← Quay lại trang sách

Chương 24

Tôi đến công ty thì bất ngờ gặp Akiha trong thang máy. Trong thang máy còn có những người khác nữa nên chúng tôi không thể nói chuyện như lúc chỉ có riêng hai đứa. Cũng không thể đắm đuối nhìn nhau. Dẫu vậy, tôi vẫn len lén nhìn em qua kẽ hở giữa người nọ với người kia. Bất chợt bốn mắt của chúng tôi giao nhau. Em còn nháy mắt với tôi nữa. Đó là cái nháy mắt khẳng định những điều em tuyên bố hôm trước.

“Đã lại đến thứ Bảy tuần này rồi nhỉ. Oải ghê. Tôi còn chưa chuẩn bị gì.” Cậu nhân viên ngồi cạnh tôi than thở. Hình như cậu ta còn than vãn cả với những đồng nghiệp khác nữa.

“Thì mua đại món đồ trang sức đi.” Một cậu đáp lời.

“Đồ trang sức, ý là đồ kim loại quý hả? Ngặt nỗi tháng này tôi có chút khó khăn.”

Tôi hiểu ngay là họ đang nói về ngày Valentine trắng. Khoảnh khắc đó, tôi và Akiha lại bốn mắt nhìn nhau lần nữa. Ánh mắt em phía sau cặp kính đang mỉm cười. Chắc em cũng nghe thấy đoạn trao đổi vừa rồi.

Anh cũng đang suy nghĩ sẽ làm gì đó cho em đúng không? Tôi tự cắt nghĩa cái nhìn của em.

Ngồi vào ghế rồi mà chẳng hiểu sao tôi thấy trong lòng cứ bồn chồn không yên. Bởi tôi cảm nhận thái độ của Akiha khang khác so với trước đây. Em chắc chắn đã có quyết định rõ ràng cho mình.

Sắp đến giờ nghỉ trưa thì tôi có điện thoại từ bên ngoài công ty gọi tới. Tôi nghe máy, đầu dây bên kia nói:

“Cậu Watanabe đấy phải không? Lâu rồi không gặp cậu.”

Người đàn ông ở đầu dây bên kia có vẻ cũng đứng tuổi.

“Vâng, xin hỏi…”

“Chắc cậu quên rồi. Tôi là Nakanishi.”

Từ lúc nghe thấy cái tên Nakanishi cho đến lúc mấy chữ ấy hiện lên trong đầu tôi cũng phải mất vài giây. Khoảnh khắc đã nhận ra, tôi chỉ thốt lên được một tiếng “À!”

“Tôi là cha của Nakanishi Akiha. Trước đây, tôi đã từng gặp cậu ở nhà tôi.”

Tôi vẫn nín thở, không thốt lên được lời nào. Tôi ngoảnh lại nhìn Akiha. Em đang tập trung vào máy tính làm việc, không có vẻ gì là sẽ nhìn về phía này.

“Alo.”

“À, vâng. À, tất nhiên cháu nhớ chứ ạ. Cám ơn chú và cũng xin lỗi chú hôm đó ạ.” Tôi nói năng lộn xộn.

“Tôi xin lỗi vì gọi điện thoại đường đột. Giờ có tiện cho cậu không? Nếu không tôi gọi lại sau cũng được.”

“Không, không sao đâu ạ.” Tôi lấy tay che miệng và chống cả hai khuỷu tay lên mặt bàn. “Chú gọi cháu có việc gì vậy ạ?”

“Thực ra tôi có chuyện muốn gặp trực tiếp để trao đổi với cậu. Phải nói là tôi có chuyện muốn hỏi cậu thì đúng hơn. Trước hết, chúng ta gặp nhau ở đâu đó được không?”

Trống ngực tôi đập liên hồi kỳ trận. Đối với một người đàn ông đang hẹn hò với cô gái nào đó thì việc gặp gỡ cha của cô ấy chắc chắn là một trong những tình huống anh ta muốn tránh hết sức có thể. Chưa kể trường hợp của tôi lại còn là ăn vụng nữa chứ.

