← Quay lại trang sách

Chương 25

Phải hai hôm sau khi tôi gặp ông Nakanishi thì mới có tin nhắn từ Akiha.

“Em muốn nói với anh về chuyện hôm thứ Bảy. Tối nay anh có thời gian không?”

Tôi lập tức nhắn tin lại.

“Vậy gặp nhau ở hiệu sách Suitengu lúc sáu rưỡi nhé?”

Sau khi gửi tin nhắn xong, tôi bâng khuâng nhớ lại chuyện cũ. Bởi hiệu sách đó chính là nơi chúng tôi lần đầu hẹn gặp. Chẳng mấy chốc tôi đã nhận được tin nhắn trả lời.

“Vâng. Vậy hẹn anh ở đó ạ.”

Tôi nhìn sang phía Akiha. Em chớp chớp mắt liên tục.

May mắn thay, tôi không có việc nào gấp phải làm thêm ngoài giờ nên vừa hết giờ làm tôi vội vã rời khỏi công ty. Chứ cứ chần chừ rồi bị ai tóm lại thì phiền phức ra.

Tôi vừa đến hiệu sách đã thấy Akiha đang đứng đọc ở quầy tạp chí. Tôi còn chưa kịp gọi thì em đã ngẩng lên và mỉm cười.

“Anh cứ tưởng mình sẽ đến trước cơ.”

“Em nhanh nhanh chóng chóng làm cho xong sớm rồi vừa giặm lại phấn trong nhà vệ sinh vừa chờ chuông reo thôi.” Em lè lưỡi tinh nghịch.

“Công việc của em có vẻ không bận lắm nhỉ?”

“Bây giờ thì không đến mức. Tại em cũng sắp nghỉ rồi mà. Thế nên cấp trên cũng không giao những việc tốn thời gian cho em nữa.”

“Nghỉ là sao?”

“Thì thời hạn hợp đồng sắp hết rồi mà. Cuối tháng này ạ.”

“Thế à!”

Tôi lại thầm nhủ đã đến lúc đó rồi cơ à. Nửa năm vừa rồi nhanh quá!

Chúng tôi vào quán đồ uống nằm trên tầng hai của hiệu sách. Akiha nói muốn uống bia nên tôi cũng gọi theo em.

“Chờ công việc của em kết thúc êm đẹp rồi mình lại nâng ly chúc mừng nhé.” Tôi nói vậy và cụng ly với em.

“Vâng. Nhưng trước đó, cuối tuần này ấy anh,” Akiha mở lời với vẻ khó diễn đạt.

Tôi đặt cốc, gật đầu.

“Ừm anh cũng có nghĩ tới chuyện đó. Cũng muốn cho em một kỷ niệm vui.”

Bởi vì là Akiha nên tôi biết chắc chắn em sẽ nói không cần tôi phải cố quá. Bao nhiêu chuyện hồi Noel, Tết, rồi ngày Valentine cứ thế sống lại trong tôi. Lúc nào cũng thế, em luôn giữ ý để không làm khó tôi.

Oái oăm thay, những lời Akiha nói ra tiếp sau đó lại trái ngược hoàn toàn với dự liệu của tôi.

“Nếu được, em cũng muốn được ở riêng bên anh. Thế nên lúc nãy em mới nhắn tin cho anh đó. Thế anh định thế nào?”

Phản ứng của tôi có hơi chậm trễ so với những lời này. Tôi cầm nguyên cốc bia, người như hóa đá.

“Anh sao thế?” Akiha hướng ánh mắt nghi ngại về phía tôi.

“Không, ờ, anh cũng nghĩ sẽ làm cái gì đó. Nhưng thật xin lỗi em, cứ vướng chuyện này chuyện kia thành ra anh chưa nghĩ được gì. Anh còn chưa đặt cả nhà hàng nữa…

Akiha lắc đầu.

“Lúc nào anh cũng gắng hết mình làm mọi việc vì em. Thế nên lần này em sẽ tự chuẩn bị.”

“Em á? Như thế nào cơ?”

“Cũng không có gì to tát đâu, chỉ là, em đã đặt khách sạn sẵn rồi.”

“Khách sạn á? Ở đâu vậy?”

“Ở Yokohama…”

Em nhắc tới tên một khách sạn cổ điển nổi tiếng. Quán bar trên đó còn nổi tiếng hơn, vì nó xuất hiện trong các ca khúc của những nghệ sĩ tên tuổi. Và đó còn là các ca khúc về chủ đề ngoại tình.

“Em đặt được khách sạn đó cơ à? Lại còn vào hôm Valentine trắng.”

“Cũng phải khổ công một chút đó ạ. Nhưng mà chỉ cần cố gắng thì cũng tạm đâu vào đó.”

“Anh hoàn toàn chưa từng nghĩ em sẽ làm như vậy vì anh.”

“Thi thoảng thôi thì không sao.” Em vênh mặt và tiếp tục nhìn tôi chăm chú.

