← Quay lại trang sách

Chương 19

Đã sang tháng Ba. Buổi sáng, tôi đến công ty thì đã thấy em ở đó. Em đang vui vẻ nói chuyện gì đó với hội Taguchi Maho. Tôi thử hỏi.

“Tám chuyện gì thế mấy cô?”

“Anh không nên hỏi thì hơn,” Taguchi Maho cười khúc khích.

“Gì chứ. Tự ái quá đi.”

“Thế… hay là em nói cho anh biết nhỉ. Không khéo anh lại hối hận ấy chứ.” Taguchi Maho rào trước như vậy rồi đưa một bên tay che miệng. “Là chuyện lễ Valentine trắng.”

“Valentine trắng… Đã đến lúc nghĩ tới ngày đó rồi cơ à!”

“Anh Watanabe chắc cũng có nhiều người cần phải trả lễ đấy nhỉ? Anh mà không chuẩn bị đi thì khéo không kịp đâu.”

“Năm nay anh có được hộp chocolate ngoại giao nào đâu. Hôm đấy là thứ Bảy mà.”

“Ơ, thế ạ.”

“Thế thì…” Akiha cất tiếng, “Anh phải tặng lại cho vợ cái gì đó chứ. Kiểu gì chị ấy chẳng tặng anh chocolate.”

Giọng em tươi vui một cách kỳ lạ, khiến tim tôi lại xao động.

“Anh có nhận gì đâu. Vợ anh chẳng tặng anh cái gì hết.”

“Vậy sao!” Akiha nghiêng đầu.

“Thế thì cũng chán chán kiểu gì ấy nhỉ,” Taguchi Maho nói.

“Làm vợ chồng nhiều năm, tự nhiên chẳng còn là đàn ông với phụ nữ nữa.”

“Ồ, vậy sao.”

“Vợ anh ấy có tặng chứ, chắc chắn thế!” Akiha lấy khuỷu tay chọc chọc vào sườn Taguchi Maho. “Chẳng qua anh Watanabe ngại nên mới nói thế thôi.”

“Anh có ngại gì đâu. Anh nói thật đấy.” Tự nhiên tôi thấy bực mình.

Akiha nhìn chằm chằm mặt tôi rồi sau đó nhún vai như thể bông đùa.

“Vầng, có thật hay không thì cũng liên quan gì bọn em đâu.” Em xoay lưng đi về phía bàn của mình.

“Đợi đã!” Trong lòng tôi trào dâng ý muốn nắm lấy vai em và nói như vậy. Bởi tôi có cảm giác Akiha hoàn toàn xem những lời tôi nói với em hôm trước là bông đùa. Một người đang có cuộc sống gia đình viên mãn như anh thì làm sao dám ly dị chứ… Tôi nghĩ em đang muốn nói như vậy.

Trớ trêu thay, tôi không thể bộc bạch tâm tư của mình ở đây nên đành ôm tâm trạng kiến cắn trong lòng và trở về chỗ.

Trong hộp thư đến trên máy tính, tôi thấy có báo cáo về việc đèn trang trí của tòa nhà ở Yokohama bị hỏng hóc. Ôi, trời đất ơi! Tôi ngay lập tức gọi điện cho khách hàng, chân thành cáo lỗi rồi sau đó cùng với nhân viên phụ trách lên xe tải nhẹ của công ty đi thẳng đến hiện trường.

Hóa ra chỉ là sự cố ở đường dây nhánh nhưng để thi công sửa chữa thì cần cắt điện ở một phần tòa nhà và việc thỏa thuận thi công với các bên thì khá lằng nhằng. Bằng chứng là sau khi họp với đơn vị thầu phụ, trao đổi với khách hàng về hướng khắc phục và đề xuất các biện pháp tránh tái phát sinh sự cố, lúc tôi được rời khỏi hiện trường thì đồng hồ cũng đã chỉ tám giờ hơn.

Tôi để lại xe cho đồng nghiệp còn chưa làm xong việc rồi lên taxi đi ra ga Yokohama. Thế nhưng giữa chừng tôi bỗng thay đổi ý định và bảo bác tài cho đến phố Chukagai.

