← Quay lại trang sách

Chương 27

Ngày mười bốn tháng Ba chẳng phải ngày đặc biệt và cũng chẳng là gì đối với người đã có gia đình. Tôi ngủ đến gần trưa mới dậy giống như mọi thứ Bảy khác rồi tự ăn bữa sáng muộn với bánh mì nướng và cà phê. Trong khi đó, Yumiko chắc chắn đã dẫn Sonomi đi thưởng trà cùng với mấy mẹ khác ở nhà trẻ. Đó là hoạt động quen thuộc vào ngày thứ Bảy của họ.

Hai mẹ con về nhà thì đã hơn ba giờ chiều. Lúc đó tôi đang xem TV ở phòng khách. Yumiko rủ tôi cùng ăn bánh kem cô ấy mua về nhưng tôi đã từ chối rằng chưa muốn ăn.

Khoảng một tiếng sau, điện thoại di động tôi đặt ở trên bàn đổ chuông. Là Shintani gọi.

“Cuộc hẹn hò hôm nay có thay đổi gì không?”

“Không, không có.”

“Vậy tôi vẫn tiến hành như đã định nhé. Tối nay cậu sẽ đi nhậu cùng với hội tôi. Thế được chưa?”

“Xin lỗi nhé!” Đúng lúc tôi hạ giọng nói thì lần này đến lượt điện thoại cố định nhà tôi đổ chuông.

“Điện thoại nhà ông đang kêu đúng không?” Shintani hỏi. “Là Kosaki đang gọi đó. Cậu ta đang ở cạnh tôi đây này.”

Tôi ngạc nhiên nhìn Yumiko. Cô ấy đang nghe điện thoại rồi.

“Tối nay bọn tôi thực sự sẽ tổ chức một buổi nhậu tới bến ở Shinjuku. Trường kỳ kháng chiến nên chắc phải mai mới về tới nhà. Như thế chắc ông có thể qua đêm với người kia rồi đúng không? Đổi lại bọn tôi cho ông thành mồi nhậu cho rôm rả. Ông không chịu thì cũng phải chịu thôi.”

“Biết rồi. Xin lỗi nhé!”

“Thật sự nốt lần này thôi đấy.” Nói rồi Shintani cúp máy.

Yumiko lại gần và đưa chiếc máy con của điện thoại bàn cho tôi.

“Kosaki gọi điện thoại cho bố. Anh ấy nói di động bố đang bận nên gọi vào đây.”

“Bố vừa nói chuyện với Shintani. Cậu ta rủ bố tối nay đi nhậu. Chắc Kosaki cũng nói chuyện này chứ gì.”

“Vâng!” Yumiko đặt chiếc máy con lên bàn với vẻ không quan tâm rồi quay ra bếp.

“Shintani nhờ tôi một việc kỳ cục lắm nên tôi gọi điện cho ông.” Kosaki nói, vẫn cái giọng điệu nhẹ tênh không đổi. “Tối nay mọi người sẽ đi nhậu với nhau. Riêng ông không đi. Không đi nhưng phải làm như là ông có đi. Tôi nói thế chuẩn chưa?”

“Chuẩn không cần chỉnh rồi. Giúp nhau cái nhé.” Tôi nói khẽ, sợ Yumiko nghe thấy được.

“Ờ!” Kosaki nói. “Tôi chẳng biết cụ thể ra làm sao nhưng ai có tuổi rồi cũng có chuyện này chuyện kia. Thôi, ông cố mà chiến đấu nhé.”

“Xin lỗi nhé!” Nói rồi tôi cúp điện thoại. Yumiko đang rửa bát đĩa. Không biết có để ý nghe chuyện của tôi không nữa.

Hơn sáu giờ chiều tôi bắt đầu chuẩn bị. Tôi định chẳng lên đồ này nọ gì, thế mà…

“Ơ kìa, tối nay bố diện đồ kẻng thế!” Yumiko ý kiến.

“Thế à!”

“Tại lần nào gặp họ trông bố cũng tuềnh toàng lắm.”

