có thể thấy nó từ tận nhà thờ. Cái chuông nghiêng ngả, xập xệ ở đó. Chiếc xe tải Mẫu T đã chết máy của cha ở đó. Nhưng Ông Già lại không nhìn hai thứ đó. Ông đang nheo mắt nhìn lò sưởi bằng đá ám khói như một bia mộ phía trên thứ không khác gì đống đất bị cháy sém.
Ông quay lại nhìn chú, một lần nữa chờ đợi chú giải thích. Chú biết mình không thể nói gì để ngăn cản những câu hỏi còn lại bủa vây, nên chú không thể tự bắt mình thốt ra tiếng nào.
Nhìn chú lần cuối, Ông Già đi qua đống mồ mả rồi băng qua cái mương, tiến thẳng tới đó. Chú không thể làm gì khác ngoài lẽo đẽo đi theo, đầu cúi thấp, thuộc nằm lòng đường đi. Lúc tụi chú băng qua khu chuồng trại, chú choáng váng quá nên gần như không thể đi nổi nữa. Tiếng ruồi nhặng vo ve ngày càng lớn, chú nhìn Ông Già ngó xuống chỗ cây súng trường và cây súng lục rỉ sét nằm trên mặt đất, rồi di chuyển tới chỗ lò sưởi, đống tro, khung giường kim loại cháy sém và cái bếp dính đầy than tới khi không còn gì để nhìn nữa.
Trừ phần mộ nông bên kia. Phần mộ nông được đào lên đầy những mẩu xương vỡ bị gặm sạch.
Chú thấy mặt đất dưới chân mình chao đảo. Vậy là chim ố buteo và sói đồng cỏ cũng đã thấy nó rồi.
Ông Già quay ngoắt lại. “Mày nói đống này là xương thú cái coi.”
Chú hết thời gian rồi.
“NHÓC,” ông phải hét lên, “ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Chú có thể từ chối không kể ông nghe. Nhưng ông chắc chắn sẽ bỏ chú lại, tự hỏi không biết bao ngày qua tụi hươu cao cổ và ông đã ngồi chung xe với ai. Chú không thể trách ông ấy chút nào, vì bản thân chú cũng không biết.
Nên chú chỉ còn lựa chọn duy nhất, và rồi mọi lựa chọn khác chính là của ông. Ông sẽ hoặc là tin vào câu chuyện chú kể hoặc không, ông sẽ hoặc là để chú tiếp tục tới California hoặc bỏ chú lại nơi chú đã từng chạy trốn như thể cuộc đời chú phụ thuộc vào chuyện đó, vì chú chắc chắn là vậy. Khi chú mở miệng để trả lời, chú quay lại nhìn, thu vào mắt bóng dáng Chàng Trai và Cô Gái.
Đó là khi chú thấy nước.
Chú mém không định thần được. Cả đời chú đã không thấy nước trong cái mương đó lần nào. Cứ như ảo ảnh vậy, như chú vừa gọi hồn nó tới đây bằng cách nói là không đời nào nó tới đây được. Nhưng nó ngay đầy kìa… một dòng chảy. Và rồi, nhanh hơn những gì chú có thể tưởng tượng được, nhiều nước đổ về hơn. Nhiều hơn rất nhiều. Cái mương đã trở thành một con lạch, đầy nước. Cái xứ nắng mưa thất thường này cóc quan tâm tới những gì một thằng nhóc miền Bão Cát cả đời này đã trải qua. Những cơn bão sấm bị trôi dạt và vô hình đang xối ào ào trên đất Cán Xoong không chút do dự. Ông cảnh sát tuần tra nói đúng rồi.
Một trận lũ quét đang kéo tới.
Lúc đó, Ông Già đang đứng há hốc miệng kế bên chú. Tụi chú nhìn nhau rồi nhìn cái dòng chảy giờ đã thành dòng thác, len lỏi dọc theo con mương hướng về chỗ cây sồi nghĩa địa của nhà thờ và tụi hươu cao cổ đang bình thản nhâm nhi đọt cây.
