Chương 31
Tôi vừa rời khỏi giường đã thấy run rẩy khắp người.
Ai bảo mùa đông năm nay ấm thì thử đến đây mà xem, sáng nào trời cũng lạnh tím tái cả người. Tôi kìm nén ham muốn chui trở lại chăn và thay bộ đồ ngủ.
Tôi vừa xỏ tay vào tay áo của chiếc sơ-mi trắng vừa liếc nhìn quyển lịch đặt bên gối. Hôm nay là ngày ba mươi, thứ Hai. Cứ nghĩ tới ý nghĩa của ngày hôm nay là tôi lại thấy run rẩy khắp người.
Trong phòng khách là bức tranh bữa sáng sắp bắt đầu. Sonomi đã ngồi vào bàn và đang uống sữa ấm. Trên đĩa là món xúc xích và trứng ốp la khoái khẩu của con bé.
“Chào buổi sáng con gái!” Tôi cất tiếng với Sonomi.
Con bé cười, “Con chào bố!”
Lòng trộm nghĩ liệu tôi còn được nhìn gương mặt tươi cười này bao nhiêu lần nữa đây. Chưa biết chừng đây là lần cuối cũng nên. Bởi, cho dù còn gặp nữa nhưng có lẽ con bé sẽ không bao giờ tha thứ cho người cha đang tâm vứt bỏ mẹ con nó.
“Bố cũng ăn bánh mì nhé?” Tiếng Yumiko hỏi vọng ra từ trong bếp.
“Ừ!” Tôi trả lời. “Với cả bố xin lỗi vì báo gấp, tối nay bố không về nhà được nhé.”
“Ơ, thế ạ!” Yumiko ló mặt ra khỏi bếp. “Bố đi công tác à?”
“Ờ!” Bây giờ cứ tạm trả lời vợ thế đã.
“Bố đã chuẩn bị xong hết chưa? Mà bố đi công tác ở đâu thế?”
“Osaka. Có một đêm thôi nên cũng chẳng cần chuẩn bị gì nhiều. Đến khách sạn cũng chỉ ngủ thôi mà.”
“Cũng phải,” Yumiko gật đầu rồi quay trở lại bếp. Hoàn toàn chẳng có vẻ gì nghi ngờ.
Tôi vừa ăn bánh mì nướng, uống cà phê vừa lướt qua tờ tạp chí sáng. Chẳng có mẩu tin nào về việc vụ án xảy ra tại Higashi Hakuraku chuẩn bị hết thời hiệu truy cứu. Bởi trong mắt thế gian, đây chỉ là một vụ án nhỏ.
Tôi khoác thêm áo măng tô bên ngoài bộ com-lê, tay cầm chiếc cặp tài liệu rồi đi ra phía cửa nhà. Yumiko cũng theo sau để tiễn tôi đi làm.
“Bố đi đường cẩn thận nhé!” Yumiko cầm chiếc đón gót giày tôi vừa dùng và dặn dò.
“Ừ… À, mai mẹ có lịch gì không?”
“Mai á? Có chuyện gì à?”
“Không, chỉ là bố có chút chuyện muốn nói với mẹ thôi.”
“Chút chuyện á? Là chuyện gì vậy? Chuyện không nói luôn bây giờ được à?” Yumiko khẽ nghiêng đầu.
“Bố muốn thong thả nói chuyện với mẹ. Với lại bây giờ cũng chẳng còn thời gian nữa.”
“Ừm! Mai mẹ cũng chưa có lịch gì cả.”
“Bố biết rồi. Thế tối nay bố đi công tác nên hai mẹ con chịu khó ở nhà với nhau nhé!” Tôi rời khỏi nhà.
Tôi thực sự có cảm giác như chắc chắn có chuyện gì đang tới gần. Có điều, tôi không biết nó là hạnh phúc hay bất hạnh. Tôi chỉ biết duy nhất một điều rằng đã không thể ngăn dòng chảy này được nữa. Từng hành động nhỏ nhặt của tôi trước đây cứ xếp chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp khiến cho cuộc đời tôi sắp lay chuyển dữ dội, giống như cứ ấn mãi đầu ngón tay vào chiếc chuông đồng khổng lồ thì chẳng mấy sẽ đến lúc nó cộng hưởng và rung lên mạnh mẽ.
