Chương 4
Trong khoảng thời gian ngồi xe điện về nhà từ ga Yokohama, tôi chìm đắm trong cảm xúc vui sướng. Có điều, tôi vẫn nhắc nhở bản thân rằng chỉ một tối nay thôi.
Tôi nhận ra mình đã nhầm to lúc nhìn thấy Akiha ở công ty vào hôm sau. Hình ảnh cô trông thật rạng rỡ. Cứ như là mắt tôi bị điều chỉnh lấy cô làm tiêu điểm, mọi thứ xung quanh đều mờ đi, chỉ có cô sáng rõ. Trống ngực tôi đập rộn ràng.
Mặc dù đang làm việc nhưng không biết tự lúc nào cứ chốc chốc tôi lại lén liếc nhìn Akiha, còn tai bỗng nhạy cảm bắt sóng mỗi lời cô nói. Đâu chỉ có vậy, điều ngạc nhiên nữa là khi thấy có đồng nghiệp nam khác nói chuyện với cô, tôi thấy hơi… đúng ra là tôi thấy thực sự ghen tị.
Về phía Akiha, cô hoàn toàn chẳng có vẻ gì để ý tới tôi. Thực sự là hoàn toàn bình thường như mọi khi. Chính điều đó càng làm tôi tức tối hơn.
Trong tình cảnh ấy, nhận được thư của cô, nhiệt độ cơ thể tôi dễ phải tăng đến cả năm độ. Tôi đọc thư của cô với cái đầu đang bốc hỏa.
“Thứ Bảy tuần này em sẽ đi Shonan. Anh Watanabe có đi không? Hay là anh sẽ trốn đây ạ?”
Akiha chắc nổi danh vì tài khi dễ đàn ông. Còn tôi vốn không phải người nổi danh vì dễ vào tròng bởi những lời như thế nhưng lại trả lời rằng: “Tôi đương nhiên sẽ đi. Cô mà trốn thì đừng có trách.”
Dẫu sao, cái hẹn đi lướt ván đã được chốt. Từ hôm đó, lòng tôi cứ xốn xang. Đương nhiên tôi vui vì lại được hẹn hò với Akiha nhưng cũng không đè bẹp nổi cảm giác nôn nao to chuyện rồi đây. Bởi có nằm mơ tôi cũng không bao giờ nghĩ tới việc mình sẽ chơi lướt ván ở độ tuổi này.
Mấy ngày sát thứ Bảy là những ngày tôi rối bời trong tâm trạng phức tạp nửa vui sướng nửa bất an. Cũng chính trong thời gian này tôi lấy việc nhìn ngắm Akiha ở công ty làm niềm vui và cứ nghe giọng cô là đã thấy hồi hộp.
Tôi rời khỏi nhà lúc quá trưa hôm thứ Bảy. Tôi nói với vợ là đi tập golf với đồng nghiệp cơ quan. Tôi rất ít khi chơi golf nhưng ngặt nỗi chẳng bịa ra được lý do nào khác.
Tôi và Akiha hẹn gặp nhau ở ga Yokohama. Đang chờ trước ga, tôi thấy cô xuất hiện cùng chiếc Volvo hôm trước. Không thấy ván chất trên xe. Cô bảo đã gửi sẵn ở cửa hàng quen ở ven biển Kugenuma. Chắc cô hầu như không lướt ván ở các biển khác.
Nói tới lướt ván, tôi vốn nghĩ đó là môn thể thao chơi vào buổi sáng sớm nhưng chẳng ngờ là giờ này mới bắt đầu xuất phát.
“Chỗ đó buổi chiều sóng đánh thích hơn.” Akiha giải đáp ngắn gọn thắc mắc của tôi.
Trời mây âm u như thể sắp mưa đến nơi. Dự báo thời tiết cũng thông báo có rãnh áp thấp đang tiến gần.
“Thời tiết này không sao chứ?”
“Mới thế này đã ăn thua gì. Hay anh muốn hoãn đấy?”
“Tôi nói thế bao giờ? Mà cô như kiểu muốn dồn tôi thành kẻ nhát gan ấy nhỉ?”
“Em chỉ nghĩ anh đừng cố quá thôi.” Cô cười châm chọc.
Xe đi vào đường cao tốc và ra ở nút giao Asahina. Từ lúc đó, trời âm u hơn, gió cũng thổi mạnh. Nhưng tôi tỏ ra thời tiết đó cũng chẳng ảnh hưởng gì. Bởi có vẻ như cô nghĩ tôi đang sợ hãi.
