← Quay lại trang sách

Chương 5

Mỗi người lại có một cách định nghĩa khác nhau về ngoại tình. Có người đã nói rằng:

“Chỉ cần gặp gỡ riêng với người khác giới ngoài chồng hoặc vợ mình thì đã là ngoại tình. Lúc còn đang hẹn hò thì không nói, chứ đã là vợ chồng mà làm như thế thì hẳn người kia sẽ tổn thương lắm. Cho nên việc làm tổn thương vợ hoặc chồng chính là ngoại tình rồi.”

Lại cũng có người phản bác:

“Kể cả kết hôn rồi cũng không thay đổi được việc bản thân là đàn ông hoặc phụ nữ. Thế nên làm gì có chuyện không được có tình cảm nam nữ với người khác giới khác. Quan trọng là không để vợ hoặc chồng biết, chứ dăm ba cái hẹn hò thì có làm sao. Ngược lại, chính nhờ những giây phút hồi hộp ấy mà cuộc sống mới vui vẻ hơn, kết quả là mối quan hệ vợ chồng cũng tốt lên. Hôn cũng vẫn có thể chấp nhận được. Chỉ là có làm chuyện đó hay không thôi.”

Mỗi người một nhân sinh quan nên đương nhiên cách định nghĩa cũng khác nhau. Hơn nữa, tùy vào tình huống mà ý kiến sẽ còn thay đổi. Như tôi đây, trước kia tôi là hiện thân của người theo quan điểm đầu tiên, luôn cho rằng đã kết hôn thì không được hẹn hò.

Thế rồi, từ khi gặp Akiha, quan điểm của tôi đột ngột cua gắt sang ý kiến sau. Tôi bắt đầu cho rằng chỉ cần chưa làm chuyện đó thì chẳng ai bảo là ngoại tình cả. Đương nhiên, như vậy có lợi cho tôi hơn.

Một hôm, một người quen kinh doanh nhà hàng có gửi cho tôi vé mời. Nhà hàng đó nằm trong một khách sạn ở Yokohama. Nghe tới Yokohama, hẳn không cần nói cũng biết tôi đã mừng húm.

Tôi đã gửi thư cho Akiha với nội dung: “Anh có vé mời cho hai người nhưng chẳng biết rủ thêm ai. Em đi cùng anh không?”

Nếu Akiha trả lời với ý rằng: “Sao anh không rủ vợ cùng đi?” thì tôi sẽ thôi luôn, không nài thêm gì hết. Bởi lẽ, tôi không muốn viện mấy lý do như vợ bận chăm con nhỏ.

“Nhà hàng sang trọng không anh? Để em còn lựa trang phục cho phù hợp.”

Tôi lén reo mừng trước màn hình máy tính.

Đã mười ngày trôi qua kể từ lần hẹn trước. Chúng tôi lại có dịp tới Yokohama và dùng bữa tối tại nhà hàng có thể ngắm vòng đu quay khổng lồ. Cả đồ ăn và rượu vang đều rất tuyệt, còn Akiha trông như nữ diễn viên trong bộ đầm liền màu đen.

Dùng bữa tại nhà hàng trong khách sạn là một tình huống rất tế nhị. Trong khách sạn thì có cả quán bar nữa. Thêm vào đó, đây là khách sạn nên đương nhiên có thể nghỉ lại.

Có điều, tôi không hề đánh võng trí tưởng tượng đến bất cứ cuộc phiêu lưu nào sau bữa ăn cũng như không ôm bất kể kỳ vọng nào. Ngược lại, tôi thậm chí còn nghĩ không được hẹn hò đến quá muộn với cô gái trẻ độc thân.

Trong bữa ăn, chúng tôi chủ yếu nói về chuyện công ty, sở thích. Dường như Akiha không mấy hài lòng với cách vận hành công việc của công ty và thẳng thắn nói điều đó với tôi. Ắt hẳn em đã tin tưởng vào sự kín mồm kín miệng của tôi hơn một chút. Có điều, em tuyệt nhiên không nói xấu bất cứ ai.

