← Quay lại trang sách

Chương 32

“Chúng ta cùng đếm ngược thôi nào.” Nói rồi Akiha trỏ ngón tay về phía chiếc đồng hồ để bàn.

Tôi nín thở, mắt đóng đinh vào từng chuyển động của kim đồng hồ. Nakanishi và Quý bà Sặc sỡ cũng không nói năng gì.

Kim đồng hồ chậm rãi chuyển động, chỉ vào 0 giờ sáng, rồi chạy qua cả 0 giờ. Tôi nhìn Akiha trước khi kịp thở hắt ra chỗ hơi bị nén trong lồng ngực từ nãy giờ. Cùng lúc tôi giật mình đánh thót. Bởi tôi trông thấy từ hàng mi đang khép lại của em, một dòng nước mắt chảy xuống.

“Akiha!” Tôi gọi.

Em chậm rãi mở mắt, thở một hơi thật dài rồi hướng về phía tôi. Trên khóe miệng em hé nở nụ cười.

“Thời hiệu truy cứu đã hết. Tất cả đã chấm dứt.” Akiha nói. Thế rồi em hết nhìn bố lại nhìn sang dì Hamasaki đang đứng sững như trời trồng. “Bố và dì đã vất vả rồi. Thời gian dài đằng đẵng nhỉ!”

“Con nói cái gì thế?” Nakanishi hướng mắt về phía khác, nét mặt tỏ rõ sự khó chịu. Ông ngồi xuống ghế sofa và bắt đầu rót rượu vào cốc.

Akiha tiến lại gần bên bố, mắt nhìn xuống.

“Bố có cảm giác thế nào? Suốt mười lăm năm trời phải che giấu tội ác của con gái mình, cuối cùng bố đã đạt được mục đích rồi nhỉ. Bố muốn nhảy lên vì vui mừng? Hay là bố muốn từ từ nhấm nháp niềm vui đó?”

“Con thôi đi!” Nakanishi đưa cốc Brandy lên miệng.

Đích nhắm tiếp theo của Akiha là Quý bà Sặc sỡ. “Còn dì thì sao ạ? Dì thấy thế nào?”

“Ta bảo con thôi đi cơ mà!” Giọng Nakanishi vọng tới. “Sao con cứ nói chuyện kiểu đó nhỉ. Vụ án đã khép lại rồi.”

Tức thì Akiha ngoảnh lại, hướng gương mặt hung dữ về phía cha mình.

“Ai bảo đã khép lại? Bố chớ vội thanh thản như thế. Bởi bố còn chưa biết về vụ án đâu.”

“Ta chưa biết cái gì?”

“Bố chưa biết gì cả. Hai người không biết một cái gì hết. Hai người đã làm những chuyện như vậy trong khi không biết một cái gì cả.”

Nakanishi nhìn chằm chằm vào Akiha, miệng hơi há ra như thể muốn nói điều gì đó. Có điều, trước đó ông nhìn lướt nhanh sang tôi rồi thở dài ra chiều đã nghĩ lại.

“Theo bố, con nên để cậu Watanabe về đi thì hơn. Xác nhận vụ án hết thời hiệu truy cứu xong rồi, chuyện tiếp theo hãy để người trong nhà nói với nhau thôi.”

Akiha nhìn tôi, nghiêng đầu.

“Anh muốn về không?”

“Ừm… Nếu được, anh muốn nghe câu chuyện của em.”

“Nếu thế, chẳng có vấn đề gì ở đây hết. Tại em cũng muốn anh nghe. Được chứ ạ?” Em tìm kiếm sự chấp thuận của cha mình.

Nakanishi ngoảnh mặt về một bên, ngầm ý phó mặc theo quyết định của Akiha.

Akiha nhìn xuống chiếc bàn đá hoa cương đặt ở giữa phòng, tay ấn lên ngực như thể cố kìm nén điều gì đó đang trào dâng.

“Dì Myoko vừa đi mua đồ về thì cô Honjo Reiko đã nằm chết ở đây. Ngực cô ấy bị dao đâm. Dì kinh hãi chạy lên tầng hai. Để xem tình hình con ra sao.”

“Tầng hai á?” Tôi hỏi lại. “Không phải em bị ngất xỉu bên cạnh thi thể…”

“Điều đó không đúng đâu. Em ở trong phòng trên tầng hai. Em uống một lượng lớn thuốc ngủ.”

