← Quay lại trang sách

Chương 13 TIẾN VÀO NEW MEXICO

Kế hoạch của tụi chú là rời đi khi trời còn tối và ngay trước bình minh để tránh những vị khách khác chắn đường, quyết định rằng tụi chú sẽ chăm sóc cho cặp hươu cao cổ trên đường đi. Nhưng khi tụi chú sẵn sàng thì không thấy Tóc Đỏ đâu nữa.

“Tôi không thấy cổ…chú nói lí nhí với Ông Già trong lúc chạy về chỗ chiếc xe đầu kéo, cố gắng không đánh thức bất cứ ai ở đó. “Bà cụ Okie nói với tôi là cổ biến mất ngay sau khi quần áo cổ được hong khô bên lửa trại. Nhưng mà túi máy ảnh vẫn còn ở đó. Không còn chỗ nào khác để kiểm tra nữa.”

“Chắc là cô nàng đổi ý hoặc quyết định chờ chiếc Packard rồi,” Ông Già thì thào trả lời, trèo ra khỏi ghế phụ. “Hoặc có thể cô nàng được người nào khác giúp đỡ rồi. Mày không trách móc gì cổ đâu, phải không? Tao đoán là cổ không muốn bị phát hiện. Có thể tốt hơn là nên để vậy.” Ông chỉ tay về phía chiếc xe. “Đóng nóc xe đi.”

“Nhưng mình đâu thể nào đi luôn như vậy.”

Ông chống cùi chỏ lên cửa sổ xe đang mở, nhìn chú mà thở dài. “Tao chỉ biết là cổ không ở đây mà ta thì phải đi rồi, nhóc. Ta còn hai cục cưng nữa.”

Nên chú lẳng lặng đóng nóc xe lại, tụi hươu cao cổ còn không để ý bóng tối. Trèo xuống, chú đảo mắt một vòng quanh khu nhà nghỉ lần cuối. Rồi chú leo trở lên ghế tài xế và khởi hành chầm chậm, cứ vài giây lại liếc ra sau tới khi tụi chú đã đi khuất xa, không muốn tin đây chính là lời tạm biệt. Mọi việc có vẻ không đúng lắm, chú nhớ mình đã suy nghĩ, như thể ngày hôm qua với tụi chú vẫn chưa xong, ngay cả khi một bình minh nữa đang tới. Chỉ có một điều chú biết chắc. Dù chú có nhìn cỡ nào thì cũng không còn chiếc Packard xanh lục trong kiếng hậu nữa.

Lúc hừng đông vừa chớm, tụi chú chạy qua ba vùng trũng ngập nước bên lể xa lộ, hệt như ông cảnh sát mô tả. Tụi chú trả về số một để chạy qua cả ba chỗ, rác rén từ cơn lũ tệ hơn nhiều so với nông trại của cha. Một đoàn công nhân đã dọn sạch các làn xa lộ rồi, nhưng vẫn còn chút nước ở khắp nơi. Nên dù là lề đường hay không thì chú cũng không bớt căng thẳng được tí nào lúc xe chạy ngang tóe nước. Băng qua vũng lầy nào, chiếc xe cũng rung lắc và chú phải bắt nó chạy thẳng. Vũng cuối cùng là tệ nhất. Tụi hươu cao cổ, hai cái đầu vẫn còn bên trong thùng xe, nảy lên nhiều hơn bình thường, đập vào hai bên hông, cả chiếc xe tả tơi rung lên thê thảm.

“Mình có nên dừng không?” Chú hỏi Ông Già.

Ông lắc đầu. “Đi cho hết luôn đi.”

Tụi chú băng qua ranh giới địa phận bang, một lần và mãi mãi ra khỏi vùng đất Texas. Chừng một cây số rưỡi nữa, tụi chú đã hoàn toàn tiến vào trong những ngọn đồi phủ đẩy cây bụi của New Mexico vốn đang rất muốn trở thành sa mạc hoàn toàn nhưng vẫn chưa thật sự sẵn sàng. Mặt trời gần như đã lên cao. Tụi chú cần tìm một chỗ để đậu xe và chăm tụi hươu cao cổ. Nhưng chú chỉ còn thấy lờ mờ mọi thứ thôi, đầu óc bận suy nghĩ về Tóc Đỏ. Về cơn lũ. Về nông trại. Chú đoán Ông Già cũng đang nghĩ vậy, vì ông nhìn chú và nói, “Tao thấy tao nên nghe mày kể xem chuyện gì đã xảy ra với gia đình mày ở nông trại của cha mày.”

Mắt chú nhìn trúng một cái cây Joshua khi chạy ngang qua, những nhánh cành tua tủa hướng về thiên đàng. Chú lại chìm trong suy tưởng, và lần này thì không còn cơn lũ quét nào để cứu lấy chú nữa.

Kể từ khi chạy tới chỗ Cuz, chú đã luyện tập nói dối một điều, sợ rằng quá khứ sẽ mò tìm tới chú bất kể chú đi đâu. Nhưng sau cơn lũ quét, hơn lúc nào hết, chú lại muốn ở lại cùng cặp hươu cao cổ để thấy tụi nó tới Calitòrnia an toàn, còn hơn cả việc chú được tới đó.

Chú không biết thứ gì có thể giúp chú được tiếp tục lái xe - lời nói dối hay sự thật. Nhưng đôi lúc con phải mang một vật rất nặng trên lưng mãi rồi mới để nó xuống được, và nó sẽ nặng gấp đôi nếu con chỉ mới mười tám tuổi.

Nên chú hít một hơi thật sâu, nắm chặt vô lăng, và kể cho Ông Già nghe sự thật.

“Cha và tôi sắp phải chôn má,” chú mở lời. “Chỉ là thủ tục chôn cất thôi, tôi và cha, ở nghĩa địa nhà thờ, kế mộ của em gái tôi…”

Tụi chú không đủ tiền để làm một cái đám ma đàng hoàng tử tế, chú kể vậy, và cũng chẳng có ai tới viếng, vì những người còn lại ở Arcadia hoặc là đã chết vì cát đẩy phổi hoặc là được thiêu cùng với người tách hột bông, cũng được coi như là một người thuyết giáo ở một nhà thờ nhỏ bé nhất. Khi má bệnh ngày càng nặng, chú cứ nghĩ tụi chú cũng sẽ dọn đồ và đi khỏi đó, nhưng không. Tụi chú không còn gì nữa. Còn ít hơn là không còn gì. Nên tất cả những gì tụi chú có thể làm cho má là quấn má kín nhất có thể, còn cha thì gom củi từ nhà kho ra để làm thành một cái hòm bằng gỗ thông. Xe của tụi chú lại hư nữa, nên tụi chú định kéo con ngựa cái ra xe kéo và đẩy má ra nghĩa địa. Tụi chú sẽ đốt cả má lẫn hòm gỗ thông trên cái xe kéo, mặc bộ đồ bảnh nhất, và rồi cha chạy ra chỗ con ngựa.

