Chương 9
Tôi vừa thét gọi tên em vừa chạy lại. Vì vậy mà ống đồng tôi bị va mạnh như trời giáng vào góc chiếc bàn đá giữa phòng. Tôi rúm người lại vì quá đau nhưng vẫn đặt tay lên vai Akiha. Tôi gọi tên em không biết bao nhiêu lần và lay người em. Vừa lay tôi vừa tự nhủ thầm có làm thế này thì cũng muộn rồi. Akiha đã chết mất rồi. Em đã tự sát. Tại tôi đã ưu tiên gia đình mình hơn khiến em tuyệt vọng mà bỏ đi mạng sống của mình.
Thế nhưng khoảnh khắc sau đó tôi lại vội vã buông tay khỏi người Akiha. Bởi vì em vừa phát ra tiếng “Ọe…” Sau đó, em lầm bầm gì đấy rồi chầm chậm xoay người ngủ tiếp.
Tiếng ngáy của em truyền tới tai tôi. Tôi cũng nhìn rõ tình hình xung quanh.
Một cảm giác an tâm và nhẹ nhõm bao bọc lấy tôi. Toàn thân tôi như bị rút cạn sức lực và ngồi bệt tại chỗ. Trong khoảnh khắc, cơn đau ống đồng do cú va chạm lúc nãy trở lại tấn công tôi. Tôi nhăn nhó mặt mày xoa xoa ống đồng, tiện thể tay còn lại lay lay người Akiha.
“Dậy đi, Akiha. Trúng gió bây giờ.”
Cơ thể Akiha khẽ chuyển động. Em hướng mặt về phía tôi và từ từ mở mắt. Sau một hồi nhìn tôi với đôi mắt lờ đờ, em chậm chạp nhổm dậy. Mái tóc đã rối bời em còn xoa xoa quanh đầu cho rối thêm.
“Mấy giờ rồi?” Em hỏi bằng giọng khô khốc.
Tôi nhìn đồng hồ. “Khoảng chín giờ.”
“Sáng?”
“Tối.”
“Ừ…” Akiha xoay mặt và nhìn vào khoảng không với đôi mắt trống rỗng. Đột nhiên, em nhìn về phía tôi như chợt nhận ra điều gì đó. “Sao anh lại ở đây?”
“Anh đi tìm em chứ sao. Anh gọi di động cho em bao nhiêu lần đều không được, nhắn tin cũng không thấy trả lời, đến căn hộ của em lại càng chẳng có vẻ gì là em sẽ về đó, thế nên anh quyết định đến tận đây thì thấy em nằm lăn như thế này. Anh còn tưởng tim em ngừng đập rồi chứ.”
Chưa kể còn bị đau ống đồng nữa chứ.
“Di động á? Đâu nhỉ, em vứt nó ở đâu rồi không biết nữa.” Akiha mắt láo liên nhìn khắp xung quanh.
Túi xách của em chình ình trên chậu hoa bên của sổ. Miệng túi bị mở, còn các thứ bên trong thì vãi tung tóe trên sàn nhà. Trong đó có cả điện thoại di động.
Akiha bò đến lấy điện thoại.
“Xui tận mạng. Máy em hết pin rồi.”
“Tóm lại em có chuyện gì thế?”
“Chẳng có chuyện gì cả. Chính anh mới có chuyện gì cần em ấy? Chuyện gấp ạ?” Akiha nhìn tôi bằng gương mặt ngây ngô.
“Không hẳn là việc… Mà anh lo không biết em làm sao. Em lại còn nghỉ làm nữa chứ.”
“Dù có là nhân viên thời vụ thì em cũng có quyền được nghỉ phép chứ.”
“Anh không phải có ý đó, ý anh là có phải em giận chuyện hôm qua không?”
“Chuyện hôm qua? Là chuyện gì?” Akiha nhíu mày, nghiêng đầu.
Tôi không biết có phải em đang giả vờ hay không nữa.
“Chính là buổi hẹn hôm qua. Anh đã đột xuất cho em leo cây còn gì.”
“À…” Akiha há miệng, gật gật cái đầu. “Chuyện đó hả. Chẳng phải anh bất đắc dĩ sao. Bé Sonomi bị sốt đúng không?”
