Chương 11
Khoảng thời gian xã hội còn đang bềnh bồng trong nền kinh tế bong bóng, cánh đàn ông không ngại vung tay quá trán chỉ để lấy le với các chị em. Mỗi lần hẹn hò, chàng sẽ tặng nàng món đồ hàng hiệu sang chảnh, mời nàng dùng bữa trong nhà hàng sang trọng, rồi đưa nàng về căn hộ cao cấp trên chiếc xe hơi ngoại nhập cố mua bằng được. Thậm chí, có lúc có đến tận mấy anh chàng ngốc nghếch chia nhau cung phụng một cô nàng. Các chàng đương nhiên không nhận ra bản thân được nàng gọi yêu sau lưng bằng các bí danh như: Chân với anh phụ trách đón đưa, Cơm với anh phụ trách mời dùng bữa, Quà với anh phụ trách quà cáp. Còn nàng lại lên giường với tình yêu đích thực trong một khách sạn xa hoa.
Làn sóng lạm phát yêu đương sẽ đạt đỉnh triều cường vào đêm Noel. Để chuẩn bị cho đêm đó, các chàng sẽ phải đặt trước nhà hàng, đặt sẵn khách sạn và nhanh chân đến cửa hàng Tiffany. Khách sạn nào cũng kín phòng. Các nhà hàng nhìn thấu gót chân Achilles của khách nên hét giá cao kinh hoàng cho bữa tối đêm Giáng sinh. Một hàng dài khách xếp hàng trước cửa hàng Tiffany, anh nào mà không mua được sợi dây chuyền trái tim thì cứ xác định bị nàng nói lời tạm biệt.
Tôi cũng thuộc một trong số những người đàn ông ngốc nghếch đó. Tôi mặc bộ âu phục làm từ chất liệu vải mềm vốn không hợp với mình, tay ôm bó hoa hồng và đứng đợi người yêu tại sảnh khách sạn quá mức sang trọng đối với cậu chàng mới ngoài đôi mươi. Tôi lầm tưởng nếu không làm như vậy tôi sẽ bị người yêu cho đội mũ phớt và tôi cũng nghĩ thực tế chắc chắn sẽ thành ra như vậy. Phái đẹp đã quá quen với các trận chiến hiến thân quên mình của cánh mày râu và yêu cầu ngày một leo thang. Đàn ông chúng tôi bị tấn công tới tấp như chơi trò bắt bóng. Anh nào không đáp ứng được thì xin mời dừng cuộc chơi.
Ấy thế mà tôi lại thấy vui. Cả làn sóng lạm phát tình yêu, cả những yêu cầu ích kỷ không có điểm dừng ấy đối với đám đàn ông chúng tôi tuy không ngọt ngào gì nhưng chúng tôi cho rằng khó khăn càng lớn thì thứ giành được sau khi vượt qua ắt càng có giá trị. Cho nên ngay từ khi còn chưa rõ sẽ đón Noel cùng với ai thì tôi vẫn cứ đặt phòng khách sạn, thậm chí tất toán cả tiền tích lũy mua nhà để mua bằng được sợi dây chuyền Tiffany.
Tôi của bây giờ cũng đang chạy theo suy nghĩ giống hệt hồi đó. Tôi không nghĩ mình sẽ đốt nhiều tiền hơn mức cần thiết như hồi đó nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện sẽ cùng Akiha dùng bữa tối tại nhà hàng nào đó thôi là lòng tôi lại dâng trào cảm xúc. May mắn thay, việc đặt bàn ở nhà hàng không còn khó khăn như hồi xưa nữa.
Có điều, giống như tôi của ngày còn trẻ có rất nhiều trở ngại thì tôi của hiện tại cũng đang bị bức tường lớn chắn ngay trước mặt. Đó chính là việc tôi đã có một gia đình chờ tôi đón Noel cùng. Đầu tôi hoạt động hết công suất để suy nghĩ xem nên xử lý như thế nào. Kết luận là: Nếu chỉ có một mình tôi thì sẽ không làm nên trò trống gì hết.
“Ông nói thật đó hả?”
Shintani phản ứng hệt như tôi dự liệu. Tôi đặt chiếc cốc có rượu shochu đã được làm ấm và thở mạnh một hơi.
“Câu chuyện đến đoạn ông ngoại tình thì cũng vẫn chưa sao. Cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Tôi đây cũng không phải chưa từng vướng vào chuyện như vậy.”
