CHƯƠNG BẢY
Tựa như những con chim lặn họ lao xuống nước, không để lại chút gợn sóng nào trên mặt biển Đại Tây Dương mênh mông. Lao xuống qua những con sóng xanh, qua làn ánh sáng xanh mờ mờ, họ thở trong nước như cá, nhưng họ lao vút qua nước như hai luồng sáng, với một tốc độ mà không con cá nào có thể theo kịp.
Họ lao đi hàng dặm, qua hàng sải nước sâu, lao tiếp, lao tiếp, về phía đáy nước sâu thẳm. Biển ngập tràn tiếng động, tiếng rít, tiếng rên rỉ, tiếng lách cách, với hàng tràng những tiếng ầm ầm như súng đại bác nổ khi từng đàn cá lớn hoảng hốt dạt ra nhường đường cho họ. Nước trở nên ấm hơn, chuyển sang xanh ngọc bích trong mờ.
Liếc nhìn xuống, Will thấy những mảnh cuối cùng còn lại của một xác thuyền đắm cũ kỹ nằm tít sâu bên dưới. Các cột buồm và boong tàu được nâng cao giờ chỉ còn mấy mẩu gỗ, phần còn lại đã bị hà ăn hết. Từ đống cát rung rinh trên thân tàu một khẩu thần công cổ kính chìa ra, san hô bám thành từng mảng, và hai cái đầu lâu trắng hếu nhe răng cười với Will. Có lẽ là bị cướp biển giết, cậu nghĩ thầm: bị tiêu diệt, như bao nhiêu người khác, không phải bởi Bóng Tối hay Ánh Sáng mà là do chính giống loài của họ...
Cá heo nô giỡn bên trên đầu họ; những con cá mập xám khổng lồ lượn qua lượn lại, tò mò nhìn xuống khi hai Cổ Nhân lao vụt qua. Họ lặn xuống sâu hơn, sâu hơn nữa, vào vùng tranh tối tranh sáng, vùng nước lờ mờ nơi chỉ có một chút ánh sáng ban ngày rọi xuống được, nơi mọi loài cá... những con cá dài thượt miệng rộng ngoác, những con cá phẳng dẹt kỳ lạ mắt lồi như kính viễn vọng... đều tỏa ra một ánh sáng lạnh lẽo của riêng chúng.
Và rồi họ đã xuống đến đáy biển sâu, phần bao phủ bề mặt trái đất nhiều hơn bất kỳ khoảng đất đai hay cây cỏ, núi non hay sa mạc nào khác; trong bóng tối lạnh ngắt không người thường nào có thể nhìn thấy hay sống sót nổi. Đây là nơi sự sợ hãi và bội phản ngự trị, nơi loài cá ăn thịt lẫn nhau, nơi sự sống chỉ được bảo toàn bởi những cuộc tấn công hung dữ và những cuộc trốn chạy tuyệt vọng kinh hoàng. Will nhìn thấy những con cá khổng lồ trông như cóc với sợi dây câu uốn cong từ trên lưng xuống, lấp lánh sáng, lơ lửng độc ác đầy mời gọi bên trên cái miệng luôn há sẵn lởm chởm đầy răng. Cậu nhìn thấy một sinh vật khủng khiếp toàn miệng là miệng, cái miệng khổng lồ như một cái phễu có nắp, và thân hình gầy nhẳng thon lại thành một cái đuôi hình chiếc roi. Bên cạnh nó, nột thân hình khác lại đang phồng lên đáng sợ trong khi con cá to giãy giụa rồi mất hút trong cái mồm như chiếc bẫy sập. Will rùng mình.
“Không có ánh sáng” cậu nói với Merriman, trong khi họ tiếp tục tiến tới. “Không có niềm vui do bất kỳ điều gì. Không có gì khác ngoài sự sợ hãi.”
“Đây không phải là thế giới của con người.” Merriman đáp. “Đây là thế giới của Tethys.”
Ngay cả trong vùng nước biển tối tăm nhất, họ vẫn biết rằng mình đang bị quan sát và canh chừng bởi những thần dân của Tethys, vô hình ngay cả với cặp mắt của một Cổ Nhân. Vị Nữ Thần Đại Dương luôn biết được mọi tin tức từ lâu, rất lâu trước khi có kẻ kịp đến gần. Nữ Thần có cách riêng của mình. Lâu đời hơn mọi vùng đất, lâu đời hơn cả các Cổ Nhân, lâu đời hơn cả loài người, Nữ Thần cai trị vương quốc của những con sóng như vẫn thế từ thuở khai thiên lập địa: một mình, chuyên chế.
