Chương 7
Sau vài lần hẹn hò, tôi với Akiha đã có quy định bất thành văn rằng chúng tôi sẽ gặp nhau vào thứ Năm. Bởi vì hôm đó cả hai đều có thể rời công ty sớm. Điểm hẹn chính là cửa hàng dụng cụ thể dục thể thao lớn trên phố Shinjuku. Sở dĩ chọn chỗ đó cũng không vì lý do gì đặc biệt, chỉ là sau vài lần hẹn hò chúng tôi tự chốt đó sẽ là điểm hẹn chờ nhau tới.
Sau khi gặp nhau, nếu một trong hai không có đề xuất khác thì hai đứa sẽ dùng bữa tại nhà hàng bên cạnh trung tâm thương mại Isetan. Akiha thích rượu Nhật, còn tôi chủ yếu uống bia. Akiha sau lần nhớ đời ở trung tâm bóng chày thì đã không dám uống quá đà nữa.
Rời nhà hàng, chúng tôi lên tàu điện. Đích đến là Koenji. Nói đúng hơn là căn hộ của em. Đó là một căn studio. Trong nhà không có bàn ăn, em chỉ bày một chiếc bàn kính và hai tấm nệm tròn phẳng phiu lên trên một tấm thảm mềm mại trải trên sàn gỗ dán.
Phòng ngủ so ra còn chật hơn cả bếp, trong phòng kê chiếc giường loại semi-double và chiếc tủ với nhiều ngăn kéo.
Mỗi khi tới căn hộ của em, tôi thường ngồi lên tấm nệm phẳng phiu đó rồi bật TV. Cũng không hẳn vì tôi muốn xem chương trình nào mà đơn giản là tôi thấy không có âm thanh gì thì thật buồn tẻ.
Akiha thay đồ mặc ở nhà xong thì mang cho tôi lon bia với chút đồ nhắm. Chúng tôi không dùng cốc mà cụng lon với nhau rồi cứ thế uống luôn. Trước khi uống lúc nào chúng tôi cũng nói với nhau “Mừng một ngày vất vả đã qua!”
Quả thật, sự dằn vặt trong tâm tư khiến tôi không thể thư giãn tận hưởng một cách trọn vẹn. Dẫu vậy, mỗi lần thoải mái duỗi chân trong căn hộ của Akiha, niềm hạnh phúc được ở bên người mình yêu thương, thứ cảm xúc tôi đã quên tự bao giờ bỗng ào ào trỗi dậy. Lần cuối tôi cảm nhận được cảm xúc đó là khoảng một năm trước khi cưới Yumiko. Tôi ham muốn cảm nhận thân thể Akiha hệt như cậu nhóc cấp ba hay anh chàng sinh viên mới lần đầu có bạn gái. Chúng tôi trao nhau biết bao nhiêu nụ hôn đích thực mà phải mấy năm rồi giữa tôi với Yumiko chẳng còn nữa. Đương nhiên, cả làm tình nữa.
Thời gian tôi lưu lại căn hộ của Akiha nhiều lắm tầm hai tiếng, thế mà trong thời gian đó, tôi đã làm đến mấy lần. Chính bản thân tôi cũng ngạc nhiên với chuyện này. Ít nhất, nửa năm trước, tôi chẳng thể nào ngờ được sẽ có ngày mình lại ham muốn chuyện ấy đến vậy. Tôi còn nghĩ phần đàn ông trong tôi đang dần khô héo rồi cơ.
Tôi ngạc nhiên khi thứ cảm xúc cháy bỏng như vậy vẫn còn tồn tại trong lòng và cũng rất vui khi biết được điều đó. Thậm chí, tôi còn thấy chột dạ khi tưởng tượng ra viễn cảnh mình sẽ sống đến cuối đời mà hoàn toàn không biết gì tới nó.
Có điều, đàn ông dẫu sao vẫn thật ích kỷ. Tôi vừa lâng lâng vì tìm lại được bản ngã của mình vừa kiên quyết muốn giữ gìn gia đình hiện tại. Vậy nên, trong khi trải qua khoảng thời gian ngọt ngào với Akiha, mắt tôi thi thoảng vẫn đảo qua đồng hồ.
“Anh phải về rồi hả?” Em hỏi tôi như đã canh me đúng thời điểm thích hợp. Lời em đã giúp tôi rất nhiều.
“Ừm.”
