← Quay lại trang sách

CHƯƠNG CHÍN

Họ đứng túm tụm lại trên lối vào tối thẫm của căn nhà kho, ngắm nhìn. Giờ không còn ngọn gió nào thổi nữa, và sự im lìm đột ngột thật đáng sợ, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng sóng ầm ầm. Chốc chốc lại có tiếng ôtô rồ máy phóng qua con đường chính trong làng, nhưng lũ trẻ không để ý gì tới. Không còn gì khác hiển hiện trên thế giới nữa ngoài cái vật đang đứng lừng lững trước mặt chúng, mỗi lúc một vươn cao hơn từ làn sóng biển cuộn trào.

Không thể nhìn thấy rõ vật ấy. Nó không có đường nét, không có dáng, không ra hình thù gì. Bọn trẻ chỉ thấy nó là một khối khổng lồ đen như mực, chắn hết mọi ánh sáng và mọi vì sao, vươn lên bên trên cái mảng sáng kỳ lạ của gã đàn ông thuộc thế lực Bóng Tối. Jane đột nhiên nghĩ nó lớn hơn rất nhiều so với cái hình thù kết bằng cành lá mà em đã thấy bị ném xuống biển từ trên đỉnh Mũi Kemare. Thế nhưng, em lại nghĩ thầm, trong bóng tối đêm đó, Phù Thủy Xanh trông cũng thật khổng lồ, vươn cao, chờ đợi, bao trùm bởi đống lửa hiệu bập bùng...

Gã họa sĩ hét lên một tiếng to, rõ ràng, “Phù Thủy Xanh!”

Simon thấy Barney run lên không sao dừng lại được, và nó nhích đến gần em trai hơn. Một bàn tay thoáng nắm chặt lấy cánh tay nó vẻ biết ơn.

“Phù Thủy Xanh! Phù Thủy Xanh!”

Một giọng nói âm vang phát ra từ cái khối đen đồ sộ vươn cao. Giọng nói ấy dường như tràn ngập khắp cả màn đêm; một giọng nói tựa như biển cả, đầy những giai điệu liên tục biến đổi. Nó nói, “Tại sao ngươi lại gọi ta đến?”

Gã họa sĩ hạ bức tranh đáng sợ xuống. Ánh sáng của nó đang bắt đầu mờ dần đi. “Ta cần đến ngươi.”

“Ta là Phù Thủy Xanh” giọng nói nọ mệt mỏi đáp lại. “Ta được tạo nên cho biển khơi, ta thuộc về biển khơi. Ta không thể làm gì cho ngươi được.”

“Ta chỉ muốn xin ngươi một ân huệ nhỏ mà thôi,” tên họa sĩ nói, giọng hắn ngọt như đường để tranh thủ cảm tình, nhưng lại căng thẳng đến độ tưởng chừng nó sắp vỡ ra thành hàng ngàn mảnh.

Giọng nói kia đáp, “Ngươi thuộc về Bóng Tối. Ta có thể cảm thấy được. Ta không được phép làm bất kỳ điều gì cho Bóng Tối cũng như Ánh Sáng. Đó là Luật.”

Tên họa sĩ vội nói, “Nhưng ngươi đã lấy một thứ mà Luật không cho phép ngươi lấy. Ngươi biết rõ điều đó. Ngươi đang có trong tay một phần của một Pháp Vật cổ, một thứ mà ngươi không nên giữ, một thứ mà không sinh vật thuộc Pháp Thuật Hoang Sơ nào nên giữ. Phù Thủy Xanh, ngươi phải trao nó cho ta.”

Giọng nói đại dương từ khối đen kêu lên đau đớn. “Không! Nó là của ta! Nó là bí mật của ta! Bí mật của ta!” Và Jane giật mình, bởi vì đột nhiên nó đã biến thành giọng nói trong giấc mơ của em: ảo não, nức nở, như tiếng mè nheo của một đứa bé.

Tên họa sĩ hung dữ nói, “Nó không phải là của ngươi.”

“Nó là bí mật của ta!” Phù Thủy Xanh nói lớn, và cái khối đen tối dường như vươn cao lên, to lớn hơn. “Ta canh giữ nó, không ai được phép đụng vào nó cả. Nó là của ta, mãi mãi là của ta!”

