Chương 20
Điệu nhạc người ta hay phát vào trước những bộ phim truyền hình chiếu với thời lượng hai giờ tôi hay xem ngày xưa vang vọng trong đầu tôi. Ten ten ten tèn… Nói mới nhớ có đợt Akiha cũng từng nói với tôi về đoạn nhạc này. Chính là buổi tối em nói với tôi về vụ án lần đầu tiên.
Vụ án sát hại Honjo Reiko, hung thủ thực sự… Tôi của một năm trước đây chẳng thể tưởng tượng nổi mình sẽ được nghe những từ đó trong cuộc sống thường nhật. Tôi lầm tưởng rằng những từ như thế chỉ có trong lời thoại của các bộ phim trinh thám. Kể cả sau khi nghe xong, tôi cũng cần thêm chút thời gian mới có thể thẩm thấu ý nghĩa của nó vào trong não. Thậm chí sau khi não tôi thông suốt rồi thì tâm trạng tôi vẫn cứ như đang nằm mơ.
“Bia kìa!” Kugimiya Makiko nhìn tay tôi rồi nói.
Chẳng biết tự lúc nào, tôi nắm chặt cốc bia, lại còn để nghiêng nữa. Bọt bia trắng trào ra, ướt cả ngón tay tôi. Tôi vội vàng đặt cốc xuống và lấy khăn giấy lau đi.
“Thấy chưa!” Kugimiya Makiko nói. “Cậu muốn tránh rồi đúng không?”
“Không hề.” Tôi lắc đầu.
“Tôi thì lại thấy chuyện đó sắp xảy ra đến nơi rồi đây này.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên, tôi cũng mong chuyện sẽ không thành ra như vậy.”
Những lời tôi nói một nửa là thật, nửa kia là dối. Giả thuyết kẻ thủ ác là người trong nhà, nghi phạm là người nhà Nakanishi… Nếu tôi cứ phải nghe suốt những chuyện như vậy thì đương nhiên nghi vấn “Vậy Akiha thì sao?” cũng sẽ dấy lên trong tôi. Có điều, tôi đã cực lực né tránh nó.
“Tôi nói tiếp được không?”
“Vâng, mời chị.” Tôi đưa cốc bia lên miệng. Khoang miệng tôi đột nhiên khô khốc. Đúng như chị ta đã nói. Tôi phải chuẩn bị tâm lý thôi.
“Hôm xảy ra vụ án là ngày ba mươi mốt tháng Ba cách đây mười lăm năm. Địa điểm là khu dân cư yên tĩnh ở Higashi Hakuraku. Lúc đó là buổi trưa, mặt trời vẫn còn đang trên đỉnh.”
“Các giải thích chi tiết thì…”
“Nhưng nếu không kể chi tiết thì sẽ không có ý nghĩa gì hết,” Kugimiya Makiko nghiêm túc đáp trả. “Cậu muốn biết tất cả đúng không? Thế thì cứ im lặng mà nghe đi. Cậu có nghi vấn thì cứ hỏi, nhưng đừng ý kiến này nọ về cách nói của tôi.”
Bị áp đảo trước khẩu khí sắc bén của chị ta, tôi bèn lẳng lặng gật đầu thay vì lên tiếng trả lời “Tôi hiểu rồi.”
Chị ta hít vào thở ra thật sâu như để lấy hơi.
“Tin báo có người phụ nữ bị sát hại đến với Phòng cảnh sát thành phố Kanagawa vào khoảng ba rưỡi chiều. Sau đó khoảng mười phút, cảnh sát đã tới xác nhận thi thể nạn nhân. Chủ ngôi nhà hiện trường của vụ án là ông Nakanishi Tatsuhiko. Nạn nhân là thư ký của ông ta, Honjo Reiko. Nạn nhân bị đâm dao vào ngực tại phòng khách nhà Nakanishi và ngã xuống, nằm dang rộng chân tay trên chiếc bàn đá.”
Đây là câu chuyện tôi đã nghe Akiha kể không biết bao nhiêu lần. Rõ ràng không được chứng kiến, ấy vậy mà tôi lại quen với việc khung cảnh đó hiển hiện ra trước mắt mình.