Khi cha không trở lại, chú đi tìm ổng và thấy ổng đang đứng ở phía bên kia nhà kho, cạnh con ngựa. Nó là con vật còn sót lại duy nhất ở đây, mấy con heo và gà đã bị án sạch khi mùa vụ cuối cùng cũng thất thu, còn con bò cũng chết trong đợt bão cát vừa rồi. Chú đã nghĩ là nó cũng chết rồi.

Nhưng khi lại gần, chú thấy đôi mắt màu nâu vỏ táo của nó động đậy để ngước nhìn chú. Chú thấy muốn bệnh vì chú biết nó chết rồi, nhưng nó chỉ chưa biết thôi.

Rồi, chỉ khi đó, chú mới thấy cây súng trường trong tay cha. Cha đang huơ nó về phía chú, ra lệnh cho chú châm dứt nỗi đau khổ của nó đi, vì chú nên học cách chấp nhận cái chết như một phần của sự sông, vì chú nên bắt đầu hành xử như một thằng đàn ông. Cha nói bằng cái giọng mà cha biết chú sẽ nghe theo hoặc ước gì đã nghe theo.

Nhưng chú không cầm. Chú nhìn đôi mắt mở to, đầy sợ hãi và chịu đựng của con ngựa, chú biết là mình nên làm vậy. Và chú biết là chú không thể. Chú không đủ can đảm. Vì con ngựa già đó là con vật duy nhất chú đã biết suốt cả cuộc đời khổ sở của mình - kể từ khi chú bắt đầu biết thở. Bởi chú cao vừa đủ để luyên thuyên với nó, chăm sóc nó và cưỡi nó kéo cày. Chú biết, Chúa cứu giúp chú, vào thời khắc đó, nó là sinh vật duy nhất chú còn thương ngoài má ra. Chú không thể là người lấy đi mạng sống của nó được, không thể khi cuộc đời nó đã thành một phần cuộc đời chú. Thậm chí, nếu đây là “hành động ban ân huệ” chăng nữa, vì ân huệ không có nghĩa lí gì với chú cả. Đây là tất cả những gì chú có thể làm để khỏi hét vô mặt cha, mặc dù chú biết ông không thể chấp nhận cái kiểu thiếu tôn trọng như vậy, và chú đã cảm nhận được ngọn roi dây nịt da khi chỉ mới chớm thể hiện như thế. Nhưng lần này chú không quan tâm tới ngọn roi nữa. Chú không quan tâm tới tiếng gào thét của cha. Chú chỉ đứng đó. Nên cha đẩy cây súng trường vô mạn sườn chú cho tới khi chú cẩm lấy.

“Tới lúc mày phải cầm cây súng rồi!” Cha nói. Chú nhận ra có thứ gì đó trong mắt cha, không phải sự giận dữ, hoảng sợ hay đau buồn, thứ gì đó lạnh lẽo hơn tất cả những cảm xúc đó, kiểu như trái tim nhỏ bé, đáng thương của cha đã héo hon và chết cùng với má rồi, và chú sắp sửa biết được còn lại trong đó là gì.

“Làm đi!” Cha hét lên.

Nhưng chú vẫn không thể.

Trở về nhà, cha quay lại cùng với cây súng lục cha có từ hồi Thế chiến thứ nhất, vừa đĩ vừa lên đạn. “Làm đi!” Cha đóng nòng súng, rồi huơ huơ cây súng lục, bước ngay tới chỗ chú. “Làm liền đi!”

Nhưng cây súng lục không phải là thứ làm chú sợ nhất. Thứ chú sợ nhất chính là ánh nhìn hoang dại, mọi-thứ-sai-đường-rồi, khiến chú lạnh sống lưng. Nên chú chĩa cây súng mình đang cầm vô cha, chắc chắn là cha sẽ hạ cây súng lục xuống khi thấy như vậy. Nhưng cha không hạ, như thể chú chỉ đang cầm đồ chơi nhắm vô cha, như thể chú sẽ không bao giờ bắn đầu. Cha vẫn bước tới gần chú, giơ súng, đôi mắt điên dại nhìn thẳng vô chú dữ dội như ác quỷ, làm chú quên cả thở.

“Nó chỉ là con vật thôi!” Cha đang gào lên, chân bước tới gần hơn, đủ gần để gạt nòng súng trường ra. “Và mày cũng đâu còn là thằng nhóc bận tã nữa. Tới lúc tao cho mày thành người đàn ông thực thụ rồi!” Dí súng lục vô cổ chú, cha dùng tay không cầm súng để đẩy người chú, đẩy cả nòng súng trường trở lại cái đầu của con ngựa, đôi mắt sợ hãi của nó nhìn thẳng vô mắt chú. “Làm đi! Hoặc là có Chúa chứng giám, tao sẽ tự tay làm với mày… Thằng con thỏ đế, hèn nhát, mở miệng lí sự không đáng một xu!”

Và chú đã làm. Con ngựa cái nhảy giật theo sức đẩy của phát đạn ghim vào đầu nó rồi bất động, máu nó bắn tung tóe khắp mặt và đôi bốt chú, đôi mắt đã chết của nó vẫn còn nhìn chú. Chú bắt đầu khóc nức nở như một đứa con nít, cảm thấy mình sắp ói tới nơi, căm ghét cha vì đã bắt mình bắn con ngựa, và căm ghét Chúa Toàn Năng nếu ân huệ thật sự là một thứ đáng ghét như vậy.

Cha đang nói, cây súng lục chỉ hơi hạ xuống. Chú nghĩ cha chắc chắn sẽ nói ra cái câu có thể cứu vớt đời cả hai tụi chú. Rằng đã tới lúc từ bỏ rồi. Tới lúc phải đi Cali như bao người khác rồi. Tới lúc phải sống thay vì chết rồi.

Nhưng không, giọng cha run rẩy một cách kì cục, và cha nói ra cái điều mà chú không tài nào chấp nhận được. “Được rồi, kéo nó ra nhà kho đi. Mình sẽ lột da nó, bán bộ da, rồi phơi khô mớ thịt còn lại để ăn dần. Như vậy có thể cầm cự được tới khi gieo trồng vụ mùa kề tiếp. Sắp mưa rồi, mày cũng cảm nhận được mà.”

Nghe vậy, chú xoay cây súng trường trở lại hướng của cha, vì chú biết cha sẽ không chịu rời khỏi đây. Cha sẽ ở lại, hít cát bụi tới khi phổi cha đen đặc như má và em gái chú, và cha vẫn nghĩ là cha có thể bắt chú làm hệt như vậy.

