Chương 29
Hôm sau, tôi vừa đến công ty thì thấy mấy nhân viên trẻ đang túm năm tụm ba lén lén lút lút to nhỏ gì đó. Tôi có trông thấy Taguchi Maho nhưng lại không thấy bóng dáng Akiha đâu.
“Có chuyện gì à?” Tôi hỏi.
Taguchi Maho làm ra vẻ nhìn ngó xung quanh rồi mới khe khẽ cất lời.
“Nghe đồn anh Satomura cuối cùng cũng bị đá rồi. Bị Akiha đá.”
“Hả? Có chuyện đó à!”
Với tôi mà nói thì đó chẳng phải chuyện bất ngờ nên Taguchi Maho có vẻ không hài lòng với phản ứng của tôi.
“Anh có vẻ không quan tâm lắm nhỉ?”
“Ai bảo thế. Nhưng làm sao mà em biết tài thế?”
“Cái này là do…” Cô nàng làm bộ như thể sắp liếm lưỡi quanh môi. “Nghe đâu anh Satomura rủ Akiha hẹn hò vào hôm Valentine trắng nhưng bị cô ấy từ chối. Nhưng anh ấy vẫn không sờn lòng nên tối qua đã đến tận căn hộ của Akiha. Anh ấy bảo với cô ấy rằng có quà muốn tặng nên hãy gặp nhau một chút thôi cũng được.”
“Rồi sao nữa?”
“Thì cô ấy không nhận chứ sao. Không những thế, cô ấy còn nói một câu hạ đo ván anh ấy luôn.”
“Hạ đo ván thế nào?”
“Thì cô ấy bảo là đang hẹn hò với người khác rồi. Bọn họ cũng đã hứa hẹn với nhau về tương lai, chắc là sắp cưới…”
Nhìn gương mặt Taguchi Maho mắt sáng long lanh đang thao thao bất tuyệt, tôi có cảm giác xây xẩm mặt mày trong chớp mắt. Như thể bị đánh úp vậy. Thực tế, chân tôi còn bồng bềnh như đang trên mây.
“Anh sao thế?”
“Không, có sao đâu… Hừm, ra là thế. Tôi cũng thấy hơi ngạc nhiên.”
“Đúng nhỉ. Tại hôm tiệc chào mừng nhân viên mới Akiha đã khẳng định là không có người yêu. Ấy thế mà giờ đã tìm được nửa kia. Không khéo lại là người trong công ty mình cũng nên.”
“Lẽ nào…” Má tôi cứng đơ.
“Em nghĩ chắc không phải đâu. Công ty mình cũng làm gì có ai nên hồn chứ.” Taguchi Maho che miệng, vô tư cười ha ha.
Đến giờ vào làm nên tôi trở về bàn nhưng lại chẳng đầu óc đâu mó máy vào công việc.
Tôi lén nhìn về góc chéo phía sau. Akiha đang nhìn vào màn hình máy tính, có điều, dường như em nhận ra nên đánh mắt về phía tôi và mỉm cười. Tôi vội vàng quay lên đằng trước. Tôi sợ lỡ ai nhìn thấy thì không hay.
Trước đây em chưa bao giờ cười với tôi như vậy lúc ở công ty. Lúc nào em cũng hành xử kín kẽ tránh để mọi người biết về mối quan hệ của hai đứa.
Tâm thức Akiha như thể đã được nhấn nút bắt đầu hướng thẳng tới mục tiêu. Bởi thế bất kể còn đang ở công ty, em vẫn táo bạo như vậy.
Tôi không thể trách cứ em. Người khiến em cư xử thành ra như vậy không ai khác chính là tôi. Tôi đã tuyên bố sẽ bỏ vợ con và lựa chọn em. Lại còn hứa cho dù có bất kể chuyện gì cũng sẽ bảo vệ em. Akiha tin tưởng vào những lời đó thì có gì sai trái?
Đầu nghĩ thế nhưng lòng tôi lại như lửa đốt. Tôi vừa mong muốn được nên duyên cùng Akiha nhưng lại cũng rối như tơ vò trước con đường hiểm trở dẫn bước tới mong muốn đó.
Tôi thở dài không biết bao nhiêu lượt thì bỗng điện thoại di động đổ chuông. Số máy lạ gọi tới nên tôi cảnh giác nhấn nút trả lời.
