← Quay lại trang sách

CHƯƠNG MƯỜI MỘT

Dưới bến cảng, cùng với Will và Thuyền Trưởng Toms, hai dáng người tối sẫm đội mũ trùm đứng hai bên, Merriman giơ cao hai tay lên trong một cử chỉ nửa như cầu xin, nửa như ra lệnh, rồi bằng giọng trầm vang ông kêu lớn vào trong bóng tối đang bao trùm khắp Trewissick những lời thần chú của Mana, lời thần chú của Reck và lời thần chú của Lir.

Từ khắp mọi phía, cơn thịnh nộ kéo tới thốc vào họ như sóng biển, như cuồng phong với một sức mạnh vô hình.

“Không!” Phù Thủy Xanh thét lớn, khàn đặc vì giận dữ. “Không! Hãy để ta yên!”

“Hãy hiện hình, hỡi Phù Thủy Xanh!” Merriman gọi. “Những lời thần chú ra lệnh cho ngươi phải hiện hình.”.

“Lời thần chú chỉ có thể bắt ta hiện hình một lần mà thôi.” giọng nói gầm lên. “Và ta đã hiện hình từ biển lên, chúng đã ra lệnh cho ta và ta đã tới. Không thể ra lệnh cho ta nữa, không thể nữa!”

“Hãy hiện hình, hỡi Phù Thủy Xanh!” giọng nói rõ ràng của Will vang vọng xuyên qua bóng tối như một tia sáng. “Nữ Thần Trắng ra lệnh cho ngươi phải nghe chúng ta. Tethys đã cho phép chúng ta gọi ngươi tới, trước khi ngươi rút vào đáy nước sâu.”

Sự giận dữ bao vây họ như sóng thủy triều. Sau lưng họ, biển gầm lên ào ào, dưới chân họ mặt đất đang rung lên. Nhưng rồi, mặc dù họ không nhìn thấy nó, sự hiện diện của Phù Thủy Xanh bỗng tràn ngập khắp không gian quanh họ, quằn quại, tức tối.

Merriman nói, “Bí mật ấy không phải là của ngươi, Phù Thủy Xanh. Ngươi biết rằng ngươi không nên giữ nó.”

“Ta đã tìm thấy nó. Ta tìm thấy nó dưới biển.”

“Nó đã không ở dưới biển nếu không vì một trận chiến giữa Ánh Sáng và Bóng Tối. Nó đã rơi xuống đó, và thất lạc.”

“Ta tìm thấy nó dưới biển, trong lãnh địa của mẹ ta."

“Thôi nào, người bạn của ta” Thuyền Trưởng Toms dịu dàng nói bằng chất giọng Cornwall sang sảng của mình. “Ngươi biết nó không thuộc về biển khơi, mà là một phần của một Pháp Vật.”.

Phù Thủy Xanh đáp, “Ta không có người bạn nào cả. Chuyện xảy ra giữa Ánh Sáng và Bóng Tối không can hệ gì tới ta.”

“A” Merriman nói. “Ngươi sẽ thấy rằng điều đó sẽ có can hệ đấy, nếu Bóng Tối nắm được trọn vẹn Pháp Vật này. Chúng đã có một nửa của nó, nửa kia chúng đang tìm cách giành lại từ tay ngươi. Nếu chúng có được nó và có được quyền năng của toàn bộ Pháp Vật, thế giới loài người sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm.”

Giọng nói xung quanh họ lầm bầm,“Loài người không liên quan gì tới...”.

“Loài người không liên quan gì tới ta, ngươi định nói thế phải không?” giọng Will cắt ngang, nhẹ nhàng nhưng rõ ràng trong màn đêm. “Ngươi tin là như vậy sao, hỡi Phù Thủy Xanh? Loài người liên quan rất nhiều đến ngươi. Nếu không có họ, ngươi sẽ không hiện hữu. Mỗi năm họ lại tạo nên ngươi. Mỗi năm, họ lại ném ngươi xuống biển. Nếu không có con người, Phù Thủy Xanh sẽ không bao giờ có mặt trên đời.”