Chú đứng trước con ngựa, và bây giờ chú là người gào thét. “Tôi không lột da nó đâu mà tôi cũng không ăn thịt nó nữa - ông cũng không được - tôi sắp bắn chết ông rồi!”

Cha há hốc miệng, thằng con ẻo lả lần đầu tiên dám cãi lại mình, và cha hạ súng xuống. Chú biết nếu chú cũng hạ súng, nếu chú kéo bản thân khỏi cơn cuồng nộ đang nhập vô nguời chú, tất cả sẽ dừng lại. Chú sẽ thấy má mình nóng lên dưới một cái bạt tai rồi thôi. Tụi chú sẽ tiếp tục sống cảnh khổ sở này, bởi không ai kéo tụi chú ra cả. Bởi đó là những gì tụi chú làm. Bởi vì để từ bỏ nỗi thống khổ cũng cần có một trái tim và tầm hồn không hề giống thứ mà tụi chú đang có.

Nhưng chú không hạ súng xuống.

Chú cứ tiếp tục phun ra những lời mà chú biết cha không tài nào nghe lọt tai. “Nếu như vậy tôi mới thành đàn ông được thì tôi cũng nên giải thoát cho ông đỡ khổ!” Chú gầm lên, giờ trở thành người cầm vũ khí huơ loạn xạ. “Nếu như vậy tôi mới thành đàn ông được thì ông cũng không phải đàn ông đâu, vì nếu đúng vậy thì ông đã giải thoát cho má đỡ khổ rồi!” Chú gầm lên, giờ trở thành người phun ra những lời lẽ đầy phẫn nộ. “Nếu như vậy tôi mới thành đàn ông được thì ông cũng không phải đàn ông đâu vì nếu đúng vậy thì ông đã tự giải thoát mình để tôi đỡ khổ…”

Sự điên cuồng trong mắt cha biến mất. Chú nhìn nó biến mất, sự phẫn nộ của chú cũng xẹp xuống rồi chỉ còn le lói. Nhưng thay vào chỗ đó là một thứ chết chóc vụt qua đôi mắt cha mà tới bây giờ chú vẫn còn rùng mình khi nhìn thấy. Cha siết cò. Chú loạng choạng về sau, giơ súng lên, há hốc miệng nhìn ngón tay bóp cò, không thể tin được mắt mình. Đời chú tự nhiên chậm lại để trở về với đúng cái nhìn trừng trừng xuống nòng súng trường đang chĩa vô ngón tay bóp cò của cha. Dù có ba la bô lô về cơn cuông nộ đang bùng cháy dữ dội thì chú cũng biết chắc mình không thể bắn cha mình được - chú cũng không tin là cha sẽ bắn mình. Nhưng rồi, tụi chú lại đứng đó, hai sinh vật trong lòng đã chết khô, tay cầm súng chĩa vô nhau.

Tới tận khi chú phát hiện ra một điều… chú đã mười bảy. Chú không cần phải ở lại thậm chí khi cha ở lại.

Chú có thể đi. Chú sẽ đi.

Tới lúc mình phải sống thay vĩ chết rồi - mà không cần cha.

Chú lùi một bước về sau, rồi một bước nữa, hạ súng xuống để xoay người và bước đi, nhưng rồi chú nghe tiếng búa gõ trên cây súng lục của cha.

Vừa kịp lúc quay lại để thấy súng nổ, chú cảm nhận gò má mình cháy bỏng, bị viên đạn sượt ngang. Rồi nghe chính tiếng súng trường của mình nổ, chú thấy vai của cha bị nảy về sau, trúng đạn từ nòng súng của chú…

… Và rồi tụi chú đứng đó, hai sinh vật trong lòng đã chết khô vừa mới bắn nhau.

Chú thấy mình không còn đứng vững được nữa, rồi thảy cây súng xuống.

Cha đứng đó, cứ như không hề cảm nhận được viên đạn ghim trong vai mình, cũng hạ cây súng lục xuống.

Rồi cha đẩy súng từ dưới cằm.

Và bắn.

Chú giật lùi, người ngợm giờ bị bắn tung tóe đủ cả hai loại máu, hai cái xác đang nằm dưới chần chú, hai lá phổi chú giờ cũng quên cách thở rồi. Đống nôn ói mới đây trộn lẫn với máu trên đôi bốt chú, đầu óc chú giờ chỉ lởn vởn một ý nghĩ duy nhất.

Mình vừa ép cha mình phải tự tử.

Chúnghĩ vậy mãi tới khi một ý nghĩ khác xâm chiếm…

Mình cũng có thể đã là kẻ giết người. Nếu cha không làm vậy, nỗi phẫn uất nông nổi của chú có lẽ đã làm vậy rồi. Chú lẽ ra đã bắn chết cha mình vì ổng bắt chú bắn con ngựa cái. Chú lẽ ra đã bắn cha vì để cả má lẫn em gái chú hít bụi mà chết. Chú lẽ ra đã bắn chết cha mình nếu cha ráng ép chú ở lại. Chú biết những điều đó là quá chính xác rồi.

“… Tôi đã có thể là kẻ giết người,” chú ngưng kể chuyện cho Ông Già nghe, tay lại càng nắm chặt vô lăng.

Trong một khoảng thật lâu, chú không thể nói được câu nào nữa, tới khi chú nghe tiếng Ông Già với cùng âm sắc mà ông đã dùng với tụi hươu cao cổ.

“Con trai,” ông lẩm bẩm, còn chú thì nghe thấy chữ đó liền căng thẳng, “mày cần phải kể cho tao nghe hết.”

Trở lại dòng hồi ức của mình, chú gắng gượng để kể cho hết câu chuyện. “Bụi mịt mù tới nỗi tĩnh điện có khắp nơi trong không khí hệt như phép thuật hắc ám,” chú kể. “Bất cứ tia lửa nào cũng có thể làm nó cháy, đôi khi cháy ngay trước mặt mình, ngọn lửa xanh bạc mà mình thấy là phải chạy đi liền trước khi nó bùng cháy dữ dội. Vậy nên chắc chắn là mấy phát súng kia đã châm lửa.”

Chú ngập ngừng, dò xét từ ngữ mình đã dùng, vì thật ra không phải trận đấu súng của tụi chú đã châm lửa, mà là chú. Chú đã lảo đảo lùi ra khỏi đống nôn ói và máu me, rồi chú bắt đầu bắn vô trong nhà. Chú nổ cho hết đạn trong cây súng trường, sau đó nhặt cây súng lục của cha lên và làm y chang vậy, đạn đã hết rồi mà vẫn còn ghì bắn, la hét tới khản giọng lúc những tia lửa xanh bạc bắt đầu bay tung tóe như đang ở dưới địa ngục trong đâu chú… tới khi một tia phóng trúng củi và thật sự bùng cháy, đốt cả mái nhà của mình ra tro. Chú không kể vậy. Chú nói dối bằng cách bỏ qua, mà người đi nhà thờ kêu vậy là tội lỗi, quá tuyệt vọng khi muốn Ông Già thôi không biết cơn điên bão cát của mình.