Không có trận lũ quét nào dâng cao bằng một con hươu cao cổ hết, chú tự nhủ, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Có chuyện gì vậy?” Tóc Đỏ đứng trên đường đất đang hò hét về phía tụi chú. “Nước ở đâu ra vậy? Hố ga đâu?”
“Cô nghĩ mình đang ở đâu hả gái, thành phố Nữu Ước chắc?” Ông Già hét lại. “Chỗ khỉ mốc này là mép Bình Nguyên Cao của cái sa mạc khỉ mốc điên khùng! Lẽ ra còn không có nước chứ nói chi mà cái khỉ mốc hố ga!” Chú nhìn ông huơ tay múa chân, tay vung vẩy hướng này rồi hướng khác, như thể ông có khả năng dọa cái mối nguy này chạy đi mất bằng cái kiểu dữ dội của mình.
Rồi đột nhiên chú hành động.
Vấn đề là khi tự nhiên kẹt giữa tình huống bất-khả-thi-thành-khả-thi ngay dưới chân mình thì con không thật sự kiểm soát được tất cả khả năng của mình nữa. Chú nhớ mình đã quay lại xe và nghĩa địa. Chú nhớ mình lội nước tung tóe băng qua con mương, nước ngập ngang mắt cá, nghe tiếng Ông Già sau lưng mình. Chú nhớ mình tăng tốc, nhìn tụi hươu cao cổ vẫn còn nhai lá cây ngay trên mấy cây thánh giá nghĩa địa, tuốt trên cao nhất có thể. Chú nhớ mình la hét Tóc Đỏ chạy lại đề chiếc Packard về chỗ đường nhựa tách ra xa khỏi con mương - dự định làm hệt vậy với chiếc xe đầu kéo và tụi hươu cao cổ nhanh nhất có thể.
Nhưng chú không có kí ức về chặng đường còn lại. Chú thấy mình đã ngồi sau vô lăng, siết chặt tắc te, giật mạnh cần số rồi nhấn ga, làm cái chuyện tệ hại nhất mà chú có thể làm. Chú đang làm động cơ quá tải, hoảng hốt hệt như cách một thằng ở đồng bằng Cán Xoong sẽ hoảng hốt khi có lũ lụt. Vì có quá nhiều thứ trong vòng nguy hiểm ở cái miền đất thổ tả này nên chú đã mang về đây hai sinh vật cao lêu nghêu từ Vườn Địa đàng thuần khiết của Chúa. Không phải Ông Già. Là chú. Chú là lí do cả đám đang ở đây - chú đã chở tụi hươu cao cổ vượt bão từ đại dương chết chóc đi thẳng vô một trận lụt sa mạc, và thậm chí mấy cơn ác mộng hươu cao cổ trôi lềnh bềnh vẫn không đủ để khiến chú thức tỉnh.
Chú siết tắc te, gần như phá hư hết mọi thứ, rồi mới có thể tự bắt mình thôi. Nước đang dâng cao trong mương, dập dìu bên mép đất nghĩa địa. Nghe mùi nguy hiểm, tụi hươu cao cổ đã bắt đầu giậm chân và rung lắc. Chiếc xe đang lảo đảo. Bị chìm dưới nửa mét nước, đó là lời của ông cảnh sát tuần tra. Suy luận cơ bản thì chú biết chuyện này không thể xảy ra. Có thể đối với mấy đứa mười tám tuổi ngu ngục thì có thể, nhưng hai con hươu cao cổ hơn ba mét rưỡi thì không. Khi chú loạng choạng chạy ra khỏi buồng lái để ngước nhìn tụi hươu cao cổ, một bàn tay túm lấy cánh tay chú rồi lôi chú chạy trở về.
