← Quay lại trang sách

Chương 6

Nếu vẽ thành truyện manga thì cảnh này chắc sẽ có tua tủa dấu hỏi chấm nhảy ra từ cái đầu tôi. Tóm lại, có quá nhiều chuyện không hiểu đầu cua tại nheo làm sao nên tôi vẫn chưa thông suốt được.

Vậy nhưng, kể cả trong trạng thái hỗn loạn vẫn có một điều rất rõ ràng. Đó là tôi đang rất hồi hộp trước cái ôm của em.

Tôi từ từ ôm siết lấy Akiha. Đầu các ngón tay tôi cảm nhận rõ ràng cơ thể săn chắc của em. Nhiệt độ cơ thể em cũng âm thầm lan dần sang tôi.

Tôi không rõ vì sao em lại khóc. Đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy em rơi lệ. Tôi không hiểu nhưng cũng không hề có ý định truy tìm căn nguyên. Có điều gì đó khiến em khóc… Tôi chỉ cần biết vậy là đủ.

Chúng tôi môi chạm môi, trong khoảnh khắc đó, bao nhiêu rối rắm mới đây còn bủa vây tâm trí tôi bỗng bắt đầu rạn nứt, chẳng mấy chốc tan ra rồi trôi đi mất như núi băng bị sụp đổ. Chúng như những con sóng lớn, gầm gào trong đầu tôi rồi đột nhiên bị hút vào một cái lỗ trống nào đó, giống như khi chúng ta nhấc nút xả bồn tắm.

Khi môi chúng tôi rời nhau, nước trong bồn tắm cũng cạn sạch. Tôi thậm chí còn không hiểu đã có chuyện gì ở đây nữa.

“Vào phòng em nhé?” Akiha hỏi tôi.

“Thật hả?”

“Có điều, gần đây em không dọn dẹp gì cả.” Em đứng dậy, tay vẫn níu chặt tay phải tôi.

Em kéo tôi khỏi phòng khách rồi lên cầu thang. Căn nhà này được xây theo lối có giếng trời thông tầng. Trên tầng hai có mấy cánh cửa. Akiha mở một trong số đó ra song ngay lập tức đóng lại rồi nhìn tôi. “Anh chờ ở đây chút xíu nhé.”

Tôi gật đầu, tự hiểu chắc em có gì đó không muốn bị tôi nhìn thấy.

Tôi bị bỏ lại hành lang tranh tối tranh sáng. Xem đồng hồ đeo tay lúc này đã hơn mười hai giờ. Hôm nay là ngày thường và mai chúng tôi vẫn phải đi làm. Và chỉ riêng việc tôi đang ở đây vào giờ này cũng đã trở thành tình huống khá rắc rối. Ví như tôi sẽ phải nói như thế nào với Yumiko. Sáng nay, trước lúc ra khỏi nhà tôi đã nói với cô ấy là sẽ đi dùng cơm với đối tác ở Yokohama.

Trở về vào sáng sớm sẽ càng làm cho sự tình xấu thêm. Dù thế nào thì làm như thế cũng hỏng bét. Hay bịa rằng tôi bị đối tác rủ đi hát karaoke. Có hàng karaoke phục vụ 24/7 đấy thôi? Không được. Chắc chắn sẽ có sơ hở.

Trong khi tôi đang rối như tơ vò thì cánh cửa lại mở ra.

“Mời anh vào,” Akiha nói. Tôi nhận ra em đã thay đồ. Đó là một chiếc váy liền với chất vải bông mềm. Có lẽ đó là bộ mặc nhà của em.

“Anh vào nhé!” Tôi nói rồi bước vào phòng. Tôi nhìn nhanh khắp phòng, thoáng chút ngạc nhiên.

Đây là phòng của học sinh cấp ba. Hơn nữa, còn là học sinh cấp ba của mười mấy năm trước.

