← Quay lại trang sách

Chương 16 ĐẠI THẾ GIỚI

Nếu ta có thể ngăn chặn được một đứa trẻ nữa lại ra đời, thì ta đã làm. Nhưng ta đã có bầu được sáu, bảy tháng sau cái chết của Di Cô. Đó là lí do ta để cho đứa bé này ra đời, biết rõ rằng đời nó rồi cũng chẳng ra gì. Dù là trai hay gái, ta cũng sẽ đặt tên nó là Đạm Như – Vô Vi – một cái tên rất đẹp của nhà Phật, ngụ ý đứa bé này sẽ không bao giờ có liên hệ với bất cứ thứ gì trên đời này, kể cả với mẹ nó. Đó là điều ta nghĩ trước lúc sinh con. Nhưng khi Đạm Như ra đời, Huê Lan nhìn nó thốt lên, “Ồ, nó giống cha nó quá đi mất.” Rồi Văn Phú cười mãn nguyện thì ngay lập tức ta muốn đấu tranh cho đứa bé, muốn bảo vệ nó khỏi lời nguyền này.

Sau khi mọi người đi khỏi, ta ngắm nhìn khuôn mặt Đạm Như trong giấc ngủ. Tóc nó mọc tua tủa như những lớp cỏ non. Ta vuốt lên mái tóc mịn như tơ của nó bằng cả bàn tay mình. Rồi nó mở mắt ra, không phải mở lớn ngay đâu mà chỉ hơi he hé như thể tất cả ánh sáng trên đời này đều là một cái gì xấu xa. Nó nhìn ta, cau mày, không có cái vẻ đê tiện của Văn Phú mà là một cái nhìn âu lo. Nó đổ hết tất cả mọi lo lắng cho ta.

Con thấy đấy, ngay từ đầu ta đã yêu Đạm Như dù rằng ta đã cố không yêu nó. Đó là cái cảm giác bảo vệ một người nào đó mà con tin tưởng, lấy lại sự thơ ngây của mình. Ta ở lại bệnh viện năm ngày, nhưng Văn Phú chỉ đến thăm có hai lần, mỗi lần đều nhấn mạnh là hắn rất bận rộn với công việc mới. Gia Huy đã cắt cho hắn một vị trí trong trung tâm không quân, huấn luyện hắn công việc của một nhân viên không lưu.

Khi bác sĩ thông báo ta có thể về nhà, ta không đợi cho đến tối để Văn Phú đến đón mẹ con ta về, ta bảo người vú em thu dọn đồ đạc, gọi một chuyến xe, trong vòng 2 tiếng chúng ta đã về đến nhà.

Đó mới đầu giờ chiều. Cửa phòng Huê Lan vẫn đóng. Ta bảo vú em bế Đạm Như lên lầu đặt vào trong nôi còn ta thì nán lại dưới bếp chỉ bảo đầu bếp sắm sửa, nấu nướng cho bữa tiệc ăn mừng. Sau đó ta bắt đầu lên lầu, chị vú chạy đến bên ta thì thào, “Thái thái, có ma.” Khi một người đầy tớ nói với con là có ma thì điều đó có nghĩa là có một điều gì đó không ổn, người này không có cương vị để giải thích với con tại sao. Ta bảo người vú em đi xuống bếp rồi đi vào phòng ngủ của ta xem có chuyện gì. Ngay lập tức ta nhìn thấy một người đàn bà trẻ nằm ngủ trên giường của ta, bận một trong những chiếc áo ngủ của ta, đang đánh một giấc ngon lành. Ta nhanh chóng đóng cửa phòng lại, đứng ngoài hành lang, cố nghĩ xem điều đó có nghĩa gì. Làm sao Văn Phú có thể đem một người đàn bà vào nhà ta – ngay trước mắt mọi người. Ta xuống dưới nhà gõ cửa phòng Huê Lan.

“Ê, coi kìa đã về rồi hả?” Cô ta nói. “Kho báu nhỏ đâu rồi, ngủ hả? Vào đi, vào đi. Chị chắc đã gặp người bà con của em rồi hả?” Cô ta không nói gì về người phụ nữ ngủ trong phòng của ta. Rồi ta nhìn thấy một người đàn bà khác, người này ngồi trên ghế sofa, mặt và tay đen đúa nứt nẻ như mặt đất khô hạn. Huê Lan giới thiệu với ta đó là dì của cô ta, Đỗ Thanh vừa đến từ miền Bắc. Trong cặp mắt non nớt của ta, bà trông như thể đã 90 tuổi, ta biết được ngay sau đó là bà còn chưa đến 50. Đoán xem ai? Dì Du. Đúng thế bà dì Du! Đó là lần đầu tiên ta gặp bà. Bà vừa mới đến hồi sáng.

“Dì đi đến đây mất mấy ngày ạ?” Ta lịch thiệp bắt chuyện với bà.