Chắc ông ấy sẽ yêu cầu tôi những việc kiểu như là đừng hẹn hò với con gái ông nữa.

“Cháu hiểu rồi. Lúc nào cũng được hết ạ. Chú ở đâu để cháu đến.”

“Vậy sao. Thật ra thì tôi đang ở ga Tokyo. Nếu có thể thì tôi muốn gặp cậu vào buổi trưa nay. Tôi sẽ đến gần công ty cậu. Đương nhiên, nếu cậu không tiện gặp thì để hôm khác cũng được.”

Dường như kẻ địch đã nung nấu sẵn ý định tấn công. Chắc ông đã toan tính nếu ra đòn bất ngờ thì sẽ dễ dàng biết rõ được bộ mặt thật của tôi. Tôi đã tưởng tượng như vậy đấy. Song kể cả thế, tôi cũng không được phép trốn tránh.

“Cháu hiểu rồi ạ.” Tôi trả lời.

“Ở Hakozaki có một khách sạn. Gặp nhau ở phòng chờ của khách sạn đó có được không?”

“Hakozaki phải không ạ? Được ạ.”

Xác nhận địa điểm và thời gian xong tôi cúp máy. Trống ngực tôi đã lấy lại được vài phần bình tĩnh nhưng tôi cảm giác nhiệt độ cơ thể mình vẫn còn cao. Akiha vẫn đang tập trung vào công việc. Tôi băn khoăn không biết có nên nói với em không, nhưng rồi quyết định tạm chưa nói gì vội. Tạm thời cứ gặp xem ông ấy bảo gì đã rồi tính tiếp.

Vừa đến giờ nghỉ trưa, tôi rời khỏi công ty rồi bắt taxi đến khách sạn. Tôi tưởng tượng những lời khủng khiếp ông Nakanishi có thể sẽ nói ra và thử diễn tập trong đầu sao cho kể cả có phải nghe những lời như vậy thì tâm trạng cũng không lung lay. Có điều, nghĩ lại đoạn nói chuyện qua điện thoại, tôi không nghĩ ông ấy gặp tôi vì quá khích.

Chỗ hẹn là phòng chờ phục vụ đồ uống và ăn nhẹ ở tầng một của khách sạn. Tôi vừa vào thì người đàn ông ngồi bên cửa sổ đứng dậy và khẽ gật đầu với tôi. Người đàn ông với vầng trán rộng, mái tóc bạc được cắt tỉa khéo léo, sống mũi đẹp có vẻ quen quen.

“Xin lỗi đã hẹn gặp đúng lúc cậu đang bận rộn nhé.” Ông nói với tôi bằng giọng điệu ôn hòa.

“Không sao ạ,” tôi đáp lời rồi ngồi xuống. Tôi gọi phục vụ cho cốc cà phê.

“Tôi nghe nói cậu đang làm công việc liên quan tới lắp đặt đèn đóm à?” Nakanishi hỏi tôi.

“Dạ vâng ạ.” Tôi vừa trả lời thì ông gật đầu.

“Tôi nghĩ công việc liên quan tới ánh sáng rất có ý nghĩa và tuyệt vời. Có rất nhiều cách để thể hiện ánh sáng, chưa kể ánh sáng còn tinh khiết hơn bất kể thứ gì.”

Lối diễn đạt của ông thật thú vị khiến tôi bất giác mỉm cười. Quả xứng là giáo sư thỉnh giảng ở trường đại học, thật khéo nói chuyện quá.

“Thi thoảng cậu cũng đến Yokohama vì công việc có phải không?

Chắc ông đã nghe Akiha nói.

“Vâng ạ.” Tôi trả lời.

“Thế nên chắc tiện thể công việc, cậu còn thi thoảng ghé quán của em gái tôi nữa à?”

Ông dùng từ em gái nên tôi nhất thời không hiểu. Trong lúc nhìn biểu cảm bình tĩnh đến lạnh lùng của Nakanishi tôi mới nhận ra ý ông là em vợ chứ không phải em gái.

