← Quay lại trang sách

Chương 16

Đối với người đàn ông đang ngoại tình thì mùa đông là một mùa nghiệt ngã. Vừa mới qua đêm Noel thì giao thừa và Tết lại ập đến. Người đàn ông sẽ không được ở bên cạnh người phụ nữ anh ta yêu thương. Nhờ Akiha đã đi Canada nên tôi cũng đỡ được phần nào nhưng vẫn cứ thấp thỏm mãi.

Thế rồi, vừa thở được một hơi thì đã lại thấy gần đến ngày Valentine.

Phải mấy năm rồi tôi không còn cảm nhận Valentine là một ngày đặc biệt nữa. Nhất là từ sau khi Sonomi ra đời thì lại càng như vậy. Bản thân Yumiko cũng không làm gì đó tặng tôi vào ngày này. Cô ấy biết tôi không hảo ngọt nên không tặng chocolate. Tôi cũng không suy nghĩ gì về chuyện đó.

Nhưng năm nay thì không như thế được. Đó là ngày tôi không thể xem thường.

Ngày mười bốn tháng Hai rơi vào thứ Bảy. Thế nào mà lại đúng thứ Bảy chứ, tôi nhìn lịch mà muốn trầm cảm. Bởi vì, ít ra nếu rơi vào ngày thường thì có lẽ tôi còn làm được gì đó.

Điều khiến tôi như ngồi trên đống lửa chính là cậu chàng Satomura. Tôi tình cờ nghe được cậu ta hỏi ý kiến đồng nghiệp về một chuyện kỳ cục.

Rằng nếu mời một cô gái hẹn hò vào ngày Valentine trong khi cả hai còn chưa bước vào mối quan hệ yêu đương thì có bất thường hay không.

“Chẳng vấn đề gì hết.” Cậu đồng nghiệp kia trả lời. “Thường mọi người coi ngày đó là ngày con gái bày tỏ tình cảm, nhưng ngược lại thì có sao đâu.”

“Thế à. Mà đúng thế nhỉ. Đàn ông tỏ tình vào ngày Valentine cũng được chứ sao.” Satomura nói đầy ẩn ý với gương mặt như vừa được tiếp thêm dũng khí.

“Nhưng mà này, với điều kiện là cô đó phải chưa có người yêu nhé. Chứ nếu có bạn trai thì nhất định hôm Valentine người ta phải hẹn hò với anh yêu của người ta rồi.”

Có chứ, Nakanishi Akiha có người yêu rồi! Tôi muốn xen ngang câu chuyện.

Trớ trêu thay, Satomura lại tràn đầy tự tin gật đầu. “Chuyện đó không thành vấn đề. Tôi hỏi chính chủ rồi. Hôm ấy cô ấy chưa có cái hẹn nào cả. Nghĩa là cô ấy chẳng có nửa kia để mà hẹn hò.”

Nghe được cuộc chuyện trò ấy, lòng tôi trở nên u ám. Chẳng biết tự bao giờ, ngày Valentine lại trở thành ngày quan trọng đối với cả đàn ông đã có người yêu. Vị trí của nó còn ngang với đêm Noel. Bởi vì đàn ông luôn mang tâm trạng dịp gì cũng phải tận dụng để hẹn hò với người yêu.

Nói một cách ngược lại thì những ai không có người yêu chỉ còn nước mau chóng về nhà. Đặc biệt, đàn ông có vợ lại càng phải như vậy.

Các bà vợ trên thế gian này đều biết ngày này là ngày đặc biệt với những người yêu nhau. Nên nếu đức ông chồng của họ không về thẳng nhà thì giác quan thứ sáu của họ sẽ ngay lập tức bị đánh động. Nghĩ vậy mới thấy, việc nâng ngày này trở thành một sự kiện chính xác là kế sách của phe tóc dài. Nghĩa là họ đã tạo ra thêm một ngày nữa ngoài đêm Noel để kiểm tra xem đức ông chồng của mình có ngoại tình hay không.

Quả thật lần này thì vô phương, tôi tự bỏ cuộc. Màn kịch kiểu như đêm Noel là bất khả thi.