Bà dì Du cười vui vẻ như thể ta vừa nói đùa. “Không phải ngày hoặc cũng chẳng phải tháng – mà hàng năm, 7 năm, bắt đầu từ tỉnh Nhật Hà ở phía Bắc Bắc Bình.” Khuôn mặt bà đượm vẻ buồn bã, dịu dàng. Bà đập vào tay Huê Lan, “Ối giời, đó là lúc dượng con chết. Ông là một người chồng tốt. Dì vui lòng khi thấy ông chết trước khi nhìn thấy những sự thay đổi ở quê ta.”

Huê Lan gật đầu, dì Du quay về phía ta. “Ông ấy chết trước khi quân Nhật từ Mãn Châu Quốc tràn xuống, kiểm soát mọi việc: Mùa màng, giá cả thị trường, những gì được in trên báo, thậm chí cả số trứng mà một con gà gầy giơ xương có thể đẻ - tất tật mọi thứ. Con không thể tưởng tượng được mọi chuyện tồi tệ như thế nào. Tất nhiên ta và con gái bỏ đi trước khi chuyện này xảy ra. Ta chỉ mới nghe gần đây thôi. Cũng chỉ mới biết ta có một cô cháu gái ở Côn Minh này.” Bà cười với Huê Lan, cô này châm thêm trà. Khi dì Du đề cập đến cô con gái ta lập tức nhận ra cô gái đang ngủ trên giường ta là ai. Ta cảm thấy nhẹ cả người, cơn giận dữ tan biến. “Dì còn may là đã kịp ra đi khi vẫn còn chưa muộn,” ta nói.

“Đó là bởi vì khi dì mất chồng thì dì cũng mất luôn ý muốn tích của làm giàu. Dì bán tất. Cứ ôm lấy đất của mình làm gì để sau này bọn Nhật cướp không chẳng thí cho một xu? Dì đổi tất cả tiền bạc trong người thành bốn miếng vàng lá. Dì dùng số vàng ấy đổi ra bốn phương tiện đi lại: tàu lửa, tàu thủy, xe tải, bây giờ nhìn xem – đôi giày!”

Bà mang một đôi giày đen nặng chịch, cái loại mà những nhà truyền giáo thường mang. “Con phải tận mắt thấy những con đường ấy!” bà nói. “Ở nhiều nơi người ta làm đường rất nhanh, chỉ với đôi tay mà họ làm cho chúng thêm rộng ra. Ở những chỗ khác họ dùng mìn phá đường để quân Nhật không thể đi qua. Đường xá cũng như các thành phố dì đi qua chỗ nào cũng đông nghẹt người, giàu cũng như nghèo, tất cả đều cố tản cư đi nơi khác.” Khi bà nói thế, ta lại nghĩ đến người phụ nữ trẻ nằm ngủ trên giường ta. Cô ta chắc phải mệt nhoài sau một chặng đường dài. Tất nhiên ta tự hỏi sao Huê Lan lại để cho cô ta ngủ trên giường ta. Tại sao không phải là giường Huê Lan? Nhưng ta không hỏi sẽ là mất lịch sự nếu hỏi như vậy.

Sau một vài phút trò chuyện cho phải phép, ta xin phép cáo lui để chăm lo đứa bé. “Thằng nhỏ!” Huê Lan nói, chợt nhớ ra rồi quay qua dì Du, “trông giống hệt cha nó.”

“Không giống nhiều lắm đâu,” ta nói.

“Cũng đôi mắt, cái mũi, cái trán của cha nó mà.” Huê Lan khăng khăng. Ta đưa dì Du đi thăm em bé. Trong lúc đi lên cầu thang ta nói cho bà biết tên nó, nó nặng bao nhiêu, cổ nó cứng như thế nào, nó tè ra tay người bác sĩ đỡ đẻ ngay cái phút nó ra đời ra sao, tất cả những điều cô y tá bảo ta. Thế là cả hai cùng cười vang khi đi lên gác, chắc là chúng ta đã đánh thức cô gái trong phòng dậy. Cô mở cửa nhìn ra với khuôn mặt ngái ngủ, nhanh chóng đỏ lên vì xấu hổ rồi đóng cửa lại. Ta hi vọng trong một giây là dì Du sẽ nói, “Ồ đấy là con gái dì.”

Nhưng thay vì thế Huê Lan lại hỏi, “Ai đấy?” còn dì Du thắc mắc. “Cô ta bệnh hay sao mà ngủ trễ quá vậy?” Ta phải nói với con rằng ta suýt lộn cổ xuống cầu thang khi nghe thế. Dì Du, Huê Lan nhìn ta vẫn chờ câu trả lời.

“Một người khách,” ta chỉ có thể nghĩ được câu trả lời đó. Sau đấy ta biết rằng con gái dì Du đã gia nhập đảng Cộng sản ở Dĩ Nam. Dì Du không đồng ý cũng chẳng phản đối sự lựa chọn của con gái. “Như dì đây,” bà nói, “dì đã quá quen với quần áo cũ của mình, chẳng thể thay đổi được nữa. Làm sao mặc được tư tưởng của người khác.”

Khi chồng ta về đến nhà chiều hôm ấy, ta lập tức hỏi hắn về cô gái ở trong phòng ta. Ta không nói điều này với giọng điệu giận dữ, ta không buộc tội hắn về việc lén đưa gái về nhà trong lúc ta sinh con. Ta cúi mặt xuống Đạm Như để Văn Phú không thể nhìn thấy vẻ mặt ta.

