Chương 30
Trông thấy Sonomi xúc món natto lên trên cơm tôi có chút ngạc nhiên. Tôi đã luôn nghĩ con bé chỉ thích khuấy lên thôi chứ ghét phải ăn nó.
“Bố đang nhìn gì thế?” Yumiko hỏi tôi.
“Ờ, tại bố thấy Sonomi đang ăn natto.”
Tức thì vợ nhìn con gái rồi gật đầu. “À! Từ tháng trước con đã ăn được rồi. Thế mà bây giờ bố mới nhận ra hả? Mẹ mấy lần cho con ăn sáng rồi mà?”
“Thế à! Không hiểu cơn gió nào làm con bé thay đổi thế nhỉ?”
“Hồi về Nagaoka, con xin ông ngoại một ít lúc ông đang ăn, xong khen ngon. Vị hôm đó cũng chẳng có gì đặc biệt so với natto nhà mình vẫn thường ăn nhưng trẻ con đôi khi cứ buồn cười như vậy đấy. Rồi từ đó dần dần con ăn được thôi.”
“Ừm…”
“Nói mới nhớ, lúc đó bố không ở đấy nhỉ.” Yumiko nhớ ra. “Bố đi ra ngoài một mình từ lúc chiều. Bố bảo đi trượt tuyết.”
“Là tối đó à…” Ngực tôi nhói đau.
“Từ đó đến nay cũng hơn một tháng rồi. Thế mà bây giờ bố mới nhận ra. Hơi bị kém tinh tế đấy nhé!” Giọng điệu của Yumiko không có ý chê trách sự vô tâm của tôi mà trái lại, thấm đẫm niềm tự hào vì chỉ mình cô ấy nhận ra sự tiến bộ nơi con gái.
“Trẻ con mỗi ngày một lớn nhỉ!”
“Bố vừa nói cái gì thế!” Yumiko gượng gạo cười trước câu nói của tôi. “Chán bố thật đấy. Giờ mới thèm nhận ra là Sonomi nhà ta đã biết ăn natto nhỉ!” Yumiko nói chuyện với con.
“Chán bố quá mẹ nhỉ!” Con gái ngây thơ hướng về phía tôi.
“Mất mặt ghê!” Tôi rụt cổ ra chiều biết lỗi.
Đây là cuộc trò chuyện đầu ngày bình dị, chẳng có gì khác so với mọi khi. Đương nhiên, Sonomi, thậm chí cả Yumiko có lẽ sẽ không nghi ngờ gì về việc mỗi ngày cứ như thế này mà trôi đi. Sự thay đổi, nếu có, thì chắc sẽ là Sonomi có thêm em trai hoặc em gái, chứ nằm mơ có lẽ hai mẹ con cũng không bao giờ nghĩ tới việc sẽ bị khuyết mất một ai trong chúng tôi. Bản thân tôi một năm trước cũng từng như vậy.
Trớ trêu thay, tôi của bây giờ đã biết. Rằng khung cảnh này chẳng mấy chốc sẽ bị đổi khác. Ba người bên nhau như một lẽ đương nhiên sẽ chỉ còn lại có hai. Không ai khác, người biến mất khỏi đây chính là tôi.
Từ lúc quyết định sẽ chọn Akiha, tôi đã luôn ý thức được điều này. Phải nói là giác ngộ có lẽ chính xác hơn. Tôi không tránh khỏi nỗi xót xa vì sẽ không còn được gặp vợ và con. Lồng ngực tôi cũng đau đớn khi tưởng tượng tới sự chua xót của họ.
Đặc biệt, cho dù Sonomi có chấp nhận chuyện này đi nữa, nhưng chỉ cần nghĩ tới những tổn thương trong tâm hồn con bé, tôi cảm giác như mình bị trùm trong lớp màn tăm tối. Chẳng có ánh sáng và cũng chẳng thể dò dẫm tìm ra lối thoát. Tôi cũng không nghĩ con bé có thể tìm ra được.
Tôi không nhận ra Sonomi đã biết ăn natto nào phải do kém tinh ý, mà chính là bởi tôi không dám nhìn thẳng vào gương mặt con, đứa con gái bé bỏng mà chẳng bao lâu nữa tôi sẽ phải vứt bỏ.