Ngay lập tức tên họa sĩ dịu giọng xuống, nhẹ nhàng dỗ dành. “Phù Thủy Xanh, Phù Thủy Xanh ơi, hỡi đứa con của Tethys, con của Poseidon, con của Neptune... ở dưới đáy biển thăm thẳm kia thì ngươi cần gì phải có bí mật chứ?”

“Ta cũng cần nó như ngươi vậy.” Phù Thủy Xanh trả lời.

“Ngôi nhà của ngươi là ở dưới đáy biển.” Tên họa sĩ vẫn nói dịu dàng đầy thuyết phục. “Ở đó ngươi chẳng cần có bí mật mà làm gì. Đó không phải là nơi để cất giữ một vật như vậy, một vật được tạo nên bởi những bùa phép mà ngươi không hiểu rõ.”

Tiếng nói âm vang của cái khối đen bướng bỉnh nói, gần như có vẻ dằn dỗi, “Nó là của ta. Ta đã tìm thấy nó.”

Giọng nói của tên họa sĩ, run rẩy, vút lên cao hơn. “Đồ ngu! Đồ man rợ ngu ngốc! Sao ngươi dám đùa giỡn với những vật thuộc về Pháp Thuật Tối Cao!”

Ánh sáng tỏa ra từ bức tranh của hắn đang mờ đi mỗi lúc một nhanh, bọn trẻ không còn nhìn thấy gì quanh nó nữa ngoài cái khối đen của Phù Thủy Xanh in bóng lên cái nền xám lờ mờ của trời và biển. Chúng chỉ nghe thấy hai giọng nói ấy vang vọng khắp bến cảng trống trải.

“Ngươi chỉ là một sinh vật do con người tạo ra, ngươi phải làm theo lời ta!” Giọng nói của gã đàn ông trở nên gay gắt, ngạo mạn hơn, nghe như một mệnh lệnh. “Hãy trao vật đó cho ta ngay lập tức, trước khi Bóng Tối thổi bay ngươi khỏi thế giới này”

Lũ trẻ cảm thấy Thuyền Trưởng Toms nhẹ nhàng nhưng hối hả kéo chúng lại sát bức tường, vào một góc gần như tách hẳn khỏi chỗ hai hình dáng đang đối mặt nhau trên kè đá nọ. Căng thẳng, chúng vội chuyển chỗ theo ông.

Từ cái khối đen của Phù Thủy Xanh phát ra một âm thanh dựng tóc gáy: một tiếng rên trầm trầm kéo dài, tựa như lời than khóc, lên bổng xuống trầm thành những tiếng rên rĩ. Rồi nó ngừng lại, và sinh vật ấy bắt đầu lẩm bẩm một mình những câu rời rạc mà chúng không nghe rõ. Rồi im lặng một lát, và bất thình lình nó cất tiếng rõ ràng, “Ngươi không có được trọn vẹn quyền năng của Bóng Tối.”

“Ngay bây giờ! Ta ra lệnh cho ngươi!” Giọng tên họa sĩ trở nên the thé.

“Ngươi không có được trọn vẹn quyền năng của Bóng Tối,” Phù Thủy Xanh nhắc lại, với vẻ tự tin tăng lên đáng kinh ngạc. “Khi Bóng Tối trỗi dậy, nó không chỉ là một người, mà là một bóng đen khủng khiếp bao trùm cả bầu trời và mặt đất. Ta đã nhìn thấy nó, mẹ ta đã chỉ cho ta thấy. Nhưng ngươi chỉ có một mình. Ngươi được Bóng Tối cử đến đây chỉ với một nhiệm vụ nhỏ nhoi, và ngươi đang mạo hiểm để có thể trở thành Chúa Tể vĩ đại, một trong những kẻ đứng đầu. Ngươi ngỡ rằng khi ghép hai phần lại với nhau để tạo thành Pháp Vật trọn vẹn, ngươi có thể trở thành vĩ đại. Nhưng ngươi chưa trở nên vĩ đại đâu, và ngươi không được phép ra lệnh cho ta!”

