Chương 23
Thời gian vụt trôi trong chớp mắt. Đến lúc nhận ra thì chúng tôi đang ôm nhau trong khách sạn tình yêu. Đây là lần đầu tiên tôi cùng với Akiha vào những chỗ như thế này.
“Phải bao nhiêu năm rồi anh mới lại vào khách sạn tình yêu đấy.” Tôi nói.
“Thật á?”
“Thật chứ sao. Anh nói dối em làm gì.”
“Thế trước anh vào cùng ai?” Em nhìn lom lom mặt tôi, vẻ cố ý trêu chọc.
“Ờ… thì… cùng người anh hẹn hò lúc đó.”
“Là vợ anh à?”
Tôi im lặng nên có vẻ như em hiểu là tôi đã ngầm thừa nhận.
“Là vậy à!” Em nói rồi nhổm dậy. Em cứ thế rời khỏi giường, người quấn chiếc khăn tắm mới nãy còn vứt bừa bên cạnh. Em mở tủ lạnh có đồ uống tính phí và hỏi tôi. “Anh uống gì không?”
“Cho anh lon Coca.” Tôi trả lời.
“Thế nghĩa là,” em bật nắp lon Coca rồi ngồi xuống bên mép giường. Em đặt tay lên cánh tay tôi. “Trước em, anh chưa từng ngoại tình với ai hết đúng không?”
“Đương nhiên. Anh chưa nói với em à?”
“Ừ!” Em nói rồi uống luôn một ngụm Coca-Cola. Sau đó, em chìa lon nước về phía tôi.
“Này, tại sao anh lại thế chứ?”
“Tại sao cái gì?”
“Tại sao anh lại ngoại tình với em?”
Lúc đầu, tôi im lặng đón lấy lon Coca rồi uống. Động tác đó tôi đã cố gắng làm thật chậm.
“Nói thế nào nhỉ. Chuyện đó… nó như kiểu thuận theo tự nhiên.”
“Ý là anh bị cuốn đi trong mối quan hệ này hả?”
“Ý anh không phải thế. Mà với anh, nó như một dòng chảy tự nhiên. Đến chính bản thân anh cũng không hiểu nổi nữa. Nếu anh cứ hành động trung thực với suy nghĩ của mình thì nó thành ra như thế này đây. Những chuyện như thế này vẫn có mà, đúng không?”
“Anh không nghĩ đó là chuyện cấm kỵ à?”
“Chuyện đó… đương nhiên có nghĩ chứ.”
“Thế mà anh lại vượt qua ranh giới. Điều gì đã khiến anh làm như vậy? Điều gì đã khiến anh, một người theo trường phái cẩn trọng bị lay chuyển?
“Này, Akiha. Tóm lại ý em là gì? Tối nay em kỳ lạ ghê. Tại sao em cứ hỏi anh toàn những chuyện như vậy thế?”
Em sà vào lòng tôi, má áp lên ngực tôi.
“Anh còn nhớ chuyện ở công viên Motomachi không?”
“… Đương nhiên còn.”
“Chuyện lúc đó em xin lỗi nhé. Em làm loạn cả lên.”
“Ừ, không sao đâu.” Tôi nhấc người và hơi tách xa em một chút. Nếu cứ ôm em ở trong lòng, để má em kề bên ngực thì tôi không bình tĩnh nổi. Tôi sợ em sẽ nhận ra trống ngực tôi đang đập loạn xạ.
“Sau đó em đã ngẫm lại. Đúng hơn là những lời anh nói cứ văng vẳng trong đầu óc em. Rõ ràng em đã định sẽ chỉ duy trì mối quan hệ với anh như bây giờ thôi. Ấy thế mà anh lại nói như vậy khiến tình cảm trong em hoàn toàn lung lay.”
“Anh vô tâm quá. Thật không phải với em.” Tôi chỉ còn cách nhận lỗi về phía mình.
Akiha khúc khích cười.
“Em có trách móc gì anh đâu nên anh đừng có bày ra vẻ mặt đáng thương như vậy nữa. Ngẫm lại thì thấy anh tuyệt đối chẳng nói gì quá đáng cả. Chỉ có em là bị kích động vì thứ cảm xúc luôn cố kìm nén trong lòng, nhưng em không có ác ý gì đâu. Hẳn là anh cũng suy nghĩ rất nhiều xem phải làm sao với mối quan hệ của hai đứa. Nghe em mạnh miệng bảo đấy chỉ là giấc mơ mà anh vẫn bảo sẽ không để nó kết thúc ở giấc mơ. Em thậm chí đã nghĩ hay mình cứ đặt niềm tin nơi anh.”