Về sở thích, ai cũng biết Akiha thích môn lướt ván, còn tôi là môn leo núi. Nhưng, sở thích của em vẫn chia thì hiện tại tiếp diễn, còn phần tôi đã lùi về thì quá khứ.

“Ở Tanzawa có thung lũng Ogawa, chỗ đó có đến hơn chục thác nước nối tiếp nhau. Hễ tới mùa hè là anh lại khoác ba lô đi leo núi cho đến khi người ướt nhẹp. Cá sông của vùng đó cũng chẳng mấy khi gặp người nên tinh thần cảnh giác kém, chỉ cần thả dây một chút là có con mắc câu luôn. Rồi còn cả những tảng đá to trơn trượt nữa chứ. Lúc xuống đó cảm giác như chơi cầu trượt vậy, rồi ùm xuống nước.”

Tôi đang say sưa với câu chuyện của mình thì Akiha hỏi.

“Bây giờ anh không leo núi như vậy nữa ạ?”

Chỉ một câu vậy thôi mà tâm trạng của tôi bỗng héo rũ ra. Tôi cười gượng rồi khe khẽ trả lời, “Tại anh bận.”

Tôi buộc phải thừa nhận trong mười năm qua bản thân đã đánh mất bao nhiêu thứ. Tôi đã hoàn toàn không còn cơ hội được dùng bữa tối với một người phụ nữ trẻ trung như thế này hay cả các đề tài mới mẻ có thể nói ở thì hiện tại tiếp diễn nữa. Các trải nghiệm tuyệt vời, những câu chuyện tự sướng về bản thân, tất cả đã lùi xa về dĩ vãng.

Akiha hỏi về gia đình của tôi vào lúc món chính được dọn lên. Gia đình ở đây không phải vợ hay con gái mà là cha mẹ và anh em của tôi.

Hai cụ thân sinh ra tôi vẫn còn mạnh khỏe, hiện đang sống tại thành phố Niigi, tỉnh Saitama. Về anh em thì tôi có một em gái, bảy năm trước em tôi lấy một cậu làm công chức nhà nước và hiện đang sống tại căn hộ ở Kawasaki, giờ nó chỉ ở nhà chăm sóc con nhỏ.

“Gia đình cơ bản!” Akiha gật gù nói. “Gia đình anh đúng chuẩn gia đình cơ bản nhỉ.”

“Ừ, không có điểm gì khác biệt cả. Nếu nói bình thường thì đúng là như vậy. Mà như thế cũng có cái hay của nó.”

“Anh sinh trưởng trong một gia đình cơ bản… nên mới xây dựng được một gia đình cơ bản.”

“Thế là ý gì?”

Akiha lắc đầu.

“Em không có ý gì sâu xa đâu. Em chỉ đang nói về chính anh Watanabe thôi mà.” Rồi Akiha bắt đầu cắt thịt trong món chính.

Tôi tư lự không rõ có phải em muốn hỏi chuyện về vợ con tôi không. Cho đến nay, em hoàn toàn không đề cập gì tới chuyện đó cả. Bản thân tôi cũng không chủ động nói ra.

Tôi hỏi về bố của Akiha. Câu hỏi rất đơn giản rằng ông ấy làm nghề gì thôi, nhưng trong khoảnh khắc em cụp mắt xuống. Tôi thậm chí còn cảm thấy như nét mặt em bỗng trở nên cay nghiệt. Tôi thủ thế, đoán bản thân đã hỏi phải chủ đề cấm. Nhận thấy câu chuyện rẽ theo hướng u ám, tôi cố thoát khỏi chủ đề đó ngay và luôn.

Mất một lúc Akiha mới lại mở lời.

“Bố em làm nhiều việc lắm, hằng ngày vẫn chạy vòng quanh đây đó. Bố em sáu mươi tuổi rồi nhưng vẫn khỏe mạnh và minh mẫn lắm.”

Tôi thở phào với câu trả lời của em. Bởi tôi không cảm nhận thấy chút ác ý nào trong đó.

“Ông hiện đang sống ở Higashi Hakuraku à?”

“Không, hầu như bố em không ở đó. Ông có mấy căn hộ liền và di chuyển tùy theo công việc.”

