Chương 18
Thứ Bảy của tuần tiếp theo sau ngày Valentine đầy kịch tính, tôi đang chở Akiha trên xe ô tô của mình tới Yokohama. Lâu lắm hai chúng tôi mới lại có dịp lái xe đi chơi riêng với nhau. Người khởi xướng muốn đi Yokohama là em. Chính xác là em bảo muốn đi dạo bộ ở Motomachi.
“Hôm nay không sao hả anh?” Akiha hỏi bằng giọng nhẹ tênh.
“Cái gì sao?”
“Thì gia đình anh đó.”
“À!” Tôi cất giọng như thể bây giờ mới hiểu ý em. “Không sao hết. Em cứ lo hão thôi.”
Em im lặng rồi khe khẽ nói “Em lo chứ!” Nỗi đau trong tâm can em lan sang tôi.
Chúng tôi ra khỏi tuyến đường ven vịnh ở Shinyamashita rồi thẳng tiến ga Ishikawa-cho. Trên đường ra ga tôi thấy có bãi đỗ xe nên gửi xe ở đó luôn. Cuối tuần nên bãi đỗ xe cũng hơi đông.
Từ trục đường chính băng qua cây cầu nhỏ rồi đi tiếp vào con đường hẹp là đến trung tâm tuyến phố thương mại Motomachi. Hàng dãy cửa hàng cửa hiệu khiến các cô gái mê mệt như hàng bánh ngọt, hàng đồ phụ kiện, quần áo thời trang v.v… nằm nối tiếp nhau. Những người đang đi bộ ở đây là nhóm các chị em hoặc các cặp đôi. Chẳng thấy tăm hơi nhóm nào toàn cánh mày râu cả.
“Ngày xưa em hay đến đây chơi lắm.” Akiha vừa đi vừa nói. Ánh mắt em đầy màu sắc hoài niệm.
“Hẹn hò với người yêu chứ gì?” Tôi hỏi. Một câu hỏi sặc mùi bề trên.
Em cười khúc khích.
“Hồi đó em đã làm gì có người yêu. Em mới học cấp hai mà.”
“Ờ, thế là đi cùng bạn à?”
Quả đúng là tôi cũng thấy có khá đông các cô nhóc cỡ học sinh cấp hai.
Akiha lắc đầu.
“Em đến đây cùng mẹ. Hồi đó, em rất thích những khi hai mẹ con đi mua sắm cùng nhau, rồi vừa ăn bánh kem vừa đi bộ trên đường.”
Tôi giật mình khi nghe em nói tới mẹ. Lần nào cũng vậy, em luôn bước trước một bước vào trọng tâm vấn đề như thể nhìn thấu ruột gan tôi, không hề báo trước. Thế nên lần nào tôi cũng rơi vào thế lúng túng.
“Anh sao thế?” Akiha ngoảnh lại hỏi. Bởi tôi đã đứng sững lại.
“Anh muốn nói chuyện một chút về mẹ của em.” Tôi thẳng thắn đề nghị.
Akiha nhìn gương mặt tôi chằm chằm rồi mỉm cười gật đầu.
“Thế à. Thế chúng ta vào đâu đó ngồi đi. Em nhớ chắc chắn ở phía trước có quán cà phê yên tĩnh lắm. Đấy là nếu quán không bị phá sản nhé.”
Tôi đuổi theo sau em đang nhẹ nhàng bước đi đằng trước. Vừa theo sau em, tôi vừa thầm băn khoăn sao em không hề thắc mắc chút nào về đề nghị của tôi. Bình thường, con người ta chắc chắn sẽ thấy chột dạ khi đột nhiên bị người khác bảo có chuyện cần nói về mẹ mình.
Bên trong quán giải khát Akiha dẫn tôi vào thuôn dài như hành lang. Nhưng một bên mặt quán được ốp kính nên hoàn toàn không có cảm giác bức bối. Quán nằm hướng nam nên ấm áp như trong phòng kính. Tôi thậm chí còn rỗi hơi băn khoăn không biết mùa hè thì sẽ như thế nào.