“Đây là số cậu Watanabe phải không ạ?” Giọng người đàn ông vừa hỏi nghe quen quen. Gương mặt vuông chữ điền hiện lên trong đầu tôi. “Tôi, Ashihara đây.” Ông ta tự xưng tên. “Tôi đang ở cạnh công ty cậu đây. Cậu gặp tôi một chút được không?”
“Gặp cũng được thôi, nhưng có việc gì thế? Trước tôi cũng nói với anh rồi đấy, tôi không biết gì hết.”
“Có lẽ tình hình bây giờ với khi đó đã đổi khác rồi, đúng không? Trước mắt, tôi cứ đến chỗ cậu đã. Tôi sẽ tới sảnh tiếp khách ở tầng một.” Ashihara nói rồi tắt máy luôn.
Tôi đành bất đắc dĩ đứng lên khỏi ghế. Không hiểu ông ta tới vì việc gì.
Xuống sảnh, tôi thấy Ashihara vẫn mặc nguyên chiếc áo khoác màu be đứng đợi. Ông ta rõ là không giống diễn viên Peter Falk nhưng tôi lại có cảm giác mình hiểu được phần nào tâm trạng của nghi phạm khi bị trung úy Columbo đeo bám dai dẳng.
“Xin lỗi vì hẹn gặp lúc cậu đang bận rộn.” Ông ta cúi đầu.
“Tôi không có thông tin nào hữu ích cho anh đâu.”
“Kìa, cậu đừng nói thế chứ. Ta làm cốc cà phê nhé?” Ông ta chỉ vào chiếc máy bán hàng tự động.
“Tôi không dùng gì cả.”
“Vậy à. Thế tôi xin phép uống một mình vậy.” Ông ta mua nước cam ép.
Chúng tôi ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn đặt ở sảnh. Ông ta vẫn không cởi áo khoác nên tôi có chút thở phào nhẹ nhõm.
“Đêm hôm kia, cậu đã gặp Kugimiya Makiko nhỉ?”
Tôi ngẩn người trước những lời của ông ta. Cùng lúc, cũng đoán ra được mục đích ông ta tới đây hôm nay.
“Anh nghe từ chị Kugimiya Makiko rồi à?”
“Đúng vậy. Cô ấy báo cho tôi qua điện thoại. Tôi phải ngả mũ trước sự kiên định của cô ấy. Cô ấy vẫn chưa bỏ cuộc.”
“Thế thì sao?”
“Tôi nghe được một chuyện mà tôi không thể bỏ qua.” Ashihara uống nước cam và cười ẩn ý. “Hình như cô Nakanishi Akiha trong cơn quá khích vì hơi men đã tiết lộ một chuyện động trời nhỉ?”
“Ý anh là chuyện cô ấy bảo tất cả các cửa của căn phòng đều bị chốt từ bên trong?”
Viên cảnh sát gật đầu. “Tôi thấy đây không phải chuyện có thể nói đùa được.”
“Nhưng cũng không phải chuyện mà hung thủ có thể nói ra được, đúng không?”
“Đó chính là chỗ phức tạp trong tâm lý con người. Theo như tôi nghe được thì hình như cô Akiha đã say quắc cần câu.”
“Kể cả vậy thì cô ấy sao có thể tự thú những điều quan trọng như thế được.”
“Cái đó thì chưa chắc. Vẫn có khi người ta do một cơn cớ nào đó mà nói tuột ra những điều đã giấu giếm nhiều năm. Trước đây chẳng có vụ một gã sát hại trẻ em lôi ảnh thi thể nạn nhân ra trước quán nhậu để khè mọi người nên mới bị bắt đó sao. Cho nên việc tự bản thân hung thủ cố ý gửi đi lời nhắn cũng không có gì quá lạ lẫm.”
“Chuyện đó với chuyện này không giống nhau. Còn nếu anh đã nghi ngờ thì sao không gặp trực tiếp chính chủ mà hỏi. Xem có phải hôm rồi cô ấy quá chén nên lỡ nói ra sự thật không.”
Tức thì, Ashihara nhăn mày, miệng méo xệch vẻ như đuối lý.
“Kể cả toàn bộ cửa phòng có khóa thật đi chăng nữa thì cô ấy cũng không nói cho tôi. Nếu có thể nói thì cô ấy đã tự thú từ lâu rồi. Cô ấy sẽ không nói cho tôi. Sẽ không nói cho một cảnh sát hình sự đâu…”
Ánh mắt đầy ẩn ý của ông ta khiến tôi hiểu ông ta đang nói rất thật tâm. Tôi lắc đầu.