Thuyền Trưởng Toms khẽ nói, “Nữ Thần Tethys đã thấy được điều mà chúng ta không nhìn thấy.”

“Ta có mọi quyền năng cần thiết!” tên hoạ sĩ hét lớn. “Ngay bây giờ, Phù Thủy Xanh, ngay bây giờ! Hãy làm theo lệnh của Bóng Tối!”

Phù Thủy Xanh bắt đầu phát ra một âm thanh khác, một tiếng ầm ầm đáng sợ đến nỗi bọn trẻ co rúm lại sát vào bức tường. Nó nghe nửa như tiếng gầm gừ giận dữ của một con chó và tiếng gù gù thích thú của một con mèo, và nó đang nói, Hãy coi chừng, hãy coi chừng...

Tên họa sĩ điên cuồng gào lên,“Với lời thần chú của Mana, lời thần chú của Reck và lời thần chú của Lir!” và nhờ vào quầng sáng lờ mờ cuối cùng, chúng nhìn thấy hắn lại giơ bức tranh cùng với những lời thần chú tỏa sáng vẽ trên đó lên quá đầu và đối mặt với cái khối đen của Phù Thủy Xanh. Nhưng hắn không làm gì được. Tiếng ầm ầm phát ra từ Phù Thủy Xanh chuyển thành một tiếng gầm thét, sự nổi loạn và nỗi sợ hãi bóp nghẹt không gian, và Jane thấy trong đầu mình vang vọng mãi tiếng kêu Để ta yên! Để ta yên! Để ta yên! mà không bao giờ biết rằng có phải tiếng kêu ấy đã được thét to lên hay không.

Chúng không còn biết đến cái gì khác nữa ngoài một cuộn xoáy khổng lồ. Những tiếng gào thịnh nộ vang lên trong tai chúng, cùng với tiếng sóng vỗ ầm ầm vào đá. Và bất thình lình một ánh sáng xanh chiếu rọi khắp nơi, khi trong một khoảnh khắc kinh hoàng, Phù Thủy Xanh, với tất cả những pháp lực hoang sơ trong nó, hiện ra to lớn trên bầu trời, mọi chi tiết sống đều rõ ràng dưới một ánh sáng khủng khiếp đến nỗi sau này bọn trẻ thậm chí còn không dám nhắc lại với nhau. Thét lên một tiếng, tên họa sĩ bay người về phía sau, rồi ngã vật xuống đất. Và Phù Thủy Xanh, một tiếng gầm giận dữ phát ra từ cái miệng khổng lồ, xòe rộng những cánh tay đáng sợ ra như để nhấn chìm toàn bộ ngôi làng... rồi biến mất. Nó không chìm lại xuống biển. Nó không biến đi như một quả bóng bay bị nổ. Nó mờ đi, như một làn khói, tan dần vào hư vô. Nhưng chúng không thấy nỗi sợ hãi giảm đi chút nào, mà càng thấy căng thẳng hơn như thể đang có một cơn bão bị kìm nén trong không trung.

Barney thì thào, “Nó đã biến đi chưa ạ?”

“Chưa đâu.” Thuyền Trưởng Toms nghiêm nghị nói. “Nó đang xuyên qua khắp làng. Nó đang ở với chúng ta, ở quanh chúng ta. Nó đang rất giận dữ và ở khắp mọi nơi, và có một mối nguy hiểm lớn đang rình rập chúng ta. Ta phải đưa các cháu về nhà ngay. Merry đã có lý do khi chọn hai căn nhà đó... chúng cũng được Ánh Sáng bảo vệ, và an toàn không kém gì Ngôi nhà Xám.”

Barney đang ngắm nhìn cái thân hình bất động trên cầu cảng. Nó sợ sệt hỏi, “Hắn chết rồi ạ?”

“Hắn không thể chết được.” Thuyền Trưởng Toms khẽ nói. Ông nhìn xuống tên họa sĩ. Gã đàn ông đang nằm ngửa, thở đều đặn, mớ tóc dài xoã tung như một vũng nước đen quanh đầu. Mắt hắn nhắm nghiền, nhưng không thấy có dấu hiệu thương tích gì. Nom hắn như đang ngủ vậy.

