Chương 26
Gương mặt Shintani đang hòa mù tạt với xì dầu thật đăm chiêu. Gã nhíu mày rồi nhìn tôi chăm chú.
“Ông đang nói thật hay đùa đấy?”
“Thật mà. Nên tôi mới lo sốt vó đây.”
“Ôi, mẹ ơi!” Shintani nói rồi uống ực một hơi bia tươi rõ to. Sau khi chùi miệng bằng mu bàn tay, gã nắm tay thành nắm đấm và đấm cồm cộp lên bàn.
“Này, Watanabe, lần trước tôi chẳng bảo ông rồi còn gì. Sau đêm Noel ấy. Tôi chắc chắn đã nói là tôi sẽ không diễn kịch cùng ông nữa.”
“Biết rồi.”
“Còn nữa. Tôi đã khuyên ông nên từ bỏ cả những dịp như Tết, hay Valentine. Tôi còn bảo ngoại tình chính là như vậy đó. Ông chưa quên đâu nhỉ?”
“Tình hình thay đổi rồi.”
“Thế nào cơ?”
Tôi nghẹn lời trước câu hỏi của Shintani. Giải thích tình hình hiện nay không phải là một việc dễ dàng.
“Ngoại tình thì không được đúng không? Thế giờ không phải ngoại tình nữa thì được chứ gì?” Tôi nói sau khi đã cân nhắc.
Shintani chu miệng.
“Ý ông là sao? Hiểu được chết liền. Hay ý là ông chia tay với cô ấy rồi?”
“Nếu cô ấy mà ông vừa nhắc là người yêu tôi thì tiếc là không phải vậy.”
Shintani nhăn nhó mặt mày, vẻ như chưa hiểu câu trả lời của tôi. Chẳng mấy chốc, gã trợn tròn mắt.
“Lẽ nào, ông định…”
“Đúng thế.” Tôi nhìn vào mắt gã và gật đầu.
“Chuyện đó không được đâu.” Shintani phẩy tay trái như thể xua cái gì đó đi. “Riêng chuyện đó thì không được. Ông cho lời khuyên của tôi trôi ra sông ra biển hết đấy à. Ông ngoại tình thì cũng thôi đi nhưng đã bảo không được nghĩ gì xa xôi hơn cơ mà. Tôi cũng đã bảo ông là không có sợi chỉ đỏ nào tồn tại trên đời này hết. Tôi không biết cơn cớ nào khiến ông mù quáng như vậy nhưng ông không được tính đến chuyện ly hôn đâu. Ông chấn chỉnh lại đầu óc ngay cho tôi.”
Tôi nhìn Shintani với tâm thế bình tĩnh, trong khi gã thì khí thế hùng hổ, sắp phun cả bọt bia ra khỏi miệng đến nơi. Tôi làm như vậy là để xác nhận mình vẫn chưa đánh mất bản thân.
“Liệu trên đời này có người đàn ông nào ly dị vợ xong rồi tái hôn với người phụ nữ anh ta đã ngoại tình mà được hạnh phúc không hả ông?”
“Đó chỉ là ngoại lệ thôi,” Shintani ngay lập tức trả lời. “Ông vốn mang suy nghĩ lệch lạc. Ông tưởng ly hôn mà dễ à? Ông tưởng về bảo với vợ là anh thích người phụ nữ khác mất rồi xong vợ ông sẽ trả lời ‘Vâng, thế ạ!’ rồi ký đơn cho ông chắc? Hay như nào? Ông đừng bảo Yumiko đã chấp thuận chuyện ly hôn rồi nhé?”
“Ờ, tôi vẫn chưa nói gì hết.”
“Hay là chuyện ông có nhân tình nhân ngãi bị lộ rồi?”
“Chẳng biết nữa. Tôi đoán vẫn chưa đâu.”
Shintani gật đầu như thể đã an tâm phần nào trước câu trả lời của tôi.
“Mong là thế. Nghe đây Watanabe. Người làm vợ ấy, họ sẽ đánh cược cả sinh mạng của mình để bảo vệ cuộc sống hiện tại. Chỉ cần cuộc sống gia đình ổn định nhất định họ sẽ làm thế. Chắc chắn họ sẽ không chấp nhận chuyện phải vứt bỏ sự ổn định đó chỉ vì người chồng đâu. Các trận cãi nhau long trời lở đất sẽ nổ ra, kéo dài liên miên và rốt cuộc tất cả đều chìm trong bất hạnh. Cuối cùng, ly hôn cũng không xong mà quay trở lại cuộc sống gia đình đầm ấm như trước cũng không được, sẽ chỉ còn những ngày chìm trong cay đắng. Tôi không xui dại ông đâu. Nghĩ lại ngay cho tôi nhờ.”
