Chương 21
Tôi lê bước chân nặng nề trên đường trở về nhà. Dạo gần đây, cứ trở về nhà là tôi lại khép chặt mọi tâm tư. Nhưng đêm nay thì khác.
Thật lòng tôi muốn đến chỗ Akiha chứ không phải về nhà. Tôi muốn gọi điện cho em và nói muốn gặp em ngay và luôn.
Thứ logic mà Kugimiya Makiko xây dựng nên quả thật vững chắc, không chút sơ hở nào, quá xứng với việc chị ta đã dày công tích đắp trong nhiều năm. Có thể nói đó là những suy luận có tính thỏa đáng chứ không hề khiên cưỡng hay theo kiểu chắp nối vụng về các mảnh sự việc không khớp vào nhau.
Tôi còn hiểu thêm cả lý do cảnh sát hình sự Ashihara tiếp cận tôi. Bởi ông ta cũng đặt giả thuyết giống với Kugimiya Makiko. Ông ta tin rằng nếu có bước đột phá thì có lẽ là nằm ở việc Akiha sẽ thổ lộ sự thật trong lòng em trong các cuộc nói chuyện với tôi.
Biết đâu nếu là cậu, sẽ khám phá được những điều còn đang bị phong kín… Khoảnh khắc nghe được lời này của Kugimiya Makiko, vụ án giết người xảy ra cách đây mười lăm năm xa xôi và không mảy may có chút liên hệ nào với tôi lại khiến tâm tư tôi đột nhiên trở nên trĩu nặng. Bởi thế bước chân về nhà của tôi hôm nay nặng nề hơn hẳn so với mọi khi.
Tôi tổng động viên trí nhớ của mình để nhớ lại các cuộc trò chuyện với Akiha trước đây. Liệu có điều gì đó cho thấy em là kẻ sát nhân đang nằm im, chờ thời hiệu truy cứu của vụ án trôi qua hay không nhỉ? Lần gặp trước, em đã nói rằng bản thân đang bị nghi ngờ. Nhưng trên thực tế, hoàn toàn không có một phát ngôn nào khẳng định bản thân em có dính líu tới vụ án cả.
Duy nhất, tôi chỉ lấn cấn về câu nói đó.
“Chỉ cần đến tháng Tư sang năm… Nói chính xác hơn là ngày ba mươi mốt tháng Ba. Chỉ cần qua ngày đó có lẽ em sẽ nói được nhiều hơn.”
Hơn nữa em còn nói tiếp rằng:
“Đó là ngày quan trọng nhất cuộc đời em. Em đã đợi ngày đó suốt nhiều năm trời…”
Nghĩa là em rõ ràng có ám chỉ đến ngày vụ án hết thời hiệu truy cứu.
Người như thế nào thì sẽ chờ đợi một vụ án nào đó hết thời hiệu truy cứu? Chẳng cần nói ai cũng biết. Chỉ có thể là hung thủ và người không mong muốn hung thủ bị bắt.
Rất nhiều suy nghĩ cứ chạy tới chạy lui trong đầu tôi. Trong khi các suy nghĩ vẫn đang quay mòng mòng thì tôi đã đứng trước cửa nhà mình. Tôi rút chìa khóa khỏi ổ rồi mở cửa.
Hành lang nhà nhập nhoạng sáng do ánh đèn từ phòng khách hắt ra. Tôi nhìn vào, thấy Yumiko đang đọc sách bên bàn ăn. Đó là quyển sách mỏng có khổ in lớn, tuy nhiên không phải loại sách một tập cũng không phải tạp chí. Hơn nữa, cô ấy còn đang đeo tai nghe. Cạnh đó có đặt máy nghe đĩa CD cầm tay.
Như cảm thấy có người về, Yumiko nhìn về phía tôi và bỏ tai nghe ra.
“Bố về rồi đấy à. Sao muộn thế!”
“Bố có việc phải đi tận Yokohama. Mẹ đang làm gì vậy?”
