← Quay lại trang sách

Chương 12

Thời gian vui vẻ vụt trôi trong chớp mắt.

Thời gian đó càng rực rỡ và sự hy sinh phải trả để có được nó càng to lớn thì nó lại càng vút nhanh khỏi bàn tay tôi.

Chúng tôi đã trải qua đêm Noel ở khách sạn. Akiha xinh đẹp, đáng yêu và nhất là còn quyến rũ hơn hẳn so với em của bất kể lúc nào trước đây. Chúng tôi ôm ấp nhau, da chạm da, làm tình với nhau, bốn mắt nhìn nhau đắm đuối, trao nhau những lời yêu thương mà chắc chắn sẽ phải xấu hổ mỗi khi nghĩ lại, khi cảm xúc dâng trào chúng tôi lại làm thêm một lần nữa.

Tôi tiếc nuối không dám ngủ, thậm chí cố gắng mở mắt ngay cả khi em đang nằm gối đầu lên cánh tay tôi.

“Em buồn ngủ thì cứ ngủ đi.” Tôi nói những lời trái ngược hoàn toàn với lòng mình.

“Em không sao mà,” Akiha nói. Thế mà vài phút sau đó, tôi đã nghe tiếng thở đều đều. Chiếc đồng hồ điện tử hiển thị đã hơn hai giờ sáng.

Tôi vừa cảm nhận hương tóc của Akiha vừa nhắm mắt. Tôi hồi tưởng lại những giờ phút như mơ nhưng tận sâu trong tâm trí vẫn có việc cần suy nghĩ. Ngày mai tôi sẽ làm nhiệm vụ đón tiếp ở hội trường nhà tang lễ tại Osaka. Vì thế tôi đã xin nghỉ phép. Sau khi xong việc đón khách viếng, tôi sẽ trở về nhà. Về nhà của tôi.

Đó là căn nhà nơi có gia đình tôi đang đợi. Ở đó có người phụ nữ không phải Akiha và con tôi do người phụ nữ đó sinh ra. Đó vốn dĩ là vị trí của tôi. Mẹ con cô ấy, những người không biết gì cả, đã trải qua đêm Noel như thế nào rồi? Nghĩ tới đó thôi, tôi lại thấy tim mình đau nhói. Chừng nào tôi còn chưa chia tay Akiha thì sẽ không thể nào thoát khỏi nỗi đau đớn này. Để có những giây phút hạnh phúc bên Akiha thì đó cũng là một trong những cảm giác tôi phải gánh chịu.

Tham vọng, lạc lối, sợ hãi, dũng khí… Rất nhiều cảm xúc lướt qua trong tôi. Đầu tôi giống như những nút giao trên đường cao tốc. Đến khi chúng hoàn toàn hỗn loạn khiến tôi chẳng còn biết được cái gì vào cái gì thì cuối cùng cơn buồn ngủ cũng đến.

Sáng hôm sau, lúc tỉnh dậy, tôi đã không thấy bóng dáng Akiha bên mình. Tôi đoán em đang tắm nhưng lại không hề có tiếng động nào. Thấy kỳ lạ nên tôi ngồi dậy, kéo rèm che cửa sổ. Tokyo vào dịp Noel vẫn u ám chẳng khác gì mọi sáng. Thật không thể nào tưởng tượng nổi đây chính là thành phố làm nên cảnh tuyệt mỹ đêm qua.

Trên bàn có tờ giấy nhắn. Là chữ của Akiha.

“Chào buổi sáng. Anh ngủ ngon chứ? Em phải đến công ty nên về trước nhé. Cám ơn anh vì đêm qua. Em vui lắm!”

Tôi cầm tờ giấy nhắn trong tay, mắt nhìn khắp phòng. Túi xách của Akiha cũng không còn. Tôi kiểm tra cả tủ tường. Ở đó cũng chỉ có mỗi áo khoác của tôi. Kiểm tra tin nhắn thì thấy có tin của Shintani.