Không chút bối rối, Văn Phú nói, “Người ấy à? Đó là em gái một người phi công cùng khóa với anh. Không thể ở trong nhà tập thể vì thế anh ấy hỏi xem anh có thể để cô ấy ở nhà ta vài ngày không. Lẽ tự nhiên, anh không thể từ chối.”

“Tại sao cô ấy lại ngủ trên giường chúng ta?” Văn Phú trả lời, “Anh không biết. Có thể cô ấy quá mệt.” Ta hiểu ngay là hắn đã nói dối. Nếu cô ta chỉ là khách hắn lại không nhảy dựng, la rầm trời lên, “Cái gì! Trên giường ta á? Tống cổ cô ta ra.”

Đầu tiên ta điên ruột lên – hắn lại làm cái chuyện đồi bại ấy ngay trước mũi ta sao? Hắn đối xử với ta như với một con mụ nhà quê ngu ngốc sao? Hắn còn để con đàn bà của hắn mặc áo ngủ của ta nữa! Nhưng rồi ta lại nghĩ: Tại sao ta lại để cho hắn chứng kiến cơn giận dữ của ta như thể hắn đáng cho ta đấu tranh vì hắn? Tại sao ta phải quan tâm đến việc hắn ngủ với ai? Điều đó tốt cho ta mà! Có lẽ hắn sẽ để ta yên.

Vì thế khi mở miệng ra nói, giọng ta hết sức thân thiện, “Bảo với khách của chúng ta là cô ta có thể ngủ trên ghế sofa ở phòng bên cạnh.” Ta cũng không thèm ngoái sang để nhìn vẻ sửng sốt trên mặt hắn nữa.

Đêm ấy ta lên gác sớm, đóng cửa. Khi Văn Phú đi ngủ sau ta một chút, ta giả vờ là đã ngủ say. Sáng dậy, ta nhắm mắt vờ là ta vẫn còn ngủ khi hắn bò sang phòng bên cạnh. Sáng nào, tối nào ta cũng làm thế. Ta ngủ thật ngon. Ta không còn phải lo lắng khi nào thì hắn thò tay banh hai chân ta ra. Như thế ta đã để cho một nàng hầu vào nhà ta. Tất nhiên ta không giới thiệu cô ta như thế với vợ chồng Huê Lan. Ta nói cô ta là một người khách, em gái của một phi công như cách nói láo của Văn Phú. Cô gái này tên là Minh cư xử như thể cô ta thực sự là một vị khách quý! Cô ta thức dậy trễ, đi ngủ trễ, xuống dưới nhà ăn như bắt được, luôn ở vị trí thứ yếu, không bao giờ đợi để được mời ăn đến lần thứ hai. Cô ta thất học, không bao giờ đọc báo, thậm chí không biết kí tên. Cô ta nói chuyện ông ổng một cách suồng sã.

Chẳng bao lâu Văn Phú bắt đầu đối xử với cô cũng tệ hại như đối với ta, không có một chút xíu tôn trọng nào. Hắn lờ cô ta đi khi cô ta nói chuyện với hắn. Hắn ném vào mặt cô những hình dung từ xấu xa khi cô mắc một lỗi nào đó trong cách cư xử. Vì thế mặc dù không bao giờ muốn, nhưng ta bắt đầu cảm thấy thương hại cô. Ta nghĩ, loại người phụ nữ này chắc là phải cùng đường lắm mới muốn trở thành người tình của chồng ta. Hắn chẳng nhẹ nhàng cũng chẳng tử tế gì. Với một con mắt chột, bộ mặt đểu cáng hắn không thể được coi là đẹp trai. Hắn bộc lộ tính cách xấu xa, hung hãn của mình bất cứ lúc nào. Hắn cũng chẳng phải là yếu nhân gì cho cam, một cựu phi công ở khóa 2, cũng kha khá quan trọng như bây giờ hắn đâu còn là phi công nữa. Vậy hắn có thể cho cô ta cái gì? Chẳng có gì hết kể cả một cuộc hôn nhân tồi tệ!

Ta nghĩ rằng cô ta ở với hắn không phải vì tình yêu, không thể như thế. Đó là một cái gì khác, có lẽ đó là một kiểu tự vẫn một cách từ từ thay vì làm rụp một cái. Ở đây cô cũng có chỗ để ngủ, có cái để ăn. Mọi thứ khác không thành vấn đề. Chiến tranh đã làm cho nhiều người đâm ra như thế, sợ hãi, hoang mang bám víu lấy sự sống mà không biết tại sao. Minh và ta giống nhau ở nhiều phương diện: một nước da đẹp, một trái tim lầm chỗ, một ý chí mạnh mẽ, những chiếc xương dễ bị tổn thương. Tất nhiên, chúng ta xuất thân từ những hoàn cảnh khác nhau, chẳng giống nhau chút nào, nhưng suy cho cùng ta cũng chẳng tốt hơn cô ấy. Cả hai đều mơ về một tương lai sẽ tới, có thể là vào ngày mai, có thể là ngày kia. Khi nó đến, chúng ta sau đó lại cố làm sống lại hạnh phúc đã qua – một điều chưa bao giờ tồn tại.

