Chương 14 TỚI ARIZONA
Có những thời điểm trong đời, mọi thứ thay đổi theo cách tàn bạo tới mức con chỉ có thể ráng bám víu, những trận Bão Cát, nấm mồ và cơn bão, tất cả đều trui rèn nên con, và cơn cuồng nộ bị bỏ lại phía sau. Nhưng cũng có những thời điểm, con cảm thấy sự thay đổi đó trong tận xương tủy. Lẳng lặng, dứt khoát, trọn vẹn. Lúc tụi chú tiếp tục vào sáng đó, rúng động nhưng vẫn còn sống, chú cảm thấy cái kiểu thay đổi lẳng lặng trong xương tủy ấy. Cơn cuồng nộ đã đeo bám chú kể từ khi chú bắn chết cha mình không còn nữa. Trong sự kìm chặt của nó, chú cứ tưởng bản thân có thể giải cứu mọi người. Nhưng không, chú suýt nữa hại chết Ông Già, Tóc Đỏ và tụi hươu. Chỉ có sự dịu dàng nhất của tụi hươu cao cổ mới cứu được tụi chú khỏi sự tàn bạo nhất của lũ sư tử, và bằng cách nào đó Chàng Trai đã làm tan chảy hết nỗi cuồng nộ trong chú. Những ngày sắp tới, chú sẽ có lí do để suy nghĩ liệu nó có biến mất hoàn toàn không. Nhưng tới lúc tụi chú rời trạm dừng bên mỏm đá, chú đã thấy mình thoát khỏi sự cuồng nộ đủ lầu để biết bản thân muốn được như vậy mãi.
Đi được vài cây số trên xa lộ, tụi chú cảm thấy sức nóng ban sáng bắt đầu tăng. Rồi mặt đất đột ngột vụt ra khỏi phần đá phủ và giờ tụi chú đang ở trên đất đỏ sa mạc, địa hình thấp. Chú không còn nhìn thấy gì trong tầm mắt - một kiểu không khác gì vùng Cán Xoong, không có gì nhưng lớn hơn, rộng hơn, đỏ hơn.
Nhìn thấy tấm biển của trạm xăng và cửa hàng thực thụ đầu tiên, chú tấp vô. Khi anh nhân viên bơm xăng bước ra, đã ố á với tụi hươu cao cổ, thì Ông Già nói với Tóc Đỏ, “Đoạn đường chuyên sang phía Nam trong mấy tiếng tới trước khi quay trở lại phía Tây tới Phoenix, bỏ qua E1 Paso, nhưng tụi này có thể đi vòng qua ga xe lửa kia cho cô, bà…” Ông ngừng lại, không biết thêm họ gì vào cho phải phép lịch sự, rồi liếc nhìn sang kí hiệu điện thoại công cộng có hình cái chuông đang treo trên cửa trước của tiệm. “Có vẻ như người ta có điện thoại đó, nếu cô cần,” ông nói thêm, rồi nhảy xuống xe và bước vô tiệm.
Nhưng Tóc Đỏ không nhúc nhích, vẫn chưa ngước lên nhìn, huống hồ là nói chuyện.
Lúc chú mở cửa để bước ra, chú nhìn nàng ngồi đó, im lặng giữa băng ghế. Một sợi rơm vẫn còn dính trên lọn tóc của nàng. Chú định với tay tới để gỡ xuống rồi. Nhưng thay vì vậy, chú nói, “Tôi đi kiểm tra xe đây” Chú lắp bắp tìm từ ngữ. Chú muốn nói chú mừng vì Cooter không bắn nàng. Chú muốn nói chú hối hận cỡ nào khi khiến cho cả hai tụi chú suýt nữa bị bắn chết. Chú muốn nói nhiều hơn - rất, rất nhiều lời hơn nữa, điều gì đó có ý nghĩa. Như thường lệ, chú lại nói cái gì đó khác. Chăm chú nhìn vào sợi rơm trên tóc nàng, chú buột miệng hỏi, “Cô làm gì ở trong thùng xe vậy?”
Nghe vậy, nàng ngước lên, trông tạm ổn. “Anh nghĩ tôi cố ý làm vậy à?” Nàng thở dài. “Tối qua một gia đình tốt bụng ở Oklahoma đồng ý cho tôi ngủ lại trong chiếc Ford Mẫu T của họ, nhưng tôi biết tôi sẽ không ngủ được. Nên tôi ngồi bên đống lửa cho tới khi quần áo khô rồi cứ ngồi đó bởi tôi không biết sẽ tới bao lầu. Tôi quan sát anh và chiếc xe xuyên qua màn đêm, và khi tôi thấy anh đã tới ca ngủ trong buồng lái, tôi lại quan sát ông Jones. Tôi quan sát càng lâu thì lại càng muốn gần cặp hươu cao cổ lần cuối cùng… chỉ mình tôi, anh hiểu không? Vậy nên khi ông Jones đi xả nước bên bụi cây, tôi đã trèo lên nóc xe đang mở và chui xuống phía Chàng Trai như tôi đã làm hồi trên núi và tôi đã tận hưởng khoảng thời gian ngọt ngào nhất, vuốt ve da nó.”
Ngừng một chút, nàng lại thở dài. “Tôi chỉ muốn ở lại chừng một phút thôi, nhưng đột nhiên Chàng Trai nằm xuống - tôi còn không tin nổi nữa. Nên tôi nhẹ nhàng chui vào góc, dựa vào lớp đệm mà nhìn nó duỗi cái cổ tuyệt hảo trên lưng và nhắm đôi mắt to tròn lại. Khi cảm thấy mắt mình nhắm lại, tôi để mặc nó. Tôi biết tôi sẽ tỉnh khi anh chăm tụi nó trước khi lên đường. Nhưng anh lại đi luôn!” Nàng nói, hai tay vung lên. “Thậm chí, tôi còn không nghe thấy tiêng anh đóng nóc xe lại nữa! Rồi thì Chàng Trai đứng dậy và tụi này cùng ngồi lắc lư mà xuống xa lộ. Mà tôi thì không thể mở cửa sập từ bên trong như tôi từng làm, vì trận lũ.” Nàng hít một hơi. “Tôi thậm chí bắt đầu la hét và đập phá, tới khi tôi thấy mình đang làm phiền Chàng Trai thì ngừng lại. Đó là tất cả những gì tôi đã làm để không cản đường nó.” Nàng lại hít một hơi nữa. “Rồi anh chạy vô chỗ của thằng điên đó…!”
Nghẹn ngào tới thở gấp, nàng phải dừng lại. “Tôi… chỉ muốn nói lời tạm biệt một cách đàng hoàng với tụi nó thôi,” nàng nhẹ nhàng nói thêm, rồi tiếp tục nín thinh, tay đặt lên ngực. Chú đã suýt chồm tới và nắm lấy tay còn lại của nàng, chú thật sự muốn chạm vào nàng. Nhưng chú lại ra ngoài và từ từ đóng cửa lại.