Thứ Năm đầu tiên của tháng Hai, tôi với Akiha đang dùng bữa tại Shiodome. Trong khi ngắm nhìn cảnh đêm, tôi nhận ra đây chính là nhà hàng chúng tôi đã dùng bữa vào đêm Noel. Tôi phân vân không biết có nên nói ra điều đó hay không. Tôi sợ chẳng may nói không khéo lại thành rước họa vào thân.

“Gần đây anh chẳng nói năng gì nhỉ.” Akiha nói, tay vẫn cầm ly rượu vang. Hình như đôi mắt em còn đang hơi gườm gườm tôi.

“Vậy sao?”

“Có phải anh đang nghĩ nên bỏ bớt mấy thủ tục lằng nhằng như dùng bữa hay nói chuyện mà đến luôn đoạn làm tình phải không?”

“Làm gì có. Sao tự nhiên em lại nói thế?”

“Thì bởi hầu hết đàn ông ai rồi cũng như vậy. Đó là bản chất rồi.”

“Chắc cũng có người như thế đấy nhưng không phải anh.”

“Thế thì tại sao anh lại im lặng với khuôn mặt khó đăm đăm như vậy?”

“Chẳng tại sao cả. Anh chỉ đang suy nghĩ chút chuyện thôi.”

Có lẽ Akiha nói không sai. Dạo gần đây, tôi gặp khó khăn trong việc nói chuyện với em. Nhưng đó tuyệt nhiên không phải vì tôi muốn nhanh được làm tình với em. Mà là bởi các chủ đề cần phải tránh như kết hôn, ngày lễ Valentine v.v… cứ tăng lên. Tôi cố gắng bước đi sao cho không giẫm phải mìn, nhưng cố quá lại thành ra chẳng nhấc nổi chân.

“Valentine này…” Thấy tôi vẫn im im nên Akiha khơi mào trước.

“Hả?” Tôi ngẩng mặt. Tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Em sẽ đi trượt tuyết cùng mọi người.”

“Trượt tuyết á? Mọi người nào?”

“Thì mọi người trong công ty đó. Nhóm các thanh niên độc thân. Taguchi đã rủ em. Thấy bảo địa điểm ở Yuzawa.”

“Hừm…”

Chắc Satomura cũng tham gia. Mà không biết chừng đây lại chính là trò do Taguchi Maho nghĩ ra để gán ghép cậu ta với Akiha thành đôi.

“Nên anh không phải lo lắng đâu. Về ngày lễ Valentine ấy.”

Tôi ngạc nhiên, nhìn mặt Akiha.

“Chắc anh vẫn đang lăn tăn xem liệu có thể làm gì đó giống đêm Noel không nhỉ?”

Tôi thở mạnh một hơi. Hóa ra em đã nhìn thấu tâm can tôi.

“Anh định làm một cái gì đó, nhưng mà…”

Tôi vừa dứt lời thì Akiha lắc đầu.

“Anh có một thói quen không tốt. Đó là sẽ bị cuốn theo không khí xung quanh và tiết lộ mọi chuyện quan trọng. Thế hóa ra anh luôn đau đáu chuyện ngày lễ Valentine à. Không sao đâu mà. Bởi thế nên em mới đi trượt tuyết.” Em đưa món gan ngỗng áp chảo kèm củ cải trắng ninh nhừ lên miệng.

Sau khi dùng bữa xong, tôi đưa em về như mọi khi. Và như mọi lần, tôi vào trong phòng, chờ em cởi áo khoác xong thì tiến lại gần ôm em. Tôi hôn em, mân mê mái tóc của em.

Nếu tất cả diễn tiến theo đúng như mọi khi thì sau đó chúng tôi sẽ đến bước làm tình. Nhưng đêm nay thì khác. Sau khi hôn, Akiha nhìn mặt tôi và hỏi:

“Những thứ bị mất đi nhiều lắm à?”

Tôi nghiêng đầu, không hiểu đầu cua tai nheo gì thì em lại tiếp.

“Kết hôn rồi thì sẽ bị mất đi nhiều thứ lắm đúng không?”

“Tại sao em lại hỏi như vậy?”