“Nay đến quán người quen của Shintani mà tuềnh toàng quá thì thành ra bất lịch sự.” Tôi vội vàng lấp liếm.

“Ờ! Mà bọn họ tốt ghê. Bao năm rồi vẫn trân trọng tình bạn với bố.”

Tôi nhìn gương mặt Yumiko đang khoanh tay nói như vậy.

“Sao đột nhiên mẹ lại nói thế?”

“Chẳng sao hết. Mẹ thấy sao thì nói vậy thôi. Bố thấy kỳ lạ à?” Yumiko nhướng mày đáp lại cái nhìn của tôi.

“Không, lạ gì đâu.” Tôi lảng mắt nhìn đi chỗ khác.

Rời khỏi chung cư, tôi bắt taxi rồi rẽ qua công ty, sau đó mới lại lên taxi để ra ga Tokyo. Bởi quà tặng Akiha tôi cất trong tủ đồ cá nhân ở công ty.

Cứ nghĩ tới việc sắp được gặp Akiha là lồng ngực tôi lại rộn ràng nhảy múa, đồng thời thái độ của Yumiko cũng khiến tôi lăn tăn. Chắc tại tôi có tật giật mình nên thế, chứ trông vợ không có vẻ là đã đánh hơi được điều gì đó.

Tôi thầm nhủ thôi thì được đến đâu hay đến đó, nhưng thực lòng vẫn không yên. Bởi sự yếu đuối và ích kỷ vốn tồn tại trong tôi cứ muốn tua nhanh qua đoạn ngã rẽ to lớn trong cuộc đời.

Từ ga Tokyo, tôi lên xe điện rồi xuống ở Yokohama. Chỗ hẹn là hàng bánh ngọt kiêm giải khát ngay cạnh ga. Akiha đang đọc sách ở ghế gần cửa vào. Trên bàn đã có cốc trà đá.

“Chào em!” Tôi nói và ngồi vào ghế đối diện.

Em mỉm cười và gấp sách lại.

“Nhiều cặp đôi thật anh nhỉ!”

Nghe em nói thế tôi quay ra nhìn quanh một lượt. Đúng là các bàn khác cũng toàn các cặp đôi đang ngồi.

“May quá. Em cũng có anh ở cùng. Chứ mà thui thủi một mình thì buồn lắm.”

Thái độ của Akiha rõ ràng khác hẳn với hồi Noel và Valentine. Hồi đó, em không bao giờ nói thẳng tuột mọi việc đến như vậy.

“Anh cũng vui lắm!” Tôi đáp.

Vừa rời quán em đã khoác tay tôi. Chuyện này trước đây cũng chưa từng xảy ra.

“Anh có xấu hổ không?”

“Không, không đến mức thế.”

“Em từng mơ mình được đi bộ với nhau như thế này đấy.” Em ôm siết lấy cánh tay tôi vào người.

Chúng tôi lên xe taxi, đi về phía công viên Yamashita. Bởi khách sạn cổ điển Akiha đã đặt nằm ở cạnh đó.

Chúng tôi tới một khách sạn khiến người ta liên tưởng tới các tòa nhà theo lối kiến trúc châu Âu từ thời Minh Trị và nhận phòng xong xuôi. Tuy nhiên, chúng tôi không vội lên phòng ngay mà cứ thế đi tới nhà hàng Pháp trong khuôn viên khách sạn. Đó là một nhà hàng rộng rãi, có thể nhìn bao trọn cảnh đêm của cảng.

Chúng tôi cạn ly sâm-panh mở màn rồi vừa thưởng thức các món ăn vừa lần lượt uống cạn một chai vang trắng rồi đến vang đỏ và lắng nghe diễn tấu đàn Grand Piano. Ngay trước khi món tráng miệng được dọn lên, tôi lấy món quà giấu sẵn trong túi áo khoác ra.

Một sợi dây chuyền bạch kim, được thiết kế mặt dây hình chữ A trong bảng chữ cái Latin. Akiha mắt sáng long lanh, đeo luôn lên cổ. Chữ A rơi trên ngực áo sơ-mi cách điệu sáng lóng lánh.

