← Quay lại trang sách

Chương 4

Mở mắt ra đã là hơn chín giờ sáng. Chiếc quạt điện bật từ đêm qua đang mang tới làn gió nặng nề và ẩm ướt.

Anh vươn vai đứng dậy, rời khỏi chiếc giường gỗ đặt trên chiếu tatami. Phòng ngủ của anh là một không gian rộng 6 chiếu, ngoài giường ra, trong phòng chỉ còn đặt một chiếc ti vi.

Khi anh mở cánh cửa trượt, con cún Stella cho tới lúc ấy hãy còn nằm ngủ phơi bụng liền lồm cồm đứng dậy. Anh cất tiếng gọi, nó liền vẫy đuôi và chạy tới bên anh.

Bữa sáng của anh đơn giản gồm bánh mì nướng, trứng luộc và cà phê. Sau khi cho Stella ăn, anh dẫn nó ra ngoài đi dạo. Mặt đường bê tông đã sớm nóng hầm hập. Dù anh đặc biệt chọn con đường râm mát để Stella đỡ vất, nhưng lưỡi nó vẫn cứ thè dài ra, chẳng mấy chốc đã muốn về nhà. Buổi đi dạo ngày hôm nay cũng chỉ được chừng hai mươi phút.

Anh vào phòng làm việc, ngồi xuống chiếc ghế mọi khi. Stella thì nằm bò ra trên nền nhà.

Trên bàn làm việc là chiếc hộp nhạc mà Mutsuki gửi nhờ anh sửa. Hagane nhìn ngắm nó một lúc, rồi bọc nó vào khăn vải và đặt vào kệ sau lưng.

Thay vào chỗ đó, anh đặt một chiếc hộp nhạc trục quay cũ lên. Vỏ hộp đầy những vết xước, dưới đáy còn có chỗ bị nứt. Mở nắp hộp, anh thấy những chiếc răng lược mảnh như sợi tóc. Anh vặn dây cót, bấm nút bật. Bản nhạc được phát ra là bản Người cắt tóc thành Seville: Khúc dạo đầu của Rossini.

Hagane nhắm mắt, chăm chú lắng nghe tiếng nhạc. Âm thanh trong trẻo và tinh tế, nhưng âm hưởng tổng thể của nó quá tệ. Quãng nhạc bị trật đôi chỗ.

“Ca này khó sửa đây.”

Vẫn nhắm mắt, Hagane lầm bầm.

Chuông cửa reo. Stella nhảy dựng lên, sủa vang nhà.

Anh vuốt ve cổ cho nó trấn tĩnh lại, rồi nhấc ống nghe điện thoại nối với ngoài cửa.

“Tôi đây.”

“Chào anh, tôi là Iimura đây ạ.”

Giọng một cô gái.

“Tôi nghe nói là hộp nhạc đã được sửa xong.”

“Cô ấy không nói với tôi là cô sẽ tới tận nơi để lấy về. Chúng tôi đã thống nhất là hôm nay nhân viên phía bên cô ấy sẽ tới nhận hộp nhạc rồi.”

“Tôi muốn gặp anh để hỏi rõ xem rốt cuộc nguyên nhân là gì. Tôi đến thế này có phiền anh lắm không ạ?”

Hagane không trả lời ngay.

“Anh...”

“Cô đợi một chút.”

Gác ống nghe, Hagane lấy bọc vải từ kệ xuống và đi ra phía cửa. Stella vẫy đuôi chạy theo anh.

Khi mở cửa nhà, Stella đã vội luồn ra trước. Nó phi thẳng ra phía cổng, định nhảy bổ lên người Mutsuki đang đứng phía ngoài. Mutsuki khẽ hét lên, lùi lại.

“Stella!”

Thấy chủ gọi, Stella trở về cạnh anh. Hagane đưa bọc vải qua khe cổng.

“Tôi đã sửa nó rồi.” Anh nói. “Cô hãy mang nó về đi.”

“Tôi muốn hỏi chuyện cụ thể hơn ạ.”

Mutsuki lại gần cánh cổng. Cô mặc một chiếc váy liền màu xanh dương, đội mũ trắng vành rộng. Trên tay cô là túi xách đan len trắng.

“Tại sao lại không phải là bản nhạc đó nữa ạ?”