“Đây á? Học tiếng Anh.” Yumiko giơ quyển sách đang mở lên. Đó là giáo trình tiếng Anh giao tiếp.
“Cơn gió nào khiến mẹ học thế? Hay mẹ muốn đi du lịch nước ngoài?” Tôi hỏi mà lòng thầm nghĩ nếu vợ nói vậy thì rắc rối rồi đây.
Cô ấy cười khúc khích.
“Nào có được nhàn nhã thế chứ. Mẹ học vì Sonomi đấy.”
“Sonomi á? Mẹ cho con học tiếng Anh à?”
Tôi vừa hỏi thì Yumiko ngay lập tức cầm lên tờ giấy photo khổ A4 đang đặt trên bàn.
“Hôm nay mẹ nhận được cái này ở trường mầm non. Chẳng bao lâu nữa người ta sẽ chính thức đưa tiếng Anh vào giảng dạy trong trường tiểu học. Nhưng mẹ hỏi nhiều rồi, cứ phó mặc hết cho nhà trường thì không yên tâm được.”
“Là sao?”
“Mẹ thấy bảo với tình hình hiện nay thì chắc chắn sẽ thiếu giáo viên. Vốn giáo viên tiểu học không cần bằng cấp tiếng Anh nên hiện mình không có hệ thống đào tạo giáo viên chuyên môn Anh ngữ. Nghĩa là, với độ tuổi của Sonomi thì chỉ được học tiếng Anh nửa vời thôi. Chẳng trông nhờ được gì vào thầy cô nên mẹ lo thành tích học của con sẽ không có biến chuyển lớn được.”
“Thế nên mẹ định tự cho con học à?”
“Chính là vậy đó. Hầu như các mẹ khác cũng muốn cho con được tiếp xúc với tiếng Anh từ trước khi vào tiểu học. Có điều, mẹ vẫn chưa quyết định có cho con học luôn hay không. Dẫu sao trước mắt cứ phải để cho con có hứng thú với tiếng Anh cái đã.”
“Hóa ra là thế. Vậy nên mẹ mới lôi quyển sách tiếng Anh giao tiếp mua từ xửa từ xưa ra để tự học trước à?”
Quyển sách Yumiko đang đọc trông quen quen. Hồi mới cưới chưa được bao lâu, chúng tôi thường mua sắm theo cảm hứng. Đợt đi du lịch ở Hawaii, hai vợ chồng đến khốn khổ vì một chữ tiếng Anh bẻ đôi cũng không biết nên đã quyết tâm cùng học. Rốt cuộc cả tôi lẫn Yumiko đều trụ không quá một tuần.
“Trước hết, việc tiên quyết là cần tạo cho con sự hứng thú nên nếu mẹ học thì có thể con cũng sẽ thấy: A, học cũng thú vị ghê.”
“Có lý.”
“Ấy quên, bố cơm nước gì chưa? Nhà có món tôm phô-mai bỏ lò đấy.”
Lại nữa rồi, thực đơn khoái khẩu của Sonomi.
“Bố có ăn nhẹ ở ngoài rồi. Bố tắm cái đã nhé. Nếu đói bụng thì sau đó bố ăn đại cái gì cũng được.”
“Thế cũng được. Bát đũa ăn xong bố nhớ để cẩn thận vào bồn rửa bát nhé.”
“Ờ, biết rồi.”
Tôi cởi quần áo trong phòng ngủ và đi vào nhà tắm. Nước nóng trong bồn tắm hơi nguội. Tôi vừa đun lại cho nước nóng thêm vừa ngâm mình trong làn nước ngập đến vai.
Tôi lại phải thừa nhận một lần nữa rằng Yumiko là một người mẹ tốt. Mỗi ngày mỗi ngày cô ấy đều dồn hết tâm tư cho con gái của chúng tôi. Phải nuôi dạy Sonomi như thế nào? Cho con bé học hành cái gì? Dường như chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đủ khiến tâm trí cô ấy bận rộn rồi. Đương nhiên, tôi biết ơn cô ấy, trên cương vị là cha của Sonomi. Chỉ cần giao con bé cho Yumiko, có lẽ nó sẽ được hạnh phúc.
