← Quay lại trang sách

Chương 8 ÂM THỊNH DƯƠNG SUY

Bây giờ thì con biết ta đã một thời thế nào. Ta đâu có lúc nào cũng nhìn cuộc đời ở khía cạnh xấu như con và Helen thường nói. Khi còn trẻ ta muốn tin rằng tất cả mọi thứ đều tốt đẹp. Khi những thứ tốt đẹp ấy bỏ ta mà đi ta vẫn thiết tha chộp lấy chúng, giữ chúng ở lại. Bây giờ thì ta đã cẩn thận hơn một chút. Ta không hiểu sao Helen lại chỉ trích ta về điều đó. Bà ấy cũng nên tự chỉ trích mình mới phải. Con biết bà ấy là thế nào rồi đấy. Thấy một cái gì tốt lành - con cái dì cư xử tốt - dì lại nghĩ nó là xấu. Ta hỏi con có phải ý nghĩ tiểu cực không khi nghĩ rằng con sẽ chết vì mọi người tử tế với con? Chúng ta có một từ trong tiếng Trung Quốc, những suy nghĩ đảo mai. Chỉ có điều là thậm chí ý nghĩa của nó còn xấu hơn. Nếu con nghĩ đến đảo mai nó sẽ xảy ra. Nếu Helen nghĩ bà ta sắp chết - ôi thôi chúng ta không nên nói đến những điều này.

Tất cả những điều mà ta đang nói là: ta nghe một câu chuyện xấu, tin nó là thật như thế nào. Con may mắn bởi vì điều đó không bao giờ xảy ra cho con. Nhưng nó đã xảy ra cho cuộc hôn nhân của ta - ngay từ ngày đầu tiên. Tất nhiên có thể là cuộc hôn nhân của ta chưa bao giờ có một cơ hội thật sự. Nếu con lấy một người chồng không tốt con sẽ có một cuộc hôn nhân chẳng ra gì, không có cách nào tránh khỏi. Nhưng nếu như không có những lo lắng mà Peanut nhét vào đầu ta, có thể ta cũng có một vài khoảnh khắc hạnh phúc trước khi tất cả thực sự được phơi bày.

Đây là những điều đã xảy ra: ba ngày trước đám cưới của ta Peanut đã làm một việc vô cùng tồi tệ, nó cho ta biết những tin tức về họ Văn làm cho lòng ta đau đớn. Ngày hôm sau nó kể cho ta một bí mật, về mối hiểm nguy khi ta quá yêu Văn Phú. Vào ngày hôm sau nữa khi phải đi Thượng Hải để chuẩn bị làm đám cưới thì ta thực sự sợ rằng đám cưới của ta sẽ là ngày tận thế. Ngay cả lúc đó ta cũng không nghĩ rằng Peanut đã kể cho ta nghe những câu chuyện này là để trả thù vì ta đã cưới Văn Phú. Từ khi ta từ nhà cha ta trở về, nó lại trở nên thân thiện với ta. Nó cho ta xem một tạp chí của Mỹ với những bức ảnh cô dâu bảo ta rằng cái loại áo cưới này sẽ phù hợp với ta, một cái áo dài xa tanh trắng với cái đuôi dài 3,4 mét. Nó chỉ một cái váy mà nó nghĩ là nó sẽ mặc, ngay cả khi ta không yêu cầu nó làm phù dâu cho ta.

Ta bảo với thím Lớn là ta đã chọn được cái áo cưới, một cái áo dài màu đỏ với áo khoác thêu. Peanut nhăn mũi nói, “Áo cưới của bọn nhà quê. Mày phải mặc váy cưới phương Tây. Không một cô gái Thượng Hải gia thế nào chịu mặc áo cưới Tàu nữa. Đúng là cổ lỗ sĩ. Hãy nhìn tạp chí này này”. Peanut lúc nào cũng thế, dè bỉu tất cả những gì thuộc về truyền thống nhưng tự nó chẳng có ý gì mới mẻ cả. “Mới hay cũ không biết”, ta nói, “thím Lớn chắc không bao giờ đồng ý một áo cưới màu trắng”.

“Chỉ có những bọn thất học mới nghĩ màu trắng là màu tang tóc”, Peanut cãi lại. “Nếu mày để cho bà ấy quyết định mọi thứ bà ấy sẽ cho mày ngồi vào một kiệu cưới màu đỏ với một đoàn quân ăn mày đứng đầy hai bên đường, những người bạn quan trọng của cha mày bước ra khỏi ôtô sẽ cười cho một trận”. Peanut cười ta như ngựa hí khi nói cho ta biết ta sẽ nghe được gì trong ngày cưới của ta.

