← Quay lại trang sách

Chương 5

Hiện trường vụ hỏa hoạn nằm cách nhà Hagane chừng mười phút đi bộ. Đó là một tòa nhà ba tầng trát vữa, nằm giữa những căn nhà nguyên căn cũ kỹ.

Ban công hộ nào cũng có đồ phơi, chúng đang bay phất phơ trong ngọn gió chiều êm dịu. Có vẻ như cuộc sống của họ rất đỗi bình yên. Chỉ trừ duy nhất một căn hộ.

Căn hộ đó là căn hộ thứ hai của tầng hai tính từ phía mặt đường quốc lộ vào.

Tường ngoài ám khói đen sì, ban công dán kín giấy xanh. Có vẻ nó vẫn chưa được sửa chữa lại. Đương nhiên không thể vào xem bên trong phòng được. Chỉ có nơi đó biến thành một khoảng không gian khác thường, tách rời hẳn khỏi cuộc sống thường nhật.

Hagane đứng trước cửa vào cửa tòa nhà, nhìn căn phòng.

Đột nhiên có gì đó chạm vào cẳng chân anh. Ngoảnh đầu lại, đã thấy Stella đang ngước lên nhìn anh. Có vẻ nó đã chán việc cứ đứng mãi một chỗ.

“Chú mày đợi chút nào.”

Hagane nói. Nhưng chính anh cũng không biết từ giờ mình sẽ phải làm gì.

Thậm chí anh cũng không biết tại sao tự nhiên mình lại muốn tới xem hiện trường. Lúc dẫn theo Stella ra ngoài đi dạo, anh vẫn chưa có ý định đó. Nhưng trong lúc bước đi, chẳng biết tự khi nào chân anh đã bước về hướng ngôi nhà này.

Một phụ nữ trung niên bước ra từ lối vào ở tầng một. Bác ta có vẻ là một cư dân của tòa chung cư này. Bác liếc nhìn Hagane với vẻ mặt nghi ngờ, nhưng ngay khi ánh mắt bác rơi xuống người Stella, biểu cảm ấy đã dãn ra thành một nụ cười.

“Chú chó này là giống Shibainu à cậu?”

“Không, nó là chó tạp chủng thôi ạ.”

“Thế à? Đực hay cái?”

“Cái ạ.”

“Nó mấy tuổi rồi cậu?”

“Chắc là 3 tuổi ạ.”

Anh không biết chính xác. Lúc anh nhận nuôi nó từ trung tâm bảo hộ động vật, nhân viên phụ trách nói với anh rằng nó khoảng 2 tuổi, nên anh chỉ biết vậy. Anh lấy ngày nhận nuôi - ngày 8 tháng Hai - làm ngày sinh nhật cho nó, nên hiện nay, theo cách tính đó, nó đã 3 tuổi.

Anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị hỏi thêm gì đó, nhưng người phụ nữ áng chừng đã thỏa mãn, bác ta vượt qua trước mặt Hagane, đi bộ về hướng nhà ga. Có vẻ như việc dẫn theo chó đã giúp anh không bị người khác nghĩ là kẻ gian.

Nhưng anh không thể cứ ở đó mãi. Hagane kéo dây buộc cổ của Stella, định rời bước.

“Cháy to quá phải không?”

Từ phía sau lưng có giọng nói bắt chuyện.

Ngoảnh lại, anh thấy một ông lão chừng 70 tuổi đang đứng đó. Ông nhỏ người, rất gầy. Ông mặc chiếc áo sơ mi vải cứng màu vàng đã phai màu và nhăn nhúm cùng với quần xám. Chân ông đi đôi sandal màu nâu.

“Căn hộ đó cháy khoảng một tháng trước. Ngọn lửa khi đó khủng khiếp lắm.”

Ông lão bắt đầu kể dù Hagane không hỏi tới. Gọng của chiếc kính viễn thị méo mó, tạo ấn tượng về một khuôn mặt kỳ cục. Chỉ riêng hàm răng ông rất trắng và đều đẹp. Có lẽ là răng giả.

“Giữa đêm thì ngọn lửa manh nha cháy, chớp mắt một cái đã có khói, rồi sau đó đám đông hỗn loạn vô cùng. Rất nhiều xe cứu hỏa chạy đến và phun nước, phun cả tới ban công nhà tôi, khiến đồ phơi bên ngoài rơi tứ tung cả. Bà lão nhà tôi giận lắm, ầm ĩ đòi bên cứu hỏa bồi thường, khiến tôi phải khuyên can mãi. Tôi bảo bà ấy rằng, người ta đã tới dập lửa giúp mà mình còn nổi giận với người ta sao được.”

Có vẻ ông lão cũng là cư dân của khu chung cư. Hagane nói.

“Hình như có người chết trong vụ cháy phải không ạ?”

“Ừ, là chị Komori. Mẹ thì mất, hai cô con gái thì đi viện. Nghe nói họ bị mắc kẹt trong làn khói. Chuyện nhà họ thật bi thảm, nhưng may là mấy đứa con được bình an.”

“Chị ấy có hai con gái à ông?”