Phía trước quán bar Tổ bướm vẫn hiu hắt như mọi khi. Tôi đi lên cầu thang nhỏ và mở cánh cửa bên tay phải. Tiếng đàn piano diễn tấu nhạc jazz vang vọng khắp bên trong quán. Khách thì có hai người đang ngồi bàn tròn và một người ngồi quầy. Không thấy bóng dáng Quý bà Sặc sỡ đâu cả. Cũng không thấy cảnh sát hình sự Ashihara.

“Xin chào!” Tôi cất lời chào chú pha chế tóc bạc.

“Xin chào quý khách!” Chú ấy nói.

Tôi gọi một ly soda pha rượu whisky Early Times. Sau khi nhấp ngụm soda trong ly, tôi thử hỏi chú ấy.

“Dì Hamasaki có ở đây không chú?”

“Tối nay cô ấy có việc ra ngoài rồi.” Chú pha chế nhẹ nhàng trả lời. “Nếu tôi có thể giúp được gì cho cậu thì…”

“À, không, không phải. Cháu có việc ở gần đây nên tiện ghé qua thôi.”

“Vậy à. Thất lễ rồi!” Chú pha chế cúi mái đầu bạc. Nếu không gặp được Quý bà Sặc sỡ thì tôi đến đây cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Tôi muốn thử hỏi dì ấy về chuyện mẹ Akiha tự tử, cả trước và sau khi chuyện đó xảy ra nữa.

Tôi vừa uống soda bourbon với tốc độ khá nhanh vừa lơ đãng nhìn khắp lượt quán. Vị khách nữ ngồi ghế bên đang xem tập tài liệu gì đó dày cộp. Trông giống một xấp các bài báo được tập hợp lại. Chị ta khoảng ngoài bốn mươi, đeo kính. Mái tóc dài ngang vai được ép thẳng và nhuộm màu nâu.

Tôi đang băn khoăn phụ nữ đến những quán như thế này một mình thì sẽ là kiểu người nào thì di động đổ chuông. Cấp dưới đang gọi tôi.

Tôi đi ra gần nhà vệ sinh để nghe điện thoại. Cậu ta báo cáo sự cố đã được khắc phục xong. Tôi đang chỉ đạo cậu ta điều này điều kia về các công tác xử lý sau sự cố thì bỗng khựng lại.

Bởi có một thứ đập vào mắt tôi.

Từ vị trí đang đứng nói chuyện tôi có thể trông thấy lưng của người phụ nữ ngồi bên quầy. Hơn nữa, mắt tôi còn chạm tới cả tập tài liệu mà chị ta đang xem.

Tôi á khẩu luôn khi nhìn thấy nội dung của tập tài liệu đó.

“Alo, alo. Anh có nghe thấy em nói gì không ạ?” Cấp dưới gọi tôi.

“Hả? À, anh vẫn đang nghe đây. Em cứ làm theo thứ tự anh vừa bảo nhé. Còn lại giao hết cho em đấy. Nhờ em nhé.”

Tôi tắt điện thoại, trở về chỗ cũ rồi tiếp tục uống cốc soda dở lúc nãy. Trớ trêu thay, tôi lại thấy khát hơn nên uống ực một hơi cạn ly luôn.

Tôi dò xét nửa bên mặt của người phụ nữ ngồi kế bên. Nhìn bộ điệu thì có vẻ chị ta vẫn chưa phát giác ra sự khác thường nơi tôi.

Người phụ nữ này là ai mới được chứ…

Ít nhất chị ta cũng không phải kiểu khách vào quán vì muốn uống một mình. Có lẽ chị ta cũng có việc gì đó với Quý bà Sặc sỡ.

Nội dung trong tập tài liệu tôi lén nhìn được thiêu đốt mắt tôi.

Đó là một bài phóng sự cũ. Tiêu đề là Vụ án giết người cướp của xảy ra giữa thanh thiên bạch nhật tại Higashi Hakuraku. Hình ảnh được đăng trên bài viết không gì khác chính là căn biệt thự đó.

Tôi gọi thêm một ly soda bourbon.

Người phụ nữ ngồi bên vừa xem tập tài liệu vừa chậm rãi uống bia Guiness. Lớp bọt bia đáng lẽ phải có trong cốc đã hoàn toàn không thấy đâu nên trông cốc bia chẳng khác gì cốc Coca-Cola hết ga. Chị ta trông rõ ràng không có vẻ gì là đang tận hưởng hương vị bia cả.