“Người phát hiện ra sự việc chính là con gái lớn của nhà đó, Nakanishi Akiha, khi ấy mười sáu tuổi. Cô bé đang luyện kèn Clarinet trên tầng hai nên hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra ở tầng dưới. Nhưng sau khi linh cảm có chuyện gì đó, Nakanishi Akiha đã đi xuống dưới và phát hiện cô Honjo Reiko ngã trong phòng khách. Những chuyện sau đó cô bé không nhớ gì hết. Bởi cô bé đã ngất xỉu vì sốc khi nhìn thấy thi thể người chết. Sau đó, Hamasaki Myoko, người hay đến giúp việc nhà cho nhà Nakanishi đi mua đồ về thì phát hiện cả thi thể người chết lẫn cô cháu gái đang ngất xỉu. Chị ta đã ngay lập tức liên hệ với ông Nakanishi Tatsuhiko. Ông Nakanishi Tatsuhiko quay trở về nhà vào khoảng ba rưỡi chiều. Ông ta đã ngay lập tức báo cảnh sát.”
Sau khi nói liền tù tì một hơi tới đó, Kugimiya Makiko nhìn tôi ra chiều hỏi xem tôi có câu hỏi gì hay không.
“Chuyện đến đó thì tôi cũng có nắm được.”
“Thế cậu có biết được gì ngoài những điều tôi vừa nói không?”
Tôi suy nghĩ một hồi rồi mở miệng.
“Akiha bị ngất xỉu đã được đưa về phòng riêng tự lúc nào. Túi xách của cô Honjo bị đánh cắp, còn cửa kính thì mở toang… Ừm, có vậy thôi.”
Kugimiya Makiko gật đầu như thể đang nói: “Tốt!”
“Sở cảnh sát tỉnh Kanagawa và phòng cảnh sát Kanagawa đều nhìn nhận có khả năng cao đây là một vụ án giết người cướp của nên đã bắt đầu điều tra. Tuy nhiên, cuộc điều tra ngay lập tức rơi vào bế tắc. Bởi vì hoàn toàn không có một manh mối nào hết.”
Dường như câu chuyện sắp bước vào phần trọng tâm. Tôi nuốt nước bọt.
“Mặc dù các cuộc điều tra thẩm vấn quy mô lớn đã được tiến hành nhưng vẫn không có một chút thông tin nào về việc đã có nhân chứng bắt gặp kẻ đáng nghi. Cậu có hiểu không? Không một chút nào luôn. Chuyện này thực chất vô cùng kỳ lạ. Thông thường, ít nhất cũng phải có một hoặc hai thông tin. Xung quanh hiện trường cũng không phải là không có ai. Chẳng hạn, khi ấy ở rìa đường cách nhà Nakanishi khoảng năm mươi mét có ba bà nội trợ đang tám chuyện trên trời dưới biển với nhau. Các bà cô đó cũng trông thấy vài người. Thế nhưng đó toàn là những người mà một trong số các bà cô đó biết. Đương nhiên, không phải vì thế mà cảnh sát loại bỏ nghi ngờ về những người này. Họ đã tìm hiểu chứng cứ ngoại phạm của toàn bộ những người đó. Hoàn hảo ở chỗ bọn họ đều có chứng cứ ngoại phạm.”
“Biết đâu hung thủ đã tránh được tầm mắt của mấy bà cô đó rồi mới ra tay thì sao. Khu đó các ngõ hẹp thông với nhau nên tôi nghĩ có thể đi vòng vèo theo nhiều cách.”
Mắt kính của Kugimiya Makiko lóe sáng.
“Cậu đã bao giờ thong thả đi bộ quanh khu đó chưa?”
“Chưa, tôi chưa.”
“Tôi nghĩ nếu cậu đi rồi thì sẽ hiểu. Con đường đó là đường cụt. Cho nên kể cả có lẩn vào cái ngõ hẹp nào như cậu nói thì rốt cuộc vẫn phải đi ra con đường chính. Chỗ mấy bà cô nội trợ đứng với nhau chính là chỗ các ngõ hẹp giao nhau.”
Tôi nhớ lại đường sá xung quanh nhà Nakanishi. Có lẽ đúng như Kugimiya Makiko đã nói.
“Thế nhưng hung thủ đâu nhất thiết phải đường đường chính chính thò mặt ra đường. Hắn vốn là kẻ đột nhập vào nhà người ta nên đến lúc bỏ trốn có lẽ đã băng qua nhà người khác.”
