Chương 14
Ngày đi làm đầu năm mới tôi luôn thấy căng thẳng. Bởi các dự cảm không may mắn cứ lướt qua ngực tôi, chẳng hạn như có khi nào mở email lên thì cả dãy thư báo cáo sự cố đang chờ hoặc liệu có khách hàng nào đó gọi điện thoại tới để phàn nàn không v.v… Nhưng riêng năm nay tôi còn có thêm một nỗi bất an khác. Đó là không biết Akiha có đi làm không. Bởi vì đến đêm qua tôi cũng vẫn chưa liên lạc được với em.
Ấy thế mà lúc đến cơ quan, tôi đã thấy Akiha đang tươi cười chuyện trò cảm ơn với các đồng nghiệp nữ thân thiết như hồi cuối năm ngoái ở gần chỗ của em. Sắc mặt em khỏe khoắn, biểu cảm cũng tươi tắn.
Tôi chào tất cả mọi người rồi lại gần nhóm các cô gái.
“Chúc mừng năm mới!” Tôi mở lời.
“Chúc mừng năm mới anh…!” Các đồng nghiệp nữ đồng thanh. Trong đó có cả Akiha.
“Mọi người nghỉ Tết thế nào? Có đi đâu không?”
“Bọn em chẳng đi đâu cả. Có mỗi Akiha là đi Canada thôi.” Một cô nói.
“Ồ…” Tôi nhìn Akiha. “Thích thế.”
“Tại em có bạn ở Vancouver.” Em trả lời với khuôn mặt bình thản.
“Thế về khi nào vậy?”
“Hôm qua ạ. Em về đến nơi khoảng trưa qua.”
“Trưa hôm qua?” Tôi bất giác hỏi lại.
“Anh Watanabe thì sao? Anh có về quê vợ không ạ?”
“Không.” Tôi lắc đầu. “Anh chỉ quanh quẩn ở nhà thôi.”
“Thế thì giống em rồi.” Một cô ở bên cạnh Akiha cười nói.
“Nhưng mà, như thế là thích nhất đấy,” Akiha nói. “Em thì nghĩ những người có gia đình rồi thì nên dành trọn mấy kỳ nghỉ như nghỉ Tết cho gia đình.”
Lời em khiến tim tôi đập dồn dập. Em quay sang bên cạnh như thể tránh ánh mắt tôi rồi cứ thế đi về chỗ. Nhìn theo lưng em, tôi cũng tách khỏi nhóm đồng nghiệp nữ.
Sau khi về chỗ ngồi, tôi ngẫm lại lời Akiha. Em đã về đây từ trưa hôm qua. Nhưng tôi lại không liên lạc được. Hóa ra em cố tình tắt di động và phớt lờ các tin nhắn của tôi. Đương nhiên, chắc chắn đó là do em có ý tứ muốn tôi tập trung dành thời gian bên gia đình đến tận cuối kỳ nghỉ.
Tôi lẩm bẩm trong lòng: Thật chẳng còn mặt mũi nào nữa!
Đúng như tôi đoán, tôi có đến mấy cái báo cáo về sự cố. Có điều, cái nào cũng không cần phải giải quyết ngay và luôn nên xem ra hôm nay tôi được ngồi ở văn phòng cả ngày.
Email cuối cùng trong hàng dài các email chính là của Akiha. Tôi phải chắc chắn không có ai ở xung quanh rồi mới len lén mở ra xem.
“Chúc mừng năm mới. Chúc anh Watanabe một năm mới tuyệt vời. Rất mong năm tới lại được anh giúp đỡ ạ. Em, Nakanishi Akiha.”
Tôi ngoảnh đầu chéo về phía sau. Gương mặt của em bị màn hình máy tính che mất nên tôi không thấy được. Nhưng tôi vẫn thấy thật hạnh phúc.
Đến chiều, một tờ giấy được chuyển qua chỗ tôi. Trên đó viết: Đêm nay công ty tổ chức tiệc mừng năm mới nên những người có nguyện vọng tham gia hãy viết tên vào đây. Đã có hơn mười cái tên được viết vào giấy. Trong đó có cả tên Akiha.
Tôi không có công việc gấp cần phải làm thêm nên đã thẳng tiến đến quán cùng các đồng nghiệp trẻ tuổi.