“Thì ở đám cưới hôm trước mấy người đã nói như thế mà. Trong đó có cả anh.”

Tôi nhớ lại lúc nói đến chuyện đó. Khi ấy tôi đã ngà ngà say.

“Nhiều chứ!” Tôi vẫn ôm em trong vòng tay mà trả lời.

“Anh đã bị mất gì rồi?”

“Nhiều lắm!”

“Nói thế thì ai mà hiểu được.”

“Đến một lúc nào đó thì em cũng…” Tôi nhìn chằm chằm vào mắt em rồi nói tiếp, “kết hôn rồi em khắc hiểu.”

Akiha mở to mắt, ngắm kỹ gương mặt tôi. Sau đó, em lại mỉm cười.

“Thế thì em phải nhanh kết hôn mới được.”

Đúng vậy. Tôi định trả lời mà không thể nào thốt ra thành lời.

Akiha đột ngột rời khỏi vòng tay tôi.

“Chúc anh ngủ ngon. Cám ơn anh đã đưa em về.”

Trong tình huống này tôi cũng chẳng có tâm trạng nào mà làm tình nữa.

“Ngủ ngon nhé!” Tôi đáp lời rồi bỏ lại căn phòng có em phía sau lưng.

Tôi cảm nhận được hai tiếng kết hôn đang lớn dần lên trong Akiha. Bởi em từng tuyên bố sẽ không yêu đương gì với người không định cưới mình. Cặp kè với người đã có vợ con như tôi có lẽ là việc nằm ngoài mong muốn của em.

Chắc phải chia tay thôi… Tôi nghĩ tới một việc đương nhiên. Nếu yêu Akiha thì tôi không nên trói buộc em hơn nữa. Đúng vậy, tôi đang trói buộc em. Nếu cứ như bây giờ em sẽ tiến thoái lưỡng nan.

Tôi về đến nhà thì thấy Yumiko đang nói chuyện điện thoại. Xem cách nói chuyện thì người ở bên kia đầu dây chắc là mẹ vợ.

“Lại có chuyện phiền phức nữa rồi.” Yumiko nói sau khi ngắt điện thoại. “Bà ngoại bảo phải làm phẫu thuật đầu gối. Nên bà phải nhập viện, nhưng vẫn lấn cấn chuyện ai chăm ông trong lúc bà ở viện. Bà bảo thế nhưng mẹ cũng không biết làm sao nữa.”

“Thế bác dâu thì sao?”

“Thấy bảo ngày đó bác có kế hoạch đi du lịch rồi.”

“Ngày nào thế?”

“Mười bốn với mười lăm. Cuối tuần mà.”

Nghe đến đây, tôi bỗng nảy ra một sáng kiến. Bởi quê Yumiko là ở Nagaoka.

Tàu Joetsu Shinkansen rất đông hành khách. Có nhiều thanh niên mang cả dụng cụ trượt tuyết, ván trượt lên trên tàu. Nếu không đặt trước chỗ thì chẳng còn ghế mà ngồi.

“Ngại thật đấy. Bắt cả bố phải đi cùng mẹ.” Yumiko ái ngại nói. Chúng tôi đã đặt sẵn ghế cho ba người ngồi. Sonomi ngồi ở giữa.

“Được rồi mà. Bố cũng có lịch gì đâu.” Tôi nói vậy và hướng mắt ra bên ngoài cửa sổ. Bầu trời thật quang đãng. Có lẽ, phải qua mấy ngọn núi nữa thì trời mới dần chuyển màu xám. Theo dự báo thời tiết thì phía biển Nhật Bản sẽ có tuyết rơi.

Tốt nhất là chỉ Yumiko và Sonomi về quê, nhưng tôi lại không dám nói ra điều đó. Nếu bị suy diễn theo hướng tôi đang có tính toán gì đó thì coi như xong phim. Vả lại Yumiko cũng không có vẻ gì là sẽ nói ra việc ấy. Thế nên, chỉ có thể đề xuất duy nhất một phương án. Đó là tôi cũng cùng đi.