“Chúng không tạo ra ta.” Giọng nói âm vang nghe thật cay đắng. “Chúng chỉ phục vụ cho bản thân mình, cho những nhu cầu của riêng chúng mà thôi. Chúng kết nên ta theo hình thù một sinh vật, nhưng chúng chỉ coi ta là một vật tế, không hơn không kém, cũng như trong thời xưa là một con gà trống, một con cừu, hay một con người vậy. Ta chỉ là một vật tế, hỡi các Cổ Nhân kia, không hơn. Nếu chúng nghĩ ta có sự sống trong mình thì chúng cũng sẽ giết ta như đã giết gà trống, cừu và người để đem lên hiến tế. Thay vào đó chúng kết nên ta, một hình người, từ cành lá. Chỉ là một trò chơi, một vật thay thế. Ta chỉ có được sự sống thật sự nhờ vào Nữ Thần Trắng, sự sống đủ để đưa ta xuống đáy nước sâu. Và cũng đã có một sự sống khác được đánh thức bên trong ta, bởi vì ta đã được gọi từ đáy biển lên đất liền, bởi,” giọng nói trở nên tư lự hơn, thoáng một chút xảo quyệt, “bởi Bóng Tối.”

“Hãy xua đuổi điều đó ra khỏi đầu óc ngươi ngay,” Merriman lập tức nói. “Không có kẻ nào lại chỉ biết đến bản thân mình hơn là phe Bóng Tối. Hẳn Tethys đã cho ngươi biết như vậy.”

“Chỉ biết đến bản thân!” Sự cay đắng lại về trong giọng nói, càng sâu sắc hơn. “Tất cả các ngươi đều chỉ biết bản thân mình mà thôi, Ánh Sáng, Bóng Tối, con người... Không có nơi nào dành cho Pháp Thuật Hoang Sơ ngoại trừ lãnh địa của riêng nó... không ai quan tâm... không ai quan tâm...”

Bất chấp cố gắng của họ, ba Cổ Nhân vẫn phải lảo đảo lùi lại khi sức mạnh của cơn thịnh nộ đột ngột dâng lên, và nỗi giận dữ của Phù Thủy Xanh nổi lên xung quanh họ như nhịp đập thình thịch của một con tim khổng lồ.

Loạng choạng, Merriman cố đứng thẳng lên, kéo chiếc áo choàng dài lại quanh mình, chiếc mũ trùm rơi xuống để lộ mái tóc bạc bù xù lấp lánh dưới ánh đèn. “Không có ai tỏ lòng quan tâm tới người sao, Phù Thủy Xanh? Không một ai sao?”

“Không ai cả!” Giọng nói khủng khiếp vang khắp ngôi làng, quanh dãy đồi, vang qua cả vùng đồng hoang phía sau, tựa như những tiếng sấm ở phía xa, nó vọng lại, vang rền. “Không một sinh vật nào! Không kẻ nào cả! Không... có... một... ai...” Sự dữ dội biến mất, tiếng sấm rền giảm đi. Suốt một hồi lâu họ lắng nghe tiếng biển động vỗ ầm ầm vào vách đá, nơi những con sóng bị chặn lại vỡ tan. Rồi Phù Thủy Xanh thì thầm, “Không ai cả ngoại trừ một người. Không ai cả ngoại trừ đứa trẻ đó.”

“Đứa trẻ đó ấy à?” Will buột miệng kêu lên. Trong câu hỏi của cậu có một thoáng ngờ ngợ ngây ngô, mới đầu cậu đã ngỡ Phù Thủy Xanh định nói đến cậu.

Merriman không để ý đến cậu và khẽ nói, “Đứa trẻ đã ước cho ngươi một điều tốt lành.”

“Con bé đã có mặt trên mũi đất trong buổi lễ,” Phù Thủy Xanh nói. “Và nó đã được nghe kể về tục lệ cổ, rằng bất cứ ai chạm vào Phù Thủy Xanh trước khi nó bị ném xuống vực và ước một điều, thì điều ước đó sẽ trở thành hiện thực. Tức là nó có thể ước bất kỳ điều gì nó muốn.” Lần đầu tiên giọng nói trở nên ấm áp hơn. “Nó đã có thể ước bất kỳ điều gì, các Cổ Nhân ạ, thậm chí có thể ước cho cái phần của Pháp Vật đã bị mất trở về với các ngươi. Thế nhưng khi nó chạm vào ta, nó lại nhìn ta như thể ta là một con người, và nó nói, ‘Tôi ước gì người được hạnh phúc.”’