Ông Già xuất hiện, hai tay ôm mấy cái túi đựng nào là táo, hành tây, nào là bánh mì và một khúc salami bự tới mức đủ cho cả hạm đội ăn. Ông đưa cho chú ổ bánh mì và khúc salami rồi trèo lên để cho tụi hươu cao cổ ăn hết phần còn lại.
“Tụi nó ổn không?” Chú hỏi.
“Tụi nó luôn ổn mà, Chúa cưng tụi nó. Mặc cho biết bao điều mình gây ra,” ông nói, cầm niềm vui mời gọi tụi nó.
Trong lúc chú nhét bánh mì và salimi vô trong cửa sổ xe đang mở và trèo lên để tiếp một tay, Tóc Đỏ đi vô cửa hàng. Chỉ vài giây sau thôi, nàng đã trở lại xe.
Chú nhảy xuống, đi tới chỗ cửa sổ phía nàng ngồi. Chú vẫn còn một trái táo trong tay, nên chú chùi vô áo cho bóng rồi đưa cho nàng. Nàng không hề chú ý tới nó.
“Có chuyện gì vậy?” Chú cuối cùng cũng hỏi.
“Tôi đã ráng gọi để ảnh trả phí, nhưng ảnh không chịu nhận cuộc gọi.”
Chú nhét trái táo trở lại túi. “Tôi tưởng cô nói anh ta là người đàn ông tốt mà.”
“Đúng là vậy,” nàng lầm bầm. “Ảnh chỉ cần thời gian để nhớ ra chuyện đó thôi.”
Khi chú lái xe ra đường, một chiếc xe tuần tra trên xa lộ vút ngang - ngược chiều với tụi chú. Chú liếc nhìn Ông Già, ông cũng nhìn chằm chằm, không bận tâm gì, nhìn vô kiếng hậu để thấy tụi hươu cao cổ đang hít hà trong gió.
Thời gian còn lại của ngày hôm đó, đi dọc suốt chiều dài New Mexico, tụi chú hiếm hoi lắm mới gặp một người trên đường. Một gia đình Okie nọ tới từ phía sau, chiếc xe tải Mẫu T cũ của họ chất đầy tới mép. Nó thậm chí còn có một cái giỏ gắn vô bậc thềm đựng một con dê. Lúc vượt qua mặt, họ không có vẻ gì là ngạc nhiên khi thấy hươu cao cổ cả. Cẩn gì chứ? Họ đang cưỡi trên giấc mơ rồi. Họ vẫy tay, mọi người đều nở nụ cười tươi rói kiểu hàng-xóm-Cali. Thậm chí cả con dê. Nó làm chú sầu thảm, nhưng không thể sánh được với những món nội thất rải rác bên đường như đường mòn di tích của thời Đại Khủng hoảng. Tụi chú tiếp tục thấy những thứ như vậy - một cái tủ quần áo, một cái ghế bập bênh, một cái đèn ngủ, và những thứ tương tự - của cải của dân miền Bão Cát hoặc là rơi rớt hoặc là bị quăng bỏ khi họ có quá nhiều thứ phải đem theo. Sẽ tiếp tục như vậy cho tới hết chuyến đi.
Ở mỗi chỗ dừng chần có trụ điện thoại, Tóc Đỏ lại đi vô để gọi. Chú đoán nàng vẫn đang cố gắng nhắc cho anh chàng nhớ rằng anh ta là một người đủ độ lượng để chuyển tiền mua vé cho nàng tới E1 Paso. Nhưng mỗi lần như vậy, nàng lại trở về, trông ngày càng buồn bã hơn, và chú không có gan để dò hỏi. Nhưng tụi chú đang ngày càng tới gần E1 Paso. Không lâu sau thì tụi chú đã ở ngoại ô Las Cruses, nơi Ông Già nói sẽ có ngã ba trên đường, một hướng tới E1 Paso, hướng còn lại đi về miền Tây tôi Phoenix và California.
Khi tụi chú thấy ngã ba, Ông Già ra hiệu cho chú tấp vô lề trước khi đi đường vòng, và trong khi chú đang ra ngoài để kiểm tra tụi hươu cao cổ, Tóc Đỏ níu tay áo chú.
“Woody,” nàng thì thào, “Tôi cần nói cho anh biết cái này.”
Chú không thấy thích cái giọng điệu này.
“Tôi đã không gọi cuộc nào cả,” nàng thú nhận, hai tay vặn vẹo. “Tôi đã ráng rồi. Nhưng tôi chưa thể nói chuyện với ảnh… Tôi vẫn chưa thể.” Hạ hai tay xuống đùi, nàng nhìn thẳng vào mắt chú. “Vậy nên bây giờ tôi phải thuyết phục ông Jones cho tôi xuống ở trạm Phoenix vào ngày mai thay vì E1 Paso. Anh có nghĩ là ổng đồng ý không? Tôi sẽ gọi cho Lionel trên đường tới đó. Giơ tay xin thề đó. Tôi chỉ còn có một chút thời gian thôi…” Gương mặt nàng cho thấy nàng không phải đang nói dối, nhưng chú thì có quyển gì lên tiếng chứ?
Ông Già đã trèo lên xe và quay sang Tóc Đỏ. “Đường vòng tới ga tàu ở E1 Paso hướng bên kia. Ta sẽ tới đó trong chưa đầy một tiếng nữa.”
Nàng hít vào một hơi, ngầng mặt lên, rồi nói, “Ông Jones, tôi sẽ vô cùng biết ơn nếu…”
“Cổ cần phải bắt tàu từ Phoenix, mà không có đường vòng tới đó, phải không?” Chú chen ngang, liếc nhìn ông.
Ông Già đã phải gồng mình để đối xử tử tế với nàng, nên chú đang cầu mong ông sẽ không lên cơn chỉ trích “không chấp nhận một kẻ nói xạo” nếu ông thấy nghi ngờ.
Nhưng không, ông nói, “Tôi sẽ trả tiền vé từ đây. Đó là điều ít nhất tôi có thể làm.”
Cả hai tụi chú đã đoán được việc này.
“Ông thật tốt bụng, ông Jones,” nàng nhanh miệng nói. “Nhưng tôi chắc chắn là tiền đang đợi tôi đến lấy ở Phoenix. Thật đấy.”
Chú liếc nhìn Ông Già chăm chú tới mức chú có bị lòi tròng mắt ra cũng không mấy ngạc nhiên. Nhưng ông gật đầu, rỗi liếc nhìn chú ngay lập tức.
