Chương 15
Để hoàn thiện một bản báo cáo đơn giản cần nhiều thời gian hơn ta tưởng. Bởi vì giữa chừng đầu óc ta thường hay lơ đễnh tận đẩu đâu. Nói thế không phải là ta không suy nghĩ gì mà ngược lại, những phiền muộn đang giăng mắc kín mít trong đầu ta. Vấn đề ở chỗ chúng có nội dung hoàn toàn không liên quan gì tới công việc, thêm nữa là dẫu lo phiền cũng vô phương giải quyết.
Tôi ngừng tay viết báo cáo để len lén nhìn sang phía Akiha. Satomura đang đẩy ghế sang bên cạnh em và cứ liên tục nói chuyện gì đó. Trên tay cậu ta cầm một tập như tài liệu nên chắc là họp về công việc. Có điều, tôi thấy nghi ngờ không biết có thật sự cần phải trao đổi qua lại kỹ càng đến mức như vậy không.
Tôi định lại gần chỗ hai người đó để lén nghe xem họ đang nói chuyện gì nhưng lại chẳng nghĩ ra được lý do thích đáng.
Ghen tuông trong yêu đương không phải trước đây tôi chưa từng nếm trải. Đương nhiên, khi bạn yêu ai đấy thì bạn sẽ ôm suy nghĩ như vậy dưới một hình thức nào đó. Có điều, chuyện ấy với tôi đã xa xôi lắm rồi. Tôi cũng chưa từng nghĩ ở cái tuổi này rồi mình còn nếm trải mùi vị đó lần nữa.
Thật là một ngày làm việc không hiệu quả nhưng may thay, gần đến giờ về thì cuối cùng tôi cũng hoàn thành xong bản báo cáo. Chẳng còn tâm trí đọc lại, tôi vừa tắt máy tính thì cậu đồng nghiệp Kato kém tôi năm tuổi tiến lại gần.
“Anh Watanabe này, chuyện thứ Bảy tuần này anh vẫn nhớ đúng không ạ?”
“Thứ Bảy á… À, nhớ rồi. Đám cưới của cậu chứ gì. Đương nhiên không vấn đề gì.”
“Với cả, lúc trước em có nhờ anh giúp em bài phát biểu tại hôn lễ… Cũng không vấn đề gì chứ ạ?”
“Ừ, không vấn đề. Nhưng mà tôi không đao to búa lớn được đâu đấy.”
“Anh nói gì cũng được ạ. Bởi cũng không có nhân vật tai to mặt lớn nào đâu. Chỉ có trưởng phòng là oai nhất thôi ạ.”
Tôi cười và gật đầu. Điệu bộ vui vẻ của trưởng phòng vào ngày hôm đó đã hiển hiện ngay trước mắt tôi.
Kato cũng có lời cả với các đồng nghiệp khác nữa. Tôi nhìn cậu ấy từ sau lưng, lòng thầm nhủ giờ chính là lúc cậu ta hạnh phúc nhất. Hồi xưa tôi cũng từng như thế.
Cưới xin là chuyện hầu như ai cũng trải qua một lần trong đời. Đối với mọi người xung quanh, đám cưới của người khác chẳng phải sự kiện to tát gì. Có điều, bản thân người đó lại không nghĩ như vậy. Họ lầm tưởng mình là đối tượng được mọi người chú ý. Đương nhiên là người ta có chú ý nhưng chỉ lúc diễn ra lễ cưới với tiệc cưới thôi. Còn khi những nghi lễ này kết thúc thì cũng là lúc cô dâu chú rể rớt khỏi vị trí ngôi sao.
