Chương 8
Mối quan hệ với Akiha càng trở nên sâu sắc thì tôi càng thấy vui với việc đến công ty. Tôi cảm thấy tràn đầy hứng khởi kể cả vào buổi sáng thứ Hai vốn luôn u ám trước đây. Mà không, đúng ra phải nói là chính vì sáng thứ Hai nên tôi mới phấn chấn như vậy. Bởi vì thứ Bảy và Chủ nhật tôi đâu thể gặp được Akiha. Chúng tôi cũng giao hẹn không cả gửi tin nhắn hay gọi điện. Trong hai ngày, tôi toàn tâm toàn ý là người chồng tốt, người cha tốt.
“Dạo gần đây bố cố gắng dành thời gian cho gia đình nhỉ. Có phải do bố đã hồi tâm chuyển ý chăng?”
Đó là lời Yumiko nói với tôi trên đường về sau khi đưa Sonomi đi khu vui chơi hôm Chủ nhật.
“Sao mẹ lại nói thế. Chẳng qua công việc rảnh hơn một chút nên bố thấy phải chơi cùng Sonomi thôi. Chứ mà bận bịu vào rồi thì sao làm những việc như thế này cho con được.”
“Lý do chỉ có thế thôi à?”
“Có thế thôi. Chứ còn cái gì nữa.”
“Không. Tại bố đột nhiên trở thành người đàn ông của gia đình nên mẹ chỉ đoán có nguồn con gì đó làm bố thay đổi.”
“Bố có thay đổi gì đâu. Cần gì phải thay với đổi chứ.” Tôi vừa nhấn ga xe vừa cố tình làm ra vẻ khó chịu. Thật lòng, tôi đang bồn chồn lo Yumiko đã cảm nhận được điều gì đó. Vai người đàn ông của gia đình diễn quá một chút lại thành lố ngay. Quả là một vai diễn khó nhằn.
Dẫu sao cuộc sống của tôi cũng thật trọn vẹn. Chỉ cần đến công ty, nhìn thấy gương mặt của Akiha là tâm trạng của tôi lại phấn chấn. Bao nỗi mệt nhọc vì phục vụ gia đình ngày thứ Bảy và Chủ nhật đều bị thổi bay đi hết.
Đang trong trạng thái tuyệt vời như vậy thì có một thử thách nho nhỏ đến với tôi. Đó là hôm thứ Năm. Tôi không có dự định làm thêm giờ và còn gần đến thời khắc chỉ có riêng hai người với Akiha như mọi khi.
Chỉ một chút nữa thôi là hết giờ làm thì chuông điện thoại di động của tôi reo lên. Là Yumiko gọi. Đầu tiên, cô ấy xin lỗi, “Mẹ xin lỗi vì gọi bố trong giờ làm!”
“Có chuyện gì à?”
“Chuyện là, Sonomi bị sốt. Giờ này rồi nên có đến bệnh viện người ta cũng không khám cho. Nói vậy nhưng cũng chưa đến mức phải gọi xe cấp cứu…”
Tôi hiểu ý vợ muốn nói. Chắc chắn cô ấy muốn tôi về nhà sớm. Sáng nay, trước lúc ra khỏi nhà, tôi đã nói đại ý rằng tối nay chắc lại phải về muộn một chút.
Tôi cũng lo lắng cho Sonomi. Nếu triệu chứng nặng hơn thì phải tính tới việc đưa đi bệnh viện bằng ô tô.
Bên kia lại là Akiha. Em đã rời khỏi công ty từ trước. Chắc chắn em đang trên đường tới cửa hàng dụng cụ thể dục thể thao. Em đi bằng tàu điện ngầm nên tôi cũng không thể liên hệ bằng điện thoại di động ngay lúc này.
“Quả thật tối nay bố không thể về sớm được hả?” Yumiko hỏi với giọng điệu hơi hờn trách hơn là nài nỉ.
“Không, được chứ.” Tôi trả lời. “Bố sẽ thu xếp về ngay bây giờ đây. Có phải mua gì ở hiệu thuốc không?”