Chú nói là, “Cả chỗ này đều như một đống diêm quẹt. Không cách nào cứu vãn được và cũng không có gì đáng cứu vãn.” Nên chú đã ngồi thụp xuống đất, chú kể vậy, rồi nhìn nhà mình bùng cháy tới khi nó hoàn toàn chìm trong biển lửa. Khi đã cháy xong, chú lại đứng dậy, lấy thêm gỗ ở bên hông chuồng trại và làm thêm một cái hòm bằng gỗ thông. Chú để cha vô kề bên má, tự mình kéo cái xe kéo đó, rồi kéo nó ra sân nhà thờ để chôn cả hai người họ kế em gái chú. Sau khi xong việc, chú ngồi đó nhìn đêm chuyển sang ngày, rồi loạng choạng trở lại khu vườn chết khô của má để đào hũ thủy tinh chứa những đồng xu được cất giấu lên, trước khi chú chuồn mất.

Nhưng cũng phải đợi tới khi đào xong một nấm mổ khác, đẹp nhất có thể, cho con ngựa cái được an nghỉ. “Bởi vì sẽ không có ai ăn thịt nó - không một ai,” chú lẩm bẩm, “kể cả mấy con ó buteo và sói đồng cỏ.”

Mấy con thú cũng đào xác nó lên thôi.

Rồi chú cũng xong việc, nhưng việc vẫn chưa xong với chú. Hồi tưởng lại cảnh tượng ấy đã thổi bừng cơn cuồng nộ còn sót lại trong chú, tới mức chú tưởng mình sắp bùng cháy ngay trên ghế tài xế lúc đó. Chú biết chú phải nén chặt nó trong lòng, nhưng lại không thật sự cố gắng làm thế. Nhận thấy thùng xe giật mạnh, chú chạy chậm lại, tập trung hết sức vô cần số, vô việc lái xe, vô tất cả mọi thứ trừ ngọn lửa đang bừng bừng bên trong, tới khi chú có đủ can đảm để liếc nhìn Ông Già.

Ông đã đội cái nón phớt trở lại và đang ngồi yên lặng, mắt nhìn đường, tay gác lên thành cửa sổ đang mở. Ông cất lời, nhưng nghe không hơn tiếng thì thầm là mấy.

“Người ta nhìn mày rồi thấy quái dị nếu mày nói mày có tình cảm với động vật, họ nói động vật làm gì có cảm xúc, làm gì biết tốt biết xấu, đặt kế con người thì thấy có chút giá trị nào đâu,” ông nói. “Tao không biết. Đôi khi tao thấy động vật mới là cái thứ nên nhận xét như vậy về con người.” Ông lắc đầu. “Động vật có thể moi tim mày ra. Tụi nó có thể làm mày tàn phế. Tụi nó chỉ cần bản năng là có thể giết chết mày rồi một phút sau đã lững thững bước đi như chưa hề có chuyện gì. Nhưng ít ra mày biết nguyên tắc với tụi động vật. Mày có thể ước lượng được hậu quả của việc phá vỡ nguyên tắc. Nhưng mày không bao giờ biết được với con người đâu. Thậm chí người tốt có thể tổn thương mày theo cách xấu, mà kẻ xấu, ờm, bọn nó cũng sẽ tổn thương mày nhưng theo cách tốt.” Ông buông tay khỏi cửa sổ để cọ vào bàn tay xương xẩu của mình. “Đó là lý do tao luôn chọn động vật. Cho dù điều này sẽ giết chết tao. Một ngày nào đó, có thể lắm chứ.”

Ông ngừng nói. Nhưng chú vẫn tiếp tục lắng nghe. Chú cứ đinh ninh là ông sẽ nói cho chú biết về câu chuyện bàn tay ông. Hoặc vì sao Percival Bowles lại gọi ông bằng cái từ kia. Hoặc cả hai. Chú trông ngóng vô cùng, trông ngóng bất cứ thứ gì có thể giải thoát chú khỏi bản thân mình. Nhưng ông lại tiếp tục gác tay lên thành cửa sổ và chìm vào trong im lặng, cái kiểu chú biết chú cần phải để yên như thế. Chú nắm chặt lấy vô lăng muốn lõm luôn rồi hỏi ông cái điều mà chú sợ nhất. “Ông sắp gọi cho cảnh sát trưởng hả?”

Ông lại nhìn về phía chú. “Sao tao lại muốn làm vậy! Mình còn hai con hươu cao cổ cần tới San Diego mà.”

“Nhưng tôi đã ép cha tự tử.”

“Mày có làm đâu. ổng tự làm mà.”

“Nhưng tôi đã bắn cha. Tôi đã có thể giết cha rồi.”

“Mày bắn sượt vai thôi.”

“Hả?”

“Lúc ở Tennessee mày cũng nói vậy,” Ông Già trả lời. ‘“Tôi chỉ bắn sượt vai hắn thôi,’ mày nói vậy đó. ‘Nếu tôi muốn bắn chết hắn thì hắn đã chết rồi.’” Như thể Ông Già thấy thế vẫn chưa đủ, ông ngoái nhìn con đường rồi nói, “Đó là câu chuyện đầu tiên của mày, nhưng nó không nhất thiết là câu chuyện duy nhất. Tùy mày đó.”

Ông sắp nói gì thì chú không biết, vì ngay lúc đó chiếc xe đầu kéo chao đảo dữ dội quá, cảm giác như mấy cái lốp xe bị nhấc bổng khỏi mặt đất vậy. Rồi nó lại xảy ra nữa, lần này hất cả hai người tụi chú ra khỏi ghế. Tụi chú đều ngoái cổ lại nhìn cùng một lúc.

“Kìa!” Ông Già chỉ tay. “Tấp vô đi.”

Phía trước là một tấm biển bụi bặm, tả tơi.

QUÁN TRỌ CỦA COOTER

XĂNG. NƯỚC. THỨC ĂN

ĐẾN MÀ XEM ĐỘNG VẬT SA MẠC

Chỗ này thụt ra khỏi con đường và tụi chú đang quá rối trí rồi, không còn sức mà nghĩ ngợi nhiều. Nhưng khi tới gần thì thấy chỗ này tệ thật. Trừ bể chứa nước dựng trên những cây cột, căn nhà này xập xệ xiêu vẹo, mái nhà thì phân nửa đã rơi rụng. Chú chạy xe về phía trụ xăng. Mấy cái trụ cũng mục nát, nhìn như từ kiếp nào, nên chú chạy qua luôn rồi dừng lại.

