← Quay lại trang sách

Chương 17

Việc cùng chia sẻ một bí mật khiến tâm tư con người ta kết nối với nhau mạnh mẽ hơn.

Vào giờ nghỉ trưa, khi hội Taguchi Maho, Satomura đang sôi nổi nói chuyện về chuyến trượt tuyết thì ánh mắt tôi và ánh mắt Akiha ngồi cạnh đó thi thoảng lại bắt gặp nhau. Chỉ chúng tôi mới biết phía sau chuyến đi đó đã diễn ra màn kịch gì.

“Mọi người có trượt cả đường trượt đêm không?” Tôi cố tình hỏi thử.

“Có chứ ạ!” Taguchi Maho nói như reo lên. “Trời lạnh kinh khủng nhưng những bông tuyết rơi xuống sáng lấp lánh, lung linh, lãng mạn lắm luôn!”

“Thế cơ à! Giá kể được cùng người thương ở đó thì nhất luôn nhỉ.”

“Vâng. Lần sau nhất định em phải đến đó cùng người yêu mới được.”

Tôi sung sướng cười thầm trong bụng. Bởi vì, thời gian hạnh phúc tột đỉnh mà Taguchi Maho mơ tới thì tôi và Akiha đã cùng trải qua từ đời nào rồi.

Tuy nhiên, nếu hỏi rằng tâm trạng của tôi đã hoàn toàn phấn chấn trở lại chưa thì tôi bất đắc dĩ phải lắc đầu. Càng cảm nhận được sự đồng điệu trong tâm hồn với Akiha thì tôi càng nghĩ tới việc không thể tiếp tục mối quan hệ như hiện nay nữa.

Sau khi bị cho đo ván ở khu trượt tuyết đêm đó, tôi quay trở lại nhà mẹ Yumiko. Thật lòng, tôi muốn dắt em vào một chỗ trọ nào đó. Bởi tôi không muốn phải rời xa em.

Trớ trêu thay, người hãm phanh tôi lại không ai khác chính là Akiha.

“Em cũng không muốn rời xa anh đâu. Em muốn cứ bên nhau thế này mãi, muốn cùng anh đi đâu đó. Nhưng một khi chúng ta làm vậy thì mọi việc sẽ không thể vãn hồi. Chẳng đâu có chỗ trốn cho chúng ta hết, anh phải về nhà, sang đầu tuần hai đứa cũng phải đi làm nữa. Cho nên để có thể gặp nhau như trước giờ thì không được thay đổi gì hết. Đêm nay anh hãy về bên vợ đi. Em xin anh đấy.”

Cho đến giờ, không biết bao nhiêu lần tôi được cứu bởi ý chí mạnh mẽ và khả năng quyết định bằng cái đầu lạnh của Akiha rồi. Nhờ những lời của em, cuối cùng tôi cũng nhận ra sự ngu dốt của bản thân và tránh tự đẩy mình đến chân tường.

Thế nhưng tôi không thể lúc nào cũng dựa dẫm mãi vào em.

Vậy tôi phải làm như thế nào? Tôi có thể làm được gì?

Hôm nay tôi phải làm thêm nên về muộn một chút. Về đến nhà, vừa mở cửa đã thấy mùi cà-ri bay tới. Món cà-ri mọi khi. Chỉ có thể là món cơm hayashi ngọt vị hợp với sở thích của Sonomi.

Yumiko đang nói chuyện điện thoại với ai đó ở phòng khách. Cánh cửa kéo ngăn cách với phòng kiểu Nhật đang đóng nên chắc Sonomi đang ngủ.

“… Đúng là thế đấy. Trường mầm non của con nhà tớ cũng thế mà. Thế nên người ta mới nói bằng mọi cách phải cố phấn đấu cho con vào trường tư đó.”