“Xem nào… Lúc nãy mẹ cho con uống thuốc hạ sốt dành cho trẻ em rồi nên có lẽ cũng không nên cho uống nhiều nữa.”
“Được rồi. Thế bố sẽ về thẳng nhà.”
Tôi rời khỏi công ty và thử liên lạc với Akiha trên đường đi ra ga. Ngặt nỗi đúng là không thể kết nối được với di động của em. Bất đắc dĩ, tôi đành chọn cách nhắn “Con gái sốt nên anh phải về nhà gấp. Anh xin lỗi vì tối nay không thể đến chỗ em. Xin lỗi em nhé. Anh sẽ gọi lại sau.”
Tin nhắn gửi đi rồi tôi mới hối hận rằng không cần thiết phải giải thích chi tiết đến cả chuyện con gái bị sốt. Chỉ cần báo anh có việc đột xuất là đủ rồi. Tôi cố gắng tránh tối đa để Akiha cảm nhận việc tôi đã có gia đình.
Tôi trở về nhà thì Sonomi đang được cho ngủ trong phòng. Con bé ngủ nhưng mặt đỏ bừng, có vẻ khó nhọc. Yumiko bảo, “Con sốt chừng ba mươi tám độ.”
“Còn triệu chứng khác thì sao?”
“Hồi chiều con bị nôn. Sau đó cả đi ngoài nữa.”
Tôi gọi đến số cấp cứu của bệnh viện thì người ta nói cho đi khám ngay. Tôi bế Sonomi đang lả đi rồi cả nhà cùng đến bệnh viện.
Ở bệnh viện, một bác sĩ còn trẻ có vẻ là bác sĩ thực tập khám cho con. Bác sĩ chẩn đoán có lẽ con bị virus cúm ảnh hưởng tới hệ tiêu hóa. Lời giải thích sặc mùi nghiệp dư nhưng rõ ràng con bé không bị bệnh gì nghiêm trọng nên tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Về tới nhà, Yumiko nghiền nhuyễn táo bằng bàn nghiền hoa quả rồi cho Sonomi ăn. Sonomi lại đi nằm nhưng nụ cười đã trở lại với con bé.
“Con cám ơn bố ạ!” Sonomi yếu ớt nói khi tôi nhìn vào gương mặt con bé bên mép chăn. Có lẽ, con nghĩ bố vì mình nên mới về nhà sớm.
“Được rồi!” Tôi mỉm cười. Tôi thầm nghĩ thật may mình đã hủy cuộc hẹn hò. Bởi vì sự thật là gương mặt tươi cười của con bé chính là báu vật không gì đánh đổi được. Cho dù tôi có bị mất mát gì chăng nữa thì chỉ riêng điều này tôi không muốn buông tay.
Sonomi ngủ rồi Yumiko mới lấy bia từ trong tủ lạnh ra.
“Khổ thân bố hôm nay bị lỡ mất hẹn đi nhậu.” Cô ấy rót bia vào cốc.
Ở góc bàn bếp, các ông già Noel làm bằng vỏ trứng được sắp thành hàng. Tôi đếm thử thì có bảy quả. Tất cả đều do Yumiko làm.
“Mẹ cho một mẹ ở trường mầm non xem thì bị xin một quả. Mẹ chẳng nghĩ gì mà đồng ý luôn, thế là hết người nọ đến người kia xin. Thành ra còn phải làm mười quả nữa.”
“Tận mười quả cơ à?”
“Tại trót cho người này rồi mà lại không cho người kia thì đâu có được.”
“Mẹ vất vả thật đấy!”
Tôi vừa uống bia vừa cật vấn bản thân rằng mày còn gì mà chưa vừa lòng chứ. Yumiko thật xuất sắc cho dù làm vợ hay làm mẹ. Sonomi thì dễ bảo, đáng yêu. Cuộc sống này có chỗ nào không tốt đẹp chứ? Mày còn muốn gì hơn nữa?
Dẫu vậy, khi chỉ còn một mình trong phòng ngủ, tôi vội vã kiểm tra tin nhắn ngay. Tôi không tài nào dứt được suy nghĩ về Akiha. Bị hủy hẹn đột xuất em sẽ nghĩ như thế nào nhỉ. Thêm nữa, lý do hủy lại vì việc riêng của gia đình tôi.