Sau màn chào tạm biệt của vợ và con gái, tôi rời khỏi nhà. Ra khỏi tòa chung cư, tôi thấy hoa anh đào trồng bên vệ đường đã sắp nở rộ. Ra là đã đến tiết trời này rồi.
Yumiko và Sonomi luôn tin tưởng rằng tôi sẽ trở về, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện tôi sẽ không về nữa. Điều đó khiến tôi khổ tâm. Đương nhiên, ví thử tôi là một ông bố tồi tệ thì đã đi một nhẽ. Thà rằng tôi là loại đàn ông không có còn tốt hơn cho vợ con thì đã không thành vấn đề. Đằng này… Tự nói thì bảo mèo khen mèo dài đuôi, nhưng tôi không phải loại đàn ông như vậy. Tôi đã luôn cố gắng làm người chồng tốt, người cha tốt. Giờ đây, chính việc đó cũng bị coi là một cái tội.
Tôi đến công ty thì vẫn chưa thấy bóng dáng Akiha đâu. Tôi ngồi vào ghế và đang định bật máy tính thì Taguchi Maho tiến lại chỗ tôi với gương mặt mỉm cười hồn nhiên. Tôi thầm nhủ chắc lại sắp bội thu tin đồn về chuyện cưới hỏi của Akiha đây.
“Anh Watanabe ơi, tối nay anh có lịch gì chưa ạ?” Cô nàng khe khẽ hỏi tôi.
“Tối nay á? Chưa, chưa có lịch gì hết.”
“Mọi người đang định tổ chức tiệc chia tay Akiha. Cô ấy hết tháng này là nghỉ rồi. Mà trưởng phòng nhà ta chẳng có vẻ gì là muốn tổ chức tiệc chia tay cho cô ấy. Nghĩ cũng tội nên tụi trẻ bọn em định làm bữa tiệc chia tay. Có điều, mọi người chỉ thu xếp đi được vào đúng hôm nay thôi nên đã chốt luôn rồi.”
“Tôi cũng được tham gia hả? Tôi còn trẻ cái nỗi gì.”
“Ai bảo thế. Anh vừa may đủ tiêu chuẩn. Thế anh tham gia cùng cho vui nhé?”
Taguchi Maho cất bước rời đi, bỏ lại tôi còn đang thắc mắc cô ấy nói tôi vừa may đủ tiêu chuẩn là tiêu chuẩn gì.
Tôi nhìn sang chỗ Akiha. Chẳng biết em đã đến từ lúc nào, còn đang chuẩn bị đeo kính. Đang đưa kính lên thì em nhìn sang chỗ tôi. Bốn mắt chạm nhau. Em như thể đang bắt chuyện với tôi: Chào anh. Anh khỏe chứ? Còn tôi thì đáp lại: Anh khỏe. Thực ra lòng tôi đang ngổn ngang suy nghĩ nhưng đến cả mắt tôi cũng phải nói dối.
Tiệc chia tay Akiha được tổ chức tại quán nhậu ở Hatchobori và vắng mất vài người so với hôm tiệc chào đón cô ấy. Trong đó có cả trưởng phòng và Satomura.
Đương nhiên, buổi tiệc đã được khơi mào bằng các câu hỏi về chuyện cưới xin của Akiha. Bắt đầu từ việc xác nhận xem chuyện đó là thật hay giả.
“Chưa mà, bọn em chưa quyết định cụ thể gì cả.”
Mọi người nhảy dựng lên trước câu trả lời của em.
“Thế đúng là em có người yêu rồi hả? Thế mà hôm tiệc chào đón lại bảo chưa có ai. Hôm đấy là nói dối chứ gì?” Một cậu đồng nghiệp hỏi.
“Em có nói dối đâu. Lúc đó em chưa có ai thật mà.”
“Ồ!” Trừ tôi ra, mọi người đều sửng sốt.
“Thế hay lại ta về ta tắm ao ta, là người công ty mình đấy?”
Tôi như kiến bò chảo nóng trước câu hỏi đi thẳng vào cốt lõi vấn đề. Tôi liên tục đưa cốc rượu sochu được pha với chút nước và đá lên miệng.