Akiha gọi trà sữa Hoàng Gia còn tôi gọi cà phê.
“Mẹ em thích bánh phô-mai của quán này lắm.” Em vừa nhìn khắp quán vừa nói. “Có lần em mua tận năm chiếc về làm quà cho mẹ. Xong rồi hai mẹ con em ăn hết luôn.”
“Em và mẹ thân thiết nhỉ.”
“Vậy ạ? Mà chắc là thế thật. Chắc tại lúc đấy em còn trẻ con nên vẫn chưa đến cái tuổi ẩm ương, chống đối mẹ.”
Tôi cố nén cảm giác muốn hỏi thế còn tâm lý chống đối bố thì sao. Chẳng hiểu sao gương mặt Sonomi chợt xoẹt qua tâm trí tôi.
“Anh này!” Akiha nhấp một ngụm trà rồi nói, “Cảnh sát Ashihara nói anh nghe những gì rồi?”
Chút xíu nữa thì tôi đã phụt cà phê vừa uống ra khỏi miệng. Tôi nuốt vội, tưởng bị bỏng họng đến nơi.
“Anh không sao chứ?” Akiha cười.
“Sao… sao em biết?”
“Em biết gì? Chuyện anh đã gặp ông Ashihara á?”
“Ừ.”
“Chuyện đó em biết từ lâu rồi. Em có nghe dì kể mà. Anh gặp hôm Tết đúng không?”
Thảo nào, hóa ra là vậy. Có lẽ hôm đó Quý bà Sặc sỡ đã nhìn thấy cảnh sát hình sự Ashihara đuổi theo tôi lúc tôi rời khỏi quán.
“Hôm vừa rồi, lúc em quay về chỗ sau khi gặp ông Ashihara thì không thấy anh đâu. Em đoán chưa biết chừng anh đang gặp ông ta cũng nên.”
“Là anh gọi ông ta đấy.”
“Vậy à. Thế là anh đã nghe được chuyện mẹ em rồi đúng không?
“Cũng chưa nghe được gì nhiều. Ông ta bảo phải bảo mật thông tin cá nhân.”
“Cái ông ô cờ đó, ông ta đã dùng từ ‘bảo mật thông tin cá nhân’ cơ à?”
“Ô cờ?”
“Ô, thế anh không thấy mặt ông ta hao hao ô cờ trên bàn cờ tướng à? Hàm thì bạnh ra. Chưa kể nếu nhìn kỹ mặt thì em còn thấy hiện lên chữ Kim. Lần tới gặp, anh thử nhìn mà xem.”
Tôi nhớ lại gương mặt Ashihara, bất giác phì cười. Quả đúng thế thật.
Akiha cũng cười, nhưng chẳng mấy chốc em đã lấy lại vẻ mặt nghiêm túc.
“Ông Ashihara đó cho rằng vụ án xảy ra ở nhà em không đơn thuần là một vụ giết người cướp của.”
“Ý là sao?” Tôi hỏi và cũng tập trung vào câu chuyện.
“Ông ta cho rằng một người quen biết cô Honjo đã gây ra hoặc có liên quan tới vụ án đó.”
Cái cách nói “hoặc” cứng nhắc đó chính xác là của Ashihara.
“Người quen nào?”
“Chà…” Akiha nghiêng đầu. “Chắc ông Ashihara đó đang nghĩ thế này. Rằng vụ án này có liên quan tới Nakanishi Ayako…”
“Nakanishi… Là ai thế?”
“Ayako. Ayako trong tên Okamoto Ayako. Là mẹ của em.”
Tôi đột ngột rụt cằm, lưng duỗi ra. Tôi với tay lấy cốc nước chứ không phải cốc cà phê.