Tôi chỉ cần gật đầu. Akiha tuyệt đối không bao giờ giữ tôi lại. Cũng không bày ra bộ mặt buồn bã. Em tiễn tôi ở cửa với khuôn mặt chẳng vương chút ưu phiền.
“Anh đừng ngủ quên trên tàu điện đấy!” Lúc nào em cũng dặn như vậy.
Tôi gật đầu nói “Chúc em ngủ ngon!” Em lặp lại “Chúc anh ngủ ngon” rồi đóng cửa. Như vậy là khép lại ngày thứ Năm hẹn hò.
Trên xe điện, tôi đâu chỉ đắm mình trong mớ cảm xúc ngọt ngào. Tôi còn phải kiểm tra điện thoại di động, xem xét lại quần áo tóc tai. Thậm chí, tôi còn kiểm tra xem có bị vương mùi hương của Akiha không nữa. Tiếp đó, tôi lắp ráp câu chuyện ở trong đầu.
Đêm nay tôi đã đi uống với ai, bữa tối ăn những gì, uống ở đâu, nói những câu chuyện gì. Đầu tôi chạy từ suy nghĩ nọ tới suy nghĩ kia. Không nói gì thì cũng không hay, nhưng nói nhiều quá lại dở.
Tôi thấy căng thẳng nhất lúc vào thang máy khu chung cư để lên nhà. Chắc chắn Yumiko vẫn đang thức chờ. Vợ sẽ chào đón tôi với gương mặt như thế nào nhỉ. Hay là cô ấy đã phát hiện ra chuyện tôi ngoại tình và chỉ chờ tôi về để trách móc, hạch hỏi. Thoáng bất an đó lướt qua tâm trí tôi.
“Bố về rồi đấy à! Hôm nay bố uống nhiều không?”
May thay, đêm nay Yumiko cũng không có gì khác so với mọi khi. Trước đây, thi thoảng tôi vẫn đi uống đến khuya mới về nên tần suất tuần một lần chắc không phải chuyện đáng nghi.
“Bố có uống mấy đâu!” Tôi vừa trả lời vừa cởi áo khoác và ngồi xuống ghế bàn ăn. Tôi quyết định sẽ không nhanh nhanh chóng chóng né về phòng ngủ. Dẫu lòng áy náy khi nhìn Yumiko nhưng tôi vẫn cẩn thận nhìn vào mắt vợ lúc nói chuyện. Thế rồi tôi bắt đầu kể từng câu chuyện đã được nhào nặn sẵn từ lúc còn trên tàu điện. Yumiko đã pha trà cho ông chồng ngoại tình của mình. Tôi uống trà, lòng khổ tâm lắm nhưng vẫn phải ra vẻ uống rất ngon lành. Uống xong tôi còn phàn nàn về thói xấu mỗi khi say rượu của vị trưởng phòng ở bên đối tác mà tôi vừa tiếp tối nay. Yumiko mỉm cười cảm thông và rục rịch đi ngủ. Tôi lén quan sát thấy gương mặt đó của vợ nên cuối cùng cũng tạm yên lòng.
Tôi kiểm tra xem Sonomi có đang ngủ ngoan trong phòng con bé không rồi về phòng mình. Điều tôi e sợ nhất lúc này chính là Yumiko sẽ cùng theo tôi về phòng, trong khi mọi ngày cô ấy toàn ngủ cùng con. Có nghĩa là cô ấy muốn dụ tôi làm chuyện vợ chồng. Chắc cánh chị em trên đời sẽ nhiếc móc tôi rằng vợ đòi hỏi thì có gì mà đáng sợ nhưng tôi thấy bất an nếu phải phơi bày trước Yumiko cơ thể vẫn chưa được tắm rửa sau khi ôm ấp Akiha. Tôi có cảm giác sẽ bị phát hiện ra dấu vết ăn vụng. Hơn nữa, ôm ấp vợ với cơ thể đó tôi cứ thấy áy náy không yên. Chưa kể sức khỏe tôi cũng không cho phép.
Tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy bóng dáng Yumiko biến mất sau cánh cửa phòng ngủ của con như mọi khi. Tôi đánh răng, thay đồ ngủ trong phòng tắm rồi lên giường nằm. Bất giác, tôi thở phào một hơi dài.
Thứ Năm hằng tuần kể từ sau khi tôi bắt đầu qua lại vụng trộm với Akiha đại khái đều trôi qua như vậy. Thời gian căng thẳng thần kinh dài hơn hẳn thời gian được sung sướng. Chỉ lặp đi lặp lại việc nói dối, diễn kịch cũng đủ khiến tinh thần tôi rệu rã.