“Quả thật khả năng đó cũng không phải bằng không. Mặc dù khó mà nghĩ tới được.”
“Chị thấy khó nghĩ tới à?”
“Thế cậu thử đặt mình ở vị trí hung thủ rồi nghĩ xem. Để tẩu thoát an toàn hắn ta phải nhanh chóng giả bộ là người đi đường bình thường chứ? Còn hơn cứ lẩn quẩn quanh nhà người ta rồi bị bắt gặp thì có phải hết đường chối cãi không?”
Điều đó thì đúng, tôi lại im lặng. Tôi uống bia nhưng chỉ cảm thấy đắng ngắt.
“Chúng ta nói đến thứ mà tên hung thủ đã để lại nhé.” Kugimiya Makiko nói.
“Ý chị là con dao hả? Tôi nghe bảo loại dao đó đâu chẳng có.”
“Đó là con dao dùng để thái, hiệu Home Knife dùng phổ biến ở mọi gia đình. Chiều dài của nó là mười bốn xăng-ti-mét. Giá của nó khoảng mười nghìn yên và được bán ở các trung tâm thương mại trên toàn quốc.”
“Có biết được bằng cách nào hắn ta có nó không?”
Kugimiya Makiko lắc đầu.
“Thật kỳ cục là dao làm bếp, dao thái thực phẩm lại nằm ngoài phạm vi của Luật Kiểm soát sở hữu kiếm và vũ khí. Dù lúc mua mà bị bắt làm lắm thủ tục nhiêu khê thì khéo tôi còn cáu ấy chứ. Tạm gác chuyện đó sang một bên, vấn đề tôi muốn nói ở đây không phải con dao mà chính là dấu vân tay lưu lại trên nó. Cậu có nghe Akiha kể gì về chuyện dấu vân tay không?”
“Tôi cũng không chắc có không nữa…”
“Dấu vân tay đã bị xóa sạch.”
“Thế thì không còn manh mối gì về nó rồi.”
“Đúng vậy. Tuy nhiên, có điều khiến cảnh sát vắt óc cũng không nghĩ ra.
“Là điều gì thế?”
“Tại sao tên hung thủ lại không sử dụng găng tay?”
Tôi ngạc nhiên đến há hốc miệng. Tôi hiểu điều chị ta đã không nói ra.
“Đồng thời, họ cũng tìm thấy dấu vết chùi xóa dấu vân tay ở những nơi khác trong phòng. Và cả ở cửa kính nữa. Nếu là trộm hay cướp thì thông thường hung thủ sẽ đeo găng tay chứ.”
“Nhưng cũng có ngoại lệ.”
“Đương nhiên sẽ có ngoại lệ. Người ta cho rằng trường hợp đột nhập vào nhà người khác một cách xốc nổi, nghĩa là hành động bột phát chứ không theo cắt đặt tính toán thì phần lớn hung thủ sẽ không đeo găng tay.”
“Thế thì đâu có vấn đề gì ở đây nhỉ?”
Tức thì chị ta hơi chồm người về phía trước và nhìn mặt tôi chằm chằm.
“Có nghĩa, hành vi đó là bột phát chứ không phải có tính toán?”
“Không phải thế à?”
“Thế thì tại sao kẻ đó lại cầm con dao? Con dao không phải vật dụng của nhà Nakanishi đâu.”
Tôi tắc tị không thốt được từ nào, lòng thầm thừa nhận bà cô này quả không hổ danh đã đeo đuổi vụ án này tận mười lăm năm.
“Thì cứ coi như kẻ đó có phần nào toan tính đi. Cho nên hắn ta đã chuẩn bị con dao. Nhưng hắn ta không mang theo găng tay. Vụ án vẫn chỉ dừng ở mức này thôi đúng không?”
“Dao còn chuẩn bị mà găng tay lại quên được. Tên hung thủ này kể cũng bất cẩn nhỉ.”
“Thì ai mà chẳng có lúc lơ đễnh.”
“Lơ đễnh á?” Chị ta tư lự. “Giả sử nếu là như vậy thì cậu nghĩ tại sao hung thủ lại nhắm tới ngôi nhà đó? Vẫn có những nhà giàu khác ở khu đó nữa mà, chưa kể còn có nhà đi vắng hết vào buổi trưa.”
“Quý bà… Hay là hắn ta đã vô tình trông thấy dì Hamasaki Myoko đi ra ngoài nên nghĩ nhà không còn ai nữa và nảy sinh ý đồ đột nhập. Chẳng hạn thế.”
