Chương 28
Tôi mở mắt vì cảm thấy Akiha đã thức dậy. Không phải tôi mới tỉnh giấc. Bởi trước đó tôi chỉ nằm trên giường và nhắm mắt. Chắc cũng có chợp mắt một lúc nhưng tôi hoàn toàn không nhận thức được điều đó.
Hình như Akiha đang tắm. Tôi vừa lắng nghe tiếng động đó vừa kéo rèm cửa. Mặt biển phía cảng sáng lấp lánh. Bên công viên Yamashita đã có người đang tản bộ.
Akiha xuất hiện với áo choàng tắm trên người. “Ơ, anh dậy rồi đấy à?”
“Chào buổi sáng!”
“Anh này, sao em chẳng nhớ gì về tối hôm qua cả.”
“Nhớ được mới lạ đấy.”
“Em chỉ nhớ đến đoạn mình đến quán Tổ bướm … Em có làm gì kỳ cục không anh?”
“Không sao. Em chỉ ngủ quên từ giữa chừng thôi.”
“Thế ạ. Quá đà một cái là chẳng ra làm sao cả.” Em ngồi xuống giường rồi lấy khăn bông lau tóc. “Hôm qua là ngày Valentine trắng mà em lại chẳng ra thể thống gì.”
“Thôi, thi thoảng thì cũng không sao mà!”
Tôi nói vậy thì em nghiêng đầu ra chiều khó hiểu.
“Anh sao thế?”
“Sao gì?”
“Anh cứ ỉu xìu thế nào ấy.”
“Đâu có. Tại anh cũng hơi quá chén nên thấy nằng nặng đầu.”
“Có lẽ do rượu vang đấy anh!” Em quấn đầu gọn ghế bằng khăn bông.
Chúng tôi ăn sáng đơn giản tại sảnh phục vụ đồ ăn nhẹ và đồ uống của khách sạn. Tôi nuốt không trôi nhưng vẫn cố tống bánh mì nướng và trứng chiên xuống cổ họng.
Sau khi làm thủ tục trả phòng, chúng tôi lên xe taxi. Tôi nói với bác tài cho chúng tôi ra ga Yokohama.
“Anh ơi,” Akiha thì thầm bên tai tôi. “Chúng ta phải về thật rồi à?”
Tôi vừa canh me xem bác tài có nghe thấy không vừa trả lời. “Anh phải về trong sáng nay.”
“Nhưng mà, vừa mới qua Valentine trắng có chút à. Chưa kể, Chủ nhật cũng mới bắt đầu thôi mà.”
“Bạn anh đã bao che bằng cách đó rồi. Anh mà về muộn quá thì công lao của các cậu ấy coi như đổ sông đổ biển hết.”
“Đổ sông đổ biển thì đã làm sao?”
“Hả?” Tôi kêu lên trước những lời vừa xong của em.
“Đổ sông đổ biển thì đã sao nào?” Em lặp lại một lần nữa.
“Bọn họ đã vì anh mà phải đi ăn nhậu với nhau. Trong khi anh thì không tham gia được. Mà đi dan díu.”
“Dan díu?” Tôi cảm giác như Akiha quắc mắt.
“Thôi mà, cứ thế thì mọi chuyện sẽ hỏng hết mất.”
“Anh sợ bị lộ chứ gì?” Akiha săm soi gương mặt tôi. “Sợ vợ đúng không?”
Tôi cảm giác như tai bác tài vừa mới vểnh lên nhè nhẹ. Chắc do tôi ảo giác, nhưng quả thật tâm trạng tôi không thể bình tĩnh nói chuyện được. Tôi khẽ khàng nói với em. “Chuyện đó để sau đi được không?”
Chúng tôi xuống xe ở ga Yokohama và tôi định cứ thế đi thẳng vào trong ga thì Akiha tóm lấy cánh tay tôi.
“Em vẫn muốn ở cạnh anh. Em đã nói rồi còn gì. Em sẽ coi anh là của em. Anh cũng đồng ý với em rồi cơ mà.”
“Hôm nay anh vẫn chưa muốn mọi chuyện thành ra quá đáng.”
“Quá đáng? Cái gì quá đáng cơ?”
Tôi không có lời nào để đáp trả câu hỏi mang hàm ý trách móc của em. Mọi chuyện đến một lúc nào đó cũng sẽ bị bại lộ với vợ tôi. Hôm nay hay ngày mai thì cũng như nhau. Chuyện đó đến bản thân tôi cũng hiểu.