Không có tin nhắn của em. Cũng chẳng có lời nhắn nào trong hộp thư thoại. Tôi đột nhiên thấy nóng ruột. Chưa biết chừng em đang giận tôi.
Tôi muốn được nghe giọng của em. Nếu em có giận thì tôi muốn được giải thích ngay, không để lỡ một giây nào. Tôi muốn giải thích rằng tình hình lúc đó tiến thoái lưỡng nan để mong được em thông cảm.
Tôi tắt đèn phòng rồi cứ thế cầm điện thoại và leo lên giường. Tôi chưa bao giờ gọi điện cho Akiha từ nhà mình. Có điều, cứ như thế này tôi cũng không tài nào ngủ được.
Tôi kéo chăn trùm lên vai và bấm nút điện thoại trong tư thế như chui vào hang động. Trống ngực tôi đánh thình thịch, thình thịch.
Điện thoại không kết nối được. Hình như em đã tắt máy. Cuộc gọi bị chuyển sang chế độ thư thoại tự động nên tôi định nói mấy lời xin lỗi. Tôi cố gắng sắp xếp nhanh trong đầu xem giải thích như thế nào để được em thông cảm cho mình.
Nhưng ngay trước khi kịp cất tiếng tôi chợt cảm thấy như có bóng người. Gần như cùng lúc tôi tắt điện thoại thì cánh cửa phòng cũng bị mở ra.
“Bố ngủ rồi à?” Yumiko lên tiếng.
Tôi xoay người trong chăn. Yumiko đứng đó trong bộ đồ ngủ.
“Có chuyện gì thế?” Tôi hỏi.
Vợ không nói gì mà leo lên giường. Tôi vội buông điện thoại sang phía bên kia giường.
“Sonomi sao rồi?”
“Con đang ngủ say. Không sao đâu mà. Xong em về với con luôn.”
Với lời này thì tôi đã hiểu mục đích Yumiko sang bên đây. Tôi thắc mắc tại sao cô ấy lại như vậy vào đêm con gái bị sốt nhưng có lẽ vợ cũng có những tâm tư của riêng mình.
“Tối nay xin lỗi bố nhiều nhé. Một mình mẹ mà xoay xở được thì đỡ cho bố rồi.”
“Thôi, con không bị nặng là may rồi.”
“Không được đi nhậu chắc bố tiếc lắm nhỉ!” Yumiko rúc vào dưới nách tôi. Đây chính là dấu hiệu quen thuộc, là trình tự từ thời hai chúng tôi còn mặn nồng. Khi vợ làm như vậy thì việc tiếp theo tôi phải làm gì đã được định sẵn.
Tôi lần mò trí nhớ, đã hai tháng, không, phải ba tháng rồi… Tôi từ bỏ, không cố gắng tính toán nữa. Bởi nếu cứ lăn tăn chuyện đó chắc tôi không lên nổi mất.
Hôm sau, tôi đến công ty cũng không thấy bóng dáng Akiha đâu. Nhìn lên bảng trắng thì thấy ghi em nghỉ.
Tôi muốn hỏi đồng nghiệp làm chung với Akiha lý do em nghỉ nhưng chẳng nghĩ ra cái cớ nào. Tôi với Akiha hầu như không có mối liên hệ gì trong công việc.
Tôi bất đắc dĩ nghĩ hẳn là em bị tổn thương vì chuyện ngày hôm qua. Chắc em sẽ nghĩ rằng: “Đàn ông rốt cuộc vẫn xem trọng gia đình hơn người tình!” rồi chìm đắm trong thất vọng.
Tranh thủ lúc nghỉ giải lao giữa giờ, tôi thử gọi điện nhưng hoàn toàn không kết nối được. Tôi cũng viết email cho em nhưng không thấy hồi âm. Thời gian trôi đi mà lòng tôi bồn chồn không yên.