“Chỉ một người đi ra ngoài mà đã nghĩ trong nhà không còn một ai ư?”
“Có thể hắn ta đã nghĩ thế, tên thủ phạm ấy.”
Kugimiya Makiko lắc đầu dứt khoát hai lần. “Không có chuyện đó đâu. Tên hung thủ chắc chắn biết nhà Nakanishi vẫn có người ở nhà.”
“Tại sao?”
“Cậu đã nghe câu chuyện tôi kể rồi còn gì. Đáng lẽ cậu không cần phải hỏi câu như vậy nữa chứ. Trong nhà có những ai?”
“Cô Honjo Reiko và Akiha?”
“Thế Akiha đang làm gì?”
“Ở trên tầng hai để…”
Nói đến đó thì tôi đột nhiên không thở nổi. Kugimiya Makiko thấy vậy thì gật đầu hài lòng.
“Đúng thế. Cô bé đang luyện kèn Clarinet. Những người hàng xóm cũng nghe thấy âm thanh đó. Nói cách khác, không có lý nào tên hung thủ ở ngay cạnh nhà lại không nghe thấy được. Đó là nếu như tên hung thủ thực sự tồn tại nhé.”
Tôi nắm chặt cốc bia. “Tiếng kèn Clarinet vọng xuống từ tầng hai nên có thể hung thủ đã nghĩ rằng tầng một không có ai. Giả dụ hắn đã biết trước về thành phần gia đình nhà Nakanishi thì cũng có khả năng đó. Thậm chí ngược lại, có khi hắn ta còn nghĩ có thể thong thả chôm đồ trong khi vẫn còn nghe thấy tiếng kèn Clarinet.”
Kugimiya Makiko mỉm cười trước những lời tôi nói. Biểu cảm đó phải gọi là cố nặn ra nụ cười.
“Cậu thông minh thật đấy!”
“Chị mỉa mai tôi phải không?”
“Tôi nói thật lòng đấy chứ. Những chuyện như vậy bình thường có phải ai cũng ngay lập tức nghĩ ra được đâu. Chắc là do cậu yêu Akiha nhiều lắm nên mới vậy.”
Tôi thừa nhận thì cũng dở nhưng lại chẳng có lý do gì chối bỏ nên đành im lặng.
“Cậu nghĩ tại sao tên hung thủ lại đột nhập vào nhà từ chỗ cửa kính?” Kugimiya lại đưa ra một câu hỏi mới.
“Vì cửa ra vào bị khóa chứ sao.”
“Nghĩa là tình cờ cửa kính không bị khóa nên hắn ta đã lẻn vào từ đó?”
“Không phải vậy sao?”
“Thế tại sao tên hung thủ lại biết cửa kính không bị khóa? Ngôi nhà đó có hàng rào bao quanh nên người bên ngoài không thể trông thấy cửa kính giáp với vườn nhà được.”
“Thì chuyện đó là do… hắn ta đang tìm xem có chỗ nào để lẻn vào nhà hay không thì vừa hay lại gặp ngay cánh cửa đó.”
“Tên trộm này cũng may mắn quá nhỉ.”
Không thể phản bác trước giọng điệu sặc mùi mỉa mai của Kugimiya Makiko, tôi lặng lẽ uống bia.
“Chúng ta sắp xếp lại câu chuyện cho đến lúc này nhé. Hung thủ đã đến khu dân cư này với ý định sẽ lẻn vào nhà nào đó ăn trộm. Khi ấy, hắn ta đã thủ sẵn cả dao. Có điều lại không nghĩ tới mang găng tay. Hắn ta đang dò dẫm xem sẽ vào nhà nào thì đi tới cạnh nhà Nakanishi. Tại đây, hắn ta trông thấy Hamasaki Myoko đi ra khỏi nhà, thế là tên hung thủ vốn biết từ trước thành phần gia đình nhà Nakanishi đã bột phát suy nghĩ lẻn vào nhà đó. Hắn ta nghe thấy tiếng kèn Clarinet từ tầng hai vọng xuống nên đoán cô con gái chủ nhà đang ở trên ấy còn tầng một sẽ không có ai. Hắn ta trèo qua cổng ngoài và đi vòng quanh vườn thì may thay tìm được một cửa kính không bị khóa. Hắn ta vào nhà từ đó nhưng lại bị chị Honjo Reiko trông thấy lúc đang dòm ngó xem sẽ thó cái gì. Hắn đã sát hại chị ấy bằng con dao thủ theo. Hắn còn xóa dấu vân tay trên cán dao và những chỗ bản thân đã chạm vào rồi cướp túi xách của chị tôi. Sau đó, hắn thoát ra ngoài từ cửa kính và rời đi. Song chẳng may lại trông thấy mấy bà cô nội trợ đang ở ngã ba đường nên đã băng ngang nhà người khác để tẩu thoát.”