Chúng tôi gặp rất nhiều xe chở ván lướt sóng chạy theo hướng ngược lại. Chắc chắn biển động mạnh nên họ đã bỏ cuộc và quay về.
Đang lúc rối ren thì trời đổ mưa. Mà lại còn mưa khá to. Thế nhưng Akiha vẫn tiếp tục đạp ga.
“Hôm nay chúng ta nên hoãn lại thôi,” tôi gợi ý. “Có vẻ nhiều người đã phải bỏ cuộc đó.”
“Biết ngay là anh muốn né mà!” Câu này không ngoài dự liệu của tôi.
Tôi hơi bực mình nhưng cố kìm lại và trả lời, “Ờ, tôi muốn né.”
Gương mặt đang cười châm chọc của Akiha bỗng đổi sang vẻ nghiêm túc. Cô đi chậm lại và đánh xe vào sát lề đường.
“Anh trốn thật hả?” Cô hỏi trong khi mắt vẫn đăm đăm nhìn về phía trước.
Thú thực, tôi có sợ hãi và muốn né tránh nhưng cũng lo cho Akiha nữa. Nếu cứ khăng khăng chơi, không khéo cô sẽ bị sóng dữ quật ngã rồi cuốn trôi ra biển mất. Tôi đoán trình độ thể thao của Akiha cũng không phải dạng cao thủ gì cho cam. Nếu ép cô làm điều vượt quá khả năng, thì e sẽ đẩy mọi thứ đến mức không cứu vãn nổi. Có điều, nếu tôi nói như vậy cô sẽ càng ngoan cố hơn.
“Ừ, tôi chào thua!” Tôi giơ cả hai tay. “Chúng ta quay xe thôi.”
Akiha nhìn tôi chằm chằm, đoạn liếm môi rồi nói. “Anh cư xử người lớn ghê.”
“Hả?”
“Anh không muốn để em mạo hiểm đúng không?”
Quả đúng là như vậy nhưng tôi kiên quyết không thừa nhận.
“Tôi còn hơi sức đâu mà nghĩ nhiều như thế. Dẫu sao hôm nay tôi xin kiếu. Hẹn cô hôm khác thời tiết ủng hộ hơn tôi sẽ thử sức, chứ tôi mới chơi lần đầu, chưa kể còn ít vận động nên cũng không được tự tin về thể lực của bản thân cho lắm.”
Akiha nhìn tôi thêm một lúc rồi quay mặt thở dài. Sau đó, cô nhìn về phía trước và bắt đầu khởi động xe. Sau khi quan sát kỹ phía sau, cô quay xe một cách dứt khoát.
“Tiếc ghê. Chắc sóng phải thích lắm!”
“Xin lỗi nhé!” Tôi nói với khuôn mặt nghiêng của cô.
Mưa mỗi lúc một dữ dội. Cô cho cần gạt mưa chạy nhanh hơn.
“Mỗi ngày anh cũng nên vận động một chút.”
“Tôi cũng nghĩ thế đấy mà mãi chưa có cơ hội thôi.” Tôi gãi đầu. “Cám ơn cô đã rủ tôi hôm nay nhé.”
Gương mặt cô đang từ bị chạm nọc chuyển sang mỉm cười.
“Trước đây anh có chơi môn leo núi đúng không? Giờ anh không còn leo núi nữa à?”
“Đi một mình thì chán lắm.”
“Thế lần tới em đi cùng với anh nhé?”
“Thật chứ?”
“Đương nhiên thật. Em sẽ không trốn đâu.”
“Đã thế tôi sẽ chọn cho cô cung đường thật khó.”
“Anh cứ thoải mái đi. Có điều, anh nhớ lượng cả sức mình nữa nhé.”
Xe đi đường nào thì về đường đó nên bắt đầu rẽ vào đường cao tốc ven biển. Đúng lúc ấy, cơn mưa to vừa xong bỗng tạnh hẳn như bị ai khóa van nước. Trời quang đãng hẳn ra.
“May ghê. Đúng lúc hoãn thì trời lại tạnh ráo.”
“Mưa thì liên quan gì. Cái chính là biển động ấy chứ.”
Khi xe chạy hết cầu bắc qua vịnh, tôi đề nghị nghỉ chân một lúc và Akiha cũng đồng ý.