Điệu bộ chú pha chế tóc bạc cũng khang khác với mọi khi. Bình thường chú ấy hay kín đáo quan sát khách để nhanh chóng nhận ra họ đang cần gì mà phục vụ cho phù hợp. Nhưng rõ ràng chú ấy đã không thèm để ý tới vị khách nữ này. Ít nhất là tôi cảm thấy như vậy.

Tôi đã uống xong ly soda bourbon thứ hai. Trong khi tôi phân vân không biết có nên gọi tiếp ly nữa không thì người phụ nữ bên cạnh bắt đầu cử động. Chị ta đóng tập tài liệu và cất nó vào trong túi xách lớn.

“Của tôi bao nhiêu ạ?” Chị ta hỏi chú pha chế.

Chú pha chế đặt bảng giá trước mặt chị ta. Chị ta không nói gì mà lấy tiền từ trong ví ra trả. Sau khi cất ví, chị ta mặc áo khoác ngoài rồi đeo túi xách lên vai, đi về phía cửa quán.

Tôi nắm chặt chiếc ly không và phân vân xem có nên đuổi theo hay không. Bởi vì, dù nghĩ theo hướng nào thì tôi cũng dám chắc chị ta biết điều gì đó về vụ án đã xảy ra tại nhà Akiha. Có khi, không chỉ biết mà còn có liên quan cũng nên. Cho nên chị ta mới tới đây để tìm gặp Quý bà Sặc sỡ.

“Quý khách có dùng thêm không ạ?” Chú pha chế hỏi tôi.

Tôi nhìn gương mặt chú ấy. Miệng chú ấy mỉm cười nhưng đáy mắt lại ẩn chứa nét thận trọng.

“Không, tôi đủ rồi. Cám ơn chú!” Tôi đã có quyết định. “Của tôi bao nhiêu vậy?”

Nét mặt cho thấy chú ấy bị bất ngờ.

“Xin quý khách chờ chút ạ!” Chú ấy nói rồi lấy máy tính ra.

Cứ lề mề như thế này có khi mất dấu người phụ nữ kia mất. Tôi sốt ruột, rút tờ mười nghìn yên trong ví ra rồi đặt trên quầy.

“Thế này đủ rồi chứ?”

“Ớ!” Chú pha chế nhìn tôi. Chú ấy bị bất ngờ nên nhất thời luống cuống.

“Nếu thiếu, chú cứ liên hệ với cháu.” Tôi đặt danh thiếp bên cạnh tờ mười nghìn yên rồi với tay lấy áo khoác của mình.

“Không. À, cậu gì ơi…”

Tôi mặc kệ chú nhân viên pha chế và rời khỏi quán. Tôi nhìn nhanh một lượt góc phố.

Không thấy bóng dáng người phụ nữ khi nãy đâu cả. Tôi cứ cầm nguyên áo khoác trên tay và chạy. Đến ngã tư, tôi nhìn bốn phía nhưng vẫn không thấy chị ta.

Tôi đoán có thể chị ta đã lên xe taxi. Nếu vậy thì tôi có đuổi cũng không thể theo kịp được. Tôi thầm trách bản thân, biết thế đứng dậy luôn khi thấy chị ta rời khỏi quán.

Chẳng biết phải đuổi theo hướng nào, lòng đầy mông lung, tôi thất thểu đi bộ. Đúng lúc đó thì người phụ nữ ban nãy đi ra từ trong siêu thị mini. Chiếc túi to đựng tập tài liệu được đeo bên vai trái còn tay phải chị ta đang xách túi nylon màu trắng. Tôi còn thấy rõ chai nước với bánh mì sandwich qua lớp túi trong suốt.

Chị ta len lén đưa mắt về phía tôi, trong khoảnh khắc gương mặt chị ta thoáng có nét khó hiểu nhưng thấy không có gì cần lưu tâm hơn nên lại lập tức bước đi. Hình như chị ta đang hướng ra ga.

Tôi vừa đuổi theo vừa cất tiếng gọi.

“Chị gì ơi…”

Chị ta dừng lại, ngoảnh về phía tôi.

“Xin lỗi chị. Tôi là người ngồi bên cạnh chị ở quán lúc nãy… bar Tổ bướm.”

Chị ta há nửa miệng như thể đang bị lúng túng. Ánh mắt sau cặp kính thoáng vẻ bất an.

“Nếu cậu định mời chào gì thì tôi không quan tâm chút nào đâu.” Giọng chị ta nhỏ nhẹ nhưng khẩu khí thẳng thừng.