“Em đeo đến công ty được không?” Em hỏi tôi với gương mặt đậm chất trêu chọc.

“Có ai cấm em đâu. Có điều, nó không phải món đồ đắt tiền đến mức em có thể khoe khoang.”

“Chuyện đó thì quan trọng gì. Cái chính là em muốn được đường đường chính chính đeo món đồ anh tặng. Em muốn tự thỏa mãn cái tôi của mình.

Sau đó em cứ thế đeo luôn sợi dây chuyền. Điệu bộ em thỉnh thoảng lại đưa ngón tay chạm lên sợi dây chuyền nom có vẻ tự hào sao đó.

Sau khi dùng bữa xong, tôi thử rủ em lên bar, cũng là một trong những đặc sản nổi tiếng của khách sạn này. Ấy thế mà em lại lắc đầu.

“Nếu uống thì em muốn đến quán Tổ bướm cơ. Có được không anh?”

“Ờ, có gì mà không được chứ.”

“Thế thì đi nhé. Em thấy thế còn tĩnh tâm hơn ấy.” Em lại khoác tay tôi.

Chúng tôi rời khách sạn và đi bộ tới phố Chukagai. Lần đầu tiên đến quán Tổ bướm chúng tôi cũng đi bộ từ công viên Yamashita. Đó là buổi tối đầu tiên tôi được nghe kể về vụ án giết người xảy ra tại Higashi Hakuraku. Tôi băn khoăn không biết có nên nói chuyện đó ra miệng không và cuối cùng lựa chọn không đề cập gì hết.

Quý bà Sặc sỡ, dì Hamasaki Myoko hiếm lắm mới thấy đang rửa cái gì đó bên trong quầy. Vừa nhìn thấy chúng tôi, dì ấy đứng hình mất mấy giây, nét mặt ngạc nhiên. Có điều, chẳng mấy chốc nụ cười đã nở trên khóe môi.

“Hôm nay rồng lại đến nhà tôm cơ. À, phải rồi. Hôm nay Valentine trắng mà.”

“Dì xem, cháu mới được tặng đây này!” Akiha vừa ngồi vào chiếc ghế bên quầy vừa mân mê sợi dây chuyền.

“Thích gớm nhỉ!” Quý bà Sặc sỡ nhìn tôi rồi khẽ gật đầu.

“Cho cháu như mọi khi.” Akiha gọi chú pha chế tóc bạc cho một ly cocktail. Còn tôi gọi ly cocktail Gin tonic.

Sau khi uống xong ly cocktail đầu tiên với tốc độ khá chóng vánh, Akiha nói với Quý bà Sặc sỡ.

“Còn hai tuần nữa thôi dì nhỉ.”

Quý bà Sặc sỡ lúng túng. Tức thì, Akiha lại nói tiếp. “Thời hiệu truy cứu. Cái ngày mà ai đó đang ngóng chờ ấy. Để có thể trút bỏ gánh nặng trên vai.”

Thật may mắn là không có vị khách nào khác trong quán. Bằng không, thấy những người bên quầy đang đông cứng ra như thế này thì hẳn họ phải rùng mình lám.

Akiha đã rất nhanh uống cạn ly cocktail thứ hai.

“Không biết hung thủ đang ở đâu nhỉ? Giờ hắn ta đang làm gì? Hắn gây chuyện động trời như vậy mà lại đang sống hạnh phúc ở đâu đó.”

“Akiha, em sao vậy?”

Em hướng sang tôi, môi mỉm cười như thể vừa giãn toàn bộ các cơ trên khuôn mặt.

“Nhưng mà em mặc kệ. Hắn thế nào thì mặc kệ hắn. Bởi vì em đang hạnh phúc. Bởi vì em sắp được nên duyên cùng người em yêu.” Em ôm lấy cổ tôi.

“Chết dở!” Tôi cười méo xệch với Quý bà Sặc sỡ và chú pha chế. “Hình như em ấy say rồi ạ.”

“Có vẻ thế đấy.”