Akiha dừng xe ở khu vực đỗ xe của cầu tàu Daikoku. Hôm nay là chiều thứ Bảy nên bãi đỗ xe đông, các nhà hàng cũng chật kín khách.
Chúng tôi mua tạm bánh hamburger và nước uống rồi lên quảng trường để có thể ngắm toàn cảnh cầu tàu. Mưa tạnh hẳn, không khí mát mẻ, rất dễ chịu.
“A!” Akiha chỉ lên trời. Tôi nhìn theo hướng cô chỉ rồi cũng thốt lên đầy cảm thán. “Ồ!” Một chiếc cầu vồng bé xinh hiện trên nền trời.
“Không biết mấy năm rồi tôi mới nhìn thấy cầu vồng.”
Tôi như bị cuốn vào quang cảnh tuyệt đẹp lúc đó, tay vẫn cầm chiếc bánh hamburger. Những người xung quanh cũng cất tiếng cảm thán và nhìn ngắm bầu trời. Akiha cũng là một trong số đó.
“Cảnh đẹp quá!” Tôi cảm thán.
Cô mỉm cười gật đầu. Thế rồi cô bước một bước về phía tôi, nét mặt nghiêm túc.
“Anh Watanabe,” cô ngập ngừng. “Chuyện cái áo… em xin lỗi… em xin lỗi anh!” Giọng cô như bị ai bóp nghẹn. Cô vẫn cúi đầu như vậy rồi thì thầm lặp lại lần nữa. “Em xin lỗi anh.”
Khoảnh khắc đó, đầu óc tôi trống rỗng hoàn toàn. Bao nhiêu suy nghĩ, băn khoăn, sự cảnh giác đều bị thổi bay hết, tôi chỉ nghĩ được ở cùng với Akiha tại đây, ngay lúc này là điều thật tuyệt vời.
Tôi hít thở sâu một hơi rồi nói.
“Đã mất công đến đây rồi hay chúng ta đi làm vài ly nhé?”
Akiha ngẩng mặt, trên khuôn mặt cô không có nét gì ngạc nhiên hay khó chịu.
“Cho đỡ phí buổi hôm nay.” Tôi lặp lại.
Akiha suy nghĩ khoảng năm giây rồi đáp ngắn gọn, “Được ạ.”
Ngắm cầu vồng ở cầu tàu Daikoku xong, chúng tôi thẳng tiến Higashi Hakuraku. Nhà bố mẹ của Akiha ở đó. Hình như thường ngày cô để xe trong ga-ra căn nhà này.
Tôi bỗng thấy tò mò không biết nhà cô trông như thế nào, nhưng đã bị cho xuống xe trước ga Higashi Hakuraku bởi Akiha nói cô muốn cất xe rồi nhân tiện thay đồ luôn. Sau khi thả tôi xuống, chiếc Volvo rẽ vào khúc ngoặt rồi leo lên con dốc cao.
Tôi đang giết thời gian ở siêu thị nhỏ cạnh ga thì Akiha xuất hiện trong chiếc croptop trắng khoác ngoài áo quây đen. Khe ngực lộ ra qua làn áo quây khiến tôi có chút bối rối.
“Nhà cô có những ai?” Tôi hỏi.
Cô lắc đầu nói. “Chẳng có ai hết.”
“Hả? Thế bố mẹ cô đâu?”
“Mẹ mất lúc em còn nhỏ và em cũng không có anh chị em nào.”
“Thế bố cô thì sao?”
“Đương nhiên..” Nói đến đó thì cô nuốt nước miếng rồi tiếp, “Bố cũng không có ở đó. Chẳng có ai ở căn nhà đó cả.”
Tôi băn khoăn bởi những lời như câu đố của cô. Trong tâm thức tôi réo lên hồi chuông cảnh báo dường như có ẩn tình phức tạp nào đó và những lúc như vậy tốt nhất nên đổi đề tài nói chuyện.
“Uống ở Yokohama được không?”
Akiha giãn nét mặt, gật đầu.
Sau khi đến Yokohama ăn tối xong, chúng tôi vào một quán bar. Chúng tôi ngồi cạnh nhau ở quầy và uống vài ly cocktail. Akiha biết tên vài loại cocktail nhưng cụ thể cách pha chế như thế nào thì hình như cô không rõ lắm. “Em có người quen đang kinh doanh quán bar mà.” Cô giải thích.