Tôi cười nhạt, lắc đầu.

“Không phải vậy đâu. Tôi có chuyện này muốn hỏi chị. Chuyện về tập tài liệu chị xem lúc nãy ấy.”

“Tập tài liệu?” Chị ta nhíu mày.

“Tôi xin lỗi. Lúc đi qua phía sau chị tôi đã nhìn qua một chút. Các bài phóng sự mà chị đóng thành tập chính là về vụ án giết người cướp của đã xảy ra tại Higashi Hakuraku phải không?”

Chị ta trợn tròn mắt trước những lời tôi nói. “Cậu vẫn còn nhớ tới vụ án đó hả?”

Tôi nhận thấy chị ta có hơi cao giọng một chút.

“Không phải là tôi vẫn còn nhớ mà gần đây tôi mới biết về nó. Chẳng bao lâu nữa vụ án này sẽ hết thời hiệu truy cứu đúng không?”

“Đúng vậy… Nhưng cậu biết về nó qua báo chí gần đây hay là qua đâu vậy?” Chị ta rõ ràng có chút thất vọng. Tôi thấy có vẻ như chị ta không muốn mất thời gian với kẻ chỉ biết về vụ án qua tin tức truyền thông.

“Người quen của tôi là một trong số những người có liên quan tới vụ án. Nên tôi đã được nghe về nó.”

Vẻ hứng thú đã quay trở lại gương mặt người phụ nữ. Chị ta tiến lại gần phía tôi một bước.

“Người có liên quan mà cậu vừa nói là ai cơ?”

“Gia đình nạn nhân… À, không phải. Phải gọi là người sống ở căn nhà xảy ra vụ án mới đúng.”

“Người nhà Nakanishi à?”

“Đúng vậy.”

“Nhà Nakanishi thì có ông bố với cô con gái từng sống ở đó. Thế người quen của cậu là…” Chị ta nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Cô con gái.”

“Akiha?”

“Vâng.” Tôi gật đầu.

“Vậy à,” chị ta nói và nhìn mặt tôi. Có lẽ chị ta đang nghĩ tới đủ thứ chuyện, về mối quan hệ của tôi với Akiha, về việc tại sao tôi lại quan tâm tới vụ án.

Tôi lấy danh thiếp từ trong túi áo ngực.

“Tôi là Watanabe. Tôi làm cùng công ty với Nakanishi Akiha.”

Chị ta nhìn đăm đăm vào tấm danh thiếp vừa nhận được nhưng nét mặt vẫn không có gì thay đổi. Có lẽ chị ta không thể lý giải nổi vì sao chỉ đơn thuần làm cùng chỗ thôi mà tôi lại quan tâm tới vụ án xảy ra từ tận mười lăm năm trước.

Có điều, tôi đâu thể chỉ mãi trả lời các câu hỏi của chị ta.

“Tôi xin lỗi nhưng dám hỏi vì sao chị lại đóng thành tập các bài báo về vụ án đó vậy? Với chị có việc gì nên mới đến quán Tổ bướm có phải không?”

Khóe miệng chị ta lóe lên nụ cười nhạt nhưng ánh mắt ẩn sau cặp kính lại vô cùng lạnh lẽo.

“Tại sao cậu lại hỏi chuyện đó? Tôi có hứng thú với cái gì thì là quyền tự do của tôi chứ.”

“Đành rằng là thế, nhưng mà…”

“Hay là,” chị đưa ngón tay sửa lại vị trí kính rồi lại nhìn sang phía tôi. “Cậu thấy băn khoăn về việc đến tận bây giờ vẫn còn người có hứng thú với vụ án đó? Đến tầm này chắc cậu không muốn vụ án đó bị lật lại chứ gì?”

“Chị bảo lật lại? Là ý gì?”

Chị ta nghiêng đầu, “Cậu là… người yêu của Akiha à?”

Tôi bị nghẹn họng. Câu hỏi này nằm ngoài dự kiến của tôi, tôi cũng băn khoăn không biết có nên trả lời thật ở đây không. Trớ trêu thay, chính khoảnh khắc đó dường như chị ta đã tự khẳng định suy đoán của bản thân.

“Cũng phải. Cô ta có người yêu cũng không có gì lạ hết.”

“Cứ cho là thế đi thì sao ạ?”