“Tao nhìn là không ưa chỗ này rồi,” Ông Già nói. “Xuống kiểm tra tụi hươu cao cổ rồi đi tiếp.”

Cặp hươu cao cổ đang thò đầu ra ngoài cửa sổ rồi lại thụt vô ngay lập tức, phát ra những tiếng động mà chú chưa từng nghe. Giống như một trong hai tụi nó đang đá cánh cửa sập thành một cái lỗ, lạch cạch rất lớn tiếng.

Chú vội vã trở lại để mở mấy cánh cửa sập bị biến dạng, liếc nhìn về phía bên kia căn nhà chực đổ sập và cứng người vì cảnh tượng trước mắt.

Một con gấu. Một con báo sư tử. Một con gấu mèo. Mấy con rắn đuôi chuông.

Tất cả đểu bị nhốt trong chuồng.

Dưới ánh mặt trời đỏ quạch hừng hực những cát bụi…

“Xin chào những người lạ mặt!” Từ sau những cái chuồng cẫt lên một giọng nói the thé. Bước ra là một ông già lùn, lông lá, mắt lồi và da dẻ thô ráp nhất mà chú từng thấy - một mắt mờ đục còn mắt kia không hẳn là nhìn về phía tụi chú. “Chào mừng tới Quán trọ của Cooter,” ông nói, tay lụm một cái que lên rồi chọc tụi hươu cao cổ.

“Dừng lại ngay!” Ông Già hét lên.

“Chỉ là đang bắt tụi nó biểu diễn cho mấy người thôi mà,” thằng cha mắt đục lờ đờ nói, tay vẫn còn chọc cặp hươu cao cổ. “Đợi mấy kiếp rồi mới có khách hàng là mấy người đó.”

“Làm vậy là ông đang giết chết tụi nó,” Ông Già nói, vẫy tay về phía mấy cái chuồng thú đặt giữa trời nắng.

“Vậy hả? Ông biết gì nào?”

“Tôi làm việc ở một cái sở thú thứ thiệt!” Ông Già phun ra. Rồi quay lại nhìn về phía chiếc xe đầu kéo một cái, ông nuốt hết cơn giận dữ của mình vô và lôi cái bóp tiền ra. “Tụi này chỉ cẩn kiểm tra cặp hươu cao cổ thôi. Tụi này sẽ trả tiền vì đã làm phiền ông rồi đi ngay.”

“Chèn đét ơi, vậy là tôi đoán đúng rồi!” Hắn rú lên, chạy một mạch tới chỗ Ông Già để lấy tiền. “Tôi thấy xe ông chạy vô thì tự nhủ, ‘Cooter, cái xe đó chất đầy hươu cao cổ’ Nhưng tôi muốn biết chắc mấy người cũng thấy tụi nó trước khi tôi nói tiếng nào. Không muốn mấy người nghĩ tôi bị điên. Chờ tí.”

Hắn chạy vô trong căn nhà rồi mất hút.

Nhớ về phần còn lại của cơn ác mộng lúc ở Little Rock, chú lồm cồm chạy lại phía giá súng trong xe tải thì từ trong đi ra là thằng cha già đó, tay cầm một cây súng hoa cải nòng đôi ngắn.

“Đừng đừng, cứ để vậy,” hắn nói, nhắm hai nòng súng về phía chú. Nhanh nhảu phóng tới, hắn giật cả cây súng hoa cải lẫn súng trường của Ông Già khỏi giá rồi quăng thật sâu vô trong bụi rậm, cây súng hoa cải trượt đi gần tới ngoài đường.

“Cái quần gì… Ông bị cái khỉ mốc gì vậy hả?” Ông Già gầm lên. “Tôi chỉ đưa ông tiền thôi mà! Ông muốn nữa hả? Ông muốn cái quần gì?”

“Ông nhân viên sở thú thứ thiệt, ông nói coi tôi muốn cái gì,” hắn nạt lại. “Tôi muốn tụi hươu cao cổ. Nhưng tôi là một người biết lý lẽ. ông có hai con. Tôi sẽ lấy một con. Vậy thì đôi bên đều vui vẻ.”

Ông Già quăng cho thằng cha già sa mạc một cái nhìn dư sức tống hắn xuống địa ngục. “Tôi không cho ông con hươu cao cổ nào hết! Ông không được bắn tụi này. Ông sẽ bị treo cổ, ông biết mà.”

Rồi Cooter cười một điệu cười mà bây giờ, dù đã gần chín mươi năm rồi, chú vẫn còn thấy ớn lạnh. Bởi câu kế tiếp hắn nói: “Đúng rồi. Nhưng không ai treo cổ tôi vì bắn động vật đâu, mà hươu cao cổ là động vật mà. Nên không ai treo cổ tôi vì bắn tụi hươu cao cổ đâu. Nên nếu ông không chịu chọn, ông già kia, tôi sẽ bắn chết một con và lấy thịt cho tụi động vật tôi có sẵn ở đây ăn.” Nói rồi, thằng cha già điên khùng đó dộng lên thùng xe tới khi tụi hươu cao cổ thò đầu ra lần nữa, để hắn có thể chĩa cây súng hoa cải cụt ngủn của mình về phía tụi nó. “Bùm!” Hắn la lên. “Bùm, bùm!”

Ông Già đã sẵn sàng bẻ cổ hắn, hắn biết vậy, nên quay người chĩa súng về phía ông. “Có thể lúc này đây tôi cần cái gì đó để chứng minh,” hắn nói. Hắn lùi về phía dãy chuồng thú rồi bắn chết con gấu mèo đang bị nhốt, viên đạn từ cây súng hoa cải bắn bộ đồ lòng của nó văng tung tóe khắp chuông.

“Lạy Chúa con mẹ nó!” Ông Già la làng.

Thằng cha già đó nheo mắt. “Ông biết mà, cả đời tôi đã luôn thô tục rồi, nhưng tôi thấy mình không tài nào chịu được bất cứ sự báng bổ nào khi tôi còn sờ sờ ở đây vì hôm nay Chúa đã đối đãi rất tốt với ông già Cooter này. Ông nói năng cẩn thận đó. Tính gấp đôi cho thằng nhãi đeo cái bớt quỷ dữ trên cổ bên kia,” hắn nói, huơ cây súng về phía cái bớt của chú. “Giờ tôi sẽ lấy một trong hai con. Tôi cho ông chút thời gian để quyết định.”

“Đợi đã…” Ông Già năn nỉ.