“Ừ…”
Chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy không thoải mái khi nghe tên con gái được thốt ra từ miệng Akiha. Chắc chắn không phải tôi nói cho em biết tên của Sonomi mà có thể trong lúc nói chuyện nào đó tôi đã lơ đễnh nhỡ miệng. Chỉ duy nhất một lần thôi nhưng phụ nữ sẽ không bao giờ quên những chuyện như vậy. Họ sẽ không quên và thi thoảng còn nói lại nữa. Cứ như thể họ biết rằng chỉ cần nhắc tới cái tên đó thôi là trái tim người đàn ông sẽ nhói đau.
“Tình hình Sonomi thế nào rồi anh?”
“Con bé khá hơn rồi.”
“Thế à. Tốt quá rồi!” Akiha vén tóc mái rồi ngước lên tôi. “Anh Watanabe ở đây có ổn không đấy? Đáng ra anh nên về nhà thì hơn chứ?”
“Không sao mà. Quan trọng hơn là em làm sao vậy, anh hỏi em mấy lần rồi đó? Tại sao em lại ngủ ở đây?”
“Tại sao á? Chẳng có lý do nào cả. Đây là nhà em nên em uống rượu một mình hay cứ thế mà ngủ quên mất thì cũng có phiền gì tới ai đâu.” Em cong cong khóe miệng như hơi khó chịu. “Này, không phải anh nghĩ em bị anh cho leo cây nên bị tổn thương đấy chứ?”
Bị nói trúng tim đen nên tôi im lặng. Akiha nhún vai và dang rộng hai tay giống như nữ diễn viên nước ngoài.
“Anh tưởng em là kiểu phụ nữ quá nhạy cảm hả. Biết thế em cứ giả vờ là đã bị tổn thương một chút chắc sẽ tốt hơn. Mà này, anh coi em là đứa con gái không hiểu chuyện như vậy à? Nếu anh là loại đàn ông đến con gái ruột của mình đang sốt đùng đùng mà vẫn đi hẹn hò với nhân tình thì em đã chẳng thèm thích anh từ đầu rồi.”
Tôi không có lời nào đáp trả lại khẩu khí nghiêm nghị của em nên cứ cúi đầu. Đến tận giờ tôi mới chợt hiểu ngoại tình làm tổn thương nửa kia nhưng đồng thời cũng tổn thương chính bản thân mình.
“Nhưng mà, em thấy vui vui.” Akiha nói.
Tôi ngẩng mặt thì thấy Akiha đang khúc khích cười.
“Thế chứng tỏ anh có lo lắng cho em. Cho nên anh mới lặn lội đến tận đây.”
Tôi gãi đầu và nhìn lên trên bàn để che đi sự xấu hổ. Vỏ chai Brandy và cốc nằm lăn lóc trên bàn.
“Em uống kha khá đấy nhỉ?”
“Thế sao. Em chẳng rõ.”
“Em uống từ bao giờ?”
“Ờ…” Akiha nghiêng đầu. “Chắc khoảng trưa.”
“Trưa á? Rốt cuộc là em đã ở đây từ lúc nào thế?”
“Anh bảo từ lúc nào á…” Nói đến đó thì em trừng mắt. “Sao tự nhiên anh cứ vặn vẹo em thế nhỉ? Em đã bảo là không để bụng chuyện tối qua rồi còn gì. Như thế mà anh vẫn chưa vừa lòng à?”
“Nhưng anh để bụng. Tại lần trước ai nói với anh rằng có về ngôi nhà này thì cũng chỉ lên phòng trên tầng hai, rất ít khi vào phòng khách. Ấy thế mà em lại uống rượu ở đây từ trưa, say mèm ra rồi ngủ quên luôn. Thử hỏi anh lo em có chuyện gì đó thì có gì không bình thường không?”
Tôi nói được nửa chừng thì thấy Akiha nhúc nhích gật đầu. Gương mặt em có vẻ không vui. Chắc đây là chủ đề mà em không muốn nhắc tới.
“Biết thế em đã chẳng nói chuyện đó cho anh.”
“Chuyện nào? Chuyện bố em muốn bán ngôi nhà này nhưng chẳng có ai mua á?”
Akiha chìm vào im lặng. Nhìn thấy vẻ lúng túng đó của em tôi bất giác nhớ lại câu chuyện nghe được từ tài xế taxi ban nãy.