“Hả? Thế á! Bây giờ tôi mới được nghe đấy. Thế mà đợt trước thằng nào bảo tụi mình là cha là chú, không còn là đàn ông trong mắt thế gian nhỉ?”
Shintani nhăn mặt.
“Chừng nào còn đặt nặng đạo đức thì chúng ta không còn là đàn ông. Chúng ta trở lại làm đàn ông khi vứt đi đạo đức. Thế nên người ta mới gọi đó là gian tình.”
Từ miệng Shintani, từ đạo đức không ăn nhập gì với hình tượng của gã được thốt ra khiến tôi có chút ngạc nhiên. Đồng thời cũng thất vọng nữa. Bởi lẽ, một gã đàn ông như thế mà vẫn để tâm tới đạo đức.
“Ai chẳng biết đó là chuyện không hay ho gì.” Tôi nắm chặt vại bia tươi.
“Giờ ông còn ảo não thì làm được gì chứ. Tôi cũng đâu có định bảo ông phải chấm dứt chuyện ngoại tình ngay và luôn đâu. Ông cũng nào phải thằng ngốc. Nếu dừng được thì ông đã dừng từ lâu rồi, đúng không? Ngoại tình chính là thứ khiến người ta đầu thì bảo phải chấm dứt nhưng tâm lại dây dưa nhập nhằng.”
“Ông hiểu rõ gớm!”
“Có điều, riêng cái chuyện ông hẹn gặp người ta vào đêm Noel là tôi không đồng ý nổi. Tôi nói rồi đấy, riêng chuyện đó là không được đâu.”
“Ai chẳng biết. Biết đấy nhưng mà…”
“Mà vẫn phải hẹn hò hả? Tôi không rõ sự tình nhưng ông dẹp đi. Nó không đơn giản chỉ là việc đùa với lửa đâu. Hay là ông đã tập xác định rồi?”
“Tập xác định gì?”
“Thì xác định sẽ ly hôn với Yumiko chứ gì nữa.”
Tôi khẽ lắc đầu. “Nào đã ai nghĩ tới bao giờ đâu…”
“Thế còn được. Ông chớ nghĩ tới chuyện đó. Hãy ngoại tình với tiền đề là tuyệt đối không có chuyện đó.” Nói đến đấy, Shintani ngần ngại nhìn tôi. “Này, ông đang lơ đễnh đi đâu đấy?”
“Hả? Ờ, không. Tôi đã bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn đâu.”
“Đừng có bảo là nghe tôi nói xong thì ông đột nhiên lại nghĩ đến nhá. Nghe này, Watanabe. Tôi không bảo ông phải chấm dứt chuyện ngoại tình ngay lập tức. Nhưng hãy tuyệt đối giữ kín. Chớ bao giờ để lộ cho Yumiko biết. Cũng đừng làm chuyện gì để bị bại lộ. Đó chính là quy tắc.”
“Đã bảo biết rồi mà.”
“Chưa, ông vẫn chưa biết đâu. Bởi chưa biết nên ông mới có cái suy nghĩ vớ vẩn là hẹn hò với nhân tình vào đêm Noel. Ông tỉnh lại đi, Watanabe. Tỉnh táo lại đi.”
Tôi hít một hơi thật sâu rồi uống bia.
“Hiểu rồi. Tôi không nhờ ông nữa. Xin lỗi vì đã nói ba cái chuyện phiền phức.”
“Ông từ bỏ rồi chứ?”
“Không. Tôi chỉ bảo là không nhờ ông nữa thôi mà.”
“Watanabe…” Shintani chau mày chừng như vô cùng bối rối.
“Tôi trót hứa rồi, giờ làm sao mà nuốt lời được. Tôi cũng không muốn cô ấy có một đêm Noel buồn.”
“Ông nói vậy thì tôi cũng bó tay luôn. Đã yêu đương với đàn ông có vợ thì phải chấp nhận chuyện đó thôi. Ngay cả phụ nữ người ta cũng hiểu điều này.”
“Tôi biết. Cô ấy cũng nói y hệt.”
“Thế ông còn…”
“Nhưng bản thân tôi không phục. Do chuyện này chuyện kia mà cô ấy đã mất đi thứ gọi là gia đình. Thế nên tôi sao có thể đặt cô ấy sang một bên, chỉ biết gia đình mình được chứ.” Tôi giật lấy tờ hóa đơn, định bụng trả luôn cả phần của Shintani. “Ông đang bận mà còn bị tôi lôi đến đây. Xin lỗi nhé!”
