Chương 13
Giao thừa, Tết đơn giản chỉ là những ngày nghỉ vô vị.
Tôi ở nhà xem TV, làm bạn chơi cùng Sonomi, vừa thưởng thức các món ăn ngày Tết vừa uống rượu, buồn ngủ thì đi ngủ. Cứ thế, lặp đi lặp lại. Đến ngày mùng ba thì cuối cùng tôi cũng được đi ra ngoài. Hôm ấy tôi đưa Yumiko và Sonomi đi ăn ở một quán ăn gia đình. Ở đó tôi lại uống bia từ trưa. Trên đường về, cả nhà ghé qua ngôi đền ở ngay gần nhà. Tôi rút quẻ bói thì trúng quẻ Đại cát.
Những ngày không sóng gió êm ả trôi đi. Tôi xem mấy ngày đó chẳng có ý nghĩa gì hết. Nhưng đương nhiên là nó có ý nghĩa. Ý nghĩa nằm chính ở việc đã trải qua. Bởi vì, những người đã có gia đình như chúng tôi cần phải trải qua cái Tết theo cách như vậy.
Ngày mùng bốn tôi lái xe một mình đến nhà em gái ở Kawasaki. Tôi phải làm cái nhiệm vụ chán ngắt là đi giao chiếc xe thăng bằng ba bánh Sonomi từng chơi. Sonomi giờ chuyển sang thích xe đạp có bánh phụ. Con gái của em tôi thì vừa tròn hai tuổi gần đây.
Sau khi trao nhau những lời chúc tụng nhân dịp đầu năm mới, tôi được em gái chiêu đãi các món ăn nhanh gọn và đơn giản. Thậm chí, tôi ngạc nhiên khi có món rõ ràng chỉ mua ở siêu thị về rồi cứ thế bày lên đĩa. Thế mà em rể tôi, một công chức nhà nước lại rất hồ hởi nhập bữa. Cậu ta chắc chắn phải tăng hơn mười cân so với trước khi kết hôn. Có lẽ cậu ta không béo lên vì hạnh phúc mà bởi bị bắt ăn toàn những món thiếu chu đáo này. Kể ra thì em gái tôi cũng béo lên kha khá. Không còn thấy bóng dáng đường cong chỗ eo đâu nữa.
“Bác hơi gầy đi thì phải.”
Em gái nói thế làm tôi ngạc nhiên. Nó có ấn tượng hoàn toàn trái ngược về tôi.
Tôi kìm nén ham muốn trả treo rằng: “Có mà vợ chồng nhà cô béo quá ấy!” mà chỉ tư lự đáp: “Vậy sao?”
“Là do bác làm quá hay là chơi quá đấy?”
“Cô đừng có nói luyên thuyên. Anh rảnh thế bao giờ. Có mỗi công việc với gia đình đã đủ mệt bã ra rồi.”
“Em hiểu, em hiểu!” Em rể tôi gật đầu. “Đàn ông vất vả thật đấy bác nhỉ. Em cũng phụ vợ chăm con nhỏ nhiều lắm. Công việc cũng phải cố xong sớm.”
“Chỉ vì chú nhớ con gái chú đấy chứ.”
“Có phải mỗi thế đâu. Nhiệm vụ của người đàn ông chính là trân trọng gia đình. Em nói chuẩn chưa anh vợ?”
“Có lẽ thế!” tôi trả lời lập lờ. Bây giờ các câu hỏi kiểu như vậy khiến tôi đắng họng nhất.
Sau khi rời khỏi căn hộ chung cư của em gái, tôi thử gọi vào di động của Akiha. Bởi tôi nghĩ biết đâu em về rồi. Tuy nhiên, điện thoại không liên lạc được.
Cứ thế này mà về nhà thì cũng tiếc nên tôi cho xe chạy theo hướng ngược với Tokyo. Tôi không có suy nghĩ gì sâu xa. Tôi cảm giác có khi Akiha đã về nhà ở Higashi Hakuraku. Cho nên nếu lúc liên lạc được với em mà tôi ở gần luôn đó thì sẽ gặp nhau được nhanh hơn.