“Nhưng… mẹ em mất rồi còn gì. Ờ, ba tháng trước án xảy ra. Chưa kể, trước đó bố mẹ em còn ly hôn vụ rồi nữa.”
Akiha gật đầu.
“Đúng vậy. Ông Ashihara cho anh biết đến đó rồi nhỉ?”
“Tại sao ông ta lại nghĩ tới chuyện mẹ em có liên quan tới vụ án được chứ.”
“Ông ta bảo đó là phương pháp loại trừ.”
“Phương pháp loại trừ?”
“Ông ta đã tự mình điều tra rất nhiều và tin chắc rằng đây một trăm phần trăm không phải vụ án giết người cướp của. Mà là tội ác do người quen biết gây ra. Thế thì động cơ của người đó là gì? Suy nghĩ theo hướng này để loại bỏ dần từng khả năng thì người sót lại cuối cùng chính là Nakanishi Ayako. Có lẽ là do mẹ chết một cách đáng ngờ.”
“Chết một cách đáng ngờ?”
Bỗng nhiên, Akiha nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Tự tử. Mẹ em đã uống thuốc tự tử.”
Tôi như đổ mồ hôi lạnh, da gà da vịt nổi khắp người. Tôi không biết phải nói như thế nào mà chỉ chớp mắt liên tục. Akiha không nhìn tôi nữa, mắt em hướng về xa xăm.
“Lúc đó vừa mới hết Tết chưa được bao lâu. Nghe nói mẹ em đã uống thuốc diệt cỏ. Nhưng em cũng không được biết ngay lúc đó. Em thấy bố rồi dì cứ loay hoay như gà mắc tóc nên mới hỏi xem có chuyện gì thì cuối cùng dì mới nói cho em biết. Bố còn không dám nhìn mặt em, hôm đó bố cũng không nói gì về sự ra đi của mẹ. Nhắc mới nhớ, lúc đó cảnh sát cũng có tới. Em không rõ lắm nhưng hình như người ta coi như vậy là một cái chết đáng ngờ. Thế rồi cảnh sát cũng chỉ đến nhà em để hỏi han nội tình gia đình. Nhưng nghĩ kỹ thì phía cảnh sát hình sự cũng không được tinh tế cho lắm nhỉ. Ai lại đến nhà chồng cũ của nạn nhân để điều tra tình hình cơ chứ.”
“Người ta đã ngay lập tức làm rõ nguyên nhân cái chết là do tự tử à?”
“Hình như thế. Người bên cảnh sát nói có lẽ mẹ em đã tự tử trong tình trạng kích động.”
Akiha đưa tách trà sữa Hoàng Gia lên miệng. Động tác chậm hơn mức bình thường. Cứ như em đang cố gắng bình tâm lại vậy.
“Em đã gặp mẹ. Ngay trước khi mẹ mất.”
“Đã gặp ư? Ở đâu?”
“Ở phòng của mẹ. Em đến chúc mừng năm mới, chỉ có hai mẹ con với nhau thôi. Mẹ sống một mình trong căn hộ chung cư ở Kichijoji. Hơn một năm trước khi ly hôn, bố mẹ em đã sống ly thân. Căn chung cư đó là do bố chuẩn bị. Sau khi bố mẹ ly thân, em vẫn thi thoảng đến đó chơi. Chuyện đó đương nhiên bố cũng biết, đôi lúc ông còn hỏi em về tình hình của mẹ. Nhưng em xấu tính nên lúc nào cũng nói dối rằng em không đến chỗ mẹ.”
“Ngay trước khi mẹ mất em đã đến gặp mẹ à?”
“Tại mẹ rủ em qua chơi Tết. Dù chỉ là uống trà, ăn bánh kẹo thôi.” Em thở phù một hơi. “Hai ngày sau thì thi thể của mẹ được tìm thấy.”
“Ai đã tìm thấy vậy?”