“Cháu đưa em ấy về. Của bọn cháu bao nhiêu ạ?”

“Em có say đâu!” Akiha ngẩng mặt. “Em còn uống nữa. Anh đừng có tự ý quyết định.”

Tôi vừa mở miệng định nói thì có khách mới vào quán. Cùng lúc đó, Quý bà Sặc sỡ có vẻ như vừa ngừng thở. Tôi nhìn về phía vị khách, khẽ thốt lên.

“Ôi!”

Kugimiya Makiko đang tiến lại gần phía chúng tôi với gương mặt lạnh tanh.

“Lâu rồi không gặp nhỉ, chị Hamasaki.” Kugimiya Makiko nói vậy và ngồi xuống chiếc ghế cách chỗ tôi hai ghế và khẽ gật đầu.

“Hôm trước cám ơn cậu nhé!”

“Tôi mới phải cám ơn chứ ạ!” Tôi đáp lại. Tâm trạng tôi đang bấn loạn. Tại sao tôi lại phải gặp chị ta trong tình huống này và vào một tối như hôm nay?

Akiha buông người tôi ra và xoay một vòng hướng sang chỗ Kugimiya Makiko.

“Chào cô Kugimiya.”

“Xin chào!”

“Tiếc ghê. Chỉ còn mười bảy ngày nữa thôi. Thế là sẽ đến ngày hết thời hiệu truy cứu. Mọi thứ sắp chấm hết.” Akiha nói như thể thách thức.

“Thời hiệu do pháp luật quy định chẳng liên quan gì tới tôi hết. Bởi tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ cho đến khi tìm ra được chân tướng vụ việc.” Kugimiya Makiko nói với giọng điệu chắc nịch rồi kêu chú pha chế cho một cốc bia đen.

Akiha tụt xuống khỏi ghế và tiến lại gần phía Kugimiya Makiko. Em lảo đảo bước. Tôi vội vàng đỡ lấy người em.

“Akiha, chúng ta về đi.”

Akiha hất tay tôi đang để trên vai em ra.

“Này, cô Kugimiya. Cháu cho cô biết điều này hay lắm. Đến cả cảnh sát còn không biết đâu. Cháu giữ bí mật mười lăm năm trời rồi đấy.”

“Nghe hấp dẫn nhỉ!” Kugimiya Makiko quay lại với cốc bia trên tay. “Đó là gì vậy?”

“Chuyện đơn giản thôi. Về cái cửa đóng ấy.”

“Cửa đóng á?”

“Lúc tìm thấy thi thể nạn nhân có một cánh cửa kính đang mở. Nên người ta mới nghĩ là hung thủ đã tẩu thoát từ đó, nhưng mà thực tế không phải như vậy. Chuyện đó là không thể.”

“Tại sao?”

“Tại…” Akiha nhìn mặt tất cả mọi người một lượt rồi mới tiếp tục. “Tất cả các cửa kính đều bị khóa từ bên trong. Cho nên không ai có thể mở được từ bên ngoài, cũng không ai có thể thoát ra bên ngoài.”

Thế rồi em ngã nhào về phía tôi như thể con búp bê bị đứt dây điều khiển.

Cơ thể Akiha lả đi vì say mèm nặng hơn tôi tưởng. Tôi dìu em nằm lên chiếc ghế dài, đắp chiếc áo khoác cho em.

“Thế là thế nào?” Kugimiya Makiko hỏi tôi.

Tôi vẫn đứng nguyên như vậy, đầu ngoảnh lại. “Chuyện gì cơ ạ?”

“Chuyện vừa rồi đó. Chuyện tất cả các cửa kính đều bị khóa.”

Tôi lắc đầu.

“Tôi hoàn toàn không hiểu đầu cua tai nheo gì cả. Tôi nào biết cô ấy sẽ nói ra những chuyện như vậy.”

Kugimiya Makiko hướng ánh mắt về phía Quý bà Sặc sỡ đang ở bên trong quầy.

“Còn chị thì sao? Chị chắc biết gì đó về điều con bé vừa nói đúng không?”

