← Quay lại trang sách

Chương 22

Hôm sau, sáng ra tôi đã thấy đầu đau như búa bổ. Chắc là do đêm qua, sau khi tắm xong tôi đã uống chỗ rượu vang rẻ tiền kia hơi quá đà. Cứ mải mê suy nghĩ đông tây, tôi không thể nào đưa bản thân vào giấc ngủ. Thế là tôi đã uống rượu vang thay cho bia. Tất nhiên, giấc ngủ do cồn mang lại không hề khoan khoái chút nào. Cả sau khi về giường, trạng thái hưng phấn trong tôi vẫn còn, tôi không rõ lúc trời sáng thì mình đã ngủ hay chưa.

“Kỳ lạ ghê. Bố uống rượu vang một mình đấy à?” Yumiko vừa dọn dẹp vỏ chai rỗng vừa cảm thán.

“Chẳng hiểu sao tự nhiên bố lại muốn uống.”

“Hửm!” Vợ làm bộ mặt khó hiểu, dẩu cằm ra phía trước rồi nói, “Bố dạo gần đây kỳ lạ lắm.”

Tôi giật thót mình. Huyết áp tăng vọt. Tôi thử hỏi, “Lạ thế nào cơ?”

“Sắc mặt bố không được tốt lắm đâu. Bố mệt hay sao? Công việc ở công ty chắc vất vả quá hả?”

Huyết áp tôi vừa tăng vọt lại hạ đột ngột. Mồ hôi lạnh cũng âm thầm túa ra.

“Đúng là có chút mệt mỏi thật!” Tôi xoa mặt.

“Bố đừng cố sức quá. Cũng có còn trẻ trung gì nữa đâu. Có điều, nói thì nói vậy thôi chứ công việc làm sao trốn tránh được.”

“Trên đường đi làm bố sẽ mua viên giải rượu.”

Tôi xoa đầu Sonomi vừa mới thức dậy rồi rời khỏi nhà. Tôi thật sự mua viên giải rượu ở siêu thị mini gần ga rồi uống. Thế mà cơn đau đầu vẫn âm ỉ hành hạ tôi.

Vẫn trong tâm trạng ù lì đó tôi đến công ty. Vừa ngồi vào chỗ tôi đã quay lại nhìn Akiha. Em đang trao đổi gì đó với một đồng nghiệp nữ khác nhưng lại nhìn sang phía tôi như thể cảm nhận được ánh mắt của tôi vậy. Bốn mắt chúng tôi giao nhau.

Lúc ở công ty, em thường đeo kính. Qua cặp mắt kính, mắt em gửi tín hiệu đến tôi: Chào buổi sáng. Hôm nay em cũng sẽ dõi theo anh.

Anh cũng dõi theo em… Tôi đáp lại. Trong lòng vẫn ôm mớ tâm tư rối như tơ vò.

Tôi vừa làm việc như một cái máy vừa tiếp tục suy nghĩ xem nên làm như thế nào. Tôi vắt óc suy nghĩ điều gì là quan trọng nhất với bản thân, phải ưu tiên cái gì trước nhất. Tôi có trách nhiệm với Yumiko và Sonomi. Đồng thời, tôi cũng phải trân trọng Akiha. Tôi không muốn bất kể ai phải chịu bất hạnh. Có điều, ở đâu ra sự lựa chọn mười phân vẹn mười như vậy được chứ.

Tôi vẫn chưa thể tìm ra câu trả lời mà thời gian thì cứ trôi. Trong khi đó, do sự cố hôm trước nên tôi lại phát sinh việc phải đi Yokohama. Tôi chuẩn bị sẵn để xong việc có thể về thẳng nhà luôn rồi rời công ty.

May thay, sự cố được giải quyết êm đẹp. Tâm trạng khách hàng cũng không quá tệ. Sau khi hoàn tất một vài thủ tục, tôi nhìn đồng hồ, mới có năm rưỡi chiều.

Bất chợt, một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi. Đó là dẫu có thế nào thì cứ giải quyết vấn đề trước mắt đã. Trước tiên, cần giải quyết các lo lắng, rối rắm tôi đang vướng phải.

Tôi nhắn tin qua di động. “Anh đang ở Yokohama. Mình gặp nhau được không em?”

Khoảng năm phút sau thì có tin trả lời. “Em vừa rời công ty. Bây giờ em đi đến đâu?”

Tôi gõ tin trả lời ngay. “Anh đang ở gần lối vào phố Chukagai.”

Khoảng chừng bốn mươi phút sau thì chúng tôi gặp nhau. Bờ môi Akiha sau khi đã quay lại công ty để giặm lại lớp trang điểm rồi mới đến chỗ hẹn hơi khác với màu ban sáng.