“Bạn thân của mẹ. Cô ấy kể là gọi điện nhưng không thấy ai nghe máy nên lo lắng đến nhà xem tình hình mẹ ra sao. Cô ấy phải trình bày với người quản lý chung cư thì mới được mở cửa cho vào nên có lẽ cả cô ấy và người quản lý kia đã cùng phát hiện ra sự việc.”
“Em có biết nguyên nhân mẹ tự tử không?”
Akiha nhìn chằm chằm vào mắt tôi rồi nói. “Mẹ bị thần kinh.”
“Hả…”
Bỗng Akiha cười khúc khích.
“Nghe thấy tên bệnh đó hẳn là anh không biết đáp lại như thế nào đúng không? Mẹ mới ở giai đoạn chớm trầm cảm và đã được bệnh viện cho thuốc uống. Nhưng suốt mấy tháng trước khi tự tử mẹ đã không tới viện, thuốc chắc cũng hết từ lâu. Hình như những chuyện như vậy hay xảy ra với người bị trầm cảm lắm. Nghe bảo họ sẽ chán ghét việc phải đi tới bệnh viện. Mà không uống thuốc thì bệnh tình sẽ không thuyên giảm được. Suy nghĩ sẽ càng trở nên tiêu cực, cuối cùng dẫn đến kết luận bản thân nên chết đi thì hơn. Nghe đâu hơn ba mươi phần trăm bệnh nhân mắc bệnh trầm cảm đều từng nghĩ tới chuyện tự tử.”
Nghe những lời giải thích của Akiha xong mà tôi vẫn không biết nên đáp sao cho phải. Tôi thử uống cà phê để vờ khỏa lấp đi chuyện đó nhưng cũng chẳng nhận ra nó có vị gì nữa.
“Bác sĩ cũng có nói rằng việc chính thức ly hôn có lẽ đã khiến tinh thần mẹ sụp đổ.”
“Chính thức… là ý gì?”
“Em đã bảo bố mẹ ly thân hơn một năm còn gì. Thời điểm đệ đơn lên tòa chỉ khoảng một tháng trước khi mẹ mất thôi.”
“Ra là thế…”
Như thế thì cũng hợp lý nếu nói chính cuộc ly hôn đã châm ngòi cho việc mẹ Akiha tự tử.
“Em có biết nguyên nhân bố mẹ ly thân, hay đúng hơn là ly hôn không?”
Akiha nghiêng đầu.
“Một người chồng quá bận rộn, không có cả thời gian nhìn lại gia đình mình, một người vợ không thông cảm cho sự vất vả của người chồng đó, cuối cùng hai người họ đã nói chuyện với nhau và đi đến quyết định bắt đầu lại một cuộc sống mới vì hạnh phúc của cả hai.” Nói đến đó em nhìn tôi và nhún vai. “Câu chuyện thật nực cười phải không. Họ đã kết hôn vì muốn sống hạnh phúc, ấy vậy mà lại chia tay nhau vì hạnh phúc của cả hai.”
“Ý em là đó không phải nguyên nhân thật sự?”
“Chẳng biết nữa. Có ai giải thích tỉ mỉ cho em đâu. Bỗng một ngày, em đi học về thì mẹ bảo là lần này mẹ đã quyết định sẽ chia tay với bố để sống một mình. Đương nhiên em có hỏi lý do chứ. Nhưng mẹ chỉ đáp lại em chung chung, mập mờ. Mẹ bảo bố mẹ đã nói chuyện với nhau và thấy làm như thế là tốt nhất nhưng lại không cho em biết bố mẹ đã nói với nhau chuyện gì, nói như thế nào.”
Tôi cúi đầu, dùng thìa khuấy đều cốc cà phê.
Tôi đã hiểu đại khái sự tình. Bản thân Akiha đương nhiên cũng đoán ra. Việc ly hôn của bố mẹ em có liên quan tới người phụ nữ tên Honjo Reiko. Nói ngắn gọn thì là do Nakanishi Tatsuhiko đã ngoại tình với Honjo Reiko. Không rõ mối quan hệ của hai người đó bắt đầu từ lúc nào nhưng nếu nghĩ theo hướng này thì mọi việc đều ăn khớp với nhau. Sau khi ly thân, họ đã không đệ đơn ly hôn ngay có lẽ bởi việc thỏa thuận đi đến thống nhất bị kéo dài.