Căn phòng có lẽ khoảng 13m 2 . Giấy dán tường có họa tiết hoa cầu kỳ với tông màu trắng chủ đạo. Cạnh cửa kính nhìn ra ban công kê một chiếc bàn học, trên đó xếp các sách tham khảo dành cho học sinh cấp ba. Trên giá sách nhỏ chỉ có ít quyển sách còn phần lớn chỗ bị choán bởi những đồ trang trí nhỏ xinh, các món trang sức. Trên giường có chú chó bông nữa.

“Căn phòng này hầu như chẳng thay đổi gì so với hồi em học cấp ba. Như ban nãy em có nói đó, em không còn sử dụng căn phòng này nữa, từ sau lúc đó.”

“Lúc đó là lúc nào cơ?”

Bất chợt em nhìn chằm chằm vào mắt tôi như thể đang thăm dò điều gì đó.

“Hay là giờ em cứ nói luôn cho anh biết nhỉ?”

“Em không muốn thì thôi, không sao mà.”

Akiha nhìn ra chỗ khác, im lặng một hồi. Lát sau, nét mặt em giãn ra và em nhìn sang tôi.

“Thế thôi, em không muốn. Nhất là vào đêm nay.”

“Rồi, thế anh cũng không hỏi gì nữa!” Tôi đưa tay về phía vai của Akiha, kéo em lại gần mình.

Em cũng không kháng cự. Cứ như vậy, chúng tôi ôm nhau một cách tự nhiên rồi trao nhau nụ hôn. Có nghĩa là chúng tôi lại về trạng thái như ban nãy.

Vừa hôn em tôi vừa thầm nhủ thế là không thể quay trở lại được nữa rồi. Nhưng một mặt khác, tôi cũng thấy khấp khởi với dự cảm có điều vô cùng tuyệt vời sắp diễn ra. Tôi giúp em trút bỏ váy áo, mơn trớn làn da, cả tâm hồn và cơ thể chúng tôi cuốn chặt vào nhau.

Tôi dìu em về phía giường. Em bảo tôi, “Anh tắt đèn đi.”

“Ừ nhỉ.”

Tôi tắt đèn. Trong bóng tối, chúng tôi lại một lần nữa trao nhau cảm xúc qua bờ môi. Khi mắt đã tạm quen với bóng tối, chúng tôi đến bên giường và cùng ngồi lên đó.

“Xin lỗi anh nhé!” Akiha nói.

“Xin lỗi gì chứ?”

Em không trả lời.

Cơ thể chúng tôi chầm chậm ngả xuống giường.

Cứ như vậy, chúng tôi đã vượt qua ranh giới vốn dĩ không được phép. Trước khi làm vậy, tôi luôn mường tượng thấy bức tường to lớn chắn nơi ranh giới đó. Thế nhưng, khi trót vượt qua rồi, tôi chợt hiểu thực chất chẳng có gì hết, bức tường đó chỉ là ảo ảnh do bản thân ta huyễn hoặc ra mà thôi.

Vậy nhưng ý tôi không phải muốn nói rằng chẳng có gì to tát cả. Thậm chí còn ngược lại.

Bởi dẫu bức tường kia chỉ là ảo ảnh nhưng tôi vẫn còn trông thấy nó để mà không dám tơ tưởng tới việc vượt quá ranh giới. Còn giờ đây, bức tường biến mất, tôi chỉ còn nước kiềm chế cảm xúc bằng chính ý chí của bản thân.

Chuyện đêm nay rõ ràng chỉ là phút lạc lòng nhất thời. Nhưng thật sự sẽ chỉ dừng lại ở đây thôi không? Một khi đã biết ở bên kia lằn ranh có một thế giới tuyệt đẹp đến ngất ngây liệu tôi có thể sống mà không bao giờ vượt qua nó lần nữa? Giờ đây, khi đã trót nhận ra chẳng có bức tường nào hết, chỉ cần khẽ nhấc chân thôi là sang tới nơi thì sống mà không bao giờ vượt qua nó sẽ trở thành điều bất khả thi đến mức phi thực tế.