Vì thế nói một cách trung thực, ta không hề ghét cô ấy. Thậm chí có thể là ta còn thích cô ấy bởi vì điều này là chắc chắn: cô ấy là một người bạn dễ chịu. Mặc dù phong cách của cô thô ráp, bản năng; con có thể nói là cô ấy sống thật một cách ngờ nghệch. Cô chất đầy thức ăn vào bát của mình, hết lời khen ngợi hương vị của nó. Cô ta trầm trồ ca ngợi nhẫn, vòng đeo cổ của ta, hỏi xem chúng có phải là vàng thật không. Cô bảo quần áo của ta thật đẹp – giá của chúng bao nhiêu? Cô không hỏi những câu này theo cái cách của một số người hỏi với hi vọng ta sau đó sẽ cho họ vật mà họ ngưỡng mộ rất nhiều.

Cô không bao giờ than phiền, không bao giờ ra lệnh cho đầy tớ, không giống như Huê Lan. Cô cảm ơn họ về những việc làm nhỏ nhất. Cô đề nghị được bế Đạm Như khi nó khóc. Cô nựng nịu nó bằng tiếng mẹ đẻ phương bắc. Khi Văn Phú ra ngoài cô nói với ta về đủ mọi thứ chuyện mà một cô gái con nhà lành không bao giờ nói – về những bạn trai cũ, những bữa tiệc khiêu vũ, những hộp đêm ở Thượng Hải mà cô từng đến và có thời gian làm việc ở đó. Ta có thể thừa nhận là ta thích nghe những câu chuyện của cô, thích ngắm nhìn cô nháy mắt, vẫy tay hết sức ấn tượng.

“Em là ca sĩ, cũng là vũ nữ,” một hôm cô nói với ta có lẽ là sau khi cô đã ở được với chúng ta hai tuần. “Một ngày kia em sẽ trở thành một diễn viên điện ảnh.”

Ta nghĩ rằng cô ta đang mơ mộng viễn vông. “Thế cô định lấy tên là gì?” ta lịch sự hỏi. Ta biết rằng nhiều nữ nghệ sĩ đặt cho mình những cái tên mới như là Butterfly Liên với lại Songbird Liên, những cái tên mà ta rất khoái.

“Em còn chưa biết,” cô nói rồi bật cười, “nhưng sẽ không phải cái tên họ đã đặt cho em ở Thượng Hải khi em làm ở Đại thế giới – ai cũng gọi em là Rubber Fairy. Chị biết Đại thế giới không?” Ta gật đầu, Peanut và ta một lần đã nghe lén chú ta cùng bạn bè của ông ngồi ngoài sân nói chuyện về nơi này. Đó là khu giải trí có mái che ở khu đất đã được nhượng cho Pháp, phục vụ cho những người khách nước ngoài, một nơi ăn chơi rất nguy hiểm cho đạo đức nước nhà. Chú ta nói rằng nơi đó chứa đựng đủ mọi chuyện đồi bại: đàn ông với những trò chơi biến dạng cùng những cô gái đẹp, thú vật, diễn viên nhào lộn, những trò mê tín dị đoan cổ lỗ hóa ra chỉ là một trò biểu diễn. Không một người Trung Quốc tự trọng nào đi đến đây, chú ta lên án cái chốn này đã làm cho người ngoại quốc có những ý nghĩ xấu về Trung Quốc, cứ như thể tất cả những người đàn ông Trung Quốc đều hút thuốc phiện nói chuyện với quỷ sứ, tất cả các tiểu thư khuê các trong các gia đình nền nếp đều ăn mặc gần như trần truồng, hát hò, múa may khi họ mời trà. Thế mà trước mắt ta là một người đã từng làm việc ở đấy. Minh đứng dậy đi đến một góc phòng. “Tiết mục biểu diễn của em rất nổi tiếng. Em bước ra sân khấu với một miếng vải trùm đầu dầy, nặng, em mặc một cái váy dài rất cổ điển, giống như là một nữ hoàng trong truyện cổ tích, ống tay áo rủ xuống rõ dài.” Cô ta đi ngang qua phòng, “Rồi sau đó một người Pháp, ông chủ của em bước ra. Ông ta đội một cái mũ học giả tròn, khoác một cái áo choàng, mắt ông ta nhấp nháy như cái kiểu mà người ngoại quốc bắt chước người Trung Quốc, như thế này này, nom rất xấu xí. Những sợi râu dài dán vào cằm ông ta chạy xuống tới tận đầu gối trông giống đuôi chuột.”