Đúng vào thời khắc chuẩn bị hết giờ làm, tôi thử gọi điện về nhà. Yumiko đang ở nhà. Khi tôi hỏi về tình hình của Sonomi thì vợ trả lời rằng:
“Mẹ cho con nghỉ học hôm nay nhưng giờ con khỏe rồi, còn đang chơi nữa.”
“Mẹ nói thế bố yên tâm rồi. Tối nay chắc bố sẽ phải về muộn đó. Tại tối qua bố hủy hẹn đột xuất nên hôm nay phải tạ lỗi bù…”
“Thế à. Hình như người bên công ty đối tác cứ phải rủ bố đi uống bằng được nhỉ?” Cách nói của Yumiko pha chút châm chọc.
“Dẫu thế nào hôm nay bố khó mà từ chối được. Thế nên mẹ hiểu cho bố nhé.”
“Mẹ biết rồi. Bố đừng uống quá chén nhé.”
Sau khi tắt điện thoại, tôi thở đánh phào một hơi. Có vẻ như tâm trạng của Yumiko không đến nỗi nào. Chắc là do hiệu quả của việc làm tình vào đêm qua. Từ giờ, có lẽ thi thoảng cũng nên làm chuyện đó với vợ.
Với Yumiko, tôi làm tình theo lối mòn như mọi khi. Lối mòn trong trình tự, lối mòn trong cách vuốt ve, mon trớn, lối mòn trong tư thế, lối mòn trong thời điểm lên đỉnh. Còn Yumiko cũng biểu cảm giống hệt như mọi khi, cất tiếng như mọi khi, phản ứng như mọi khi. Chúng tôi giống như những tay lái chuyên nghiệp. Chẳng cần phải suy nghĩ gì mà chân tay cứ thế chuyển động. Cả trình tự sau khi xong xuôi cũng giống như mọi lần. Lượng giấy ăn sử dụng, thời gian dành cho việc làm tình cũng đúng hệt mọi khi. Chắc có lẽ cả lượng chất đàn ông của tôi cũng vậy mất.
Mấy năm gần đây, quan hệ vợ chồng với tôi chính là như vậy. Không khấp khởi chờ mong cũng chẳng mãnh liệt, sục sôi. Đó chỉ đơn thuần là phản ứng với các kích thích bên ngoài.
Tôi thật sự thấy có lỗi với Yumiko nhưng có lẽ tôi sắp không chịu đựng nổi nữa. Trước kia thì không nói làm gì, nhưng giờ đây, khi tôi đã biết tới hương vị làm tình với Akiha thì không thể nào quay lại được nữa. Akiha không phải là cô gái đặc biệt. Mà bởi khi làm tình, con người ta cần có cảm xúc yêu đương. Làm tình chính là sự kết nối của đàn ông và đàn bà. Trong khi vợ chồng chúng tôi, tôi nghĩ có lẽ giống với hơn nửa các cặp vợ chồng trên thế gian này đều đã không còn là đàn ông hay đàn bà nữa.
Rời khỏi công ty, tôi lên tàu điện ngầm thẳng hướng tới căn hộ của Akiha. Lúc trên tàu, tôi đã tự hỏi chính mình rằng: Nếu là với Akiha thì tôi và em sẽ mãi là đàn ông và đàn bà chứ? Liệu chúng tôi có thể mãi mãi giữ được sự khấp khởi chờ mong làm tình hay không?
Tôi không biết nữa. Tôi của bây giờ không thể nào tưởng tượng được sẽ có một ngày bản thân mình lại chán ngán Akiha.
Tôi đến khu chung cư của Akiha và bấm chuông nội bộ ở tầng một. Thế nhưng không có phản hồi gì.
Tôi đoán em ra ngoài đi mua sắm nên sau khi giết thời gian tầm ba mươi phút ở cửa hàng tiện lợi gần đó tôi quay trở lại khu căn hộ. Hiềm nỗi, em vẫn chưa về.
Không lẽ nào em đã tự sát rồi chăng. Tưởng tượng xui rủi đó lướt qua đầu nhưng tôi đã chỉnh đốn ngay. Đời nào lại có chuyện vớ vẩn như thế được.
Tôi thử nghĩ tới những nơi Akiha có thể lui tới. Tôi chỉ nghĩ ra một nơi duy nhất. Rời khu chung cư, tôi thẳng bước tới ga.