Akiha mỉm cười và khẽ lắc đầu.
“Tiếc là không phải ạ.”
Những lời này khiến cho bầu không khí đang căng lên của buổi tiệc có phần giãn ra đôi chút. Cậu đồng nghiệp bên cạnh tôi còn lẩm bẩm. “Hóa ra là dưa bở!”
“Thế cậu quen anh ta ở đâu? Buổi giao lưu hẹn hò à?” Taguchi Maho hỏi.
“Không, quen ở trung tâm bóng chày.”
Tôi suýt chút nữa thì sặc rượu sochu đang uống dở trong miệng.
“Trung tâm bóng chày á? Cậu cũng đến những nơi như thế à?”
“Đến chứ sao không. Ơ kìa, nó thích hợp để giải tỏa căng thẳng lắm đấy.”
“Hửm! Thế… tức là cậu gặp người ta ở đó hả?”
Akiha gật đầu thừa nhận.
“Đó là cuộc gặp gỡ định mệnh.”
Ực… Ai đó nuốt nước bọt. Còn những người khác cũng mắt tròn mắt dẹt.
“Này, thế anh ta là người như thế nào vậy?” Taguchi Maho tiếp tục hỏi.
Akiha nghiêng đầu một chút ra chiều suy nghĩ rồi mới mở miệng trả lời.
“Anh ấy là người nhiệt huyết với công việc và lành lắm. Nên… tớ nghĩ anh ấy là người biết quý trọng gia đình.”
“Ừm, đúng là Nakanishi từng bảo không chấp nhận mấy tên đàn ông không làm tốt vai trò người chồng. Hôm tiệc chào mừng nhân viên mới nhỉ.”
Cứ vào những chủ đề như thế này là y rằng trí nhớ xuất sắc của Taguchi Maho lại phát huy tác dụng.
“Chưa hết, em còn bảo gì mà nếu ngoại tình thì em sẽ giết.”
Trước câu hỏi của một nam đồng nghiệp, vài người cũng hùa theo. “Chuẩn! Chuẩn!”
“Hồi đó tôi còn nghĩ sợ thế…”
Akiha mỉm cười đáp lại rồi nói, “Ngoại tình là chuyện khác.” Em còn tiếp tục, “Có điều, nếu anh ấy thật lòng thì em đành chịu thôi.”
“Cậu bảo thật lòng là sao?” Taguchi Maho hỏi.
“Tớ nghĩ đàn ông hay phụ nữ thì ai rồi cũng có lúc thay đổi tình cảm. Tớ cũng đâu phải chỉ hẹn hò duy nhất với một người. Đang có nửa kia của mình rồi mà lại trót thích một người khác thì việc đó cũng đâu có gì đáng trách. Tớ chỉ thấy không thể chấp nhận nổi việc đối phương không muốn đánh đổi gì mà chỉ muốn đổ dồn hết cho người kia. Kiểu tình cảm đó không thật lòng mà chỉ đơn thuần là chơi bời qua đường. Không ai có quyền đùa giỡn với trái tim của người khác, đúng không?”
Trong khi Akiha đang nói với giọng điệu bình thản thì ai đó lại mang vẻ mặt nghiêm trọng. Có điều, người giật giải đen mặt nhất không ai khác chính là tôi.
“Người như thế thì sao phải lo họ ngoại tình nữa chứ?” Taguchi Maho hỏi với giọng tươi tắn.
“Tớ cũng nghĩ không vấn đề gì. Anh ấy không có gan làm vậy đâu. Bởi anh ấy biết nếu dám thì sẽ bị tớ cho bay màu luôn.”
Những lời nói vừa rồi đã đưa nụ cười trở lại trên gương mặt mọi người.
“Này, thế cậu thích nhất điểm gì ở người đó thế?” Câu hỏi của Taguchi Maho một lần nữa khiến Akiha phải nghiêng đầu suy nghĩ.
“Điểm gì á. Thú thật đến tớ cũng không biết nữa. Anh ấy là kiểu người mà nếu là tớ trước đây sẽ tuyệt đối không bao giờ thích nổi. Có điều, nhờ anh ấy mà tớ đã tìm lại được chính bản thân mình.”