Quý bà Sặc sỡ rót trà ô long vào cốc rồi bắt đầu uống. Động tác chậm rãi nhưng đầu ngón tay dì ấy có vẻ như đang run run.

“Tôi cũng chẳng biết gì hết. Tôi đoán con bé say nên nói bừa ấy mà. Chẳng cần để ý đến lời nó nói đâu.”

“Không cần để ý? Chuyện quan trọng thế cơ mà? Không phải càng say thì con người ta càng dễ nói thật à?”

“Tôi chịu!” Quý bà Sặc sỡ vẫn cầm cốc trà ô long và ngoảnh sang một bên.

“Thế tôi hỏi chị, những lời con bé vừa nói có phải sự thật không? Hôm đó, lúc chị phát hiện ra thi thể chị tôi, các cửa trong phòng như thế nào?”

“Chuyện đó tôi đã nói bao nhiêu lần rồi. Cả với cảnh sát, cả với cô nữa.”

“Phiền chị nói lần nữa cho tôi nghe.”

Quý bà Sặc sỡ thở một hơi thật dài rồi đặt chiếc cốc lên quầy.

“Một cửa kính giáp với vườn của phòng khách không khóa. Đó là sự thật.”

“Chị dám thề với trời không?” Kugimiya Makiko nhấn mạnh.

“Dám!” Quý bà Sặc sỡ rụt cằm lại. “Tôi xin thề với trời.”

Kugimiya Makiko tụt khỏi ghế, bước đi dứt khoát. Thấy chị ta đang tiến lại chỗ Akiha, tôi hốt hoảng.

“Chị định làm gì thế?” Tôi đứng chắn trước mặt chị ta.

“Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là hỏi đoạn tiếp theo của câu chuyện lúc nãy rồi.”

“Cô ấy ngủ rồi. Cô ấy say nên chị có đánh thức dậy cũng vô nghĩa thôi. Cô ấy còn biết trời trăng gì nữa đâu mà trả lời chị được.”

“Không đánh thức dậy thì làm sao biết được.”

“Lúc này, chị có cố hỏi cũng không ý nghĩa gì đâu. Đó chỉ là lời nói lúc đang say thôi. Dẫu thế nào chị vẫn cần hỏi lại lúc cô ấy đang tỉnh táo. Thế thì chị chờ đến lúc đó cũng có khác gì đâu.”

Kugimiya Makiko nhìn tôi chằm chằm. Trông chị ta không có vẻ gì là đã bị thuyết phục cả. Có điều, chị ta cắn môi rồi gật đầu.

“Tôi hiểu rồi. Đúng như cậu nói, có lẽ tôi không việc gì phải vội cả. Với lại, tôi cũng nghĩ lời cô ta vừa nói là sự thật.”

“Bởi người ta hay bảo người say thì nói thật ấy hả?”

“Cũng một phần thôi. Nhưng tôi đoán đó chính là lý do cô ta tới đây vào tối nay. Cô ta cố ý tới quán này để cho tôi nghe thấy câu chuyện đó.”

Tôi không hiểu ý nghĩa câu nói của Kugimiya Makiko. Dường như nét mặt đã tố cáo nỗi băn khoăn trong lòng tôi, chị ta khúc khích cười.

“Cô ta rủ cậu tới quán này đúng không?”

“Đúng vậy… thì sao?”

“Mấy hôm trước cô ta có liên lạc với tôi. Hỏi tôi có định đến quán Tổ bướm hay không. Tôi đã trả lời rằng chỉ cần có thời gian rảnh thì ngày nào tôi cũng sẽ đến. Thế là cô ta mới bảo chưa biết chừng sắp tới tôi và cô ta sẽ gặp nhau rồi cúp máy luôn.”

“Akiha…” Tôi ngoảnh lại nhìn Akiha. Em đang thở rất đều.

“Cô ta tới đây nhằm mục đích nói ra câu chuyện ban nãy. Bằng không ai lại đến cái quán thị phi này cùng người yêu vào đêm Valentine trắng, đúng không?”