Giữa đường, trưởng phòng đuổi theo kịp nên tôi có chút thất vọng.
Hội trường chính là quán nhậu nằm trên phố Kayaba-cho. Chính là quán đã tổ chức tiệc chào đón Akiha.
Khác với hồi đó, Akiha đã hoàn toàn hòa nhập với không khí xung quanh. Em nói chuyện vui vẻ với người ngồi bên cạnh và uống rượu theo nhịp của bản thân.
Satomura ngồi bên phải em. Đó là cậu chàng hơi dị thích chơi tennis và thưởng kịch Kabuki.
Satomura bắt chuyện với Akiha mấy lần liền. Tôi không biết họ nói chuyện gì nhưng thấy nét mặt Akiha đối đáp lại có vẻ vui lắm.
Nữ đồng nghiệp tên Taguchi Maho cầm chai bia, mỉm cười bắt chuyện với tôi.
“Em có việc này muốn nhờ anh Watanabe giúp!” Cô ấy vừa rót bia vào cốc tôi vừa nói. Gương mặt rõ là đang toan tính chuyện gì.
“Việc gì vậy?”
“Chẳng là, sau khi xong ở đây, bọn em đang định đi hát karaoke. Chỉ hội trẻ với nhau thôi.”
“Ừ, hay đấy!”
Thế nên chắc lại chuẩn bị rủ tôi đi cùng đây mà. Nghe Akiha hát cũng không phải dở lắm. Tôi nhớ lại cái đêm gặp em ở trung tâm bóng chày.
Trớ trêu thay, việc Taguchi Maho nhờ tôi lại hoàn toàn khác với những gì tôi đang suy diễn.
“Thế nhưng vấn đề là người đó đó.” Cô ấy chỉ ngón tay ở dưới gầm bàn về một phía. Phía đó có trưởng phòng đang ngồi. Với khuôn mặt đỏ bừng, trưởng phòng đang vào cao trào rằng mục tiêu năm nay của bộ phận chúng ta là… Kẻ phải chịu trận không ai khác chính là một nhân viên trẻ đã vào công ty được hai năm.
“Trưởng phòng làm sao?”
“Thì người đó chỉ cần biết bọn em đi hát karaoke thôi là thế nào cũng đòi đi cùng. Lần trước cũng bị thế rồi còn gì.”
“Nói mới nhớ, đúng là thế nhỉ.”
Trưởng phòng cỡ năm mươi tuổi, lẽ dĩ nhiên không biết chút gì về các bài hát mới. Trưởng phòng sẽ bảo cấp dưới cứ thoải mái hát các bài hát đang nổi nhất, nhưng nếu ai đó mà hát thật thì anh ta sẽ ngay lập tức tỏ ra khó chịu.
“Ý là bảo anh xử lý thế nào đó với trưởng phòng hả?” Tôi dỗi dằn hỏi thì Taguchi Maho chắp hai tay trước mặt.
“Anh Ozaki đã nói là sẽ rủ trưởng phòng tới Ginza. Nhưng chỉ có hai người thì hơi căng nên nếu anh Watanabe đi cùng thì sẽ đỡ hơn.”
Anh Ozaki là trưởng nhóm cạnh nhóm tôi, hơn tôi hai tuổi. Là một người luôn nghĩ cho cấp dưới nên chắc anh ấy không nỡ thấy các bạn nhân viên trẻ rối như gà mắc tóc.
Trong tình huống này tôi có muốn từ chối cũng không được nên đành trả lời.
“Anh hiểu rồi. Không vấn đề gì.”
Đúng là ngay từ đầu Taguchi Maho đã nói “chỉ có các nhân viên trẻ.” Nên các trưởng nhóm ngấp nghé bốn mươi đâu được mời.
Cô nàng sung sướng cười híp mắt, còn rót thêm bia cho tôi. Tôi thở mạnh rồi nhìn sang phía Akiha. Satomura vẫn đang nhiệt tình bắt chuyện với Akiha.
“Anh Satomura cố gắng thật đấy. Hợp đồng của Nakanishi đến tháng Ba là hết hạn nên chắc anh ấy đang nôn nóng muốn làm gì đó trước lúc ấy đây mà.”
Tôi tí nữa thì phun bia trước lời nói của Taguchi Maho.