“Ý cậu là sao?”
“Nhiều lắm, sở trường, sở đoản rồi sở thích của bản thân, những điều mà ngay chính tớ cũng không nhận ra. Đặc biệt anh ấy còn dạy tớ biết xin lỗi nữa. Cho đến trước khi gặp anh ấy, tớ từng không thể thẳng thắn thốt lên lời xin lỗi những người luôn cho là mình đúng và mình chẳng có gì xấu cả…” Nói đến đó, Akiha nhìn một lượt hết thảy mọi người đang mang gương mặt đăm chiêu rồi đột nhiên cúi đầu. “Em nói mấy chuyện kỳ cục làm hỏng cả không khí buổi tiệc mất rồi. Em xin lỗi mọi người ạ. Thế nào, mọi người thấy em xin lỗi trơn tru chưa?”
Câu đùa của Akiha đã cứu nguy cho bầu không khí đang bị chùng xuống. Sau đó, mọi người, kể cả Taguchi Maho không còn hỏi Akiha về chuyện người yêu nữa. Chắc mọi người cũng ngầm đoán chuyện có ẩn tình sâu sắc gì đó.
Sau khi tàn tiệc, Taguchi Maho rủ tôi đi tăng hai cùng mọi người nhưng tôi lấy lý do không thể về muộn để từ chối khéo. Còn lý do thực sự là ở cùng Akiha và mọi người làm tôi cứ thấp tha thấp thỏm.
Tôi tạm biệt mọi người, lên taxi, đoạn kiểm tra tin nhắn điện thoại. Có tin nhắn từ Akiha.
“Em cũng né đi tăng hai rồi. Em chờ anh trước trung tâm bóng chày nhé.”
Tôi vội vàng kêu tài xế, “Xin lỗi bác tài. Bác chuyển hướng cho tôi đến Shinjuku với.”
Tôi xuống xe ở bên cạnh trung tâm bóng chày, vừa đi bộ vừa lấy điện thoại ra. Có điều, tôi chưa kịp làm gì thì đã thấy Akiha đứng ở đó.
“Em là nhân vật chính mà lại bỏ về như thế này thì có ổn không đấy?”
Em chạy lại chỗ tôi và khoác cánh tay tôi.
“Thì tại em muốn gặp anh ở đây quá.”
“Chắc lúc nãy nói chuyện làm em nhớ nơi này hả?”
“Vâng. Thế còn anh?”
“Anh cũng nhớ chứ. Chuyện mới có nửa năm thôi mà.”
Tôi nhớ lại Akiha lúc đó đang nắm gậy bóng chày với dáng điệu khác thường. Có lẽ, tôi đã phải lòng em vào chính khoảnh khắc đó.
“Tối hôm ấy, nếu không gặp nhau ở đây thì đã không có chúng ta của bây giờ anh nhỉ?” Akiha vừa ngắm nhìn ánh đèn của trung tâm bóng chày vừa nói.
“Có lẽ vậy!”
“Chưa biết chừng như vậy còn hơn. Em không phải đau khổ thế này, cũng sẽ không làm khổ cả anh nữa.”
“… Em thấy khổ à?”
Tôi vừa hỏi thì Akiha cụp mắt lại. Nhưng ngay lập tức em lại ngẩng mặt lên và mỉm cười.
“Không, em bình thường. Em thấy bình thường, có khổ sở gì đâu. Được như thế này em hạnh phúc lắm!”
“Anh cũng thấy bình thường.”
Cơn gió lạnh thổi tới. Tôi định vào đại một quán cà phê nào đó nhưng Akiha lại rủ cả hai cùng đi bộ.
“Mình cùng dạo phố đêm đi anh. Như thế sẽ giống mình đang hẹn hò bí mật.”
“Lại còn hẹn hò bí mật cơ đấy!”
Chúng tôi cứ thế khoác tay nhau dạo quanh phố phường Shinjuku. Trên phố tràn ngập những người còn chưa kịp tận hưởng hết phố xá về đêm.
“Thứ Hai tuần sau anh có rảnh không? Tối thứ Hai ấy.” Akiha vừa đi vừa hỏi tôi.