Nghe chừng ông là một doanh nhân thành đạt. “Thế là phần lớn thời gian không ai ở căn nhà đó à?”

“Vâng ạ.”

“Sao em không về đó mà ở? Từ Higashi Hakuraku đến Nipponbashi cũng có mất mấy thời gian đâu.”

Akiha nhìn chằm chằm vào tôi với biểu cảm bất ngờ, “Ở nhà đó một mình ấy ạ?”

“Ơ kìa, anh nào có biết nhà em ra sao đâu. À, hay nhà rộng quá hả?”

“Rộng quá à… hay là thế nhỉ?” Em nghiêng đầu, với tay về phía ly rượu vang.

Hình như đề tài này cũng không được thuận cho lắm. Tôi đành kiếm chuyện khác để nói.

Sau khi ra khỏi nhà hàng, chúng tôi quyết định đi uống một chút nữa ở Sky Lounge trên tầng thượng. Trong khi thưởng lãm cảnh đêm và uống bia, tôi nhớ lại chuyện hôm ở Shinjuku.

“Gần đây em vẫn chơi đấy chứ?” Tôi hỏi.

“Sao ạ?”

“Thì trò này này!” Tôi làm điệu bộ vung gậy.

“À!” Nét mặt Akiha hơi khó chịu. “Em cũng không hay chơi lắm đâu. Chẳng qua đợt đó em hơi ít vận động với lại cũng bị stress nữa… Hiếm lắm mới chơi thôi ạ.”

“Thân gái một mình lại còn mò tới trung tâm bóng chày cơ.”

“Thế thì sao ạ?”

“Không, sao thì chẳng sao cả.”

“Trước còn có dạo em đắm đuối với môn bowling đấy.”

“Bowling á. Em chơi siêu không?”

“Cũng kha khá ạ!” Gương mặt với sống mũi thẳng tắp hơi hất lên.

“Môn đấy thì anh cũng tự tin đó. Hồi sinh viên anh chơi suốt.”

Akiha nhướn mắt nhìn tôi. “Thế mình làm một trận bowling nhỉ? Anh thấy sao?”

“OK luôn. Lúc nào cũng sẵn sàng tiếp chiêu em.” Tôi gật gù rồi uống tiếp bia.

“Thật không đấy? Hay anh lại bò né giống hôm lướt ván?”

“Ai thèm bò né chứ. Cái hôm lướt ván ấy may nhờ anh nên mới…” Đang nói bỗng thấy Akiha nhổm đứng dậy nên tôi dừng ngang câu chuyện. “Sao thế?”

Akiha đánh mắt xuống nhìn tôi rồi nói với vẻ mặt thản nhiên. “Đi nào!”

“Đi đâu?”

“Còn phải hỏi. Đương nhiên là sân chơi bowling rồi.”

Ba mươi phút sau chúng tôi đã có mặt tại sân chơi bowling nằm bên cạnh ga Decho. Akiha hừng hực khí thế khiêu chiến, còn tôi cũng muốn khoe điểm tốt của bản thân cho em được mở mang tầm mắt.

Ngặt nỗi, khí thế khiêu chiến và quyết tâm khoe mẽ không phải lúc nào cũng nở hoa như ý. Cả hai bọn tôi đều khá dở. Bảng điểm chẳng thấy nhảy số mà bảng lỗi cứ nháy báo liên tục.

“Em chưa bao giờ bị điểm như thế này đâu. Thật đấy.”

“Lâu rồi mới chơi mà. Anh cũng bị sa sút phong độ đây.”

“Chắc chắn có vấn đề. Em phải làm ván nữa. Anh theo không nào?” Chẳng chờ tôi trả lời, em đã ấn luôn vào nút Bắt đầu.

Song, đến ván thứ ba mà điểm số vẫn bết bát. Cú ném cuối cùng còn bị bắt lỗi nên Akiha thất vọng đến rũ người ra.

Tôi ra thanh toán ở quầy, quay lại vẫn thấy Akiha đang lặp đi lặp lại động tác ném bóng trước tấm gương treo tường. Để ý kỹ mới thấy em còn bỏ luôn cả giày cao gót.