Vậy nên tụi chú quẹo con đường hướng tới Phoenix và tiến sâu vào sa mạc. Tụi chú vẫn chưa nói chuyện gì nhiều, trừ mấy lời xin lỗi mỗi lần chú lỡ quẹt trúng chân của Tóc Đỏ khi đổi và về số. Nhưng Tóc Đỏ không có vẻ gì là đang để ý cả, ánh nhìn xa xăm đó trước đây chú đã thấy rồi. Đó là ánh nhìn của nàng ở khu cách ly, ngồi một mình trong chiếc Packard và nhìn chằm chằm vô cổng trước. Trước khi mọi chuyện xảy ra.
Lúc hoàng hôn, tụi chú tấp vào một chỗ mà Ông Già đã chọn sẵn lúc tụi chú khởi hành ban nãy. Đây không phải là một khu nhà nghỉ bên đường. Đây là một căn “nhà nghỉ thực thụ”, một chỗ tân thời chỉ có vỏn vẹn một dãy phòng với không gian để đậu xe giữa mỗi phòng, nhưng phía trước là một ốc đảo nhỏ với mấy cây cọ, và chỉ có mình tụi chú thôi. Đậu chiếc xe đầu kéo trên đất sa mạc qua khỏi mép sau nhà chừng vài mét, tụi chú lấy phòng ngay cạnh đó, và Ông Già vội vã chọn phòng kế bên tụi chú cho Tóc Đỏ. Một lần nữa cảm ơn ông vì lòng tốt, nàng bước vô, ngoái nhìn chú với đôi mắt màu nâu lục rồi đóng cửa lại.
Ông Già tới chăm sóc tụi hươu cao cổ, nhưng chú cứ đứng đó tới khi chú nghe tiếng ông gọi mình đến phụ một tay. Lúc chú chớp mắt choàng tỉnh khỏi ánh nhìn của Tóc Đỏ và nghe thủng lời ông thì ông đã kiểm tra xong tấm nẹp được quấn gạc của Cô Gái. Nhìn ông có vẻ yên tâm nên chú đoán nó cũng ổn, nhưng vẫn không chắc chắn lắm tới khi ông trèo lên cái thang bên hông để mở nóc xe và vuốt ve Cô Gái, giờ nó đang hả hê nhai lại. Và rồi, không nói thêm tiêng nào, ông trèo xuống rồi đi về phía phòng nghỉ, để chú lại canh gác ca đầu tiên, như thường lệ, cho tụi hươu cao cổ. Thay vì trèo lên thùng xe, chú lại tới trước cửa phòng Tóc Đỏ, tim đập thình thịch, cảm giác nhớ nhưng chẳng thể gọi tên, huống hồ là kiểm soát. Mỗi thớ thịt rạo rực, khao khát của cơ thể mười tám tuổi đang mong mỏi một thứ mà chú không đủ can đảm để mong cầu.
Phải tới khi nghe thấy tiếng tru của sói đồng cỏ trên đồi thì chú mới nhúc nhích nổi - trở lại chỗ của tụi hươu cao cổ.
Cổ họng nghẹn đắng, chú trèo lên thùng xe. Chú hít thở thật sâu để bình tĩnh lại, rồi ngả người lên tấm ván chéo giữa hai cục cưng trong lúc tụi nó tiếp tục nhai lại, ngửi thấy trong gió hơi mát đường đột của không khí buổi đêm và toàn bộ thần thể chú nữa. Chắc chú có mùi như kiểu mình là một phần của sa mạc. Có lẽ đêm đó, chú thật sự đã như vậy. Mặt trăng vẫn chưa ló dạng và bầu trời thật đáng chiêm ngưỡng. Chắc hẳn con tưởng là bóng đêm trên sa mạc sẽ xâm chiếm toàn bộ vào những đêm không trăng. Không phải đâu. Tất cả mọi thứ đều có sắc độ riêng. Có lẽ bởi vi giữa con và chân trời thật trống vắng, nên những vì sao cũng soi sáng hơn và phản chiếu nhiểu hơn. Những vì sao trong trẻo quá, chú nhìn xung quanh để tìm chòm sao hươu cao cổ của Tóc Đỏ vì tụi chú đang ở gần bầu trời Mexico, nơi người ta cho là dễ theo dõi chòm sao đó nhất, và chú thấy nhìn như vậy thì lòng sẽ bớt nặng trĩu.
Vài phút sau, tụi sói đồng cỏ có vẻ đã tru lớn hơn, tiếng tru băng qua sa mạc, và tiếng vọng nghe như bọn nó đang lẩn lút ngay phía bên kia trong bóng tối. Vậy nên khi để ý thấy chuyển động bên dưới, chú đã chuẩn bị tinh thần để đối đầu với một con thú hoang.
“Woody?”
Là Tóc Đỏ.
Tiếng tru lại càng lớn hơn và nàng thì trèo lên nhanh gấp đôi.
Vỗ nhẹ Cô Gái một cái, Tóc Đỏ ngồi lên tấm ván chéo cạnh chú, hai chân nàng đung đưa bên hông Chàng Trai, và Chàng Trai lại được dịp bê cái đầu khổng lồ của nó lại gần để khịt khịt chân nàng. Nàng dựa đầu lên mõm nó, hai cánh tay nàng choàng ôm cả cái cổ của nó, giống như đang gởi lời cảm ơn xứng đáng tới nó vì đã cứu mạng nàng, cứu mạng tất cả tụi chú, khỏi tên cặn bã ở sa mạc. Nàng cứ để yên như vậy tới chừng nào Chàng Trai còn cho phép nàng, tức là một hồi rất lầu.
Lúc nàng buông tay, chú bắt đầu lắp bắp. “Ngoài này thoải mái, ha? Tôi thấy sa mạc có mùi đặc trưng lắm. Tụi hươu cao cổ chắc chắn là mê rồi. Quê hương của tụi nó chắc là giống như vầy hơn hẳn mấy thứ khác, tôi nghĩ vậy. Hoặc tụi nó biết mình sắp được ra khỏi chiếc xe này rồi. Chắc chắn là sắp tới ngày đó rồi, tốt thôi…”
Tóc Đỏ chạm vào tay chú để chú thôi lảm nhảm, và rồi chuyển sang ngồi đối diện với chú. Cặp hươu cao cổ đã nhích thân người to lớn của tụi nó lại sát hơn, da thịt tụi nó ấm nóng chạm vào chân của tụi chú, nên Tóc Đỏ đang tay để chạm vào cả hai cùng một lúc. Cái chạm của nàng dần chuyển sang vuốt ve, và nàng nói, nhỏ nhẹ như một lời thì thầm, “Anh biết tôi thích cái gì nhất ở mấy bức ảnh không?”
“Cái gì?” Chú hỏi.
“Nó có thể ngừng thời gian lại.” Rồi nàng lại mỉm cười buồn bã, không hé răng, cái kiểu cười chú không bao giờ muốn thấy lần nữa.
Nàng đang bắt đầu nói lời tạm biệt.