Tiếng sấm khe khẽ tắt hẳn; khắp bến cảng im lìm, tràn đầy ký ức ấy đến độ như sắp vỡ.

“Tôi ước gì người được hạnh phúc.” Phù Thủy Xanh khe khẽ nói.

“Vậy là bạn ấy...” Will cất tiếng, rồi lại im, khi bàn tay Merriman chạm vào cánh tay cậu. Không gian xung quanh họ đang sáng lên, nhẹ nhàng, êm ả; trong đêm nay Trewissick sẽ phản chiếu lại mọi tâm trạng của Phù Thủy Xanh như một thấu kính hội tụ. Giọng nói âm vang đó đang khẽ thì thầm với chính mình, và Will thấy dường như mặt đất và biển cả mỗi lúc càng trở nên dịu dàng hơn.

Trong màn đêm xuân lờ mờ sáng, một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên, “Con bé ấy cũng chỉ biết đến bản thân mình thôi, chẳng khác gì những kẻ khác.”

Im lặng như tờ. Rồi từ bóng tối phía sau kè đá, tên họa sĩ bước ra, gã đàn ông thuộc thế lực Bóng Tối. Hắn đứng trong quầng sáng vàng của một ngọn đèn đường, đối mặt với họ, một bóng đen thấp mập.

“Chỉ biết đến bản thân mình,” hắn nói với không khí. “Chỉ biết đến bản thân mình.” Rồi quay sang Merriman hắn nói, “Chính ta mới điều khiển được nó, chứ không phải là ngươi. Những lời thần chú đã gọi nó từ dưới biển lên là của ta. Chỉ có ta mới ra lệnh được cho nó, chứ không phải là các ngươi, các Cổ Nhân ạ.”

Will cảm thấy một tiếng rền trầm quanh họ, và thấy ánh sáng khẽ run rẩy một cách yếu ớt.

Merriman nói, “Đây không phải là thứ để ra lệnh, mà phải dùng đến sự dịu dàng. Những lời thần chú đã gọi nó từ biển lên giờ không còn tác dụng gì nữa.”

Gã họa sĩ cất tiếng cười khinh bỉ. Hắn quay ngoắt lại theo hình bán nguyệt, hai tay dang rộng. “Phù Thủy Xanh!” hắn kêu lớn. “Ta đã quay lại để đòi điều bí mật ấy. Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, trước khi cơn thịnh nộ của Bóng Tối giáng xuống đầu ngươi!”

Tiếng rền dâng cao lên thành một tiếng gầm gừ vang dội, như một tràng sấm sét, rồi lại biến mất.

“Hãy cẩn thận,” Thuyền Trưởng Toms nói khẽ. “Hãy hết sức cẩn thận.”

Nhưng mệnh lệnh của gã đàn ông thuộc phe Bóng Tối giờ như băng giá; đó là cái giọng ngạo mạn, độc đoán lạnh lùng mà trong hàng bao nhiêu thế kỷ qua đã khiến con người phải quỳ mọp xuống quy phục một cách đớn hèn.

“Phù Thủy Xanh!” gã đàn ông thét vào màn đêm. “Hãy trao bí mật của ngươi cho Bóng Tối! Hãy tuân lệnh ta! Bóng Tối đã kéo tới, và đây là lần cuối cùng, hỡi Phù Thủy Xanh! Thời khắc đã điểm!”

Will siết chặt nắm đấm đến nỗi móng tay bấm vào lòng bàn tay cậu; ngay cả một Cổ Nhân cũng có thể cảm nhận được sức mạnh trong một mệnh lệnh như thế đang ăn sâu vào trí óc ra sao. Cậu nín thở quan sát, không ngừng tự hỏi, không biết sự thách thức như thế sẽ khiến Pháp Thuật Hoang Sơ, một quyền năng không thuộc về Ánh Sáng, Bóng Tối, cũng như con người, phản ứng ra sao.