“Mày có nghe tao không!” Là Ông Già, mặt ông đỏ gắt vì nỗi sợ rất mới mẻ. “Không phải vỉa hè,” ông nói, chỉ tay xuống chỗ đất nền chặt cứng dưới mấy bánh xe bên trái. “Xe nặng phần trên! Nước thôi không gây nguy hiểm - mà là nước cuốn. Nếu nước đột ngột chảy vào con lạch, nền đất nén chặt đó sẽ mềm ra, làm tụi hươu cao cổ hoảng hốt - chiếc xe có nguy cơ…” Ông không tài nào nói được chữ kế tiếp - lộn mèo.
“Ông muốn tôi làm gì chớ!”
“Đề pa chiếc xe đi rồi lái hết mức có thể về phía đường nhựa! Cao hơn còn chưa tới nửa mét!”
“Máy xe bị nước vô rồi,” chú rên rỉ. “Mình làm gì được nữa bây giờ!”
Ông Già vung hai tay. “Tao biết đầu! Tao chở hươu cao cổ vô chỗ lụt mà nắng như đổ lửa bao giờ đâu!”
“Đóng nóc xe với cửa sổ lại?” Chú gắng gượng.
“Thì được cái gì? Mày tưởng đầy là chiếc thuyên chắc?”
“Lùa tụi nó ra?”
“Tụi nó không ra đâu - không kịp!”
“Mở nóc rồi hạ thành bên xuống đất?”
“Tụi nó sẽ bị té ra khỏi đó rồi bị thương khi ráng đứng lên, rồi vậy là tiêu đời con nhỏ.”
“Rồi còn gì… còn gì nữa?” Chú lắp bắp. “Phải có cách gì đó chứ!”
“Vỉa hè ngay bên kia kìa!” Tống hết trọng lượng cơ thể vô xe như thể chỉ cần sự chán nản là có thể làm nó nhúc nhích, Ông Già đấm xuống mui xe. “Đề pa cái đi!”
“Thôi mừ thôi mừ thôi mừ.” Chú năn nỉ, ghì cái đánh lửa, lại lần nữa dừng lại vì đã làm cạn kiệt ắc quy. Chú tông cửa, nhảy xuổng đất, dùng các ngón tay đào bớt đất dưới bánh xe bên trái lên. Đất nén vẫn còn cứng như đá và khô như khúc củi. Chú tự nhủ vậy là đủ để cặp hươu cao cổ đứng thẳng rồi, vì nó phải vậy… vì chú không có gì khác để tự nhủ nữa… vì nước trong lạch đang đổ ra ào ào.
Lũ quét đã bắt đầu xuất hiện.
Chú chớp mắt và nó chồm ra khỏi mép con mương, hối hả băng ngang nghĩa địa.
Chú chớp mắt lần nữa mà nó đã cuốn phăng hết mấy cây thánh giá, lan khắp mặt đất như đang truy lùng tụi chú, tới khi nó làm đôi bốt chú ướt sũng.
Nhanh cỡ đó, toàn bộ những cách mô tả dòng nước đang chảy trên đời này giờ đang diễn ra trước mắt chú. Và bởi nước đã có được thứ mà nó muốn, nó cũng đang lấp đầy mấy chỗ trải nhựa nhăn nhúm trên con đường sau lưng tụi chú, nước chảy tràn về phía đoạn cong trên đường nhựa dẫn rời khỏi con mương, nơi Tóc Đỏ lẽ ra phải đứng - nhưng dĩ nhiên, nàng không ở đó. Nàng chỉ dừng giữa đường và đang chụp lia lịa. Giờ thì nước đã tới chỗ nàng rồi.
Tụi hươu cao cổ bắt đầu đạp thùng xe, tiếng nước ầm đùng nhấn chìm cả tiếng rủ rỉ của Ông Già. Chú trở lại cẩm lái, vặn siết tắc te lần nữa tới khi chú nghe tiếng ắc quy sắp tắt tới nơi - và đó là điều duy nhất chú có thể làm để thôi không siết nó tới tắt ngóm vì sợ không còn lý do nào để ngưng nếu bây giờ không thể đề pa liền.