“Tôi không biết. Tóm lại là tôi đã sửa phần bị hỏng rồi. Tôi không thể làm gì thêm được nữa.”

“Anh có thể nói rõ hơn cho tôi được không?”

Mutsuki chăm chăm nhìn Hagane.

“Nếu không thì tôi không thể chấp nhận kết quả như thế này được.”

Hagane quay đầu lại, nhìn vào nhà mình. Anh nghĩ ngợi một chút rồi nói:

“Tôi hiểu rồi. Trước tiên cô cứ nhận lấy hộp nhạc này đã.”

Trao bọc vải cho Mutsuki, Hagane dẫn Stella vào nhà, nhét ví vào túi rồi ra khỏi cổng.

Anh bước đi trên con đường phía trước nhà, bỏ lại tiếng sủa của Stella phía sau. Mutsuki bước theo anh.

“Chúng ta đang đi đâu vậy ạ?”

Hagane không trả lời. Đi thêm một chút nữa thì có một quán cà phê ở tầng một của một chung cư. Anh mở cửa quán.

Một quán cà phê với không gian mờ tối. Trong quán không có nhạc. Cạnh đó, bốn người đàn ông có vẻ là nhân viên văn phòng đang ngồi uống cà phê đá.

Anh ngồi đối diện với Mutsuki qua một chiếc bàn gỗ hơi cập kênh. Khi nhân viên quán, như thường lệ, tới bàn để họ tiện gọi đồ, anh bèn hỏi người đó rằng anh có thể bật hộp nhạc trong quán không. Cô phục vụ nói không vấn đề gì. Hagane gọi cà phê nóng, Mutsuki gọi trà đá.

Mutsuki cởi lớp vải bọc.

“Nguyên nhân của việc hỏng hóc là do sự cố định một chỗ của trục quay. Ở những chiếc hộp nhạc lâu không được bật, thì hỏng hóc này là rất thường gặp. Sửa chữa cũng đơn giản thôi. Tôi đã cuộn dây cót lại rồi, cô thử bật nó lên xem.”

Hagane vừa nói, Mutsuki bèn mở nắp hộp nhạc, rồi bật công tắc.

Khoảnh khắc tiếng nhạc vừa phát ra, mấy người nhân viên văn phòng đều nhất loạt hướng ánh mắt về phía họ. Chiếc bàn gỗ biến thành bộ cộng hưởng, tiếng nhạc từ chiếc hộp vang lên khắp quán. Cô phục vụ cũng có vẻ ngạc nhiên, cô đi về phía họ.

“Đây là cái gì vậy? Tôi không nghĩ tiếng nhạc lại lớn đến thế. Giật cả mình.”

“Xin lỗi cô. Hộp phát xong ba bài thì sẽ hết.”

Bản nhạc đầu tiên là bản nhạc mà anh đã nghe ở lâu đài của Sanae, bản Người đẹp ngủ trong rừng. Khi nó kết thúc, bản nhạc tiếp theo được bắt đầu. Mutsuki gần như chồm người lên để nhìn chuyển động của trục quay.

Phát hết ba bản, hộp nhạc rơi vào tĩnh lặng.

“Bản thứ hai là Hồ thiên nga, bản thứ ba là bản Điệu valse của những đóa hoa. Tất cả đều là nhạc của Tchaikovsky. Nhưng trong đó không có bản Cây cỏ trong vườn.”

“Chuyện đó nghĩa là thế nào ạ?”

“Không biết nữa. Sau đó tôi có tìm hiểu thêm thì biết là các ca khúc trong hộp nhạc do hãng Reuge sản xuất luôn đi theo một bộ đã định sẵn. Ba bản nhạc này cũng vậy, nếu là Chopin thì sẽ là ba bản Polonaise, Tristesse, và Pantaisie Impromptu. Và nếu là hộp nhạc có bài Cây cỏ trong vườn, thì hai bản nhạc còn lại sẽ là Trovatore của Verdi và Carmen của Bizet. Hai bản Người đẹp ngủ trong rừng và Cây cỏ trong vườn sẽ không bao giờ nằm trong cùng một hộp nhạc cả.”

“Nhưng rõ ràng tôi đã nghe thấy mà. Bố tôi đã nghe bản Cây cỏ trong vườn từ chính chiếc hộp nhạc này.”

Mutsuki nói.

“Tôi chắc chắn không nhầm đâu ạ.”