Dẫu vậy tôi cũng không đi thẳng đến Higashi Hakuraku mà rốt cuộc lại tiếp tục ì ạch lái xe đến Yokohama. Lúc ra khỏi đường cao tốc, tôi gần như đã chốt được đường hướng.
Tôi đỗ xe cạnh phố Chukagai rồi vừa lần theo trí nhớ vừa đi.
Tôi tới được quán bar Tổ bướm ngay lập tức. Tôi trộm nghĩ chưa biết chừng quán vẫn đang đóng cửa nghỉ Tết nhưng may thay cửa vẫn mở ra được dễ dàng. Ở quầy có một vị khách nam mặc âu phục, còn chỗ bàn là một cặp đôi.
Quý bà Sặc sỡ đang ngồi uống một mình ở chiếc bàn đặt trong góc quán. Dì ấy mặc chiếc áo len màu tím.
“Chào dì!” Tôi đứng trước mặt dì ấy. “Dì còn nhớ cháu không ạ?”
Dì ấy ngước mặt và sau khi suy nghĩ một chút thì mở to mắt.
“Cậu… là… bạn trai của Akiha…”
“Vâng!” Tôi gật đầu. “Cháu, Watanabe ạ. Chúc mừng năm mới dì ạ.”
“Ờ… Chúc mừng năm mới.”
Tôi cảm giác trong khoảnh khắc có nét luống cuống lướt qua gương mặt dì ấy.
“Cháu ngồi cùng có được không ạ?” Tôi chỉ vào chiếc ghế ở đối diện Quý bà Sặc sỡ và hỏi thử.
“Được thôi.” Dì ấy nhìn về phía cửa vào. Hình như để xác nhận xem tôi có dắt theo ai đó không.
“Cháu đi một mình ạ. Akiha đi vẫn chưa về.”
“Con bé đang đi đâu à?”
“Em ấy bảo đi Vancouver từ cuối năm ạ. Hôm nay em ấy về mà cháu vẫn chưa liên lạc được, thế nên cháu mới thử ghé qua đây một chút xem sao.”
Chú pha chế tóc bạc tiến lại gần. Tôi xem menu và chọn nước ổi ép.
“Cậu có đến đây thì cũng không gặp được con bé đâu.” Dì ấy đánh mắt nhanh về phía quầy.
Bất giác, tôi cũng nhìn theo hướng đó nhưng không thấy gì thay đổi. Chỉ có người đàn ông ngồi một mình quay lưng về phía này đang uống rượu. Đó là người đàn ông mặc bộ âu phục màu nâu, thân hình mập mạp. Còn mặt thì đương nhiên tôi không rõ.
“Cũng không phải cháu nghĩ em ấy sẽ tới đây ạ. Chỉ là cháu tiện đang ở gần đây thôi.”
“Vậy sao. Thế mời cậu cứ tự nhiên.” Dì ấy toan đứng dậy.
“Dì ơi…” Tôi vội bắt chuyện. “Dì có nghe em ấy nói gì về cháu không ạ?”
Dì ấy lắc đầu.
“Con bé đó chẳng nói gì với tôi về bản thân nó cả. Không phải chỉ riêng tôi mà có lẽ là nó không nói với bất cứ ai. Còn với cậu thế nào thì tôi không biết.”
“Em ấy nói cho cháu cũng vừa phải thôi ạ. Cháu cũng không rõ có phải là tất cả không.”
“Việc muốn biết về nửa kia của mình là việc cần xem lại. Bởi có biết hết thì hầu như cũng không có gì tốt lành cả.”