Người ở đầu dây bên kia hình như là bạn thân thời sinh viên của vợ. Cô bạn đó cũng có con trạc tuổi con tôi nên thi thoảng hai bà mẹ lại than thở với nhau về việc nuôi dạy con cái. Hôm nay chắc lại nói về đường học hành của bọn trẻ đây mà. Sonomi vẫn còn học ở trường mầm non một năm nữa nhưng Yumiko đã tính sau đó sẽ cho con vào trường tiểu học tư thục.

Tôi ngồi xuống sofa, đọc báo được tầm năm phút thì cuối cùng cô ấy cũng gác máy.

“Bố về rồi đấy à. Thế có ăn tối luôn không?”

“Ừ.”

Yumiko vào trong bếp. Tiếng bật bếp vang lên. Chắc cô ấy định đun lại cà-ri.

Tôi không biết chính xác có bao nhiêu cặp vợ chồng ở Nhật Bản nhưng cho dù phân loại theo cách nào thì chắc chúng tôi cũng đều được xếp vào hàng tiêu chuẩn. Chúng tôi không khốn khó trong cuộc sống nhưng cũng chưa đến mức dư dả. Tiền tiết kiệm, tiền nợ cũng vừa phải. Chồng là nhân viên công ty. Công ty cũng đã niêm yết trên sàn chứng khoán nên trước mắt không có nguy cơ bị phá sản.

Yumiko có vẻ rất hài lòng với gia đình thuộc hàng tiêu chuẩn như vậy. Cô ấy tin tưởng rằng nhất định ngày mai sẽ tới không khác gì hôm qua và hôm nay. Cô ấy không có chút phòng bị nào cho những thay đổi kịch tính, những sự kiện nằm ngoài dự liệu.

Trong khi tôi lại cảm thấy người vợ như vậy là chưa đủ. Tôi hiểu những ngày bình thường, không có gì xáo trộn quan trọng ra sao, nhưng không thể phủ nhận một điều, cứ hễ nghĩ tới chặng đường đời dài đằng đẳng phía trước, mắt tôi lại đột ngột tối sầm lại. Cứ nghĩ tới việc mười năm nữa, hai mươi năm nữa tôi vẫn sẽ trải qua những ngày nhàm chán như thế này thì, không phải nói quá, tôi thậm chí đã cảm thấy sợ hãi.

Món cơm cà-ri được đặt trước mặt tôi khi tôi ngồi vào bàn ăn tối. Tôi vừa xem chương trình thời sự trên TV vừa ăn. Tôi ăn món cơm cà-ri được nêm nếm theo khẩu vị dành cho trẻ con.

Tôi chẳng có lý do gì để không mong muốn cuộc sống như thế này. Trước khi kết hôn, tôi đã tưởng tượng rất nhiều. Cũng từng nghĩ tới cả viễn cảnh phải ăn bữa tối sau khi trở về nhà từ công ty với toàn các món nấu cho vừa miệng trẻ con đến chán ngấy cả ra. Hiềm nỗi lúc nghĩ tới điều đó tôi thậm chí còn hào hứng mong ngày ấy tới. Xây dựng một gia đình bình thường đã từng là một trong những ước mơ của tôi.

Giờ đây, tôi lấy làm khó hiểu tại sao bản thân lại có thể từng nghĩ như vậy. Đồng thời, cũng ghê tởm chính bản thân tại sao giờ đây lại không thể nghĩ như vậy nữa.

Bên cạnh, Yumiko vừa uống trà vừa đọc báo trong khi tôi đang lẳng lặng ăn cơm cà-ri. Tôi vô tình liếc mặt báo thì thấy chình ình tiêu đề Bảng xếp hạng các trường tiểu học tư thục đập vào mắt.

“Bố nó này, bố thấy việc đi học bằng xe điện thế nào?” Yumiko dường như chỉ chờ tôi ăn xong là hỏi luôn.

“Thế nào là thế nào?” Tôi vẫn dán mắt vào TV.

“Bố thấy Sonomi có đi thế được không?”