“Trên đường đến đây anh đã nghe được câu chuyện kỳ lạ.”
Akiha ngước nhìn tôi, gương mặt đăm chiêu. Tôi kể lại câu chuyện của tài xế taxi cho Akiha. Biểu cảm em có chút biến đổi nhưng lại không hề có vẻ ngạc nhiên.
“Ra vậy. Thế là anh đã nghe được chuyện đó. Nếu là người từng sống quanh đây vào thời gian ấy thì đương nhiên họ vẫn còn nhớ.”
“Lần trước lúc nghe em nói anh còn nghĩ là em đùa ác thôi.”
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc bàn đá hoa cương giữa phòng. Tôi cũng hồi tưởng lại hình ảnh Akiha nằm lên đó, chân tay dang rộng tứ phía. Akiha lại gần chiếc bàn và ngồi lên mép bàn.
“Anh muốn nghe chi tiết không?”
Trong khoảnh khắc, tôi thấy lạnh sống lưng với ánh mắt cẩn trọng của em. Nội dung câu chuyện khiến em phải có ánh mắt như vậy cơ à. Nghĩ vậy tôi lại thấy sợ hãi.
Chuyện đẩu đâu thì hơi đâu mà nghe… Sự khôn lỏi đàn ông rọi chiếu vào mặt tôi. Chuyện đó là mối quan tâm lớn đấy nhưng chẳng may đặt chân vào rồi lại rắc rối ra. Tôi đã nghĩ đại loại như vậy.
Nhưng miệng của tôi lại tự tiện bảo: “Chỉ cần em không thấy khó chịu thôi.”
“Thật không? Nghe xong khéo anh sẽ rút lui mất.”
“Ai rút lui chứ,” tôi tỏ ra mạnh mẽ. “Nếu có điều gì làm em khổ sở thì anh muốn biết đó là gì.” Suy nghĩ này của tôi không một chút giả dối.
Akiha ngồi nguyên trên bàn, vươn tay với chiếc cốc pha lê Baccarat. Trong cốc vẫn còn sót một chút rượu Brandy.
“Em không nên uống thêm nữa đâu.”
“Em muốn vừa uống vừa kể chuyện. Có được không?”
“Ừ, thế uống ít thôi nhé.”
Akiha nghiêng cốc lên miệng. Chiếc cổ thon nhỏ của em chuyển động. Sau khi thở dài một hơi, em hướng mắt về xa xăm.
“Lúc đó em mới chỉ là học cấp ba. Đang là kỳ nghỉ xuân nên ngày trong tuần em cũng ở nhà. Em luyện thổi kèn Clarinet trên tầng hai.”
“Kèn Clarinet á?”
“Em sinh hoạt ở câu lạc bộ nhạc cụ hơi mà.”
“Ồ!” Lần đầu tiên tôi được biết.
“Hôm đó, ngoài em ra còn có bố, cô thư ký của bố và dì nữa. Cả ba người đó cùng ở nhà. Dì là em gái ruột của mẹ, sau khi mẹ mất, thi thoảng dì đến giúp đỡ việc nhà cửa. Khi em từ tầng hai đi xuống dưới nhà thì cánh cửa ở đằng kia đã mở toang. Giống y như bây giờ.” Akiha chỉ vào cánh cửa của căn phòng này. “Hoàn toàn không thấy bóng dáng ai hết và điều đó làm em thấy rờn rợn. Sau này em mới biết là dì ra ngoài đi mua đồ còn bố thì đang ở trường đại học.”
“Trường đại học ư?”
“Bố em cũng là giáo sư thỉnh giảng của khoa Thương mại trong trường đại học. Em chưa kể với anh à?”
“Anh có nghe em kể bố em làm rất nhiều công việc.”
“Bố làm nhiều việc lắm. Giáo sư là một trong nhiều việc đó.”
“Quá siêu!” Tôi thì thào. Thảo nào ông có thể sống trong căn nhà hoành tráng.
Akiha hít một hơi thật sâu. Tôi dự cảm sắp tới phần chính của câu chuyện.