“Quán Tổ bướm phải không ạ? Không đâu ạ, cũng không đến mức thi thoảng đâu ạ.”

“Từ giờ cậu cứ ghé quán lúc nào rảnh nhé. Cái quán đó cũng không được nhiều người biết đến lắm nên thâm tâm em vợ tôi chắc cũng sốt ruột. Bởi vốn cô ấy cũng không thạo mấy việc kinh doanh quán bar.”

“À, vâng…”

Chắc chắn ông sẽ không gọi tôi ra để nói những chuyện này. Tôi thủ thế, thầm nhủ không biết lúc nào ông mới bắt đầu vào chủ đề chính đây.

“Kugimiya Makiko,” ông nói. “Cậu đã gặp cô ấy rồi đúng không?”

Tôi không ngờ sẽ nghe thấy cái tên đó một cách đột ngột như vậy nên có phần luống cuống. Cảm giác giống như bị một cú đấm bay đến từ hướng không ngờ tới.

“Tại sao chú lại biết chuyện đó…”

Nghe tôi hỏi vậy, ông khẽ gượng cười như thể ngại ngùng.

“Người pha chế ở quán đó là người quen cũ của tôi. Hôm trước, anh ta đã cho tôi biết chuyện cậu đến quán Tổ bướm. Nói chuyện của khách hàng cho người khác biết là vi phạm quy tắc nhưng mong cậu bỏ quá cho người ta. Cũng bởi anh ta lo lắng cho gia đình chúng tôi. Chứ tuyệt đối không phải là gián điệp đâu.”

Tôi nhớ lại hôm gặp Kugimiya Makiko ở quán Tổ bướm. Đúng là ông chú pha chế hôm đó có bồn chồn vì sự xuất hiện của hai chúng tôi.

“Cậu đã nói chuyện với cô ấy rồi chứ?” Ông hỏi tôi. Nụ cười gượng cũng biến mất tự bao giờ, ánh mắt chỉ còn duy nhất sự thận trọng.

Tôi bối rối. Tuy nhiên, tôi nghĩ nếu nói thì chỉ có thể là bây giờ nên đã trả lời.

“Cháu có nói chuyện rồi.”

Nakanishi gật đầu. Vẻ mặt ông như đã quyết định chấp nhận điều gì đó.

“Tôi đại khái có thể đoán được cô ta đã nói gì với cậu.”

Thấy tôi im lặng nên ông lại nói tiếp.

“Cậu Watanabe này, cậu cũng học khối tự nhiên nên chắc hiểu. Mọi việc phải được nhìn đa chiều. Nếu chỉ bằng thông tin thu được từ một phía thì người ta sẽ không biết được hình dạng thật sự của nó. Câu chuyện của Kugimiya Makiko có lẽ là một thông tin quý giá đối với cậu. Nhưng dẫu sao chăng nữa, đó cũng chỉ là thông tin từ một phía mà thôi. Cậu cũng cần thông tin từ các góc độ khác nữa.”

“Ý chú là…”

“Chính là tôi muốn cung cấp nó cho cậu.”

Tôi uống cà phê. Nó nóng hơn tôi nghĩ, làm tôi suýt bị sặc. Tôi cố gắng kìm nén để không bị Nakanishi lờ mờ nhận ra. Sau khi ho nhẹ một cái, tôi lại chăm chú nhìn ông.

“Thông tin từ một góc nhìn khác nghĩa là còn có sự thật mà cả chị Kugimiya Makiko cũng chưa nắm được phải không ạ?”

Nakanishi làm động tác như hơi nghiêng đầu.

“Cũng có thể nói như vậy, nhưng nói chính xác hơn thì là cô ấy đã hiểu lầm về một điểm quan trọng.”

“Hiểu lầm… ạ?”

“Đúng vậy. Cũng có thể dùng cách nói là lầm tưởng. Kugimiya Makiko đã phân tích vụ án đó một cách rất logic đúng không?”

Tôi không hiểu rõ ý đồ của câu hỏi nhưng vẫn gật đầu.