“Thuốc ngủ.”

Đương nhiên, đây là lần đầu tiên tôi được nghe kể. Chuyện này không được báo chí đưa tin, cả Kugimiya Makiko lẫn cảnh sát hình sự Ashihara đều không nắm được.

“Dì Myoko đã gọi ngay cho bố. Cả bố vừa về tới nhà, cả dì Myoko đều có chung một kết luận. Cửa nhà thì khóa. Toàn bộ cửa sổ lại bị chốt trong. Như thế, kẻ đâm cô Honjo chỉ có thể là người ở trong nhà. Chưa kể, người đó lại còn có động cơ gây án. Đối với cô bé đó, cô Honjo chính là người tình của bố mình, là nguyên nhân gốc rễ dồn đẩy người mẹ kính yêu của cô bé vào bước đường tự tử. Bố với dì Myoko đã bàn bạc với nhau xem nên làm như thế nào. Theo lẽ thường, đáng ra hai người phải giữ nguyên hiện trường và thông báo cho cảnh sát. Thế nhưng hai người đã không làm như vậy mà lại lựa chọn sẽ khiến mọi người nghĩ rằng tội ác là do kẻ bên ngoài gây ra. Vậy nên mới có chuyện mở khóa cửa kính phòng khách, giấu giếm túi xách của cô Honjo, lau chùi dấu vân tay chỗ nọ chỗ kia trong phòng.”

“Con thôi đi. Giờ con nói những chuyện đó để làm gì?” Nakanishi đặt mạnh chiếc cốc xuống bàn.

“Con chỉ nói sự thật thôi. Nếu bố bảo không phải thì bố giải thích rõ xem chỗ nào sai đi.”

Trước những lời phản biện của Akiha, Nakanishi đanh mặt lại, không chút cảm xúc, đầu hơi cúi xuống. Tuy nhiên, mặt mũi tôi dường như còn cứng đờ hơn cả ông.

“Akiha, em định thú nhận tội lỗi của mình đấy à?” Giọng của tôi như lọt thỏm giữa hư không.

Em hướng về phía tôi, mỉm cười dịu dàng.

“Em đang nói sự thật thôi. Có thể anh sẽ thấy cay đắng nhưng anh gắng chịu đựng thêm chút xíu nhé.”

“Chuyện đó không thành vấn đề!” Tôi lẩm bẩm. Em lại hướng gương mặt với biểu cảm hung dữ về phía bố và dì.

“Khi con tỉnh lại, hai người đã mớm thông tin cho con. Rằng con đã nhìn thấy xác chết và ngất xỉu tại chỗ, sau đó hai người trở về và dìu con về phòng. Thế nên con không biết gì về những chuyện đã xảy ra. Con còn được dặn rằng nếu bị cảnh sát hỏi gì thì cứ trả lời như vậy. Nực cười thay, hai người chưa bao giờ thèm hỏi có phải con đã giết cô Honjo hay không. Thế nên lòng con đã quyết. Hai người không hỏi thì con cũng không trả lời. Kể cả hai người có hiểu lầm rằng con đã giết cô ấy cũng không sao hết.”

Giọng nói có phần trầm so với tông giọng nữ của Akiha vang động căn phòng khách vốn im ắng, cô liêu. Sau khi âm thanh tắt hoàn toàn, tôi ngồi thẳng lưng. Tôi nhìn chằm chằm một bên mặt em, mắt chớp chớp.

“Hả?” Tôi thốt lên. Cũng gần như cùng lúc đó, Nakanishi vốn đang ủ rũ bỗng ngẩng mặt lên. Mắt ông vằn tia máu.

“Con bảo sao?” Ông nói mà như thể vừa rên lên. “Con nói thế là ý gì?”

Akiha đưa hai tay lên che miệng, người lùi lại phía sau. Đến khi lưng chạm tường, em nhìn soi xét Nakanishi và Quý bà Sặc sỡ rồi cất giọng cười. Tất nhiên tôi không nghĩ đó là một nụ cười tự nhiên.

“Ta hỏi con nói thế là có ý gì?” Nakanishi đứng dậy.

Akiha buông tay khỏi miệng. Gương mặt em nghiêm túc trở lại.