“Ông mặc bộ tang phục đến quán Pachinko đi. Cho quần áo ám nồng nặc mùi thuốc lá vào. Đừng có quên cả vết nhăn nhúm trên cà-vạt nữa nhé. Rồi cứ bộ tang phục đó mà về nhà. Cuối cùng, nhớ niêm phong ký ức hạnh phúc đêm qua lại.”

Đọc tin nhắn mà tôi thấy cảm động lắm. Đây toàn là những việc tôi chẳng hề nghĩ tới.

Theo lời bạn thân dặn, tôi mặc bộ tang phục rồi làm thủ tục trả phòng, sau đó vào quán Pachinko ở Shinbashi. Phải mười năm rồi tôi mới lại chơi Pachinko. Tôi cố gắng chọn chỗ dễ bị ám khói thuốc lá nhất rồi chơi đại.

Sau khoảng một giờ đồng hồ như vậy, tôi đến Yuraku-cho xem phim một mình. Đây là bộ phim tôi vốn định xem cùng Akiha. Phim hài tình cảm mà tôi không thấy thú vị chút nào. Chưa kể xung quanh còn toàn là các cặp đôi nên cảm giác cũng không dễ chịu gì.

Sau đó, tôi đi bộ đến ga Tokyo, mua hộp sushi rồi lên xe taxi. Vẫn chưa đến năm giờ chiều.

Lúc mở cửa nhà, lồng ngực tôi bị bủa vây bởi các dự cảm xấu. Oái oăm thay, tôi đã quen với việc đó rồi. Tay tôi mở cửa mà lòng thì phập phồng lắm nỗi bất an như: phải chăng chuyện với Akiha đã bị Yumiko biết mất rồi; nếu bị bại lộ thì phải làm sao; cho dù không bị lộ nhưng ngộ nhỡ tôi phạm phải sai lầm gì nghiêm trọng thì cũng sẽ bị nghi ngờ v.v…

Tôi vừa cởi giày thì Yumiko từ trong nhà đi ra. Tôi không dám nhìn thẳng mặt vợ. Tôi sợ phải dò xét xem biểu cảm cô ấy ra sao. Cảm giác bất an này cũng chính là thứ tôi phải gánh chịu, đổi lại cho hành vi ngoại tình.

“Bố về sớm thế. Mẹ tưởng tối bố mới về cơ.”

Giọng của Yumiko không khác gì mọi khi. Tôi cuối cùng cũng dám ngẩng mặt lên nhìn cô ấy.

“Thì cũng bị rủ đi nhậu đấy nhưng bố từ chối rồi. Tại người mệt thật.”

“Bố vất vả rồi. Người mệt cũng phải. Bố mau thay đồ đi. Mùi thuốc lá nồng quá.”

“Chẳng nồng thì sao. Xung quanh toàn người hút như trĩ ấy.”

“Mấy chỗ như vậy thì tránh làm sao được.”

“Sonomi đâu?”

“Con đang ngủ. Sáng ra con bé sang bạn chơi nên chắc mệt. Nhưng cũng đến lúc phải đánh thức con bé dậy rồi.”

“Đây là quà. Bố lỡ bữa trên tàu Shinkansen nên bụng đói meo.”

Nhìn hộp sushi, Yumiko mỉm cười. “Thế để mẹ pha trà nhé.”

Gương mặt tươi cười của vợ giúp tâm trạng tôi thoát khỏi xiềng xích.

Lúc đi về phía phòng ngủ, tôi thấy chiếc túi giấy rơi trên sàn. Cái túi trông quen quen. Chắc chắn là cái túi đựng ông già Noel làm từ vỏ trứng. Có lẽ buổi tiệc Giáng sinh ở trường mầm non đã kết thúc tốt đẹp.

Tôi thay đồ xong thì ra phòng khách. Sonomi trông như mới dậy đang ngồi thẩn thơ ở ghế sofa. Thế mà vừa thấy tôi, con bé trợn tròn mắt.

“Bố về rồi!”

“Chào con gái!” Tôi ngồi bên cạnh Sonomi.