Vấn đề khi con biết mình đang làm điều gì đó lần cuối là niềm vui sẽ bị tước mất. Chú đã làm nhiều thứ lần cuối cùng trong suốt cuộc đời mình, nhưng chú không biết đó là lần cuối. Lần này thì chú biết. Những lời tạm biệt đã tới rất gần rồi… Ngày mai là của Tóc Đỏ, ngày hôm sau nữa là của tụi hươu cao cổ. Chú khó mà chịu được suy nghĩ này. Chú nhìn nàng ngồi đó, trong ánh sáng của đèn hiệu nhà nghỉ, hai tay đang rộng, mấy lọn tóc hoang dại, quần và áo nhăn nhúm thê thảm. Nhìn nàng đúng thật là một người bị kẹt trong thùng xe đầu kéo đang chạy cùng với một cặp hươu cao cổ và mất tất cả trừ bộ đồ trên người. Nhưng trong mắt chú nàng vẫn đẹp như tranh.
Tụi chú ngồi như vậy một hồi lầu nhưng cũng nhanh như một cái chớp mắt, tiếng động duy nhất còn lại là tiếng khụt khịt của tụi hươu cao cổ đang hưởng ứng tiếng tru của bọn sói đồng cỏ. Không khí trở nên lạnh lẽo hơn. Chú biết nàng sắp nói rằng đã tới giờ nàng phải trở lại phòng rồi. Trước giờ vẫn vậy. Nhưng thay vì vậy, nàng lại cất giọng thật nhỏ nhẹ, nghe thật mệt mỏi, chú suýt nữa là không nghe ra, “Woody, tôi ở lại nhé? Tôi không muốn ở một mình tối nay… anh với Chàng Trai và Cô Gái thì..
Nàng không thể nói hết câu, nên chú giúp nàng bằng cách xin phép tụi hươu cao cổ để chú được đóng nóc xe lại. Tụi nó đồng ý. Nên chú đu nhẹ lên cái thang, ra hiệu cho Tóc Đỏ trèo xuống rồi đóng lại. Sau đó, hết sức tự nhiên, chú nhảy xuống, nắm tay Tóc Đỏ, rồi dìu nàng trèo trở lên. Chàng Trai và Cô Gái thò đầu ra cửa sổ để vây lấy tụi chú, còn chú thì vẫn nắm tay nàng khi tụi chú trở lại nằm trên nóc xe. Ngay cạnh nhau. Mắt nhìn lên bầu trời. Một lần nữa ngước nhìn, lòng còn nhiều khao khát, chú thừa nhận là chú không muốn chỉ dừng lại ở cái chạm tay, dù bản thân không có kinh nghiệm gì trong lĩnh vực này cả. Ông Già vẫn luôn kêu chú là nhóc suốt cả chuyến đi này, và thật vậy, vì ở cái tuổi mười tám chú vẫn còn là một thằng nhóc trong mọi khía cạnh quan trọng của cuộc sống, như cái này đây. Nhưng dù chú có thể làm vì cả cơ thể chú đang kêu chú làm vậy - kêu chú nghiêng người qua để ráng hôn nàng lần nữa, khiến chú mong mỏi cùng với tia hi vọng le lói nhất là nàng cũng cảm thấy thê - chú biết như vậy chẳng tốt lành gì. Nàng đâu muốn chú làm vậy. Làm sao chú biết à, chú không rõ nữa, vẫn còn ngạc nhiên vì mình còn có bất cứ ý nghĩ nào vị tha. Dù từng thớ thịt trên người chú như đang bị thiêu đốt, chú sẽ không đánh liều để khiến nàng không chịu tiếp tục bên cạnh chú đêm nay đâu. Nên khi nàng run rẩy và chú chậm rãi choàng tay qua người nàng, nàng cho phép chú. Chú kéo nàng lại gần chú hơn. Dù sao thì tụi chú cũng đã trải qua cả ngày dài, vậy là đủ rồi. Vậy đã là vinh quang rồi. Tụi chú nằm ở đó, an toàn, cùng nhau, dưới bầu trời đang nở bừng những ánh sao lấp lánh, được tụi hươu cao cổ vây quanh, màn đêm khiến tụi chú lặng như tờ, tới mức cả hai đều chìm vào giấc ngủ sâu và dài.
Khi chú mở mắt, nửa vầng trăng đã trôi xa trên bầu trời, cặp hươu đã rụt đầu vô xe, và Tóc Đỏ cũng không còn ở cạnh chú nữa. Chú nhìn một hồi nơi nàng đã đi và chỗ nàng đã nằm, khắc ghi toàn bộ kí ức của đêm nay vào trong trí nhớ - hơi lạnh của khí trời sa mạc đã mang tụi chú tới gần nhau hơn, cảm giác những lọn tóc dày của nàng cọ vào cánh tay mình, cặp hươu cao cổ khụt khịt vây quanh tụi chú, và vị trí của những vì sao trên đầu - tận hưởng từng thứ nhỏ nhặt nhất, hệt như chú đã làm ở sân ga sau khi lần đầu nhìn thấy nàng lẫn cặp hươu cao cổ. Nhưng lúc này đây, khi đã đi xa tới tận đây, tụi hươu cao cổ dường như là thứ duy nhất trên đời này không thay đổi.
Chú đứng dậy và mở nóc xe ra lần nữa. Tụi nó duỗi cổ để gặp chú, Cô Gái thì ngả đầu lên đùi chú một lúc, như hồi ở rẫy bắp. Rồi chú lại duỗi người lần nữa trên tấm ván chéo ở giữa hai đứa, hơi thở của tụi nó giữ cho chú thấy ấm áp giữa tiết trời lành lạnh, và trở lại công cuộc tìm kiếm chòm sao hình hươu cao cổ đang lấp kín một khoảng trời trống vắng.
Ngày hôm sau, ngày được băng qua sa mạc, chắc hẳn là giấc mơ mà Ông Già hằng mơ mỗi ngày trên chuyến đi này, con đường xuyên qua thật rộng rãi thoáng đãng mang đến sự ngạc nhiên đầy thích thú. Hồi xưa, ở giữa sa mạc, nếu có vấn đề gì - một thanh truyền động cơ bị nổ, bộ tản nhiệt bị nóng quá, thậm chí là xì lốp xe - có biết bao nhiêu thứ có thể giết chết con. Thậm chí khi tụi chú đã may mắn có người giúp đỡ dọc đường, xe họ cũng sẽ không có đủ chỗ cho hai con hươu cao cổ đâu. Tụi chú lẽ ra nên khóc than, lo lắng về việc phải đi qua một nơi nguy hiểm như vậy mà không dừng chân.
Nhưng ngày hôm đó sóng yên biển lặng. Không có ai để nhắc tới, không một vấn đề để bận tâm.
