← Quay lại trang sách

Chương 10

Nửa dưới của tháp Marine lấp lánh màu xanh lục. Còn nửa trên là màu đỏ. Hình như là mô phỏng cây thông Noel, nhưng tôi lại chẳng thấy giống chút nào.

Ngược lại, lễ hội ánh sáng ở Hikawamaru mới chính là Noel. Xung quanh chiếc cột trung tâm, người ta bày vô số bóng đèn tròn theo hình cây thông.

Chúng tôi đã đến công viên Yamashita bởi sau khi dùng bữa tối, Akiha nói muốn đi dạo đêm. Gọi là bữa tối chứ thực ra chúng tôi chỉ ăn mì và sủi cảo ở quán mì bên cạnh ga Higashi Hakuraku. Với uống một chai bia nữa. Sau khi được nghe câu chuyện về vụ án giết người như đêm nay, tôi chẳng còn tâm trạng nào mà nâng ly rượu vang ở nhà hàng sang trọng nữa.

Tôi không thể tưởng tượng nổi Akiha đã phải chịu đựng cú sốc ghê gớm như thế nào khi đột nhiên trước mắt xuất hiện một xác chết vào lúc không lường trước và còn trong một tư thế không ngờ nổi. Người phụ nữ nằm dang rộng chân tay trên chiếc bàn phòng khách nhà mình, dao đâm ở ngực, lại còn là người tình của bố mình nữa… Đầu óc tôi quay mòng mòng.

“Sao anh im lặng thế?” Akiha hỏi.

“Có sao đâu. Đúng hơn là… Anh không nghĩ ra chủ đề nào thích hợp thôi.”

“Anh vì lo lắng cho em mà đến tận đây. Chắc anh đang nghĩ không hiểu bản thân đang làm gì nữa, đúng không?”

“Ai nghĩ thế chứ. Không có chuyện gì xảy đến với em là anh mừng rồi. Thật may nữa là anh còn được nghe cả chuyện ngày xưa của em. Nếu biết em từng trải qua những chuyện như vậy thì anh mong mình được biết sớm hơn.”

“Tại sao chứ?”

“Thì…” tôi có chút do dự trong khoảnh khắc rồi nói, “Ai chẳng muốn biết mọi điều về người mình yêu thương. Kể cả có lẽ biết cũng không giúp được gì nhưng biết rồi thì có những việc sẽ ý tứ được hơn.”

Akiha nhìn chằm chằm vào mắt tôi. Sau đó, em kéo lại vạt trước áo khoác cho kín. Gió làm rối mái tóc em.

“Chúng ta rời khỏi đây thôi nhỉ?” Tôi thử đề nghị.

“Anh phải về rồi à?”

Tôi hơi bất ngờ với câu hỏi của Akiha. Trước đây em chưa bao giờ cản tôi về nhà.

“Không, vẫn chưa.” Tôi nhìn đồng hồ. Sắp mười một giờ. “Tại trời lạnh thôi.”

“Thế anh đến một chỗ này nữa với em nhé? Em từng nói với anh em có người quen mở quán bar đúng không. Quán gần đây thôi.”

Tôi nhìn lại em và gật đầu. “Được thôi. Quán đó kiểu gì vậy?”

“Quán bẩn lắm luôn đó. Anh xác định trước đi.” Akiha nói vậy rồi bắt đầu bước đi.

Quán đó nằm ngay bên cạnh tuyến phố Chukagai. Từ lối vào của một tòa nhà cũ, leo lên một cầu thang ngắn thì sẽ thấy cánh cửa gỗ ở bên tay phải. Trên cánh cửa treo tấm biển nhỏ nhắn có đề chữ Tổ bướm.

Bên trong quán hơi tối và cũng không được rộng lắm. Góc quán có quầy cỡ khoảng mười người ngồi được. Phía trước quầy có ba chiếc bàn tròn. Trên tường dán các tấm poster cũ kỹ, còn trên kệ bày những đồ vật nhỏ coi như đồ trang trí.