“Chuyện đó là sao?”
Tôi vừa hỏi thì trong khoảnh khắc Taguchi Maho lộ vẻ mặt như thể bị lỡ miệng, nhưng rồi cô nhỏ giọng.
“Chuyện em với anh biết ở đây thôi nhé!”
Có vẻ như đây là chủ đề cô nàng rất muốn nói.
“Anh Satomura yêu Nakanishi. Anh nhớ chuyện hồi tháng Mười một hai người bọn họ cùng tham gia hỗ trợ cho hội chợ thương mại không? Từ sau đợt đó, anh Satomura mê mệt cô ấy thì phải. Tuy anh ấy chưa tỏ tình nhưng mà em nghĩ chắc Akiha cũng tình trong như đã mặt ngoài còn e thôi.”
“Ồ…”
Trước đây, tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đồng nghiệp nam khác có tình cảm yêu đương với Akiha. Có điều, tôi còn bị em thu hút thì cũng không lấy làm khó hiểu chuyện những người đàn ông khác mê mẩn em.
Nhưng chuyện “Akiha cũng tình trong như đã mặt ngoài còn e” khiến tôi thấp thỏm không yên. Tôi vừa nghĩ đời nào em như thế nhưng lại cũng tự ti rằng nói thì nói vậy nhưng tôi đã có vợ con rồi.
Tăng một ở quán nhậu kết thúc thì chúng tôi chia thành hội trẻ và hội cha chú đúng như kế hoạch và mỗi hội thẳng tiến đến quán của mình.
Quán mà trưởng phòng tôi thích nằm ở rìa khu Ginza. Đó là quán karaoke snack thì đúng hơn là hộp đêm. Có hai tiếp viên ngồi vào ghế của chúng tôi. Cả hai cô đều trông không trẻ hơn tôi là bao.
Cùng với hai cô tiếp viên, trưởng phòng tôi giữ rịt cái micro. Tôi kéo khóa miệng từ lúc đó. Tôi vừa vỗ tay theo nhịp các bài như Subaru, Lắng nghe tiếng còi tàu nơi xa được hát bằng giọng khàn đặc vừa thầm nghĩ không hiểu mình đang làm cái gì nữa.
Tôi làm bộ đi vệ sinh rồi ra khỏi quán để gọi điện thoại. Đương nhiên là tôi gọi cho Akiha. Ngặt nỗi điện thoại không liên lạc được. Tôi không biết em đang tắt điện thoại hay đang ở nơi không có sóng nữa. Dẫu sao, chắc chắn em cùng những người trẻ tuổi khác đang tưng bừng ở quán karaoke. Chắc sẽ hát hết bài này sang bài khác và chưa biết chừng đến đoạn điệp khúc còn hát đồng thanh với nhau nữa.
Tôi nhớ lại lúc đi karaoke với Akiha. Em say quắc cần câu nên cuối cùng tôi phải đưa về. Đêm nay không biết sẽ thế nào đây. Chắc em không say đến mức như đêm đó đâu. Chắc không đến mức phải có ai đó đưa về đâu. Nếu thế thì chắc người sẽ đưa em về là Satomura.
Tôi vừa quay lại thì thấy trưởng phòng đang la lối hỏi tôi biến đi đâu rồi. Tôi vội chấn chỉnh tâm trạng lại ngay nhưng không được. Cuối cùng tôi bị bảo:
“Cậu hát bài gì đó đi!”
“Bài của Sazan được không sếp?”
“Ồ, Sazan à. Hay đấy!” Trưởng phòng vỗ tay. Sazan, vũ khí của lớp trung cao niên. Thứ âm nhạc duy nhất mà các ông chú có thể nghe cùng với mấy cô cậu thanh niên chính là Sazan. Thật là vĩ đại.
Ca khúc tôi vô tình chọn lại là Love Affair - Cuộc hẹn hò bí mật. Thực sự tôi không hề để ý, ấy vậy mà trong khi hát, tôi đã nhận ra đây là bài hát ngụ ý về chuyện ngoại tình. Thật chu đáo làm sao, đến sân khấu cũng là chỗ tôi quen thuộc.
Trưởng phòng chậm rãi vỗ tay theo nhạc. Thậm chí còn nới lỏng cà-vạt, người áp dính vào cô tiếp viên ở bên cạnh.