Họ đến bên một khe nứt lớn giữa lòng biển, một vực thẳm sâu hơn bất kỳ đáy biển nào. Một lớp bùn đỏ mịn bao phủ khắp đáy biển. Mặc dù họ đã bỏ lại mọi dấu vết của ánh sáng ban ngày hàng dặm bên trên, trong làn nước đen tối ở đây vẫn có một thứ ánh sáng khác, nhờ vào đó họ có thể nhìn rõ không kém gì các sinh vật khác của vùng nước sâu thẳm này. Những cặp mắt quan sát họ từ trong bóng tối, từ những kẽ nứt và khe hở của núi đá. Họ đang tiến tới đích đến của mình.
Trong khi Will và Merriman dần dần bơi chậm lại, trong lãnh địa dưới biển cả nơi không ai biết đến ấy, họ cảm thấy được tất cả những sinh vật đang theo dõi quanh mình, nhưng chỉ cảm thấy một cách lờ mờ, chậm chạp, tựa như trong giấc mơ. Và khi cuối cùng biển đưa họ tới chỗ Tethys, họ không thể nhìn thấy Nữ Thần. Chỉ có sự hiện diện của Nữ Thần quanh họ, người chính là biển khơi, và họ dùng Cổ Ngữ để nói với người một cách tôn kính.
“Xin đón chào” Tethys nói với họ từ trong bóng tối nơi đáy biển của người. “Xin đón chào các người, những Cổ Nhân của mặt đất. Đã khá lâu rồi ta chưa được gặp lại những người như các ngươi, có lẽ đã khoảng mười lăm thế kỷ nay rồi.”
“Và khi đó người ấy là tôi,” Merriman mỉm cười nói.
“Và khi đó người ấy chính là ngươi, con diều hâu ạ” Nữ Thần đáp lại. “Và một người khác, to lớn hơn, đi cùng ngươi, nhưng ta nghĩ đây không phải là người đó.”
"Tôi là kẻ mới trên mặt đất, thưa Nữ Thần, nhưng tôi xin dâng lên người lòng tôn kính vô cùng” Will nói.
"À" Tethys nói. “Ààààà...” Và tiếng thở dài của người chính là tiếng thở dài của cả lòng biển.
“Diều hâu" rồi người lên tiếng. “Tại sao ngươi lại làm một cuộc hành trình gian nan như vậy để quay trở lại đây?”
“Để cầu xin một ân huệ, thưa Nữ Thần” Merriman nói.
“Tất nhiên rồi.” Nữ Thần nói. “Lúc nào mà chẳng thế.”
“Và để dâng lên một món quà nữa,” ông nói thêm.
“A?” Trong bóng tối dưới đáy biển có cái gì khẽ chuyển động, như thể biển vừa khẽ khàng nổi sóng.
Will ngạc nhiên quay đầu nhìn Merriman; cậu không biết về một món quà nào hết, mặc dù bây giờ cậu mới nhận ra rằng như vậy thì thật là đúng đắn biết bao. Merriman lôi từ trong ống tay áo ra một cuộn giấy trông như cái ống sáng lấp lánh trong bóng tối lờ mờ. Ông mở nó ra, và Will thấy đó chính là bức tranh vẽ Trewissick của Barney. Cậu tò mò ngắm kỹ hơn, và thấy đó là một bức phác thảo bằng mực và bút sắt, thô sơ nhưng sống động. Nền bức tranh là bến cảng và những ngôi nhà chỉ được phác mấy nét ngoài. Barney đã dồn hết tâm trí vào chi tiết ở tiền cảnh là hình một con thuyền đánh cá đơn độc và mảng biển gợn sóng lăn tăn. Thằng bé thậm chí đã viết cả tên con thuyền lên phần đuôi: nó có tên là Nữ Thần Trắng.
Merriman giơ bức tranh ra xa và buông cho nó trôi theo luồng nước, ngay lập tức nó biến vào trong bóng tối. Im lặng một lát, rồi Tethys khẽ cất lên một tiếng cười. Nữ Thần có vẻ rất hài lòng.
“Vậy là các ngư dân đã không quên,” người nói. “Ngay cả sau bao nhiêu năm ròng, vẫn còn có người ghi nhớ.”
“Quyền năng của biển cả sẽ không bao giờ thay đổi,” Will khẽ nói. “Ngay cả con người cũng biết được điều đó. Và đây lại là những người dân đảo.”