“Bố không hiểu tiếng Nhật à? Là nghĩa như thế đó. Tại bố với dì không hỏi nên con cũng không trả lời thôi. Kể cả với cảnh sát, con cũng đã khai đúng như bố bảo. Con làm gì có cơ hội để nói ra sự thật. Mười lăm năm trời, con không có lấy một cơ hội nào cả.”

“Gượm đã, Akiha.” Tôi xen vào. “Em… không giết người phải không?”

Akiha nhìn sang tôi, lắc đầu vẻ như có lỗi.

“Em xin lỗi anh. Anh có hỏi em cũng không trả lời đâu. Cũng giống như em đã không trả lời cho dù bị cảnh sát hay cô Kugimiya Makiko tra hỏi. Em sẽ chỉ trả lời khi người này hỏi em thôi.” Em nói và chỉ vào cha mình. “Mười lăm năm trước em đã hẹn với lòng mình như vậy.”

Nakanishi đứng dậy, bước một bước lại gần em. Gương mặt ông trắng bệch.

“Không phải con đã giết cô ấy sao?”

Khoảnh khắc nghe thấy câu hỏi này, vành mắt Akiha đột nhiên đỏ ngầu. Giống như có thứ gì đó đang trương phồng lên và sắp sửa thoát ra từ trong người em vậy. Đôi môi đỏ của em mấp máy.

“Bố nhầm rồi. Con không giết người.”

Tôi nghe thấy tiếng hít thở rõ to. Người phát ra tiếng động đó chính là Quý bà Sặc sỡ. Dì ấy áp tay lên miệng, mắt mở trừng trừng. Tôi biết, dì ấy còn hơi run rẩy nữa.

“Lẽ nào chứ. Chuyện đó…” Nakanishi nói mà như rên lên. “Thế thì, ai…”

“Lúc đó, đáng lẽ bố hỏi con thì có phải xong rồi không. Bố phải hỏi con: Đã có chuyện gì xảy ra? Chỉ thế thôi thì cơ sự đã không thành ra như thế này. Con sẽ không cần phải khổ sở trong suốt mười lăm năm.”

“Đã có chuyện gì chứ?” Nakanishi hỏi.

“Hôm đó, con đang thổi kèn Clarinet trên tầng hai. Con không biết chuyện gì xảy ra ở dưới hết nên vẫn hồn nhiên thổi kèn. Con khát nước nên định bụng xuống dưới nhà kiếm gì đó uống thì phát hiện ra cô Honjo đã chết.”

“Gì cơ?” Tôi thốt lên. Cả Nakanishi lẫn Quý bà Sặc sỡ đều câm lặng. Có điều có phải họ không thể thốt lên lời không thì tôi không chắc, nếu chỉ nhìn qua vẻ mặt.

“Cô Honjo, cô ấy đã tự sát. Cô ấy tự đâm vào ngực mình.”

“Có lẽ nào…” Nakanishi thốt lên yếu ớt.

“Bố không thể tin được đúng không, nhưng đó lại là sự thật. Bởi vì, cô ấy còn để lại di thư.”

“Di thư? Có ai thấy thứ đó đâu?”

“Đương nhiên là không thấy rồi. Bởi con đã giấu nó đi. Tại con nghĩ, không thể để cảnh sát đọc được nó.”

“Rốt cuộc, trên đó viết những gì?”

Akiha hướng sang tôi, đôi mắt não nề.

“Hai người này là những kẻ tồi tệ nhất trên đời. Họ không đáng được sống. Để che giấu mối quan hệ bất chính của mình, họ đã khiến một người phụ nữ khác phải hy sinh.”

“Hai người này?” Tôi hết nhìn Nakanishi rồi lại nhìn Quý bà Sặc sỡ. Sự im lặng của họ đã tố cáo những lời Akiha vừa nói là sự thật. “Lẽ nào…,” tôi lẩm bẩm. “Chẳng phải, em từng bảo, người tình của bố em là cô Honjo…”

“Cô ấy cũng yêu bố. Tình yêu chân thành từ sâu nơi trái tim. Oái oăm thay, người bố em yêu thực sự lại là dì Myoko. Từ khi bố còn chung sống với mẹ thì hai người đã có quan hệ với nhau rồi. Nguyên nhân của vụ ly hôn không phải do ngoại tình ư, đó chỉ là lời nói dối trắng trợn. Đó chính xác là nguyên nhân dẫn tới việc bố và mẹ ly hôn. Có điều, mẹ vẫn không biết kẻ thứ ba đó là ai. Bởi bố chưa bao giờ hé miệng. Làm sao mà nói được chứ. Khi kẻ đó lại là em gái của mẹ.”