Thay vì vậy, chú trèo lên cùng với Ông Già và tụi hươu cao cổ, tự nhủ hết lần này tới lần khác là nước lũ sẽ ngưng thôi… Nước lủ phải ngưng thôi…
Nhưng nước lũ không ngưng.
Thật sự thì giờ tụi chú đã có thể thấy những gì cặp hươu cao cổ có thể thấy. Điều tồi tệ nhất - đợt nước cuốn - vẫn đang tiến tới. Nước đầy rác rến, rác từ cách đó cả trăm cây số, đang tiến về phía tụi chú. Cành cây, đá và sình lầy va vào xe kêu lách cách khi dòng nước cuồn cuộn chảy qua. Và rồi, như từ trên trời rớt xuống, một cái cây bật gốc xuất hiện, va đập về một bên của con lạch rồi chạy về phía bên kia, tới khi dòng nước cuốn đẩy nó lên cao và tống thân cây vào trong nhà thờ, khiến cả khối cấu trúc vốn đã lung lay ấy đổ sụp. Trước khi tụi chú kịp làm gì ngoài la hét, cái thân cây và phân nửa nhà thờ đã trôi vòng quanh cây sồi nghĩa địa và tống một cái vô thân xe, làm Ông Già rớt mất cái nón phớt và suýt chút nữa là làm ông đầm đầu xuống dòng nưác nhưng chú đã kịp túm ông trở lại.
Vì nước bị ép chảy vòng quanh thân cây giờ đang kẹt bên thân xe, nỗi lo không còn là nước sâu bao nhiêu hay chảy siết tới đâu nữa, mà là nặng bao nhiêu. Giống như Ông Già đã lo lắng, tụi chú cảm nhận lớp đất nén chặt dưới bánh xe bên trái bắt đầu nhão ra.
Chiếc xe đã bắt đầu nghiêng một bên.
Lồm cồm bò sang bên kia, tụi chú gọi Chàng Trai và Cô Gái chạy về phía tụi chú. Nhưng tụi hươu cao cổ, cố bám víu chút ân huệ từ dòng nước đục ngầu, giờ đang hoảng hốt. Lúc chiếc xe nghiêng càng lúc càng gần cái mốc không còn trở lại được nữa, từ cổ họng trong hai cái cổ dài ngoẵng phát ra tiếng hét như rền rĩ, ớn óc và đầy kinh sợ.
Phía con đường nhựa ướt sũng, Tóc Đỏ đứng trên mui xe Packard theo dõi. Chú nhìn nàng, mong mỏi giây phút sắp tới sẽ không bao giờ tới, ước ao mình có khả năng ngừng thời gian lại.
Nhưng thời gian không ngừng lại.
Giây phút sắp tới cũng tới… cùng với tiêng máy xe rồ lên.
Chiếc Packard chạy thẳng đến chỗ tụi chú.
Chiếc Packard ngày càng tăng tốc, bắt đầu lướt trên mặt nước dọc theo vỉa hè, nước tung tóe khắp cả hai bên tới khi nó ở ngay trước mặt tụi chú, chỉ vài giây nữa là tông vô chiếc xe đầu kéo. Rồi Tóc Đỏ bẻ lái gấp sang trái, dùng chiếc Packard chặn giữa dòng nước cuồn cuộn và chiếc xe đầu kéo, và khi dòng nước vồ lấy nó, nàng bẻ lái gấp sang phải, tông chiếc Packard lớn xác vô chiếc xe đầu kéo đang nghiêng một bên theo chiều ngang, nêm chặt tụi chú vô phía dòng nước cuồn cuộn.