Tia nắng sớm len qua khe rèm cửa. Dường như tôi mới chỉ chợp mắt được một chút. Lúc tỉnh dậy, bờ vai mong manh của Akiha vẫn ở bên cánh tay phải của tôi. Em đã thức, còn đang đăm chiêu nhìn tôi.

“Anh về hả?” Em hỏi tôi.

Tôi với tay lấy chiếc đồng hồ ở mép giường. Còn chưa tới sáu giờ sáng.

“Chúng ta đâu thể cùng nhau tới công ty được.”

“Thế cũng thú vị chứ sao. Mà thôi, đúng là không được.”

Em ngồi dậy, lộ ra tấm lưng trắng ngần. Nắng sớm chiếu vào khiến nó ánh lên như đồ sứ.

Trong lúc mặc quần áo đầu óc tôi cũng vội vàng nảy số. Trước hết, cần kiếm cớ để giải thích với Yumiko. Điện thoại di động của tôi vẫn đang tắt nguồn nhưng chắc đầy ắp tin nhắn với lời nhắn thoại của vợ.

Ngay cả khi đã mặc quần áo chỉnh tề tôi vẫn cẩn thận kiểm tra lại một lượt xem có dấu vết đáng ngờ nào lưu lại trên người không. Trên bàn học của Akiha có chiếc gương nhỏ nên tôi đã dùng để soi kỹ mặt mũi, cổ. Tôi thầm nhủ chẳng sao cả đâu nhưng nhỡ dính một chút son môi hay mascara thì không còn là chuyện đùa nữa.

Trong phòng khách, Akiha đã pha sẵn cà phê và đang chờ tôi. Tôi ngồi xuống ghế sofa, tay cầm tách cà phê mà trong lòng vẫn không yên. Tôi xem đồng hồ đeo tay đến mấy lần.

“Sẽ không có chuyện gì đâu!” Akiha đặt tay lên đầu gối tôi. “Uống xong tách cà phê này anh cứ về trước đi.” Lời em nói như nhìn thấu ruột gan tôi. Bị nói trúng tim đen nên tôi vội chống chế.

“Đâu, anh có vội vàng gì đâu.”

Akiha khúc khích cười.

“Anh không cần ra vẻ nữa. Em không phải trêu chọc gì anh đâu.”

Tôi uống cà phê. Hương cà phê hơi nhạt. Có lẽ bột cà phê bị bỏ xó lâu quá rồi.

“Sau đây em định như thế nào?”

“Em đến thẳng công ty thôi.”

“Thế à.”

Akiha tiễn tôi về. Biệt thự nhà Nakanishi khuất dần sau lưng tôi. Không gian bên ngoài khoác lên mình chiếc áo nắng sớm. Tôi đi bộ đến ga Higashi Hakuraku. Đường dốc xuống dựng thẳng đứng.

Được nửa đường, tôi tạm đứng lại và kiểm tra điện thoại. Biết ngay mà! Đã có tin nhắn của Yumiko. Tận ba tin liền. Nội dung cái nào cũng như nhau. Tin sau lại có cảm giác cấp bách hơn tin trước. Rốt cuộc bố bị làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra với bố không? Bố đọc tin nhắn thì gọi ngay cho mẹ nhé. Trong khi đọc tin nhắn tôi thấy nhoi nhói nơi lồng ngực. Chắc vợ không thể nào tưởng tượng nổi chuyện tôi ngoại tình. Hẳn Yumiko đang lo lắng không biết tôi có bị tai nạn gì hay không. Chưa biết chừng đến giờ này vẫn còn chưa chịu ngủ mà thức chờ tôi gọi điện cũng nên.

Sau khi sắp xếp xong xuôi các suy nghĩ, tôi bắt đầu gọi điện. Cô ấy không bắt máy ngay. “Alo ạ!” Tôi nghe thấy tiếng Yumiko qua điện thoại. Tôi còn cảm nhận được cả sự căng thẳng của vợ nữa.

“Là bố đây.”

“Bố có bị sao không?” Cô ấy hỏi. Có vẻ như Yumiko đã chắc mẩm tôi gặp chuyện gì chẳng lành.