Mình đi theo hướng khác rất chậm rãi vừa đi vừa vuốt bộ râu tưởng tượng của cô ta. “Ô cô em gái nhỏ,” cô nhại giọng một ông già, “loại thuốc bí mật để trường sinh bất lão ở đâu? Nào nói đi, nói cho ta nghe, không nói hả, thế thì có thể ta sẽ phải hành hạ em để moi từ miệng em.” Minh từ từ cởi cái váy tưởng tượng ra mỗi cánh tay một lần. “Bên trong em mặc một cái áo cánh, một cái quần cụt ngắn trên đầu gối. Chân, tay em được xoa phấn để làm chúng trắng như tro. Em mang một đôi dép lê màu đỏ rực, đôi găng tay mày đen,” cô múa múa đôi tay.

Thật là đáng sợ cả khi chỉ tưởng tượng về điều đó. Cái loại con gái nào đứng trước mặt người ngoại quốc trong bộ đồ lót vậy? “Sau đó người Pháp đẩy em vào đàng sau một cái hộp tra tấn, bằng gỗ rất đặc biệt. Nó giống như một cái chuồng cọp, bự bằng cái phòng này. Mọi người đều nhìn thấy ông ta cho đầu em vào một cái lỗ, chân, tay em vào những kẽ hở, ở các góc của cái hộp,” cô ta chỉ tay vào các góc tường. Minh ngồi xuống một cái ghế, biểu diễn cho ta rõ. “Từ ghế khán giả chị có thể thấy đầu, tay chân em dạng ra. Em lắc đầu cựa quậy chân tay van xin bằng một giọng đáng thương, “Làm ơn hãy ban phước cho tôi, đừng hành hạ tôi.” Rồi em nhìn khán giả nài xin họ, “Cứu tôi với, cứu tôi với,” em diễn rất đạt, em biết nói những điều này bằng tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Nhật – thỉnh thoảng có những người khách bị khích động lên tiếng bảo người Pháp thả em ra nhưng thường thì bọn đàn ông sẽ kêu lên, “Làm cho cô ta rên la đi.” Rồi một người chơi viôlông sẽ bắt đầu chơi một bản nhạc đầy âu lo khắc khoải, khán giả sẽ chồm về phía trước, người Pháp sẽ kéo sợi dây cạnh dụng cụ tra tấn. Tay, chân em sẽ bị kéo xa hơn, xa hơn nữa qua các kẽ hở.” Đến đây Minh bắt đầu dang hai tay ra. Bây giờ chỉ có mông của cô là dính ở ghế, đôi mắt cô ta mở to sợ hãi, ta cũng phát hoảng. “Em sẽ rên rỉ to hơn, to hơn,” cô thì thầm.“Tiếng đàn viôlông cao hơn, cao hơn. Cho đến khi tay, chân em kép dài ra từ mỗi góc hộp cách đầu em cả 5, 6 mét. Chân tay em vẫn vẫy vùng vì nhức nhối. Cuối cùng em kêu lên giọng khàn đi vì đau đớn. “Tôi sẽ nói,” người đàn ông vuốt râu hỏi, “Nó là cái gì? Cái bí mật của sự trường sinh bất lão?”

Mắt Minh nhắm lại, đầu cô ta quay tới quay lui. “Cuối cùng,” cô nói bằng một giọng trầm trầm đau đớn, “em hét kên nhưng chỉ một từ bật ra khỏi miệng, “Lòng tốt, điều mà ông không bao giờ có. “Em gục xuống, tắt thở.”

Đôi mắt Minh nhắm lại, miệng cô ta há ra giống như người chết. Ta nhìn cô, nhìn khuôn mặt biến dạng của cô. “Ôi chao!” ta nói, thật khủng khiếp, đêm nào cũng phải làm vậy à?”

Bất thình lình cô mở mắt nhảy ra khỏi ghế rồi cười sằng sặc hồi lâu.“Đó chỉ là một trò đùa chị hiểu không. Đó không phải là những cái chân của em bị chảy máu cũng không phải là tay em trong những cái găng. Có bốn cô gái khác ở đằng sau hộp, mỗi cô có một cái tay hoặc một chân, chuyển động qua những cái khe khi em kêu. Chị hiểu không? Em chỉ là một diễn viên có bộ mặt, cái giọng rên rỉ.” Ta cố gắng hiểu điều đó.

“Tất nhiên em là một diễn viên giỏi, ít nhất tuần một lần cũng có người bị ngất trong đám khán giả. Nhưng sau một thời gian cái trò này trở nên nhàm chán. Em không thích nữa. Quá nhiều người vỗ tay vui mừng khi em chết.”

Cô thở dài, “Em bỏ nghề đi tìm một công việc tốt hơn. Em đến hát ở Sincere một siêu thị trên đường Nam Kinh. Em là một trong những cô gái hát để mua vui cho đám đông thực khách của nhà hàng. Nhưng tất nhiên công việc này chấm dứt hai tháng sau khi em bắt đầu. Đó là khi chiến tranh bùng nổ, khi bom rơi trên các cửa hàng. Em chạy ra, chứng kiến những chuyện này”. Khi Minh nói điều đó, ta biết rằng cô nói về những quả bom lực lượng không quân đã thả một cách nhầm lẫn.