Tới lúc chú nhận ra chuyện gì vừa xảy ra thì Tóc Đỏ đã len lỏi ra khỏi xe qua cửa sổ và trèo lên chỗ tụi chú, khi đoạn kinh khủng nhất của cơn lũ quét diễn ra. Vài giây sau, mà cứ ngỡ như vô hạn, tụi chú không còn làm gì được ngoài việc nhìn và tự hỏi liệu chiếc xe đầu kéo sẽ trụ vững được không, liệu chiếc Packard lớn xác có thể cản nổi, liệu tụi hươu cao cổ có tiếp tục đứng vững không - cố gắng không nghĩ về sự thật rằng đất là đất mà sình là sình còn dòng sông thì tạo nên núi bằng cách đổ nước ào ạt và ầm ĩ.
Rồi, cũng nhanh như khi đến, nước đã rút hết.
Trong lúc những thứ vụn vỡ lắng xuống và tiếng nước lũ cúng biết mất, tụi chú ngồi xuống. Sự yên lặng thật bẽ bàng. Nhưng tụi chú vẫn ngồi. Tụi chú nhìn trời nắng chói chang. Tụi chú nhìn cặp hươu cao cổ, Cô Gái khụt khịt còn Chàng Trai thì hắt xì. Tụi chú nhìn cây sổi oằn mình ở nghĩa địa và những cây thánh giá rải rác mất trật tự hút tầm mắt. Cảm xúc lúc này cũng như cú sốc về trận bão còn in trong trí nhớ, ập xuống đúng thời điểm, chờ lý trí của chú bắt kịp cơ thể. Khi đã chạy theo kịp, chú nhận ra mình đã túm lấy Tóc Đỏ, và Ông Già đã túm lấy cả hai. Tụi chú gỡ tay ra, nhích xa nhau vài phân, cùng nhìn xuống chiếc Packard chèn giữa, nhìn nước rỉ ra từ tất cả cánh cửa.
Chỉ lúc đó thì Tóc Đỏ mới nhớ ra mình đã để quên cái gì.
Nàng hét lên một tiếng như bị bóp nghẹn, nhảy xuống, bật mở cánh cửa chiếc Packard, rồi kéo túi máy chụp hình đã ướt sũng ra - cái máy chụp hình, mấy cuộn phim và tấm kẽm đều rớt tõm xuống sình - ngồi thụp sâu xuống lớp sình ngay kế bên nàng và lấy hai tay ôm mặt.
Chú trèo xuống. Chú đã không biết chiếc Packard lại có nhiều cơ may hồi sinh hơn là mấy cuộn phim sũng nước hay mấy cái máy chụp hình sang trọng. Nhưng khi chú tóe nước chạy tới bên nàng, nhặt lên vài cuộn phim và nghe tiếng nước óc ách bên trong, chú biết như vậy là tiêu rồi. Và chú cũng biết điều mà để nàng yên.
Ông Già, giờ cũng bệt ra đất, đang quay lại nhìn trừng trừng về phía cặp hươu cao cổ, hai cái đầu tụi nó đung đưa phía trên mớ gỗ lẫn kim loại lẫn sình bùn bên dưới. Chiếc xe vẫn đang nghiêng một bên nhưng tụi hươu cao cổ đang bình tĩnh, cứ như tụi nó biết rằng giai đoạn cam go nhất đã qua.
Chú ngồi xổm xuống và xới đống sình gần một trong mấy cái bánh xe lên. Tầng đất cứng khô lại chưa tới tám phân. Nếu tụi chú có thể đề pa và tụi hươu cao cổ vẫn còn đứng thẳng thì chú khá chắc chắn là tụi chú có thể chạy ra khỏi chỗ đó.
Lúc này, Ông Già đã gỡ cánh cửa sập chỗ Cô Gái ra cho khỏi kẹt để kiểm tra băng gạc dính máu của nó. Khi thấy vết thương chỉ bị xây xước nhẹ, ông dịu dàng đặt bàn tay lên băng gạc và cứ để yên đó một hôi, rồi thở dài một cái thật lớn.
Chú mở mui xe ra để kiểm tra máy. Khi tụi chú thấy nó vẫn còn khô ráo, chú đặt một tay lên động cơ và cũng thở dài một cái thật lớn.