Tôi tự soi chiếu vào bản thân và suy ngẫm. Bản thân Yumiko chắc chắn cũng không chấp nhận ly hôn luôn. Có lẽ, trước hết chúng tôi sẽ tạm ly thân.
Chẳng biết có phải do tôi im lặng không mà Akiha mỉm cười. Không hiểu sao tôi thấy em có vẻ gượng gạo. “Câu chuyện nặng nề quá phải không anh?”
“Nặng nề gì đâu…”
“Anh này, mình đi bộ chút đi.” Akiha vui vẻ rủ tôi.
Chúng tôi rời khỏi quán và đi bộ trên con đường dốc thoai thoải. Và chẳng biết tự lúc nào đã đặt chân tới công viên Motomachi. Con đường dẫn tới khu mộ của những người ngoại quốc được bao bọc bởi cây cối.
“Em từng hay nhặt hạt dẻ gai ở đây này.” Akiha vừa đi vừa lẩm bẩm. “Em nghe bảo rang lên rồi nhắm với bia sẽ ngon lắm đấy. Dù em chưa ăn bao giờ.”
Mẹ em, bà Nakanishi chắc chắn từng rang hạt dẻ gai cho chồng mình.
“Em này!” Tôi run run miệng hỏi. “Em nghĩ sao về chuyện bố mẹ ly hôn?”
“Anh bảo nghĩ sao á?”
“Ừm, nghĩa là…”
Tôi còn đang lựa chọn từ ngữ thì Akiha đứng sững lại, quay về phía tôi. Một cơn gió lạnh thốc tới làm mái tóc dài của em tung bay.
“Nếu được hỏi là có buồn không thì em chỉ có thể trả lời dĩ nhiên là buồn rồi. Em thấy không thể chấp nhận được, cũng thấy bất mãn và cả không chịu đựng nổi nữa. Bản thân em khi ấy đã học cấp hai rồi nên cũng hiểu chẳng ai biết được giữa đàn ông và phụ nữ đến một lúc nào đó sẽ thành ra như thế nào. Có điều, dù vô căn cứ em vẫn cứ tin riêng bố mẹ em sẽ khác, bố mẹ là đặc biệt. Em đã sốc khi biết rằng đó chỉ là ảo tưởng.”
Tôi hiểu rất rõ điều em nói. May mắn thay bố mẹ tôi không ly hôn. Có điều, tôi chưa bao giờ từng nghĩ đó là chuyện may mắn cả. Hai người đó là đặc biệt, quả đúng như em nói, dù chẳng có căn cứ gì tôi cũng đã đóng đinh suy nghĩ như vậy.
“Trở lại câu chuyện ban nãy,” tôi nói, “thế cảnh sát Ashihara cho rằng việc mẹ em tự tử có liên hệ thế nào với vụ án?”
“Thế nào nhỉ, ông ta bảo vì không có manh mối nào nên trước hết cứ thử xới từng sự kiện đã xảy ra trong quá khứ,” Akiha nghiêng đầu. “Vợ cũ vừa tự tử thì ba tháng sau lại đến chuyện người tình bị ai đó sát hại… Nếu coi bố em là trung tâm của sự việc thì cảnh sát băn khoăn là đương nhiên thôi.”
“Ý em là Ashihara đang nghi ngờ bố em sao?” Tôi vô thức trợn tròn mắt.
Akiha làm động tác xoay cổ rồi lại bắt đầu bước đi chậm rãi.
“Vâng. Ông ta nghi ngờ. Nhưng ông ta nghi ngờ không chỉ mình bố em. Nói đúng ra, bố xếp hàng sau trong số những người đó thôi.”