Sự hung tợn trong ý chí của tên sứ giả Bóng Tối tràn ngập bầu không khí xung quanh họ, khiến đầu óc họ quay cuồng bối rối... và rồi, từ từ, kín đáo, tất cả bắt đầu thay đổi. Sức mạnh tràn ngập không gian ấy bỗng chùn lại, kín đáo biến trở lại thành tấm lưới bùa phép từng thống trị phần nhỏ bé này của thế gian kể từ khi Phù Thủy Xanh đánh ngã tên họa sĩ. Pháp Thuật Hoang Sơ đang chống lại mọi thách thức, bất khả chiến bại chẳng khác nào con Lợn Lòi Trwyth (Một con lợn lòi trong chuyện thần thoại xứ Wales, có răng nanh đầy nọc độc đã giết chết nhiều anh hùng của Vua Arthur.) Will hít một hơi thật sâu; cậu đã bắt đầu đoán được chuyện gì sắp xảy ra.

Đứng một mình trên cầu cảng, tên họa sĩ quay ngoắt lại, loạng choạng quờ vào không khí như thể đang tìm kiếm một thứ mà hắn không trông thấy. Từ trong bóng tối, cao tít bên trên ngôi làng, một giọng trong trẻo kỳ dị kêu lên những câu giống như ban nãy:

Thời khắc đã điểm, nhưng người chưa tới.

Thời khắc đã điểm, nhưng người chưa tới.

Thời khắc đã điểm, nhưng người chưa tới.

Và trong sự im lặng theo sau những lời vang vọng ấy, một tiếng thì thầm nổi lên, tiếng râm ran của vô số giọng nói, thì thào, kêu gọi: Roger Toms! Roger Toms! Những bóng đen tràn vào bến cảng, từ khắp mọi phía, mọi linh hồn và bóng ma trong đêm ma quái duy nhất đó: tất cả dân làng Trewissick trong quá khứ, từ mọi thế kỷ mà ngôi làng nhỏ bên biển đã trải qua, giờ đều tụ họp về đây tại một điểm đen thời gian. Roger Toms! Roger Toms! họ gọi, mới đầu còn khe khẽ, rồi dần dần to hơn, to hơn. Đó vừa là một tiếng gọi vừa là một lời kết tội và phán xử, và nó rì rầm vang lên không ngừng khắp bến cảng và trên mặt biển.

Lặng lẽ, kín đáo, ba Cổ Nhân kéo mũ lên trùm kín đầu và cùng nhau bước đến một bên bến cảng, dưới bóng bức tường, và ẩn mình tại đó.

Đứng chơ vơ ở giữa cầu cảng ngoài kia, tên họa sĩ của phe Bóng Tối chậm chạp quay một vòng, không tin nổi vào tai, vào mắt mình nữa khi hắn nhìn và lắng nghe quá khứ đổ dồn lên hắn, tưởng hắn chính là nỗi nhục đời đời của họ. Bằng một nỗ lực vô cùng, hắn vung hai tay lên, yếu ớt khua vào không khí.

Nhưng hắn không thể xua đi nổi cơn thịnh nộ phi lý mà Pháp Thuật Hoang Sơ đã giáng lên ngôi làng, để bắt kẻ tấn công nó phải chịu trận. “Roger Toms! Roger Toms!” những giọng nói thét lên giận dữ, mạnh mẽ hơn, gay gắt hơn.

Tên họa sĩ thét vào màn đêm,“Tôi không phải là ông ta! Các người nhầm rồi!”

“Roger Toms!” một tiếng kêu đắc thắng vang lên.

“Không! Không!”

Giờ họ đã vây lấy hắn, kêu la, gầm thét, chỉ trỏ, cũng như những người dân làng ở hiện tại đã vây quanh, hò la và xô đẩy Phù Thủy Xanh khi nó vừa được kết xong để đem ném xuống vách đá.

Và từ trong bóng đêm, bên trên những mái nhà của làng Trewissick, từ vùng đồng hoang tối thẫm trong đất liền, con tàu ma của Cornwall lại lướt tới, con tàu chỉ có một cột buồm dựng thẳng, kéo theo sau một chiếc xuồng nhỏ, con tàu từng hiện ra trên mặt biển lúc nửa đêm giữa những bóng ma. Nó lặng lẽ lướt qua bên trên những ngôi nhà, những con đường và rìa kè đá, và lần này nó không trống trơn nữa, mà có chở một người đứng ở chỗ bánh lái. Người đàn ông bị chết đuối, ướt sũng và chăm chú, mà Jane đã thấy đi từ dưới biển lên, đang đứng cao bên trên boong tàu, tay cầm bánh lái điều khiển con tàu ma đen sì của ông ta, không hề liếc nhìn sang phải hay sang trái. Và với một tiếng thét mừng rỡ, đám đông những bóng ma tràn lên tàu, kéo theo tên họa sĩ đang giãy giụa.