Sau khi nói liền một hơi, chị ta hỏi tôi.
“Cậu có muốn nói gì không?”
“Không. Chẳng có gì hết. Đúng là cũng có đôi ba chỗ khiên cưỡng nhưng hành vi của con người đâu phải luôn logic, đúng không? Đặc biệt, nếu cứ lấy thường thức mà soi vào hành vi của mấy tên tội phạm thì lại càng không có ý nghĩ gì hết.”
Kugimiya Makiko khẽ nở nụ cười trước câu trả lời của tôi. Nét mặt chị ta khiến người ta như cảm thấy sự trống rỗng ở đâu đó.
“Việc hành vi của tội phạm có chỗ khiên cưỡng cứ tạm để lại đó. Thế về phía nạn nhân thì sao?”
“Cô Honjo Reiko có hành động nào thiếu tự nhiên chăng?”
“Chị ấy bị đâm vào ngực. Lại còn đâm chính diện nữa chứ.”
Tôi chợt thấy chột dạ. Trước đây, tôi chưa bao giờ suy nghĩ sâu xa về chuyện đó.
“Cậu đã hiểu tôi định nói gì rồi phải không? Trong nhà đột nhiên có người lạ mặt thì một cô gái sẽ xử sự như thế nào nhỉ. Đương nhiên là sẽ hét lên và bỏ trốn đúng không? Nhưng chị tôi còn chưa kịp kêu lên. Không ai nghe thấy tiếng kêu nào cả. Kể cả chị ấy không kịp có cơ hội để làm điều đó đi chăng nữa thì chắc chắn chị ấy đã cố gắng chạy trốn. Ấy thế mà chị ấy lại bị đâm. Lại còn không phải từ đằng sau mà từ đằng trước. Duy nhất một nhát. Cậu nghĩ sao về điều này?”
“Ý chị… hung thủ là người quen?”
“Tôi chỉ có thể nghĩ được như vậy thôi. Đó là người quen đến mức mà chị Honjo Reiko có thể lơ đễnh kể cả khi kẻ đó đang ở khoảng cách đâm được dao từ chính diện. Mâu thuẫn ở chỗ nếu là người như vậy thì đâu cần đột nhập vào nhà từ cửa kính, chỉ cần nhấn chuông cửa rồi đường đường chính chính đi vào thôi chứ. Ngược lại, nếu tự ý vào từ cửa kính thì cho dù có là người quen đến đâu nhất định chị Honjo Reiko cũng đã phải kinh ngạc và cảnh giác.”
“Trớ trêu thay,” chị ta tiếp tục, “Hung thủ không vào từ cửa chính. Hắn ta cũng không gọi chuông cửa. Bởi vì đã có người làm chứng là chuông không kêu. Người đó là ai chắc cậu biết đấy.”
“Là Akiha à?”
“Đúng.” Kugimiya Makiko gật đầu. “Tôi chỉ có thể lý giải rằng việc làm chứng như vậy là một sơ suất của cô ấy. Dẫu sao, nhờ lời làm chứng đó mà hình ảnh hung thủ được rút gọn lại rất nhiều. Tóm lại, hung thủ là người cho dù có đột nhiên xuất hiện trong phòng và không đi qua cửa chính thì cũng không khiến chị Honjo Reiko phải cảnh giác.”
“Thế nên ai đó trong nhà Nakanishi… là…”
“Nói một cách chính xác là cha con nhà Nakanishi và Hamasaki Myoko. Thế nhưng, người có cơ hội ở riêng một mình cùng chị Honjo Reiko là ai?”
Tôi cắn môi, nhìn cốc bia vẫn đang nắm chặt trong tay. Vẫn còn khoảng một phần ba cốc bia nhưng tôi chẳng còn lòng dạ nào uống nữa. Tôi đặt cốc bia xuống và đan các ngón tay vào nhau ở trên bàn.