“Xếp hàng sau là ý gì?”
“Thì là việc xếp hàng theo thứ tự những người tình nghi. Tại bố em có động cơ gì đâu.”
“Nghĩa là có người có động cơ à?”
Akiha nhìn xung quanh một lượt như thể không nghe thấy câu hỏi của tôi rồi hít một hơi thật sâu.
“Có mùi của lá cây. Anh có thấy trời bớt lạnh hơn một chút rồi không? Cảm giác như mùa xuân đang về vậy.”
“Vậy rốt cuộc ai…”
“Hai người,” em nói rồi giơ hai ngón tay lên. “Có hai người có động cơ. Và còn là cùng một động cơ. Đó là để rửa nỗi uất hận mất đi người mình yêu thương.”
“Người mình yêu thương… ý là cô Nakanishi Ayako á?”
Akiha vuốt lọn tóc vương trên mặt ra phía sau. “Từ diễn biến câu chuyện cho đến hiện tại thì đương nhiên là như vậy.”
“Em bảo hai người có nghĩa là…”
“Một người là em gái, còn một người nữa là con gái của Nakanishi Ayako.” Akiha đứng lại, hai tay vẫn để nguyên trong túi áo khoác và xoay người về phía tôi. Trong thoáng chốc, tà áo khoác phồng rộng ra, trông như chiếc váy.
“Anh thấy sao? Câu chuyện thú vị chứ?”
“Chẳng thú vị và anh cũng không cười nổi,” tôi nói. Tôi biết mặt mình đang rất khó coi. “Tại sao em và dì lại bị tình nghi chứ. Thật là kỳ cục.”
Bỗng Akiha rụt cằm và giữ nguyên tư thế, chỉ có ánh mắt nhìn sang tôi. Tôi bỗng thấy chột dạ trước ánh mắt nghiêm túc đến mức có thể nói là lạnh lùng của em.
“Tại sao lại kỳ cục chứ?” Em hỏi. “Người mình yêu thương mất đi thì đương nhiên ai chẳng oán hận kẻ đã tạo ra nguyên nhân khiến chuyện trở nên như vậy. Em thấy quan điểm của ông Ashihara đâu có sai.”
“Em… đã oán hận hả?” Tôi hơi cúi đầu và thăm dò nét mặt em.
Akiha nhăn nhó mặt mày rồi dùng đầu ngón tay ấn vào thái dương. Sau đó, em ngay lập tức mỉm cười trở lại.
“Lúc đó thế nào nhỉ? Em quên mất tiêu rồi. Tại chuyện cũng lâu quá rồi.” Em kéo kín áo khoác trước ngực rồi xoay lưng bước trước.
“Anh có con gái,” tôi nói từ đằng sau lưng em. “Nếu anh ly hôn, con bé có lẽ cũng sẽ oán hận ai đó chăng?”
Akiha dừng chân. Em vẫn nhìn phía trước và nói.
“Chuyện đó, anh không nên nói ra miệng cho dù chỉ là đùa đi chăng nữa.”
“Anh đâu có đùa.”
Em nhìn tôi.
“Anh thật độc ác.”
“Độc ác? Tại sao chứ?”
“Tại vì em đã từng ở vị trí giống như con gái anh bây giờ nên anh mới hỏi em như vậy đúng không? Và anh thừa biết bây giờ, ở đây, em sẽ trả lời như thế nào. Anh không được nghĩ tới chuyện ly hôn, bởi vì nó sẽ khiến con gái anh buồn tủi. Đừng để con bé trải qua tâm trạng giống như em ngày xưa… Anh muốn em nói như vậy chứ gì?”
“Không, không phải thế. Thực ra anh…”
“Anh đừng lừa em,” giọng Akiha sắc lạnh vang giữa cây cối. “Anh không cần phải lo lắng. Bởi vì em sẽ cho anh câu trả lời đúng như anh mong muốn. Anh không được ly hôn. Anh hãy biết trân trọng gia đình mình. Thế đã được chưa?”