Tôi nhớ lại lúc nhìn thấy em ở trung tâm bóng chày tại Shinjuku. Biểu cảm của em giống hệt lúc đó. Tôi trộm nghĩ hay đây mới chính là bản chất của Akiha. Cử chỉ, lời nói, biểu cảm tao nhã bày ra lúc ở nhà hàng, quán bar phải chăng khác biệt hoàn toàn với con người thật của em?

Rời khỏi sân bowling rồi mà tâm trạng Akiha vẫn u ám.

“Chẳng hiểu sao lại thế. Hôm nay cứ kiểu gì ấy.”

Tôi suýt phì cười, may sao ghìm lại được, trả lời, “Công nhận.”

Chúng tôi bắt taxi tới ga Yokohama. Được nửa đường, đột nhiên Akiha kêu lên, “Chết dở! Em còn việc ở nhà nữa.”

“Thế để anh đưa em quay lại vậy.”

“Thôi, em xuống ở đây được rồi.”

“Khách sáo quá. Có xa lắm đâu.”

Akiha khẽ gật đầu nói. “Thế phiền anh vậy.”

Đến hông ga Higashi Hakuraku, em chỉ một con dốc. Con dốc này khá cao, lòng đường còn không được rộng cho lắm.

Đi hết con dốc thì đột nhiên lại tới đường lớn. Ra là giao với đường tư nhân. Đường này không dốc lắm. Cắt ngang nó sừng sững một tòa biệt thự hoành tráng với tường rào cao.

Akiha dừng xe trước cổng nhà, nói cho đúng thì phải là trước biệt thự nhà vườn. Cột cổng khắc tên Nakanishi. Tôi xuýt xoa. “Ôi trời! Hoành tráng quá.”

“Được mỗi cái mẽ ngoài thôi ạ!” Akiha thờ ơ đáp rồi chuẩn bị xuống xe. Bất chợt, em khựng lại rồi nhìn vào ga-ra ở bên cạnh.

Một chiếc ô tô cao cấp sản xuất trong nước đỗ ngay ngắn bên cạnh chiếc Volvo quen thuộc. Còn bên cạnh chiếc ô tô cao cấp đó là một người đàn ông. Có vẻ như ông ta đang định lên xe. Đó là người đàn ông với gương mặt rất có khí chất, mái tóc điểm bạc được cắt tỉa vô cùng khéo léo. Vầng trán rộng, sống mũi thẳng tắp.

“Bố em phải không?”

Đáp lại thắc mắc của tôi, Akiha lẳng lặng gật đầu. Dù chỉ thấy nửa gương mặt em nhưng tôi vẫn kịp nhận ra nét căng thẳng.

Tôi cũng xuống xe theo Akiha. Bố em thoáng chút ngạc nhiên, hết nhìn chằm chằm Akiha rồi lại chiếu sang tôi.

Akiha hỏi bố, “Bố có việc gì mà về nhà vậy ạ?”

Người đàn ông tóc điểm bạc đó vẫn giữ nguyên nét mặt đăm chiêu, ánh mắt nhìn xuống.

“Bố rẽ về lấy tài liệu.”

“Ra thế.” Akiha gật đầu rồi nhìn sang tôi. “Đây là anh Watanabe làm cùng công ty với con ạ. Bọn con vừa ăn tối với nhau ở Yokohama.”

Tôi không ngờ em sẽ nói cả chuyện ăn tối nữa nên có hơi ngạc nhiên. Tôi bối rối chào, “Cháu chào chú ạ.”

“Chú là bố của Akiha. Con bé ở công ty chắc làm phiền mọi người lắm hả?”

Ông ấy nói với giọng trầm tĩnh rồi bắt đầu quan sát tôi. Nếu ai từng có màn ra mắt thân phụ người yêu sẽ hiểu, đó là ánh mắt soi mói từ đầu đến chân lại không mấy thiện cảm gì.

“Cậu ấy đưa con về hả?” Ông hỏi Akiha.

“Vâng ạ.”

Ông lại nhìn tôi, “Cám ơn cậu đã cất công đưa con bé về tận đây. Thế cậu về cẩn thận nhé.”