Tôi vừa bông đùa với con gái vừa chờ vợ pha trà. Đây đúng là khoảng thời gian hạnh phúc và yên bình bên gia đình. Tôi không thể nào đánh mất nó được. Tôi hiểu điều đó. Nhưng mặt khác, ngay cả lúc này tôi cũng đang chịu một nỗi đau khác với đêm qua. Đêm qua, tôi đau đớn vì phản bội vợ mình. Bây giờ nhớ tới Akiha tôi lại thấy chua chát.

Tờ giấy nhắn đặt lại trên bàn khách sạn lướt qua đầu tôi. Hóa ra em hiểu. Rằng hôm nay tôi nên cố gắng về nhà sớm.

Không được để chuyện này tiếp diễn mãi. Chỉ có tâm tư bức bối đó cứ phình dần lên trong tôi.

Tối hôm sau, tôi bị Shintani gọi đi nói chuyện. Thực ra, đúng lúc tôi cũng đang định gọi cho gã. Đương nhiên là để thể hiện lòng biết ơn.

Khi biết mọi chuyện kết thúc suôn sẻ, Shintani thở mạnh một hơi thật sâu rồi uống bia tươi.

“Tôi yên tâm rồi. Nhưng chỉ một lần này thôi nhé. Chiêu diễn kịch này cũng không dùng nhiều được đâu.”

“Cám ơn ông đã yểm trợ tôi.”

Tôi kể chuyện tờ giấy nhắn để lại ở khách sạn. Tôi cũng thử nói ra phỏng đoán của mình là Akiha giữ ý cho tôi nên đã im lặng rời khách sạn trước.

“Chắc vậy,” Shintani nói. “Có điều, tôi nói trước cho mà biết. Cô ấy cũng chẳng phải chỉ vì không muốn làm ông phải lao tâm khổ tứ thôi đâu. Chủ yếu là cô ấy không muốn để ông phải nói dối một cách vụng về.”

“Có khác gì nhau đâu nào.”

“Khác hoàn toàn chứ. Tại sao lại không muốn ông phải nói dối một cách vụng về? Là vì lời nói dối đó sẽ bị lộ tẩy ngay. Ông lo lắng việc hai người bị bại lộ với vợ thì cô ấy cũng vậy. Cô ấy không muốn phá hỏng mối quan hệ với ông, cũng e ngại việc bị vợ ông trách cứ nên đã để lại mẩu giấy nhắn đó rồi ra về trước. Ông phải đón được tâm ý của đồng phạm với mình chứ.”

Lời của Shintani thật có sức thuyết phục. Có điều, tôi thấy hơi chối tai với cách gọi đồng phạm.

“Dẫu thế thì cô ấy đã phải chịu thiệt thòi nhiều.” Tôi yếu ớt nói.

“Đương nhiên!” Shintani đáp dứt khoát. “Ông để tôi phải nói bao nhiêu lần đây. Đã là ngoại tình thì chịu đựng nhiêu đó là đương nhiên. Cô ấy không được ở cùng ông cả đêm giao thừa, cả dịp Tết nữa. Chỉ cần tưởng tượng tới người đàn ông của mình đang vui vẻ bên vợ và con anh ta thì lòng chẳng như kiến cắn à. Đó là hình ảnh chính xác về người thứ ba đấy. Nếu cô ta thấy cay đắng thì chỉ cần chấm dứt mối quan hệ thôi. Ông cũng không cần phải lo lắng về chuyện đó, có đau lòng thì cũng chẳng khác đi được.”

Điều gã nói từng câu từng chữ đều là vì tôi cả. Nếu đổi ngược lại vị trí của hai chúng tôi thì chắc chắn tôi cũng sẽ nói với gã y như vậy.

Shintani làm bộ để ý một chút đến xung quanh rồi nói nhỏ.

“Lần trước tôi cũng nhắc ông rồi đấy. Tuyệt đối không được nghĩ đến chuyện chia tay với Yumiko, biết chưa?”

Tôi vừa liếm môi thì gã đập tay lên bàn như thể đang tức giận.