“Ồ chị phải chứng kiến điều đó,” Minh nói.“Em đứng ở ngoài phố trước một cửa hàng lẫn trong đám đông. Từ chỗ chúng em đứng có thể thấy hàng trăm người đã bị chết, một cảnh tượng hãi hùng. Sau đó một vài nhà chức trách kêu gọi đám đông giải tán, “Mọi việc đều được kiểm soát,” họ la lên, “không có ai bị giết. Những cái xác này? Không phải là người chỉ là quần áo bị bom đạn xé rách.” Minh quay về phía ta. “Mắt em nhìn một đằng, tai em nghe một nẻo. Rồi em nghĩ ta phải tin vào cái gì đây, tai ta hay mắt ta? Cuối cùng em để cho trái tim mình quyết định. Em không muốn là mình nhìn thấy quá nhiều xác chết. Tốt hơn cả là cứ nghĩ đó là một ảo ảnh cũng giống như vai diễn của em ở Đại thế giới.” Thế là ta nghĩ cô gái tên Minh này giống ta biết bao, nhìn một đằng nghe một nẻo, cả hai chúng ta đều đi theo tiếng gọi ngu ngốc của con tim. “Chờ một chút,” Minh nói.“Em biết một thứ mà chị sẽ không tin đâu.” Cô ta chạy nhanh lên lầu.

Khi quay trở lại cô ta cầm một cuộn băng trên tay. Cô ta quay cái máy hát cũ. Quay thật mạnh cho đến khi cô ta đặt cái kim lên, âm nhạc phát ra với tiết tấu nhanh. Cô ta lập tức ngoáy mông, bật bật ngón tay. “Đó là bài mà em vẫn hát, nhảy múa, em hát ở Sincere trước khi nó bị phá hủy”.

Cô bắt đầu hát, nhảy múa như thể ta là một trăm khán giả. Đó là một bài tình ca của Mỹ, ta nhận ra ngay rằng cô ta có một chất giọng ngọt ngào, một cái giọng vang lên như thể trái tim cô đã nhiều lần tan vỡ. Người Hoa thích cái kiểu hát như vậy lắm, cánh tay cô vẫy như những cành cây lay trong gió nhẹ, chậm dần, chậm dần cho đến khi dứt tiếng nhạc. Thực tế, tiết mục biểu diễn của cô rất thú vị.

“Dậy đi bà chị lười,” bất thình lình cô nói. Cô vặn dây cót chiếc máy hát, một lần nữa bật nhạc lên. Cô kéo ta đứng dậy, “Nào bây giờ em sẽ chỉ cho chị nhảy tăng gô như thế nào.”

“Tôi không thể làm điều đó,” ta phản đối. Nhưng thực ra ta nóng lòng muốn học nhảy, ta đã xem những bộ phim về Ginger Rogers, Fred Astaire ta thích cái cách mà Ginger Rogers xoay người, ngã xuống đất, sau đó lại xoay tiếp. Ta thích ngắm nhìn cô lúc cô đập hai chân thật nhanh giống như đôi cánh của con chim.

Nhưng chúng ta không khiêu vũ như thế. Minh đi trước ta theo sau lúc nhanh lúc chậm. Cô ngả đầu ta về hướng này rồi hướng kia, ta la lên rồi cười. Suốt buổi chiều hôm ấy chúng ta bật nhạc hết lần này đến lần khác, vào những buổi chiều khác, cô dạy ta nhiều kiểu nhảy khác: Van 1, 2, 3, và pop rock.

Người đầu bếp, người đầy tớ ngắm chúng ta rồi vỗ tay. Ta cũng dạy cô nhiều điều. Dạy viết tên cô. Dạy cách mạng một vết rách sao cho không nhìn thấy. Dạy ăn nói như thế nào cho đúng vẻ con nhà. Thực ra cô là người đã yêu cầu ta dạy cho cô, hướng dẫn cô để có một phong cách của một tiểu thư đài các sau khi cô cãi nhau với Huê Lan.

Huê Lan hỏi Minh là cô ta sẽ sống ở đâu sau khi cô đến thăm chúng ta. Minh nói không do dự, “Không phải việc của chị.” Suốt buổi tối hôm đó Huê Lan không thèm nhìn Minh, coi như cô này đã chết. Cô ta khịt mũi nhiều lần đến nỗi cuối cùng ta phải hỏi, “Huê Lan chị ngửi thấy ngùi gì thối à?”

Sau đó ta bảo Minh. Nếu có ai hỏi em một câu, thì em không thể nói không phải việc của mày. Đó không phải là một cung cách có giáo dục, không tốt.“Tại sao em phải trả lời chị ta? Chị ta cũng chẳng hay ho gì khi hỏi em điều đó,” cô ta nói.

“Ngay cả như thế thì lần sau khi chị ấy hỏi, em cứ mỉm cười nói, “Về vấn đề này chị chỉ gây rắc rối cho mình về chuyện của em thôi.” Nó cũng có nghĩa là không phải việc của chị thậm chí là có hàm ý mạnh hơn.”

Cô ta lặp câu này nhiều lần.“Ồ, nghe hay lắm,” cô nói, cười khanh khách, “em cũng có vẻ của một quý bà.”