“Có gì đâu mà cậu phải gắt chứ. Người bắt chuyện trước chính là cậu đấy.”

Thấy tôi im lặng, chị ta lại cười khúc khích. Nhưng ánh mắt thì không một chút thay đổi, vẫn rất lạnh lẽo.

“Nếu cậu là người yêu của cô ấy, lại từng nghe về vụ án đó thì việc cậu quan tâm tới tập tài liệu của tôi cũng chẳng có gì khó hiểu. Cậu cũng đã biết bà chủ quán Tổ bướm đó chính là dì của Akiha rồi đúng không?”

“Vâng.”

“Cậu đã từng nói chuyện với chị Hamasaki đó về vụ án bao giờ chưa?”

“Thong thả nói chuyện thì chưa. Với tôi nghĩ dì ấy cũng không thích đề cập tới chủ đề này.”

“Cậu biết đến mức độ nào rồi? Về vụ án này ấy.”

“Mức độ nào ư, tôi…”

“Cậu chỉ nghe Akiha kể thôi đúng không?”

“Sau khi nghe cô ấy kể, tôi có tìm đọc báo. Chỉ có vậy thôi.”

Thật ra còn một ít thông tin có được từ cảnh sát Ashihara nhưng tôi tạm giấu chuyện đó ở đây.

“Vậy sao. Chỉ có vậy thôi à. Hừm…” Chị ta gật gù khiến tôi khấp khởi.

“Tại sao chị lại có tập tài liệu đó vậy? Chị muốn nói điều gì đó với dì Hamasaki nên đã đến quán Tổ bướm à? Chị là người có liên quan đến vụ án này sao?”

Trước các câu hỏi của tôi, chị ta im lặng ra chiều suy ngẫm một chút. Chị ta còn cắn nhẹ môi và thở dài. Chẳng bao lâu, chị ta ngẩng lên nhìn tôi và gật đầu như thể vừa quyết định một điều gì đó.

“Phải rồi, cậu cho tôi biết tên thì tôi cũng nên nói tên mình cho công bằng nhỉ. Hoặc cậu chỉ cần đến quán Tổ bướm rồi hỏi ông chú làm pha chế ở đó thì chắc anh ta cũng sẽ nói cho cậu biết thôi.”

Hóa ra chú pha chế đúng là nắm được chân tướng của người phụ nữ này.

Chị ta thọc tay vào trong túi xách rồi lấy danh thiếp ra. Trên đó ghi tên một văn phòng tư vấn thiết kế và cái tên Kugimiya Makiko. Chức danh là Nhà thiết kế.

“Chị Kugimiya…?”

“Phải!” Chị ta nói xong còn bổ sung thêm, “Họ cũ của tôi là Honjo.”

“Honjo.” Tôi lẩm bẩm trong miệng và ngạc nhiên tới mức nín thở. “Honjo… Chị là gì của cô Honjo Reiko vậy?”

“Em gái. Cho nên tôi mới thực sự là gia đình của người bị hại.” Cằm của chị ta hơi hất nhẹ.

Tôi bối rối không biết nên trả lời sao cho phải. Trước đây, tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc có lẽ cô Honjo Reiko đã bị sát hại đó còn có người nhà. Nếu bảo không có cơ hội để nghĩ tới thì cũng đành chịu nhưng đây là chuyện người ta có thể tưởng tượng ra được.

“Như vậy cậu đủ hiểu rồi chứ? Tôi muốn biết chân tướng vụ án chị gái mình bị sát hại, muốn truy tìm hung thủ đã giết chị gái mình nên mới cầm theo tập tài liệu liên quan tới vụ án đi khắp nơi. Tôi cũng còn công việc nữa nên không thể suốt ngày chỉ nghĩ tới mỗi việc đó, nhưng chỉ cần có thời gian là tôi lại điều tra trong khả năng của mình. Việc đến quán Tổ bướm cũng là một trong những nỗ lực đó. Bởi vì, nói gì đi chăng nữa thì chị Hamasaki Myoko đó cũng là một trong số ít ỏi các nhân chứng.”

“Thảo nào…”

“Nếu cậu đã hiểu rồi thì coi như xong. Vậy thôi nhỉ.” Kugimiya Makiko đeo lại túi xách và quay gót bước đi.

Tôi cuống lên.

“Kìa, chị khoan đi đã.”

“Cậu còn gì chưa vừa lòng sao?”