“Khoan đã nào, Watanabe. Làm một ly nữa đã.” Shintani gõ gõ lên trán mình. “Nếu bị bại lộ với Yumiko thì ông tính sao?”
“Tôi sẽ không để bị lộ.”
“Đương nhiên là thế. Nhưng ông cũng phải tính đến tình huống xấu nhất chứ. Điều cốt yếu là vợ ông có chìa ra chứng cứ nào đi chăng nữa thì ông cũng phải chối. Nhưng cũng có trường hợp không chối nổi. Lúc đó ông tính làm sao? Dù có sai mười mươi thì cũng đừng hùng hổ đòi ly hôn đấy. Bởi, kể cả ông có làm thế thì cũng không có ai được hạnh phúc đâu.”
“Kể cả tôi không đòi thì cấm được vợ tôi đòi chắc!”
Ấy thế mà Shintani vẫn một mực lắc đầu. “Ông không được đòi.”
“Tại sao chứ?”
“Bởi vì phụ nữ rất lợi hại.” Shintani uống ực một hơi hết luôn tuần rượu shochu ấm. “Tôi vừa nói đấy thôi. Sẽ không có ai hạnh phúc cả. Yumiko cũng không hạnh phúc nổi đâu. Không có lý nào ông lại chọn con đường đó chứ?”
Shintani gọi nữ bồi bàn mang thêm rượu ấm. Còn tôi gọi bia tươi.
“Thế ông bảo tôi phải làm sao?”
“Chuyện đó còn phải hỏi nữa hả?” Shintani gõ lên bàn. “Nếu bị lộ thì trước hết ông cứ xin lỗi. Xin lỗi rồi thề không bao giờ tái phạm. Ông cứ quỳ xuống. Khi phát hiện chồng ngoại tình, điều mà phụ nữ đòi hỏi trước hết chính là sự hối lỗi. Sau đó là hứa hẹn. Phụ nữ họ sẽ không làm ba cái chuyện vô mưu kiểu như mặc sức cáu giận rồi bỏ bê gia đình đâu. Ông cứ luyện quỳ sẵn từ bây giờ đi.”
“Ờ, tôi cũng nghĩ chuyện mà đến nước đó thì cứ tạm xin lỗi đã.”
“Ông vẫn chưa hiểu nước non gì hết.” Shintani trỏ ngón tay vào mũi tôi. “Không phải xin lỗi mỗi lúc đó thôi đâu. Quỳ cũng mới chỉ là khởi đầu của việc đền tội thôi. Và ngày tàn của việc đó sẽ không tới. Những ngày đền tội của ông sẽ kéo dài suốt đời. Ông sẽ không ngẩng đầu được với vợ, sẽ cảm thấy mặc cảm kể cả ở nhà. Chuyện đó sẽ chỉ chấm dứt khi một trong hai rời bỏ cõi đời này.” Những lời của Shintani xưa nay luôn có tài ăn nói ngay cả vào lúc này cũng đầy tính thuyết phục và áp đảo.
“Thế nào? Địa ngục đúng không? Ông có chịu nổi cái địa ngục đó không? Ông đã tập xác định đến mức đó chưa?”
“Đây là chuyện không ai muốn liên tưởng tới nhưng ông hãy khắc cốt ghi tâm vào. Ngay từ đầu ông đã biết ngoại tình chính là gieo mầm nguy cơ bị mất tất cả.”
Shintani thở dài một hơi nặng nề và gãi đầu.
“Ông mê muội đến mức này thì hẳn đó phải là người phụ nữ tuyệt vời lắm nhỉ? Thật muốn gặp một lần cho biết mặt.”
“Gặp rồi đấy thôi!” Tôi nói. “Ở trung tâm thể thao bóng chày ấy.”
Thời tiết đẹp đến mức khiến người ta phải ngạc nhiên. Ánh nắng chiếu xuyên qua chiếc rèm đăng-ten làm nhiệt độ trong phòng nhích lên. Sonomi vốn mọi khi hay uống sữa ấm thì sáng nay đã đòi được uống sữa lạnh.
“Tối mấy giờ thì bố có thể về được?” Yumiko đặt cốc cà phê trước mặt tôi và hỏi.
“Tầm bảy giờ. Chắc thế, nếu bố không phải làm thêm.”
“Làm thêm vào đêm Noel sao? Công ty bố chẳng ý tứ gì hết nhỉ.”