Cô nhìn chăm chăm chiếc hộp nhạc đặt trên bàn. Cô phục vụ đã mang trà đá tới, nhưng Mutsuki thậm chí không chuyển ánh nhìn.

“Hộp nhạc này được làm ra ở đâu vậy?”

Mutsuki không đáp. Hagane tiếp tục.

“Nó là hàng Thụy Sĩ.”

“Có đắt không anh?”

“Trừ thuế thì chắc khoảng 440.000 yên.”

Trước câu trả lời của Hagane, cô phục vụ lắc đầu tỏ vẻ không thể tin được rồi rời khỏi bàn.

“Có thể thay được trục quay không ạ?”

Mutsuki hỏi. Hagane lắc đầu.

“Có một loại hộp nhạc gọi là Interchangeable Oregon, loại này là loại thay trục quay được. Nhưng hộp nhạc này khác với loại đó. Phần trục quay của nó gắn liền với vỏ hộp. Nếu muốn tháo nó ra, sẽ cần tới kỹ thuật của một chuyên gia. Nhưng dù có thay được chăng nữa thì cũng không thể phát nhạc được. Răng lược của hộp nhạc không được sắp xếp đúng theo thứ tự âm Đô, Rê, Mi như đàn piano, mà các âm được sắp xếp để khớp với bản nhạc sẽ được phát. Nếu gắn trục quay khác vào, chắc chắn hộp sẽ phát một thứ nhạc sai hết âm điệu. Dù nghĩ theo cách nào thì cũng không thể tin là cô đã nghe thấy bản nhạc Cây cỏ trong vườn từ hộp nhạc này được.

“Nhưng mà đó là sự thật.”

Mutsuki đặt hai tay lên trên chiếc hộp nhạc. Đầu ngón tay cô run run.

“Tôi thực sự đã nghe thấy bản nhạc đó.”

Một giọt nước rơi xuống mặt bàn. Đó là giọt lệ rơi từ gò má Mutsuki.

Bốn người nhân viên văn phòng đưa ánh mắt về phía bàn Hagane và Mutsuki. Hagane vừa uống cà phê, vừa im lặng để mặc Mutsuki khóc.

“Tôi xin lỗi. Vốn chuyện này không có gì đáng khóc nhỉ.”

Vừa sụt sịt, Mutsuki vừa nói.

“Cảm ơn anh đã giúp tôi.”

Cô bọc hộp nhạc vào khăn vải, cúi đầu cảm tạ rồi đứng lên.

“Có chuyện này, cô có thể cho tôi biết không?”

Hagane nói.

“Sao cô lại bận tâm đến bản Cây cỏ trong vườn quá như vậy?”

“Đó là vì...”

“Nếu là chuyện khó nói thì cô không cần kể. Tôi hỏi chỉ vì tò mò thôi.”

Mutsuki ngồi lại xuống ghế.

“Lần cuối cùng tôi nhìn thấy bố là khi ông đang ngồi nghe hộp nhạc trong thư phòng. Vì ngay sau hôm đó, tôi đã đi châu Âu trong chuyến du lịch tốt nghiệp của mình. Khi về nước, vừa đặt chân xuống sân bay, tôi liền nhận tin bố bị đột quỵ. Tôi vội tới bệnh viện, nhưng không còn kịp nữa. Trong suốt chuyến du lịch, đầu óc tôi vẫn quẩn quanh câu hỏi rằng tại sao khi ấy bố lại khóc. Vì tôi chưa từng thấy bố khóc như vậy bao giờ. Vì thế, cả sau khi bố đã mất, tôi vẫn luôn luôn nghĩ về chuyện tại sao bố lại khóc. Tôi nghĩ nếu nghe bản nhạc từ hộp nhạc, chắc tôi sẽ hiểu được lý do, nhưng cuối cùng lại là một bản nhạc hoàn toàn khác. Rốt cuộc tôi vẫn chẳng hiểu chuyện gì với chuyện gì nữa.”

Mutsuki lắc lắc đầu.

Hagane im lặng nhìn cốc cà phê của mình. Chốc lát sau, anh cất tiếng:

“Thư phòng của bố cô giờ còn không?”

“Dạ?”

“Phòng có được giữ nguyên vẹn như khi ông mất không? Hay là phòng đã được dọn dẹp lại rồi?”