Nếu khổ sở và mệt mỏi như thế thì đừng ngoại tình nữa. Đúng vậy, đúng một trăm phần trăm luôn. Bản thân tôi cũng hiểu rõ như vậy. Trớ trêu thay, mỗi khi về giường nằm, mắt nhìn đăm đăm vào bóng tối trong căn phòng tắt hết đèn điện, đầu tôi lại liên tưởng tới những giây phút bên Akiha. Tôi lại rơi vào thế giới sung sướng tột đỉnh. Chỉ một lần được tận hưởng sức hấp dẫn đó cũng đủ khiến tôi chẳng coi bất cứ sự khổ sở nào là đáng ngại nữa.
Hôm Yumiko đột nhiên nói với tôi có việc gấp phải về nhà mẹ đẻ là vào khoảng đầu tháng Mười một. Nghe đâu thầy giáo có ơn với cô ấy từ hồi cấp ba vừa qua đời nên cô ấy về viếng. Nhà mẹ vợ tôi ở tận Nagaoka, tỉnh Niigata. Yumiko chỉ bắt đầu lên Tokyo sau khi vào đại học.
“Mẹ định cho cả Sonomi đi cùng vì ông bà ngoại cũng bảo nhớ con bé lắm!” Yumiko ái ngại nói.
“Ừ!” tôi trả lời, còn cẩn thận hỏi thêm, “Hôm sau hai mẹ con mới về hả?”
“Vâng. Chắc tối đó sẽ thành buổi họp lớp luôn. Bố thấy phiền phải không?”
“Không sao. Hai ngày thôi chứ mấy.”
Lồng ngực tôi căng đầy những toan tính và kỳ vọng. Hình như Yumiko bảo đám tang diễn ra vào thứ Bảy. Vợ sẽ ngủ lại đó một đêm, thành ra Chủ nhật cô ấy mới về tới nhà.
“Chủ nhật thì mấy giờ mẹ về?”
Yumiko đắn đo một chút rồi trả lời.
“Ông bà ngoại chắc chắn sẽ bảo ăn tối xong rồi hãy về nên cố lắm thì kịp chuyến Shinkansen lúc bảy giờ. Về đến nhà mình cũng phải chín giờ tối.”
“Thế thì hai mẹ con phải mua sẵn vé chọn chỗ đi chứ Chủ nhật tàu đông lắm. Hôm nay bố mua luôn cho.”
“Thật hả? Tốt quá.”
“Chuyện nhỏ ấy mà.”
Tôi diễn trọn vai người chồng tử tế. Sâu xa hơn, nếu mua vé chọn chỗ rồi thì coi như lịch trình của hai mẹ con sẽ thành cố định.
Trên đường đến công ty, tôi đã nhắn tin cho Akiha. Nội dung tin nhắn: “Cuối tuần này chúng ta đi du lịch đâu đó hai ngày một đêm nhé?”
Vài phút sau em trả lời ngay: “OK, đi đâu hả anh?”
Tôi lại nhắn: “Còn chưa chốt thế em muốn đi đâu?”
Tin trả lời: “Em thích tắm suối nước nóng, ngâm mình trong bể suối nóng lộ thiên thích lắm.”
Giờ nghỉ trưa, tôi tranh thủ dùng máy tính ở công ty để tìm kiếm những khách sạn có suối nước nóng. Hiếm lắm mới có cơ hội như thế này nên tôi không muốn có sơ sót chỉ vì chọn sai chỗ.
Mới chạm ngõ sang thu, mùa lá vàng lá đỏ nên đâu đâu cũng kín khách đặt vào cuối tuần. May thay, rốt cuộc tôi cũng tìm được khách sạn nhưng phải trả tận gần bốn mươi nghìn yên một người cho một đêm. Giá chát ngoài dự kiến nhưng trong nháy mắt tôi đã chốt luôn. Tôi hoàn thành thủ tục đặt phòng trên mạng.
Đây là lần đầu tiên tôi biết tới chỗ này nhờ đặt qua mạng nhưng khi nghe tới tên khách sạn, Akiha đã mắt tròn mắt dẹt hỏi “Sao anh đặt chỗ sang vậy?”
“Chơi lớn luôn. Chẳng mấy khi có cơ hội mà.”