“Khi em cười,” ta nói, “hãy lấy tay che miệng như thế này này, em sẽ không khoe hết cả 36 cái răng. Cười như một con khỉ, nom không đẹp chút nào, mọi thứ trong miệng em sẽ phơi ra hết.” Cô lại cười, lần này lấy tay che miệng.

“Còn tên của em, khi em trở thành một diễn viên chị nghĩ em có thể lấy tên là Vàng Anh. Âm của nó rất hay, mà lại thanh lịch.” Cô gật đầu sau đó ta dạy cô viết cái tên mới của cô.

Một hôm sau khi Minh đã ở với chúng ta khoảng 3, 4 tuần, dì Du đi lên phòng ta. Bà đứng thật lâu trên lối đi, hỏi về sức khỏe của ta và Văn Phú, của Đạm Như. Cuối cùng ta phải mời bà vào uống trà. Chúng ta ngồi ở bàn trà rất lâu. Đầu tiên chúng ta nói về sức khỏe của Huê Lan của Gia Huy. Sau đó ta ngồi im còn bà xì xụp uống trà.

“Bây giờ dì phải nói với con một điều,” bất thình lình bà nói rồi lại thở dài và im lặng. “Con là một người tốt,” bà mào lời, rồi ngừng lại suy nghĩ lung lắm.

“Con cả tin quá,” bà ngừng lại một lần nữa. Sau đó bà rên rỉ, “Ôi dà!” bà chỉ một ngón tay vào ta. “Nhìn con xem, quá ngây thơ, ngây thơ đến độ trở thành ngu ngốc. Con có biết chồng con đang làm gì với cái cô Minh đó không?” Làm sao ta có thể nói với bà là ta biết được? Ta làm mặt ngây thơ. Dì Du lại cười gượng lần nữa. “Ta thấy là ta phải nói cho con biết rõ. Quá ngây thơ! Hãy nghe đây, tiểu nương. Họ lừa dối con từ lâu lắm rồi, con đi ra ngoài cô ta trèo vào giường con. Con đi ngủ, nó leo lên giường cô ta. Con nhắm mắt, cô ta dạng chân tay ra. Bây giờ cô ta đã có bầu mà con thì thậm chí cũng chẳng biết nữa. Cô ta nghĩ rằng Văn Phú sẽ lập cô ta làm thiếp, cô ta tuyên bố với tất cả mọi người trừ con. Vậy con phải làm gì, chấp nhận điều đó khi quá trễ? Con có chăm sóc con của vợ bé chồng con không? Đừng có quá ngu ngốc nữa tiểu nương hãy mở mắt ra.”

“Dì dạy con như thế,” ta nói, “con cũng xin ghi nhận nhưng con có thể làm gì? Con không thể ngăn cản anh ấy, con biết tính anh ấy mà.”

“Nếu con không thể ngăn chặn ông chồng thì con phải ngăn chặn con nhỏ đó.” Bà đặt ly trà xuống bàn, đứng dậy, bỏ đi. “Bây giờ dì lấy làm tiếc là đã nói với con điều đó. Nhưng dì đã già rồi, có nhiều việc không thể đợi được cho đến khi dì chết.”

Sau khi dù Du đi khỏi, ta ngồi ngẫm nghĩ về điều đó. Làm sao mà tất cả mọi người đều biết? Họ chắc là đang đợi ta nói hoặc làm điều gì đó kiểu như hét vào mặt Minh “Thật là ô nhục! Phải biết xấu hổ mà cuốn xéo khỏi nhà ta ngay!”

Sau đó ta nghĩ, có thể chuyện này thế mà tốt. Minh đang có bầu. Bây giờ thì ta có cớ để bỏ Văn Phú, từ bỏ cuộc hôn nhân này. Nếu hắn muốn lấy Minh làm thiếp, ta sẽ bảo hắn là hắn có thể lấy cô ta làm vợ! Như thế mọi người đều vui vẻ.

Hôm ấy ta dự định những gì sẽ nói với Văn Phú. Ta sẽ không cãi cọ, không buộc tội gì hết, chỉ yêu cầu hắn giải phóng cho ta, kí vào một tờ giấy có mặt hai nhân chứng nói rằng chúng ta từ nay sẽ không còn là vợ chồng nữa. Sau đó ta sẽ chăm sóc Đạm Như cùng với số tiền hồi môn còn lại. Ta sẽ đáp một chuyến tàu thủy từ Hải Phòng rồi về Thượng Hải ngay khi ở đấy đã yên ổn. Có thể điều này cũng chẳng phải là một mối ô nhục ghê gớm gì. Chiến tranh đã thay đổi những quy ước về đạo đức của con người. Chẳng có câu hỏi quá riêng tư nào về một người mới một năm trước ra đi với chồng nay lại về nhà một mình. Thật may mắn làm sao Minh đã cho ta một cái cớ.