“Cháu cũng không có ý phải biết tất cả. Cháu chỉ băn khoăn không biết em ấy nghĩ thế nào về cháu thôi ạ. Cháu nghĩ là dì đã biết rồi. Thực ra, cháu…”
Tôi cắt ngang ở đó là bởi Quý bà Sặc sỡ giơ bàn tay phải lên, lòng bàn tay hướng về phía tôi như thể ngăn tôi lại. Dì ấy nhíu mày, môi dưới trề ra.
“Đã bảo chuyện đó cậu không cần nói với tôi mà. Nhìn là tôi biết rồi. Bình thường cậu vẫn đeo nhẫn đúng không? Hình như lúc gặp Akiha thì cậu tháo ra nhưng cậu đâu thể xóa nổi cái vệt nhẫn trên ngón tay. Những chuyện như vậy lọt khỏi mắt phụ nữ làm sao được.”
Tôi nhìn bàn tay trái của mình. Đúng là ngoài những lúc gặp Akiha thì tôi đều đeo nhẫn. Nếu tháo ra thì riêng chỗ đó da trắng hơn một chút. Vì không bị cháy nắng.
“Hình như tôi nói nhiều lần rồi nhỉ. Tôi không nghe con bé nói gì hết. Hôm nó dắt cậu đến đây tôi cũng mới lần đầu tiên được biết về cậu. Sau đó nó cũng chẳng nói gì thêm nữa.”
“Vậy ạ…”
Dường như Quý bà Sặc sỡ có gì đó kỳ lạ. Lần gặp trước, tôi cảm giác dì ấy rất muốn nói chuyện với tôi thế mà hôm nay tôi thấy dì ấy thậm chí còn như khó chịu với tôi vậy. Tôi đoán hay tại dì ấy chưa say lắm.
“Xin lỗi nhé. Tôi chẳng thể làm gì, kể cả là việc nói chuyện gì đó có ích cho cậu. Nhưng tôi sẽ không nói xấu đâu nên cậu mau về nhà và dành thời gian ngày nghỉ Tết cuối cùng cho gia đình đi. Như thế còn có ý nghĩa hơn đó.” Quý bà Sặc sỡ đứng dậy và biến mất phía sau cánh cửa có đề Khu dành riêng cho nhân viên.
Rõ ràng dì ấy đang tránh né tôi. Tôi nhìn sang chỗ quầy thì dường như cả chú pha chế tóc bạc cũng không thèm để ý đến tôi nốt. Tôi lấy làm khó hiểu nên uống cho xong cốc nước ổi ép.
Tôi trả tiền rồi nhanh chóng rời khỏi quán. Tôi thử gọi cho Akiha thêm lần nữa nhưng vẫn không liên lạc được.
Đúng lúc tôi dợm bước quay về bãi đỗ xe trên phố Chukagai thì nghe thấy tiếng gọi: “Anh gì ơi!” từ phía sau lưng. Tôi không nghĩ đó là tiếng gọi mình nên cứ thế tiếp tục rảo bước. Bỗng đâu, có tiếng chân đuổi theo.
“Cho tôi hỏi một chút!” Là giọng đàn ông. Lần này tiếng nói to hơn một chút.
Tôi dừng chân, ngoảnh lại phía sau. Một người đàn ông mặc chiếc áo khoác màu be nhạt đang tiến về phía tôi. Tôi còn nhìn thấy bên trong là bộ com-lê màu nâu qua khoảng hở của áo khoác. Cà-vạt cũng là màu nâu luôn.
“Anh gọi tôi à?”
“Đúng. Chính là anh.”
Người đàn ông mang khuôn mặt chữ điền, xương hàm bạnh ra. Lông mày rậm, đường nét khuôn mặt khiến người ta dễ liên tưởng là người vùng Kyushu. Hơn nữa, làn da rám nắng trông như dân chơi golf. Tuổi có lẽ cỡ chừng năm mươi lăm.
“Tôi làm phiền anh một chút có được không?” Ông ta hỏi.
“Anh định quảng cáo cái gì à? Nếu là như vậy thì…” Nhìn thấy thứ ông ta lôi ra từ túi trong của áo, tôi nghẹn lời. Chính là thẻ ngành cảnh sát.