“Hừm… Bố chịu.”

“Nếu không phải đổi tàu thì mẹ còn thấy yên tâm, đằng này phải đổi tàu tận hai lần nên mẹ cứ thấy bất an làm sao ấy.”

“Thế thì đừng cho con học ở chỗ xa như thế nữa.”

“Nói như bố thì nói làm gì. Tại ở gần không có trường nên đành phải thế đấy chứ. Mà thôi, chỉ cần con bé quen được thì chắc sẽ ổn. Có xa một tí cũng không sao hết!” Yumiko nhìn chằm chằm vào tờ tạp chí và thở dài.

Giọng điệu cô ấy như đang bàn bạc nhưng không phải cô ấy muốn nghe ý kiến của tôi. Thực chất, cô ấy chỉ muốn kiểm chứng suy nghĩ của bản thân còn việc hỏi tôi là để nói ra những suy nghĩ đã sắp xếp trong đầu. Nếu có điều gì cô ấy tìm kiếm ở nơi tôi thì có lẽ chỉ đơn thuần là ý kiến ủng hộ cô ấy.

“Mẹ nấu ngon quá!” Tôi nói, đứng dậy rồi đi vào nhà tắm. Tôi vừa ngâm mình trong bồn tắm vừa miên man suy nghĩ.

Nếu tôi đề nghị ly hôn thì Yumiko sẽ phản ứng như thế nào nhỉ? Chưa biết chừng cô ấy sẽ òa khóc. Ngày xưa, hồi đang yêu nhau, đã có lần chúng tôi thực sự chia tay. Cô ấy không để tôi thấy bản thân mình khóc nhưng mắt cô ấy lại sưng mọng cả lên.

Đương nhiên, sẽ không có chuyện cô ấy dễ dàng chấp thuận. Yumiko sẽ đòi hỏi tôi điều gì nhỉ? Đầu tiên chắc cô ấy sẽ bắt tôi phải chia tay với nhân tình. Ngặt nỗi, có làm như vậy thì cuộc sống của chúng tôi cũng chẳng thể trở lại như xưa. Chỉ có cuộc sống khó xử, phiền muộn chờ đợi chúng tôi ở phía trước mà thôi.

Cuối cùng, phải chăng chính cô ấy sẽ đưa ra quyết định rằng chỉ còn nước ly hôn? Có điều, chắc chắn cô ấy sẽ đưa ra nhiều điều kiện. Có lẽ cô ấy sẽ đòi nuôi Sonomi và tôi phải đảm bảo cho cuộc sống sau đó bao gồm chi phí nuôi dưỡng, giáo dục con gái. Đương nhiên, cô ấy sẽ yêu cầu cả tiền bồi thường tổn thất tinh thần.

Nếu như vậy, tôi buộc phải đáp ứng hết trong khả năng có thể. Bởi dẫu có thế nào thì tôi đã sai mười mươi.

Sau khi tắm xong, tôi bật máy tính ở trong phòng ngủ. Tôi lên mạng thử tìm căn hộ cho thuê. Chỉ cần một nơi giá thuê thật rẻ, đi lại công ty không quá bất tiện, dễ dàng gặp được Akiha là được. Tôi là đàn ông lại sống một mình nên cũng chẳng cần phòng rộng.

Trong lúc tra trên mạng, tôi nhìn một lượt khắp phòng ngủ. Căn chung cư này tôi mới mua được hơn hai năm. Cảm giác vẫn còn mới. Đây chính là mái ấm mà cuối cùng tôi cũng phấn đấu có được. Lúc mua nó, tôi có cảm giác như mình đã hoàn thành một trong những việc lớn trong đời.

Nếu ly hôn, tôi sẽ phải buông bỏ căn phòng này. Chuyện đó cũng là điều đương nhiên.

Hôm sau, tôi đang làm việc thì nghe lao xao tiếng đồng nghiệp nam ở sau lưng.