Bất chợt, lời Shintani văng vẳng, trong mắt mọi người chúng ta là bậc cha chú, không còn là đàn ông nữa. Hóa ra là thế. Chúng tôi là các ông chú. Bằng chứng là đêm nay tôi đã không thể đi karaoke cùng nhóm bên kia. Tôi không được hát cùng với Akiha. Tôi không còn là người trẻ tuổi nữa. Tôi đã là người thuộc về nhóm bên này.
Vừa thầm nghĩ như vậy, tôi vừa say sưa hát.
Sáng hôm sau, tôi đến công ty thì thấy Akiha và Satomura đã trở nên thân thiết.
Tôi tự nhủ không lý nào lại như thế được nhưng trông họ như vậy tôi cũng đành bất lực. Ít nhất, nhìn Satomura cũng nhận ra cậu ta đang lấy lý do gì đó để cố tiếp cận Akiha. Lộn ruột ở chỗ, Taguchi Maho nhận thấy điều đó nên đã ủng hộ, hay nói đúng hơn là ra sức hợp tác cho hai người bọn họ.
“Hôm qua thế nào em?” Vào giờ nghỉ trưa, tôi thử hỏi Taguchi Maho.
“Vui lắm ạ. Nhờ anh Watanabe đó ạ. Em cám ơn anh nhiều lắm!” Cô nàng hồn nhiên trả lời. Gương mặt tròn trĩnh, đôi mắt tròn xoe, chỉ nhìn thôi là tôi đã thấy ức sôi máu rồi.
Taguchi Maho kể cả nhóm ở quán karaoke khoảng ba tiếng. Mọi người đều khá say nên các cậu nam đã chia nhau đưa đồng nghiệp nữ về nhà.
“Cậu Satomura đó thì thế nào? Suôn sẻ chứ?”
Taguchi Maho dường như hiểu ngay ý nghĩa trong lời tôi nói. Gương mặt cô ấy chuyển sang vẻ đùa cợt.
“Đương nhiên là anh Satomura đã đưa Nakanishi về rồi. Mọi người chắc ai cũng biết cả rồi. Cả lúc hát anh ấy cũng bên cạnh cô nàng suốt.”
“Thế phía cô ấy thì sao?”
“Biết nói thế nào nhỉ. Em nghĩ cô ấy có nhận ra tình cảm của anh Satomura đó. Lại còn đồng ý để anh ấy đưa về bằng taxi nữa nên chắc cũng không ghét bỏ gì anh ấy đâu, phải không?” Taguchi Maho nhìn xung quanh một lượt rồi lấy tay che miệng thì thầm. “Chưa biết chừng bọn họ còn hôn nhau rồi cũng nên.”
Đương nhiên, chắc Taguchi Maho không có ác ý gì nhưng mỗi lời của cô lại như một mũi gai nhọn đâm vào tâm trí tôi. Cái gì mà hôn rồi chứ. Tôi thậm chí còn ghét luôn cái miệng cô nàng chu ra lúc nói đến từ đó.
Trong lúc làm việc, tôi len lén nhìn tình hình Akiha. Oái oăm thay, mỗi lần như vậy thì khung cảnh em đang vui vẻ nói chuyện cùng Satomura lại đập vào mắt khiến tôi rốt cuộc càng ức chế hơn.
Khoảng một lúc trước khi hết giờ làm, Satomura đi đến chỗ tôi. Cậu ta mỉm cười ngoại giao.
“Anh Watanabe phụ trách hạng mục chiếu sáng trang trí khách sạn Diamond ở Yokohama phải không a?”
“Thế thì sao?”
“Anh còn tài liệu dùng thuyết trình khi đó không ạ? Tại khách hàng có nguyện vọng muốn làm thiết kế tương tự và bây giờ em đang chuẩn bị đi đến chỗ họ ạ.”
“Bây giờ à? Cậu vất vả thật đấy!” Tôi lấy tập tài liệu từ ngăn kéo bàn và đưa cho cậu ta.
“Em thì không vấn đề gì nhưng cũng thấy ngại với Nakanishi a.”
“Nakanishi á? Cô ấy cũng đi à? Tại sao vậy?”