Tôi đến công ty nhưng hoàn toàn không mó tay gì vào công việc. Đầu tôi ngập tràn trong các suy nghĩ kiểu như nếu tôi ly hôn thì mọi người xung quanh sẽ nghĩ thế nào. Chưa kể, nguyên nhân lại là do tôi ngoại tình. Tôi đã ngoại tình với nhân viên thời vụ nên rốt cuộc phải ly hôn, và ruồng bỏ cả con gái. Tất cả đều là những hành vi mà một năm trước đây tôi từng rất khinh miệt. Chắc chắn rất nhiều người sẽ coi đó là ngu ngốc, đáng khinh giống như tôi của khi ấy.
Trong khi miên man với những suy nghĩ như vậy, tôi lén nhìn sang phía Akiha. Mấy lần trong số đó, tôi và em bốn mắt giao nhau.
Tối nay đấy nhé. Tôi cảm giác như em đang thầm thì như vậy.
Phải rồi, sắp đến buổi tối nay rồi. Tôi còn chưa biết tất cả sẽ chấm dứt hay sẽ bắt đầu.
Hết giờ làm, tôi nhanh chân nhanh tay chuẩn bị rồi ra khỏi chỗ công ty. Tuần trước, tôi đã quyết định sẵn chỗ hẹn với Akiha.
Rời khỏi công ty, tôi lên taxi đi về hướng Shiodome. Tôi đã đặt nhà hàng trên tầng thượng của một tòa nhà cao tầng. Tôi đến cửa vào và thông báo tên thì được một nữ nhân viên trong bộ đồng phục màu đen hướng dẫn đến bàn đặt bên cửa sổ.
Trong khi chờ Akiha tới, tôi vừa uống bia vừa ngắm cảnh đêm.
Đây là quán lưu giữ kỷ niệm của tôi. Chính là quán mà hồi Noel năm ngoái, tôi đã phải có màn diễn kịch để đời để được hẹn hò cùng Akiha. Mới ba tháng trước thôi mà tôi có cảm giác như chuyện xa xưa lắm rồi.
Tôi uống độ một phần ba cốc bia thì Akiha xuất hiện. Em mặc chiếc áo sơ-mi xuyên thấu, trông thật quyến rũ. Đương nhiên, lúc ở công ty thì em không mặc như vậy.
“Em thay đồ đấy à?”
“Vâng. Tại hôm nay là ngày quan trọng mà!”
Sau khi cụng ly sâm-panh, em nhìn một lượt trong nhà hàng rồi khẽ mỉm cười quay sang tôi.
“Mình gặp được nhau vào đêm Noel khiến em cảm động lắm. Em vốn bỏ cuộc rồi, ai ngờ anh lại biến nó thành sự thật.”
“Vì em nói không thể. Nên anh mới muốn cho em thấy tâm ý của anh.”
“Anh đúng là người thích ăn thua nhỉ.”
“Em thì không chắc. Cứ nhìn cách em cầm cây gậy bóng chày thì biết ngay.”
“Chuyện đời nào rồi mà anh còn nói!” Em chu miệng, mắt nhìn ly sâm-panh và nhấp môi.
Sau đó chúng tôi tiếp tục tán gẫu ôn lại các kỷ niệm. Trong tập cuối của các bộ phim truyền hình dài tập, người ta thường phát lại mấy phân cảnh ấn tượng như để tạo sự háo hức trước tập hạ màn.
Chỉ trong nửa năm mà chúng tôi đã có với nhau biết bao kỷ niệm, không sao kể xiết. Hoặc giả, các ký ức này vẫn còn mới mẻ nên chúng cứ kéo nhau hiện ra trong đầu chúng tôi.