“Nakanishi, cô có khách đấy. Có điện thoại từ sảnh tiếp khách này.”

Hiếm khi có khách đến gặp một nhân viên thời vụ như Akiha. Tôi căng tai lên để nghe.

“Người đó nói tên là gì vậy ạ?” Akiha hỏi.

Người đồng nghiệp nam đang nghe điện thoại xác nhận tên khách với đầu dây bên kia rồi báo cho Akiha.

“Khách tên Ashihara. Thấy bảo là người quen của bố cô.”

Tôi ngạc nhiên. Ashihara, tôi đã nghe cái tên này ở đâu rồi. Chính là viên cảnh sát hình sự Ashihara. Là người tôi đã gặp hồi nào đó ở quán Tổ bướm.

Akiha ra nghe điện thoại và sau khi trao đổi điều gì đó thì em rời khỏi phòng. Chắc chắn em đi gặp viên cảnh sát hình sự đó.

Tôi xử lý công việc mà lòng thấp thỏm không yên. Rốt cuộc viên cảnh sát kia có chuyện gì mà lại tìm đến tận chỗ này.

Tôi thử hồi tưởng câu chuyện lúc gặp ông ta lần trước. Tại sao đến tận bây giờ ông ta vẫn đeo đuổi vụ án này? Vì vụ án chưa giải quyết xong, ông ta trả lời thế thì tôi cũng biết thế, nhưng tôi không hiểu lý do ông ta cứ lấn cấn về Akiha. Cho dù sốt ruột vì thời hiệu truy cứu của vụ án đã gần kề nhưng ông ta nghĩ sao mà cho rằng đến giờ này còn thu thập được manh mối từ chỗ Akiha?

Tôi không tài nào tập trung được vào công việc nên cuối cùng đã nhấc người lên khỏi ghế. Mặc dù chẳng bị ai nhòm ngó nhưng tôi vẫn giả bộ đi vệ sinh rồi cứ thế đi thẳng ra khu vực thang máy. Sảnh tiếp khách nằm ở tầng một.

Tôi đứng ở cửa ra vào của sảnh và quan sát tình hình phía bên trong. Các bàn hình chữ nhật được xếp thành dãy giống như trong lớp học và khoảng một nửa đã có người ngồi.

Tôi đã thấy Akiha. Còn cảnh sát hình sự Ashihara thì ngồi quay lưng về phía tôi. Không biết bị hỏi gì mà Akiha đang vừa cúi đầu vừa trả lời nhát gừng. Trông em như chỉ đang trả lời “Có” hoặc “Không” thôi vậy. Nét mặt em không chút biểu cảm.

Cảnh sát hình sự Ashihara đứng dậy. Akiha cũng ngẩng mặt lên nên tôi vội nấp đi. Akiha rời khỏi sảnh. Sau khi chắc chắn không thấy bóng dáng em nữa tôi mới bước vào sảnh. Đúng lúc viên cảnh sát đi ra khỏi cửa ra vào của sảnh.

Tôi đuổi theo sau và cất tiếng gọi. “Anh Ashihara!”

Tấm lưng rắn rỏi xoay nhẹ, gương mặt chữ điền của ông ta chậm chạp hướng về phía tôi. Trong khoảnh khắc, hình như ông ta không nhận ra tôi. Tuy nhiên, trong chớp mắt gương mặt ông ta đã nở nụ cười dễ mến.

“À!” Ashihara cất tiếng. “Chuyện hôm trước cám ơn cậu nhé. À, cậu là Watanabe nhỉ?” Sau khi liếc nhanh sau lưng tôi, ông ta nhìn tôi bằng ánh mắt như đang dò xét điều gì đó.

“Cậu đi theo cô Nakanishi đấy hả?”

“Không. Cô ấy không biết gì hết. Bởi cả chuyện tôi gặp anh hôm đó, tôi cũng chưa nói gì với cô ấy cả.”

“Vậy sao. Nhưng mà tại sao vậy?”