Tôi vừa nghe những lời đầy khí thế của Shintani vừa thầm băn khoăn gã nói cứ như có kinh nghiệm đầy mình vậy.
“Chẳng lẽ vợ tôi lại không nghĩ được rằng thà ly hôn phắt đi cho xong, còn hơn là sống những ngày chán ốm đó hả?”
“Họ không nghĩ vậy đâu. Ông còn chưa hiểu hết về cái người gọi là vợ đâu. Họ không chấp thuận việc ly hôn không đơn thuần chỉ vì không muốn đánh mất sự ổn định trong cuộc sống. Mà còn bởi họ không cho phép chuyện một mình chồng của họ được hạnh phúc. Để ngăn chặn điều đó, họ có thể cắn răng chịu đựng cuộc sống bế tắc như vậy.”
Nói một tràng như vậy xong thì Shintani vẫn cái khí thế đó mà tu bia cạn cả cốc vại. Gã kêu nhân viên quán mang thêm cốc bia tươi nữa tới.
Tôi đưa món dưa ghém lên miệng, và nhấp bia từng chút một. Tôi hiểu rất rõ những điều gã vừa nói. Tôi biết, Yumiko sẽ không dễ dàng chấp thuận việc ly hôn. Chưa biết chừng, một trận chiến vô cùng cam go còn đang chờ đón tôi ở phía trước. Tuy nhiên, tôi thấy chua xót đến mức không thể tiếp tục chịu đựng nếu cứ duy trì mối quan hệ với Akiha mà không thấy rõ con đường mình cần hướng tới. Bởi, việc làm khổ em cũng khiến tôi đau khổ. Nếu như vậy thì thà tôi chọn con đường cay đắng còn hơn.
Bia tươi vừa được mang tới thì Shintani liền áp cốc bia lên trán trước khi uống. Như thể gã đang làm lạnh cái đầu của mình vậy.
“Thế chuyện đó là như thế nào?”
“Chuyện gì?”
“Chuyện ngày Valentine trắng. Ông định ly hôn mà. Chắc ông cũng định lật bài ngửa chuyện có nhân tình đúng không? Thế còn nhờ tôi bày vẽ tạo chứng cứ ngoại phạm làm gì. Ông không thấy mâu thuẫn à?”
“Tôi định một thời gian nữa mới thú nhận với vợ. Trong khi tôi đã trót hẹn với người kia vào hôm Valentine trắng rồi. Thế nên tôi cần cái cớ để ra khỏi nhà. Nói thẳng ra thì kể cả có hơi khiên cưỡng, hay bị nghi ngờ một chút có khi lại là việc tốt… Lần này khác với hôm Noel. Thế nên ông không cần dày công sắp đặt cho tôi như lần đó đâu.”
Shintani vò tóc mái với khuôn mặt như thể ngạc nhiên. Tôi phát hiện chân tóc của gã đang thưa dần đi.
“Ông đã nói với người kia về ý định ly hôn của mình rồi à?”
Tôi gật đầu. “Nói rồi.”
“Cô ấy vui mừng không?”
“Đầu tiên thì bối rối. Thậm chí còn bảo tôi đừng nghĩ tới chuyện đó. Nhưng giờ thì vui rồi.”
“Biết ngay mà. Phụ nữ là vậy đó. Ông trót mở phong ấn trái tim của cô ta mất rồi. Ông cứ chuẩn bị sẵn đi. Từ giờ trở đi cô ta sẽ ngày càng trở nên mặt dày hơn. Trước đây, cô ta vẫn chịu đựng việc ông về bên vợ nhưng rồi cô ta sẽ sớm tỏ ra khó chịu ngay thôi.”
“Làm gì có chuyện.”
“Có đấy ông bạn ạ. Nhưng nói với ông bây giờ cũng vô ích thôi. Bởi cứ phải đến lúc đó thì ông mới thấm được. Ai cũng vậy cả.” Giọng điệu gã trở nên điềm tĩnh, trái ngược hoàn toàn với ban nãy. Cảm giác như gã đã từ bỏ cái gì đó. Gã nhìn tôi rồi nói tiếp.
“Rồi sao? Hôm Valentine trắng ông hẹn người ta lúc mấy giờ?”