Nói là không sao kể xiết nhưng kỳ thực cái gì cũng có giới hạn. Cuối cùng, chúng tôi cũng đi tới đoạn hôm Valentine trắng và cuộc hẹn hò sau buổi tiệc chia tay tuần trước. Có điều, lúc này, món chưa dọn lên chỉ còn nhõn đồ tráng miệng.
“Chín giờ rồi.” Sau khi thanh toán xong tại bàn, tôi nhìn đồng hồ rồi nói. “Vẫn còn ba tiếng nữa cơ. Em tính làm gì không?”
Đây là lần đầu tiên tôi thốt ra những lời có ý nhắc tới thời khắc 0 giờ sáng. Bởi trước đó Akiha không hề nói gì cả.
“Chúng ta đi uống ở đâu không?” Tôi hỏi.
Akiha không gật đầu. Em nhìn tôi không rời, môi hé cười.
“Hôm nay anh không phải về nhà đúng không?”
“Ừ.”
“Thế thì anh đến đó cùng em được không?”
“Đến đó là đến đâu cơ?” Tôi hỏi nhưng cũng thầm đoán được em đang nói về nơi nào.
“Nhà của em. Căn nhà tại Higashi Hakuraku, nơi từng xảy ra vụ án kia.”
“Đúng như anh đoán,” tôi đáp lời. “Tối nay bố em có ở đó không?”
“Bây giờ thì chắc chưa đâu. Ông còn đang làm việc mà.”
“Bây giờ? Thế chắc bố em sẽ về vào khuya muộn à?”
“Dự kiến là như thế ạ. Tại em dặn bố về rồi mà.”
“Em á?”
“Ừm, em dặn bố quá 12 giờ hãy về.”
Biệt thự nhà Nakanishi có bật đèn cửa, ánh sáng yếu ớt hắt ra từ tầng một. Nhưng Akiha bảo đèn đó được bật suốt để cảnh giới thôi.
Trong ga-ra, chỉ có chiếc Volvo, chiếc xe mà tôi đã được em chở vài lần, đang đậu.
Akiha lấy chìa khóa và mở cửa. Em ngoảnh lại phía tôi và nói, “Mời anh vào!”
“Anh vào đây.” Tôi nói rồi bước chân vào bên trong.
“Anh thích ở đâu hơn? Phòng em? Hay là phòng khách?” Akiha hỏi tôi.
“Đâu cũng được. Tùy em!”
Em suy nghĩ một chút rồi nói, “Thế lên phòng em đi.”
Căn phòng Akiha từng ở khi còn là cô học sinh cấp ba vào mười mấy năm trước vẫn nguyên vẹn như hôm tôi ghé đến lần trước. Chăn, nệm trên giường dường như vẫn giữ nguyên hình dạng lúc chúng tôi rời đi.
Chúng tôi đã ghé qua cửa hàng tiện lợi để mua bia, thịt bò khô trước khi về đây. Akiha đặt túi đồ lên bàn học.
Tôi nhìn chiếc đồng hồ đặt trên bàn mà sững sờ mất một giây. Bởi nó dường như đang chỉ sai giờ. Song ngẫm ra thì em đã không sử dụng nó trong nhiều năm nên hết pin cũng là đương nhiên.
Akiha dường như nhận ra ánh nhìn của tôi nên với tay lấy chiếc đồng hồ đó.
“Mấy giờ rồi anh?”
Tôi xem đồng hồ của mình. “10 giờ kém 10 phút.”
Em vặn kim đồng hồ, chỉnh đúng giờ rồi đặt nó về vị trí cũ.
“Thỉnh thoảng anh lại nhắc em mấy giờ rồi nhé!”
“Em định cứ tí tí lại chỉnh đồng hồ đấy à?”
“Vâng!” Em gật đầu.
Chúng tôi cụng lon bia và ăn thịt bò khô.
“Cứ uống bia rồi chờ đến 0 giờ thế này thì thích nhỉ.” Akiha nói đùa mà tôi lại không thể cười nổi.
“Mấy giờ rồi anh?” Em hỏi.
“10 giờ 5.” Tôi vừa trả lời dứt câu thì em lại chỉnh kim đồng hồ.