“Anh đưa em đến chỗ nào đó đi. Hai tiếng thôi cũng được. Sau đó em sẽ để anh về, được không?”
“Akiha…”
“Em thấy bất an lắm!” Em nói với đôi mắt não nề. “Cứ nghĩ tới chuyện anh về nhà là chẳng hiểu sao em lại thấy bất an. Cảm giác như anh sẽ không trở lại với em nữa. Nếu không phải thế thì anh chiều theo ý em đi.”
Những lời em bày tỏ làm tâm can tôi lung lay. Tâm trạng chua chát của em chạm tới trái tim tôi. Mặt khác, tôi cũng toan tính nếu cứ đứng nói chuyện ở đây thì không chừng sẽ bị ai đó trông thấy mất.
“Anh biết rồi!” Tôi trả lời.
Chúng tôi vào một nhà nghỉ cũ rích và làm tình với nhau trên chiếc giường nồng nặc mùi nước xịt phòng rẻ tiền. Lúc em ở trên người tôi, tôi chợt thấy giật mình. Bởi mắt em mơ hồ có làn nước mắt bao phủ. Có điều, tôi đã không hỏi em lý do. Tôi sợ phải hỏi.
“Em muốn anh hứa với em một chuyện.” Em nói sau khi hai chúng tôi đã xong xuôi.
“Chuyện gì cơ?” Tôi hỏi.
“Anh hãy hứa là nhất định sẽ bảo vệ em cho dù có chuyện gì xảy đến với em đi chăng nữa. Em muốn vững tin rằng chỉ có anh mới thực sự cùng phe với em.”
Tôi nín thở, suy nghĩ ẩn ý trong lời nói của Akiha.
“Sao thế? Anh không dám hứa à?”
Tôi xoa tóc em.
“Ai bảo không dám chứ. Anh hứa với em.”
“Tốt quá!” Akiha thì thầm và đặt tay lên ngực tôi.
Sau khi rời khỏi nhà nghỉ, tôi tạm biệt Akiha ở ga Shinagawa rồi về nhà. Tôi bắt taxi từ ga Tokyo trong khi đầu óc bị chiếm lĩnh bởi suy nghĩ nên biện bạch với Yumiko như thế nào. Kim đồng hồ đã chỉ hai giờ chiều.
Nghĩ thế nào thì hành vi lần này của tôi rõ ràng là bất thường. Tôi cũng đi nhậu cùng hội bạn từ thời đại học nhiều rồi nhưng hiếm khi có chuyện sáng hôm sau mới về. Quá trưa vẫn chưa thò mặt về như thế này thì lại càng không có.
Đương nhiên đây là chuyện tôi đã biết từ trước. Có điều, tâm trạng tôi có khang khác so với lúc nãy. Nói ngắn gọn là trong tôi đang có tâm lý phòng thủ.
Tôi phải thừa nhận rằng trong tôi tồn tại thứ suy nghĩ khôn lỏi và hèn nhát. Bởi tôi vẫn chưa thật sự chọn đứt Akiha. Để duy trì tình trạng hiện giờ, tôi chỉ còn cách buông bỏ Akiha và chừa lại khả năng sống cuộc sống như trước đây. Chính vì vậy tôi cần phải qua cửa ngày hôm nay.
Trong khi đầu tôi vẫn đang rối như canh hẹ thì xe taxi đã đỗ xịch trước chung cư. Tôi còn muốn suy nghĩ thêm chút nữa nhưng như thế sẽ càng về muộn hơn, và chuyện đã dở sẽ còn dở hơn.
Tôi lê bước chân nặng nề tới trước cửa căn hộ nhà mình rồi tìm chìa khóa trong túi áo. Trong đầu thầm dự liệu xem nhìn thấy bản mặt tôi, Yumiko sẽ tra hỏi như thế nào. Chưa biết chừng vợ đã gọi cho hội Shintani. Bọn họ thì chắc sẽ không để lộ sơ hở gì, nhưng biết đâu vẫn ấp úng.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi mở cửa. Bỗng tiếng nói cười huyên náo ập đến tai tôi. Là tiếng từ phòng khách vọng tới.
Tôi ghé qua phòng khách xem thử. Có Yumiko với ba người phụ nữ khác nữa. Toàn người lạ mặt nhưng xét theo tuổi tác, bầu không khí thì đó có lẽ là mấy bà mẹ có con học cùng trường mầm non với Sonomi. Bọn họ ngồi quây quần bên bàn ăn, trên bàn là mấy tách trà với hộp bánh quy đặt ở giữa.