“Thứ Hai là ngày…”
“Ba mươi,” em trả lời luôn. “Ngày ba mươi tháng Ba, trước ngày ba mươi mốt tháng Ba.”
“À!” Tôi kêu lên. Tôi đương nhiên hiểu ý nghĩa của ngày đó.
“Đến 0 giờ sáng ngày ba mươi mốt thì thời hiệu truy cứu của vụ án đó sẽ chấm dứt. Em muốn anh ở bên cạnh em vào lúc đó.” Akiha dừng chân và rời khỏi cánh tay tôi. Em hướng sang tôi và tiếp tục hỏi, “Có được không anh?”
Tôi thở phào một hơi. Tâm tư tha thiết của em đã chạm tới tôi nên tôi nào dám nói không.
“Được thôi. Đêm đó hai ta sẽ bên nhau.”
Tôi sẽ lại phải nói dối Yumiko. Có điều, giờ thì tôi bất cần.
“Này, anh còn nhớ không? Chuyện em từng bảo đến ngày ba mươi mốt tháng Ba thì em sẽ có thể nói được nhiều hơn ấy.”
“Đương nhiên nhớ chứ.”
“Ngày đó sắp đến rồi. Ngày định mệnh của em.” Akiha nhìn tôi chằm chằm. “Em sẽ nói. Chuyện gì em cũng sẽ kể hết.”
Tôi lặng lẽ gật đầu. Cho dù em có thú nhận bất cứ điều gì, tôi cũng sẽ đường đường chính chính đón nhận. Thực lòng tôi muốn hỏi em ngay và luôn tại đây nhưng lại không dám nói ra miệng. Bởi sẽ thành ra xem nhẹ sự nhẫn nại im lặng trong suốt mười lăm năm vừa nói.
“Em cũng có chuyện muốn anh hứa với em.” Akiha nói.
“Chuyện gì thế?”
Akiha rời mắt khỏi tôi, con ngươi đảo trái rồi đảo phải hồ như còn đang phân vân. Sau đó, em hít một hơi thật dài rồi lại nhìn về phía tôi, ánh mắt nghiêm túc.
“Anh hãy quyết định mối quan hệ với em. Em muốn anh quyết định sẽ như thế nào. Bao gồm cả chuyện gia đình hiện nay của anh nữa.”
“Anh nào có thay tâm chuyển ý đâu.”
Em lắc đầu.
“Em không nghi ngờ tình cảm của anh. Mà em muốn anh hãy cho em thấy tình cảm đó mạnh mẽ cỡ nào. Anh nghe em nói những lời ban nãy rồi đúng không? Nếu anh thật lòng với em, em mong anh không né tránh những chuyện mất mát hay tổn thương. Nếu anh né tránh thì chính là không thật lòng thật dạ và chỉ đơn giản là vui chơi qua đường.”
Từng câu từng chữ Akiha nói như mũi dao đâm vào tim tôi. Tôi cũng không thể phản biện được gì. Đúng như em nói. Tôi đã trốn tránh. Tôi đã luôn đẩy phần gánh nặng thiệt thòi sang phía em.
“Anh biết rồi. Anh sẽ cho em câu trả lời. Trước khi nghe những lời bộc bạch của em, anh sẽ nói chuyện với vợ.”
“Không được,” Akiha nói. “Hãy cho em câu trả lời sau khi anh nghe xong chuyện của em. Em không muốn khiến anh phải hối hận. Bởi kể cả anh không hối hận nhưng nếu cứ phải sống trong sự dằn vặt rằng phải chăng anh đang hối hận cũng đủ khiến em khốn khổ.”
“Anh sẽ không hối hận. Anh tin mình sẽ không như vậy.”
“Kể cả thế cũng không được.” Giọng Akiha gay gắt.
Tôi thở hắt ra.
“Nếu em đã nói vậy thì anh sẽ để sau khi nghe xong chuyện của em. Sau đó, anh sẽ thú nhận toàn bộ với vợ. Ngày ba mươi mốt này mọi chuyện sẽ được giải quyết.”
“Hôm đó, mọi chuyện sẽ chấm dứt.” Akiha lại quàng cánh tay tôi.
“Mọi chuyện sẽ khởi đầu chứ!” Tôi nói và bước đi.