“Hình như là chữ QED thì phải, ký hiệu khi tất cả các bí ẩn đều được giải quyết, nghĩa của nó là đã được chứng minh nhỉ? Tôi không có ý diễn vai thám tử nhưng chắc cậu hiểu được lý do vì sao tôi đã suy luận Nakanishi Akiha chính là hung thủ. Nếu giả định cô ấy là hung thủ thì tất cả các nghi vấn nêu ra trước đây đều được giải quyết. Nào, nếu cậu có phản biện thì xin mời. Tôi sẵn sàng nghe rồi đây.”
Tôi gãi phần trán phía trên lông mày bên phải. Đương nhiên, cho dù tôi có làm như thế thì trong đầu cũng không nảy ra được suy nghĩ hay ho nào. Tôi quyết định nói ra suy nghĩ duy nhất đã đến với mình.
“Về chứng cứ chứng minh sự việc. Tôi có thể hiểu lý do chị nghi ngờ Akiha nhưng đó mới chỉ là chắp nối các sự việc lại với nhau, không hơn. Căn cứ khẳng định tội ác gây ra bởi người quen tuy có sức thuyết phục nhưng khả năng không phải như vậy cũng đâu phải con số không.”
“Đúng như vậy.” Kugimiya Makiko dễ dàng thừa nhận. “Thế nên cảnh sát cũng không làm gì được. Cái gọi là chứng cứ thì chỉ có duy nhất con dao. Nhưng giữa Akiha với con dao lại không có mối liên hệ nào. Một cô nữ sinh cấp ba nếu mua những vật dụng như vậy sẽ để lại ấn tượng khá sâu nhưng đằng này người ta lại không tìm ra được cửa hàng đã bán nó. Cứ thế mười lăm năm đã trôi qua.”
“Chẳng bao lâu nữa thời hiệu truy cứu sẽ… phải không?”
“Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc,” chị ta nói vậy còn bất chợt hướng ánh mắt về xa xăm. “Chị ấy hầu như chẳng nói gì với tôi về ông Nakanishi Tatsuhiko cả. Tôi cũng chẳng rõ họ có quan hệ như vậy từ bao giờ. Có điều, tôi biết chị ấy đã dằn vặt lắm. Bởi người đàn ông của chị ấy cuối cùng cũng ly hôn được thì vợ ông ta lại tự tử. Dằn vặt cũng là đương nhiên. Chưa kể người đàn ông đó lại còn có con riêng. Tôi nghĩ chị ấy cũng đã lo lắng đến chết đi được về việc sẽ sống như thế nào với cô con riêng đó. Ấy thế mà chị ấy lại bị như vậy.”
Chị ta bặm môi như thể cố gắng chịu đựng điều gì đó. Sau đấy chị ta lấy lại sự mạnh mẽ trong ánh mắt và nhìn tôi.
“Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc. Tôi sẽ tìm ra chân tướng sự việc cuối cùng.”
“Thế cho nên chị đã đến quán Tổ bướm…“
“Bởi vì chỉ có bọn họ biết chân tướng sự việc. Tôi đến quán đó để nói về vụ án. Và cả để chất vấn về những việc hồi đó. Chị Hamasaki Myoko không từ chối tôi được. Bởi dẫu sao tôi cũng là người thân ruột thịt của nạn nhân. Tôi có quyền được biết các thông tin. Cứ lặp đi lặp lại như vậy và chỉ cần tôi tìm được manh mối nhỏ bé nào thôi thì nhất định tôi sẽ đi tới chân tướng vụ việc.”
Kugimiya Makiko rút ví và đặt tiền cốc bia lên bàn. “Cậu cũng nên biết chân tướng vụ việc. Mà kể cả tôi có không nói vậy thì cậu cũng muốn biết đúng không? Chính vì vậy nên tôi mới nói hết cho cậu biết. Biết đâu nếu là cậu, sẽ khám phá được những điều còn đang bị phong kín.”
“Những điều còn đang bị phong kín là sao?”
“Đương nhiên là trái tim của Akiha rồi.” Nói rồi chị ta đứng dậy và đi về phía cửa.
Tôi không thể nhấc nổi người dậy nên chỉ đành nhìn bóng lưng chị ta đi xa dần.