Ta chưa bao giờ nghĩ đến điều này.

“Ê! Đừng có vẻ nghiêm trọng quá vậy mày”, nó nói. “Tao sẽ nói với mẹ ta chuyện này ngay bây giờ. Với lại tại sao chúng mình không trang điểm cho ngày cưới. Con gái trong gia đình nề nếp cũng phải trang điểm chứ không chỉ bọn con đào, con hát, hay những cô gái mạt hạng. Hãy nhìn chị em nhà Xung kia kìa.” Đến đây Peanut bảo là nó sẽ giúp ta, và ta để lộ sự phấn khởi về đám cưới một chút. Ta nói sẽ có hai tiệc cưới một sẽ được tổ chức ở một nhà hàng sang trọng của gia đình Văn, một ở YMCA một tòa nhà rất đẹp, hiện đại ở Thượng Hải vào năm 1937. Bây giờ thì nó không được nổi tiếng lắm nhưng ta phải nói với con rằng ngày xưa nó là nơi tốt nhất để tổ chức một bữa tiệc đấy.

Ta cũng kể với Peanut về những đồ dùng mà cha mua cho ta trong số của hồi môn, về cái bàn trang điểm với kiểu dáng cầu kì. Cũng như những điều mà ta đã kể cho con. Ta cũng bảo nó rằng gia đình Văn Phú đã đưa ta bốn ngàn tệ dẫn lễ. “Xem đấy họ mới rộng rãi làm sao. Họ đánh giá tao cao như thế đấy”. Ta nói. Ở đây, ta cũng khoác lác ít nhiều. “Tao nghĩ rằng gia đình chồng tao sẽ dẫn lễ ít nhất là 40 ngàn tệ”, Peanut nói với vẻ mặt cong cớn.

Câu nói của nó giống như một cái tát. Ta chằm chằm nhìn nó. “Mầy nhớ bà thầy bói nói gì không?” Peanut nói thêm. “Đám cưới của tao với một người chồng giàu có ở Thượng Hải sẽ linh đình hơn cái đám cưới ở đây mà ta đã từ bỏ”.

Lúc đó ta nhận ra một điều mách bảo ta rằng đó là sự lựa chọn của Peanut, rất lâu trước lễ đính hôn của ta. Nó bỏ Văn Phú cho một đám tốt hơn. Đó cũng là một cách nó cứu vãn danh dự cho chúng ta, cho ta vì đã cướp hắn từ tay nó.

Ta đã nghĩ rằng đó là lòng độ lượng của Peanut, tìm ra một cái cớ để hai chúng ta chấp nhận điều đã xảy ra. Đó là lý do tại sao một lần nữa chúng ta lại gắn bó như chị em trong suốt thời gian cuối ta sống với gia đình này. Trong thực tế từ ngày hôm ấy cho đến khi ta lấy chồng chúng ta gọi nhau là đường tỉ một cách thân thiện để gọi một người chị em họ vì vậy cái chuyện về tiền bạc ấy không phải là điều xấu Peanut đã nói với ta. Nó chỉ khiến ta nghĩ rằng nó rất thành thực.

Ba ngày trước khi đám cưới, ngôi nhà chúng ta chen chúc những người họ hàng tới từ rất xa - có họ với thím Lớn, thân thuộc với thím Nhỏ, chị em họ liên hệ với chúng ta bằng những cuộc hôn nhân phức tạp. Quá nhiều người, với bao nhiêu là sự ồn ào chỉ ắng đi một chút sau bữa ăn trưa. Vì thế khi Peanut đi ra ngoài đi dạo ta bắt đầu sắp xếp quần áo, gói đồ nữ trang của ta trong một miếng vải mềm.

Vài ngày trước ta đã nhận được nhiều món quà trong bữa tiệc của gia đình: một cái nhẫn ngọc bích hình ôvan của bà nội, một cái kiềng vàng của cha ta, hai cái vòng tay bằng vàng của thím Lớn, thím Nhỏ. Còn một vật nữa, thím Lớn đưa cho ta vào lúc không có ai, đôi bông tai bằng ngọc bích rất quý phái đã từng thuộc về mẹ ta, mà bà nói một ngày nào đó sẽ là của ta.