Nhà tôi đến ga Nagaoka lúc quá trưa. Từ đó đến nhà Yumiko còn khoảng hai mươi phút đi taxi nữa.

Chỉ cần xong xuôi màn chào hỏi với bố vợ già cả thì xem như tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Yumiko nhanh nhẹn thay đồ rồi mặc tạp dề, còn bố vợ tôi thì vốn chẳng có việc gì với con rể hết. Bởi chắc chắn ông chỉ hào hứng được gặp con gái với cháu ngoại mà thôi.

Sau khi ăn xong bữa trưa muộn, tôi tìm kẽ hở để nhắn tin cho Akiha. Nội dung như sau:

“Tối nay, gặp nhau ở chỗ trượt tuyết đêm nhé. Anh sẽ mặc đồ màu xanh da trời và đội mũ đỏ. Thế nhé!”

Sau đó, tôi đến chỗ Yumiko đang rửa dọn trong bếp. “Chiều tối cho bố ra ngoài một tẹo được không?”

“Bố đi trượt tuyết à?”

“Ừ. Tự nhiên nhìn tuyết lại thấy ngứa ngáy chân tay.”

Tôi nói là có thể tôi sẽ đi trượt ở chỗ có đường trượt tuyết đêm.

“Thế cũng được. Nhưng bố đừng để bị thương đấy.”

“Bố biết rồi.”

Tôi thay đồ trượt tuyết rồi rời khỏi nhà lúc năm giờ chiều. Ở trên xe taxi, tôi kiểm tra tin nhắn nhưng không thấy Akiha trả lời. Chưa biết chừng em vẫn chưa đọc tin nhắn của tôi. Nếu vậy, có lẽ sẽ thú vị đây.

Đến ga Nagaoka, tôi lên chuyến Shinkansen chạy về hướng ngược lại. Mất khoảng ba mươi phút mới đến ga Echigo-Yuzawa. Từ đó, tôi di chuyển tiếp bằng taxi. Hai bên đường xuất hiện bức tường tuyết dày đặc.

Đến khu trượt tuyết, tôi thuê dụng cụ trượt rồi đi ra sân. Những bông tuyết đang nhảy múa phản chiếu ánh sáng của những bóng đèn trang trí, ánh lên lấp lánh.

Chỉ duy nhất một cáp treo đưa người lên đang chuyển động. Đường trượt cũng bị hạn chế. Lúc xuống khỏi cáp treo tôi quyết định sẽ chờ ở đây.

Ngày Valentine có khác, rất nhiều cặp đôi. Mắt tôi đăm đăm quan sát những người chơi trượt ván đang lũ lượt kéo xuống nhưng không thấy bóng dáng Akiha đâu.

Một cô gái đang xuống khỏi cáp treo, miệng cười nói rộn ràng. Tiếng cười nói này tôi nghe quen lắm. Đích thị là Taguchi Maho. Kính bảo hộ làm tôi không thấy được mặt nhưng qua chất giọng lanh lảnh và nội dung cuộc trò chuyện, tôi dám khẳng định là cô ta. Tôi cũng đại khái đoán được nhóm đi cùng gồm những ai. Nhưng chắc chắn, có trong mơ họ cũng chẳng thể nào ngờ được rằng một đồng nghiệp khác của họ cũng đang ở đây.

Có cả một người nom hao hao Satomura. Trớ trêu thay, tôi không thấy Akiha đâu cả. Tôi có chút bất an. Chưa biết chừng em không kịp đọc tin nhắn của tôi nên không tới chỗ đường trượt.

Tôi thử chờ thêm một lúc nữa nhưng Akiha vẫn không xuất hiện. Thôi đúng rồi. Em đang ở khách sạn.

Tôi định trước mắt cứ xuống đã nên bắt đầu trượt. Đúng lúc đó thì điện thoại di động nằm trong túi áo đổ chuông. Tôi phanh gấp để dừng lại và lấy điện thoại ra. Số điện thoại của Akiha hiện lên.

“Alo, anh đây.”

“Ai cho anh ở đấy chứ!” Tôi nghe thấy giọng Akiha.

“Hả? Ý em là sao?”