“Ừ. Cả hai đều lầm lì, ít nói. Dù rằng khi căn hộ của chúng bị cháy thì chúng cũng kêu hét hoảng loạn lắm. Hồi chúng còn nhỏ, mỗi lần đi qua căn hộ đó, tôi vẫn thấy chúng chơi đùa hò hét vui vẻ lắm. Nhìn qua cửa kính còn thấy chúng trèo cả lên bàn học để nghịch cơ. Chắc tại chúng nhút nhát, sợ người ngoài. Người mẹ đã mất của chúng cũng như vậy. Lúc gặp chị ấy ở hành lang, chị ấy cũng lẳng lặng không chào. Dù chị ấy ăn mặc rất sặc sỡ.”

“Chỉ có ba mẹ con sống cùng nhau thôi ạ? Còn người chồng thì sao ạ?”

“Không thấy anh chồng đâu. Từ hồi họ chuyển về đây hai năm trước đã không thấy. Bà lão nhà tôi được nghe kể là họ đã ly hôn nửa năm trước khi ba mẹ con chuyển về đây. Một mình nuôi hai đứa con gái có vẻ vất vả, nhưng nghe nói chị ấy là một kiến trúc sư hàng nhất đẳng, nên chị ấy đã tự mở văn phòng và làm việc vô cùng chăm chỉ. Tôi cũng có bằng kiến trúc sư nhị đẳng. Nếu có thêm thời gian học thì tôi cũng lấy được bằng nhất đẳng rồi, nhưng công việc của tôi bận quá.”

Hagane là người ông mới gặp lần đầu, vậy mà ông như đang tự biện hộ cho mình trước mặt anh, tay gãi gãi đầu.

“Nguyên nhân của vụ hỏa hoạn là gì thế ạ?”

Hagane chuyển hướng câu chuyện về chủ đề ban đầu.

“Nguyên nhân ư? À, cái đó thì…”

Lần đầu tiên ông lão ngập ngừng. Và rồi ông nhìn xung quanh như dè chừng, hạ thấp giọng nói.

“Hình như là do bọn trẻ nghịch lửa.”

“Cô con gái nghịch lửa ư?”

“Ừ. Theo như điều tra của phòng cứu hỏa, ngọn lửa xuất phát từ phòng cô con gái bé. Hơn nữa mặt bàn học nghe nói là nơi bị cháy nhiều nhất.”

“Nghĩa là cô con gái nghịch lửa trên bàn học, và nó đã biến thành hỏa hoạn ạ?”

“Chắc là vậy rồi. Ông trời đối với họ cũng thật độc ác.”

“Ý ông là sao ạ?”

“Họ đã định chuyển nhà vào ngay ngày hôm sau. Nghe nói là vì đã tìm thấy một căn hộ tốt hơn. Chị Komori thuê hẳn một tòa nhà nhỏ, vừa làm văn phòng vừa làm nhà ở. Nghe nói con gái chị ấy đã rất tự hào khoe với bạn bè ở trường như vậy. Thế mà ngay trước khi chuyển đi, mọi chuyện lại thành ra như vậy. Thật đáng thương nhỉ?”

“Ông có biết hai cô con gái bây giờ thế nào rồi không ạ?”

“Tôi không rõ. Cô con gái bé chắc vẫn đang nằm viện, còn cô lớn không biết ra sao rồi. Lúc hỏa hoạn, nó chạy thoát đầu tiên nên chỉ bị bỏng ở tay, nhưng lúc mẹ và em gái được khiêng ra nó khóc dữ lắm... À, hóa ra là thế.”

“Ông nhớ ra chuyện gì ạ?”

“Người châm lửa chính là cô con gái lớn.”

“Sao ông biết được ạ?”

“Lúc đó cô con gái lớn vừa khóc vừa nói xin lỗi. Nó vừa bám vào cái cáng đặt em nó bên trên để đưa lên xe cứu thương, vừa khóc và nói vậy. Lúc ấy hình như nó có ôm một vật gì đó giống như một cái hộp.”

“Hộp ạ?”

“Một cái hộp trong suốt. Tôi cũng chẳng rõ là gì, nhưng hình như là một cái hộp bằng kính. Phải rồi, cái hộp rơi ra từ cái cáng chở cô em, cô chị đã nhặt nó lên. Vừa nhìn thấy cái hộp thì cô chị khóc váng lên.”

“Ông còn nhớ đặc điểm gì về chiếc hộp trong suốt đó không ạ? Ví dụ như bên trong có chứa hộp nhạc chẳng hạn.”

“Hộp nhạc ư? Hộp nhạc là cái gì?”

Ông lão nãy giờ nói chuyện thao thao bất tuyệt, giờ bắt đầu nhìn Hagane với ánh mắt nghi ngờ.

“À không, nó…”

Hagane ấp úng.

“Tôi không biết có phải là hộp nhạc không, nhưng có cảm giác bên trong đó là một thứ máy móc gì đấy.”

Nhưng rồi ông lão ngay lập tức lấy lại vẻ mặt cũ.

“Hơn nữa, tôi còn có cảm giác là một góc của nó bị cháy đen và chảy ra.”

“Nó bị chảy ra ạ... Hóa ra là thế.”

Sau câu nói đó, Hagane đã tin chắc rằng, thứ rơi từ cáng của người em mà sau đó người chị nhặt lên ấy chính là chiếc hộp nhạc đó.