"Roger Toms! Roger Toms!"

“Không!”

Những cánh buồm ma phồng lên nhờ một ngọn gió mà không người sống nào cảm thấy nổi, và con tàu lướt đi, lướt ra biển, lướt về phía màn đêm, và trên cầu cảng Trewissick chỉ còn lại ba Cổ Nhân.

*

Mới đầu Jane ngủ rất say, nhưng đến nửa chừng thì những giấc mơ bắt đầu xuyên qua màn đêm, len lỏi vào giấc ngủ của em. Em nhìn thấy tên họa sĩ đang ngồi vẽ; em lại nhìn thấy những hình ảnh đáng sợ mà em đã trông thấy từ cửa sổ phòng mình trong đêm đó. Em mơ thấy Roger Toms và những người buôn lậu, với con tàu mang tên Xổ Số đang chạy trốn khỏi đám lính Hải Quan và những tiếng súng nổ vang giữa hai bên, và trong giấc mơ của em tàu Xổ Số biến thành con tàu ma đen sì nọ, con tàu đã vút lên khỏi biển và lướt ngang qua mặt đất một cách không thể tưởng tượng nổi.

Em nghĩ rằng trong lúc trở mình trong giấc ngủ, em đã nghe thấy những giọng nói kêu lên Roger Toms! Roger Toms! Và rồi khi chúng dần biến đi, thì Phù Thủy Xanh xuất hiện trong giấc mơ của em. Em không thể nhìn rõ nó như em đã thấy trong giấc mơ lần trước, lần này nó rất mông lung, chỉ là một giọng nói bị nhấn chìm trong màn đêm. Nó đang rất buồn. Tội nghiệp, Jane nghĩ thầm, lúc nào nó cũng buồn bã như vậy.

Em hỏi, “Phù Thủy Xanh, những cảnh kinh khủng kia là gì vậy?”.

“Đó là Pháp Thuật Hoang Sơ” Phù Thủy Xanh rầu rầu đáp trong giấc mơ của em. “Nó bao vây trí óc của con người bằng cách đó, gọi tới tất cả những nỗi kinh hoàng mà họ, hoặc tổ tiên cha ông họ đã từng trải qua. Tất cả những bóng ma của Cornwall, những gì mà con người ở đây vẫn luôn khiếp sợ, chúng là như vậy đấy.”

“Nhưng tại sao lại là đêm nay?” Jane nói.

Phù Thủy Xanh thở dài, một tiếng thở dài nghe như giông tố trên biển. “Bởi vì ta đang tức giận. Ta chưa bao giờ nổi giận, nhưng kẻ thuộc phe Bóng Tối kia đã khiến ta giận dữ. Và khi cơn thịnh nộ của những kẻ thuộc về Pháp Thuật Hoang Sơ nổ ra thì đó là một điều không lấy gì làm tốt đẹp. Ngôi làng đã phải chịu đựng nó, ngôi làng đã bị ma ám...”

“Nhưng giờ thì tất cả đã kết thúc chưa?”

“Giờ thì tất cả đã qua rồi.” Phù Thủy Xanh lại thở dài. “Pháp Thuật Hoang Sơ đã mang kẻ thuộc phe Bóng Tối đi. Hắn là tên sứ giả của Bóng Tối. Hắn chỉ có một mình, định tìm cách đánh lừa các chủ nhân của mình, Vậy là chúng đã không bảo vệ hắn, và vậy là Pháp Thuật Hoang Sơ đã đưa hắn tới vùng Ngoại Thời Gian, nơi hắn không bao giờ có thể trở về được…”

Jane kêu lên, “Nhưng hắn có chiếc chén Thánh! Còn chiếc chén Thánh thì sao?”

“Ta không biết chén Thánh nào cả.” Phù Thủy Xanh dửng dưng đáp. “Chén Thánh là cái gì?”