Vậy sau lễ cưới, họ sẽ quay trở lại vị trí ban đầu chứ? Xin thưa thực tế không phải như vậy. Nam nữ sau khi kết hôn sẽ phải sống với chữ chồng của ai đó hoặc vợ của ai đó to đùng giữa mặt. Do đó, gần như hầu hết các cơ hội hồi hộp, khấp khởi chờ mong mà chúng tôi có được trước đây đều bị tước sạch. Cũng phải mất một chút thời gian cho đến khi tôi cảm nhận được nỗi đau đó. Trong số các từ hợp với từ tân hôn có lẽ phải kể đến từ ổn thỏa. Tuy nhiên, từ đó cũng ngay lập tức trở nên không phù hợp nữa. Người đầu tiên cảm nhận được cái sự không còn hợp nữa không ai khác chính là chúng tôi.
Tôi nhìn tấm lưng của Kato và tự thầm thì trong thâm tâm rằng kết hôn và lễ thành hôn khác nhau đó nhé. Lễ thành hôn thì vui vẻ. Bản thân tôi cũng nghĩ như vậy. Lễ thành hôn kết thúc trong một ngày. Cho dù có thất bại cũng sẽ chỉ kết thúc bằng câu chuyện cười. Nhưng cuộc sống hôn nhân thì kéo dài đằng đẵng. Con người ta không được thất bại trong hôn nhân.
Những suy tư phức tạp bủa vây tâm trí tôi trên đường trở về nhà. Tôi dừng chân bên cạnh tòa chung cư nhà mình và nhìn lên. Giờ tôi có thể ngay lập tức tìm ra cửa sổ của căn hộ nhà mình. Cửa sổ đó đang sáng đèn. Đó là thứ ánh sáng ấm áp. Tuy vậy, cũng có đôi khi tôi lại thấy ánh sáng đó như một kiện hành lý nặng trĩu.
Tôi về đến nhà đúng lúc Yumiko đang chuẩn bị bữa tối. Còn Sonomi thì đang ngồi trước TV xem phim hoạt hình.
Tôi đi về phòng ngủ và thay đồ. Trên thanh treo rèm cửa, có mấy chiếc mắc quần áo đang treo đồ lót, tất chân. Hình như đó là đống đồ giặt ban ngày chưa kịp khô. Trong đó có cả chiếc áo mặc trong của phụ nữ. Ấy là thứ đồ mà người ta vẫn hay gọi nôm na là áo của các bà thím.
Trước đây, trong một lần đi nhậu dịp nào đó, hội phụ nữ trong công ty tôi có nói chuyện với nhau. Rằng bọn họ đều có chiếc áo mỏng này nhưng khi hẹn hò sẽ tuyệt đối không mặc đến. Trong đó, còn có cô đã nói như thế này:
“Bạn em có đứa hẹn hò đúng vào hôm trời lạnh quá nên đã mặc áo đấy. Tại nó cầm chắc hôm đó sẽ không được mời đi khách sạn. Ai ngờ, sau đó vẫn bị rủ rê, mọi người nghĩ nó đã làm gì? Trước khi đến khách sạn, nó vào đại một nhà vệ sinh để cởi chiếc áo đó ra rồi vứt vào sọt rác. Chiếc áo cao cấp nên nó xót xa lắm mà cũng đành bấm bụng chứ tuyệt đối không muốn để bị lộ chuyện mặc cái áo đó.”
Hội phụ nữ nghe xong đều gật gù ra chiều hiểu được tâm trạng của cô bạn nọ.
“Đang yêu thì lại chẳng thế!” Tôi vừa nhớ lại câu chuyện của các cô gái vừa ngắm nhìn chiếc áo mỏng. Bởi lẽ không ai muốn cho nửa kia thấy những điểm xấu hổ, ê mặt của mình cả. Họ sẽ không cho nửa kia biết và cứ thế cố gắng cho đến khi kết hôn. Nói ngược lại, đó chính là kiểu đạt được rồi thì muốn ra sao cũng được.
Kể từ sau khi kết hôn, tôi cũng biết được rất nhiều điều ở Yumiko. Cô ấy từng nói không có sở thích yêu ghét đối với đồ ăn ấy thế mà sự thực là cô ấy cực ghét nấm hương và ớt chuông. Thể chất dễ bị lạnh nên mùa đông kể cả mặc váy hay quần cô ấy cũng đều mặc đến mấy lớp bên trong. Đương nhiên, thời còn yêu đương hẹn hò, tôi chưa bao giờ thấy cô ấy trong bộ dạng giống con lật đật như vậy. Ở nhà cô ấy cũng hiếm khi trang điểm. Mãi đến khi cưới về rồi tôi mới biết cô ấy gần như không có lông mày bên trái.