“Vẫn y nguyên như trước ạ. Bố tôi giữ gìn thư phòng rất cẩn thận, việc dọn dẹp vệ sinh phòng bố cũng tự làm. Cả mẹ, tôi và các anh trai tôi đều thống nhất là sẽ giữ nguyên căn phòng như khi bố còn khỏe mạnh.”

“Cô có thể cho tôi tới xem được không?”

“Thư phòng ư? Để làm gì ạ?”

“Tôi muốn tìm hiểu thử. Nhưng tôi không ép cô đâu. Dù sao tôi cũng không tự tin lắm.”

“Nếu tìm hiểu thì anh sẽ biết tại sao hộp nhạc lại phát một bản nhạc hoàn toàn khác ạ?”

“Tôi không thể nói chắc chắn như vậy.”

“Nhưng mà có thể anh sẽ biết đúng không?”

“Có thể. Dù khả năng đó là khá mong manh.”

“Tôi hiểu rồi. Khi nào thì anh tới được ạ?”

“Bất cứ khi nào. Tôi sẽ điều chỉnh cho phù hợp với thời gian thuận tiện của cô.”

“Vậy tôi sẽ gọi cho anh nhé. Anh cho tôi số đi.”

Mutsuki lấy điện thoại di động ra. Cô bấm số điện thoại mà Hagane đọc rồi lưu vào bộ nhớ của máy.

“Để tôi cho anh số của tôi nữa nhé. Anh có điện thoại di động không?”

“Tôi không có. Để tôi ghi lại.”

Anh hỏi mượn cô phục vụ một chiếc bút bi, và viết số điện thoại vào mặt sau tờ hóa đơn của cửa hàng tiện lợi mà anh vẫn kẹp trong ví.

Rời khỏi quán cà phê và đi về tới trước nhà Hagane, Mutsuki ngước mắt lên nhìn căn nhà.

“Nhà của anh có vẻ cổ nhỉ.”

“Nghe nói nó đã được xây bảy mươi năm trước.”

“Anh sống một mình ở đây à?”

“Tôi sống cùng Stella.”

“Stella ư?”

“Chú chó lúc nãy suýt nhảy bổ vào người cô ấy.”

“À, là chú chó đó à. Nó là chó cái ạ?”

“Ừ. Lúc nãy thực ra là nó muốn chào đón cô đấy. Nó quấn người nên hay làm phiền mọi người lắm.”

“Tôi muốn gặp nó một lần nữa, có được không?”

“Nó sẽ lại nhảy lên người cô đấy.”

“Không sao ạ. Vì tôi yêu chó lắm.”

Hagane mở cánh cửa nhà. Stella quẫy đuôi nhảy ra. Sau khi làm nũng Hagane như mọi khi, lần này nó tiến gần tới phía Mutsuki. Được Mutsuki vuốt ve, nó càng dính sát người vào người cô. Mutsuki thiếu chút thì ngã ra sau.

Hagane lập tức đỡ lấy cô.

“Stella, nằm xuống!”

Bị nghiêm giọng mắng, Stella nằm phục xuống mặt đất. Mutsuki rời khỏi Hagane.

“Xin lỗi anh.”

“Tôi mới cần xin lỗi chứ. Con chó này chẳng biết nhẹ nhàng là gì cả.”

“Tôi không sao ạ.”

Hagane vuốt ve mái đầu bông xù như tấm thảm lông của Stella. Đuôi Stella thõng trên mặt đất như một chiếc chổi.

“Xin lỗi em nhé. Em không có lỗi gì mà lại bị mắng.”

Xe của Mutsuki được đậu ngay gần nhà. Đó là một chiếc Peugeot 206 màu đỏ.

“Chào anh nhé. Tôi sẽ gọi cho anh.”

Nói đoạn, cô leo lên xe.

Anh nhìn theo chiếc Peugeot đang đi khỏi, ngoảnh đầu lại thì thấy Stella đang ngồi đó.

“Vào nhà đi.”

Thấy anh chỉ tay vào nhà, Stella khẽ oẳng một tiếng có vẻ bất mãn rồi mới nghe lời.

Hagane cảm nhận cảm giác từ cánh tay phải vừa đỡ lấy Mutsuki. Cảm giác tiếp xúc với cơ thể cô giờ vẫn còn lưu lại ở đó.