Sau một hồi nói chán những chuyện vô thưởng vô phạt, tôi quyết định dấn thêm một bước.
“Lúc nãy cô đã xin lỗi tôi nhỉ?”
Akiha đảo mắt, tay mân mê ly cocktail.
“Lần trước cô bảo cô không thể nói lời xin lỗi. Cô còn bảo nếu nói được thì cô đã dễ chịu biết bao nhiêu. Thế là có ý gì?”
Tôi đã lường trước có thể Akiha sẽ khó chịu bởi đây chắc chắn là đề tài cô không muốn người khác nhắc tới. Nhưng tôi vẫn không kìm được.
Akiha vẫn nhìn đăm đăm vào ly cocktail. Tôi thấy bất an bởi có cảm giác rằng cô sẽ bảo “Về thôi.”
“Em xin lỗi.” Cô thì thầm.
“Hả?” Tôi nhìn sang nhưng chỉ thấy nửa gương mặt cô.
“Xin lỗi… Thật là một câu tiện lợi. Người nghe câu đó sẽ không thấy khó chịu, còn người nói chỉ cần nói vậy thôi sẽ được tha thứ cho những lỗi lầm nhỏ. Ngày xưa, ở cạnh nhà em có khu đất trống nên bọn trẻ con trong xóm hay đến đó chơi bóng. Thi thoảng có quả bóng đập vào hàng rào nhà em hoặc có khi bay quá cả hàng rào vào trong sân. Lúc đó, bọn trẻ sẽ bấm chuông cửa và nói bằng cái giọng không lẫn vào đâu rằng: ‘Cháu xin lỗi cô. Cô cho bọn cháu xin lại quả bóng với ạ!’ Mẹ em suốt ngày phàn nàn về việc lũ trẻ chơi bóng, thế mà nghe bọn chúng nói vậy xong cũng chẳng thể nói lại được gì. Đương nhiên, bọn trẻ con biết vậy nên chúng nói xin lỗi rất dễ dàng chứ thực lòng chẳng thấy có lỗi gì hết. Anh thấy ‘xin lỗi’ có đúng là một câu nói vạn năng không?”
“Thế nên cô ghét nó hả?”
“Em chỉ không muốn nói quá dễ dàng thôi. Trừ những lúc cảm xúc trong lòng dâng trào khiến em không tự chủ được mà thốt ra những từ đó.” Akiha nhấp một ngụm cocktail rồi tiếp tục. “Ít nhất em nghĩ không phải cứ bị ra lệnh xin lỗi đi là nói ngay được.”
Thì ra ý của cô là như vậy. Quả thật, “xin lỗi” đúng là một câu nói tiện lợi. Không ít trường hợp người ta chẳng suy nghĩ sâu xa, chỉ nói ra theo phản xạ. Mà như thế đâu có đúng với bản chất của việc xin lỗi. Thế nhưng sao Akiha lại để tâm tới mức như vậy nhỉ?
“Cô còn nói cái gì mà không khổ sở như thế này. Chính xác là: ‘Em mà thẳng thắn xin lỗi được thì đã không khổ sở thế này.’ Câu đó là ý gì? Có gì đó khiến cô khổ sở chăng?”
Tôi nhận ra Akiha khẽ nhíu mày nên vội vàng chữa ngay.
“Tôi… tôi không có ý tọc mạch đâu. Chỉ là tôi thấy băn khoăn chút thôi. Cô không muốn nói cũng được. Xin lỗi nhé.”
Tức thì cô quay sang tôi, cười mỉm.
“Anh nói được ngay và luôn nhỉ. Câu xin lỗi ấy.”
“Ờ…” Tôi đưa tay lên miệng.
“Thế mới bình thường mà. Em hiểu chứ. Bản thân em mới là không bình thường.”
Rồi cô xoay cổ tay và xem đồng hồ. Tôi cũng nhìn giờ rồi nói. “Chuẩn bị về thôi nhỉ?”
Cô cười nhẹ và khẽ gật đầu.
Tôi uống nốt rượu rồi đứng dậy. Đúng lúc đó cô nói.
“Đến tháng Tư sang năm…”
“Sao cơ?” Tôi nhìn sang. Cô cầm ly cocktail bằng hai tay và hít một hơi thật sâu.
“Chính xác là đến ngày ba mươi mốt tháng Ba. Qua ngày đó có lẽ em sẽ nói được nhiều hơn.”