Em bắt đầu bước nhanh xuống dốc.
“Chờ anh đã nào!”
Tôi gọi mà em chẳng chịu dừng lại. Tôi chạy đuổi theo, tóm được vai em.
“Anh bỏ ra.”
“Không phải thế đâu. Mà ngược lại thì đúng hơn.”
“Ngược lại cái gì?”
“Anh mong em sẽ nói với anh là không sao đâu. Cho dù bố mẹ có ly hôn thì bản thân em cũng chẳng thấy sao cả. Cũng không có chuyện oán hận ai hết. Bởi vì nếu như vậy anh cũng sẽ thấy nhẹ nhõm hơn.”
Akiha vốn định hất tay tôi ra giờ trợn tròn mắt như thể ngạc nhiên lắm. Gương mặt em tái nhợt đi.
“Anh bảo thấy nhẹ nhõm hơn… là như thế nào? Anh… chuyện anh với em không phải anh vẫn khéo léo giấu giếm gia đình sao?”
“Đấy là bây giờ. Nhưng nếu anh ly hôn thì câu chuyện sẽ khác. Anh nghĩ mình không thể tiếp tục giấu mãi được.”
Akiha vừa hít thở vừa há to miệng. Có điều, em không thể ngay lập tức thốt được lời nào. Em lắc đầu hai, ba lần, liên tục chớp mắt, tay run lẩy bẩy rồi em nói như thể mãi mới thốt ra được thành tiếng.
“Không được đâu! Anh không được làm thế. Tuyệt đối không được. Tại sao anh lại nói ra chuyện đó chứ. Anh định trêu em chứ gì? Nếu thế thì anh thật xấu xa. Cực kỳ xấu xa đấy!”
“Anh đâu có trêu em. Anh bắt đầu thấy mối quan hệ như thế này thật chua chát. Anh chán ghét việc mặc dù biết bản thân đang làm khổ em nhưng lại cứ phải giả vờ như không nhận ra. Anh chỉ còn nước chọn hoặc chia tay với em hoặc ly hôn thôi. Và anh thì không muốn phải xa em.”
Akiha vừa nghe những lời tôi nói vừa nhắm mắt lại. Em dùng hai tay ôm lấy đầu và ngồi sụp xuống ngay tại chỗ.
“Em sao thế? Không sao chứ?”
“Anh vừa làm một việc không thể cứu vãn nổi đấy.” Em vẫn giữ nguyên tư thế, nói. “Anh đã cho em thấy một giấc mơ. Trong khi đó là giấc mơ em đã cấm bản thân mình tuyệt đối không bao giờ được mộng tưởng. Anh có hiểu không? Bởi vì lúc tỉnh mộng trái tim sẽ còn lạnh tê tái hơn cả trước lúc nằm mơ.”
“Anh sẽ không làm em vỡ mộng. Anh cũng không để mọi chuyện chỉ dừng lại ở giấc mơ.”
“Em xin anh đấy. Anh đừng nói gì nữa hết. Với cả cho phép em thêm một điều nữa.”
“Gì thế?”
“Hôm nay chúng ta hẹn hò đến đây thôi nhé. Em xin lỗi. Em sẽ tự đi tàu điện về.”
“Akiha…”
Em vừa đứng dậy đã vội nhanh chóng rảo bước. Song, em đột ngột đứng lại, đầu hơi ngoảnh về phía tôi. “Không phải em giận anh đâu. Nhưng hôm nay cứ thế này mà ở cùng với anh thì em sợ lắm. Em sợ đến mức người như sắp hỏng đến nơi rồi.” Nói xong em lại bước đi tiếp.
Tôi vừa nhìn theo bóng dáng em vừa tự ngẫm lại những việc mình đã làm. Việc không thể cữu vãn nổi… Có lẽ đúng thế thật.