“Em đứng ở chỗ cửa và nhìn vào trong phòng. Dường như không có một ai cả. Này nhé, trên ghế sofa không có ai ngồi, cũng chẳng có ai đứng. Thế nhưng, khoảnh khắc tiến thêm một bước vào trong phòng thì em nhận ra nó khác với mọi khi. Lúc đó em không nhận ra ngay là cái gì khác. Đến mức em đứng sững mất vài giây để suy nghĩ. Và rồi em đánh mắt về chỗ cái bàn. Có lẽ anh sẽ thấy kỳ cục nhưng vì trước đó em có nhìn qua ghế sofa nhưng chỗ bàn thì lại chưa để mắt tới.” Akiha lấy đầu ngón tay ấn lên bề mặt bàn bóng nhẵn. “Khoảnh khắc nhìn thấy nó, đầu óc em bỗng nhiên trống rỗng.”
“Nó… là cái gì?” Tôi nuốt nước bọt.
Akiha chầm chậm chớp mắt một cái.
“Có một con búp bê khổ đại… Em đã thấy như vậy đấy. Mặc dù lý trí em nói đó không phải là búp bê. Có điều, có gì đó trong em đã từ chối chấp nhận sự thật. Em đứng sững như trời trồng… Phải, chỉ có thể diễn đạt là em đã đứng sững như trời trồng. Em không thốt được thành tiếng, chân cũng không nhúc nhích nổi. Đến cả đảo mắt nhìn đi chỗ khác em cũng không thể. Mắt em cứ dán vào con búp bê đó. Bởi vì thứ đó trông hệt như là búp bê vậy.”
“Lần trước, khi kể chuyện, em bảo người đó chân tay dang rộng tứ phía…”
“Vâng,” Akiha nhìn tôi rồi gật đầu. “Chân tay dang rộng tứ phía. Ở trên chiếc bàn này.”
“Đó là ai thế?”
Tim tôi đập mạnh liên hồi. Mồ hôi từ dưới nách túa ra.
“Anh loại trừ đi.”
“Loại trừ á?”
“Trong nhà, ngoài em ra còn ba người nữa. Mà dì và bố thì đang đi ra ngoài rồi. Như vậy chỉ còn lại một người thôi.”
Tôi nhẩm lại câu chuyện em vừa kể. “Là cô thư ký của bố em hả?”
“Bingo!” Akiha gật đầu. “Là cô Honjo.”
“Hóa ra cô ấy tên là… Honjo à?”
“Đó là họ, còn tên cô ấy là Reiko, Rei trong chữ xinh đẹp ấy. Thực sự cô ấy rất xinh đẹp. Cô ấy hơn em bây giờ vài tuổi thôi nhưng trẻ trung hơn hẳn em bây giờ. Lại còn cao ráo, đa tài nữa, nói tiếng Anh thì như gió luôn. Dẫn theo cô ấy đi đâu bố cũng tự hào lắm. Hình như bố khoái chí lắm về việc được mọi người ghen tị.”
“Người đó ở trên chiếc bàn này hả?”
“Vâng. Bị sát hại. Dao đâm vào ngực. Ấy vậy mà hầu như không bị chảy máu mấy đâu. Chiếc áo khoác trắng cũng không bị dây nhiều máu lắm.”
“Anh từng nghe người ta bảo nếu không rút dao thì máu sẽ không chảy ra đâu.”
“Người ta bảo cô ấy gần như là chết ngay tức khắc.” Akiha nói. “Dao đâm trúng tim luôn. Người bên cảnh sát còn nói rằng chuyện như vậy cực kỳ hiếm. Họ bảo đâm trúng tim giống như việc anh treo một cái túi nylon đựng đầy nước lên rồi đâm vào túi đó. Cho nên tưởng không khó mà lại khó không tưởng. Vì nó lủng bên nọ lẳng bên kia mà. Nếu đối phương đứng im thì không nói làm gì, đằng này chắc chắn cô ấy đã chống cự ngay lập tức nên tay nghề tên hung thủ cũng phải vào loại thượng thừa.”
Toàn chuyện tôi chưa từng nghĩ tới nhưng các hình ảnh lại cứ hiển hiện ra.
“Thế rồi em làm sao nữa?”
“Em chẳng làm gì cả. Đúng hơn là chẳng thể làm gì. Lúc tỉnh lại thì em thấy mình đang được cho ngủ trên giường. Hình như lúc nhìn thấy thi thể cô ấy em đã ngất xỉu. Hồi đó, thể trạng em yếu ớt, thi thoảng còn bị thiếu máu nữa.”