“Ông à, tôi có thể đợi cả ngày. Không có gì hết.” Thằng cha già đó mở cửa một cái chuồng chỉ toàn mấy con thỏ lớn, túm cổ một con rồi thả nó xuống chuồng báo sư tử. Thấy vậy, cơn cuồng nộ còn sót lại của chú bùng lên dữ dội. Bởi chú biết tụi chú sắp nghe cái gì rồi. Tiếng thét của con thỏ đó sẽ hệt như tiếng một em bé nếu như nó không bị giết thật nhanh. Chú đã trở thành một tay thiện xạ lúc lên mười để khỏi phải nghe ầm thanh đó lần nào nữa. Lúc con báo sư tử ăn sống con thỏ, ruột thỏ vẫn còn dính trên răng con thú ăn thịt, và tiếng thét của con thỏ vang động cả không gian. Tiếng thét đó cứ tiếp tục, tiếp tục rồi tiếp tục, và rồi cái phần vừa lành lặn trong chú sau khi trút hết ruột gan mà kể chuyện đời mình giờ lại bung bét hết. Chú nhào tới chỗ thằng cha già lùn đó nhưng rồi lại nằm úp mặt xuống đất. Ông Già đã ngáng chân chú trước khi thằng già đó bắn chú nát gáo. Dưới cái lườm của Ông Già, chú lồm cồm đứng dậy, tiếng Cooter cười ngặt nghẽo vang dội.

Tới tận khi tụi chú nghe tiếng của một người khốn khổ đang nghẹn ngào nào đó.

“Đừng bắn mà…,” tiếng rên rỉ phát ra từ trong thùng xe.

“Tiếng đàn bà đó hả?” Thằng già quay lại. “Ông có đàn bà trên xe luôn hả? Để coi coi!”

Chú mở bung cánh cửa sập đã bị biến dạng chỗ Chàng Trai. Tóc Đỏ đây rồi, đang ngồi co ro dưới chân nó.

Ông Già gầm lên.

Cooter lại càng cười như nắc nẻ. “Ông bắt một con đàn bà ngồi trong thùng xe! Tôi vẫn luôn muốn làm vậy!”

Tóc Đỏ bò ra, phủi rơm khỏi mặt mày, trong lúc Cooter với ánh nhìn dâm dật lẻn lại gần. “ông huấn luyện con đàn bà này rồi, nên ta cũng có thể thương lượng cho cả nó cộng với một con hươu cao cổ luôn,” hắn vừa nói vừa dùng nòng súng khoanh tròn ngực nàng.

Tóc Đỏ đẩy nòng súng ra xa rồi cô gắng tới gần chỗ tụi chú, nhưng hắn chọc vào người nàng để nàng dừng lại rồi lập tức tiếp tục dùng súng sờ soạng nàng. Nhìn thấy cảnh tượng này mà không thể làm được cái khỉ gì để ngăn lại, cơn cuồng nộ còn sót lại của chú lại càng bùng cháy dữ dội, dữ dội như buổi sáng mà chú bắn cha mình. Trước đó ít lầu, khi con thỏ đang kêu thét làm chú muốn loạn trí, thằng già đó đã có thể tới luôn rồi bắn chú chết, chú cũng cóc thèm quan tầm vì dù sao chú cũng đã kịp dần cái đít lùn của hắn ra bã cho hả hê rồi. Giờ phải đứng đây nhìn hắn sờ mó Tóc Đỏ bằng cây súng đó, chú lại nghĩ tới cái chuyện ngu ngốc như vậy. Chắc hẳn là ý nghĩ đó đã thể hiện hết ra mặt chú, vì tự nhiên Ông Già đứng nhích lại gần rồi nói thật lớn.

“Mày nói với ổng đi chứ, nhóc - làm chuyện đúng đắn đi,” ông hùng hổ, liếc chú một cái. Quay sang thằng cha già đó, ông chỉ sang Cô Gái. “Con này bị thương.”

Cooter dò xét, chĩa súng vô Ông Già. “Tôi không muốn con hươu cao cổ bị thương. Để tôi coi.”

Tóc Đỏ chạy ra khỏi tầm với của hắn thì Ông Già bật mở cửa sập chỗ Cô Gái, rồi lùi bước.

“Mày lùi lại luôn, bên kia kìa,” thằng già nói với chú, rồi chờ tới khi chú làm theo lời.

Cánh cửa sập cao ngang vai Ông Già và chú. Nhưng đầu của thằng già này lại ở ngay chỗ hở của cánh cửa, hai chân trước hay đung đưa của Cô Gái chỉ cách đó vài phân.

“Thấy không?” Ông Già dụ dỗ Cooter. “Chân sau ấy. Ông phải lại gần mà nhìn.”

Vẫn cồh chĩa súng vô Ông Già, Cooter dí mũi vô cái cửa đang mở hệt như Earl trước đó vào cái đêm có tụi vô lại. Mặt hắn gần như vừa tầm đá của Cô Gái thì hắn rụt đầu lại. “Khoan khoan.” Hắn đưa mắt nhìn Ông Già. “Nó có đá không? Ông muốn nó làm vậy, phải không?”

Miệng trơn như thoa mỡ, Ông Già nói, “Thú không đá bằng chân trước đâu. Ai cũng biết mà.”

“Ờ ha,” Cooter nói, lại dí mũi trở lại.

Ông Già và chú nín thở, chờ hắn tới đủ gần để Cô Gái đá hắn rồi giải thoát cho cả bọn.

Thằng già đó làm thật.

Nhưng Cô Gái thì không. Hai mắt đầy vẻ sợ hãi nhìn tụi chú từ trên cao, nó giậm chân, ngọ nguậy, khịt khịt và chao đảo.

Nhưng nó không đá.

Cooter rụt đầu ra khỏi đó. “Chờ cái coi. Sao ông lại nói với tôi? Ông tính trộm long tráo phụng à? Nếu ông nói tôi con này đang bị đau, thì có thể con kia mới là con bị đau. Ha! Cũng ráng ha.” Hắn cầm súng hoa cải vẫy vẫy về phía chú. “Để tao coi con kia coi.”

Ông Già không dám nhìn chú. Tụi chú biết quá rõ là ý định dùng cách dễ dàng nhất cũng tan thành mây khói rồi. Chàng Trai có khi nào đá ai đâu.

Lúc đó thì chú biết chuyện này sẽ không kết thúc tốt đẹp gì. Chú không thể để chuyện đó xảy ra. Sau trận bão rồi chuyến lên núi rồi tụi gấu rồi mấy con mèo mập trọc phú rồi lũ quét thì càng không - huống chi là phải trở về ngày kinh hoàng nhất trong đời chú. Cooter chui vô cánh cửa sập đang mở chỗ Chàng Trai, lần này cầm súng nhắm ngay nó, nhưng thậm chí như vậy cũng không cản được chú. Vì khi con mười tám tuổi, tâm can bừng bừng cơn cuồng nộ thì có một khoảnh khắc nào đó con không tài nào dành thêm một giây nữa để tính toán thiệt hơn.

Chú nhào tới để chộp lấy cây súng.