“Cô ấy cũng không nói cho cả tôi đâu.”
“Vậy sao. Tôi tưởng nếu là với cậu thì cô ấy sẽ bộc bạch sự thật chứ. Tôi quan sát nên biết cô ấy đang bị lay động tâm tư. Việc vụ án sắp hết thời hiệu truy cứu khiến cô ấy day dứt lương tâm. Rằng bản thân có nên cứ thế mà né tránh mãi mãi hay không. Tôi nhận thấy sự giằng xé đó đã dẫn tới việc cô ấy tự tiết lộ điều quan trọng trong cơn say. Chính vì vậy tôi mới muốn nhờ cậu giúp. Nếu như cô ấy đang giấu giếm điều gì đó thì nhờ cậu thúc đẩy sao cho cô ấy sớm nói ra. Ngoài cậu ra không ai có thể làm được việc này.”
Tôi lườm viên cảnh sát hình sự.
“Akiha không phải hung thủ. Cô ấy chẳng có lý do gì để sát hại cô Honjo.”
“Đó là người phụ nữ đã cướp đi chồng của mẹ cô ấy. Và mẹ cô ấy đã vì thế mà tự tử.”
“Việc ly hôn của vợ chồng chú Nakanishi không liên quan gì tới cô Honjo. Tôi biết sau khi vợ chồng chú ấy ly thân thì chú ấy mới bắt đầu mối quan hệ với cô Honjo.”
“Cậu nghe từ chỗ ông Nakanishi hả?” Ashihara trề môi. “Chuyện đó mà cậu cũng tin được sao?”
“Thế anh có chứng cứ chứng minh đó là dối trá không?”
“Cậu coi thường năng lực điều tra của chúng tôi thế thì gay thật đấy. Đúng là vẻ ngoài cho thấy vợ chồng nhà Nakanishi chia tay êm thấm nhưng việc ông Nakanishi ngoại tình là nguyên nhân của vụ ly hôn thì đã quá rõ ràng qua lời khai của một vài người.”
“Làm gì có chuyện đó chứ.”
“Tin hay không thì tùy cậu. Cậu cứ nghĩ cho chín đi. Chuyện đó cũng còn vì bản thân cậu nữa đấy.”
“Vì tôi ư?”
Viên cảnh sát dựa người vào ghế, cằm rụt lại, nhìn tôi lom lom. Đôi mắt ánh lên nét giảo hoạt.
“Nếu cứ như tình hình hiện nay, có lẽ vụ án sẽ được công nhận hết thời hiệu truy cứu. Nhưng như thế cũng không có nghĩa là tất cả đã chấm hết. Kugimiya Makiko sẽ không rút lui. Vụ án hình sự sẽ kết thúc nhưng vụ án dân sự sẽ được mở ra. Án dân sự thời hiệu là hai mươi năm. Nghĩa là vẫn còn năm năm nữa. Trong thời gian đó, cậu vẫn định tiếp tục hẹn hò với cô ấy chứ?”
“Anh có ý gì?”
“Tôi đang nói nếu cậu muốn chia tay cô ấy thì bây giờ là thích hợp nhất. Lúc này, tâm can Nakanishi Akiha đang lung lay tận gốc rễ. Biết đâu sau khi vụ án được công nhận hết thời hiệu truy cứu cô ấy lại khai ra tất cả. Khi đó, nếu cô ấy bị khởi kiện dưới hình thức án dân sự thì chuyện sẽ không nhỏ đâu. Bản thân cậu cũng không tránh khỏi liên lụy. Cậu có hiểu không?”
Tôi lắc đầu, đứng dậy. “Tôi xin phép đứng dậy trước.”
“Watanabe, cậu nên suy nghĩ kỹ đi. Chuyện can hệ cả đời đấy.”
“Tôi tin tưởng cô ấy. Thế nên không mảy may có ý định để cô ấy thú tội. Chào anh.”
Rời khỏi chỗ đó rồi mà tim tôi vẫn đập như con lắc dao động. Tự bản thân tôi biết rõ nhất, rằng tôi không hề tin tưởng Akiha đến mức như tôi vừa hùng hổ từ chối viên cảnh sát hình sự.