“Là thế này. Chuyện cũng chẳng đâu vào đâu cả. Bố cùng đối tác đi uống ở mấy chỗ liền, xong người ta lại ngủ quên mất. Bố đỡ họ lên taxi rồi nhưng trông tình hình họ không về nổi một mình nên thành ra bố bất đắc dĩ phải đưa về đến tận nhà. Mà nhà mãi tận Yokosuka. Đưa họ về nhà xong xuôi giờ bố đang trên đường về nhà mình đây.” Tôi đã biến câu chuyện thành như vậy.

“Thật không đấy? Lần trước hình như bố cũng nói hệt như vậy hay sao ấy.”

“Hả? Lần nào cơ?”

“Thì cái lần áo vest của bố bị một cô say rượu làm bẩn mất ấy.”

“À!” Vợ nói tôi mới nhớ. Cái cớ tôi vừa nói đã bị dùng cho hôm đưa Akiha về lần trước. “Mẹ nói bố mới nhớ ra đấy.”

“Bố hay gặp mấy chuyện như vậy ghê cơ. Tính thì cứ hay cả nể. Lần trước chẳng bị hội anh Shintani ép làm thế còn gì.”

“Ừ, nhưng lần này người ta là đối tác mà…”

“Thôi, bố không sao là tốt rồi. Nhưng mà, chuyện có thế thì cũng gọi cho mẹ cuộc điện thoại chứ. Mẹ lo lắm đấy.”

“Tại bố đoán mẹ ngủ mất rồi. Thôi, cho bố xin lỗi. Lần sau bố sẽ nhớ gọi.”

Thật ngạc nhiên là Yumiko không mảy may nghi ngờ lời tôi nói. Cúp máy xong, tôi thở phào nhẹ nhõm rồi lại đi bộ tiếp.

Vừa đi bộ tôi vừa kịp nhận ra Yumiko chẳng có lý do gì để nghi ngờ tôi hết. Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ léng phéng, cũng chưa từng nói dối vợ theo cách này lần nào cả. Suy nghĩ của cô ấy vẫn chưa thiết lập cơ chế cảnh báo cần chú ý với việc chồng đi qua đêm rồi về vào sáng sớm.

Dẫu vậy, cũng không thể nào dùng mãi cái lý do đó được. Bởi vì tôi đã dùng nó cho lần nói dối đầu tiên rồi. Thêm lần nữa, chắc sẽ càng khắc sâu vào trong trí nhớ của vợ hơn. Chẳng mấy mà nó sẽ kích thích linh cảm nhạy bén vốn có của phụ nữ.

Tôi tự nhủ sẽ chỉ nói dối duy nhất lần này thôi. Bởi chỉ cần tưởng tượng tới lúc bị phát hiện là tôi đã đủ toát mồ hôi hột.

Dẫu vậy, thật lòng, suy nghĩ của tôi không chỉ quanh quẩn mỗi việc đe nẹt bản thân. Vừa sải chân bước trên con phố đã tan màn đêm tôi vừa tua đi tua lại trong tâm trí chuyện như một giấc mơ với Akiha đêm qua. Nếu có ai trông thấy tôi lúc ấy hẳn họ sẽ thấy mặt tôi rất khó coi.

Một người phụ nữ tôi quen đã nói như thế này:

“Đàn ông nhất thời ăn vụng một lần chỉ là say nắng còn tiếp tục tái diễn mới là ngoại tình.”

Tôi mang máng nhớ trong các phim truyền hình, tiểu thuyết người ta cũng phân biệt như thế.

Vậy, chiếu theo đó, nếu chuyện giữa tôi với Akiha chỉ dừng ở mức say nắng thì có lẽ sẽ không thành vấn đề gì quá nghiêm trọng. Ôi, thiếu gì cách biện bạch đâu, nào là nhất thời sai lầm một đêm, trót nhỡ do hoàn cảnh xô đẩy, do rượu xúi bẩy, v.v…

Trước khi đến công ty tôi đã định bụng như vậy. Tôi quyết tâm kể cả có giáp mặt với Akiha cũng sẽ chỉ chào hỏi như chưa từng có gì xảy ra và quay trở lại trạng thái không có mấy liên quan trọng công việc như vốn dĩ trước đây.