Người chú chồm bên trên thằng già lùn tịt đó, một tay bám trên nòng súng còn tay kia siết chặt quanh bàn tay cũng đang nắm chặt của hắn, con người non nớt này chắc như đinh đóng cột là mình có thể giật cây súng ra.

Nhưng hình như chú không làm được.

Thằng cha già teo quắt đó không tới mức nặng cả nửa tạ nhưng lại chiến đấu như có Lucifer đang phò trợ vậy. Chú đứng thì vai vẫn ngang cái cửa sập. Đầu Cooter vẫn đang nghiêng vô trong khoảng trống cửa, và họng súng vẫn đang hướng thẳng lên Chàng Trai. Chú quay lại nhìn để cầu cứu, nhưng Ông Già đã chạy tới để lấy lại vũ khí bị quăng mất của mình, mà chú cũng khó lòng thấy được Tóc Đỏ qua khóe mắt. Thùng xe bắt đầu rung lắc dữ dội, và đó là toàn bộ những gì chú có thể làm để giữ yên cây súng của thằng già. Cặp hươu cao cổ đang hoảng sợ, đập vô chuồng của tụi nó, đá vô miếng gỗ đã nứt toác, lồng lên… tới khi tù trong họng Chàng Trai bắt đầu phát ra tiếng gào thét kinh hoàng.

Nghe vậy, Tóc Đỏ làm một chuyện mà lẽ ra nàng không được làm.

Nàng cũng vồ tới để giật khẩu súng.

Túm lấy chỗ duy nhất còn lại có thể túm, nàng quắp tay lên đầu nòng súng ngắn cụt mà kéo, cố gắng để nó đừng chĩa vào Chàng Trai nữa. Cả ba người tụi chú va rầm rầm vô thành xe đang rung lắc, kéo, giật, vặn, mãi tới khi, trong tích tắc - cây súng không còn chĩa vô Chàng Trai nữa - nó đang chĩa vô Tóc Đỏ. Thằng già bằng cách nào đó đã xoay người được và dùng chính sức mạnh của tụi chú để tống họng súng ngắn cụt vô xương sườn của Tóc Đỏ.

Toàn bộ máu trong người chú dồn lên đầu vì chú biết là chỉ cần ngón tay trỏ bóp nhẹ cái thôi là Tóc Đỏ cũng đi đời. Không ai bị thương ở bụng như vậy mà sống nổi. Hồi đó thì không. Ở giữa đồng không mông quạnh thì không. Thậm chí nếu nàng cố gắng buông tay mà chạy thì súng vẫn nổ trước khi có thể chạy thoát khỏi đó. Cái chết chậm rãi, thô bạo của Tóc Đỏ có thể là cái giá mà chú nghĩ chú đã không đong đếm nổi.

Mắt nàng bắt gặp mắt chú. Nàng biết.

Nhưng ngay lúc đó - như thể tụi hươu cao cổ cũng biết - cả Chàng Trai lẫn Cô Gái đểu giãy giụa cùng lúc,

va đập vô chuồng của tụi nó mạnh tới mức Tóc Đỏ đứng không vững, nàng hét lên và té.

Nghe tiếng hét thất thanh của Tóc Đỏ, Chàng Trai đã làm điều mà tụi chú chưa từng nghĩ là nó sẽ làm.

Con vật quỷ quái đó đã đá rồi.

Móng của nó thúc mạnh vào xương sọ của Cooter nghe cái bốp vang dội tới phát sợ.

Súng nổ, bắn vào thinh không.

Thằng già đó đổ sụp xuống đất, máu ứa ra từ một bên tai, và chú đứng đó nhìn xuống, sửng sốt, hai tay còn nắm chặt cây súng.

Ông Già loạng choạng xuất hiện trước mặt chú, súng trường sẵn sàng. “Cả hai đứa - làm cái chuyện ngu ngốc!” Ông thở hồng hộc. “Con hươu cao cổ này cứu hết cả hai cái mạng vô giá trị của tụi bay đó!”

Nhìn Tóc Đỏ ráng đứng dậy, chú rùng mình khi nghĩ về điều suýt nữa chú đã làm. Rồi chú nhìn xuống Cooter, vẫn còn hoàn toàn bất động.

“Thằng cha đó chết chưa?” Chú lầm bầm.

Ông Già cạy tay chú ra để lấy lại cây súng của thằng chết tiệt đó. “Không biết. Không quan tâm,” ông nói.

Đó là khi tụi chú nghe tiếng nước. Phát đạn từ cây súng hoa cải ngắn cụt đã trúng bể chứa đặt trên mấy 454 $ LYNDA RUTLEDGE

Chân cọc, và rồi nước phun ra từ những cái lỗ trên đó. Ông Già nhíu mày ra vẻ khó chịu nhìn bể nước đang cạn dần mà không mảy may ngạc nhiên.

“Ông gọi cho cảnh sát trưởng hả?” Chú hỏi lần này là lần thứ hai trong ngày.

Ông Già quay lại há hốc miệng nhìn chú, như thể chú là thằng não bị phơi nắng tới điên. “Mày muốn ở lại đầy làm bạn với dân chấp pháp hả?” ông rống lên. “Còn hai cục cưng của tao thì sao? Mày thậm chí có nghĩ tới tụi nó trong cái nghĩa vụ công dân này hả? Mày nghĩ mấy người đó sẽ làm gì Chàng Trai? Dù nó có cứu mạng mình khỏi thằng điên đó thì cũng không có nghĩa lý mẹ gì hết. Cả đám sẽ bị nhốt ở đây suốt mấy tuần. Thậm chí nếu mấy người đó không ra lệnh giết chết nó thì chỉ mỗi việc ở lại thôi cũng khiến hai đứa nó mất mạng. Không! Không đời nào! Tụi nó sẽ tới San Diego. Được rồi. Mẹ nó. Liển bây giờ.” Ông để hai cây súng lên trên mui xe, với tay vô trong cửa sổ để lấy cái nón phớt, rồi hùng hổ đi mất.

“Ông đi đâu vậy?” Chú gọi với theo.

“Còn phải làm một chuyện nữa.”

Đội lại cái nón phớt, ông chạy ra bụi rậm bên đường để lấy lại cây súng hoa cải, rồi bước ngang mặt tụi chú để tới chỗ đám động vật đang bị nhốt và lần lượt mở từng cái chuồng. Mấy con thỏ lớn và con gấu chạy về phía ngọn đồi mà không thèm ngoái nhìn. Thậm chí mấy con rắn đuôi chuông cũng bò đi mất. Con báo sư tử, vừa chén con thỏ no nê xong, vẫn còn liếm láp mấy giọt máu đọng trên râu mép, lại là một cầu chuyện khác. Nó nhìn Ông Già bằng cặp mắt thờ ơ lãnh đạm, nghiên cứu ông kĩ càng trong lúc phóng từ chuồng xuống đất. Ông Già dùng cây súng hoa cải bắn chỉ thiên, và con báo sư tử lẻn vô bụi rậm.