Chúng tôi đang đứng trước máy bán hàng tự động đặt ở hành lang công ty và trao đổi với nhau rất khẽ.
Akiha nhìn xuống chiếc cốc giấy đựng trà sữa. “Anh nói cũng phải. Đây là lần đầu mà có khi cũng là lần cuối luôn.”
Nghe người tình của mình nói như vậy, các ông chú ngoại tình sẽ trả lời như thế nào nhỉ. Tôi non kinh nghiệm, chẳng nghĩ ra nổi nên đành lặng lẽ uống cốc cà phê của mình.
Sáng thứ Bảy, tôi chở hai mẹ con Yumiko và Sonomi ra ga Tokyo. Yumiko không khỏi lo lắng chuyện ăn uống của tôi lúc vắng vợ nhưng tôi cả quyết: “Đã bảo bố tự lo được mà.” Tôi theo hai mẹ con tới tận cửa soát vé. Sonomi vẫn băn khoăn: “Sao bố không đi cùng?” Câu hỏi ngây thơ khiến Yumiko không giấu nổi nét bối rối trên khuôn mặt còn tôi thấy nhoi nhói nơi lồng ngực.
Sonomi mặc áo thể thao màu đen, đầu đội chiếc mũ ghi xám. Qua cửa soát vé rồi mà con bé vẫn không thôi vẫy tay với tôi. Tôi mỉm cười vẫy tay tạm biệt con.
Hai mẹ con vừa đi khuất tôi ba chân bốn cẳng quay lại chỗ đỗ xe, nhanh chóng nổ máy đi thẳng về nhà.
Về đến nhà tôi cấp tốc chuẩn bị cho chuyến du lịch. Gọi là chuẩn bị, chứ nghỉ có một đêm nên cũng không phức tạp gì. Điều tôi bận tâm nhất chính là dọn dẹp và sắp xếp lại các thứ ở trong xe bởi lần này đi du lịch bằng xe của tôi.
Xe của tôi là dòng RV nhưng bên trong xe thì như một cái nhà. Đặc biệt, có rất nhiều đồ trẻ con của Sonomi như chiếc nệm in hình Hello Kitty, gấu bông. Tôi nhét hết chúng vào túi giấy rồi để sau cốp xe.
Công tác chuẩn bị xong xuôi, tôi thẳng tiến Koenji. Tôi đỗ xe bên cạnh ga rồi gọi cho Akiha. Trong lúc chờ em, tim tôi đập rộn ràng.
Chẳng mấy chốc Akiha xuất hiện. Em mặc chiếc váy len mỏng màu đen, ôm sát người, bên ngoài khoác chiếc jacket màu đen. Bộ đồ thật hợp với em, thậm chí trông còn phong cách hơn hẳn mọi khi. Sâu trong tâm can, tôi thấy em là người phụ nữ thật tuyệt vời.
Akiha lên xe, mỉm cười với tôi và hỏi, “Anh chờ em lâu chưa?”
Tôi cảm nhận được trái tim mình đang tê liệt vì gương mặt tươi cười của em. Cứ mỗi lần gặp tôi lại yêu em nhiều hơn một chút, giống như lớp màng mỏng, cứ từng lớp, từng lớp xếp chồng lên nhau. Dần dần, tôi chẳng còn nhìn thấy chuyện gì đang chờ đợi mình ở phía bên kia cuộc tình này nữa.
Bắt đầu vào đường cao tốc, trong tâm trạng ngất ngây sung sướng, tôi đạp ga phóng như bay, nhắm thẳng đích đến là bán đảo Izu.
“Em bật nhạc nghe nhé?” Em hỏi tôi lúc xe vào đoạn cao tốc ven biển.
“Ừ, bật đi. Chỗ đó có hộp đựng đĩa CD đó. Mỗi tội chẳng có bài nào đang nổi bây giờ đâu…”
Akiha mở nắp hộp đĩa ở gần chân và lấy ra một đĩa. “Ồ, đĩa Super Princess Akane-chan này.”
“À, cái đó là…” Đó là bài Sonomi nghe suốt. Nó là ca khúc chủ đề của phim hoạt hình mà con bé rất thích.
“Con gái anh hẳn là fan hâm mộ của Akane-chan nhỉ?” Nói rồi em để lại chiếc CD vào trong hộp. Giọng điệu em không có vẻ gì khó chịu. Điều đó ngược lại càng làm cho tôi sốt ruột hơn.