Oái oăm thay, ngay khoảnh khắc nhìn thấy em tôi đã vỡ lẽ rằng việc đó hoàn toàn bất khả thi. Tâm trạng tôi bỗng rộn ràng, người nóng bừng lên, những suy nghĩ khiến tôi ngộp thở cứ dồn dập ùa tới.

Cuối tuần đó, chúng tôi lại hẹn hò ăn tối tại nhà hàng ở Odaiba, sau đó cùng nhau qua đêm tại khách sạn đã đặt sẵn. Tôi nói dối Yumiko là đi công tác. Cách này quá quen thuộc.

Đương nhiên, tôi cũng có mặc cảm tội lỗi. Yumiko chẳng có lỗi gì. Cô ấy thực sự trọn vẹn trong vai trò làm vợ, làm mẹ. Tôi thậm chí còn nghĩ mình là kẻ tồi tệ vì dám phản bội một người như cô ấy. Tôi thực sự đã ngoại tình. Một việc làm trái với luân thường đạo lý, quay lưng lại với đạo đức làm người.

Thế nhưng, cứ ở cùng Akiha tôi lại thấy lâng lâng hạnh phúc. Tôi yêu em. Chẳng biết tự lúc nào, tình cảm dành cho em đã lớn tới mức tôi không thể kiểm soát nổi. Vốn chỉ gặp nhau thôi là đủ thấy vui rồi, vậy mà giờ chúng tôi đã phát triển thành mối quan hệ hẹn hò ăn uống, bạn rượu và cả bạn tình nữa. Tôi đã trót có được khoảng thời gian mà mới trước đó không lâu đến nằm mơ tôi cũng chẳng dám nên giờ lại càng không thể để tuột mất nó.

Một buổi sáng thứ Bảy, nằm trên giường khách sạn, tay mân mê tóc của Akiha, tôi đã hạ quyết tâm. Tôi sẽ chú ý thật sát sao để tuyệt đối không ai phát hiện ra. Kể cả có phải quen với những mánh lới vốn là sở đoản của tôi như nói dối, diễn kịch.

“Anh đang nghĩ gì thế?” Akiha vuốt ve ngực tôi.

“Không, có nghĩ gì đâu…” Tôi vờ đáp.

Em bất chợt thở dài, “Anh muốn trốn tránh hả?”

“Em nghĩ vậy sao?”

“Anh lại bảo không đi.”

Tôi nhìn sâu vào mắt Akiha.

“Nếu em thấy chán ghét mối quan hệ này thì anh không có gì để nói.”

Em mỉm cười, bờ môi chẳng còn dấu vết son.

“Em luôn chịu trách nhiệm với việc làm của bản thân mình. Cũng đã xác định sẵn tư tưởng rồi.”

Tôi gật đầu, hôn lên em rồi ôm siết.

Tôi chẳng chủ định gì, cũng hoàn toàn không biết sau này chúng tôi sẽ ra sao.

Tôi đã từng nghĩ những kẻ ngoại tình là hạng không ra gì. Chỉ vì khoái lạc của bản thân mà phá vỡ hạnh phúc gia đình vốn dày công vun đắp… Thật quá vô lại.

Ngay cả lúc này suy nghĩ đó vẫn không suy suyển. Tôi nghĩ bản thân quả thực không ra gì.

Có điều, suy nghĩ đó cũng có chỗ chưa đúng. Đó là người ta ngoại tình không phải chỉ để tìm kiếm mỗi khoái lạc. Có thể ban đầu là như vậy, nhưng một khi đã bắt đầu người ta sẽ không thể nói câu nửa mùa như vậy nữa.

Đây chính là địa ngục. Một địa ngục ngọt ngào. Cho dù bạn định trốn khỏi nó như thế nào thì tên ác ma trong bạn cũng không cho phép điều đó xảy ra.