“Thì tính chất công việc của công ty bố có biết lúc nào sẽ xảy ra sự cố đâu.”
“Nhưng mà, nếu không có gì thì bố có thể về lúc bảy giờ đúng không?”
“Ừ, chắc vậy.”
“Bố đừng quên mua quà đấy. Cả rượu sâm-panh nữa nhé.” Nhìn Sonomi đang chuẩn bị để đến trường, Yumiko khẽ xuống giọng.
“Đã bảo biết rồi mà.” Tôi nháy mắt.
Việc dùng bữa ở nhà tối nay Yumiko đã nói từ cách đây cả tuần liền. Năm ngoái, ba người nhà chúng tôi đã đi ăn tiệm nhưng năm nay tôi không thể hứa như vậy được. Quà cho hai mẹ con và rượu sâm-panh tôi đã mua trước từ hôm kia. Hiện giờ chúng đang nằm trong tủ đồ cá nhân của tôi ở cơ quan. Tất cả đều theo lời khuyên của Shintani.
Ăn sáng xong, tôi xách cặp và đi ra phía cửa. Xỏ giày xong thì mắt tôi chạm phải chiếc túi giấy đặt bên cạnh.
“Cái gì đây?” Tôi hỏi.
Yumiko thò tay vào bên trong túi giấy. Thứ được lấy ra chính là mô hình ông già Noel làm từ vỏ trứng dạo nọ.
“Chiều nay mẹ có bữa tiệc nho nhỏ ở trường mầm non. Mẹ định mang đến để tặng cho mọi người.”
“Nói mới nhớ, lần trước mẹ đã kể rồi.”
“Rốt cuộc mẹ làm cả thảy mười lăm quả liền. Cũng khá mất công.”
“Mẹ bảo Sonomi bóp vai cho.” Vừa nói vậy tôi vừa lấy điện thoại di động ra và chậc lưỡi. “Chết dở!”
“Sao vậy?”
“Điện thoại bố sắp hết pin. Hôm qua bố quên không sạc.”
“Bố mang cục sạc đi chưa?”
“Thôi, không sao. Rồi lại quên ở công ty không mang về thì cũng dở. Lát bố mua ở cửa hàng tiện lợi.”
Một đoạn trao đổi bình thường. Có điều, hẳn là Yumiko vẫn chưa nhận ra ý nghĩa to lớn khác ẩn trong đoạn trao đổi này.
Sau khi được Yumiko tiễn đi làm như mọi ngày, tôi rời khỏi nhà. Quần áo hôm nay cũng giống như mọi khi. Tất cả mọi thứ đều phải giống. Dù là điều nhỏ nhặt nhất cũng không được phép sai khác. Đối với đàn ông đã có gia đình, Noel không phải là ngày gì đặc biệt. Cho nên cũng không cần phải chưng diện.
Vừa đến công ty tôi đã tìm Akiha luôn. Em đang ngồi trước máy tính và đọc tạp chí gì đó. Trên bàn đặt chiếc cốc giấy đựng cà phê pha sẵn.
Tôi xác định chắc chắn xung quanh em không có một ai rồi mới gọi điện thoại từ chỗ của mình. Điện thoại bên cạnh em đổ chuông.
“Vâng ạ. Phòng Điện 1 xin nghe ạ.” Tôi nghe thấy giọng Akiha.
“Anh đây.” Tôi hơi ngoái lại phía sau. Tôi biết em đang nhìn sang chỗ tôi từ phía sau máy tính. “Tối nay vẫn thế nhé.”
“Em thì không sao… Mà bên phía anh ổn chứ?”
“Chắc thế. Địa điểm và thời gian vẫn như anh đã nói nhé. Hôm nay anh tắt di động nên có việc gì em gửi vào email máy tính cho anh nhé.”
“Sao lại tắt di động? Lẽ nào anh định cố tình trốn tránh?”
“Cố tình trốn tránh?”
“Anh đã nói với vợ là tối nay sẽ về muộn chưa? Không phải anh nghĩ cứ không nói gì và tắt di động là xong đấy chứ. Anh làm thế thì sau đấy còn phiền phức hơn đó.”
“Anh có làm thế đâu. Em không phải lo. Thế nhé, tối nay gặp.”
Sau khi cúp điện thoại, tôi len lén nhìn sang chỗ Akiha. Em nhìn tôi và nghiêng đầu, nét mặt băn khoăn khó hiểu. Tôi mỉm cười rồi gật đầu.