“Nào anh có biết là có cái đĩa ấy đâu… Anh sơ ý quá. Xin lỗi em nhé.”
“Sao tự nhiên lại xin lỗi em. Có gì đâu chứ.”
Chẳng biết phải trả lời sao nên tôi nhìn thẳng phía trước và tiếp tục cho xe chạy. Akiha bật ca khúc của nhóm Southern All Stars .
Chúng tôi đến khách sạn vào khoảng bốn giờ chiều. Lúc điền phiếu nhận phòng ở quầy lễ tân tôi có chút đắn đo. Bởi vì khi đặt phòng trên mạng tôi đã dùng tên thật, nên không thể điền tên giả ở đây. Nhưng giờ mà viết cả địa chỉ thật vào nữa thì sau này sẽ khá rắc rối. Những khách sạn như thế này sau đó sẽ còn gửi thông báo hướng dẫn, tờ rơi quảng cáo tới nữa.
Akiha nhìn thấu băn khoăn của tôi nên khẽ thì thầm vào tai: “Anh viết địa chỉ Nipponbashi ấy.”
Tôi ngay lập tức hiểu dụng ý của em. Chính là địa chỉ công ty tôi. Tôi gật đầu rồi viết luôn như vậy. Thay vì ghi một địa chỉ đẩu đâu nào đó, ghi như vậy dễ dàng hơn nhiều.
Vấn đề tiếp theo là điền tên khách đặt phòng. Tôi viết đúng tên thật của mình. Còn cột bên cạnh, sau một hồi suy nghĩ tôi điền tạm là Aki. Akiha khúc khích cười bên cạnh tôi.
Xong xuôi thủ tục, chúng tôi được một nhân viên khách sạn tên Nakai dẫn lên phòng. Tất cả các phòng đều cách biệt với nhau. Mỗi phòng đều có bồn tắm tiên ngoài trời và bồn tắm gỗ. Chúng tôi được giới thiệu về các tiện ích trong phòng. Tôi còn bị thêm một phen thót tim lúc chọn cỡ áo yukata.
“Quý khách mặc bộ cỡ L là vừa. Thế còn… xin hỏi chị nhà cao bao nhiêu ạ?”
“1m65.” Akiha trả lời, chẳng có vẻ gì lúng túng cả. Chỉ có tôi đứng nghe bên cạnh là thấy luống cuống.
“Cứ như là hai vợ chồng thật ấy nhỉ!” Tôi nói sau khi nhân viên khách sạn đã rời khỏi phòng.
“Chẳng thế thì sao. Bình thường mà.” Akiha nhoẻn cười. Nụ cười như thoáng nét buồn.
Tôi đến bên, nhẹ nhàng ôm tấm thân thon thả của em. Em nhắm mắt lại nên tôi đặt lên môi em một nụ hôn.
Thân này ví xẻ làm đôi, chính xác là tôi đã ước như vậy. Tôi cần phải bảo vệ gia đình hiện tại của mình. Ác một nỗi, tôi cũng bị thu hút mãnh liệt bởi thế giới trong đó người ta gọi Akiha là vợ tôi. Tôi tưởng tượng rằng sẽ tuyệt vời biết bao nếu có ngày chúng tôi không cần dùng tên giả mà sẽ dùng thông tin thật để đường đường chính chính ở cùng khách sạn với nhau.
Đêm nay tôi sung sướng như chìm trong mộng đẹp. Sau khi ngâm mình trong suối nước nóng, chúng tôi dùng bữa tối luôn tại phòng. Gương mặt Akiha trong bộ áo yukata đã ửng hồng từ trước khi uống rượu.
“Chuyến du lịch của quý khách là nhân dịp gì vậy ạ?”
Tôi đã trả lời câu hỏi đó của chị Nakai rằng: “Nhân dịp vợ tôi tâm sự muốn đi suối nước nóng thôi.”
Akiha thì đang cúi đầu.
Sau bữa tối, chúng tôi ngâm bồn tắm tiên ngoài trời. Mảnh trăng lưỡi liềm treo lơ lửng giữa trời. Dưới ánh sáng được thắp ở mức vừa phải làn da của Akiha sáng trắng.
. Kích thước 1m20 x 1m95.
. Southern All Stars, còn được gọi bằng chữ viết tắt Sazan và SAS, là một ban nhạc rock Nhật Bản gồm năm thành viên, được thành lập vào năm 1974.