Có hai nhóm khách ngồi ở bàn. Nhóm nào cũng là một cặp đôi. Ở chỗ quầy có một người phụ nữ trung niên. Còn bên trong quầy là một chú nhân viên pha chế với mái đầu bạc.

Bọn tôi vừa vào thì chú pha chế đã nhìn thấy Akiha và gật đầu. Có vẻ như hai người biết nhau từ trước.

Akiha ngồi vào ghế quầy với điệu bộ quen thuộc. “Cho cháu như mọi khi.” Em nói với chú pha chế như vậy rồi quay sang phía tôi. “Anh Watanabe uống gì?”

“Như mọi khi của em là món gì đấy?”

“Cocktail vị chanh dễ uống. Nhưng với đàn ông thì em không biết nhé.”

“Thế cho anh bia thôi. Có Guinness không ạ?”

“Có.” Chú pha chế khẽ trả lời.

“Cho cháu như mọi khi cái gì chứ, có mấy khi đến đâu mà nói như đúng rồi.” Người phụ nữ ngồi cạnh đó nói. Chị ta trạc năm mươi tuổi, trang điểm hơi đậm nhưng cũng không đến mức lố, khoác chiếc áo len mỏng phối nhiều màu sắc.

“Cháu có đến mà. Dì không biết ấy.”

Akiha trả treo làm tôi ngạc nhiên.

“Trước mặt người yêu nên làm ra vẻ chứ gì!” Người phụ nữ đó nói vậy rồi nhìn tôi và mỉm cười, “Xin chào. Rất vui được gặp cậu.”

Tôi đang bối rối không biết trả lời thế nào thì Akiha khẽ mỉm cười.

“Đây là dì của em. Em gái của người mẹ đã mất của em.”

“À…”

Nghe thế tôi càng thấy rúng động hơn. Dì của Akiha tức là một trong những nhân vật đã xuất hiện trong vụ án giết người tôi được nghe ban nãy.

“Cám ơn cậu đã chăm sóc cho đứa cháu gái đành hanh của tôi.”

Người phụ nữ đó chìa danh thiếp về phía tôi. Trên đó đề Bar Tổ bướm — Hamasaki Myoko.

Tôi luống cuống lấy danh thiếp của mình ra.

“Là đồng nghiệp à? Này cậu, thế con bé ngốc nghếch này cũng làm ở công ty được thật đó hả?” Dì ấy hỏi tôi.

“Được chứ ạ. Cô ấy làm tốt lắm ạ.”

“Được thế thì mừng quá. Thế còn với vai trò người yêu thì sao?”

“Ớ…”

“Dì thôi đi nào!” Akiha trừng mắt.

Dì ấy đứng dậy và di chuyển đến ngay bên cạnh tôi.

“Này cậu Watanabe, cậu đừng cố quá nhé. Giữa nam và nữ, cố quá là việc cấm kỵ đấy. Chỉ cần mình nghĩ tới nửa kia ở trong phạm vi cả hai có thể là được. Nếu cứ cố làm cái việc mà bản thân không tài nào kham nổi hoặc vội vã đòi hỏi kết quả thì chắc chắn sẽ bị hư đường hư bột hết thôi. Chuyện gì cũng thế, cứ thuận theo tự nhiên, theo dòng của nó nhé.”

Tôi nhìn vào mắt dì ấy, không dám thở. Giọng điệu đúng là của người say nhưng mắt dì ấy lại đóng đinh vào tôi một cách tỉnh táo. Tôi chợt nhận ra. Dì ấy biết tôi là người đã có gia đình.

Tôi lặng lẽ gật đầu và đưa cốc bia lên miệng. Tôi không biết đối đáp thế nào cho phải.

“Được rồi dì ơi. Dì lại đằng kia đi.” Akiha xen vào.