Đó là một ngày không có con sư tử nào.
Tụi chú lại khởi hành một tiếng trước bình minh. Tới lúc tụi chú thấy mặt trăng biến mất ở một bên và mặt trời mọc ở bên kia thì cả bọn đã bình tĩnh di chuyển lâu rồi. Chú từng cảm thấy yên bình như vậy sau khi ra khỏi vùng núi rồi. Nhưng lần này cảm giác vương vấn, dai dẳng và âm ỉ xoa dịu hơn. Có lẽ đầy là thứ gần giống với cầu nguyện nhất mà chú từng làm. Khi chú đã sống thêm vài năm nữa và nghe người ta kể mấy chuyện như vậy, gọi nó bằng những cái tên tâm linh, chú muốn khinh thường nhưng không thể. Trong những năm sắp tới, qua cuộc chiến tranh và hơn thế nữa, chú đã trở về chính cái ngày yên bình di chuyển qua miền đất lặng thinh cùng Chàng Trai, Cô Gái, Ông Già và Tóc Đỏ khi chú cần nhất. Như niềm vui lắc lư của tụi hươu cao cổ giữa những đàn chim di trú đường đột, cảm giác thanh bình vượt quá mọi sự hiểu biết, mọi diễn đạt ngôn từ. Con chỉ có thể có được vài dịp như thế trong cả cuộc đời này nếu con may mắn, và một số người chỉ được một lần trong đời. Nếu đúng thế thì đây chính là khoảnh khắc duy nhất đó. Khi nhớ lại, chú không còn mười tám tuổi như trong kí ức nữa. Dù ở bất cứ độ tuổi nào, ba mươi ba hay một trăm lẻ ba, nó vẫn cho chú cảm giác an ủi, và chú lại lái xe chở mọi người, băng qua sa mạc đỏ vượt thời gian, không có đích đến cụ thể, chỉ là đi tới một nơi dễ chịu thôi. Cùng nhau.
Tụi chú dừng lại hai lần vào buổi sáng đó, một lần là bên này Thành Phố Bạc và một lần nữa gần Globe, vừa đủ thời gian để cho cặp hươu cao cổ uống nước và để tụi chú duỗi chân tay. Tụi chú cứ làm mà không hé hơn nửa lời, cảm giác yên bình sâu lắng. Ngay cả đường ray tàu hỏa xa xa chạy theo tụi chú cả ngày cũng không phá được cảm giác yên bình trong chú. Chắc hẳn nó đã rũ bỏ mọi suy nghĩ đẩy lo sợ về mấy thằng du thủ du thực bị giết chết, mấy cậu trai rách rưới và cả tiền của nhét túi của con mèo mập trọc phú, chưa kể đồng vàng hai chục đô vẫn còn dính dơ trong túi quần chú. Nhưng không. Mặc cho những chuyện đã xảy ra với phiên bản thằng nhóc miền Bão Cát của chú chỉ mới vài ngày trước, chú không thấy mình giống thằng nhóc đó nữa.
Tóc Đỏ cuối cùng cũng gọi cho gã Kí giả Vĩ Đại khi ở Thành Phố Bạc. “Lionel..chú nghe tiếng nàng nói trước khi nàng đóng cửa buồng điện thoại. Chú không nghe lén đâu. Không cần vậy. Chú có thể biết chuyện gì đang xảy ra bằng cách quan sát nàng từ xa. Nàng dùng âm lượng lớn hệt như hôi chú nghe bọn họ nói chuyện với nhau ở New Jersey, chỉ là giờ chỉ còn nghe một người nói, tới khi nàng thông báo cái tin tức khiến mọi người đàn ông nín lặng. Rồi nàng dựa vào tấm ván gỗ mặt sau của buồng điện thoại, có vẻ cả hai đều không nói gì một hồi lâu.
Nàng trở lại xe để thông báo là hắn hứa sẽ gởi tiền tới Phoenix để nàng mua vé tàu hỏa về trước khi hết ngày. Không có lí do gì để không tin tưởng cái thằng đáng khinh này vì nàng chần chừ mãi tới lúc đó mới gọi hắn. Nhưng dĩ nhiên là chú vẫn không tin. Lúc tụi chú ghé lại ga tàu hỏa rộng rãi sang trọng ở Phoenix, chú còn khuya mới thấy an lòng. Đây chỉ là chỗ để thả khách xuống thôi, Ông Già đã nói rất rõ. Tụi chú vẫn còn mấy tiếng ban ngày còn lại và Ông Già muốn tiếp tục đi, San Diego vẫn còn phải đi hơn một ngày nữa, nên chú dừng xe lại ngay trước ga tàu và nhảy xuống để nàng có chỗ ra. Ông Già cũng tỏ ra lịch sự bằng cách nhảy xuống theo.
Tóc Đỏ bước xuống rồi định thần lại.
“Cảm ơn ông, ông Jones,” nàng nói, vuốt phẳng quần áo, tóc và thẳng lưng.
“Tạm biệt, cô…,” ông đáp lời, lại lúng túng lần nữa vì không biết xưng hô thế nào. Ông cũng có vẻ đang đấu tranh để nói ra câu gì đó. Trong kí ức của chú, chú muốn nghĩ đó là một lời cảm ơn hoặc kiểu vậy hoặc thậm chí là một lời xin lỗi, nhưng có lẽ cả hai đều sai. Dù là gì đi nữa thì lời nói ấy cũng không được thốt ra. Ông chỉ có thể rờ chóp nón phớt thôi. Ông liếc nhìn chú một cái, rồi quay sang đối phó với đám đông giờ đang mắt tròn mắt dẹt nhìn tụi hươu cao cổ, và tụi nó cũng hớn hở mà mắt tròn mắt dẹt nhìn lại bọn họ.
Chú dẫn nàng tới tấm bảng lớn đề cổng đi và cổng đến ngoài cửa ga tàu. Đoàn tàu thuôn dài hốm đó, chuyến tàu duy nhất đi Bờ Đông, đã đi mất rồi, và tới tận ngày mai mới có một chuyến khác. Nhưng văn phòng điện tín, nơi giữ tiền được chuyển phát, ở trong nhà ga, và Ông Già đã vẫy tay gọi chú mất rồi.
Dù vậy thì chú vẫn bước vào trong cùng với nàng.
Nàng ngăn chú lại. “Đừng, Woody, anh đừng theo tôi.”
“Nhưng cô sẽ phải ở lại cả đêm mà không có tiền,” chú nói. “Lỡ như tiền không tới đó trước khi chỗ chuyển tiền đóng cửa thì sao? Lỡ cô phải chấp nhận lời đề nghị của ông Jones thì sao?”
“Tiền sẽ tới mà,” nàng nói, “và tôi sẽ không cần phải vậy đâu. Đừng lo.”