Ta đeo thử đôi bông tai nhớ lại lời mẹ ta đã nói - về giá trị của nó, giá trị của những điều ta nói khi đeo nó - thì Peanut chạy vào phòng. Nó thì thào là nó có một điều muốn kể cho ta nghe, rủ ta vào trong nhà kính để nói chuyện. Ngay lập tức ta dẹp mọi thứ sang một bên, chúng ta cùng bước ra ngoài. Những bí mật kể trong nhà kính bao giờ cũng là những điều bí mật nhất, rất hệ trọng cho những người liên quan, rất nguy hiểm nếu người khác biết được. Chúng ta len lỏi giữa đám nồi, chậu vỡ tìm ra bộ bàn trà từ thời chúng ta còn thơ ấu hai cái ghế nhồi cỏ, bọc len với cái lưng ghế đã bị gãy rời ra.

Peanut nói rằng nó đã ngồi ở bậc thềm trước cửa nhà Tây Mới. Sau lưng nó trong cái sân ngăn bởi những bức bình phong nó có thể nghe cánh đàn ông trong họ tán chuyện. Thím Lớn đã đuổi họ ra khỏi phòng khách bởi vì họ liên tục hút xì gà, thím còn phát hiện một vài ông còn gạt tàn thuốc lên thảm. Vì thế mà họ ngồi ngoài sân hút thuốc, tán dóc.

Peanut nói rằng đầu tiên họ nói về những chuyện chán ngắt: về thủ tướng mới ở Nhật, những nhà máy có chuyện bất ổn, đình công, sau đó chuyển sang đề tài mới - lasa hay là chuyện buôn bán rác của người ngoại quốc.

“Một ông chú kể người dân Thượng Hải điên khùng như thế nào trong việc làm giàu lasa với những người nước ngoài. Người Mỹ, người Anh, người Pháp - luôn luôn thải ra những đồ thừa trong công việc làm ăn của họ: thức ăn, bởi vì họ làm ra quá nhiều. Những đồ này đã được đóng vào trong những chiếc thùng gỗ, rồi họ lại mở ra, đổ đi. Họ bỏ hết đồ đạc trong nhà khi họ trở về nước.

“Chú nói rằng rất dễ làm giàu với những người ngoại quốc này. Mày chẳng cần phải khôn ngoan gì. Mày chỉ cần bảo họ, “Với một ít phí tổn, tôi có thể mang phế thải của ông đi - quần áo cũ, đồ gỗ, vật dụng gia đình, những thứ bỏ đi”. Sau khi họ trả tiền cho mày, mày có thể mang đi, bán những đồ phế bỏ này cho người khác. Đó là lý do tại sao mày có thể kiếm được cả một gia tài cho cả đời con đời cháu chỉ trong vòng một đêm”.

“Tại sao mày lại nói cho tao nghe chuyện này?” Ta hỏi Peanut. Ta không nghĩ là cái kiểu chuyện làm ăn này đáng nói trong nhà kính bí mật.

“Tao chưa nói xong mà”, Peanut nói. “Tao mới chỉ nói phần đầu thôi; bởi vì một ông chú khác nói rằng cái chuyện buôn bán rác ấy cũng không bẩn thỉu như một loại làm ăn khác, ít nhất thì cũng không bằng”.

“Kiểu buôn bán nào nhục nhã đến thế?” ta hỏi, hình dung Peanut sắp nói cho ta nghe về “vợ những người truyền giáo”. Có những cô gái ăn sương tuyệt vọng nói với những người truyền giáo. “Để cho em làm vợ nhà truyền giáo tối nay đi. Ông sẽ cứu đời em. Làm ơn hãy cứu em”.

Nhưng Peanut lại nói, “Chú ấy nói về việc làm ăn của gia đình Văn. Ông ấy nói họ bán đồ phế thải của Trung Quốc cho người nước ngoài, đặc biệt là người Mỹ và người Anh”.

Ta lập tức cảm thấy bị đuối sức. “Loại rác nào?” “Họ bán những thứ bị hỏng, những thứ kỳ cục, hoặc bị cấm”. Peanut nói “Những đồ hư hỏng họ bảo từ đời nhà Minh. Những đồ kỳ cục người ta gọi nó là đồ cấm thôi, không cần phải giấu giếm điều đó”.

“Những đồ cấm như thế nào?”