“Gì chứ. Cứ để dì nói chuyện thêm chút đã.”

“Dì say rồi, toàn nói linh tinh thôi. Dì làm phiền anh Watanabe đấy.”

“Dì biết rồi. Xin lỗi vì phá đám nhé. Thế thôi, hẹn gặp lại sau nhé cậu Watanabe.” Người dì uống cạn chỗ Brandy còn lại rồi biến mất sau cánh cửa góc quán.

“Dì ấy có ý gì vậy?” Tôi hỏi nhỏ.

“Là sao ạ?”

“Hình như dì ấy nhận ra anh không phải trai chưa vợ rồi.”

“Chắc thế!” Akiha trả lời như không có chuyện gì. “Không sao đâu. Dì ấy sẽ không phàn nàn gì về chuyện đó đâu.”

“Thật sao?” Tôi uống bia mà trong lòng ngổn ngang suy nghĩ.

Akiha kể Tổ bướm là quán do bạn thân của dì mở ra. Rủi thay, khoảng mười năm trước người bạn đó mất vì bị xuất huyết dưới màng nhện và kể từ đó dì tiếp quản quán. Cách đó mấy năm dì đã bắt đầu giúp đỡ ở quán rồi nên việc tiếp quản cũng diễn ra khá suôn sẻ.

“Ngày trước, dì ấy là kiểu người hoàn toàn không hợp với nghề cần ngoại giao với khách hàng đâu. Ấy vậy mà bây giờ dì ấy lại là Quý bà Sặc sỡ. Thế mới biết môi trường làm thay đổi con người ta thế nào.”

“Quý bà Sặc sỡ?”

“Biệt danh em đặt cho dì ấy đấy. Nhưng mà, cái kiểu thời trang kỳ cục đó cũng là kết quả của nỗi khổ tâm của dì ấy. Có lẽ vì dì nghĩ để kinh doanh quán thì trước tiên cần phải thay đổi ngoại hình.”

Tôi lại nhớ đến vụ án giết người đó. Thật khó mà nghĩ được rằng người dì xuất hiện trong câu chuyện ấy với Quý bà Sặc sỡ lại là cùng một người, nhưng nghe câu chuyện Akiha vừa kể tôi lại thấy thuyết phục.

“Dì ấy ly hôn lúc trẻ nên thu nhập không ổn định. Thế nên dì đến nhà em làm quản gia. Có điều, sau khi xảy ra vụ án em kể lúc nãy thì dì ấy không đến nữa. Thay vào đó, dì bắt đầu giúp đỡ việc ở quán bar.” Akiha khe khẽ nói. “Vụ án đó đã thay đổi cuộc đời của rất nhiều con người.”

“Đúng vậy.” Tôi gật đầu. Giọng tôi khô khốc, chẳng còn chút sức lực nào hệt như ông lão phải cảm.

Chẳng mấy chốc chúng tôi đã rời quán. Chúng tôi quay lại bên cạnh công viên Yamashita, có điều đèn thắp sáng của tháp Marine với lễ hội ánh sáng ở Hikawamaru đều đã tắt hết.

“Anh chắc đã buộc em phải cố quá nhỉ?” Tôi nói. “Dì em nói đúng, giữa nam và nữ, cố quá là việc cấm kỵ”

“Anh không cần để tâm đến lời dì nói đâu. Chưa kể là em có cố gì đâu. Em thích thế nào thì làm thế ấy thôi mà.”

“Anh không nghĩ như vậy được. Bởi, dù xét thế nào thì vị trí của em cũng thật chua xót. Lại còn cả những chuyện như hôm qua nữa. Có điều hãy tin ở anh. Nếu người bị sốt không phải Sonomi mà là em thì dù có việc gì anh cũng sẽ đến bên em.”

Bỗng nhiên Akiha cười mà đôi mắt lại đượm buồn và lắc đầu.