“Vì không hiểu sao tôi cứ thấy khó mở lời.” Hẳn nhiên là tôi không thể trả lời rằng tại đầu óc tôi còn bận nghĩ chuyện ngày Valentine. “Hôm nay anh gặp cô ấy có chuyện gì vậy?”

Nghe tôi hỏi vậy, Ashihara cười đầy ẩn ý. Nụ cười đáng ghét, đủ thấy trong đầu ông ta đang nảy ra nhiều suy đoán vô căn cứ.

“Quả nhiên là cậu quan tâm nhỉ?”

“Đúng vậy,” tôi nhìn đáp lại ánh mắt của ông ta. “Tôi băn khoăn không biết anh cứ hỏi mãi chuyện xảy ra từ mười mấy năm trước thì được lợi lộc gì.”

“Lần trước tôi đã nói với cậu nội tình rồi còn gì. Thời hiệu truy cứu của vụ án đã kề cận nên chúng tôi cũng đang sốt ruột. Dẫu sao chúng tôi cũng phải làm một điều gì đó giống như là đang điều tra, nếu không sẽ bị cấp trên khiển trách.”

“Kể cả thế đi chăng nữa.”

“Hôm nay, tôi đã hỏi cô Nakanishi,” ông ta cắt ngang lời tôi, “Về mẹ của cô ấy.”

“Mẹ cô ấy sao? Nhưng bà ấy đã…”

“Bà ấy đã mất. Ba tháng trước khi vụ án xảy ra.”

“Ba tháng trước… thôi à?”

Tôi thấy bất ngờ. Trong cảm nhận của tôi, tôi tưởng bà ấy mất hồi Akiha còn bé hơn.

“Và nhất là,” Ashihara nói thêm, “Bố mẹ cô ấy cũng vừa ly dị trước đó không lâu.”

Từ ly dị làm lay động điều gì đó ở trong tôi. “Có chuyện đó à?”

“Hình như cậu không biết hả?”

“Tôi hoàn toàn không biết gì hết. Nguyên nhân họ ly dị thì sao?”

Tôi hỏi, viên cảnh sát hình sự nở nụ cười méo xệch rồi xua xua tay về phía tôi.

“Xin lỗi cậu. Tôi không thể tiết lộ phần tiếp theo của câu chuyện được. Bởi nó còn liên quan đến vấn đề thông tin cá nhân. Thực tế, kể cả những chuyện tôi nói với cậu đến thời điểm này cũng đã vi phạm kha khá phạm trù này rồi. Chúng ta dừng ở đây thôi.”

“Akiha… anh đã hỏi chuyện gì về mẹ của cô ấy?”

“Tôi đã bảo xin lỗi vì đây là bí mật điều tra và còn là vấn đề thông tin cá nhân rồi mà. Nếu cậu muốn biết thì thử hỏi trực tiếp chính chủ xem sao. Đến giờ hai người vẫn thi thoảng gặp nhau đúng không? Ý tôi là gặp riêng, Ý chỉ có hai người với nhau.”

Ông ta cố tình nhấn mạnh phần “chỉ có hai người.” Thái độ của ông ta chính xác là đã nhìn thấu việc tôi lo lắng ánh mắt của mọi người mặc dù xung quanh chẳng có ai.

Ông ta có vẻ thỏa mãn khi thấy tôi bối rối tìm cách đáp trả.

“Thế thôi nhỉ!” Ông ta rời đi. Tôi nhìn bóng lưng ông ta với tâm trạng khổ sở.

Ở công ty, Akiha vẫn cắm cúi vào máy tính với dáng vẻ không khác gì mọi khi. Em có lén nhìn sang chỗ tôi nhưng không lý nào lại biết được tôi đã gặp viên cảnh sát kia, chỉ thầm mỉm cười với tôi. Tôi cũng định cười đáp trả lại giống như vậy nhưng không biết có trót lọt hay không.