Ông ta có vẻ hài lòng về phản ứng của tôi, miệng nhoẻn cười đầy ẩn ý.
“Tôi là cán bộ cảnh sát tỉnh Kanagawa. Tôi có chuyện cần nói với anh. Không biết anh có sẵn sàng hợp tác không? Cũng không mất nhiều thời gian của anh đâu.”
“Có chuyện gì vậy? Tôi là người ở Tokyo mà.”
“Vậy à. Có điều, nó lại không liên quan tới nơi anh ở.” Ông ta cất thẻ ngành rồi hạ giọng nói. “Chuyện tôi định nói với anh là về cô Nakanishi Akiha cơ.”
Cái tên không ngờ tới được thốt ra khiến tôi không khỏi bối rối. Ngay sau đó, tôi chợt nhớ ra ông ta.
“Anh đã ở quán Tổ bướm…“
Chính là vị khách nam ngồi ở quầy. Hình như ông ta đã nghe câu chuyện của tôi với Quý bà Sặc sỡ.
“Tôi là người có mặt ở quán đó trước. Sau đó thì anh mới đến và bắt đầu nói chuyện với bà Hamasaki. Cho nên câu chuyện mới lọt vào tai tôi. Chứ tôi tuyệt đối không nghe trộm. Là nó cứ đập vào tai tôi.”
Tôi nhớ ra tên thật của Quý bà Sặc sỡ chính là Hamasaki Myoko.
“Dì Hamasaki có biết anh chính là người bên phía cảnh sát không?
“Đương nhiên biết. Bởi vì xét theo một nghĩa nào đó, tôi còn là khách quen của quán nữa.”
Tôi nhớ lại việc dì ấy cứ bồn chồn nhìn về phía quầy. Hóa ra dì ấy đã biết về người đàn ông này.
“Anh cho tôi khoảng ba mươi phút được không? Mười lăm phút cũng được.”
Ông ta đã nói ra tên Akiha thì tôi làm sao cứ thế đi về được nữa chứ. “Vậy tôi chỉ có ba mươi phút thôi.” Tôi nói với ông ta.
Mới Tết ra nên chẳng mấy quán vắng khách. Mãi chúng tôi mới tìm thấy quán nước theo hình thức tự phục vụ. Bên trong quán đông nghẹt khách.
Người đàn ông này tên là Ashihara, cảnh sát hình sự thuộc đội điều tra số 1 tỉnh Kanagawa. Đó là nơi chuyên thụ lý các vụ án giết người. Điều này chỉ cần xem phim truyền hình thì ai cũng biết.
Ông ta hỏi xin tôi danh thiếp nên tôi buộc lòng phải đưa ra.
“Anh có hay đến cái quán lúc nãy không?” Ashihara vừa nhìn danh thiếp của tôi vừa hỏi.
“Hôm nay là lần thứ hai.”
“Lần trước ai dẫn anh đến đó vậy?” Ông ta nhìn tôi với ánh mắt thăm dò. Tôi trộm nghĩ đây chắc là ánh mắt của cảnh sát hình sự.
“Cô Nakanishi dẫn tôi đến.”
Ông ta có vẻ hài lòng với việc được nghe cái tên đó thốt ra từ chính miệng tôi và mỉm cười.
“Cô Nakanishi Akiha phải không?”
“Đúng vậy.”
“Xin phép hỏi mối quan hệ giữa anh với cô Nakanishi Akiha là gì vậy?”
“Chúng tôi làm cùng cơ quan. Cô ấy là nhân viên thời vụ đến làm ở bộ phận của chúng tôi từ mùa hè năm ngoái.”
“Ra vậy, hai người là đồng nghiệp. Còn gì khác nữa không?”
“Ý anh là sao?”
Tôi vừa hỏi lại thì Ashihara lắc đầu, miệng cười đầy ẩn ý.