“Không phải thế!” Tôi đuổi theo và đứng đối diện với chị ta. Tôi đưa mắt nhìn xuống người phụ nữ đang nhíu mày rồi liếm môi nói tiếp.

“Thế… chị có biết điều gì đó về vụ án không? Chẳng hạn những sự thật chưa được đưa tin trên báo chí, hoặc là những thông tin mới…”

Kugimiya Makiko khoan thai chớp chớp mắt.

“Cái đó thì cũng có một chút. Bởi dẫu sao tôi cũng đã đeo đuổi nó tận mười lăm năm trời.”

“Chẳng hạn như chuyện gì?”

Nghe tôi hỏi, chị ta bày ra bộ mặt ngạc nhiên, rồi tiếp đó thở phù một hơi như thể đang bối rối chưa biết nên nói như thế nào.

“Tại sao tôi phải nói chuyện đó cho cậu chứ?”

“Ý tôi không phải vậy, là do tôi muốn biết. Tôi muốn biết tường tận hơn về vụ án đó.”

“Tại sao?”

“Thì bởi… Akiha cũng bận lòng vì vụ án đó. Tôi thấy nó như vết sẹo không được phép chạm tới kể cả đối với cô ấy hay người nhà Nakanishi. Cho nên, giả dụ như có manh mối giúp tôi đến gần hơn với chân tướng vụ án, dù chỉ một chút thôi tôi cũng muốn được biết.”

“Ý là cậu muốn biến nó thành công cụ xoa dịu tâm tư hả?”

“Không phải như vậy…”

Kugimiya Makiko đưa mắt nhìn đồng hồ. Có vẻ chị ta không muốn tiếp tục nói chuyện với tôi hơn nữa.

“Xin thứ lỗi nhưng tôi phải về rồi. Chồng tôi sẽ lo lắng mất.”

“Chuyện đó cũng là vì bản thân tôi nữa.” Tôi đột ngột nói vậy.

“Vì bản thân cậu?”

“Tôi…” Tôi nhanh chóng lấy lại hơi và tiếp lời, “Tôi dự định sẽ cưới Akiha. Điều đó có nghĩa là tôi sẽ nên duyên với gia đình Nakanishi. Cho nên tôi cần biết đã có chuyện gì xảy ra với gia đình đó.”

Tôi vừa nói vừa cảm nhận được cơ thể mình đang dần nóng hơn. Tôi nghĩ mình vừa lỡ miệng nói một chuyện rất nghiêm trọng.

Dường như sự kích động của tôi đã lay động Kugimiya Makiko, nét mặt chị ta lộ rõ vẻ đăm chiêu. Sau khi đưa mắt nhìn đồng hồ lần nữa, chị ta lại nhìn tôi.

“Nếu vậy, có lẽ tôi nên nói cho cậu thì tốt hơn. Quả thật, tôi cũng nghĩ cậu nên biết… Tuy nhiên, tôi có điều kiện.”

“Điều kiện gì cơ?”

“Tôi muốn cậu cũng phải hợp tác với tôi. Cậu đang hẹn hò với Akiha nên có thể cậu biết những điều mà tôi không biết. Cậu có thể nói cho tôi hết mà không giấu giếm gì không?”

“Chuyện đó không thành vấn đề. Nhưng những điều tôi biết về vụ án cũng ít ỏi thôi.”

“Tôi không bảo cậu nói cho tôi về vụ án. Tôi muốn nhờ cậu nói cho tôi biết về Akiha.”

“Akiha ư?”

“Còn một điều nữa,” chị ta giơ ngón trỏ thẳng lên, “Tôi nói cho cậu biết vì nghĩ cậu đang ở vị trí trung lập. Nhưng nếu không phải như vậy thì tôi cũng không nói được.”

“Nghĩa là sao cơ? Trung lập là ý gì?”

“Ý là nếu cậu đã trở thành người bên phía nhà Nakanishi thì tôi không thể nói cho cậu biết được. Kể cả từ phía cậu cũng không nên nghe thì hơn. Bởi vì nhất định cậu sẽ chỉ thấy khó chịu thôi. Cậu sẽ muốn né tránh tôi giống như Hamasaki Myoko.”

Hóa ra Quý bà Sặc sỡ né tránh người phụ nữ này nên đêm nay mới không xuất hiện ở quán.