“Vâng… ạ. Tuy cháu cũng không hẳn thấy thuyết phục với toàn bộ câu chuyện.”

“Cô ta đã giải thích như thế nào về động cơ gây án?”

Câu hỏi của Nakanishi bất giác làm tôi á khẩu. “Động cơ… ạ?”

“Như tôi vừa mới nói, tôi đoán được cô ta đã nói chuyện gì với cậu. Vụ án đó không đơn thuần là một vụ giết người cướp của mà là tội ác do người quen biết gây ra, thậm chí hung thủ còn là người có mối quan hệ khá gần gũi. Cô ta đã nói như thế đúng không?”

Thay vì gật đầu thừa nhận tôi đã nhấp một ngụm cà phê.

“Cứ cho có kẻ mà cô ta coi là hung thủ thật đi thì cô ta đã giải thích như thế nào về động cơ gây án của kẻ đó vậy?”

“Chuyện đó… chị ấy không giải thích chi tiết ạ.”

Nakanishi rụt cằm và trợn mắt nhìn tôi.

“Cậu không hỏi à?”

“Cháu không dám hỏi ạ.”

“Nghĩa là cậu cũng không thấy nghi vấn gì về điểm đó?”

“Không, không phải như vậy.”

“Thế tại sao cậu lại không hỏi? Tôi nghĩ đó là chuyện rất quan trọng.”

“Tại sao nhỉ…?” Tôi lầm bầm như tự nói một mình. Nakanishi đặt hai tay lên bàn, các ngón tay đan vào nhau.

“Bởi con bé căm hận người phụ nữ đã đuổi mẹ nó ra khỏi nhà, còn cướp cha của nó nữa. Chắc cậu đang diễn giải như thế phải không?”

Tôi hốt hoảng trước những lời như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng mình.

“Không. Cháu đâu dám nghĩ theo hướng đó…”

Ông mỉm cười, lắc đầu.

“Cậu không cần phải giấu tôi. Cảnh sát… mà không ít nhất cảnh sát hình sự Ashihara hình như đã nghĩ động cơ chính là điều tôi vừa nói. À, cậu cũng biết cái anh cảnh sát Ashihara đó nhỉ?”

Bị hỏi như vậy tôi chỉ còn cách trả lời.

“Vâng, có biết ạ.”

Dường như ông ấy tỏ tường hết mọi việc.

“Anh cảnh sát Ashihara đó có lẽ còn lăn tăn cả về việc vợ tôi tự tử nữa. Anh ta cho rằng đó chính là nguyên nhân châm ngòi cho nỗi căm hận của con gái tôi vốn đang bị tổn thương, để rồi cuối cùng con bé đã giết người tình của bố mình. Anh ta đã dựng nên câu chuyện như vậy đấy. Chắc cậu cũng đã nghe được câu chuyện tương tự.”

“Chi tiết đến như vậy thì cháu chưa…”

“Vậy à. Thế nghĩa là anh cảnh sát đó vẫn chưa gieo rắc những điều đơn thuần chỉ là trí tưởng tượng của anh ta nhỉ. Cậu Watanabe này, giờ tôi có giả vờ cũng vô ích nên sẽ nói thẳng với cậu. Giữa tôi với Honjo quả thật có mối quan hệ vượt trên mức cộng sự trong công việc. Con bé Akiha vốn không chấp nhận được việc tôi và mẹ nó ly hôn nên nếu bảo nó không có cảm nhận gì về chuyện đó thì cũng không đúng. Có điều, cậu Watanabe a, Akiha không phải đứa khờ khạo. Cho dù trong tâm nó có chưa thông suốt thì con bé cũng không ôm nỗi oán ghét sai đối tượng đâu.”

“Chú bảo sai đối tượng á?”

Nakanishi hít một hơi thật sâu. Cùng lúc tấm ngực dày cũng chuyển động vài xăng-ti-mét.