Trớ trêu thay, không biết nguyên nhân do đâu mà tôi cứ thấy thiếu vắng trong lòng. Sự trống trải cứ từ đâu kéo đến. Không hiểu sao cứ nghĩ đến việc sẽ phải tiếp tục sống như thế này cả đời là tôi lại thấy căng tức lồng ngực đến vậy.
Quả nhiên, tôi vẫn kiếm tìm vai trò người phụ nữ. Yumiko là một người mẹ tốt. Đối với Sonomi, cô ấy là người mẹ tuyệt vời nhất. Có điều, cô ấy đã không còn là người yêu của tôi. Cũng không phải đối tượng tôi muốn làm tình. Người đang sống với tôi bây giờ đã trở thành ai đó khác với người phụ nữ tôi từng yêu.
Oái oăm thay, có lẽ phần lớn những người đàn ông đã kết hôn trên đời này đều giống như tôi. Mặc dù biết bản thân không còn tình cảm như xưa, nhưng vẫn quyết tâm sống tiếp như vậy đến trọn đời. Có lẽ như vậy mới chính là người chồng tốt, người cha tốt.
Chỉ cần có thể tin tưởng rằng như vậy là tốt rồi thì biết đâu lòng tôi sẽ nhẹ nhõm hơn. Tôi cũng sắp bốn mươi đến nơi. Nếu xét theo tuổi thọ trung bình thì có thể nói tôi đã vượt qua đỉnh cao của cuộc đời mình. Tôi đã không còn ở cái tuổi yêu đương mù quáng nữa. Đây là thời kỳ mà con người ta phải buông bỏ những chuyện cỡ như vậy.
Lỡ như Akiha chính là hung thủ giết người… Suy nghĩ không tưởng dựng nên theo giả định này cứ lớn dần trong tôi, bất chấp mong muốn của tôi.
Chỉ còn một chút nữa thôi sẽ đến thời hiệu truy cứu của vụ án. Thế nhưng, nó không có nghĩa là trước đấy Akiha sẽ không bị bắt. Khả năng phía cảnh sát sẽ sử dụng biện pháp cưỡng ép nào đó để chứng minh tội của em cũng không hẳn bằng không.
Trong trường hợp đó tôi đành bó tay. Chẳng có sự lựa chọn nào hết. Tôi không thể đuổi theo em đến tận nhà tù được.
Vậy nhưng, nếu cứ như thế này mà đón thời hiệu truy cứu của vụ án thì sao? Hơn nữa, nếu chân tướng vụ án vẫn không sáng tỏ thì tôi phải chọn con đường nào?
Liệu tôi sẽ sống suôn sẻ với người phụ nữ có thể đã từng phạm tội giết người mười lăm năm trước chứ?
Nếu tôi tiếp tục tin tưởng Akiha thì sẽ không có vấn đề gì. Có điều, tôi cũng phải thú thực với chính bản thân mình rằng tâm tư muốn tin tưởng em dù không thay đổi, nhưng sự nghi ngờ thì cũng bắt đầu nảy mầm. Trong lòng chất chứa trùng trùng điệp điệp suy nghĩ mà lại che giấu điều đó để sống với nhau thì e rằng cả hai sẽ không thể hạnh phúc được.
Hay là tôi tìm cách nào đó làm sáng tỏ chân tướng vụ án? Dù tôi cũng không chắc có cách đó hay không. Mà giả như có thì sao chứ.
Sẽ không thành vấn đề gì nếu như em không phải hung thủ. Nhưng nếu em là hung thủ thì tôi phải làm sao đây, khi thời hiệu truy cứu đã hết? Em sẽ không bị trừng phạt. Cũng không bị cảnh sát đeo đuổi.
Liệu tôi có thể tiếp tục yêu em bất chấp như vậy không?