Sau đó, em nhìn tôi và hơi nghiêng đầu. “Em ngồi cạnh anh nhé?”
Lúc đó, tôi đang ngồi trên giường. “Em ngồi đi.”
Tôi trả lời.
Akiha vừa ngồi xuống bên cạnh thì tôi quàng tay qua lưng em. Em ngả vào lòng tôi. Tôi đặt nụ hôn lên trán thì em ngước mặt lên. Chúng tôi môi chạm môi.
“Không biết mấy giờ thì bố em về tới nơi nhỉ?”
“Còn lâu. Thế nên anh không cần để tâm làm gì.”
Tôi đặt lon bia xuống sàn và chúng tôi lại ôm siết lấy nhau, trao nhau không biết bao nhiêu là nụ hôn. Cứ thế chúng tôi bắt đầu cởi quần áo nhau ra. Cả hai cùng phối hợp nên chẳng mấy chốc, chúng tôi đã không còn mảnh vải nào trên người. Giữa chừng, Akiha đề nghị tắt đèn.
“Em lạnh không?” Tôi chui trên giường và hỏi.
“Em bình thường. Anh lạnh à?”
“Anh cũng bình thường.” Nói rồi tôi ôm lấy cơ thể trần trụi của em.
Đến đoạn này thì vẫn giống hệt như mọi khi. Nó là trình tự, là khuôn mẫu chúng tôi đã cùng nhau tạo dựng trong mấy tháng vừa rồi. Oái oăm thay, điểm khác biệt lại rơi vào đoạn sau.
Tôi có vuốt ve thân thể Akiha bao nhiêu đi nữa, hay ngược lại, dù được em mơn trớn dạo đầu thì cái bộ phận quan trọng nhất của tôi lại chẳng có phản ứng gì. Tôi cố thử mấy lần mà vẫn chẳng ăn thua. Cứ như thể nó không phải một phần của cơ thể tôi mà đơn giản chỉ là cục thịt mềm lủng lẳng giữa hai chân vậy.
“Kỳ lạ ghê!” Bất giác tôi lẩm bẩm.
“Có sao đâu. Chỉ cần mình ôm nhau em cũng đủ thấy hạnh phúc rồi.”
“Ừ!” Tôi gật đầu. Đúng vào thời khắc quan trọng như thế này chứ. Tôi thấy mình thật thảm hại. Rốt cuộc, tôi bất đắc dĩ tự phân tích rằng tại tôi suy nghĩ nhiều quá nên thế.
“Mấy giờ rồi anh?” Em nằm trong vòng tay tôi và hỏi.
Tôi xem đồng hồ đeo tay đang đặt dưới gối. Tôi chợt nhớ tới bài hát Selfishly Sinbad của nhóm nhạc Southern All Stars. Lời điệp khúc văng vẳng. Phải rồi. Đến giờ rồi nhỉ.
“Gần 11 giờ rồi.”
“Hừm!” Em xoay trở người không yên rồi nhìn tôi. “Mình xuống dưới nhà đi?”
“Cũng được.”
Chúng tôi mặc lại quần áo rồi đi xuống cầu thang. Không khí trong phòng khách lạnh lẽo, còn có cảm giác bụi bặm nữa. Trên tủ búp-phê có chiếc đồng hồ để bàn dùng để trang trí. Kim đồng hồ vẫn chạy. Nó chỉ đúng 11 giờ.
“Em pha cà phê nhé? Hay là anh uống bia tiếp?”
“Gì cũng được… À thôi, cho anh cà phê đi.”
“Vâng.” Nói đoạn Akiha biến mất vào bên trong.
Tôi ngồi xuống chiếc sofa bọc da xa hoa. Nó đang lạnh ngắt khiến tôi cảm giác như bị cướp đi một phần thân nhiệt. Nhưng được một lúc thì nó cũng bắt đầu ấm dần lên.
Vừa ngồi, tôi vừa nhìn một lượt khắp bên trong phòng. Cứ nghĩ tới chuyện mười lăm năm trước từng có vụ án giết người xảy ra ở đây là tâm trạng tôi lại không thể nào bình tĩnh được.