“Chú nói cha của Văn Phú đi đến những làng nhỏ, những vùng bị hạn hán, lụt lội hoặc bị nạn dịch châu chấu… Ông ta tìm ra những gia đình không có khả năng trả tiền thuê, những người phải bán đi mảnh đất cuối cùng để cứu họ không bị chết đói. Với một vài đồng ông ta mua những bức họa về tổ tiên của họ. Đó là sự thật. Tao không nói dối đâu. Những người này cùng đường rồi họ phải bán đi cả những đồ thờ cúng tổ tiên của họ. Mày tưởng tượng được không? Tất cả những vị tổ tiên này di cư đến Mỹ trái ý muốn của họ. Một ngày thức dậy - ái da - họ bị đứng áp lưng vào tường của những người Tây mũi lõ, nghe một thứ tiếng mà họ chẳng hiểu mô tê gì”. Peanut cười sằng sặc.

Thật là một ý nghĩ gớm guốc. Ta nghĩ về bức tranh của bà mẹ tội nghiệp của ta. Nó ở đâu?

“Không đúng,” ta nói. “Nhà Văn làm ăn buôn bán đàng hoàng chỉ những món đồ có chất lượng cao, những món hàng tốt nhất. Bà Ngao Ngao cũng nói thế”.

“Chồng của Ngao Ngao ở đấy mà”, Peanut nói. “Ngay cả ổng cũng nghĩ là nhà Văn làm ăn mờ ám. Đúng thế, họ kiếm được nhiều tiền, ông ta nói, những người ngoại quốc thích những bức họa này. Nhưng đấy là làm giàu từ nỗi bất hạnh của người khác. Nhưng đó chưa phải là điều tệ hại nhất. Chồng bà Ngao nói khi họ nhà Văn chết, cố bước lên thiên đường, thì những vị tổ tiên kia sẽ đứng đợi ngoài cổng tống cổ họ ra ngoài”. Ta nhảy dựng lên phủi đít quần. “Tao không tin, những người này chỉ ghen tị thôi. Mày cũng biết rõ chồng bà Ngao, và những người khác ấy. Toàn nói láo”.

“Tao chỉ nói lại với mày những điều tao nghe được thôi. Tại sao mày lại nổi khùng chứ? Có thể đó không phải là sự thật. Mà chuyện đó có mắc mớ gì chứ? Vẫn là một việc làm kiếm ra tiền. Họ chẳng làm gì phi pháp. Đó là cái cách họ cho là làm ăn hợp thời với người nước ngoài”.

“Mọi người không nên đàm tiếu về gia đình chồng tao”, ta nói, “mày không được nói lại những điều bịa đặt này với bất cứ ai nghe không”. Ta ngoắc tay nó.

Ta nghĩ về những điều Peanut nói mấy ngày đêm. Ta cứ tự nhủ, điều đó sai. Nhưng sâu thẳm trong lòng mình ta vẫn biết đó là sự thật. Ta phát bệnh về những ý nghĩ đó. Tất nhiên ta còn có những lý do để ở trong tình trạng bất an, những suy nghĩ về đám cưới. Tất cả mọi người sẽ ở đây, cha ta, những người bạn quan trọng của ông, những bà chị cùng cha khác mẹ, cùng chồng con họ. Khi ta nói với thím Lớn là ta cảm thấy khó ở, thím nói, “Tất nhiên là con phải cảm thấy như vậy rồi. Con sắp rời gia đình con, bắt đầu một cuộc sống mới”. Bà bắt ta nằm lên giường ép ta ăn món súp cay, nóng, ta cảm thấy chưa bao giờ thím ân cần với ta như thế.

Peanut đến thăm ta vào buổi chiều hôm sau lúc ta đang nằm trên giường. Nó nói nó lại ở ngoài sân lần nữa, nghe được một chuyện khác.

“Tao không muốn nghe bất cứ chuyện gì nữa”.

“Không phải chuyện nhà chồng mày đâu”, nó cãi lại. “Không phải chuyện làm ăn, chuyện này hay lắm”. Nó cúi xuống thì thầm vào tai ta, “Chuyện phòng the”.

Khi ta nghe Peanut nói đến hai chữ “phòng the” tai ta đã dỏng lên. Chúng ta cùng cười như nắc nẻ, ta ngồi dậy lắng nghe.