“Tại người phụ trách bên đó là nữ nên bên mình cũng dẫn theo bạn nữ thì không khí sẽ thoải mái hơn. Lần trước Nakanishi cũng cùng em tham gia họp với người phụ trách đó rồi, ấn tượng cũng tốt nữa.”
“Ồ…”
Tôi vốn nghĩ công việc của Akiha chỉ đơn giản là tổng hợp tài liệu. Thế mà nửa năm trôi qua, có vẻ em đã bắt đầu được giao nhiều việc hơn. Đương nhiên, cảm xúc của tôi không bình lặng. Em từ chối lời mời của tôi để đi ra ngoài cùng với tên đó… Mặc dù biết là vì công việc nhưng tôi vẫn cay cú.
Phải đến tận hai ngày sau tôi mới được gặp riêng Akiha. Em đã đi họp cùng Satomura sau giờ làm hai ngày liên tiếp.
“Có vẻ ngày nào em cũng bận nhỉ!” Vừa gặp tôi đã nói luôn.
“Em bị nhờ mà, còn cách nào khác đâu.” Giọng điệu Akiha thật thản nhiên.
Chúng tôi đang ở nhà hàng Ý dưới tầng ngầm khu Ginza. Tôi đã định sẽ bùng nổ.
“Canada thế nào em?”
“Vui lắm ạ. Lâu lắm rồi em mới lại đạp xe.”
Hội thoại của chúng tôi có vẻ chẳng ăn nhập gì với nhau. Nếu là trước đây, tôi ắt sẽ hỏi về việc em đột ngột đi Canada, việc sau khi về nước cũng chẳng thèm liên hệ. Nhưng tôi lại không thể hỏi.
“Cậu Satomura,” tôi vừa đưa miếng salad bạch tuộc lên miệng vừa nói. “Nghe đồn là thích em hả?”
Akiha đang im lặng ăn salad. Được một lúc, em nhìn tôi và vui sướng reo lên.
“Ngon quá!”
“Kìa em!”
“Em biết chứ,” em nói. “Anh ấy còn rủ em đi chơi mà!”
“Rủ em?” Tôi hỏi dồn. “Rủ đi đâu?”
Lẽ nào… Không phải là đi khách sạn đấy chứ…
“Xem kịch Kabuki.”
“Kịch Kabuki? À…” Tôi gật đầu. “Đúng kiểu của cậu ta nhỉ. Thế rồi sao?”
“Em từ chối rồi.”
“À, vậy sao.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng chưa được bao lâu thì em lại tiếp.
“Tại hôm đó em đi đám cưới một người bạn. Mặc dù em cũng hứng thú với kịch Kabuki.”
Tôi nhìn đăm đăm vào mặt Akiha.
“Nếu không thì em đã đi với cậu ta hả?”
“Không được ạ?” Lần này đến lượt em nhìn tôi. Ánh mắt em đổi màu lạnh lùng.
“Nhưng mà…”
“Em,” Akiha đặt chiếc dĩa xuống, “Đã từng can thiệp vào cuộc sống của anh chưa? Em đã từng phàn nàn gì về cuộc sống của anh những lúc anh không bên em chưa?”
Tôi muốn hỏi những người đàn ông ngoại tình trên thế gian này, rằng lúc như thế này thì nên trả lời sao cho ngầu. Bản thân tôi chỉ biết cúi mặt, lặng lẽ tiếp tục bữa ăn đang dang dở.
Thực sự tôi còn rất nhiều điều muốn hỏi. Nào là về vụ án giết người cướp của xảy ra tại Higashi Hakuraku. Hay về những sự việc không thể lý giải mà cảnh sát hình sự Ashihara đã hỏi. Hoặc về việc viên cảnh sát hình sự đó đang cố làm sáng tỏ điều gì đó trước thời điểm vụ án hết thời hiệu tra cứu. Rồi việc có thực sự vụ án ấy không can hệ gì đến Akiha hay không.
Ngặt nỗi, giờ không phải lúc thích hợp để hỏi. Vụ án từ mười lăm năm trước thế nào chẳng được. Bởi, thứ quý giá tôi cất công có được còn đang trượt qua các kẽ ngón tay và sắp rơi rồi đây.
. Bar có thể ăn uống, hát karaoke ngay tại quầy.