“Và đây lại là những người dân đảo,” Tethys nhắc lại những từ ấy. “Và họ là thần dân của ta, nếu ta vẫn còn thần dân."
“Họ vẫn sống như họ đã từng sống trước kia” Merriman nói. “Mỗi khi mặt trời lặn họ lại ra biển đánh cá, và khi bình minh ló rạng họ lại quay trở về. Mỗi năm một lần, khi mùa xuân đang độ chín và mùa hè sắp đến, họ lại kết cho người, cho Nữ Thần Trắng, một hình người bằng cành lá, và ném nó xuống biển như một món quà.”
“Phù Thủy Xanh” Tethys nói. “Năm nay nó đã được hồi sinh. Nó sắp tới đây rồi.” Giọng nói phát ra từ trong bóng tối trở nên lạnh lùng. “Ngươi định cầu xin ân huệ gì ở ta đây, hỡi con diều hâu? Phù Thủy Xanh là của ta.”
“Phù Thủy Xanh luôn thuộc về người, và sẽ mãi mãi là như vậy. Nhưng bởi vì sự hiểu biết của nó không được lớn lao như của người, nên nó đã nhầm lẫn và chiếm lấy một thứ vốn thuộc về Ánh Sáng”.
“Chuyện đó không liên quan gì đến ta” Tethys nói.
Từ trong bóng tối xanh đen đang che phủ Nữ Thần, dường như có một ánh sáng yếu ớt lóe lên, và khắp xung quanh họ những tia sáng bắt đầu tỏa ra lấp lánh từ những con cá và các sinh vật biển đang nằm đó chờ đợi, quan sát. Will nhìn thấy những ngôi sao mồi lủng lẳng bên trên những cái miệng há hốc; hàng chuỗi những quầng sáng tròn như ô cửa mạn ở thân tàu chạy dọc theo mình một con cá dài mảnh kỳ lạ. Ở phía xa cậu nhìn thấy một cụm sáng nhiều màu lạ lùng, hình như phát ra từ một sinh vật to lớn hơn đang nấp trong bóng tối. Cậu rùng mình, thấy sợ cái nơi xa lạ này, nơi mà họ chỉ có thể bơi và thở được trong một thời gian ngắn nhờ vào bùa phép.
“Pháp Thuật Hoang Sơ không có đồng minh cũng như kẻ thù,” Merriman lạnh lùng nói. “Điều này người biết rõ. Nếu người không chịu giúp chúng tôi, thì người cũng không được phép ngăn cản chúng tôi, bởi vì làm vậy nghĩa là người đã giúp đỡ phe Bóng Tối. Và nếu Phù Thủy Xanh nhất quyết đòi giữ lại vật nó đã tìm thấy thì phe Bóng Tối sẽ mạnh lên rất nhiều.”
“Một lý luận chẳng lấy gì làm mạnh mẽ.” Tethys nói. “Ngươi chỉ định nói rằng khi đó Ánh Sáng sẽ không thể giành được lợi thế. Nhưng ta không được phép giúp phe Ánh Sáng hay Bóng Tối dành được chút lợi thế nào hết... Người chỉ nói quanh thôi, ông bạn của ta ạ.”
“Nữ Thần Trắng luôn thấu tỏ mọi điều.” Merriman đáp, với một thoáng nhún nhường buồn bã trong giọng nói khiến Will giật mình, cho đến khi cậu nhận ra rằng đó chỉ là một lời nhắc nhở tế nhị để Nữ Thần nhớ tới món quà của họ.
“Ha.” Có một chút vui thích trong giọng nói phát ra từ bóng tối. “Chúng ta sẽ thỏa thuận, hai Cổ Nhân ạ,” Tethys nói. “Các ngươi được phép nhân danh ta thuyết phục Phù Thủy Xanh từ bỏ cái... vật gì đó... mà đối với các ngươi là rất quan trọng. Trước khi nó lui xuống đáy biển, đây là chuyện giữa nó và các ngươi. Ta sẽ không can thiệp, và Bóng Tối cũng không được phép can thiệp, trong lãnh địa của ta.”
“Xin cảm ơn người, thưa Nữ Thần!” Will vội sung sướng kêu lên.