Tôi thầm nghĩ gặp tình huống đó kể cả thể trạng có bình thường thì cũng hồn vía lên mây.
“Em bảo em được cho ngủ trên giường, nghĩa là sau em còn có ai đó đã phát hiện ra phải không?”
“Dì về nhà và tìm thấy bọn em. Ý em là em và cô Honjo.”
“Dì em chắc cũng ngạc nhiên lắm nhỉ?”
“Sau này dì bảo dì cũng xém ngất xỉu. Nhưng dì tự trấn tĩnh bản thân không thể ngất ra đấy được và gọi luôn cho bố. Bố vội vàng về nhà rồi đưa em lên phòng sau đó thông báo cho cảnh sát. Dì bàng hoàng quá nên còn quên bằng cả việc phải báo cảnh sát.”
“Cũng có khả năng thế!” Tôi thầm nghĩ và gật đầu. Con người ta khi rơi vào tình huống bất ngờ thường sẽ quên đi việc chính cần làm mà chỉ chăm chăm vào việc không đâu.
“Cảnh sát bảo là do cưỡng đoạt tài sản à?”
“Rốt cuộc người ta chỉ có thể phỏng đoán như vậy. Bọn chúng chỉ cướp đi mỗi chiếc túi xách của cô Honjo trong khi đồ đạc trong nhà vẫn còn nguyên. Cửa kính giáp với vườn bị mở nên chắc hung thủ đã trốn ra từ đó. Không có dấu vân tay nào lưu lại, cũng chẳng tìm được nhân chứng. Manh mối duy nhất là con dao thì nó lại là loại bán tràn lan nên cũng chẳng ích gì.”
“Nghĩa là hung thủ vẫn chưa bị bắt?”
“Vâng.” Akiha gật đầu. “Buổi trưa ngày thường chính là khoảng thời gian hắc đạo của các khu dân cư. Đã ít người qua lại thì chớ, phần lớn cũng không có ai ở nhà nữa. Chưa kể nhà em lại có tường cao bao quanh nên chỉ cần đột nhập vào xong là hoàn toàn chẳng còn nguy cơ bị bên ngoài bắt quả tang. Đó chính xác là đích nhắm của tên trộm. Có lẽ, thủ phạm đã đột nhập vào từ cửa kính, sau đó khi đang tìm kiếm đồ đạc trong phòng thì bị cô Honjo phát hiện nên hắn đã đâm cô ấy bằng con dao cầm sẵn trên tay rồi cứ thế tẩu thoát. Những điều biết được chỉ có vậy. Trong một khoảng thời gian, đã có rất nhiều điều tra viên tới, thậm chí em cũng gần như phát điên bởi bị bắt phải nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần một nội dung nhưng cuối cùng cũng không biết thêm được gì. Rồi chẳng biết từ lúc nào, các điều tra viên không còn lui tới nữa và vụ án cứ thế khép lại. Có thể vẫn chưa hẳn là đã chấm dứt.”
Sau khi nói liền một hơi, Akiha thở dài.
“Câu chuyện đến đây là hết. Đúng là một vở kịch trinh thám.”
Tôi chẳng còn lòng dạ nào mà cười trước câu đùa của Akiha. Tôi nhìn khắp trong phòng lại lần nữa. Thì ra mười mấy năm trước đã có một vụ án thảm thương xảy ra tại chính nơi này. Nghĩ tới đó tôi lại có cảm giác nhiệt độ trong phòng xuống thấp một chút.
“Anh hiểu lý do em không muốn vào căn phòng này rồi.”
“Có điều, em biết bố còn sốc hơn em gấp nhiều lần.”
“Vì vụ án như vậy xảy ra trong chính ngôi nhà của ông mà. Lại còn bị mất đi cô thư ký xuất sắc nữa chứ.”
Akiha lắc đầu.
“Em nghĩ bố bị sốc vì mất đi người ông yêu thương nhất hơn là vì mất đi cô thư ký xuất sắc.”
Tôi không hiểu ý nghĩa của những lời đó nên nhìn em. Em nói tiếp:
“Họ là người yêu của nhau. Cô Honjo Reiko cũng chính là người tình của bố.”