Có lẽ bị chạm tự ái bởi từ thị phi nên trong khoảnh khắc, nét mặt của Quý bà Sặc sỡ trở nên khó coi. Tôi đã kịp nhìn thấy điều đó qua đuôi mắt.

Kugimiya Makiko tiếp tục.

“Chuyện đó là sự thật. Hôm xảy ra vụ án, toàn bộ khóa của nhà Nakanishi đều bị chốt từ bên trong. Không có ai đột nhập mà cũng không có ai tẩu thoát ra ngoài hết. Akiha đã nói đúng sự thật.”

“Nếu như đó đúng là sự thật thì tại sao cô ấy lại im lặng, không nói gì về chuyện quan trọng đó cho đến tận bây giờ?”

“Bởi vì quan trọng nên trước đây mới không thể nói. Nó khiến các mảnh ghép của vụ án sẽ bị thay đổi hoàn toàn. Câu chuyện sẽ xoay theo hướng chị gái tôi đã bị giết bởi người ở trong nhà chứ không phải kẻ gian đột nhập từ bên ngoài. Bởi vậy nên Akiha mới phải giấu giếm sự thật đó.”

“Thế tại sao bây giờ cô ấy lại nói? Chị không thấy mâu thuẫn à?”

“Tại sao đến bây giờ cô ta lại có lòng nói ra… Chuyện này quả thật kỳ lạ. Có điều, nếu suy nghĩ theo hướng này thì có thể giải thích. Nó là một kiểu tuyên bố thắng lợi.”

“Tuyên bố thắng lợi?”

“Như lúc nãy cô ta đã nói, còn mười bảy ngày nữa là hết thời hiệu truy cứu của vụ án. Thực chất, bên phía cảnh sát cũng không có động tĩnh gì cả. Duy có anh cảnh sát hình sự Ashihara vẫn đeo đuổi một khả năng và tiếp tục cuộc điều tra nhưng vẫn chưa thu được kết quả gì đáng kể. Tình hình điều tra vẫn chỉ dừng ở chỗ anh ta đến gặp người yêu của nghi can quan trọng số một để hỏi về động tĩnh gần đây của nhân vật đó.” Kugimiya Makiko nhìn mặt tôi. “Có lẽ cô ta cảm nhận chiến thắng đã cận kề trước mắt. Thế nên mới cho tôi xem quân bài nặng đô nhất mà cô ta đã cất công che giấu. Chính là quân bài tố cáo ngày hôm đó nhà Nakanishi như một mật thất. Có điều, cho dù biết được điều đó thì giờ đây tôi cũng chẳng thể làm gì được cả. Có báo cảnh sát cũng vô ích. Bởi khi bị cảnh sát điều tra, Akiha chỉ cần phủ nhận không có chuyện gì là xong. Rằng những điều nói ở quán Tổ bướm là luyên thuyên. Cảnh sát cũng chẳng xác nhận được bất cứ điều gì. Thế cho nên đó chính là tuyên bố thắng lợi. Đồng thời…” Chị ta đẩy người tôi sang một bên và tiến lại gần Akiha. Chị ta đưa mắt xuống nhìn Akiha đang ngủ và nói tiếp. “Đó cũng là tuyên bố về hung thủ thật sự của vụ án. Bởi lúc thi thể nạn nhân được tìm thấy, trong nhà chỉ có mỗi mình cô ta.”

Tôi lại chen vào giữa Akiha và Kugimiya Makiko.

“Cô ấy chỉ nói linh tinh thôi. Không phải sự thật đâu.”

“Nói linh tinh? Akiha ư? Tại sao cô ta phải làm như thế?”

“Để trêu tức chị. Bởi chị luôn nhầm tưởng Akiha chính là thủ phạm nên cô ấy mới đùa ác một chút thôi. Chuyện hiển nhiên là như vậy rồi.”

Kugimiya Makiko mỉm cười, hơi nghiêng mặt rồi nhìn tôi bằng ánh mắt như thể nhìn một sinh vật kỳ bí.