“Đi thôi,” ông ra lệnh, chân bước về phía tụi chú.

Chú cứ nhìn cái thân sóng soài của thằng già trên mặt đất. “Lỡ con báo sư tử trở lại rồi sao?”

“Tao nói cứ để nó trở lại đó,” Ông Già nạt, rồi hẳn là nghĩ lại, vì ông đã túm một chân Cooter và bắt đầu kéo. Chú cũng nắm chân kia mà kéo. Nhưng Ông Già lại không kéo về phía căn nhà. Tụi chú kéo hắn tới chuồng gấu, nhét hắn vô kế bên cái thùng nước đầy một nửa, rồi đóng cửa lại.

“Giờ thì đi liền, trước khi tao thảy xác con gấu mèo vô chung với thằng già đó luôn,” Ông Già nói rồi đi về phía chiếc xe. “Nếu còn sống thì chắc thằng già đó tự lết xác ra khỏi đó mà. Nếu chết thì hắn sẽ còn nguyên vẹn để mà mục xác ở đó luôn. Hắn cũng không xứng đáng để thành bữa tối của tụi động vật.”

Cặp hươu cao cổ vẫn còn giậm chân và khịt khịt. Ông Già để hai cây súng trở lại lên giá súng trong xe, rồi quăng cây súng hoa cải nòng ngắn của thằng già đó vô thật sâu trong bụi rậm, và tất cả nhảy lên xe. Tóc Đỏ ngồi giữa hai tụi chú, và tụi chú tiến về phía xa lộ trong khi những tia nước từ lỗ thủng trên bể chứa biến đất cát thành một cái vũng lầy lội. Ngay phía trước là tấm biển ĐẾN MÀ XEM ĐỘNG VẬT SA MẠC. Chú nhắm thẳng đó mà lao cả chiếc xe vô, cán phẳng nó thành đống củi, rồi chở cả đám tiến thẳng ra đường theo hướng Tây.

Suốt chừng hai cây số, tiếng động duy nhất trên xe là tiếng chú khe khẽ nói câu “Xin lỗi” vì chú cứ đụng trúng quần của Tóc Đỏ khi với tay gạt cần số. Chú cảm giác như mình đang trong một cảnh quay chậm, cả người chú vẫn còn chưa bắt kịp cái đầu. Không phải mỗi mình chú. Tay Tóc Đỏ cũng bắt đầu run, và nàng bắt đầu sụt sịt, rồi giọt nước cũng tràn ly.

“Dừng lại,” nàng năn nỉ. “Dừng lại đi, làm ơn mà…”

Phía trước là một khu đất để nghỉ chân, có mấy cái bàn đá cho những người đi dã ngoại nhìn xuống một chỏm đá nho nhỏ. Tấp vô thật nhanh, chú vội vàng nhảy xuống tránh đường cho nàng. Tóc Đỏ loạng choạng vướng phải một cái bàn, và rồi nàng không chỉ khóc, nàng bù lu bù loa. Ông Già liếc nhìn chỗ khác, nhưng chú không thể nhìn chỗ khác tới khi nàng luồn tay qua mái tóc và nín khóc, còn chú thì thấy mình cũng sắp lên cơn như vậy tới nơi.

Tụi chú cố gắng cho cặp hươu cao cổ uống nước. Tụi nó không chịu. Trèo lên trên, Ông Già mở nóc xe và bắt đầu rủ rỉ tiếng hươu cao cổ, vuốt ve tụi nó dịu dàng nhất có thể, nên chú cũng trèo lên và bắt đầu vuốt ve theo. Nhưng ngả người về phía tụi nó, chú phải gắng gượng để giữ thăng bằng, cảm giác đầu óc quay cuồng. Chú đang đợi bầu trời đổ sập xuống, đợi tiếng còi cấp cứu vang lên, đợi chuyện gì đó động trời như những cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng chú sau khi né được cú nặng nề nhất từ thằng già điên kia.

“Xong chưa?” Chú lẩm bẩm, quay nhìn ra đường. “Vậy là xong hết chưa?”

“Mày tưởng lúc nào mày cũng biết kết thúc câu chuyện hả?” Ông Già nói. Giọng ông lúng búng, lộ ra hết cái sự run rẩy rất Ông Già. “Hầu hết mọi lần thì mày hên lắm mới biết được cái kết của mày. Nếu đây mà là cái kết của ta thì cũng còn tốt đẹp thấy mẹ.”

Tụi chú cứ tiếp tục vuốt ve và rủ rỉ, tụi hươu cao cổ đã bắt đầu tin là cả bọn đã an toàn rồi. Cô Gái đã thôi giậm chân, và Chàng Trai, khịt mũi một hơi thật dài, chẩm chậm nằm xuống nghỉ ngơi.

Vậy nên Ông Già và chú trèo xuống đất, ngồi kế Tóc Đỏ, và cũng làm hệt như vậy.

Dich vụ Đưa tin của Liên đoàn Báo chí

ST. LOUIS POST-DISPATCH SAN PRANCISCO BULLETIN

SAN JOSE MERCURY HERALD SYRACUSE POST STANDARD

ST. CHARLES BANNER WEEKLY ST. JOSEPH NEWS-PRESS

BUFFALO COURIER EXPRESS LAFAYETTE MESSENGER

WATERBURY REPUBLICAN PROVIDENCE JOURNAL

LOS ANGELES AUTONEWS FT. DODGE MESSENGER

KANSAS CITY STAR BALTIMORE AMERICAN

GRAND RAPIDS PRESS SACRAMENTO UNION

HARTFORD COURANT EL CENTRO POST

WASHINGTON STAR DETROIT NEWS

AMARILLO GLOBE…

CẶP HƯƠU XUYÊN QUỐC GIA MANG ĐẾN NIỀM VUI VÀ AN ỦI

AP Số đặc biệt - 14/10. Cặp hươu cao cổ đến từ Đông Phi thuộc Anh đã mang tới sự an ủi hằng được mong mỏi sau những bài báo thường nhật đáng lo ngại về một cuộc chiến tranh sẵn sàng nổ ra ở châu Âu trong lúc chúng tiếp tục hành trình của mình trên một chiếc xe đặc biệt tới sở thú San - Diego, khiến bao người dân và du khách mừng rỡ. Đi dọc con đường được cánh báo chí khắp cả nước nhiệt liệt săn đón tới sở thú non trẻ ở miền Tây, cuộc phiêu lưu của chúng đã khuấy đảo dư luận vốn đang chán ngán, điều mà chưa tin tức nào trong nhiều năm trở lại đây có thể làm được…