Tôi đang chuẩn bị cáo từ bằng câu “Cháu xin phép ạ!” thì bị Akiha chen ngang.

“Con đang định mời anh Watanabe… Con định mời anh ấy nán lại một chút để dùng trà. Có được không hả bố?”

Tôi kinh ngạc nhìn Akiha, còn em lại nhìn thẳng bố mình.

“Hử… thế sao?” Ánh mắt người đàn ông tỏ vẻ băn khoăn xen lẫn chỉ trích. Nhưng ngay sau đó, nét mặt ông lại có chút hòa hoãn. “Thế cậu thong thả ở lại chơi nhé!” Ông cố nặn ra một nụ cười.

Akiha quay ra chỗ xe taxi, nói đại lý do rồi trả tiền cho tài xế. Tôi vội vàng rút ví nhưng cửa sau của xe đã sập lại.

“Bao nhiêu tiền thế?” Tôi hỏi.

Thế nhưng Akiha im lặng, lắc đầu rồi nhìn sang phía bố mình.

“Thế thôi, con chúc bố ngủ ngon ạ.”

Bố em có vẻ luống cuống một chút rồi đáp, “Ừ, con cũng ngủ ngon nhé.”

“Mời anh vào nhà ạ.” Akiha nở nụ cười hiền dịu mà tôi chưa từng thấy rồi bước về phía cổng.

Tôi chào bố Akiha một tiếng rồi đuổi theo sau em. Tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt của ông ấy nhưng chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng của xe sập lại rồi tiếp đến là tiếng nổ máy truyền lại từ sau lưng.

Akiha đứng trước cổng, chăm chú nhìn theo chiếc xe của bố mình rời đi. Trong chớp mắt, ánh mắt em thật lạnh lùng khác hẳn ban nãy khiến tôi sững sờ. Như cảm nhận được ánh mắt của tôi, em quay về phía tôi rồi nhoẻn cười. “Mời anh vào,” em nói rồi mở rộng cánh cổng.

Căn biệt thự còn hoành tráng hơn cả lúc nhìn từ bên ngoài. Lối đi dẫn từ cổng biệt thự cho tới thềm nhà trải dài, cánh cửa trước thềm nhà cũng to lớn, sảnh đằng sau cánh cửa mới thật rộng rãi. Có điều, không khí trong nhà lành lạnh khiến người ta không khỏi liên tưởng lâu rồi không có ai sống ở đây, cứ như thời gian đã ngưng lại chốn này vậy.

Tôi đi tới phòng khách rộng dễ chừng gần 70m 2 . Trong phòng bày bộ sofa hình chữ U, bọc lớp da thuộc màu nâu. Chính giữa đặt một chiếc bàn bằng đá hoa cương cực lớn, sức người khó lòng di chuyển nổi. Theo lời mời của em, tôi ngồi ở giữa chiếc sofa dành cho ba người.

Đồ nội thất trong phòng thoạt nhìn cũng biết là loại đắt tiền. Bức tranh phong cảnh treo trên tường có lẽ cũng là tác phẩm của một họa sĩ nổi tiếng nào đó. Ngay cả chiếc máy con điện thoại cố định đặt trên tủ búp-phê trông cũng chẳng giống với loại bình dân hay được sử dụng.

Akiha đã quay trở lại sau khi vừa biến mất đi đâu đó. Em bưng tới chiếc khay đựng chai rượu Brandy và cốc.

“Anh tưởng uống trà chứ nhỉ?”

Tức thì, em nhướng mắt hỏi lại, “Anh thích trà hơn hả?”

“Không, gì cũng được mà.”

Akiha đến ngồi bên cạnh tôi và rót rượu Brandy vào hai chiếc cốc như thể đang chia bài ở sòng bài vậy. Tôi vừa cầm một chiếc cốc lên thì Akiha đã chạm cạch cốc của em với của tôi rồi đưa lên miệng uống.

“Này!” Tôi nhìn miệng em rồi hỏi. “Thế này là thế nào vậy?”

“Thế này?”

“Sao tự nhiên lại mời anh ở lại dùng trà? Lúc trên xe taxi em có nói thế đâu. Bố của em sao à?”