Nhưng giọng nói lại tiếp tục, không hề ngừng “Nhưng các ngươi chỉ có thời gian cho đến khi Phù Thủy Xanh thay đổi để đi vào vùng nước sâu. Như hàng năm nó vẫn thường làm, trở về ngôi nhà thật sự của nó, trở về với ta... và sau lúc đó thì, các Cổ Nhân ạ, bất kỳ vật gì nó chiếm giữ sẽ vĩnh viễn không bao giờ được trả lại cho các ngươi. Các ngươi sẽ không được phép đi theo. Không ai được phép đi theo cả. Lúc đó thì các ngươi cũng không được phép quay trở lại đây nữa, ngay cả nhờ lời thần chú đã đưa các ngươi đến đây ngày hôm nay. Nếu Phù Thủy Xanh muốn đem theo bí mật của các ngươi xuống biển thẳm, thì nó sẽ mãi mãi nằm lại dưới biển thẳm.”
Merriman có vẻ định lên tiếng, nhưng giọng nói từ trong bóng tôi phát ra trở nên lạnh lùng. “Có vậy thôi. Giờ hãy đi đi.”
“Thưa Nữ Thần...” Merriman nói.
“Đi đi!” Giọng nói của Tethys bỗng tràn ngập thịnh nộ. Từ dưới đáy biển một tiếng gầm lớn vang lên, cùng với tia sáng chói lòa khắp xung quanh họ; những luồng chảy mạnh mẽ nổi lên, lôi kéo chân tay họ, cá và lươn điên cuồng lao vun vút đi khắp hướng quanh mình họ, và từ trong bóng tối phía xa một hình thù khổng lồ xuất hiện. Đó chính là cái vật tối sẫm mang trong mình ánh sáng rực rỡ mà Will đã nhìn thấy, chúng tiến đến gần hơn, gần hơn nữa, hiện ra to lớn hơn, to lớn hơn nữa, màu trắng, màu xanh, màu tím, sáng chói trên một khối đen khổng lồ, cao bằng cả một ngôi nhà. Will lạnh cứng người, kinh hoàng nhận ra rằng vật đó là một con bạch tuộc khổng lồ, một trong những quái vật đáng sợ nhất của đáy biển, đồ sộ và khủng khiếp. Mỗi cái xúc tu đang ve vẩy của nó đều dài hơn người cậu gấp nhiều lần; cậu biết nó có thể di chuyển nhanh như chớp, và cú đớp từ cái miệng dẩu ra như mỏ kia của nó có thể giết chết một trong hai người bọn họ chỉ trong chớp mắt. Hoảng hốt, cậu cuống cuồng tìm một lời thần chú để tiêu diệt nó.
“Không!” Merriman vội dùng ý nghĩ ngăn cậu lại. “Ở đây không có gì làm hại ta đâu, dù trông có vẻ nguy hiểm thế nào. Ta nghĩ Nữ Thần Đại Dương chỉ đang... khuyến khích... cho chúng ta rời khỏi đây thôi.”
Ông cúi người chào thật thấp hơn mức cần thiết về phía bóng tối dưới đáy biển. “Xin đón nhận lời cảm tạ và lòng tôn kính của chúng tôi, thưa Nữ Thần," ông gọi to bằng một giọng rõ ràng, mạnh mẽ, và rồi với Will ở bên cạnh, ông lướt lên và lao đi, rời xa khỏi cái hình thù lừng lững đen sì của con bạch tuộc, lao tới vùng biển khơi xanh thẳm thoáng đãng, quay trở lại đường đã đưa họ đến đây.
“Chúng ta phải đi tìm Phù Thủy Xanh ngay” ông bảo Will. “Không còn thời gian mà lãng phí nữa đâu.”
“Nếu có hai người chúng ta,” Will hét lên hỏi ông trong khi họ lao đi, “và chúng ta dùng lời thần chú của Mana, lời thần chú của Reck và lời thần chú của Lir để điều khiển nó, thì liệu nó có chịu trả bản viết cổ lại cho chúng ta không?”
“Cái đó để sau,” Merriman đáp lại. "Nhưng những lời thần chú ấy sẽ bắt nó phải lắng nghe chúng ta, bởi vì chỉ có chúng mới điều khiển được bùa phép đã tạo nên Phù Thủy Xanh”
Họ lại lao qua làn nước như hai luồng sáng, rời vùng nước sâu lạnh buốt, lên đến khoảng nước nhiệt đới ấm áp, rồi lại trở về với làn nước lạnh của Cornwall. Nhưng khi họ đến được cái nơi bên dưới những ngọn sóng đang vỗ vào Mũi Kemare, thì Phù Thuỷ Xanh không còn ở đó nữa. Chẳng thấy dấu vết gì của nó cả. Nó đã biến mất.