“Ngày đó… là sinh nhật của cô à?”
“Sinh nhật em là ngày năm tháng Bảy, cung Cự Giải cơ.”
Tôi tự nhủ cứ tạm ghi vào đầu đã.
“Ngày đó, là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời em. Em đã chờ ngày đó bao nhiêu năm nay rồi…” Nói đến đó, cô lắc nhẹ đầu. “Em nói linh tinh đấy. Anh đừng bận tâm làm gì.”
Chắc chẳng có ai nghe nói thế mà lại không bận tâm được. Có điều, trong lúc tôi đang phân vân lựa cách đáp thì cô đã đứng dậy.
Tôi đi taxi đến Yokohama rồi đi tàu điện về Tokyo, còn Akiha cũng không về nhà mà về căn hộ ở Koenji.
Tôi vốn nghĩ cuối tuần cô sẽ về căn nhà của bố mẹ nên hơi ngạc nhiên. Thậm chí, tôi còn tự huyễn rằng hay là cô ấy có ý nhắn nhủ gì với mình. Kiểu như biết đâu cô đang nghĩ có thể mời tôi đến căn hộ.
Trên đường về Tokyo, tâm trí tôi còn mải chạy vòng quanh các tưởng tượng đâu đâu nên rất phấn khích, còn Akiha thì lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc đến ga Shinagawa, tôi định đưa cô về tận căn hộ nhưng Akiha vừa xuống tàu đã đứng đối diện tôi rồi chào:
“Cám ơn anh hôm nay đã mời em. Chúc anh ngủ ngon.”
Cô không chừa lại cho tôi cơ hội được nói gì khác ngoài câu “Ngủ ngon nhé!”
Dù vậy, tạm biệt xong tôi vẫn tiếp tục nhắn tin. Nội dung tin nhắn: “Hôm nay tôi rất vui. Cũng còn chuyện khiến tôi thấy lăn tăn nhưng sẽ tạm quên nó đã. Lần tới tôi lại mời cô tiếp có được không?”
Tin nhắn trả lời của Akiha tới ngay trước khi tôi về tới nhà mình ở Toyo-cho. Đứng trước sảnh vào chung cư, tôi hồi hộp mở tin nhắn. Nội dung rất ngắn gọn:
“Theo anh có được không?”
“Hửm…” Tôi thở dài rồi tắt nguồn điện thoại. Tôi không nhìn ra được suy nghĩ thật trong lòng Akiha. Nhưng tôi biết tim mình đang nhảy tưng tưng. Bao nhiêu năm rồi tôi mới lại được nếm mùi vị vui sướng của việc theo đuổi cô gái nào đó.
“Có điều, chớ phấn khích quá!” Tôi tự răn mình lúc đứng chờ thang máy. Tôi là đàn ông đã có gia đình, cả con nhỏ nữa. Quả thật, tôi có ấp ủ tình cảm nam nữ với Akiha, nhưng nó sẽ chỉ dừng ở mức say nắng nhất thời thôi. Nói cách khác, đó chỉ là chơi bời, không được phép nghiêm túc.
Căn hộ của tôi ở tầng năm, có hai phòng ngủ. Tôi mới mua vào mùa thu năm kia.
Tôi tự mở khóa vào nhà đúng lúc Yumiko vợ tôi đang làm gì đó bên bàn ăn. Cô ấy ngẩng lên chào “Bố về muộn thế!” rồi nhìn lên đồng hồ treo tường. Đã gần mười hai giờ đêm.
“Bố uống xong mới về mà.”
“Mẹ cũng đoán thế. Bố có đói không?”
“Bố ăn rồi.”
“Bố ăn gì thế?”
“Ăn gì á… nhiều lắm. Thịt tẩm bột chiên này, chim nướng này.”
Trước lúc đi tôi đã nói là sẽ đi tập golf với đồng nghiệp cơ quan nên chỗ ăn cũng phải chọn nơi phù hợp. Mà như thế chỉ có quán nhậu.
Mặc dầu vậy, chẳng hiểu sao các bà vợ lại cứ hay muốn biết đức ông chồng của mình ăn gì ở bên ngoài. Shintani cũng có lần nói vậy. Chắc gia đình nào cũng như nhau cả.