“Không quan trọng” Jane cố gắng đáp. “Cuối cùng thì hắn có lấy được bí mật của người không? Người có trao nó cho hắn không?”

“Nó là của ta” Phù Thủy Xanh nói ngay. “Ta đã tìm thấy nó. Và giờ thì không ai cho phép ta giữ nó cả.”

“Người có trao nó cho phe Bóng Tối không?”

“Không.”

“Tạ ơn trời đất,” Jane nói. “Nó thật sự rất quan trọng, Phù Thủy Xanh ạ. Đối với phe Ánh Sáng, đối với tất cả mọi người. Đối với những người đã tạo nên người, với hai anh em của tôi và tôi, với tất cả chúng ta.”

Phù Thủy Xanh nói, “Với người ư?” Giọng nói u sầu âm vang của nó vọng lại xung quanh em như tiếng sóng ầm ầm trong một cái hang. “Bí mật của ta quan trọng đối với ngươi ư?”

“Tất nhiên rồi.”

“Thế thì đây,” giọng nói âm vang ấy bảo. “Cầm lấy nó đi.”

Sau này Jane không thể nhớ nổi lúc đó trong giấc mơ em đang làm gì: đứng hay ngồi hay nằm, trong nhà hay ngoài trời, giữa ban ngày hay trong đêm tối, dưới biển khơi hay trên núi đá. Em chỉ nhớ được cảm giác sung sướng kinh ngạc trào dâng trong mình. “Phù Thủy Xanh! Người sẽ trao bí mật của mình cho tôi ư?”

“Đây,” giọng nói lại bảo, và trong tay Jane hiện lên cái hộp chì nhỏ méo mó đã rơi xuống biển vào phút cuối của cuộc hành trình giành chén Thánh... cái hộp chì chứa đựng trong nó bản viết cổ duy nhất có thể làm sáng tỏ bí mật của chiếc chén.

“Hãy cầm lấy nó,” Phù Thủy Xanh nói. “Ngươi đã ước một điều cho ta, chứ không cho bản thân mình. Chưa từng có ai làm thế bao giờ. Để đổi lại, ta trao cho ngươi bí mật của ta.”

“Cảm ơn người,” Jane thì thầm nói. Xung quanh em tối đen; dường như trên toàn thế giới không có gì khác ngoài bản thân em, đứng đó trong hư vô, cùng với giọng nói kỳ quái của sinh vật kỳ lạ hoang dại này, một sinh vật của biển cả nhưng lại được kết bằng những cành lá của mặt đất. “Xin cảm ơn người, Phù Thủy Xanh. Tôi sẽ tìm cho người một bí mật khác hay hơn để thay thế.” Một hình ảnh bỗng loé lên trong đầu em. “Tôi sẽ đặt nó vào cùng chỗ nơi người đã tìm thấy vật này.”

“Đã quá muộn,” giọng nói âm vang buồn bã nói. “Đã quá muộn rồi...” Nó ầm ầm vang vọng lại và nhỏ dần đi. “Giờ ta phải đến với mẹ ta, ở dưới đáy nước sâu.” Những tiếng vọng biến mất vào bóng tối, chỉ còn vương vấn lại một lời thì thầm cuối cùng. “Quá muộn rồi... quá muộn rồi...”

“Phù Thủy Xanh!” Jane đau khổ kêu lên. “Hãy quay lại đi! Quay lại đi!” Em mò mẫm lao vào bóng tối, bất lực vươn tay ra quờ quạng. “Quay lại đi!”

Đúng lúc đó thì giấc mơ tan biến, và em thức dậy.

Em thức dậy trong căn phòng nhỏ sơn màu trắng sáng rực ánh mặt trời, vui tươi như chính những tấm rèm cửa vàng rực rỡ trên cửa sổ, và tấm chăn vàng kéo lên ngang cằm em trên giường. Những tấm rèm khẽ đu đưa trong làn gió nhẹ thổi vào qua ô cửa mà đêm qua em đã để hé mở. Và trong bàn tay nắm chặt của Jane là một cái hộp chì nhỏ méo mó, loáng thoáng những vệt xanh, tựa như một hòn đá đã nằm dưới biển quá lâu.