Vài tiếng sau đó tôi cứ thấp tha thấp thỏm. Tôi chờ một cuộc điện thoại. Tâm trí tôi cứ xoắn lấy chiếc điện thoại bàn cả lúc đang xem bản vẽ lẫn lúc đang họp.
Vừa quá bốn giờ chiều, cuộc điện thoại đó đã tới.
Là Yumiko gọi.
“Bố chưa mua cục sạc di động à? Mẹ không tài nào gọi được bố.”
“Bố mua rồi nhưng chẳng hiểu sao sạc không vào. Thế có chuyện gì à?”
“Chuyện là…” Vợ im lặng một chút rồi nói. “Lúc nãy anh Shintani có gọi điện. Anh ấy bảo gọi cho bố mãi mà không được.”
“Thế Shintani bảo gì?”
“Bố nhớ thầy Noda không?”
“Thầy Noda á? À, nhớ chứ. Thầy giúp đỡ bố đợt hội thảo mà. Đương nhiên bây giờ thầy nghỉ hưu rồi.”
“Nghe bảo thầy mất rồi.”
“Hả?” Tôi gắng hết sức để diễn tiếp.
Bảy giờ tối, tôi ngồi vào bàn ở nhà đúng như đã định. Tôi tặng Sonomi con chó bông còn Yumiko là sợi dây chuyền bạch kim. Trên bàn là chiếc bánh ga-tô mừng Giáng sinh và chai rượu sâm-panh.
“Xui ghê. Lễ trông quan lại được tổ chức đúng hôm nay. Nhưng mà bố không đi không được.” Tôi vừa uống sâm-panh vừa nói như thể đang chán ngán.
“Mấy giờ bố lên tàu Shinkansen?” Yumiko hỏi.
“Tám giờ hơn nên vẫn kịp. Đến Shin-Osaka lúc mười một giờ. Từ đó bố đi taxi đến nhà tang lễ luôn. Tại mọi người đã đi trước cả rồi.”
“Bố vất vả một chuyến rồi.”
“Ngại quá. Bố không ở bên hai mẹ con được.”
“Có ai muốn thế đâu. Hơn nữa, bố đã dành thời gian cho gia đình như thế này là tốt rồi.” Yumiko hướng mắt về phía Sonomi. Sonomi đang chơi với bạn chó bông trên ghế sofa.
Ba mươi phút sau tôi đã yên vị trên xe taxi. Điểm đến không phải ga Tokyo mà là Shiodome. Tôi đã đặt sẵn chỗ ở nhà hàng trên tầng thượng của tòa nhà cao tầng.
Bên cạnh tôi là chiếc túi du lịch. Trong đó có bộ tang phục. “Đêm nay, bố đến để giúp lễ trông quan, còn ngày mai thì có nhiệm vụ đón khách ở nhà tang lễ.” Tôi đã giải thích sẵn với Yumiko.
Thực ra, thầy Noda đã mất cách đây một năm. Có điều, lúc đó có chút sơ suất nên không ai liên lạc báo cho tôi. Thành ra, đến bản thân tôi cũng gần đây mới biết việc thầy không còn. Tôi chưa kể việc này với Yumiko. Điều đó mới may mắn làm sao!
Đúng tám giờ tôi có mặt ở nhà hàng. Phía bên kia các tấm kính chạy xung quanh như bao bọc lấy nhà hàng là toàn cảnh Tokyo về đêm. Tôi được nhân viên nhà hàng dẫn đến bàn bên cạnh cửa sổ thì thấy Akiha trong bộ đầm liền màu đen đã ngồi ở đó. Ánh mắt em khi ngước nhìn tôi dường như có chút rưng rưng.
“Em còn nghĩ là anh sẽ không đến cơ.” Em nói.
“Đời nào anh lại thế. Tại sao chứ?”
“Thì tại…” Em thở phù một cái. “Chuyện này vốn dĩ là không thể mà.”
“Không phải không thể. Anh đã giữ đúng lời hứa.”
“Em vui lắm. Nhưng mà…” Akiha cúi đầu.
“Sao vậy?”
Akiha nhìn thẳng, tay vươn về phía tôi. Ngón tay em chạm vào tay tôi đang đặt trên bàn.
“Em vui lắm nhưng mà… sợ.”
“Em nói cái gì thế.”
Tôi kêu nhân viên phục vụ tới và gọi hai ly sâm-panh.