Nhưng Tóc Đỏ vẫn đang ngồi kế chiếc Packard, nhìn xuống mấy cái máy chụp hình và cuộn phim ướt sũng. Lúc Ông Già đi tìm cái nón phớt của mình, chú lại gần, mong nàng sẽ ngước nhìn. Nàng không ngước lên, nên chú đi vòng qua chỗ nàng. Nhìn mấy cái lốp xe xì và cái trục nhìn như bị cong, chú nhấc cái mui nát bét của chiếc Packard lên cao nhất có thể. Máy xe đã ướt nhẹp rồi. Chú cũng ráng khởi động nó, nhưng nó còn không thèm nhúc nhích. Chiếc xe tải ngập trong xăng, chứ không phải nước, nên sẽ khởi động được nếu chú chịu khó đợi đủ lâu, nhưng chiếc Packard tiêu rồi.
Vậy nên, cầm lấy chìa khóa, chú nhìn vô trong xe để kiếm một chiếc cặp táp. Nhưng thứ duy nhất chú tìm thấy là một cái áo măng tô của đàn ông mà nàng vẫn mặc, những cái túi đựng đầy bàn chải tóc, bàn chải đánh răng, một cục xà bông được gói kĩ - và tập ghi chép của nàng. Chú mở nó ra. Nàng đã viết phần lớn bằng viết bơm mực, và nước đã biến nó thành những dòng nhòe nhoẹt màu xanh lơ. Thứ duy nhất có thể đọc ra là những dòng viết chì nàng đã viết rất lâu trước đó - cái danh sách ở trang cuối:
NHỮNG blều MÌNH SẼ LÀM TRƯỚC KHI CHÉT
- Gặp:
• Margaret Bourke-White
• Amelia Earhart
• Eleanor Roosevelt
• Belle Benchley
- Chạm vào một con hươu cao cổ
- Du lịch thế giới, bắt đầu với châu Phi
- Nói tiếng Pháp
- Học lái xe
- Có một đứa con gái
- Thấy hình mình chụp trên tạp chí Life
- Trả nợ cho Woody
Chú nhìn trân trối vào dòng chữ mới được thêm vô - chú - và những dòng đã được gạch bỏ, cảm nhận thấy nhịp đập từ trái tim bị đau của nàng hồi ở chỗ Bố Già và giờ thì biết danh sách đó thật sự là cái gì. Nếu chú có cây viết chì trong tay thì chú đã gạch bỏ dòng cuối không chút do dự rồi. Để tập ghi chép lại vào túi áo măng tô, chú xếp áo lại và hướng về phía Tóc Đỏ, nàng vẫn đang ngồi trong đống sình lầy. Chú muốn mở miệng nói gì đó với nàng. Nhưng còn gì để nói? Chú trả cái áo về buồng lái và nhìn quanh để kiếm Ông Già. Chừng hai trăm mét về phía con lạch, ông đã tìm thấy cái nón của mình, bị kẹt dưới một cây thánh giá bằng gỗ và đang giũ nón lên ống quần cho khô.
Sau đó, một hồi lâu, tụi chú đi lòng vòng nhặt nhạnh những miếng ván vỡ và đặt dưới bánh xe để kéo, nhưng lại gom nhiều hơn cần thiết rất nhiều để cả chiếc xe đầu kéo và Tóc Đỏ có thêm thời gian. Khi mặt trời ban chiều bắt đầu lặn, chú gom hết can đảm để thử đề pa chiếc xe tải. Lần đầu thì chú nhấn ga hơi quá. Nó phun ọc ọc rồi chết máy luôn. Sau khi đã định thần, chú lẹ tay trả cần số trở lại chữ N và cho máy chạy vài phút để đảm bảo là nó không chết máy một lần nữa. Ông Già quả thật đã mỉm cười.