Rồi nàng chạm vào bụng mình, thấy vậy chú liền hỏi về cái chuyện mà chú không có quyền hạn gì mà can dự. “Rồi cô sẽ làm gì?”
“Tôi sẽ đợi,” nàng nói.
“Không, ý tôi là…” Chú không biết diễn tả như thế nào. Tim cô kìa.
Gương mặt nàng thoáng hiện nét gì đó buồn và khổ sở. “À, Cao Kều, tôi nói bịa chuyện đấy. Đừng bao giờ tin một người phụ nữ muốn gặp bằng được hai con hươu cao cổ của anh.” Nàng đang nói dối. “Tôi vẫn sẽ trở thành Margaret Bourke-White tiếp theo. Anh chờ mà xem.” Nàng tiếp lời, lại cười nhẹ mà không hé răng.
Thò tay vô túi quần, chú lấy đồng vàng hai chục đô rồi chìa ra.
“Không được.” Nàng lắc đầu mạnh tới mức những lọn tóc nảy lên.
Cầm tay nàng, chú nhét đổng hai chục đô vào lòng bàn tay, chờ khi biết chắc là nó đã nằm gọn ở đó và thấy đã đủ lâu để buông tay mình ra, cho những ngón tay của nàng nắm chặt lấy đồng tiền.
Rồi lại là nụ cười không hé răng nữa. “Tôi không biết khi nào mới trả lại cho anh được.”
“Không muốn,” chú nói. “Không phải của tôi đâu. Cũng không phải của ông Jones.”
“Ồ,” nàng nói, như kiểu nàng đã đoán ra chú ăn cắp đổng tiền. Mà vậy thì đáng đời chú.
Nắm chặt đồng vàng trong tay, nàng bắt đầu quẹo vô sân ga nhưng lại dừng lại và phóng mắt xuyên qua chú để nhìn tụi hươu cao cổ bằng ánh mắt như muốn lưu giữ kí ức còn hơn là nhìn lần cuối… Và rồi nàng nhìn chú hệt vậy.
“Tụi mình đã có một chuyến phiêu lưu hẳn hoi mà, phải không, Woody Nickel?” Nàng nói.
Trước khi chú kịp trả lời, nàng ôm chú thật chặt rồi hôn lên môi chú, đủ lâu để chú kịp đặt tay sau gáy nàng, luồn vô những lọn tóc mềm, và trao nàng nụ hôn của một thằng đàn ông đích thực, hệt như trong trí tưởng tượng của chú. Rồi bước lùi về sau, gương mặt lại đầy vẻ xa xăm, nàng nói, “Tôi sẵn sàng làm lại lần nữa, anh biết mà.”
Nàng đang nói về cái gì, về chuyện đánh cắp chiếc Packard để đi theo tụi chú, nói dối để được tiếp tục theo, vứt bỏ giấc mộng tạp chí danh giá để cứu lấy tụi hươu cao cổ, hay hôn chú để chấm dứt mọi nụ hôn ảo mộng - cũng không còn quan trọng nữa.
Đã đến lúc phải nói câu tạm biệt.
Khi đã qua bên kia Phoenix, Ông Già bắt đầu nói chuyện. Nhiều lắm. Chú cần sự yên lặng như hồi ở sa mạc một lần nữa, rất cần. Mà ông thì lại không có dấu hiệu gì là muốn vậy. Người đàn ông này là một con chích chòe ba hoa thứ thiệt. Càng tới gần San Diego, ông lại càng vui vẻ trong khi chú thì lại càng thẫn thờ. Chỉ vài tiếng nữa thôi. Chú phần nào nghĩ là ông sẽ bắt tụi chú tiếp tục đi, nhưng lại có một ngọn núi cần phải vượt qua và tụi chú cũng sẽ tới đó khi trời tối. Nhớ lại trải nghiệm đi núi tuyệt-vời-hết-sức của tụi chú, chú vô cùng mừng khi nghe ông nói tụi chú sẽ chờ tới sáng. Dĩ nhiên, vậy cũng có nghĩa là sẽ phải nghe Ông Già lảm nhảm nhiều hơn. Có lẽ vì tụi chú đã lái băng qua vùng sa mạc đầy cát nên ông không thể ngừng kể sở thú xanh tươi thế nào, rồi mọi thứ có thể mọc ở đó ra sao. Cách người sáng lập của sở thú, một người đàn ông với tên gọi Tiến sĩ Harry, đi khắp nơi, dùng đầu gậy của mình để chọc ngoáy nển đất và gieo hạt giống mà ông đã đem về từ khắp nơi trên thế giới, và cách, úm ba la xì bùa, cả khu đất đó giờ sum sê toàn cây là cây. Nghe ông kể, dân Okie sẽ thấy chỗ đó liền khi tới San Diego. Nếu là dịp khác, chú sẽ thèm nhỏ dãi khi nghe ông nói vậy. Giờ thì chú chỉ nghe thấy một lời tạm biệt nữa. Nên chú tranh thủ mấy cây số chịu đựng sự ba hoa chích chòe của ông để chằm chằm nhìn đường hoặc tụi hươu cao cổ, phớt lờ hết mọi câu chuyện về xứ thiên đường, cố níu giữ thật chặt cái thiên đường mà chú đang có.
Rồi giữa chừng đâu đó, tụi chú nghe tiêng còi tàu. Đường ray xe lửa đang đẩy xa lộ ra xa dần. Tiếng tu tu giờ càng lớn hơn tới khi một chuyến tàu hàng chạy ngang cùng với mấy gã nhảy tàu đu người ra khỏi một loạt toa hàng còn trống. Tới chừng cả đoàn tàu dài đã khuất tầm mắt thì chú mới nhận ra Ông Già đã ngưng nói rồi. Ông đang nhìn chú với vẻ tao-nhìn-thấu-mày mà chú tưởng đã bị bỏ lại ở Texas. Ông mở miệng để bình luận, như vẫn thường làm sau mỗi cái nhìn như thế, và chú trở nên căng thẳng. Nhưng không, ông chống cùi chỏ lên cửa sổ đang mở, bật nhẹ cái nón phớt, rồi nói, “Tao kể mày nghe chuyện đời tao chưa?”
Ờ thì, nghe vậy, chú liền ngồi thẳng dậy. Có lẽ cuối cùng chú cũng biết được tại sao bàn tay của ông lại như thế và thậm chí là cái tên Percival T. Bowles dùng để gọi ông. Nếu vậy, chú có thể thấy được là ông đang bắt đầu kể một cách từ tốn.
Tụi chú còn gì nữa ngoài thời gian?
Ông kể, ông được sinh ra trong một gia đình bờ Đông của “một thằng cha ăn chơi trác tán” có mười ba thằng con với hai bà vợ đầu, và sáu đứa nữa với bà vợ thứ ba, chính là má của Ông Già. Tới lúc ông biết đi thì cha ông đã lìa đời và mẹ ông phải nuôi cả gia đình nheo nhóc bằng tiền cho thuê một căn nhà. Ông nói đó cũng là lúc mọi chuyện trở nên “thú vị”.