“Tôi nghĩ có lẽ chính cậu cũng đang hiểu lầm nên tôi sẽ nói cho cậu biết. Chuyện tôi với mẹ Akiha ly hôn không có liên quan gì tới Honjo Reiko hết. Tôi với cô ấy chỉ có quan hệ đặc biệt từ sau khi tôi ly thân với vợ.”

Chuyện này khiến tôi phải mở to mắt. Như ông vừa nói, đúng là tôi đã lầm tưởng nguyên nhân ly hôn là do Honjo Reiko.

“Chuyện đó là thật sao ạ?” Tôi thấy mất lịch sự nhưng vẫn xác nhận lại.

Ông gật đầu một cách dứt khoát.

“Tôi thề đó là sự thật. Chúng tôi ly thân rồi đi tới ly hôn hoàn toàn vì những lý do khác, hơn nữa cả hai đều thuận tình. Thậm chí còn có thể gọi là cuộc chia tay viên mãn. Bằng chứng cho điều đó chính là em vợ tôi. Nếu vợ chồng chúng tôi chia tay trong hận thù thì cô ấy đâu có đến làm ở nhà tôi đúng không?”

“À…”

Tôi thầm nghĩ quả đúng là như vậy.

“Cậu hiểu chứ. Khi mối quan hệ của tôi và Honjo trở nên sâu sắc, tuy lúc đó tôi chưa đệ đơn ly hôn nhưng vẫn là sau khi quan hệ vợ chồng giữa chúng tôi đã không còn gì nữa. Cho nên việc Akiha căm hận Honjo đến mức muốn giết chết cô ấy dù nghĩ thế nào cũng thật kỳ cục. Tôi nói sai đối tượng chính là vì như vậy đấy.”

“Nếu như vậy thì đúng là… sai đối tượng.”

“Theo như tôi được biết, Akiha đã cố gắng để làm sao quen được với mối quan hệ mới. Tôi cảm nhận con bé đã nỗ lực để hòa thuận với Honjo. Tôi có thể khẳng định điều đó với tư cách là cha của Akiha.”

“Thế nhưng, nếu vậy thì tại sao mẹ Akiha lại tự tử ạ? Nếu cô chú đều thuận tình chia tay thì cháu nghĩ việc ly hôn chính thức không thể trở thành nguồn cơn dẫn đến việc ấy.”

Tôi vừa nói xong thì Nakanishi hơi co người lại như thể bị nói trúng điều không ngờ tới và quay mặt về một bên. Có thể nói lần đầu tiên tôi thấy ông chùng xuống.

“Đúng như cậu nói. Việc ly hôn với tự tử thực chất không liên quan gì tới nhau cả. Ờ, việc vợ tôi mắc chứng trầm cảm…”

“Cháu có nghe Akiha kể rồi.” Ông gật đầu.

“Giống như tôi, vợ tôi dường như cũng cảm thấy nặng nề với cuộc sống hôn nhân. Với cô ấy, có lẽ tác động của bệnh tật quá lớn. Chuyện này tôi chưa từng nói với bất cứ ai, nhưng người đề nghị ly hôn thực ra chính là cô ấy. Lý do cô ấy đưa ra là cảm thấy khổ sở với việc phải hoàn thành nghĩa vụ làm vợ, làm mẹ. Nếu như có thêm chút kiến thức về bệnh trầm cảm thì có lẽ tôi đã lựa chọn khác đi. Nhưng tôi ở thời điểm đó đã không như vậy. Tôi đã nghĩ chia tay sẽ tốt hơn cho cả hai. Oái oăm thay, sau khi ly thân, dường như bệnh tình của cô ấy lại xấu đi. Kết quả là cô ấy đã tự tử. Đương nhiên, tôi cũng không thể nói việc chính thức đệ đơn ly hôn hoàn toàn không gây ra bất kể một tác động gì. Có điều, về bản chất chúng không có mối liên hệ nào hết.”

“Nhưng cả cảnh sát Ashihara lẫn chị Kugimiya Makiko dường như đều đang cố chứng minh rằng vụ tự tử của cô nhà có liên quan với vụ án.”

Nakanishi lắc đầu, vặn vẹo cả hai lòng bàn tay.