Trong lúc nghe câu chuyện của Kugimiya Makiko tôi dường như đã hiểu được chị ta nhìn nhận vụ án như thế nào. Tôi nhớ lại câu chuyện Akiha nói với tôi hôm trước. Lời cảnh sát hình sự Ashihara cũng văng vẳng trong đầu tôi.

“Tôi hiểu rồi. Đúng như chị nói, tôi vẫn ở vị thế trung lập. Tôi chưa nghiêng về phía ai hết. Tôi mong muốn nắm được nội dung vụ án một cách khách quan. Có thể những điều chị sắp nói với tôi không dễ chịu gì nhưng kể cả vậy, tôi cũng vẫn muốn nghe.”

Kugimiya Makiko nhìn tôi chằm chằm và sau mấy lần chớp mắt thì chị ta gật đầu.

“Chúng ta đến chỗ nào có thể thư thả nói chuyện nhé!”

Chúng tôi đi bộ một lúc thì thấy có một nhà hàng gia đình. Chúng tôi chọn bàn ở góc trong cùng bởi quanh đó không có vị khách nào.

“Tôi uống bia được chứ?” Chị ta hỏi.

“Xin mời. Tôi cũng dùng bia.”

Tôi gọi bồi bàn mang cho hai cốc bia tươi. Tôi nhớ ra chị ta đã uống bia Guiness ở quán Tổ bướm.

“Cậu với Akiha quen nhau từ bao giờ thế?” Kugimiya hỏi tôi như để khỏa lấp đi khoảng thời gian trống trước khi người ta mang bia tới.

“Từ mùa thu năm ngoái.”

“Tôi hỏi có vẻ ngớ ngẩn nhưng cậu là người chủ động đề nghị hẹn hò với cô ấy đúng không?”

Tôi lúng túng chưa biết nói sao thì chị ta đã lườm tôi bằng ánh mắt kẻ cả.

“Cậu đã hứa chuyện gì cũng sẽ nói cho tôi biết đấy nhé.”

“Tôi hiểu mà. Có điều, giữa chúng tôi không hẳn có ai chủ động trước. Kiểu như chúng tôi tình cờ gặp nhau trên phố, cùng đi nhậu, rồi từ duyên cớ đó mà bắt đầu hẹn hò.”

Vừa nói tôi vừa nhớ lại chuyện khi đó. Hình ảnh Akiha nắm chặt gậy bóng chày không màng tới xung quanh ở trung tâm bóng chày hiển hiện trước mắt tôi. Chuyện cũng chẳng xa xôi gì, thế mà tôi lại thấy như đã lâu lắm rồi.

“Dẫu sao thì cậu cũng là người mở lời trước đúng không?”

“Vâng, đúng vậy đấy.”

“Ừ.” Kugimiya Makiko gật đầu. Bồi bàn mang bia tươi đến.

“Tại sao chị lại hỏi tôi như vậy?” Bồi bàn đi rồi tôi mới thử tìm hiểu. “Tôi không nghĩ nó có liên quan gì tới vụ án.”

Kugimiya Makiko lấy tập tài liệu dày cộp lúc nãy ra khỏi túi xách và đặt lên trên bàn.

“Vì tôi muốn biết tình hình gần đây của Nakanishi Akiha. Tôi muốn biết hiện giờ cô ta đang sống với tâm tư như thế nào, hẹn hò với người đàn ông ra sao.”

“Nhưng có liên quan gì tới vụ án mới được chứ.”

Kugimiya Makiko cầm cốc bia và giơ về phía tôi như để cắt ngang lời tôi nói.

“Này, cậu đã chuẩn bị tâm lý chưa?”

“Chuẩn bị tâm lý gì cơ…?”

“Tâm lý nghe câu chuyện của tôi chứ còn gì nữa. Nếu cậu muốn tránh né thì giờ vẫn còn kịp đấy. Bởi vì, câu chuyện tôi sắp kể đây cậu thực sự sẽ không bao giờ muốn nghe đâu.”

“Ai bảo tôi không muốn nghe… Ngược lại, chính tôi là người đã nói muốn nghe đấy.”

“Cậu muốn nghe thật à?” Kugimiya Makiko hỏi tôi. “Đó là câu chuyện về hung thủ thực sự trong vụ án sát hại chị Honjo Reiko, Nakanishi Akiha, cô người tình mà cậu yêu thương đó.”