Hồi ấy ta còn khờ dại lắm chẳng biết gì, còn ngây thơ hơn hầu hết các thiếu nữ Trung Hoa. Khác với con, coi phim ở trường về cơ thể người, hẹn hò lúc 16 tuổi, yêu say đắm ngay năm đầu đại học, cái thằng Randy nào đấy. Con cũng đã thử với nó đúng không? Xem đấy, ngay cả bây giờ con cũng không thừa nhận chuyện ấy. Ta cảm thấy điệu bộ của con lúc con đi với nó mà. Đấy vẻ mặt của con bây giờ còn đầy mắc cỡ. Mẹ của con đâu có khờ khạo gì. Tất nhiên trước khi cưới thì ta có khác đấy. Ta nghĩ về quan hệ tình dục như một cái gì hết sức bí ẩn, cũng giống như về một vùng khỉ ho cò gáy nào đó ở Trung Hoa lục địa. Một cái gì giống như một khu rừng tối tăm, lạnh lẽo. Một cái gì giống như một điện thờ trên trời. Đó là cảm giác của ta về tình dục.

Ta cũng biết một số điều - qua những câu chuyện ba láp mà Peanut nói ta nghe hoặc là những câu chuyện mà chúng ta vừa nghe vừa tưởng tượng thêm. Ta biết rằng tình dục là một chuyện bị cấm đoán không giống như là bán những bức tranh của các bậc tiền bối, tất nhiên rồi. Ta biết rằng một người đàn ông thường sờ soạng người đàn bà trong bóng tối, chân của cô ta chẳng hạn. Ta biết một người đàn bà đôi khi cũng ở trần. Người đàn ông ai cũng có một hòn giống - chẳng có ai dạy cho ta một từ để chỉ cái ấy của một thằng con trai, bởi vì đã có lần ta nhìn thấy cái ấy ở thằng em họ - rji-jis. Vì thế mà ta nghĩ là cái ấy của người đàn ông là một miếng thịt nhỏ màu hồng, mịn màng, nhỏ, tròn như ngón chân. Nếu người đàn ông không muốn trở dậy, dùng đến cái bô vào giữa đêm thì ông ta sẽ hỏi vợ là ông ta có thể cho cái rji-jis của ông vào giữa hai chân bà không?

Đó là tất cả những điều ta biết từ những câu chuyện mà ta nghe được. Ta nhớ là Peanut và ta thường cười cho đến khi trào hết cả nước mắt. Ôi, thật là gớm guốc! Một người đàn ông shu-shu vào người đàn bà làm bà ta ướt sũng như một cái bô. Con xem ta ngây thơ như thế đấy!

Hồi ấy chúng ta nghĩ thật là buồn cười - với những gì xảy ra với thím Lớn, thím Nhỏ. Nhưng ngay trước khi làm đám cưới ta đã nghĩ về điều đó theo một cách khác. Ta lo lắng rằng những chuyện ấy sẽ xảy ra cho ta. Ta sẽ trở thành cái bô của chồng ta! Vậy cớ gì ta phải mua đến ba cái trong số của hồi môn trong đó một cái để gầm giường. Thế nên con có thể hiểu được ta sốt sắng muốn nghe câu chuyện phòng the của Peanut như thế nào, đặc biệt khi chỉ còn hai ngày nữa là đến ngày cưới của ta.

“Chiều nay”, Peanut nói, không nín được cười, “một trong những ông chú của tao, kể chuyện kín về một cặp mới cưới”.

“Chú nào thế?”

“Em họ của thím Lớn từ Ninh Ba đến. Mày biết tao nói ai đó”.

“Chú Rùa!” Ta thốt lên. Chúng ta luôn gọi ông như thế, từ khi Gông bé cho một con rùa con sống vào trong tô súp của ông, ông than phiền với thím Lớn là súp chưa nấu chín. Đó là cái biệt hiệu rất xấu để gọi một người đàn ông. Đó là một từ mà con gọi một người đàn ông quá ngu đến nỗi không biết là vợ ông ta lừa dối mình ngay trước mũi mình. Dù sao thì đó cũng là cái tên chúng ta gắn cho ông. Peanut kể cho ta nghe những gì mà chú Rùa đã nói ở ngoài sân.

“Ông kể cho mọi người nghe là ổng đã tình cờ gặp một người bạn học mới đây như thế nào”, Peanut nói, “người bạn này hỏi chú, “Anh có nhớ Sơn, em họ về đằng ngoại tôi không?” Chú Rùa trả lời, “Nhớ chứ cái anh chàng trẻ tuổi ở trường đua ngựa với chúng ta cách đây 3 năm chứ gì? Anh ta cá là không con ngựa nào có thể tới đích. Anh ta thế nào? Không còn cá ngựa nữa chứ, tôi hy vọng thế”.