Tôi đi tàu JR tốc độ cao để đến Yokohama rồi từ đó lại lên taxi. Kim đồng hồ sắp chuyển sang tám rưỡi.
Lúc trên xe taxi tôi cũng gọi điện thoại nhưng vẫn không kết nối được. Tôi quyết định để lại lời nhắn vào hộp thư thoại.
“Ờ… Em không liên lạc gì nên anh lo quá. Em đang ở đâu? Gọi cho anh ngay nhé. Bây giờ anh đang trên đường đến Higashi Hakuraku. Trước mắt, anh cứ thử đến đó xem sao.”
Tôi tắt điện thoại, thở dài một hơi, vẫn cầm nguyên chiếc điện thoại trên tay.
“Anh đang tìm ai phải không?” Tài xế taxi hỏi tôi.
“Hả? À, vâng…”
“Từ nãy tới giờ tôi thấy anh cứ sờ điện thoại suốt, rồi còn nói mấy lời ban nãy nữa. Chưa kể từ lúc lên xe dáng vẻ anh cũng hơi kỳ lạ.”
“Ơ, thế à…” Bất giác tôi sờ lên mặt mình. “Tôi không liên lạc được với người quen.”
“Vâng. Người quen nữ ạ?”
“À, vâng.”
“Thế thì lo là đúng rồi.” Gương mặt phản chiếu trong gương chiếu hậu đang cười.
Tôi thầm nghĩ tay tài xế này khó ưa thật. Đã nghe trộm chuyện của người ta rồi lại còn tìm hiểu này kia nữa. Chưa biết chừng anh ta còn đang liên tưởng tôi thành người đàn ông đang ngồi trên đống lửa vì bị người yêu trốn tránh cũng nên.
Gần tới ga Higashi Hakuraku. Theo sự chỉ đường của tôi, tài xế đánh xe lên đường dốc cao. Chẳng mấy chốc đã nhìn thấy nhà của Akiha.
“Đến đây là được rồi.”
“Vâng.” Tay tài xế đạp phanh. Sau khi thông báo cước xe, anh ta nhìn bên ngoài rồi nói: “Người quen của anh ở gần đây à?”
“Thì sao ạ?”
“Ờm, ngày xưa tôi cũng sống gần đây. Anh có biết chuyện về căn nhà kia không?” Căn nhà anh ta hỏi và chỉ tay lại chính là nhà của Akiha.
“Nhà đó có chuyện gì à?”
“Có vụ án giết người đó.”
“Hả…?”
“Dễ cũng phải hơn chục năm rồi. Hình như là giết người cướp của. À, mà rốt cuộc người ta còn chưa bắt được hung thủ thì phải.” Tay tài xế vừa trả tiền thừa cho tôi vừa nói.
Sau khi xuống xe, tôi chậm rãi đến gần căn biệt thự. Có ánh đèn sáng yếu ớt bên cửa sổ.
Lời Akiha từng nói sống dậy trong tôi: “Đó là căn nhà đã xảy ra vụ án giết người.” Tức là chuyện đó không phải nói dối ư?
Tôi ấn nút chuông trong tâm thế sợ hãi. Thế nhưng không có ai đáp lại. Tôi đi qua cổng ngoài và đến gần cửa thềm nhà. Tôi vừa nắm tay nắm cửa và kéo thì cửa mở ra dễ dàng.
“Có ai ở nhà không?” Tôi gọi thử. Nhưng vẫn không có tiếng trả lời.
Tôi đưa mắt xuống dưới chân thì ngạc nhiên thay, đôi giày đã tháo sẵn ở đó không lẫn đi đâu được chính là đôi giày gót thấp của Akiha.
“Akiha ơi!” Tôi gọi thử. Không có tiếng trả lời nên tôi gọi to một lần nữa. “Akiha!”
Tôi cởi giày rồi bước vào nhà. Ánh sáng hắt ra từ khe cửa phòng khách. Tôi dứt khoát mở cánh cửa ra.
Akiha đang nằm vật trên sàn có trải thảm.