Akiha nhìn vào lòng cốc một lúc rồi ngẩng mặt mỉm cười.

“Anh không phải để ý tới bố em đâu. Bởi em có định làm gì, dắt ai tới nhà bố cũng chẳng nói gì hết.”

“Ý anh không phải thế. Anh muốn biết tại sao em lại đột ngột mời anh vào nhà kìa.”

Akiha tay vẫn cầm cốc đứng dậy. Em vòng ra phía sau sofa và mở rèm cửa. Bên kia cửa kính hình như là sân vườn, có điều đang tối đen như mực, chỉ có dáng em phản chiếu lên cửa kính là rõ nét.

“Chẳng có lý do gì to tát hết. Chỉ là tự nhiên em muốn cho anh xem căn nhà này thôi.”

“Xem nhà? Ừ, căn nhà hoành tráng thật đấy!” Tôi nhìn khắp bên trong căn phòng một lượt nữa. “Nhưng mà bố em có vẻ không hài lòng”

“Đã bảo anh không cần bận tâm tới bố em làm gì rồi mà.” Akiha quay lại. “Bố em chắc nhận ra anh là người đã có gia đình. Mà kể cả thế bố cũng chẳng nói gì hết. Bố em là người như vậy đó.”

Tôi chẳng hiểu em nghĩ gì mà nói như vậy nữa.

Akiha nhắm mắt rồi hít một hơi thật sâu như thế đang nếm thử vị không khí trong căn phòng này.

“Không biết mấy tháng rồi em mới lại vào căn phòng này.”

“Hả? Thế cơ à?”

“Tại có về đây thì em cũng chỉ lên thẳng phòng của mình trên tầng hai thôi.”

“Sao lại thế?”

Akiha không trả lời mà đảo mắt nhìn khắp phòng như thể xác nhận điều gì đó.

“Bố muốn bán ngôi nhà này lâu lắm rồi. Bởi lẽ chẳng có ai ở đây, cũng chẳng có kỷ niệm đẹp đẽ gì hết. Ngặt một nỗi mãi chẳng có ai mua. Bố, cả công ty bất động sản nữa, hình như họ cũng bối rối lắm.”

“Tại hoành tráng quá đây mà.”

Akiha nghiêng cốc, uống cạn chỗ rượu còn lại. Rồi em lau khóe miệng và nhìn tôi.

“Có ai thèm mua ngôi nhà này chứ.”

“Là sao?”

“Tại…” Em nhìn đăm đăm vào mắt tôi, “Đây là ngôi nhà từng có người bị giết.”

“Hả?”

Tôi tức thời không hiểu nổi ý nghĩa trong lời em nói mà chỉ lặp đi lặp lại câu nói ấy trong đầu. Người bị giết, người bị giết, người bị giết…

Akiha đến bên cạnh tôi.

“Chính tại chỗ này, như thế này này!” Đột nhiên em nằm ngửa lên chiếc bàn đá hoa cương, chân tay dang rộng bốn phía. “Người đó ngã gục xuống. Bị giết hại. Giống kiểu phim hay chiếu lúc hai giờ đêm. Phim giật gân với đoạn nhạc hiệu ten ten ten tèn… ấy.”

Mãi rồi tôi cũng nhận ra chắc Akiha đã say. Tôi nhớ lại cái đêm gặp em ở trung tâm bóng chày. Tôi đặt cốc, nhấc người khỏi ghế.

“Anh về đây.”

“Sao lại về?” Em vẫn nằm nguyên tư thế dang rộng chân tay mà hỏi tôi.

“Vì em có vẻ say rồi.”

Tôi toan bước đi thì bị Akiha níu lại. “Anh đừng về.”

Em túm vào quần tôi rồi bị trượt khỏi bàn, quỳ cả hai chân rồi chống cả hai tay ở chỗ trống giữa ghế sofa với chiếc bàn.

Tôi ngồi lại, đặt tay lên vai em. “Em nên nghỉ sớm đi thì hơn.”

“Thế còn anh?”

“Anh về nhà thôi.”

“Không đâu!” Em ôm lấy tôi. “Anh đừng bỏ em ở đây một mình.”