“Lúc đó người bạn học trở nên nghiêm trang, nói là năm ngoái Sơn đã cưới vợ, một cô gái mà gia đình không đồng ý. Gia thế cô ta thấp kém, cha mẹ là một loại thương gia làng nhàng buôn bán sốt cà của Nhật, dù sao thì cũng thua kém địa vị gia đình Sơn. Mà cô ta cũng chẳng sắc nước hương trời gì. Vì thế cô ta chắc là phải quyến rũ Sơn cả phần xác lẫn phần hồn, thuyết phục anh ta phải cương quyết đến cùng với gia đình. “Con xin lỗi cha, mẹ, nhưng con phải cưới cô gái này bằng bất cứ giá nào”.

Đến đây, Peanut cúi lại gần ta, “Sau đó chú Rùa thì thầm với mọi người ở ngoài sân những điều chú ấy nghĩ là cô gái này đã làm để mê hoặc Sơn”. Nó lại ngồi xuống, “Nhưng mọi người rộ lên cười to quá tao không thể nghe chính xác được chuyện gì ngoài những từ như là “yêu gà”, “tay vắt sữa bò”, “chơi đêm trong vườn”.

“Những từ này có nghĩa gì?”

Peanut cau mày suy nghĩ, “Đó là một cái trò kín mà người con gái có thể làm với người con trai. Tao nghĩ điều đó có nghĩa là cô ta học được từ người nước ngoài. Dù sao thì bố mẹ Sơn cũng phản đối sự lựa chọn này, đe dọa con trai. Họ nói người con gái này là kẻ hư hỏng, quá dữ dội, quá mạnh mẽ. Nếu anh ta lấy cô gái họ sẽ từ con trai.

“Nhưng vào lúc đó Sơn đã bị lặm quá sâu trong mối quan hệ với cô gái, không còn cách nào dừng lại được. Cuối cùng người nhà đành bỏ cuộc, bởi vì anh ta là con trai một - họ có thể làm gì khác được? Thế là Sơn cưới cô gái đó, họ về sống với cha mẹ. Một thời gian sau mọi chuyện dường như êm xuống. Cô dâu, nhà chồng ngày càng ít va chạm với nhau hơn. Sơn ngày càng đắm đuối cô ta hơn dù rằng bây giờ cô ta đã là vợ chính thức”.

Peanut hít một hơi dài, ngồi xuống thở ra, với một nụ cười hơn hớn cứ như là đó là câu chuyện về nó với một kết thúc có hậu. Nhưng bất thình lình nó hít hơi thật mạnh, nói “Đoán xem chuyện gì xảy ra nào?” Ta lắc đầu dướn người về phía trước. “Khi họ lấy nhau được ba tháng thì một thảm họa xảy ra! Đêm khuya hôm ấy bà mẹ thức dậy nghe tiếng con trai, con dâu cãi nhau. Sơn la lối còn cô dâu thì khóc lóc, van xin. Bà mẹ nghĩ: Tốt, bây giờ thì nó đã biết dạy vợ nó phải vâng lời. Nhưng rồi - lạ chưa! - con trai bà đã thôi chửi bới nhưng con dâu thì vẫn nài xin. Vài phúc sau cố ta bắt đầu rống lên như một con vật. Cô ta la hét, la hét không ngừng. Bà mẹ chồng, tất cả người nhà chạy vào phòng người con trai. Ái chà, xem họ thấy gì? Đôi vợ chồng trần như nhộng. Sơn nằm bên trên, cô dâu trẻ nằm bên dưới luôn miệng kêu la. Nhưng Sơn không động đây không nhúc nhích. Anh ta như là một bức tượng gỗ. Cô con dâu kêu lên, “Chúng con bị dính vào nhau. Giúp con. Giúp con”. Thật thế họ dính chặt vào như những con chó”.

“Không thể thế được!” ta thốt lên.

“Đúng thế! Đúng thế! Người mẹ cố lôi họ ra, đánh vào lưng đứa con trai, bảo anh ta đứng dậy. Bà ta kéo qua kéo lại cho đến khi hai người lăn qua một bên. Đến lúc đó bà mới nhìn thấy khuôn mặt xám ngoét của con trai, đôi mắt ngưng đọng một nỗi đau đớn khôn cùng, đánh vào người con dâu. “Thả nó ra! Thả nó ra! Đồ quỷ sứ!” bà ta gào lên.