“Anh trượt theo hướng ngược với cáp treo đi. Đến chỗ có mấy cái cột trụ ấy.”

Tôi nhìn khắp xung quanh. Akiha đang ở đâu đó và đã nhìn thấy tôi.

“Em đang ở đâu?”

“Cạnh mấy cái cột trụ đó.”

Tôi trượt đúng như em nói, trong khi một tay vẫn giữ điện thoại áp bên tai. Rời xa khỏi khu vực cáp treo thì ánh đèn điện cũng dần heo hắt. Trời tối nên tôi không nhìn rõ mặt tuyết.

Có bóng người nhỏ bé đang đứng bên cạnh cột trụ. Tôi giảm tốc độ và tiến lại gần. Tôi cất điện thoại trở lại túi áo.

Akiha mặc đồ màu trắng. Em còn đội mũ trùm đầu kín mít.

“Anh ngốc thật đấy!” Em nói. “Anh đứng ở đấy thì làm sao mà em lại gần được.”

“Tại sao?”

Hỏi xong thì tôi mới chợt vỡ lẽ. Akiha không mang đồ trượt tuyết, cả ván trượt cũng không. Sau lưng em lấm chấm các dấu chân. Bởi em đã đi bộ lên đây.

“Sao em không đi cáp treo?”

“Thì tại…” Em cười. “Em bảo mọi người là em không đi mà.”

“Hả?”

“Thật ra là em đã từ chối chuyến đi trượt tuyết lần này. Thế nên nếu để mấy người trong công ty bắt quả tang ở đây thì không được hay cho lắm.”

“Nhưng giờ em đang ở đây mà?”

“Đấy là… bởi tin nhắn của anh.”

“Ý em là sao… Thế lúc đọc tin nhắn thì em đang ở đâu?”

Akiha thở phù một hơi. “Nhà em.”

Tôi ngã ngửa người, mông đáp xuống nền tuyết. “Nghĩa là em ở Tokyo… Đọc được tin nhắn nên mới đến tận đây hả?”

“Em đi gấp nên giờ cũng mệt.” Akiha cũng ngồi xuống bên cạnh tôi.

“Khoan đã. Anh chẳng hiểu gì cả. Sao em lại không đi cùng mọi người? Em bận gì à?”

Akiha lắc đầu.

“Có bận chuyện gì đâu. Vốn em cũng chẳng thích tham gia. Chưa kể còn có vẻ sẽ bị anh Satomura cầu hôn nữa.”

“Thế mà em vẫn bảo với anh là sẽ tham gia…”

“Em nói thế thì tốt hơn mà,” Akiha cúi đầu và bắt đầu vẽ tranh trên tuyết bằng bàn tay đang đeo găng.

Tôi thở dài.

“Em khiến anh nghĩ là em đang đi trượt tuyết trong khi thật ra là em ở nhà hả?”

“Thì cứ cho là thế đi.”

“Nhưng như thế em không buồn tủi sao?”

“Cỡ hai ngày thì có ăn thua gì. Em còn ở lì lâu hơn ấy.”

“Lâu hơn?”

Tôi vừa hỏi thì em vòng tay ôm đầu gối và giấu mặt giữa hai cánh tay.

Tôi ngẩn người ra. Một điều gì đó chợt lóe lên trong đầu tôi.

“Chuyện em bảo đi Canada hồi cuối năm cũng là giả nốt phải không?”

Akiha không trả lời. Tôi đặt tay lên vai em. “Tại sao phải như vậy chứ?”

Vai em run lên. Một thoáng sau, tôi nghe thấy giọng nói khẽ khàng.

“Tại em không muốn làm khổ anh…”

Tôi lắc đầu. Tôi không tìm nổi từ nào để nói mà chỉ lặng lẽ ôm em vào lòng.

“Nhưng mà em hạnh phúc lắm!” Akiha nói. “Em không dám mơ là đêm nay mình có thể gặp được nhau.”

Các bông tuyết lấp lánh phủ lên người chúng tôi. Mắt tôi dán lên nền tuyết trắng xóa. Em đã vẽ một hình trái tim lên đó. Và còn có cả một mũi tên xuyên qua trái tim đó nữa.