Mắt tôi lưu lại chỗ cửa kính giáp với vườn. Tôi nhìn chằm chằm vào cái chốt trong gắn trên cửa.
Được một lúc thì Akiha quay trở lại. Trên khay là cốc uống trà và bình trà.
“Em không tìm thấy cà phê nên thay bằng hồng trà. Anh uống tạm nhé?”
“Ừ!”
Hơi nước nóng bay lên từ tách trà không hiểu sao khiến tôi cảm nhận được hiện thực. Căn nhà này không phải giả tưởng mà có thực. Việc vụ án xảy ra cũng là thực. Tôi thầm nhủ, một khi tôi đã quyết định sẽ chung sống với Akiha thì mắt tôi cần nhìn thẳng vào toàn bộ sự thực.
“Uống trà vào xong thấy ấm cả người.” Akiha híp mắt sung sướng.
Tôi nhìn thẳng gương mặt em.
“Tối hôm Valentine trắng mình đã đến quán bar Tổ bướm. Em còn nhớ chuyện lúc đó không?”
Akiha bày ra khuôn mặt như bị giáng đòn bất ngờ nhưng ngay lập tức khóe miệng em lại giãn ra.
“Có, em có nhớ.”
“Hôm đó, hình như em say không biết trời trăng gì luôn.”
Tức thì em nheo mắt nhìn ngược lại tôi chằm chằm. “Ai bảo em say?”
“Nhưng em đã…”
“Đã bảo em không say mà.” Em nói với khẩu khí cứng rắn. “Anh cứ nói tiếp đi.”
Tôi với tay lấy tách trà. Đột nhiên tôi thấy khô hết miệng. Dự cảm chẳng lành bắt đầu ùa ra trong ngực tôi giống như một làn khói đen.
“Em đã nói với Kugimiya Makiko rằng chuyện có một cửa kính mở lúc phát hiện ra thi thể nạn nhân chỉ là dối trá. Sự thật là toàn bộ cửa đều được cài chốt. Thế nên không có ai đột nhập vào nhà, cũng chẳng có ai tẩu thoát khỏi nhà hết. Chắc em không nhớ gì đâu nhỉ.”
Akiha bọc tách trà trong đôi bàn tay như để làm ấm các ngón tay đang bị lạnh cóng. Trong tư thế đó, em nhìn chăm chăm vào một điểm và mở miệng đáp.
“Em nhớ rõ mà. Tại em có say đâu.”
“Hôm ấy em ngủ gục luôn sau khi nói mấy lời đó mà.”
“Em biết. Em còn biết trong khi em đang ngủ thì anh với dì em, Quý bà Sặc sỡ đã ra sức thuyết phục cô Kugimiya Makiko. Rằng đó chỉ là lời của em lúc đang say rượu nên cô ấy đừng coi là chuyện nghiêm túc. Có điều, cô Kugimiya Makiko đã không chấp nhận. Cô ta quả quyết rằng lời tự thú của em là một dạng tuyên bố thắng lợi. Chưa hết, cô ta còn dặn anh nếu em tỉnh dậy thì hãy nhắn với em rằng không có thời hiệu nào cho tâm hồn cả.” Nói như vậy xong thì em nhìn tôi và nhoẻn cười. “Thế nào, em nhớ rõ mà, đúng không?”
Tôi cảm giác như mặt tôi vừa bị ai đó rút cạn máu. Tất cả đều đúng như em vừa nói. Tuyên bố thắng lợi, không có thời hiệu cho tâm hồn… Những lời của Kugimiya Makiko như văng vẳng bên tai tôi. Trớ trêu ở chỗ, lúc chị ta nói ra những lời này đáng lẽ Akiha đang say giấc nồng.
“Em giả vờ… bị say rượu à? Tại sao em lại làm thế.”
“Em xin lỗi. Nhưng em không còn cách nào khác để tránh các câu hỏi như móc họng của cô Kugimiya Makiko.”
“Nếu thế em chỉ cần không nói gì ngay từ đầu.”