“Anh Watanabe này, cái trò quanh co chẳng có gì hay hớm hết. Anh không nói rõ ra ở đây thì tôi cũng tự có cách điều tra. Hay anh muốn như vậy?”
Khẩu khí nắn gân khiến tôi cảm nhận được sự khó chịu đang lan rộng nơi lồng ngực. Đồng thời, tôi cũng thừa nhận đúng như ông ta nói. Một khi ông ta đã nghe cuộc trò chuyện của tôi ở quán Tổ bướm thì gần như toàn bộ sự thật đã rõ ràng. Nếu là người thiếu nhạy bén thì không nói làm gì, đằng này người ta lại là cảnh sát hình sự.
Tôi thở dài một hơi.
“Chúng tôi đang hẹn hò. Thế đã được chưa?”
“Tôi đã trách cứ gì đâu mà anh phải mang gương mặt như thế nhỉ. Tôi cũng không có ý định điều tra về anh. Kể cả mối quan hệ giữa anh với cô ấy đương nhiên tôi cũng không lộ cho những người xung quanh biết. Anh cứ tin vào tôi.”
“Thế thì anh nói vào việc chính luôn đi. Anh đang điều tra về vụ án gì vậy?”
Tôi thử nói với giọng điệu cứng rắn một chút. Chắc cũng chẳng có hiệu quả lắm đâu nhưng Ashihara lại gật đầu.
“Đúng vậy. Tôi cũng không có ý định vòng vo. Anh có biết về vụ án xảy ra vào khoảng mười lăm năm trước tại biệt thự nhà Nakanishi ở Higashi Hakuraku không?”
Tôi chưa kịp trả lời thì ông ta đã tự nói luôn: “Quả nhiên anh biết rồi nhỉ.” Chắc tại mặt tôi không biến sắc.
“Tôi có từng nghe cô ấy kể.”
“Thế thì câu chuyện sẽ nhanh hơn. Dẫu sao tôi cũng sẽ nói qua một lượt toàn bộ sự việc.” Ashihara lấy đôi kính từ túi ngực trong của áo rồi đeo lên và mở sổ tay. Hình như là kính lão. “Vụ án xảy ra vào ngày ba mươi mốt tháng Ba. Cô Honjo Reiko, thư ký của ông Nakanishi đã bị kẻ gian sát hại. Cảnh sát đã tiến hành điều tra theo hướng giết người cướp của nhưng vẫn chưa bắt được kẻ thủ ác.”
“Tôi cũng có nghe như vậy.” Tôi cầm tách cà phê lên. Vừa đưa tách cà phê lên gần miệng tôi chợt để ý tới ngày xảy ra vụ án, ngày ba mươi mốt tháng Ba.
Ashihara không động tới tách cà phê mà cứ thế tiếp tục câu chuyện.
“Nên là vụ án này sẽ hết thời hiệu truy cứu trách nhiệm hình sự vào năm nay.”
“Vậy sao.”
Vụ án xảy ra đúng vào mười lăm năm trước nên sẽ thành ra như vậy.
“Cho nên tôi đang cố gắng để ngăn điều đó xảy ra.”
“Tôi xem tin tức cũng thường thấy đúng như vậy nhỉ. Khoảng thời gian chuẩn bị hết thời hiệu truy cứu, cảnh sát sẽ rầm rộ mở lại các cuộc điều tra. Dù tôi thì thấy sắp hết mười lăm năm rồi mới cuống cả lên như thế thì có phần hơi trễ rồi.”
Ashihara lắc đầu với vẻ mặt đáng tiếc.
“Chính cách truyền thông như vậy đã khiến người dân đặt ra nghi vấn vụ án bị bỏ bẵng. Nhưng thực ra, vẫn có người tiến hành điều tra liên tục. Giống như tôi đây. Dẫu sao, việc đột nhiên tăng số lượng điều tra viên cũng đúng là hành động hướng vào dư luận mà rằng, chúng tôi không chỉ ngồi đó đếm đến ngày hết thời hạn truy cứu đâu đấy.”