“Thứ Bảy không sao chứ anh?”

“Đương nhiên,” tôi cười, đáp lời em. Giọng điệu mang âm hưởng tràn ngập tự tin. Nào có ai hay, lồng ngực tôi đang nóng râm ran như có lửa đốt.

Tôi thầm nhủ mình đúng là một tên đàn ông vừa khôn lỏi lại vừa hèn nhát. Rõ là tôi đã định hôm Valentine trắng sẽ ở bên Akiha và để được như vậy tôi cũng đã chấp nhận gánh chịu ít nhiều nguy cơ. Ấy thế mà khi được đề nghị như vậy từ phía Akiha thì tôi lại thấy nao núng.

Cho dù là đêm Noel, hay ngày Valentine, Akiha vì nghĩ cho tôi mà chấp nhận việc hai đứa không thể ở bên nhau. Nói ra thì tôi đã thấy nhẹ cả người bởi em vốn dĩ coi việc đó là bất khả thi. Có thể nói, chính vì như thế mà tôi mới hiện thực hóa được những cuộc hẹn hò bí mật. Ngặt nỗi, lần này lại không phải như vậy. Chuyện này làm tôi bứt rứt không yên.

“Anh đang nghĩ gì thế? Chuyện nhà à?” Akiha hỏi tôi.

“Không, là chuyện quà tặng. Tại anh vẫn chưa chuẩn bị gì hết.”

“Em có cần quà cáp gì đâu. Chỉ cần được ở cùng anh là em thích rồi.”

Những lời chân thực, không chút màu mè khiến tôi cảm nhận được quyết tâm ngút ngàn của em. Đồng thời, tôi cũng bắt đầu nhận ra trong tôi đang tồn tại thứ tâm lý muốn thoái lui.

“Đêm qua bố gọi điện cho em.” Akiha nói.

Tôi chột dạ nhìn lại em.

“Bố em á?”

“Hôm trước anh gặp bố em rồi nhỉ. Sao anh chẳng kể gì cho em thế?”

“Ừm thì… Tại anh thấy cứ khó nói sao ấy.”

Tôi không ngờ câu chuyện lại bắt đầu từ phía em như thế này. Tôi lúng túng bị động.

“Anh nói với bố rồi đúng không? Chuyện anh có suy nghĩ về tương lai với em ấy.”

“À, chuyện đó hả. Đúng vậy.”

“Em vui lắm!” Akiha cúi mặt rồi lại nhìn nhanh về phía tôi bằng ánh mắt lấp lánh quyến rũ.

“Bố có nói gì em không?”

Em lắc đầu.

“Chẳng nói gì hết. Bố tuyệt đối không bao giờ xen vào những chuyện em làm.”

Tôi trộm nghĩ trên đời lại có người cha như vậy sao. Trong khi con gái mình đang quan hệ với người đàn ông đã có gia đình.

“Bố còn nói gì khác không em?” Tôi thử hỏi.

“Có thế thôi. Hai bố con chỉ nói chuyện ngắn gọn vậy thôi. Sao hả anh?”

Sau một hồi phân vân, tôi đã quyết định mở lời. “Akiha, em biết Kugimiya Makiko đúng không?”

Tức thì nét mặt em đang hòa nhã bỗng biến sắc khó chịu. Ánh mắt cũng tối đi.

“Đó là em gái của cô Honjo Reiko. Tại sao anh lại biết cô ấy?”

“Anh vô tình gặp hôm đến quán Tổ bướm một mình. Và chị ta đã kể cho anh nghe rất nhiều chuyện. Nói thẳng ra thì cũng không phải chuyện dễ chịu gì.”

“Vậy à?” Akiha khẽ nói. Mặt em không còn cảm xúc. Dường như em đang xem xét tới nội dung câu chuyện.

“Bố em biết chuyện đó nên đã đến gặp anh. Bố bảo có chuyện muốn giải thích cho anh.”

“Giải thích?”

“Rằng mối nghi ngờ của Kugimiya Makiko và cảnh sát hình sự Ashihara là hoàn toàn trật lất. Bố em bảo người mà bọn họ cho là hung thủ thực ra không hề có động cơ sát hại cô Honjo Reiko. Bởi, ông với cô Honjo Reiko chỉ có mối quan hệ đặc biệt sau khi ông ly thân với mẹ em và cô Honjo Reiko không phải nguyên nhân của vụ ly hôn.”

“Bố em nói chuyện đó với anh cơ à…” Akiha đánh mắt xuống chỗ bia còn trong cốc.

“Lúc trước em cũng bảo với anh nhỉ. Rằng cảnh sát đang nghi ngờ hai người có động cơ gây án nhằm trả mối hận bị cướp đi người mình yêu thương. Em còn nhớ không?”

“Lúc ở công viên Motomachi nhỉ.” Akiha mỉm cười đầy ẩn ý. “Đương nhiên là em còn nhớ rồi.”