Từ con đường dẫn xuống bến cảng, mấy ông cháu nghe thấy tiếng động cơ ôtô đang tiến lại gần, vòng qua khúc quanh. Simon bước ra để vẫy chiếc ôtô lại, nhưng chẳng cần phải làm thế. Khi ánh đèn ôtô rọi về chỗ họ đang đứng trên cầu cảng, chiếc xe liền lập tức giảm tốc độ, phanh rít lên ken két, và đỗ lại. Từ đằng sau hai ngọn đèn pha sáng rực, một giọng Mỹ vang lên, “Này! Có chuyện gì thế?”

“Là hai bác Stanton đấy!” Bọn trẻ ào đến bên cửa xe, và hai bóng người bối rối bước ra. Thuyền Trưởng Toms vội quay lại, giọng ông vang lên rõ ràng và quyết đoán.

“Xin chào... hai người đến đúng lúc quá. Ông cháu chúng tôi đang trên đường về nhà thì thấy anh bạn này nằm đây... hình như là bị ôtô tông phải. Tôi đoán chắc là chúng gây tai nạn rồi bỏ chạy.”

Ông Bill Stanton quỳ xuống bên cạnh gã họa sĩ đang nằm sõng soài và sờ tìm mạch của hắn, vạch một mí mắt lên; nhẹ nhàng nắn nắn tay chân của hắn “Anh ta còn sống... không thấy máu... không bị gãy xương chỗ nào... có khi là bị nhồi máu cơ tim chứ không phải là bị xe đâm. Chúng ta làm gì bây giờ? Ở đây có xe cứu thương không?”

Thuyền Trưởng Toms lắc đầu. “Ở Trewissick không có xe cứu thương, chúng tôi không giỏi cấp cứu cho lắm. Chỉ có một cảnh sát, với một chiếc xe máy thôi... Ông biết không, ông Stanton, tốt nhất là chúng ta nên đặt anh ta lên xe của ông, và ông lái xe đưa anh ta tới bệnh viện ở St Austell. Nếu đợi lôi được ngài cảnh sát Tregear tới đây thì anh chàng khốn khổ này chết mất.”

“Ông ấy nói đúng đấy,” Fran Stanton bảo, giọng nói dịu dàng của bà đầy lo lắng. “Mình làm như vậy thôi, Bill.”

“Tôi thấy thế cũng được.” Ông Stanton đưa mắt nhìn quanh cầu cảng tìm kiếm rất nhanh. “Chúng ta phải nâng anh ta lên thật cẩn thận... không biết... a!” Ông vỗ Simon đang đứng gần mình nhất. “Có thấy đống ván ở đằng kia không? Hai cháu đem một tấm lại đây, nhanh lên.”

Tất cả loay hoay nhấc tên họa sĩ đặt lên tấm ván hẹp; rồi vừa từ từ nâng nó lên vừa nghiêng đi, thận trọng xoay chuyển cho đến khi đặt được hắn vào ghế sau xe.

“Cài dây an toàn quanh người anh ta đi, Frannie,” ông Stanton nói, trèo lại lên ghế tài xế.

“Chắc anh ta sẽ không sao đâu... thuyền trưởng, ông có thể gọi ngài cảnh sát bảo ông ấy đi theo chúng tôi được không ạ? Tôi không muốn người ta tưởng là chúng tôi đã tông phải anh ta.”

“Được chứ, tất nhiên rồi.”

Bà Fran Stanton dừng lại bên cánh cửa xe vẫn còn mở. “Will đâu rồi?”

Ông chồng bà rời tay ra khỏi chiếc chìa khóa. “Đúng thế, đã muộn rồi. Nó với ông Merry không thể vẫn còn đi dạo được. Nó đâu rồi hả các cháu?”

Bọn trẻ nhìn ông, không biết nói sao.

Vẻ vui tươi biến mất khỏi khuôn mặt tròn trịa dễ mến của Bill Stanton, thay vào đó là sự nghi ngờ và lo ngại. “Này, thế này nghĩa là sao? Có chuyện gì thế? Will đâu?”

Thuyền Trưởng Toms hắng giọng. “Nó..” ông cất tiếng.

“Không có gì phải lo đâu, Bác Bill,” Will nói sau lưng họ. “Cháu đây.”