Nhưng trước khi có thể đi đâu được thì tụi chú phải dựng chiếc xe đầu kéo lên, di chuyển nó ra xa chiếc Packard và thần cây đang bị đè, tức là phải có sự giúp đỡ của tụi hươu cao cổ. Ông Già cầm củ hành trong tay, bò lên phía bên phải và kêu cặp hươu đi theo mà lấy. Khi tụi nó làm vậy thật, chú gọi với xuống chỗ Tóc Đỏ để kêu nàng di chuyển. Nhưng có lẽ chú đã nói chuyện với đống sình. Vậy nên, một mắt vẫn còn nhìn Tóc Đỏ, mắt còn lại nhìn Ông Già và tụi hươu cao cổ, chú VÔ SỐ chiếc xe đầu kéo, tiếng rít chói tai của kim loại lên kim loại đẩy chiếc Packard ra xa, và kim loại đẩy gỗ tránh xa thần cây bị bật gốc, tới khi chiếc xe đầu kéo được tự do và cả bốn bánh đều nằm chễm chệ trên mặt đường nhựa.
Thầy vậy, Ông Già vỗ về và vuốt ve tụi hươu cao cổ, giờ đang ngọ nguậy đứng thẳng và nhìn rất vui vẻ. Rồi ông trèo xuống để xem xét hư hại. Chiếc xe đầu kéo bị lồi lên và tả tơi, một vết nứt bự chảng chạy dọc bên bị thân cây nện vô. Nhưng xe sẽ lại lên đường thôi.
“Mình phải đi rồi,” ông nói, liếc nhìn Tóc Đỏ một cái.
Sau khi khởi động động cơ, chú xuống xe, tới chỗ Tóc Đỏ. Nàng vẫn còn chưa nhúc nhích. Chú nhét toàn bộ mấy cái máy chụp hình và cuộn phim đã hư vô cái túi ướt nhẹp, nhét cả áo măng tô được xếp lại để trong buồng lái, và trở về chỗ Tóc Đỏ, nắm lấy tay nàng và đặt chìa khóa chiếc Packard vào lòng bàn tay, khép các ngón tay lại. “Tụi này phải đi rồi. Còn tụi hươu cao cổ nữa,” chú nói nhẹ nhàng nhất có thể. “Tụi này sẽ kiếm người để cô kéo chiếc Packard đi đâu đó, nếu cô muốn. Còn bầy giờ thì cô phải đi chung với tụi này.”
Nàng để chú giúp đứng dậy. Nàng nắm chặt chìa khóa trong tay, đứng yên một lúc để nhìn chiếc Packard bị chìm nghỉm và dập nát một lần cuối, rồi thảy chùm chìa khóa vô cửa sổ xe đang mở và leo lên chiếc xe đầu kéo.
Lúc tụi chú lái xe trở lại con đường nhựa, Ông Già và chú liếc nhìn tàn tích do cơn lũ gày ra. Nhưng khi tụi chú trở lại xa lộ thì không còn gì nữa. Lũ quét đã theo con lạch ra khỏi đoạn đường, chắc là tới chỗ mấy con lạch ở xa lộ phía Tây bị phong tỏa.
Nhưng Tóc Đỏ vẫn còn im lặng, không nhìn hướng nào khác ngoài thẳng trước mặt tới khi tụi chú lên xa lộ, trở lại chỗ nhà nghỉ tồi tàn cho du khách. Rồi nàng nói, “Ông Jones, ông làm ơn chở tôi tới ga xe lửa của thành phổ kế tiếp được không?”
Với ánh mắt hiền dịu nhất mà chú có thể tưởng tượng được ở ông Riley Jones, Ông Già nói được.
Lúc mặt trời lặn, tụi chú ghé vô một nhà nghỉ, nhìn y hệt như một lũ chuột vừa suýt chết đuối với hai con hươu cao cổ quá giang. Tụi chú đểu không còn tâm trạng để kết bạn, nên Ông Già quyết định tốt nhất là đóng hết cửa sổ của thùng xe Pullman trước khi chạy tới hàng cây mesquite khẳng khiu, mong là tụ