Văn Phú về đến nhà, ta bảo hắn. “Em có cái này muốn cho anh xem ở bên kia hồ.” Đó là một câu mà chúng ta dùng để nói ở chỗ tai vách mạch rừng. Chúng ta ngồi trên một băng ghế bên hồ, ta đưa hắn xem tờ giấy mà ta đã soạn, một văn bản thông báo hắn li dị với ta. Ta nói ngay, không giải thích lòng vòng. “Em sẽ đi ngay. Anh ở lại đây, cưới cô ấy. Huê Lan, Gia Huy sẽ kí giấy như những người làm chứng.” Đó là tất cả những điều mà ta nói, không giận dữ, không lí sự.

Ta nghĩ hắn sẽ vui sướng. Ta đã cho phép hắn cưới cô gái. Con biết hắn làm gì không? Hắn ngồi xuống, nhìn vào đơn li dị.“Tôi không li dị đâu,” hắn lặng lẽ nói. “Tôi không cần li dị.” Hắn xé tờ giấy ném những mảnh vụn xuống chiếc hồ sau lưng hắn. Ta biết hắn không làm thế để nói rằng hắn yêu thương ta, rằng hắn rất tiếc vì những việc đã làm. Hắn làm thế để cho ta biết ai là ông chủ. Bởi vì sau khi hắn xé nát cơ hội của ta, hắn chỉ tay vào mặt ta nói với giọng khàn khàn. “Khi tôi muốn li dị, tôi sẽ cho cô biết. Đừng có dạy tôi phải làm gì?”

Sáng hôm sau dì Di chúc mừng ta. Bà nói là Minh đã bỏ đi. Bà nghe nói là cô ta đã bỏ đi vào hồi sáng sớm. Ta rất buồn khi nghe tin này. Ta muốn chạy theo bảo cho Minh biết đó không phải là ý muốn của ta. Ta không muốn cô bỏ đi. Ta không ghét bỏ cô. Ta ngồi trong phòng mình, cô đơn buồn bã, vì cô lại là người ra đi, cũng vì những lí do ích kỉ, rằng ta đã để mất một cơ hội.

Buổi chiều, Huê Lan bảo ta về các mẫu áo mà cô ta đang may, dì Du nói về đại dịch tả - những người tản cư sợ phải chủng ngừa như thế nào, một người đàn ông đã chết sau khi nhận hai mươi mũi tiêm. Nhưng ta chả có lòng dạ nào nghe những chuyện như vậy. Ta nhìn vào cái máy hát, rồi cái đĩa hát của Minh, cuối cùng ta bật lên, “Cái cô Minh này! Cô ta còn để quên đồ ở đây. Thật tiếc là tôi không biết cô ấy đi đâu.” Ngay lập tức Huê Lan cho ta biết những tin đồn đã truyền nhanh như thế nào. “Vợ Trang tuyên bố ở ngoài chợ là bà ta nhìn thấy cô ta đến ở một nơi gần ga xe lửa, nhà trọ Cửu Long. Đó là nơi ta tìm thấy cô ngày hôm sau, trong một nhà trọ, một tấm ván dùng làm bàn. Minh rất lặng lẽ có thể là hơi xấu hổ khi gặp ta. Cô xin lỗi về những rắc rối đã gây ra cho ta, cảm ơn ta về cái đĩa hát ta mang đến cho cô. Sau đó cô nhún vai nói, “Đôi khi chị trù tính mọi chuyện theo hướng này, nhưng nó lại xảy ra theo hướng khác.”

Ta hỏi cô mấy tháng nữa thì cô sẽ ở cữ. Cô có vẻ rất xấu hổ, “Về chuyện này, chị sẽ gây rắc rối cho mình vì chuyện của em.” “Tôi đã dạy cô câu đó, cô không nên dùng nó với tôi chứ.” Ta đưa cho cô một món tiền, cô nói, “Vấn đề đã giải quyết xong xuôi. Em vừa làm xong sáng nay. Nó ra ngay không chảy máu, mọi thứ đều sạch sẽ.” Ta vẫn đưa tiền cho cô. Cô mỉm cười, cầm lấy tiền, cảm ơn ta, bỏ ngay vào một cái hộp.Trước khi ra về, ta bảo cô là ta rất thích tiếng hát cũng như điệu nhảy của cô. Một tuần sau Huê Lan bảo ra, “Chị biết con người Minh thế nào không? Cô ta đã bỏ đi với một người đàn ông khác, bảo với mọi người họ là hai anh em. Nhanh thế! Không hiểu cô ta là loại người gì? Không biết cô ta có liên quan với bao nhiêu người đây?”

Nghe nói thế, ta cũng không khinh bỉ Minh. Tất nhiên phẩm chất đạo đức của cô ta khác xa phẩm cách của ta. Nhưng ta nghĩ, tốt, giờ thì ta không còn phải bận tâm về cô ta nữa. Trái tim của cô ta thật mau lên da non.

Vì vậy thực ra cô ta là người may mắn, cô ta là người ra đi, ta là kẻ phải ở lại với Văn Phú. Đôi khi ta mơ ước ta đổi chỗ cho cô. Ta là Minh, ta sẽ trở lại Thượng Hải làm việc ở Đại thế giới. Nó cũng giống như đời ta, cũng cùng một kiểu tra tấn, kéo ta ra từng phân từng phân cho đến khi ta không còn nhận ra mình nữa.