“Trong mười lăm năm nay, tôi đã ở vị trí là gia đình của người bị hại. Mặc dù lúc nãy tôi có nói thời hiệu do luật pháp quy định chẳng liên quan gì đến tôi, nhưng sự thực tôi thấy rất chua xót. Sự chua xót đó cậu có hiểu được không?”

“Chuyện đó… Tôi nghĩ mình hiểu nhưng có thể chưa được thấu đáo.”

“Phải rồi nhỉ. Cậu cũng là người lớn rồi. Phần nhiều người lớn ắt hiểu. Cũng có thể tưởng tượng ra được. Kẻ có thể làm ra việc như đùa cợt người nhà nạn nhân bị sát hại trong khi họ đang mang nỗi xót xa như vậy thì không phải là người bình thường. Kể cả đùa ác chăng nữa thì cũng không ai lại đi thích thú với nỗi bất hạnh của người khác. Vả lại, cũng chẳng có nghĩa lý gì khi mang ra trêu đùa như thế cả. Nếu có kẻ giỡn cợt với người nhà nạn nhân trước thềm hết thời hiệu truy cứu của vụ án thì đích thị chỉ có hung thủ mà thôi. Cậu có nghĩ thế không?”

Tôi không có lời nào để đáp trả câu hỏi của chị ta. Chỉ có câu nói: Akiha không phải hung thủ hiện lên trong óc tôi, nhưng oái oăm ở chỗ tôi lại không thốt nổi thành lời.

Kugimiya Makiko quay gót, mở túi xách và tiến lại gần chỗ quầy.

“Từ lúc tôi bắt đầu lui tới quán này đến nay cũng phải mấy năm rồi, nhưng thu hoạch được như đêm nay thì đây là lần đầu tiên. Thật bõ cái công tôi đã phải uống thứ rượu chẳng ngon lành gì.”

“Hôm nay cô không cần thanh toán. Bởi cô đã uống gì đâu.”

“Phải rồi nhỉ!” Kugimiya Makiko gật đầu rồi đóng túi xách và một lần nữa quay gót. “Nếu cô ta tỉnh lại hãy nhắn thế này giùm tôi. Không có thời hiệu nào cho tâm hồn đâu.”

“Rồi… Tôi sẽ nhắn lại như thế.” Tôi hoàn toàn không có ý định sẽ nói với Akiha chuyện đó nhưng cứ tạm trả lời đối phó vậy đã.

Kugimiya Makiko sải bước đến cửa quán và rời đi sau khi gây nên tiếng động chói tai.

Tôi thở phù một hơi dài rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Quý bà Sặc sỡ từ trong quầy bước tới ngồi cạnh tôi. “Cháu đừng để ý những lời người đó nói nhé. Tại thời hiệu truy cứu của vụ án còn ít quá nên cô ta nóng ruột ấy mà. Kết quả là cô ta bị cuốn theo những ảo tưởng kỳ cục vô căn cứ.”

“Cháu không để tâm mấy lời của Kugimiya đâu ạ. Có điều, mấy lời của Akiha lại làm cháu lăn tăn. Tại sao em ấy lại nói như vậy chứ?”

Dì ấy lắc đầu.

“Dì cũng không hiểu nổi con bé nữa. Cũng có thể như cháu đã nói, con bé chỉ đùa quá đáng chút xíu thôi. Đúng là trong trường hợp thông thường, không ai lại đùa cợt với người nhà nạn nhân. Thế nhưng Akiha bị cô ta coi là hung thủ nên chắc con bé cũng có tâm lý muốn chống đối. Chưa kể, con bé còn say khướt nên chắc nó cũng chẳng ý thức được trời trăng gì đâu.”

“Dì Hamasaki!” Tôi nhìn chăm chú vào mắt dì ấy và nói. “Những điều Akiha vừa nói là nói dối đúng không ạ?”

Dì ấy chớp mắt. Tuy nhiên, ánh mắt lại không hề né tránh. Dì ấy liếm môi và gật đầu trong khi vẫn đang nhìn tôi.