“Thế tức là, bố em với cô Honjo…”

“Trước đây, có lần em từng bảo họ chính thức qua lại với nhau sau khi bố mẹ em ly thân đúng không. Điều đó là sự thật.”

“Nghĩa là bố em cũng qua lại với cả cô Honjo hả?”

“Cô ấy bị lợi dụng để ngụy trang.”

“Em nói gì cơ?”

“Mẹ đã ra yêu cầu với bố để ký tên vào đơn ly hôn là bố phải cho mẹ biết về kẻ thứ ba kia. Nhưng bố không thể nói ra sự thật. Nếu bố dám, mẹ sẽ không đời nào chấp thuận ly hôn. Cho nên bố đã lợi dụng cô Honjo để che mắt mẹ. Bố đã thú nhận với mẹ là có quan hệ với người phụ nữ khác, và người đó chính là cô Honjo. Họ mãi mới chính thức ly hôn là vì bố còn mất thời gian khiến mẹ tin đó là sự thật. Bố cần dựng chuyện cô Honjo chính là người tình thực sự của mình.”

“Chuyện đó mà cũng…”

“Anh nghĩ lẽ nào lại có chuyện như thế đúng không? Trớ trêu thay, đó lại là sự thật. Cả em cũng bị qua mặt. Em cũng lầm tưởng cô ấy chính là người đã cướp bố khỏi mẹ em. Em hiểu lầm và đã căm hận cô ấy khi mẹ mất. Chính bản thân cô Honjo cũng đã tin tưởng rằng cô ấy là người tình duy nhất của bố.” Akiha lườm bố bằng ánh mắt đỏ hoe vì nước mắt. “Cô ấy đã yêu bố. Lúc đọc di thư rồi em mới biết, tình yêu đó sâu đậm đến nhường nào. Ấy thế mà, hai con người này lại đang tâm làm một việc tàn ác đối với người phụ nữ như cô ấy. Vì đã lừa được mẹ mà bố vẫn có thể tiếp tục gặp gỡ người tình thật sự của mình. Thế nào? Những điều con vừa nói có gì sai không ạ?”

Lồng ngực Nakanishi phập phồng, ông chậm rãi mở miệng.

“Bố cũng yêu cô Honjo. Tuyệt đối không có chuyện chỉ đơn thuần lợi dụng cô ấy.”

“Bố đừng lừa người dối mình nữa!” Akiha phản bác. “Bố còn dám nói như thế hả? Nếu không phải là lợi dụng thì nghĩa là bố bắt cá hai tay với cả dì Myoko hay sao? Thế tại sao dì Myoko lại không phản đối? Tại sao dì ấy lại không yêu cầu bố đừng ngủ với người phụ nữ khác? Chỉ có thể là dì ấy bất đắc dĩ phải chấp nhận nhằm duy trì mối quan hệ của hai người mà thôi. Hay bố lại bảo không phải đi?”

Quý bà Sặc sỡ ngồi bệt tại chỗ như thể bị suy sụp. Còn Nakanishi cúi gằm khuôn mặt nhăn nhúm vẻ đau đớn. Bàn tay ông áp lên ngực. Tôi trông còn tưởng chỗ đó vừa bị dao đâm.

“Cô Honjo biết được tình yêu của bố chỉ là dối gian nên đã tự sát vì quá sốc. Cô ấy tuyệt vọng đến mức tự đâm dao vào ngực mình.”

Tôi nhớ lại chuyện Akiha từng nói về sự khó khăn khi đâm dao vào ngực, lúc nào nhỉ? Rằng để đâm trúng được như vậy vào đối phương đang chống cự là ngón nghề cực khó. Nói thế nghĩa là đâm vào người không chống cự, đâm vào bản thân mình sẽ dễ dàng hơn ư? Nhưng kể cả có như vậy thì đó cũng là một cách tự sát vô cùng dã man. Phải chọn đến cách thức này đủ khiến người ta cảm nhận được nỗi tuyệt vọng vô bờ của Honjo Reiko.