“Bây giờ thì đến lượt ông bố chồng cứu con trai. Ông ta lôi bà vợ ra khỏi phòng. Ông ta sai đầy tớ mang đến những xô nước lạnh. Người cha tạt nước lên người đôi vợ trồng chẻ, bởi vì ông đã thấy người ta làm thế với những con chó. Một xô, hai xô, xô nữa, xô nữa cho đến khi ông suýt làm cô con dâu chết đuối. Sau đó thì ông ngừng lại cho gọi một ông lang đến. “Ông lang đến bắt mạch cho người con trai trước, anh ta đã lạnh ngắt, cứng đờ rồi. Nhưng thay vì cảnh cáo người nhà họ đang nói đến việc giết cô gái để giải thoát cho con trai, thì ông lang lại lặng lẽ hướng dẫn người nhà mang đến một tấm nệm. Ông ta nhanh chóng pha trộn một thứ nước đã pha chế bằng lá moxa với muối rang, giấm ấm. Ông lang cố gắng xoa bóp cái chỗ mà người con trai, người con gái bị dính vào nhau. Những họ vẫn không tách rời nhau ra được, ông bèn cho cô gái uống rất nhiều rượu mao đài cho đến khi cô ta say xỉn. Trong khi cô ta nằm trên tấm nệm rơm cười cười khóc khóc, thì những những đầy tớ khênh cô ta ra khỏi nhà với người chồng đã chết nằm bên trên. Chú Rùa nói rằng ở bệnh viện cuối cùng người ta cũng tách người chồng ra khỏi người vợ. Tất cả những ông chú khác thì bắt đầu thì thầm bàn tán đoán xem người ta đã làm gì. “Họ đặt cô gái lên một cái giường ướp đá lạnh cho đến khi cô ta nhả người chồng ra”. “Họ bôi thật nhiều dầu nóng để làm cho hai vợ chồng tách nhau ra”. Sau đó tao nghe chú Rùa bảo họ rằng - ổng thực sự không muốn giải thích - nhưng mà điều kinh khủng là anh bạn cũ Sơn đã sang thế giới bên kia như một thái giám. Eo ơi mọi người cười ầm lên, nhổ phì phì ra ngoài sân. “Mày tưởng tượng xem. Người ta cười ầm ĩ, không một chút tình cảm nào dành cho người đàn ông xấu số và vợ anh ta. Sau đó thì chú Rùa bảo mọi người im đi, đó là một chuyện có thật. Bạn học của chú đã đi dự đám ma, đã biết được sự thật. Mặc dù cả gia đình cố ém vụ xì căn đan này đi thì vào cái lúc họ đặt Sơn vào lòng đất, ai cũng thừa nhận là các bậc cha mẹ đã đúng. Cô gái này quá mạnh mẽ. Cô ta có quá nhiều chất âm của người đàn bà. Cô ta đã yêu chồng quá mức đến nỗi khi anh ta kết hợp với cô ta làm một thì cô đã đông cứng anh ta lại đấy, không cho rời ra nữa. Cô ta đã hút tất cả những chất tinh túy của người đàn ông. Những chất này của anh ta cứ trào tuôn ra mãi, không ngừng lại cho đến khi chẳng còn gì cả, và anh ta chết”.

“Cái gì gọi là “chất tinh túy?” Ta hỏi. “Trời ơi! Mày cũng không biết cái đó sao!” Peanut kêu lên, “Đó là cái chất đàn ông, là dương khí của anh ta. Một người đàn ông chứa nó như một liều thuốc nước trong người anh ta”. Peanut dùng một ngón ta kẻ một đường thẳng từ trên đầu nó xuống đến cái điểm giữa hai đùi. “Đó là 10 ngàn thế hệ con người trải qua từ ông tổ đầu tiên, từ người cha đến người con trai. Đó là khí dương, lý do tại sao người đàn ông lại là một con đực”. “Đó là bởi vì…” Peanut dừng lại cau mày.

“Nói thật đi”, ta nói.

“Nó như thế này. Nếu một người đàn bà có đủ chất dương trong người, bà ta có thể đẻ con trai. Nếu không bà ta chỉ đẻ ra con gái. Vì thế mày biết đấy, nếu một người đàn bà có quá nhiều chất âm thì bà ta sẽ hút nhiều khí dương hơn từ ông chồng. Cô gái kia đã lấy tất cả chất nước trong người chồng cô ta, cuộc sống ở kiếp này của anh ta, của tất cả các thế hệ con cháu anh ta trong tương lai nữa”.

“Điều gì đã xảy ra với cô ấy?”