“… Ý em là sao?”
“Em đang chờ anh đây.”
“Hả?” Tôi bất giác kêu lên. Còn em nhìn tôi chằm chằm.
“Chuyện không đơn giản như vậy và cũng không biết đến bao giờ nên em quyết định sẽ đợi. Em tin tưởng những lời anh đã nói với em. Anh bảo rằng sẽ vứt bỏ gia đình để chọn em nên em quyết định tin những lời đó không phải là dối trá.”
Lại một lần nữa tôi không biết phải đáp trả ra sao. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ được nghe những lời này. Tôi nắm mép ga trải giường, đầu óc đễnh đãng.
“Anh sao thế?” Akiha nghiêng đầu nhìn tôi khó hiểu. “Em nói gì kỳ cục lắm hay sao?”
“À, không,” tôi vội vã lắc đầu. “Không phải kỳ cục. Có điều, nó khác xa so với tình hình hôm trước nên anh có chút lúng túng.”
“Thế mới bảo em đã suy nghĩ mà.” Akiha nắm lấy tay tôi. “Cái ống mưa ấy.”
“Cái đó là sao?”
“Em chẳng nói rồi còn gì. Chỉ cần hai người nắm chặt tay nhau thì dù trời có mưa rét cũng sẽ không cảm thấy lạnh lẽo. Chỉ cần có hơi ấm của nhau, chúng ta sẽ có thể chờ đến lúc trời tạnh. Chẳng có cơn mưa nào là bất tận cả. Chắc chắn, sắp tới đây khó khăn sẽ sắp thành hàng dài như những cơn mưa tưởng chừng bất tận nhưng em sẽ chịu đựng được. Nếu có anh ở bên.”
Cuối cùng tôi đã hiểu vì sao lúc ở cửa hàng đồ mỹ nghệ dân gian trên phố Chukagai, Akiha đã nhiệt tình xoay cái ống trúc đó như vậy. Là bởi em muốn khẳng định quyết tâm của bản thân.
“Anh sẽ nắm tay em chứ?” Akiha hỏi. Mắt em ánh lên vẻ ngọt ngào hiếm thấy. Thế nhưng, sâu trong đôi mắt đó lại ẩn chứa thứ ánh sáng tuyệt vọng, nỗi tuyệt vọng của người đang đứng trên vách đá mà sau lưng lại là vực sâu muôn trượng.
Tôi làm sao mà từ chối em được. Tôi kéo bàn tay đang nắm lấy tay tôi về phía mình. Cơ thể em ép lên ngực tôi.
“Đương nhiên rồi.” Tôi đã trả lời như vậy.
Cuối cùng tôi vẫn chưa đề cập đến vụ án dù chỉ một lần mà đã tạm biệt Akiha để trở về nhà. Lúc ngồi trên xe taxi đi về, tôi đã tự hỏi rồi tự trả lời bản thân không biết bao nhiêu lần.
Tôi có thực sự yêu Akiha hay không?
Nếu tôi yêu em thì đáng lẽ tôi phải tin tưởng em.
Kể cả mười lăm năm trước em đã phạm tội thì vì tình yêu với em, có phải tôi nên chấp nhận sẽ cùng em đền bù cho tội lỗi đó không? Dẫu vụ án có hết thời hạn truy cứu thì những tổn thương em phải gánh chịu chắc chắn sẽ vẫn còn đấy, phải chăng việc một người yêu em nên làm là xoa dịu nó?
“Chắc chắn, sắp tới đây khó khăn sẽ sắp thành hàng dài như những cơn mưa tưởng chừng bất tận nhưng em sẽ chịu đựng được. Nếu có anh ở bên.” Lời em choán hết tâm hồn tôi. Sự thực là tôi đã xúc động vì nó. Nhưng tôi cũng không thể phủ nhận rằng sau sự xúc động thấm đẫm tâm can, những lời nói này lại như đâm liên tục vào một thứ gì đó ẩn chứa bên trong tôi. Và thứ gì đó ấy chính là sự ích kỷ của bản thân tôi.