“Di thư của cô ấy đã viết lại toàn bộ sự thật. Bố có biết tâm trạng con khi đọc nó như thế nào không? Con không còn có thể tin tưởng được bất cứ điều gì trên đời nữa, trước mắt con là màn đêm đen như mực. Và thấy tức giận với chính bản thân mình vì trước đó đã căm hận cô Honjo. Sau cùng, con cũng thấy không muốn sống nữa. Thế nên con về phòng và uống một lượng lớn thuốc ngủ. Đó là thuốc ngủ mẹ cho con. Trớ trêu thay, hành động đó không làm con chết được. Bởi vì con lập tức thấy trong người khó chịu và bị nôn ra gần như toàn bộ thuốc. Lúc dì Myoko về đến nơi thì ý thức của con vẫn còn mơ hồ nhưng con không hề ngủ. Chỉ là con không có sức để ngồi dậy nổi thôi. Hơn nữa là con không muốn thấy mặt hai người. Thế nên con mới giả vờ là đang ngủ.”

Akiha dựa lưng vào tường rồi cứ thế chầm chậm tụt lưng xuống. Chẳng mấy chốc, em quỳ trên sàn.

“Con đã không biết bố với dì Myoko định làm gì. Con nghĩ nếu cảnh sát tới, con sẽ phải khai toàn bộ sự việc và như vậy thì nhất định sẽ hủy hoại cuộc đời của cả hai người. Con từng nghĩ như thế có khi lại hay. Nhưng cái kết luận hai người đưa ra mới thật nực cười làm sao. Hai người cùng hiểu lầm rằng con đã sát hại cô Honjo. Chưa kể, còn cất công ngụy tạo cho thiên hạ thấy đây là một vụ án giết người cướp của nữa chứ.”

Chẳng biết tự lúc nào, Nakanishi đã ngồi ngay ngắn trở lại, đầu buông thõng.

“Lời Akiha nói là sự thật ạ?” Tôi hỏi ông.

Cổ Nakanishi nhúc nhích.

“Tôi lầm tưởng rằng con bé Akiha đã giết người. Tôi có nằm mơ cũng không bao giờ ngờ là cô ấy tự sát…”

“Trong khi nói những lời dối trá như được bố dặn, lòng con đã quyết sẽ giữ im lặng về sự thật cho đến ngày án hết thời hiệu truy cứu. Chỉ cần con giữ im lặng thì với bố và dì Myoko, con chính là kẻ sát nhân. Hai người sẽ phải bảo vệ con. Phải gánh trên mình tội lỗi che giấu một tội ác không hề tồn tại. Đó là hình phạt dành cho hai người. Và cũng là sự chuộc tội của hai người với cô Honjo.”

Quý bà Sặc sỡ Hamasaki Myoko phủ phục trên sàn và bắt đầu gào khóc. Tiếng khóc như bị ai xé họng. Nước mắt rơi lã chã trên thảm. Vết thấm trên thảm càng lúc càng loang rộng hơn.

Akiha chậm rãi đứng dậy. Em nhìn tôi rồi nắm lấy tay phải của tôi.

“Mình đi thôi anh. Ở đây không còn việc gì nữa rồi.”

“Như thế cũng được à?” Tôi nhìn dì Hamasaki Myoko đang gào khóc thảm thiết và ông Nakanishi đang bất động như một pho tượng đá.

“Được chứ. Những chuyện sau này để hai người họ tự suy ngẫm.”

“Nào, đi thôi anh!” Em kéo tay tôi.

Tôi bắt đầu cất bước. Tiếng khóc của dì Hamasaki Myoko từ sau lưng vọng lại hòa lẫn với âm thanh như thể tiếng còi thổi hoét… hoét…

Rời khỏi căn nhà, tôi bất giác co rúm người lại vì hơi lạnh trong không khí. Tôi choàng vai Akiha và bước đi.

“Em định thế nào?” Tôi hỏi.

Bất đồ Akiha đứng khựng lại. Em cúi người xuống để thoát khỏi vòng tay của tôi.

“Em sẽ về nhà.” Em trả lời.

“Em vừa bảo em là ý gì…?”

“Anh cũng về nhà mình đi. Cũng còn chưa muộn lắm đâu. Anh cứ lấy cớ bảo lịch công tác thay đổi đột xuất chắc vợ anh cũng không nghi ngờ gì đâu.”