“Nó nói dối đấy. Có một cánh cửa kính không bị khóa mà. Nên tên hung thủ đã tẩu thoát từ đó. Điều này dì có thể khẳng định vì dì cũng có mặt ở hiện trường. Cháu thử nghĩ mà xem. Con bé Akiha bị ngất xỉu. Liệu nó có thể để ý tỉ mỉ rằng cửa có bị khóa hay không không?”

Câu chuyện của dì ấy cũng có vài phần thuyết phục. Nói vài phần là bởi trong thâm tâm tôi vẫn có cảm giác không tin tưởng người này. Trong khi người làm chứng Akiha bị ngất xỉu lại cũng chính là dì ấy.

Có điều, tôi tránh nói thêm về vấn đề này ở đây. Tôi có cảm giác như mình đang bịt mắt và đi xuống cầu thang vậy. Cảm giác bất an như thể chỉ cần sơ ý sẩy chân chút thôi thì không biết sẽ bị ngã đến đâu.

“Dì gọi giúp cháu xe được không?” Tôi nhờ vả.

Akiha vẫn ngủ lúc ở trên xe taxi. Về đến khách sạn, tôi cố sức đánh thức em dậy để em tự đi. Cậu nhân viên vận chuyển hành lý vội vàng chạy tới giúp tôi một tay.

Phòng đôi của khách sạn cổ điển là căn phòng tuyệt vời, thấm đẫm không khí cổ điển nhờ nội thất, đồ gia dụng kiểu cổ… Tôi còn trông thấy bến cảng xa xa bên kia khung cửa sổ bằng gỗ.

Tôi để Akiha ngủ trên giường còn mình thì uống Coca-Cola lấy từ tủ lạnh. Vừa ngắm nhìn gương mặt em lúc ngủ, tôi vừa hồi tưởng lại những điều em đã nói.

“Tất cả các cửa kính đều bị khóa từ bên trong.”

Tại sao Akiha lại nói ra chuyện đó? Hay chăng nó vốn là sự thật?

Nếu như đó đúng là sự thật thì chẳng hóa ra Akiha đã tự thú như lời Kugimiya Makiko nói hay sao. Kể cả thời hiệu truy cứu của vụ án sắp hết thì làm gì có ai lại đi nói như thế chứ. Bình thường, càng gần tới thời điểm đó, người ta sẽ càng hành xử cẩn trọng. Kugimiya Makiko bảo đấy là tuyên bố thắng lợi, nhưng xét theo tính cách của Akiha thì chuyện đó là không tưởng.

Trong khi ngắm nhìn gương mặt Akiha đang say giấc, bất giác tôi nghĩ tới một chuyện. Đó chính là việc Akiha gặp khó khăn trong việc mở lời xin lỗi. Em còn bảo đến ngày ba mươi mốt tháng Ba thì mới có thể nói được.

Tôi nhớ mình đã từng đọc trong một cuốn sách nào đó rằng trong thâm tâm người phạm tội rồi bỏ trốn, họ luôn mong muốn mình sẽ bị bắt. Bởi họ luôn phải chịu đựng trạng thái tinh thần căng thẳng từ sự day dứt lương tâm và nỗi khiếp sợ không biết khi nào mình sẽ bị bắt.

Hay là…

Tôi thầm suy đoán hay là Akiha muốn xin lỗi. Em muốn nói: “Tôi xin lỗi. Tôi trót giết cô ấy. Cho tôi xin lỗi.” Nhưng ngặt nỗi không thể thốt lên thành lời nên mới đau khổ. Tâm tư đó khiến em tiết lộ chuyện nhà Nakanishi giống như mật thất. Nghĩ thế nào tôi cũng không thông được đoạn này.

Vậy mà tôi lại yêu người phụ nữ này đến thế. Tôi có vợ, có con nhưng lại đang tâm vứt bỏ bọn họ để đến với em.

Lòng bàn tay tôi bắt đầu đổ mồ hôi bất chấp tay tôi đang cầm chiếc cốc lạnh. Tôi rót chỗ Coca-Cola còn lại vào chiếc cốc đó. Bọt ga tạo ra âm thanh nghe như tiếng sóng.