Chúng tôi ăn đồ ăn Trung Hoa và uống rượu Thiệu Hưng tại nhà hàng đã từng vào mấy lần trước đó. Akiha kể chuyện về Taguchi Maho. Rằng cô nàng gần đây đã bắt đầu hẹn hò với người đàn ông nào đó. Thấy bảo anh ta đã qua một lần đò và có con riêng.

“Là một cậu bé, đang học lớp một thì phải. Cô ấy mới gặp thằng bé lần đầu hôm trước.”

“Cô ấy định kết hôn với người đó hả?”

“Cô ấy bảo muốn kết hôn. Thế nên để lấy lòng cậu con trai cô ấy còn mang cả phần mềm trò chơi đến để làm quà cho nó nữa.

“Cũng vất đấy nhỉ!”

“Cô ấy còn nấu ăn, hòng tỏ rõ quyết tâm sẽ trở thành một bà mẹ tốt nữa kìa. Có điều, nhóc đó hình như vẫn thích mẹ đẻ lắm nên trong lúc ăn cơm nó còn nói chuyện về mẹ mình với ông bố.”

Học sinh lớp một thì cũng không lớn hơn Sonomi là bao. Tôi tưởng tượng được nếu không phải do âm dương cách trở chắc chắn thằng bé mong muốn bố mẹ mình đoàn tụ với nhau.

Từ diễn biến câu chuyện, cũng có thể đặt vào trường hợp của chúng tôi để bàn bạc. Thế em thì sao? Em có nghĩ sẽ hòa thuận được với con gái anh không?

Oái oăm thay, tôi không dám thốt ra những lời đó. Mấy hôm trước lúc ở công viên Motomachi, tôi mới đề cập tới chuyện ly hôn thôi mà Akiha đã khóc rồi phản đối. Đây không phải là chủ đề có thể dễ dàng nói ra miệng được.

Chưa kể tôi vẫn còn có chuyện khác cần mở lời. Tôi quyết định trước tiên sẽ nói chuyện mình đã gặp Kugimiya Makiko. Người thông minh như Akiha hẳn sẽ đoán ngay được tôi đã nghe được chuyện gì. Tôi còn thầm mong em sẽ nói cho tôi biết những điều lật ngược lại giả thuyết của Kugimiya Makiko.

Có điều, Akiha tối nay lại có quá nhiều chuyện để nói, chưa kể chúng còn hấp dẫn nữa. Nhờ vậy mà tôi đã ăn các món Trung Hoa ngon hơn hẳn. Tôi có cảm giác như lâu lắm rồi mới lại được tận hưởng niềm vui hẹn hò và mãi vẫn không tìm được cái cớ để nói ra mấy chủ đề nặng nề kia.

Sau khi dùng bữa xong, hai người chúng tôi lại dạo bộ ở phố Chukagai. Có cửa hàng bày bán các sản phẩm mỹ nghệ dân gian của nước ngoài nên chúng tôi hỏi giá vu vơ vài món đồ. Akiha cầm thứ gọi là rainstick – ống mưa – lên xem. Nó được làm từ một đoạn trúc, bên trong chứa những hạt cát nhỏ li ti nên hễ nghiêng một cái thì nó lại phát ra tiếng như tiếng mưa rơi êm dịu.

“Cứ như là đang ở trong rừng rậm của Indonesia vậy.” Nói rồi em nhắm mắt lại và nghiêng ống trúc. “Chúng ta vào rừng để hái hoa quả. Vừa hay trời đổ cơn mưa nhỏ nên phải núp dưới tán cây cổ thụ, lặng lẽ chờ trời tạnh.”

“Chúng ta?”

“Là em và anh đó.” Akiha vẫn nhắm mắt lúc trả lời tôi.

“Thế ô đâu mà không mang theo?”

“Ai cần cái đó chứ. Trời có mưa mãi đâu. Mưa đến lúc nào đó rồi sẽ tạnh thôi. Ướt chút thì cũng có sao.”

“Thế thì lạnh đấy.”

“Chẳng lạnh gì hết.” Em mở mắt và chăm chú nhìn tôi. “Hai đứa mình đang nắm tay nhau thì lạnh sao được. Chúng ta vừa cảm nhận nhiệt độ cơ thể nhau vừa chờ trời tạnh.”

“Không có cơn mưa nào là không tạnh… à?”

“Anh cũng nhắm mắt vào đi.”

Tôi nhắm mắt lại như Akiha bảo. Đầu tưởng tượng ra khu rừng rậm và Akiha đang ở cạnh bên.

Thế rồi trời đổ mưa. Các hạt mưa nhỏ li ti làm ướt cả hai chúng tôi. Tôi giơ tay ra và khẽ cử động đầu ngón tay. Tôi chạm vào ngón tay của em. Chúng tôi tay trong tay thật chặt.