Đương nhiên việc này là có qua có lại. Bản thân tôi trước khi cưới cũng chưa từng dám xì hơi trước mặt vợ.
Nếu như yêu đương là cả hai bên cùng trưng ra những sở trường của bản thân thì kết hôn lại là sự phô bày các sở đoản. Bởi không còn nỗi lo lắng bị mất nửa kia nữa nên người ta cũng sẽ không nỗ lực hết sức để thu hút sự chú ý của nửa kia như lúc đang yêu.
Mặc dầu vậy, mọi người đều ngưỡng mộ việc kết hôn. Bản thân tôi trước khi kết hôn cũng từng như vậy. Những nỗ lực nhằm giành được tình yêu của đương kim bạn gái khi đó quá đỗi vất vả nên tôi chỉ muốn kết hôn cho yên chuyện. Cái giá đổi lại cho sự yên chuyện đó chính là việc mất đi rất nhiều điều. Lúc ấy, tôi đã không nhận ra được vấn đề này.
Hội trường hôn lễ của Kato là một nhà thờ ở Harajuku. Trong phòng chờ tập trung đầy đủ các gương mặt tôi đã biết từ trước. Akiha cũng có mặt. Cô dâu của Kato là nữ nhân viên của công ty bên cạnh. Hình như chính cô ấy đã mời Akiha. Akiha mặc bộ quần áo màu đen.
Và thật đau lòng, Satomura cũng có mặt. Cậu ta ngồi bên cạnh Akiha với vẻ đương nhiên.
Chẳng mấy chốc, nữ quản lý bên tổ chức lễ cưới hướng dẫn chúng tôi vào lễ đường. Lối đi dẫn tới đó được trải thảm nhung đỏ.
Hôn lễ được cử hành trên nền nhạc hòa tấu organ. Tôi chẳng có chút hứng thú nào với hình ảnh cô dâu chú rể mang vẻ mặt nghiêm túc và đột nhiên trở thành tín đồ của đạo Thiên Chúa. Mối bận tâm duy nhất của tôi chỉ có Akiha mà thôi.
Em đang quan sát lễ cưới này với tâm trạng như thế nào nhỉ? Chắc em sẽ không bị cuốn theo và ngưỡng mộ việc kết hôn hơn đấy chứ? Liệu em có trở nên chán ghét cuộc sống mang tên ngoại tình chẳng có gì đảm bảo cho ngày mai không?
Buổi lễ kéo dài đằng đẵng, rồi cũng đến đoạn cao trào bất thành văn là cô dâu chú rể bước ra khỏi lễ đường. Mọi người đứng cả dậy và nhìn theo hai nhân vật chính. Lúc đó tôi trông thấy rõ khuôn mặt Akiha. Trong khoảnh khắc, tôi đã bị sốc.
Trên mặt Akiha vẫn còn vệt nước mắt.
Lẽ nào lại có chuyện vớ vẩn thế được, tôi thầm nghĩ. Đoạn nào trong các nghi lễ thông thường này lại khiến em cảm động đến rơi nước mắt? Phải chăng em cảm động trước câu chuyện nhàm chán của mục sư? Hay là em khóc vì nụ hôn thề non hẹn biển của cô dâu chú rể? Hai người đó cũng đâu phải được gắn kết bằng mối quan hệ đầy kịch tính. Họ biết nhau qua một buổi hẹn hò tập thể rồi cứ thế dần phát triển mối quan hệ đến hôn nhân thôi mà.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Akiha đã nhìn về phía tôi. Sau đó, em vội vàng ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Tim tôi như thót lại.
Bởi tôi cảm nhận em như đang biểu lộ rằng:
“Anh không hiểu được đâu!”