“Tất nhiên là bố mẹ chồng ghét cô ấy như đào đất đổ đi. Nhưng họ không đuổi cô ấy. Mà cô ấy cũng chẳng có chỗ nào mà đi. Cô còn có thể đi đâu chứ? Cô ấy sẽ không bao giờ tái giá được - ai mà muốn lấy một người như vậy? Bây giờ cô vẫn sống ở nhà chồng. Bà mẹ chồng thì xử tệ với cô ấy hết mức. Họ bảo họ giữ cô ấy lại chỉ vì khi cô ấy chết, mà điều này thì họ hy vọng sẽ sớm xảy ra thôi, họ sẽ chôn cô ấy cùng với người con trai. Như vậy, anh ta một lần nữa lại có thể lấy lại tất cả những khí dương mà cô ấy hút bây giờ đang tràn ngập trong cơ thể cô ấy.

Peanut đánh vào chân ta. “Đừng có nhìn tao như vậy. Chuyện thật đấy. Chú Rùa biết gia đình này. Có thể ổng còn biết nơi cô ta sống ở đâu đó ở Thượng Hải. Có thể chúng ta sẽ tìm ra. Có thể một ngày nào đó chúng ta sẽ đi đến đấy, nhìn cô ta qua cửa sổ. Tao không biết trông cô ta như thế nào, một cô gái yêu chồng đến nỗi phải vắt kiệt cuộc sống của anh ta. Sao mày lại nhìn tao như vậy?”

“Chuyện thật không?” Ta thì thầm.

“Chuyện thật đấy”, Peanut trả lời.

Hai đêm sau vào đêm tân hôn của ta, ta mới sợ hãi làm sao chứ. Khi chồng ta cởi áo quần ra, ta kêu lên. Con có la lên khi con thấy rji-jis của chồng con không có gì giống như của đứa em họ không? Con có nghĩ tất cả chất dương của y đang vỡ, phụt ra không?

Ta phải thú thật điều này. Ta đã sợ yêu chồng ta ngay từ đầu. Tất nhiên lúc đó ta là con bé ngốc nghếch. Ta tin lời Peanut, một đứa con gái có quá nhiều niềm tự hào ngu ngốc. Nhưng nếu ta ngốc nghếch thì Peanut cũng ngớ ngẩn nốt. Bởi vì nó tin lời chú Rùa một người đàn ông chậm tiêu như chính cái con vật mà ông ấy tìm thấy trong tô súp của mình. Chú ta ngốc nghếch vì đã tin lời người bạn học, người sau này đã phản ông ta trong cách mạng văn hóa. Vì ai mà biết được người bạn học này là ai mà tin tưởng?

Tại sao người ta lại nói những chuyện này? Tại sao bất cứ ai con gặp con cũng phải tin? Tại sao chúng ta luôn tin vào điều xấu trước?

Sau đó ta thường nằm mơ về người con gái này, tưởng tượng những gì xảy ra cho cô ta. Ta mơ về một lá thư ta viết cho Peanut.

Peanut, em còn nhớ về người con gái hơn 50 năm về trước, cái người mà em nói là đã hút chết người chồng không? Hôm qua chị gặp bà ấy. Phải đó là sự thật. Chị gặp bà ấy ở Mỹ. Bố mẹ chồng của bà ấy đã chết trong thời gian chiến tranh, bị dịch sốt thương hàn. Sau đó bà ấy đến đất nước này, lấy một người chồng khác, một người Hoa, tất nhiên rồi.

Bây giờ bà ấy già lắm rồi, nhưng em vẫn có thể thấy rằng khi còn trẻ bà ta rất đẹp, đẹp hơn những miêu tả của chú Rùa nhiều. Bà và người chồng thứ hai vẫn chung sống hạnh phúc bên nhau - sau 40 năm làm vợ làm chồng.

Họ sống trong một ngôi nhà lớn ở San Francisco, California, một ngôi nhà hai tầng, trả tiền thế chấp rất thấp, ba phòng ngủ, hai buồng tắm, đủ rộng để cho tất cả con cháu của bà đến chơi. Mà những đứa cháu thì cứ đến chơi suốt - bốn đứa - hai cháu gái con của người con gái, hai cháu trai con của người con trai. Phải, em có thể tưởng tượng được - hai cháu gái, hai cháu trai từ một người đàn bà có quá nhiều chất âm. Tất nhiên đó là sự thật. Ta đã gặp cô ấy, ta tìm ra nơi cô ấy sống. Ta đi đến gần nhà cô. Cô ấy vẫy tay với ta từ cửa sổ.