“Thì chính bởi thế nên chuyện mới tuyệt đối không khớp. Đương nhiên, Akiha đã sốc khi mẹ nó tự tử. Bởi ngay cả sau khi chúng tôi ly thân, con bé vẫn một mình đến gặp mẹ. Có điều, như tôi đã nói nhiều lần, không thể nào lại có chuyện Akiha căm hận Honjo.”

“Chú đã nói điều đó với bên cảnh sát chưa ạ?”

“Đương nhiên tôi có giải thích về thời gian bắt đầu mối quan hệ với Honjo. Nhưng bọn họ lại không chịu tin. Họ muốn đóng đinh chuyện tôi ngoại tình chính là nguyên nhân dẫn tới ly hôn. Bởi có thế họ mới viết nên được kịch bản là vụ án do người trong nhà gây ra. Vụ án đó cũng chẳng còn mấy nữa sẽ hết thời hạn truy cứu nhưng tôi nghĩ nguyên nhân lớn nhất của việc vẫn chưa bắt được hung thủ chính là do phía cảnh sát cứ chìm đắm với giả thuyết vụ án do người trong nhà gây ra.”

Tôi im lặng hoàn toàn. Quả thực thông tin của ông khiến hình dung về vụ án trong tôi có sự thay đổi to lớn. Không, không phải thay đổi, mà phải nói là nó đã biến thành thứ tôi không thể hiểu đâu vào với đâu nữa.

“Cậu còn muốn hỏi gì khác nữa không?” Ông dò xét khuôn mặt tôi.

“Lúc này cháu chưa nghĩ được cái gì cả. Cháu cần thêm chút thời gian.”

Nakanishi gật đầu rồi lấy hộp đựng danh thiếp từ trong túi áo vest ra. Ông đặt một tấm trong đó lên bàn.

“Nếu có chuyện gì cậu cứ liên lạc theo số này nhé. Tôi sẽ cố gắng đến gặp.”

Tôi cầm trên tay tấm danh thiếp ghi chức danh cố vấn kinh doanh. Trong đầu tôi nảy ra câu hỏi không liên quan rằng ngoài ra chắc ông vẫn còn mấy loại danh thiếp khác nữa.

“Tôi chỉ hỏi một câu thôi được không?” Nakanishi nói.

“Câu gì ạ?”

Ông chớp mắt như thể còn đang lưỡng lự rồi mới nói.

“Cậu định thế nào về mối quan hệ với con bé Akiha?”

Toàn bộ dây thần kinh trong người tôi tỉnh táo như thể vừa bị tạt nước từ trên đầu xuống. Ấy thế mà trong đầu lại bốc hỏa, suy nghĩ bắt đầu loạn xì ngậu lên.

“Chỉ là chơi bời qua đường thôi phải không?”

“Không, đâu có, không phải chơi bời qua đường đâu ạ.” Tôi lắc đầu. “Không có chuyện đó đâu ạ. Cháu có suy nghĩ nghiêm túc về tương lai.”

“Tương lai?”

“Cháu sẽ làm gì đó để hai chúng cháu ở bên nhau. Cháu đang suy nghĩ rất nhiều. Cháu cũng đã nói chuyện đó với Akiha.”

Gương mặt Nakanishi lộ vẻ băn khoăn.

“Thế con bé Akiha bảo sao?”

“Em ấy bảo sẽ tin tưởng và chờ đợi cháu ạ.”

“Con bé bảo thế thật hả?”

“Vâng.”

“Ồ!” Ông thốt lên đầy bất ngờ. Sau đó, ông bày ra bộ mặt gượng cười lộ liễu. “Con bé cũng hơn ba mươi tuổi đầu rồi nên người làm cha như tôi mà cứ xen vào chuyện của nó thì cũng không hay. Chuyện này biết đến đây thôi đã. Xin lỗi vì đã làm cậu mất thời gian.”

Ông cầm tờ hóa đơn trên bàn và đứng dậy. Tôi vội vàng lấy ví nhưng ông đã đứng trước quầy thanh toán mất rồi.