“Nó có mâu thuẫn với câu chuyện bố em kể. Cái nào mới là sự thật?”

“Chà… cái nào đây?”

“Anh đang hỏi em mà.”

Akiha uống cạn chỗ bia còn lại, chống khuỷu tay xuống bàn rồi nhìn tôi. Ánh mắt em như thể đang nhìn cái gì đó kỳ lạ lắm.

“Anh biết rồi thì sẽ làm gì?”

“Em bảo làm gì ư…?”

“Tại sao anh lại muốn biết em có động cơ sát hại cô Honjo Reiko hay không?”

“Chuyện đó…” Tôi nghẹn lời.

“Có phải nếu em không có động cơ thì anh mới yên lòng. Còn giả như em có thì anh sẽ nghi ngờ em?”

“Không phải vậy. Anh có nghi ngờ gì em đâu.”

“Thế thì anh hỏi em chuyện đó để làm gì. Em có động cơ hay không thì cũng có liên quan gì tới anh đâu.”

Chính lần này tôi mới bị dồn tới ngõ cụt. Đúng như em nói, nếu tôi tin tưởng em thì việc có động cơ hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì hết.

Rơi vào tình thế khó xử, tôi định uống bia để lảng tránh thì trớ trêu sao, cốc tôi cạn trơn.

“Anh gọi thêm cốc nữa chứ?”

“Không, không cần.” Tôi nhìn xuống dưới.

“Có một điều em muốn nói với anh,” Akiha nói. “Lúc cô Honjo Reiko trở thành người yêu của bố thì bố mẹ em đã ly thân rồi. Điều đó là chắc chắn.”

Tôi ngẩng mặt.

“Bố em cũng đã giải thích như thế.”

Akiha gật đầu.

“Điều bố em nói là sự thật đó. Em có thể bảo đảm. Thời điểm mối quan hệ giữa bố mẹ tan vỡ thì giữa bố với cô Honjo không có quan hệ đặc biệt nào cả. Chỉ đơn thuần là ông chủ và thư ký, không hơn.”

Tôi vừa nghe câu chuyện của em vừa thầm thắc mắc tại sao em lại có thể khẳng định chắc chắn đến vậy. Chuyện của hai người chẳng phải chỉ hai người mới biết thôi hay sao. Dẫu vậy tôi không dám nói ra nghi vấn đó.

“Em nghĩ sao về vụ án?” Tôi run run hỏi thử. “Em nghĩ hung thủ là ai? Em có cho đây là một vụ án giết người cướp của không?”

Akiha nghiêng đầu, vò nhẹ mái tóc.

“Em không biết. Anh chẳng nói chuyện với Kugimiya Makiko rồi còn gì. Thế thì anh phải biết rằng khả năng đó là rất thấp chứ.”

“Trong câu chuyện của chị ta thì phần đó lại có sức thuyết phục mạnh mẽ.”

“Anh yếu đuối trước những chuyện có tính logic nhỉ. Em thì nghĩ nếu việc gì cũng có thể giải thích một cách rành rọt thì cuộc đời này hẳn phải vô vị lắm. Mà thôi, dẫu sao cũng chỉ còn hơn hai tuần nữa thôi. Đến lúc đó tất cả sẽ kết thúc.”

“Lúc trước em cũng từng bảo là đến ngày ba mươi mốt tháng Ba thì em sẽ nói được nhiều điều. Điều đó vẫn chưa thay đổi chứ?”

Gương mặt em như có chút bối rối.

“Ừ.” Em trả lời.

“Thế thì từ giờ cho đến lúc đó anh sẽ không suy nghĩ gì nữa cả.” Đó cũng chính là những lời tôi tự nói với bản thân mình. “Với lại anh cũng còn nhiều việc khác phải suy nghĩ.”

“Như ngày Valentine trắng chẳng hạn?”

“Ừ nhỉ!”

“Thứ Bảy mà đẹp trời thì thích nhỉ.” Akiha nói. “Hôm đó riêng thời tiết cũng đã rất đẹp.”

“Hôm đó?”

“Ngày ba mươi mốt tháng Ba của mười lăm năm trước ấy. Trời nắng ráo nên em đã mở cửa sổ để thổi kèn Clarinet. Nếu em không thổi kèn Clarinet thì có phải tốt rồi không.”

“Tại sao chứ?”

Tôi hỏi vậy thì Akiha bày ra khuôn mặt như thể vừa giật mình nhận thức lại xung quanh.

“Cả chuyện đó nữa, rồi lúc nào đó em sẽ nói với anh. Còn trước mắt, anh cứ tập trung cho hôm thứ Bảy nhé. Với cả có một điều em phải từ chối anh trước. Bởi vì em sẽ không giữ ý nữa đâu.”

“Từ chối gì cơ?”

“Là chuyện gia đình anh đó. Chuyện đó anh phải tự giải quyết đi. Bởi vì em đã coi anh là của em rồi.”