“Ơ kìa, bố về rồi đấy à!” Yumiko nhìn ra phía tôi. Gương mặt vẫn vương nét cười.
“Bọn em đến quấy quả nhà mình chút ạ!” Ba người phụ nữ ấy lần lượt chào hỏi tôi.
“Cả nhà cứ tự nhiên nhé!” Tôi khẽ gật đầu.
“Đây là mấy mẹ có con cũng học ở trường mầm non của Sonomi.” Yumiko nói.
“Bọn trẻ đâu?”
“Các con đang ở trường mầm non. Có đoàn kịch múa rối đến trường con biểu diễn. Phải một lúc nữa mới xong nên các mẹ tranh thủ uống chút trà ở nhà mình trước khi đi đón các con.”
“Ra thế!”
“Mọi người cứ thong thả ngồi chơi nhé!” Tôi nói rồi khép cửa đi về phòng ngủ.
Tôi đang thay đồ trong phòng ngủ thì Yumiko bước vào. Tôi liếm môi.
“Mẹ xin lỗi bố nhé.” Cô ấy nói.
Tôi bị bất ngờ, nhìn ngược lại vợ. “Hả? Xin lỗi gì chứ?”
“Thì mẹ không hỏi bố mà đã rủ mọi người về nhà mình. Tại quán trà bọn mẹ hay ngồi hôm nay nghỉ nên chẳng biết đi đâu nữa.”
“Chuyện đó có gì đâu…”
Tôi lúng túng. Bởi tôi cứ tưởng vợ sẽ trách móc chuyện tôi về muộn.
“Mẹ pha cà phê cho bố nhé. Rồi mẹ mang vào đây cho.”
“Thôi. Giờ anh chưa muốn uống. Lát anh tự pha.”
“Vâng.” Cô ấy gật đầu và toan rời đi.
“Mẹ nó này,” tôi nói. “Chính bố mới phải xin lỗi vì đã về muộn. Bố uống đến tận sáng, người oải hết cả nên…”
Yumiko gượng cười và cắt ngang lời tôi. “Lâu rồi bố mới gặp bọn họ nên mẹ tạm cho qua. Bố làm sao đừng để ảnh hưởng đến sức khỏe là được.”
“Ừ, bố biết rồi.”
“Mọi người vui chứ ạ?”
“Thì cũng vui!”
“Thế thì được rồi.” Yumiko vẫn giữ nét mặt ôn hòa rời khỏi phòng tôi.
Tôi thở hắt ra, ngồi xuống giường. Rồi cứ thế ngả lưng.
Trong lòng tôi như vừa trút được gánh nặng. Thái độ của Yumiko khác hoàn toàn so với những gì tôi đã dự liệu.
Cô ấy tin tưởng chồng hơn tôi nghĩ nhiều. Thế nên mới an tâm đến mức không mảy may nghĩ ngợi gì tới khả năng chồng ngoại tình.
Một lúc sau thì Yumiko cùng các mẹ khác rời khỏi nhà tôi. Khoảng một tiếng sau thì cô ấy đón Sonomi về tới nhà.
Kể cả sau khi về, cô ấy cũng không hé răng hỏi tôi một lời nào về chuyện đêm qua. Tôi tưởng lúc nãy nhà có khách nên vợ kìm nén không cật vấn gì, nhưng hình như không phải vậy.
Giờ ăn tối, trên bàn bày các món ăn do chính tay Yumiko nấu. Thấy có nhiều món mới nên tôi thử hỏi thì cô ấy bảo vừa được các mẹ khác chỉ cho lúc trưa.
“Cứ ăn mãi các món giống nhau thì ai mà chẳng chán. Thế nên trao đổi thông tin giữa các mẹ với nhau cũng quan trọng lắm đấy.” Yumiko nói rồi cười.
Cứ thế một ngày êm ả trôi qua. Một ngày Chủ nhật bình thường không cần chấp nhận chuyện gì, cũng không phải dứt khoát điều gì cả. Sau khi về giường, tôi điểm lại hai ngày vừa rồi và bỗng có cảm giác kỳ lạ. Những việc xảy ra khúc nửa đầu cứ như mơ vậy.
Có điều, đương nhiên đó không phải là mơ. Ngày tôi phải đưa ra kết luận cứ từng khắc từng khắc đến gần.