“Anh đã liên tục điều tra trong suốt mười lăm năm qua à?” Tôi ngạc nhiên, nhìn ngược trở lại mặt viên cảnh sát.
Ashihara gãi đầu, mái tóc đã thưa bớt đôi ba phần.
“Không, anh hỏi tôi như vậy làm tôi nhói lòng đấy. Giữa chừng, tôi cũng có bị điều động, và đương nhiên tôi cũng phụ trách nhiều vụ án khác nữa chứ. Có điều, mấy năm trước, tôi lại được quay trở lại nhiệm sở hiện giờ nên mới tiếp tục theo đuổi vụ án xảy ra ở Higashi Hakuraku.”
“Cho nên anh đã ghé quán Tổ bướm hả?”
“Bà Hamasaki là một trong số những nhân chứng ít ỏi của vụ án. Hơn nữa, đến đó thì thi thoảng tôi còn gặp được cô Nakanishi Akiha. Mà ngoài ra nữa thì quán bar cũng còn một tác dụng vốn có của nó là thư giãn. Quán đó cũng khá yên tĩnh nữa.”
“Thế thì liên quan gì đến tôi? Chẳng cần nói thì anh cũng thừa hiểu là mười lăm năm trước tôi với Akiha chẳng có mối liên hệ nào hết.”
Ashihara cố nặn ra nụ cười.
“Tôi biết chứ. Cái tôi muốn hỏi anh chính là cô Nakanishi Akiha đã kể với anh như thế nào về vụ án đó.”
“Kể như thế nào là ý gì?”
“Tôi muốn nhờ anh thuật lại chi tiết nhất có thể nội dung câu chuyện cô ấy đã kể cho anh. Đương nhiên chỉ cần những phần liên quan tới vụ án này thôi, còn thì tôi không quan tâm tới việc riêng tư của hai người.”
Viên cảnh sát có vẻ định pha trò nhưng tôi không thể nào cười nổi.
“Tại sao tôi phải kể lại những chuyện đó? Cảnh sát các anh chẳng biết hết rồi còn gì.”
“Thế nên tôi mới muốn xác nhận. Biết đâu còn có chuyện mà chúng tôi chưa biết.”
“Nếu vậy, anh hỏi trực tiếp cô ấy có phải tốt hơn không?”
“Tôi đã nghe cô ấy thuật lại nhiều lần rồi. Đặc biệt là thời điểm sau khi vụ án xảy ra. Nhưng tôi không rõ nó có giống như những gì cô ấy kể với anh hay không.”
“Tại sao?”
“Bởi vì thường xuyên có trường hợp người ta kể được cho người thân thiết nhưng lại không thể nói cho cảnh sát hình sự biết.”
“Ý anh là cô ấy đang nói dối sao?”
“Không, không.” Ashihara xua xua tay trước mặt. “Không tiêu cực đến mức như vậy nhưng trước mặt cảnh sát hình sự ai cũng vô thức giấu giếm, trình bày không được rõ ràng mạch lạc. Thêm vào đó, ở thời điểm xảy ra vụ án cô ấy mới chỉ là học sinh cấp ba nên tôi nghĩ có thể còn nhiều chi tiết cô ấy không diễn đạt được do quá hoảng loạn. Mười lăm năm trôi qua, khi kể lại với một người hoàn toàn không biết gì về chuyện hồi đó là anh, biết đâu cô ấy có thể bộc bạch được những điều trước đây chưa thể nói ra. Tôi đang kỳ vọng như vậy đấy.”
Cũng không hẳn là tôi không hiểu những điều viên cảnh sát hình sự đang nói nhưng kiểu nói ấy cứ thoang thoảng mùi đáng ngờ. Cảm giác như ông ta còn ôm bụng giấu giếm điều gì.
“Chưa chắc tôi nhớ chính xác câu chuyện nghe được từ cô ấy đâu.”