“Lúc đó là gần tới giờ gánh xiếc Barnum &Bailey diễn vào mùa đông,” Ông Già tiếp lời. “Tao đi sớm nhất có thể, lẻn vô để coi voi, sư tử, cọp với khỉ.”
“Đó cũng là lúc ông bắt đầu đi làm đồ tể hả?” Chú cắt ngang lời.
“Mày có để cho tao nói hết không?” Ông nói, rồi tiếp tục. “Sau một thời gian thì mấy người uốn dẻo với mấy tay phụ việc chán phải đuổi tới đuổi lui quá, nên tao làm thân với mấy người đi thăng bằng trên dây. Rồi mấy người đó cho tao tập chung luôn.”
“Ông giỡn hả,” chú nói.
Ông cười ngặt nghẽo, lấy tay đấm bôm bốp vô cửa xe bên hông. “Tao đi giỏi quá nên tới lúc lưu diễn thì mấy người đó cho tao đi theo. Nếu không phải một trong mấy thằng anh của tao lôi cổ tao ở lại lúc bọn họ lên đường thì tao đã làm vậy thiệt rồi. Nhưng tới cỡ bằng tuổi mày thì tao mắc lao phổi. Cách duy nhất để chữa bệnh lao ở cái thời đó là đi về miền Tây. Nên tao làm vậy thiệt. Tao có thể nói là tao ra đời vậy đó. Tao luôn xúi người ta làm vậy. Suốt bốn năm, tao làm cao bồi, lùa gia súc trên thảo nguyên Colorado, có khi đi cả đêm, ăn thịt heo muối với bánh quy bột nhào chua lên men, rồi tao hết bệnh. Nhưng tao chưa bao giờ quên được tụi voi, sư tử với cọp. Nên lúc thấy gánh xiếc tới, tao ghi danh liền.”
“Ông đi thăng bằng trên dây hả?”
“Đâu mà. Tụi này không có trò đó. Đâu phải Barnum &Bailey đâu. Không bằng tí tẹo nào luôn. Không phải, tao chỉ ghi danh để được ở gần mấy con vật. Nhưng lâu rồi tao đã từng đấu tay đôi mỗi ngày với cái tụi diều hầu dám ngược đãi động vật. Vậy nên trước khi tao chết hoặc đi tù, tao đã tới San Diego và ghé qua sở thú mới của bọn họ, mà tao nghe nói động vật ở đây được đối đãi tử tề còn hơn con người. Tao hi vọng tao được chết ở đó.” Ông mỉm cười hiển hậu tới mức chú suýt không nhận ra ông. “Nhưng mà phải sau khi hai cục cưng vồ tận cổng sở thú. Phải không, nhóc?”
Ông Già đang thể hiện tình thương, khiến đầu óc chú trở về nơi nó nên trở về, vì tụi hươu cao cổ và cả vì cái đầu mơ mộng của mình. Có tác dụng đó, mà hình như hơi nhiều. Tụi chú đang chạy vô Gila Bend, nhìn không khác gì một ốc đảo nhỏ với một cái giếng và một đài phun nước trên nền núi non, thì chú nhận ra ông vẫn chưa nói tới cái điều mà chú muốn biết.
“Ủa khoan, còn cái…” Chú chỉ vô bàn tay xương xẩu của ông. “Cái này là do thuần hóa sư tử phải không?”
“Ờ thì đó lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.”
Và đó là lúc tụi chú nhìn thấy con voi và con chó.
Một người đàn ông lùn nhưng rắn chắc đang nhầc con chó lên lưng con voi, và con voi cuộn vời lại để chạm vào con chó. Mọi người đang vui cười, kể cả con chó. Đặc biệt là con chó. Suốt chuyến đi này, nếu chú đã từng không nói nên lời, và đã từng nhiều lần như vậy, thì đây phải là một trong những lần đó.
Ông Già cười hô hố. “Tao biết thằng cha vô dụng đó! Là Maroney. Ông này có một đoàn diễn lưu động, đi khắp nơi cho con nít cưỡi lên con voi châu Á của ổng. Tao nghe nói tới mùa đông là ổng đi diễn ở mấy thị trấn trên sa mạc.”
“Nhưng mà…,” chú lẩm bẩm, “ổng kiếm đâu ra con voi vậy?”
“Ở chỗ mà ai cũng kiếm được một con,” đó là câu trả lời của Ông Già. Như kiểu nó giải thích được hết mọi thứ. “Đừng lo. Mấy con thú này đang vui vẻ, được đối đãi hết sức vương giả.”
“Sao ông biết?” Chú hỏi.
Lúc tụi chú dõi theo con voi đang thọc vời vô đài phun nước để phun lại người đàn ông rắn chắc và con chó, Ông Già mỉm cười với chú như thể đó là câu trả lời hay hơn cả những gì ông có thể nói. Ông lắc đầu, liếc nhìn tụi hươu cao cổ ở phía sau và nói, “Nhóc à, không giải thích được thế giới này đâu. Cách mà mày bước vô. Nơi mà mày tìm thấy chính mình. Hoặc thứ mà bạn bè mày cuối cùng trở thành - con người hoặc thú vật.” Rồi ông nhảy xuống xe và tiến về phía Maroney, hai tay vẫy vẫy, miệng cười nói, và chú nhận ra là ông vẫn chưa kể cho chú tẹo nào về chuyện cái tay xương xẩu của ông.
Tụi chú đi tiếp một tiếng đồng hồ nữa. Tới lúc gần hoàng hôn, dưới chân ngọn núi phải đi qua, tụi chú tấp vô nhà nghỉ trên sa mạc thứ hai mà Ông Già đã đặt chỗ trước. Chỗ này sang trọng. Chú muốn nói là sang trọng thật sự. Tên nó là Mohavvk, với mười hai căn “nhà bên bờ biển” được sơn gấm màu hồng và có một hàng cọ bao quanh nhìn như cả chỗ đó đã được kéo vô cùng với toàn bộ đất và nước, đều xanh rì và đầy sức sống. Cả khu này đã chật kín chỗ, mấy chiếc xe sang trọng đậu trước cửa mỗi phòng, còn sang hơn tất cả xe sang trọng mà con mắt trai quê của chú từng thấy trong đời, và cũng là chỗ đông đúc mà yên tĩnh nhất chú từng thấy. Chú không chắc mình nên nghĩ gì. Khi tụi chú đậu xe qua khỏi văn phòng, một cặp đôi diêm dúa như vừa bước ra từ một bộ phim Hollywood đang bước xuống từ một chiếc mui trần màu xanh lơ rồi biến mất vào trong căn nhà bờ biển màu hồng của họ, hoàn toàn phớt lờ tụi chú. Ngay cả tay quản lý cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên, cứ như là ông ta thấy xe chở hươu cao cổ mỗi ngày vậy. Đối với chú thì cũng bình thường thôi vì chú không có tầm trạng để chia sẻ tụi nó với ai khác.