Tôi thay đồ rồi trở lại phòng khách thì vẫn thấy Yumiko đang ngồi bên bàn ăn. Trên bàn là năm, sáu vỏ trứng gà rỗng. Những mẩu vải vụn màu sắc sặc sỡ cũng vương vãi quanh đó.
“Mẹ đang làm gì thế?” Tôi hỏi.
Yumiko ngẩng mặt, với tay lấy thứ đang đặt cạnh đó cho tôi xem. Vỏ quả trứng được bao bằng vải đỏ, chỉ lộ ra phần chỏm.
“Bố thấy nó giống cái gì?”
“Quả trứng đỏ.”
“Thế còn như này thì sao?” Cô ấy nói vậy rồi đội lên nó một chiếc mũ đỏ nhỏ xinh.
“Ồ!” Tôi thốt lên. “Giống ông già Noel.”
“Chính xác. Dễ thương đúng không?”
“Sao tự nhiên mẹ lại làm chúng thế?”
“Tại có đề tài về làm đồ trang trí dịp Giáng sinh nên mẹ chuẩn bị trước.”
“Mới có tháng Chín thôi mà.”
“Trang trí lễ Giáng sinh thì nhà nào sớm cũng phải đến đầu tháng Mười hai mới bắt đầu. Cho nên lớp dạy làm đồ trang trí sẽ phải xong tầm cuối tháng Mười hoặc đầu tháng Mười một.”
“Lại thế nữa à!” Tôi với tay cầm lấy một vỏ trứng. Phần chóp được khoét lỗ tròn đẹp đẽ để bỏ hết lòng trứng ra.
“Bố cầm khéo không vỡ đấy.”
“Rồi… đây!” Tôi đặt lại vỏ trứng lên bàn.
Yumiko dạy thêm tại một trung tâm văn hóa, tuần có một buổi lên lớp. Hình như là lớp dạy làm thủ công. Tiền công chẳng đáng bao nhiêu nhưng kể từ sau khi sinh, cô ấy bị cắt đứt mọi mối liên hệ với xã hội bên ngoài nên bây giờ dường như buổi dạy nào cô ấy cũng hào hứng lắm.
Tôi quen Yumiko từ hồi sinh viên, sau đó chúng tôi hẹn hò, rồi chia tay, rồi lại quay lại. Cứ lặp lại như thế vài lần đến một ngày mùa xuân chín năm trước thì chúng tôi kết hôn. Cô ấy làm ở công ty chứng khoán cho đến khi sinh con vào bốn năm trước. Về tuổi tác, Yumiko kém tôi hai tuổi.
Con chúng tôi lúc mới sinh được cho ngủ ở phòng bên cạnh, ngăn ra bằng vách ngăn. Đó là một bé gái, tên là Sonomi. Giờ Sonomi đang học trường mầm non. Kể từ khi Sonomi chào đời, tôi và vợ đã ngủ riêng.
Tôi vừa lấy một lon bia trong tủ lạnh thì Yumiko ngừng tay hỏi:
“Mẹ làm món gì cho bố nhé?”
“Ừ… món gì nhẹ nhẹ thôi.”
“Món gì nhẹ nhẹ nhỉ!” Cô ấy băn khoăn đi vào bếp. Tôi vừa uống bia vừa xem chương trình thời sự. Hết khoảng một phần ba lon thì Yumiko bưng một chiếc đĩa ra. Trên đó là salad miến.
“Thế nào?” Tôi vừa ăn được một miếng cô ấy đã hỏi.
Tôi ra dấu OK thì Yumiko gật đầu vẻ hài lòng rồi tiếp tục quay lại với việc làm ông già Noel bằng vỏ trứng. Với cô ấy, có lẽ việc làm salad miến quá đơn giản, dễ như bỡn.
Tôi ăn salad miến, uống hết hai lon bia rồi trở về phòng ngủ. Trong lòng cũng cảm thấy chút tội lỗi với Yumiko. Mặc dù tôi chưa có hành động phản bội trầm trọng gì với vợ nhưng việc nói dối cô ấy là có thật.
Vừa vào tới giường, tôi tự vấn lại lòng mình.
Đã có gì đâu nào. Mình có thật lòng đâu mà phải lo. Mình chỉ hơi thân thiết với một cô gái trẻ và tim rung rinh chút thôi mà. Bằng chứng là về đến nhà, mình lại trở về làm một đức ông chồng, một ông bố như mọi khi. Đâu có chuyện gì với Akiha.
Chẳng có chuyện gì hết…