“Không sao hết.” Ông ta lại mở quyển sổ tay, bắt đầu chuẩn bị ghi chép.
Tiến thoái lưỡng nan, tôi đành kể chi tiết nhất có thể câu chuyện nghe được từ Akiha. Vừa kể, tôi vừa nhớ lại khuôn viên căn biệt thự ở Higashi Hakuraku. Tại phòng khách rộng rãi, xa hoa đó đã từng có người bị giết, đến chính tôi đang kể lại đây cũng hoàn toàn không có chút cảm giác chân thực nào.
Sau khi kể đến đoạn các cuộc điều tra của cảnh sát diễn ra hết sức tỉ mỉ nhưng rốt cuộc vẫn chưa tìm ra thủ phạm, tôi có chút bối rối rồi nói thêm.
“Cô ấy còn kể người phụ nữ bị sát hại tên Honjo đó cũng chính là nhân tình của bố mình.”
Tôi thầm đoán biết đâu cô ấy chưa nói điều này với cảnh sát. Tuy nhiên, vẻ mặt của viên cảnh sát lại chẳng có gì đổi khác.
“Đó là toàn bộ những gì anh nghe được từ cô Akiha hả?”
“Đúng vậy. Anh có phát hiện được điều gì mới không?”
“Ừm, nói như thế nào nhỉ. Cảm giác như là có, mà cũng như là không.”
Ashihara uống nốt chỗ cà phê còn lại trong cốc. “Thế anh đã đi biển với Akiha chưa?”
“Biển á?”
“Phải. Cô ấy hẳn là rất thích bơi lội.”
Tôi thán phục không ngờ cảnh sát còn điều tra cả những chuyện như vậy.
“Bọn tôi chưa đi bơi bao giờ. Chúng tôi cũng mới hẹn hò từ mùa thu. Cô ấy thích lướt ván nên cũng có lần tôi định đi cùng. Chẳng may gặp thời tiết xấu nên rốt cuộc đã bị hoãn.”
“Lướt ván á. Quả đúng là cô ấy nhỉ. Hồi đó cô ấy còn theo học cả trường dạy lặn biển đấy. Người có tiền có khác.”
Tôi chưa từng được nghe về chuyện đó. Tôi vẫn còn chưa biết gì về Akiha. Tay cảnh sát hình sự này còn biết cô ấy rõ hơn tôi.
Ông ta đứng dậy.
“Đã ba mươi phút rồi. Xin lỗi đã làm phiền anh.”
Sau khi chia tay với viên cảnh sát hình sự, tôi quay trở lại bãi đỗ xe rồi lên xe về. Có điều, vừa đi được một đoạn thì tôi chợt nảy ra nghi vấn. Tôi bẻ lái về hướng khác với đường cao tốc.
Tôi đỗ xe bên hông công viên Yamashita rồi đi ra ngoài. Vừa ngắm cảng về đêm tôi vừa hồi tưởng lại lúc nghe Akiha kể về vụ án.
“Khoảnh khắc nhìn thấy xác chết, em đã ngất xỉu.”
Rõ ràng cô ấy đã nói như vậy. Vấn đề nằm ở đoạn sau.
“Hồi đó, thể chất em uốn ốm yếu, thi thoảng còn bị ngất do thiếu máu.”
Lúc nghe như vậy tôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì. Nhưng bây giờ tôi lại thấy có khúc mắc với câu chuyện ban nãy của viên cảnh sát hình sự.
Lặn biển ư? Thích bơi lội ư? Với một cô gái thể chất ốm yếu sao?
Hơn nữa, tôi còn nhớ ra thêm một chuyện. Chính là ngày xảy ra vụ án, ngày ba mươi mốt tháng Ba.
Hồi mới gặp, Akiha đã từng nói. Rằng: Qua ngày ba mươi mốt tháng Ba năm sau thì cô ấy có thể nói được nhiều hơn.
Đó chính xác là ngày hết thời hiệu truy cứu trách nhiệm hình sự.