“Watanabe, đó chỉ là sự lạc lòng nhất thời thôi. Ông thử nhớ lại hồi yêu đương với Yumiko mà xem. Ông từng yêu cô ấy đúng không? Trong lòng ông chỉ có duy nhất người phụ nữ đó nên đã cưới cô ấy đúng không? Rốt cuộc thì lần này cũng thế thôi. Ông tưởng người phụ nữ mà giờ đây ông đang mê đắm có ý nghĩa đặc biệt với ông à? Ngay từ đầu đã chẳng có người nào như thế cả. Chẳng đâu trên thế giới này có hết. Làm gì có thứ gọi là sợi chỉ đỏ chứ.”

“Sợi chỉ đỏ?”

“Người ta hay nói đấy còn gì. Hai nửa định mệnh của nhau được gắn kết với nhau bằng sợi chỉ đỏ. Không phải ông nghĩ như thế đấy chứ? Người phụ nữ lần này mới chính là một nửa định mệnh của mình, chứ không phải người mình trót kết hôn…”

Tôi im lặng khiến Shintani tặc lưỡi với vẻ mặt ngán ngẩm.

“Để tôi bảo cho ông biết điều hay ho này. Cái gọi là sợi chỉ đỏ ấy là thứ mà hai người sẽ cùng xe và nó chỉ hoàn thiện duy nhất trong trường hợp hai người đó bên nhau cho đến khi bị cái chết chia lìa. Lúc đấy mới gọi là gắn kết với nhau bằng sợi chỉ đỏ.”

Đối với người theo chủ nghĩa hiện thực thì đây đúng là một câu chuyện kỳ lạ và lãng mạn nên tôi ngạc nhiên, nhìn gã chằm chằm. Không biết gã hiểu sao mà lại gật đầu mạnh.

“Hiểu rồi chứ gì. Tất cả đều chỉ là thuyết hệ quả không hơn. Nếu ông yêu đến chết đi sống lại thì không nói làm gì, còn nếu không phải như vậy thì nửa kia là ai cũng thế cả thôi. Yumiko không phải là đủ rồi hay sao? Ông chấp nhận đi. Ông hãy cùng với Yumiko xe lấy sợi chỉ đỏ cho mình. Như thế ông tuyệt đối sẽ không hối hận đâu.”

Tôi không đáp trả được gì trước lời lẽ hùng hồn của Shintani. Cũng chẳng thể nào đáp trả được. Bởi vì nội dung gã ra sức thuyết phục lại là một điều quá đỗi hiển nhiên, ly hôn đúng là việc không tốt lành gì.

Oái oăm thay, sau khi tạm biệt gã, điều đầu tiên tôi nghĩ tới chính là Akiha sẽ tiễn năm cũ và đón năm mới như thế nào.

Tôi vừa đi bộ vừa kiểm tra tin nhắn. Có tin nhắn của Akiha.

“Em vẫn chưa nói với anh. Em xin nghỉ phép từ mai để đi du lịch Vancouver rồi. Tại em có bạn bè bên đó. Mùng bốn em mới về. Chúc anh đón năm mới vui vẻ nhé. Em, Akiha.”

Tôi đứng sững mất một lúc, trên tay vẫn cầm chiếc điện thoại.

Tôi đâu phải người đàn ông hồn nhiên đến mức sẽ mỉm cười thanh thản rằng không cần phải lo lắng chuyện Tết nhất nữa, bởi vì Akiha đã thư thả đi du lịch nước ngoài rồi.

Tôi cất điện thoại, chân bước tiếp mà trong lòng ngổn ngang tâm tư phức tạp. Thú thực, tôi có nghĩ rằng: “Thế này thì đỡ cho tôi quá!” Akiha sẽ đi đến nơi không liên lạc được nên tôi chẳng cần bận tâm này nọ nữa. Tôi cũng không cảm thấy day dứt vì mặc cảm tội lỗi để mặc em một mình.

Có điều, thực sự như thế này cũng được sao? Lẽ nào tôi bằng lòng với việc luôn để Akiha nghĩ cho mình?