“Vậy thì việc em đến đó vào đêm ấy còn ý nghĩa gì nữa đâu. Tại em đến đó để đưa ra hình phạt cuối cùng mà.”
“Hình phạt á?”
Tôi nói đến đó thì có tiếng động ở cửa. Là tiếng khóa bật ra. Tiếp đó, cánh cửa hé mở.
“Cứ như là các nhân vật trong phim truyền hình trinh thám đã tề tựu đông đủ vậy.” Akiha đứng dậy.
Tôi theo sau em cùng đi ra phía cửa. Nhân vật xuất hiện ở đó không ai khác chính là ông Nakanishi Tatsuhiko và Quý bà Sặc sỡ, tức dì Hamasaki Myoko. Ông Nakanishi mặc bộ com-lê màu ghi tối còn dì Hamasaki lại khoác chiếc áo măng tô trắng bên ngoài áo len màu xanh đậm. Hai người họ nhìn tôi, mắt tròn xoe, ra chiều ngạc nhiên lắm.
“Hôm nay là ngày quan trọng nên anh Watanabe cũng đến đây ạ. Bố và dì không thấy phiền chứ?”
Cả hai không ai đáp lại lời Akiha. Sau màn giáp mặt, hai người họ bắt đầu lẳng lặng cởi giày.
Mọi người vừa vào tới phòng khách thì Akiha nhìn bố và dì hỏi.
“Hai người uống gì không ạ? Bọn con vừa mới uống trà thôi.”
“Dì không uống gì đâu.” Quý bà Sặc sỡ hơi cúi đầu.
“Cho bố rượu Brandy. Mà thôi, để bố tự lấy.” Nakanishi vẫn mặc nguyên bộ com-lê và mở tủ búp-phê, lấy ra một chai Remy Martin cùng chiếc cốc dùng để uống rượu mạnh.
Akiha vừa đăm chiêu nhìn bố vừa nói.
“Con mới thú nhận với anh Watanabe một điều quan trọng. Rằng việc con say khướt ở quán Tổ bướm chỉ là một màn kịch. Con dù biết, nhưng vẫn bất chấp để lộ cho cô Kugimiya rằng lúc vụ án xảy ra, nhà ta không ai có thể ra vào.”
“Con đang nói cái gì thế hả?” Nakanishi nói, trên tay vẫn cầm nguyên cốc rượu. “Lúc vụ án xảy ra, con bị ngất xỉu nên làm sao biết được cửa nhà có khóa hay không.”
Ánh mắt Akiha như thể vừa nhìn thấy thứ gì đó vui mắt lắm.
“Bố chẳng hiểu gì cả. Con vừa bảo việc con giả say ở quán Tổ bướm chỉ là một màn kịch. Vậy ai dám chắc chắn rằng mười lăm năm trước con lại không thể diễn xuất như thế, đúng không?”
Tôi phải mất tới vài giây mới ngộ ra ý nghĩa trong lời em nói. Sau khi hiểu được thì tôi lại thấy hoang mang. Cùng lúc, một cơn run rẩy lan khắp thân tôi.
Khi phát hiện ra thi thể nạn nhân, Akiha đã bị ngất xỉu. Hóa ra chuyện đó là dối trá à? Không đúng, nếu theo câu chuyện của em thì cả ông Nakanishi lẫn Quý bà Sặc sỡ cũng đều bị qua mặt.
“Con tỉnh táo và biết toàn bộ những việc mà hai người đã làm.” Gương mặt Akiha không nét biểu cảm, như thể đang đeo mặt nạ. Em tiếp tục câu chuyện, “Để che giấu tội ác của con, hai người đã phải vất vả bày ra bao nhiêu đối sách.”
Trống ngực tôi…
Chưa từng đập dữ dội như thế này bao giờ. Sâu trong tai là tiếng mạch đập, cứ thình thịch, thình thịch. Trong tình hình đó, tôi liếc nhìn chiếc đồng hồ qua đuôi mắt.
Chẳng mấy chốc đã sắp tới 0 giờ sáng.