“Xin anh, đừng có nói những việc anh không làm được.”

“Không gì là không được hết. Anh nói thật lòng đó chứ.”

“Thế em hỏi anh, lỡ em sốt đúng đêm Noel thì sao nào?”

Tôi bị chùng xuống trước lời của Akiha. Một câu hỏi tôi không lường tới. Tôi phải trả lời đầy tự tin rằng: “Đương nhiên kể cả thế thì anh cũng chạy đến bên em.”

“Anh đừng có làm mặt như khóc đến nơi thế chứ!” Akiha cười méo xệch. “Em có muốn làm anh khó xử vậy đâu. Nên em mới nói anh đừng có hứa những điều anh không làm được.”

Tôi lắc đầu, “Ai bảo không được chứ.”

“Đủ rồi!”

“Không, chưa đủ đâu. Anh không muốn bị em nghĩ là anh nói cho có.”

“Em không nghĩ vậy đâu nên không sao hết. Được rồi, chúng ta về thôi anh. Cũng muộn rồi.”

“Đêm Noel anh sẽ ở bên em. Anh hứa đấy.”

“Được rồi!” Akiha xua tay ra chiều ngán ngẩm. “Em chỉ giả sử thôi mà, anh đâu cần nghiêm trọng như thế. Em không có dự định bị cảm vào Noel, mà kể cả có sốt em cũng sẽ không nói với anh. Thế nên anh đừng có rối lên chỉ vì chuyện như vậy.”

“Anh không rối lên. Anh cũng không giả định gì hết.” Tôi tiến lại gần và đặt hai tay lên vai em. Tôi nhìn vào mắt em và nói: “Đêm Noel năm nay anh sẽ ở bên em. Kể cả em không bị sốt thì anh cũng sẽ làm thế.”

Mắt Akiha rưng rưng.

“Anh nói thật không đó?”

“Thật mà!”

“Nếu anh chỉ đùa thôi thì thật là ác độc đấy. Có điều, em sẽ tha thứ cho anh nên nếu anh đang đùa thì cứ nhận luôn đi.”

Tôi dồn lực vào tay đang nắm vai Akiha và nói:

“Ai đùa chứ. Anh không muốn em khó chịu. Đêm Noel thì đương nhiên phải ở bên cạnh người mình yêu thương nhất rồi. Anh sẽ ở bên cạnh em, Akiha. Nhất định anh sẽ làm như vậy.”

Nếu như có người thứ ba chứng kiến tôi hành xử và người đó đã có gia đình thì chắc chắn tôi sẽ bị coi là thằng điên. Không hứa những việc mình không thể thực hiện. Đó chính là kịch bản của việc ngoại tình.

Một nhân cách khác ẩn trong người tôi đang cố sống cố chết chặn sự ngông dại của tôi lại. Akiha vừa mở đường rằng chỉ cần giờ tôi thú nhận là mình đang nói đùa thì em sẽ coi như không có gì. Tôi chỉ cần thuận theo lời em rồi xin lỗi là thượng sách. Tôi xin cậu đấy, hãy làm như thế đi cho tôi nhờ.

Nhưng sự điên rồ của tôi đến chính tôi cũng không ngăn nổi nữa.

“Ngày hai mươi tư này em đừng có hẹn ai đấy!” Tôi cẩn thận nhấn mạnh với em.

“Anh ở bên em ngày hai mươi ba là được rồi.”

“Liên quan gì tới sinh nhật của Thiên Hoàng chứ. Anh đang nói đêm Noel kia.”

Akiha thở một hơi rõ dài. Em chầm chậm nhắm mắt lại rồi lại mở ra. Đôi mắt đó chăm chú nhìn tôi. “Anh nói thế sẽ làm em nuôi hy vọng đó.”

“Thế càng tốt. Anh sẽ đáp lại niềm hy vọng đó cho em xem.” Tôi ôm lấy Akiha.