“Anh định ở bên em cả đêm nay mà.”

“Cám ơn anh. Có điều mình không thể bên nhau được nữa rồi.”

Tôi kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Akiha. Em cũng không nhìn đi hướng khác.

“Em đã lợi dụng anh. Việc ngoại tình với anh là để làm khổ hai con người đó thôi. Bởi hai người đó không thể trách cứ em dù em có làm một việc phi đạo đức đến mức nào.”

“Em nói dối!”

“Rất tiếc, em không hề nói dối. Anh còn nhớ lần gặp bố em ở trước nhà không? Khi bố em trông thấy anh và bày ra gương mặt khó chịu, em đã nghĩ ra cái kế hoạch hại não này. Em thấy có lỗi với anh, có điều ngoại tình là việc chẳng hay ho gì nên anh tự đâm đầu vào thì tự chịu thôi, đúng không? Còn nếu thêm một lý do nữa thì đó là em cũng muốn trải nghiệm xem quan hệ bất chính là như thế nào. Em muốn biết nó có cảm giác ra làm sao. Thế nên không phải anh thì cũng là người khác thôi.”

“Em nói dối!” Tôi lặp đi lặp lại trong lòng mình. Tôi không nói ra miệng bởi tôi hiểu có nói cũng không ích gì nữa rồi.

Akiha không phạm tội giết người. Điều đó khiến tôi thấy yên tâm nhưng lại không thể phủ nhận nỗi niềm băn khoăn của tôi về sự thật bị che giấu đó. Một người phụ nữ cắn răng chịu đựng suốt mười lăm năm trời không hé nửa lời thanh minh mình không phải hung thủ sẽ không đời nào vụng trộm với tôi mà không có toan tính gì.

“Bản thân anh cũng thấy nhẹ cả người đúng không?”

Tôi không hiểu rõ ý nhưng vẫn đáp trả em.

“Em đã quyết định sẽ coi anh là của em… Lúc nghe em nói vậy chắc anh cũng chờn chợn phải không? Anh chắc phải lo ngay ngáy bởi không biết có phải mình đang đánh cược cuộc đời với một người chưa biết chừng lại là hung thủ giết người hay không. Anh chẳng đã cuống cả lên vì em nói với mọi người trong công ty rằng em sắp kết hôn. Có điều, mọi việc đều đã được giải quyết. Anh không cần phải lo lắng gì nữa cả.”

Những lời em nói khiến tôi tỉnh hẳn ra. Hóa ra những ngôn từ rồi hành động tích cực một cách khó hiểu của em thời gian gần đây tất cả đều có chủ đích.

“Em sợ nhất là anh ly hôn sớm. Em không muốn phá hoại gia đình anh. Riêng điều đó là em muốn tránh nhất. Chỉ cần em tích cực lên trong mối quan hệ của chúng ta thì nhất định anh sẽ hiểu lầm. Quả nhiên không sai. Bởi em quá rõ con người anh mà.

“Lúc nãy em nói dối đấy.” Akiha mỉm cười. “Không có chuyện không phải anh thì cũng là người khác đâu. Mà thật may mắn vì là anh. Em đã vui sướng lắm, cả hồi hộp chờ mong nữa. Cám ơn anh!”

Con ngươi của em lóng lánh làn nước mắt. Ngay cả trong bóng tối nhập nhoạng tôi vẫn nhận ra. Em mang vẻ mặt vô ưu như thiếu nữ. Tôi trộm nghĩ cứ như em vừa trở lại thuở mười lăm năm trước vậy.

Tôi dấn lên một bước, định trao em nụ hôn cuối cùng. Nhưng em lùi về phía sau như thể đón được ý định của tôi.

“Không thể được. Bởi trò chơi đã kết thúc.” Vừa nói dứt câu em giơ tay. Một chiếc taxi đỗ ngay bên cạnh chúng tôi.

“Anh đưa em về.”

Em lắc đầu trước lời đề nghị của tôi. Dù cho nước mắt làm ướt gò má nhưng em vẫn giữ nụ cười mỉm trên môi và lặng lẽ ngồi vào xe. Tôi cố nhìn qua của xe nhưng em không thèm ngoảnh lại phía tôi.