Tụi chú tiến tới góc xa xa của nhà nghỉ và bắt đầu quy trình buổi đêm thường nhật, gồm cho ăn, cho uống, và chăm sóc tụi hươu cao cổ… lần cuối cùng. Chú không tài nào dứt khỏi suy nghĩ đó.
Chẳng bao lâu sau khi tụi chú xong xuôi, Ông Già cũng đóng cửa phòng lại, hết sức trông đợi đêm nay nhanh qua để ngày mai cuối cùng cũng tới, nên chú trèo lên tấm ván chéo chỗ nóc xe đang mở, như thường lệ. Hơi thở vừa ấm nóng vừa hôi hám của Cô Gái phả vào chú, còn Chàng Trai thì chào chú bằng cái khịt mũi nhớp nháp. Chú lấy tay chùi nhớt dãi của tụi hươu cao cổ bằng niềm vui sướng chân thành, rồi yên vị để chia sẻ bầu trời cùng với Chàng Trai và Cô Gái lần cuối cùng.
Đêm đó ấm áp lắm. Nên chừng nửa đêm, khi tụi nó bắt đầu đứng ngủ, chú nhảy xuống đất và mở mấy cánh cửa sập để có thêm không khí. Nhìn chằm chằm vô móng guốc của Chàng Trai, chú trở về trạm dừng của Cooter, rồi nhìn thấy Tóc Đỏ bò ra từ giữa hai tụi nó. Chú vẫn còn thấy hình bóng nàng khi trèo trở lại lên nóc xe. Nhưng không phải ở trạm dừng của Cooter. Đó là cái đêm có gấu, cái đêm nàng phớt lờ những lời cảnh báo của Ông Già và nhảy vô thùng xe để được gần tụi nó hơn. Tin tưởng rằng tụi nó sẽ tin tưởng nàng.
Cùng với hình bóng của Tóc Đỏ trước mắt, chú thả người từ từ và nhẹ nhàng vô chuồng của Chàng Trai, ngay kế khoảng trống xuyên ngang ở giữa hai cái chuồng, tới khi chú đứng ngay giữa cả hai tụi nó. Trong một lúc, chú đã thu vào mắt mình hình ảnh khồng lổ của tụi nó hệt như chú đã từng hồi ở khu cách ly, mạn sườn cao lớn của tụi nó giờ không còn mùi biển nữa, mà là mùi đất. Rồi, giống như Tóc Đỏ, chú vươn đôi cánh tay, tới khi có thể chạm được vào cả hai đứa… và, dưới bàn tay của chú, cặp hươu cao cổ mang nhiều may mắn kia bắt đầu rủ rỉ! Tụi nó đã rủ rỉ với nhau suốt hồi còn ở khu cách ly, và giờ tụi nó làm vậy với chú. Những tiếng rì rầm cuồn cuộn trầm ấm nghe dịu ngọt tới mức, đứng chạm vào da thịt tụi nó, chú có thể cảm thấy lồng ngực mình rung lên cùng với âm thanh đó, tiếng ngâm nga thật trầm rất châu Phi của tụi nó âm vang sâu vào màn đêm và sâu vào từng thớ thịt trong chú. Thậm chí bây giờ, kí ức đó rõ ràng sinh động tới mức chú có thể đặt bàn tay lên lồng ngực già nua của mình và cảm nhận được. Khi tụi nó thôi không rủ rỉ, có lẽ chú đã tự hỏi một lần nữa rằng liệu chuyện này có từng thực sự xảy ra không, trừ cái sự rung động sâu trong xương tủy kia, chú biết là thật, và chú hồi đó ước rằng mình có thể mãi đứng đó giữa hai con hươu cao cổ, như một con hươu cao cổ ốm nhách khác mà tụi nó kết nạp trên chuyến xe thật dài và kì lạ tới California.
Lúc Ông Già xuất hiện trong ánh trăng để thay ca cho chú thì chú đã tự ép bản thân trèo lại lên nóc xe để tiếp tục từ trên cao canh chừng tụi hươu cao cổ đang nằm ngủ. Chú chuẩn bị tinh thần để ông thắc mắc về cái lí lẽ thường tình của một thằng mười tám tuổi như thường lệ.
Nhưng thay vì vậy, ông nói, “Lúc nãy tao hình như nghe tiếng trầm trầm, rì rầm gì đó.”
Chú chỉ vô cặp hươu cao cổ.
“ửm, cái mẹ gì không biết,” ông lầm bầm.
Khi ông ngồi xuống trên bậc thềm xe để châm một điếu như thường lệ, chú cũng nhảy xuống trước mặt ông rồi đứng đó.
“Mày muốn ở lại hả?” Ông hỏi.
Chú gật đầu.
“Được thôi, nhóc, được thôi.”
Chú trèo trở lại lên tầm ván chéo. Tụi hươu cao cổ cựa quậy thức dậy từ giấc ngủ đứng để nhìn chú ổn định lại ở vị trí canh gác của mình. Rồi tụi nó nằm xuống… cả hai tụi nó cùng lúc… chỉ có chú, mình chú thôi, đứng canh gác chặn sư tử cho tụi nó từ trên này.
Và chú tưởng trái tim mình vỡ òa.
NGÀY 16 THÁNG 10 NĂM 1938
HÔM NAY CẶP HƯƠU CAO CỔ “ĐI XE” VÀO SỞ THÚ!!!SAN DIEGO - 16/10 (Số đặc biệt). Theo dự kiến, hôm nay, khoảng giữa trưa, hai con hươu cao cổ nhỏ tuổi của sở thú San Diego sẽ được chở bằng xe đầu kéo vào San Diego. Một bức điện tín được Riley Jones, trưởng quản thú và người hộ tống cặp hươu cao cổ đi xuyên quốc gia, gửi ngày hôm qua đã thông báo tin tốt lành và thời gian dự kiến tới nơi, theo lời của Belle Benchley, người cũng đang hết sức phấn khởi.
Nóc chuồng sẽ được gỡ xuống.
Hai cái đầu khổng lồ trên hai cái cổ thon dài sẽ ló ra.
Và tiếng reo hò từ khắp nơi trong thành phố sẽ vang lên.
Cùng lúc đó, các nhân viên cảng sẽ đời cái cần cẩu lớn vào vườn bách thú, nơi nó sẽ được dùng để nâng hươu cao cổ, chuồng và các thứ, và chiếc xe tải nặng ba tấn hai tuần trước đã rời thành phố Nữu Ước để tới được San Diego sẽ biến mất…